[BHTT] [Biên tập] Vợ Tôi Không Phải Dạng Vừa Đâu - Điềm Trà Lãng Tửu
Chương 11 -15
Chương 11 trắng đêm không về
Lễ quan vừa dứt lời, hai người đứng ngay ngắn giữa đại điện, đón nhận triều thần cúi đầu hành lễ.
"Thần chúng chúc mừng điện hạ, Thái Nữ phi."
Sau tiếng hô cao vút của lễ quan, buổi lễ chính thức kết thúc, Tống Thanh Thiển được đưa vào Phù Hoa Viện.
Tiêu Bắc Đường thì theo đế hậu tới dự tiệc. Trong bữa tiệc náo nhiệt, nàng ngồi một lát đã cảm thấy phiền lòng, chẳng có tâm trí nâng ly mời rượu hay nghe những lời chúc tụng quen thuộc nhàm chán.
Trong cung ma ma sai người đến gọi — còn vài nghi thức chưa xong, tân nhân còn phải uống rượu hợp cẩn.
Giữa đường, Tiêu Bắc Đường lấy cớ thay xiêm y, chuồn đi, không trở lại bàn tiệc nữa. Khi đi còn tiện tay mang theo một bầu rượu.
Nàng gọi Lục Tử cũng không cho đi theo, một mình trốn vào đình bát giác trong Ngự Hoa Viên. Trong cung đèn kết hoa khắp nơi, ánh trăng sáng như ban ngày, đình bát giác cũng dán đầy chữ hỉ đỏ thẫm, treo đèn lồng rực rỡ.
Nơi này yên tĩnh, không còn ồn ào huyên náo hay tiếng người rộn rã. Tiêu Bắc Đường ngồi một mình dưới trăng mà uống. Mọi ồn ào như chẳng liên quan gì đến nàng. Rõ ràng nàng mới là chủ nhân buổi tiệc linh đình này, vậy mà lại nằm trên ghế dài, ngửa mặt ngắm trăng, tận hưởng chút yên bình hiếm có.
Trăng tròn treo cao, ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ sáng như gương. Uống hết một bầu rượu, nàng nằm ngả ra, thế mà ngủ mất. Một trận ồn ào đã đánh thức nàng. Nàng lồm cồm ngồi dậy, lảo đảo xách bầu rượu đi về phía cửa Tử Thần Cung.
Nhìn tấm biển treo lụa đỏ thẫm, nàng ngẩn ngơ rồi mới nhớ hôm nay là ngày thành thân của chính mình. Lắc đầu muốn tỉnh rượu, nàng bước xiêu vẹo, suýt ngã, rồi chống tay vào tường, lắc lư bỏ đi.
Lâu không thấy nàng quay lại, Lục Tử và Hạnh Nhi hốt hoảng chạy khắp nơi tìm. Người trong cung cũng liên tục lùng sục. Nàng đã say, bản năng chỉ muốn trốn tránh. Cuối cùng, theo chút ý thức còn sót lại, nàng mò đến Tàng Thư Các rồi đẩy cửa bước vào.
Đêm nay Tàng Thư Các không người canh giữ, vì là ngày đại hôn của Thái Nữ, các cung nhân đều được ban ân.
Cảnh đế và Hoàng hậu lo Tống Thanh Thiển buồn tủi nên ngồi ở Phù Hoa Viện suốt hai canh giờ. Cảnh đế ngồi ở gian ngoài, mặt sầm lại; Hoàng hậu thì bầu bạn với Tống Thanh Thiển trong tẩm điện. Không khí nặng nề, các cung nhân cẩn thận hầu hạ, sợ đụng vào cơn giận của Cảnh đế.
Qua giờ Tý, Cảnh đế sai người lui hết, Hoàng hậu dịu giọng khuyên Tống Thanh Thiển vài câu rồi cũng trở về Khôn Ninh Cung.
Tiễn đế hậu đi, Tiểu Đào và Bạch Tuyết nhìn nhau, rồi nhìn Tống Thanh Thiển đang lặng lẽ không nói.
"Rửa mặt đi thôi." Tống Thanh Thiển điềm nhiên cất lời.
"Điện hạ thật quá đáng, đêm tân hôn sao lại bỏ mặc ngài một mình thế này." Tiểu Đào vừa giúp nàng thay áo vừa lầm bầm.
"Tiểu Đào, nói năng cẩn trọng. Nơi này không còn là tướng phủ." Tống Thanh Thiển nói với giọng bình thản.
Tiểu Đào lập tức cúi đầu im lặng.
Tống Thanh Thiển đã giấu thuốc mê sẵn trên người, vốn định pha vào trà. Giờ Tiêu Bắc Đường không trở về, càng tốt, nàng cũng đỡ phải ứng phó.
Nằm trên chiếc giường lớn gấp đôi ở nhà, nàng kéo tấm khăn hỉ trắng dưới thân sang một bên. Đại hôn rườm rà, hỉ phục nặng nề, nàng đã sớm mệt mỏi. Cảnh đế và Hoàng hậu vì sợ nàng buồn nên nán lại, khiến nàng không thể nghỉ ngơi, còn phải giả vờ thất thần sầu muộn. Mệt cả tâm lẫn sức. Giờ yên tĩnh, nàng lại thấy nhớ cha mẹ, nghĩ đến bữa cơm tối ở nhà, không biết hôm nay nhà có những món gì. Nàng khẽ thở ra một hơi rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Bắc Đường ngủ một đêm trong Tàng Thư Các, cả cung cũng vì tìm nàng mà thức trắng đêm.
Sáng hôm sau, cung nhân đến quét dọn Tàng Thư Các, thấy nàng nằm trên ghế thì sợ hãi kêu lên: "Điện hạ! Sao ngài lại ở đây?"
Tối qua hắn còn tán gẫu với mấy cung nhân chuyện Thái Nữ mất tích, nghe nói Ngự Lâm Vệ tìm khắp trong cung. Giờ vừa mở cửa lại thấy nàng nằm đây!
Bị ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, Tiêu Bắc Đường nheo mắt, dụi dụi rồi ngồi dậy ngáp một cái, nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Sao ta lại ở đây vậy?"
Đầu đau như búa bổ, nhớ không ra. Nàng vò tóc, nhăn mặt vì đau.
Thấy mình vẫn mặc hỉ phục, nàng mới nhớ đêm qua uống say, lẩn tránh mọi người mà trốn đến đây.
"Giờ gì rồi?"
"Hồi điện hạ, giờ Thìn canh ba."
"Chuyện ta trốn ở đây, đừng để lọt ra ngoài."
Tiêu Bắc Đường đứng dậy xoa eo bước ra. Ngủ một đêm trên ghế, lưng và eo đều đau nhức.
Cung nhân hoảng hốt gật đầu liên tục, cung kính đưa nàng đi.
Vừa tới cửa Tử Thần Cung, Lục Tử đã vội vàng chạy tới: "Điện hạ, ngài đi đâu vậy, đêm qua Ngự Lâm Vệ tìm ngài suốt một đêm. Bệ hạ với Hoàng hậu còn đợi ngài đến tận giờ Tý!"
Nàng chẳng buồn nhìn hắn, nâng cằm lướt qua ngạch cửa, nói: "Cô đói bụng rồi, chuẩn bị cơm."
Lục Tử vội vàng nói: "Điện hạ, bệ hạ có chỉ, muốn ngài lập tức đến Khôn Ninh Cung."
"Cũng phải ăn cơm đã." Nàng thản nhiên đáp.
Dù trời sập thì cũng phải ăn trước đã.
Hạnh Nhi vội đi chuẩn bị bữa sáng. Nàng ăn uống no đủ, thay xiêm y, cũng chẳng có ý định đi Khôn Ninh Cung.
Vừa ra cửa đã chạm mặt Triệu Nham.
Hắn cúi người hành lễ, cười hỏi: "Điện hạ định đến Khôn Ninh Cung sao?"
Nàng đáp gọn: "Không phải."
"Vậy thì thật trùng hợp." Triệu Nham làm ra vẻ tiếc nuối rồi nói tiếp: "Nô tài phụng chỉ tới mời điện hạ đến Khôn Ninh Cung. Xin điện hạ theo lão nô đi ngay."
Tiêu Bắc Đường nhìn hắn và hai cấm vệ phía sau, hỏi: "Nếu ta không đi, các ngươi định trói ta à?"
Triệu Nham cung kính đáp: "Nô tài không dám, chỉ là bệ hạ có lệnh, mong điện hạ đừng làm khó."
Nàng biết tránh cũng không thoát, bèn nói: "Được rồi, đi thôi."
Vừa vào cửa, nàng đã thấy Cảnh đế mặt mày u ám, Hoàng hậu cũng chẳng vui vẻ gì. Bên cạnh là một nữ tử — hẳn là Tống Thanh Thiển.
Nàng có dung mạo như vẽ, mắt trong mày ngài, xiêm y cung đình khác hẳn hôm qua, gương mặt có nét thanh lãnh, mang khí chất khuê các, tiểu thư đài các đoan trang.
Thật sự rất đẹp. Tiêu Bắc Đường không khỏi tim khẽ run. Nàng nhìn thêm một cái, Tống Thanh Thiển cũng quay đầu nhìn lại. Tiêu Bắc Đường lập tức làm như chẳng có chuyện gì, dời mắt đi.
"Nhi..."
Nàng chưa kịp quỳ hành lễ thì tiếng quát của Cảnh đế đã vang bên tai: "Tiêu Bắc Đường, ngươi thật lớn gan! Đêm tân hôn bỏ mặc thê tử một mình, cả đêm không về?"
Nàng chỉ khẽ cúi gối xuống, lễ cũng không trọn, môi khẽ nhếch, ánh mắt thách thức.
Hoàng hậu nhìn nàng, khẽ thở dài: "Đường Nhi, ngươi không còn là trẻ con, sao còn tùy tiện như vậy?"
Khóe môi nàng cong lên nhẹ, mặt vô cảm, chẳng chút hối lỗi.
Tống Thanh Thiển âm thầm quan sát. Nàng khoác trường bào huyền sắc, thêu mây vàng, đầu đội kim quan, tóc dài vấn cao, đuôi tóc buông ra sau nhẹ nhàng. Mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, khí chất quý tộc tràn đầy. Là một mỹ nhân kiêu ngạo. So với lời đồn là kẻ ăn chơi lêu lổng, nàng thực ra không giống lắm.
Tống Thanh Thiển mấy ngày nay quan sát đã nhận ra — nàng cố ý tỏ ra như thế. Dù vào sòng bạc cũng chỉ chơi vài ván nhỏ, thua nhiều là dừng lại, rất tỉnh táo. Đi thanh lâu, cũng chỉ tìm một người. Có lẽ nàng không muốn thành thân, nhưng vẫn làm đúng lễ, chỉ là không cùng nàng viên phòng.
Khác người nhưng không phải quá mức khác người — như thể tất cả là cố ý.
Cảnh đế cố nén lửa giận, hỏi: "Đêm qua ngươi đi đâu? Trẫm hỏi lính canh cửa cung, ngươi rõ ràng ở trong cung. Bao nhiêu người khua chiêng gõ trống tìm ngươi mà không thấy?"
Nàng nhàn nhạt đáp: "Nhi uống nhiều rượu, tùy tiện tìm chỗ nghỉ thôi."
Cảnh đế trừng mắt: "Ngự Lâm Vệ lục soát khắp nơi, mà ngươi lại bảo tùy tiện tìm chỗ ngủ?"
Nàng dửng dưng nói: "Có lẽ bọn họ soát xong thì ta mới tới."
"Tiêu Bắc Đường! Ngươi đứng đắn chút! Cái thái độ không thèm để tâm này là sao hả?" Cảnh đế giận dữ, nhưng vì Tống Thanh Thiển đang ở đó nên đành kiềm chế giọng.
"Nga." Nàng đáp cụt ngủn, mí mắt còn lười nâng lên.
Cảnh đế bình tâm lại, dịu giọng: "Thiển Thiển, hôm qua thật ủy khuất ngươi. Đừng để trong lòng."
Tống Thanh Thiển đứng dậy hành lễ, không nói lời nào.
Chương 12 mới quen nàng
Tống Thanh Thiển không kiêu ngạo cũng không tức giận, cũng chẳng vì bị Tiêu Bắc Đường lạnh nhạt mà rơi nước mắt. Ngược lại, thái độ điềm tĩnh của nàng khiến Tiêu Bắc Đường trong lòng cảm thấy nàng cũng không tệ lắm.
Cảnh đế thấy nàng hiểu chuyện như vậy thì càng cảm thấy Tiêu Bắc Đường đúng là chẳng biết cố gắng. Nàng liếc Tiêu Bắc Đường một cái, nói:
"Còn một chuyện nữa, bây giờ đang là thời gian nghỉ cuối kỳ, Quốc Tử Giám tạm ngưng học, một thời gian nữa sẽ khai giảng. Ngươi cùng Lâm Nhi các nàng đều phải đi nhập học, Thiển Thiển cũng sẽ đến Quốc Tử Giám làm tiên sinh của các ngươi."
"?" Tiêu Bắc Đường cau mày, ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía Cảnh đế.
Cảnh đế thấy ánh mắt nàng như vậy cũng hơi nhíu mày. Không ai dám dùng ánh mắt kiểu này mà nhìn thẳng nàng, đó là mạo phạm, là vô lễ. Nhưng đứa nhỏ này thì cứ nhìn nàng như vậy mãi. Cảnh đế lạnh nhạt nói:
"Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn trẫm. Nếu ngươi dám không đi, trẫm nhất định sẽ giam lỏng ngươi trong cung, về sau đừng mơ ra ngoài, còn có Lâm Nhi các nàng. Nếu ngươi không muốn liên lụy họ cũng bị giam theo, thì tốt nhất ngoan ngoãn mà đi Quốc Tử Giám."
Ánh mắt Tiêu Bắc Đường sắc như dao nhìn chằm chằm Cảnh đế. Tống Thanh Thiển rất nhanh đã nghe thấy mùi hương tín tố nhàn nhạt lan ra, nàng liếc nhìn Tiêu Bắc Đường một cái — đây là tín tố của nàng?
Cảnh đế cũng cảm nhận được một luồng áp lực. Đứa nhỏ này đang tức giận, vô thức dùng tín tố để áp chế người khác. Càn Nguyên khi tức giận phần lớn đều như thế.
Cảnh đế lạnh lùng liếc nàng, giọng trầm xuống:
"Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần."
Hoàng hậu thấy hai người căng thẳng như giương cung bạt kiếm, liền đứng dậy bước vào điện, ôn tồn khuyên nhủ:
"Đường Nhi, nghe mẫu hoàng nói đi, đến Quốc Tử Giám học, có Lâm Nhi các nàng ở bên cạnh ngươi, còn tốt hơn là tìm một thái phó suốt ngày kè kè bên ngươi."
Tống Thanh Thiển nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ, nương nương, không bằng cho điện hạ một ít thời gian."
Cảnh đế thở dài:
"Cũng được, dù sao Quốc Tử Giám khai giảng cũng còn vài ngày nữa, ngươi có thể từ từ suy nghĩ."
Sau khi Cảnh đế rời đi, Hoàng hậu giữ hai người lại thiên điện nói chuyện. Nàng vẫy tay với Tống Thanh Thiển và Tiêu Bắc Đường, nói:
"Đường Nhi, Thiển Thiển, về sau hai đứa phải cùng nhau chịu khổ, phu thê đồng lòng, sống tốt với nhau, biết chưa?"
Không ai trả lời nàng...
"Đường Nhi, Thiển Thiển giờ là thê tử của ngươi, ngươi phải biết trân trọng nàng, không được khi dễ nàng, biết chưa?" Hoàng hậu vẫn lo nàng sẽ làm ra mấy chuyện hoang đường.
"Nhi đã biết." Tiêu Bắc Đường ứng phó qua loa một câu.
Thật đúng là hai bộ mặt khác nhau — trước mặt Cảnh đế thì là một con chó săn phúc hắc, lúc nào cũng muốn chọc nàng tức, thậm chí lấy đó làm vui. Nhưng trước mặt Hoàng hậu thì lại ngoan ngoãn giống như một con chó con nghe lời. Tuy phần lớn chỉ là ứng phó lấy lệ, nhưng so với thái độ đối với Cảnh đế thì khác một trời một vực.
Hoàng hậu dặn dò thêm vài câu rồi cho các nàng lui.
Tống Thanh Thiển bình thản nói:
"Điện hạ trước sau vẫn chỉ giỏi trốn tránh."
"?" Tiêu Bắc Đường dừng bước, xoay người cau mày nhìn Tống Thanh Thiển. Ý tứ của nàng là gì? Bị nói trúng tim đen nên nổi giận? Hay châm chọc nàng?
Tống Thanh Thiển mỉm cười đầy ẩn ý:
"Điện hạ không về Tử Thần Cung sao?"
"Ngươi tự về đi." Tiêu Bắc Đường nhạt giọng đáp rồi xoay người bước đi.
"Điện hạ."
Tiêu Bắc Đường không kiên nhẫn quay lại: "Còn chuyện gì?"
Tống Thanh Thiển đi lên một bước, hỏi:
"Gần đến buổi trưa rồi, điện hạ còn muốn ra cung sao?"
Nàng cau mày, sắc mặt không vui:
"Làm sao? Ngươi muốn xen vào chuyện của cô?"
Tống Thanh Thiển khẽ cười:
"Thiếp không dám, chỉ là quan tâm một chút điện hạ thôi. Dẫu sao đó cũng là phận sự của thê tử."
"Tống Thanh Thiển, cô không xen vào ngươi, ngươi cũng đừng xen vào cô. Ngươi đi đường ngươi, ta đi cầu độc mộc." Nàng lạnh nhạt ném lại một câu, xoay người bỏ đi.
Tống Thanh Thiển nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ cười nhạt. Quả thật là khó chung sống... Nhưng cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
"Tiểu Đào, về cung."
"Điện hạ này thật là, sao lại đối xử lạnh nhạt với ngài như vậy, hôm qua đã lạnh nhạt, hôm nay nói chuyện cũng chẳng dễ nghe gì..." Tiểu Đào còn chưa quen với tình cảnh trong cung, nhỏ giọng lẩm bẩm bất bình thay chủ tử.
"Tiểu Đào, ta đã nói rồi, sau này những lời như vậy tốt nhất đừng nói." Tống Thanh Thiển bình thản, chỉ nhắc nhở một câu nhẹ nhàng.
Tiêu Bắc Đường một mình ra khỏi cung, lang thang không mục đích trên phố. Giờ này mới là buổi trưa, Bách Hoa Lâu còn chưa mở cửa đón khách, sòng bạc giờ này cũng không tiện đến, mà với Tiêu Lâm các nàng cũng chưa có hẹn trước, nên nàng buồn đến phát chán, liền quyết định tới Túy Tiên Lâu ăn cơm.
Nàng cũng chẳng phải nhất định phải ra cung, chỉ là Tử Thần Cung giờ đã có thêm Tống Thanh Thiển, nơi đó không còn là địa bàn của riêng nàng, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên, không biết phải đối mặt thế nào.
Nàng cho người đi trước truyền tin cho Tiêu Lâm, hẹn sau giờ ngọ gặp ở Bách Hoa Lâu.
Sau giờ ngọ, nàng tới trước. Bách Hoa Lâu vừa mở cửa thì nàng đã thành khách đầu tiên của ngày. Hoa mụ mụ vui mừng như mở cờ trong bụng, cứ như nhìn thấy Thần Tài bước vào cửa.
"Khương cô nương mấy hôm rồi không đến, hôm nay lại tới sớm thế. Linh Lung mới nhắc ta, nói là nhớ cô nương lắm." Hoa mụ mụ vừa cười vừa đón tiếp.
Tiêu Bắc Đường khẽ gật đầu:
"Linh Lung đâu?"
"Linh Lung, Khương cô nương đến rồi!" Giọng Hoa mụ mụ trong trẻo vang khắp lầu.
Linh Lung vội vàng từ hậu viện chạy ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nàng cười bước lên đón:
"Khương cô nương hôm nay đến sớm vậy?"
"Nhàn rỗi không có gì làm, nên tới sớm thôi."
"Không bằng lên Thính Vũ Hiên ngồi nghỉ một lát, nô sẽ đi pha trà."
Linh Lung thật ra không nghĩ nàng sẽ tới, vì mấy ngày liền nàng không đến. Nàng có hỏi Tiêu Lâm thì được biết nàng bận đại hôn, không rảnh thân. Linh Lung trong lòng buồn bã lắm.
Tính ra hôm qua nàng mới đại hôn, hôm nay đã rảnh rỗi tới đây, Linh Lung tất nhiên vô cùng vui. Ít nhất chứng minh người trong phủ kia không thể chiếm trọn thể xác và tinh thần nàng. Nếu không nàng đã không thành thân ngày thứ nhất mà lại tới con ngõ yên lặng này.
"Hảo." Tiêu Bắc Đường phe phẩy cây quạt, bước chậm rãi lên lầu.
Khi bước vào Thính Vũ Hiên, nàng liền thấy hai chậu lan trên giá gỗ đỏ.
Không lâu sau, Linh Lung mang trà bước vào, nàng đặt ấm trà xuống bàn, nói:
"Để nô giúp ngài cởi áo ngoài."
"Mấy ngày không tới mà lan đã nở rồi." Tiêu Bắc Đường gấp quạt lại, thong thả cởi áo ngoài.
Linh Lung mỉm cười:
"Đúng vậy, còn nở rất đẹp nữa. Nô còn nghĩ, nếu ngài không đến thì bỏ lỡ mất cảnh đẹp này, thật đáng tiếc."
Tiêu Bắc Đường khẽ cười rồi ngồi xuống.
Linh Lung rót trà cho nàng, bọn tiểu sai cũng mang trái cây và điểm tâm vào.
Nàng rất ít khi cùng Linh Lung ngồi riêng, bình thường luôn có Tiêu Lâm cùng các nàng khác bên cạnh. Giờ chỉ hai người, nàng lại thấy hơi nhàm chán.
Linh Lung thấy nàng có vẻ hứng không cao, bèn thử hỏi:
"Nô nghe nói hôm qua ngài mới đại hôn, hôm nay sao rảnh rỗi tới đây vậy?"
Nàng nhếch môi cười:
"Ân? Đại hôn thì Linh Lung không chào đón ta nữa sao?"
"Nô không phải ý đó... nô tự nhiên rất hy vọng ngài có thể thường xuyên tới..." Nàng đỏ mặt đáp vội.
Tiêu Bắc Đường nhìn nàng, cái vẻ ngượng ngùng này rõ ràng không giống giả bộ.
"Biết ngươi nhớ ta, nên ta tới đây thôi." Tiêu Bắc Đường cười trêu nàng.
"Ngài lại trêu nô... nhưng ngài ra ngoài như vậy, tân phu nhân không trách sao?" Linh Lung vẫn còn hy vọng nghe được nàng nói ra điều gì đó chứng tỏ trong phủ không yên.
"Không biết." Tiêu Bắc Đường chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Nàng không muốn nói về chuyện trong phủ, Linh Lung cũng hiểu. Nhưng hôm nay Linh Lung lại nhiều lần nhắc tới, khiến Tiêu Bắc Đường hơi mất kiên nhẫn.
"Không nói nàng nữa. Ngươi lần trước nói có làm khúc mới?"
Linh Lung nghe vậy, ý cười càng sâu, nàng biết đây chính là đáp án mình muốn nghe.
"Nô sẽ đàn cho ngài nghe ngay." Nàng ngồi xuống ghế, ôm tỳ bà vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên dây. Chỉ khi đàn tỳ bà, nàng mới có thể thấy ánh mắt thưởng thức hiếm hoi của Tiêu Bắc Đường, vì vậy nàng ngày nào cũng cố gắng luyện khúc mới chỉ để làm nàng vui.
Tiêu Bắc Đường lười biếng ngả người xuống gối, khép hờ đôi mắt, lặng yên nghe tiếng đàn.
Đúng như lời mọi người hay nói, dây lớn vang lên như mưa gió, dây nhỏ như lời thì thầm. Tỳ bà của Linh Lung là tiếng đàn hay nhất mà Tiêu Bắc Đường từng nghe. Cả giáo phường trong cung cũng không ai đàn hay hơn nàng. Cũng vì tiếng đàn này mà nàng chọn Linh Lung, chứ chẳng phải vì dung mạo hoa khôi.
Tiêu Lâm đẩy cửa bước vào, thấy nàng đang say mê nghe đàn, liền nhẹ bước vào ngồi xuống bên cạnh.
Chương 13 tìm nàng
Một đoạn nhạc kết, Tiêu Lâm vỗ tay cổ vũ. Tiêu Bắc Đường mới chậm rãi mở mắt.
Tiêu Lâm giơ ngón cái: "Linh Lung chơi tỳ bà này, thật là vô địch."
"Lâm cô nương nói quá lời." Linh Lung đứng dậy hành lễ.
Tiêu Bắc Đường liếc Tiêu Lâm một cái, ngồi dậy hỏi: "Sao bây giờ mới tới? Ta đợi lâu rồi."
"Ta vừa ăn xong liền tới, không chậm trễ một khắc." Tiêu Vạn Kỳ điềm đạm bước vào, nàng đẩy cửa, thấy hai người đang nhìn mình.
Nàng mỉm cười: "Ta đến muộn, tự phạt một chén."
Nàng ngồi xuống trước bàn, rót một chén rượu, uống cạn một hơi.
Tiêu Lâm trêu: "Muốn uống rượu thì nói thẳng, chúng ta chưa phạt ngươi đâu."
Tiêu Bắc Đường vốn thích lúc này có các nàng kề bên, cảm thấy thoải mái; các nàng cũng là số ít bằng hữu của nàng. Nàng nhìn hai người cãi nhau bằng miệng, không tự chủ nở nụ cười nơi khóe môi.
Lúc nãy nàng không thật chăm chú nghe tiếng tỳ bà, mà đang nghĩ tới chuyện Cảnh đế nói về việc nhập học Quốc Tử Giám.
"A Đường, ta nghe nói đêm qua nhà ngươi không yên ổn?" Tiêu Vạn Kỳ mỉm cười, hỏi nàng: "Ngươi trốn đi đâu?"
"A Đường, đúng là ngươi, đêm tân hôn vậy mà chạy ra ngoài tìm cả đêm." Tiêu Lâm ôm bụng cười, lấy ngón út lau nước mắt cười.
Linh Lung bên cạnh âm thầm nhìn nàng, nàng liệu có thật không thích thê tử mình sao, đêm động phòng lại bỏ đi? Linh Lung trong lòng vui mừng thầm thì.
"Chẳng lẽ Khương cô nương không bằng lòng với lệnh phu nhân sao?" Khả Nhi cười, nàng là người ở đây với Tiêu Lâm lâu nhất, thường thân thiết với Linh Lung.
"Đúng vậy, đêm đại hôn bỏ tân nương ở phòng cưới, chẳng lẽ tân nương xấu?" Thiến Nhi ở bên cũng bật cười.
"Ai, Thiến Nhi, mấy lời đó không đúng, nàng không hề xấu, còn đẹp đến mê người." Tiêu Vạn Kỳ véo má nàng.
Khả Nhi cố ý chọc Tiêu Bắc Đường để lấy vui: "Tiêu cô nương không phải là còn chưa quên Linh Lung sao? Đêm đại hôn bỏ tân nương, sáng hôm sau đã tìm Linh Lung."
Linh Lung tim như nở hoa, đỏ mặt trách: "Khả Nhi~"
"Tiêu cô nương tưởng Linh Lung không biết, chứ Linh Lung ngày đêm mong ngóng Tiêu cô nương." Thiến Nhi tiếp tục trêu.
"Thiến Nhi~" Linh Lung ngượng ngùng vượn đỏ mặt.
Tiêu Bắc Đường nhìn bọn họ cãi nhau, chỉ mỉm cười, không đáp. Hôm nay nàng có phần lơ đãng.
"Ta có chuyện muốn nói với các ngươi." nàng mở miệng.
Hai người quay lại nhìn nàng.
"Ân, nói đi."
"Các ngươi ra ngoài trước đi." Nàng ra hiệu.
Khả Nhi và Thiến Nhi nũng nịu đứng lên, đi ra ngoài, vừa khéo đóng cửa lại.
Linh Lung vẫn ở trong phòng.
"Linh Lung, ngươi cũng ra ngoài." Nàng liếc Linh Lung, giọng thản nhiên.
Linh Lung hơi ngạc nhiên, đứng dậy đi ra.
Cửa đóng kín, Tiêu Bắc Đường mới bắt đầu nói: "Mẫu hoàng bảo ta, Quốc Tử Giám khai giảng, chúng ta cả ba người đều phải đi nhập học."
"Ta đã biết!" Tiêu Lâm thở dài.
"Ngươi không định đi sao?" Tiêu Vạn Kỳ hỏi.
"Ngươi có muốn đi không?" Tiêu Lâm đáp.
Tiêu Vạn Kỳ suy nghĩ một lúc nói: "Ta chỉ thấy chuyện này không hẳn là không thể chấp nhận."
"Là vì ta mà liên lụy các ngươi." Tiêu Bắc Đường buông ánh mắt.
Tiêu Lâm vỗ vai nàng: "Đừng nói ngu như vậy, dù không phải vì ngươi, phụ vương ta cũng định cho ta đi. Hắn chê ta suốt ngày vô học vô nghề; đại ca ta là thế tử, sau này sẽ thừa hưởng vương tước, chẳng cần khoa khảo; ta gì cũng không có; nếu không có thực học, sau này chẳng biết sống sao."
Tiêu Vạn Kỳ cười: "Ta cũng có vương tước để kế, nhưng phụ vương ta nói, nếu muốn nâng cao phẩm cách phủ Đoan Vương, sao có thể không cần chăm học? Ta đâu muốn để phủ ta suy thoái. Ta xem, bọn họ có lý."
Tiêu Lâm thở dài: "Nói vậy cho mát miệng, chứ e rằng ý tứ của bệ hạ còn sâu."
Tiêu Bắc Đường thở ngắn: "Vì thế, ta mới nói là liên lụy các ngươi."
"Nhập học Quốc Tử Giám, chưa hẳn là chuyện xấu, chúng ta tắm rửa xong vẫn có thể tới Bách Hoa Lâu. Không phải hoàn toàn mất tự do." Tiêu Lâm an ủi.
Tiêu Bắc Đường lạnh lùng nói thêm: "Tống Thanh Thiển lúc ấy cũng sẽ đi làm thầy."
"Vậy ngươi không định để nàng uốn nắn ngươi sao?" Tiêu Lâm sửng sốt.
"Kỳ thật... ta nghe phụ vương nói, bệ hạ ý là muốn nàng uốn nắn dạy dỗ ngươi. Chỉ sợ ngươi như trước không chịu quy củ, lại làm nhục nàng trước mặt thái phó; huống hồ nàng là Khôn Trạch, lại là nữ tử, trực tiếp để nàng làm ngươi thái phó cũng không ổn, nên muốn nàng làm ngươi Thái Nữ phi." Tiêu Vạn Kỳ ấp úng nói.
Đoan Vương nghiêm khắc, bệ hạ quyết lòng dạy dỗ Tiêu Bắc Đường, muốn khiến nàng không còn hành động hỗn tạp, không phân biệt nhẹ nặng.
Tiêu Bắc Đường không cho vậy chăng, cười mỉa: "Thôi xem nàng có tài cán gì."
Tiêu Vạn Kỳ lo lắng: "Ngươi chắc không có ý gì chứ? Nàng là Khôn Trạch, từ trước đã dùng biện pháp đối phó thái phó, sợ rằng không ổn; hơn nữa nàng là thê tử ngươi, hai người cùng vinh hoa thì cùng chịu thua thiệt."
Tiêu Bắc Đường mỉm cười: "Không có, ta chỉ thoáng nghĩ chuyện này có ý nghĩa."
Tiêu Lâm với Tiêu Vạn Kỳ nhìn nhau, không rõ nguyên do.
Tiêu Lâm hỏi: "A Đường, ta thấy ngươi đừng so bì với bệ hạ, nếu bệ hạ cho chúng ta đi nhập học Quốc Tử Giám, chúng ta sẽ đi bái."
"Ta chưa nói không đi, chỉ là không thể vui vẻ vui vẻ đi như vậy." Tiêu Bắc Đường lười nói: "Các nàng muốn sao, ta cũng không thể làm vừa lòng."
"Ngươi mỗi lần giận dỗi với bệ hạ, có lợi ích gì?" Tiêu Vạn Kỳ thở dài.
Nàng cười: "Trong lòng thích thú."
Tiêu Vạn Kỳ nhún vai: "Thôi đi. Ta cũng không hiểu, không hỏi nữa."
......
Lúc chạng vạng, mặt trời bể nhoà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải khắp chân trời như lửa cháy.
Tiêu Lâm thấy nàng vẫn chưa về, hỏi: "A Đường, trước kia lúc này ngươi phải về nhà chứ, sao hôm nay vẫn ở đây?"
"Nhà? Chỗ đó không còn là nhà của ta nữa, về cũng chẳng phải là nơi." Tiêu Bắc Đường lười la đuôi dài.
"Vậy ngươi tính ở Bách Hoa Lâu sao? Ngày mai rồi tính sao?" Tiêu Vạn Kỳ cười hỏi.
"Không biết, chưa nghĩ ra." nàng đáp.
Linh Lung nghe vậy vô cùng vui, nàng vốn ít khi lưu lại. Xem ra trong nhà kia nàng không được mấy vui.
Cuối cùng hoàng hôn khuất hẳn sau rặng núi, trời tối dần, một vầng trăng non treo lặng.
Tiêu Bắc Đường thất thần ngồi dựa đầu lên đùi Linh Lung.
Ở Tử Thần Cung, Tống Thanh Thiển nghĩ nàng ít nhất sẽ về lúc này, nhưng chờ lâu không thấy bóng dáng, nàng rút khăn, đứng dậy thay y phục.
"Tiểu thư có ý xuất cung sao?" Bạch Tuyết thấy nàng thay đồ.
"Ân, các người không cần theo." Nàng lặng lẽ nói vài lời rồi hướng cửa cung đi, lên xe ngựa, giao phó Võ Tam Thất.
Võ Tam Thất vốn là vệ sĩ Khôn, nay thuộc quản thúc của Tống Thanh Thiển.
Xe đến trước cửa Bách Hoa Lâu, Võ Tam Thất đỡ Tống Thanh Thiển xuống. Tống Thanh Thiển ngước nhìn bảng hiệu. Một tên sai vặt trông thấy nàng ăn mặc thanh nhã lại có mấy vệ sĩ cao lớn hộ tống, vội vào báo tin.
Hoa mụ mụ nghe nói là nhà phu nhân ghen tới tìm chồng, vội vàng ra xem, nhưng nhìn Tống Thanh Thiển từ xa lòng không khỏi xao động. Lại có người đẹp thiên tư như vậy đến, bà chủ phường sợ mất thể diện; liệu phu nhân kia có đến tìm vui sao?
Quả không hiếm chuyện lộn xộn.
Nàng mỉm cười hỏi: "Không biết cô nương tìm ai?"
Tống Thanh Thiển đáp: "Sao cô biết ta đến tìm người?"
"Cô nương trông không phải đến tìm quan hệ mua vui." Hoa mụ mụ liếc nhìn mấy vệ sĩ phía sau nàng.
Tống Thanh Thiển mỉm cười tiến hai bước: "Ta tới tìm Khương Đường cô nương. Xin dẫn vào."
Hoa mụ mụ mỉm cười khinh khỉnh: "Không dám lừa cô nương, nơi này toàn khách quý, không dám quấy nhiễu khách, e khiến khách chê trách. Xin hỏi cô là Khương cô nương nào, ta sẽ sai người đi báo."
Tống Thanh Thiển tiến thêm bước: "Khương Đường là phu quân ta, các người nhanh đưa ta vào, nếu nàng giận, hậu quả để ta gánh."
"Này..." Hoa mụ mụ do dự. Rốt cuộc Khương Đường và bọn họ là khách thân thiết, mỗi tháng nhận tiền lớn, họ không dám có oán.
Võ Tam Thất mặt lạnh, đặt thanh đoản đao trước người, nét cương nghiêm nói: "Nghe không hiểu lời sao? Mau dẫn chủ tử ta vào."
Chương 14 hãn thê
Hắn vốn có một gương mặt vuông vức đen sì, lại rất ít khi cười nói, khiến người chỉ cần nhìn đã thấy sợ.
Hoa mụ mụ bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng lùi về sau một bước, không dám nói thêm lời nào, chỉ đành dẫn nàng đi vào.
Vừa mới bước vào cửa, Tống Thanh Thiển đã nhíu mày. Trong lâu khắp nơi đều nồng nặc mùi Tín Tố của Càn Nguyên, không khí ngột ngạt nặng nề.
Hoa mụ mụ thấp thỏm dẫn Tống Thanh Thiển đến ngoài phòng Thính Vũ Hiên, nhút nhát chỉ vào bên trong: "Khương cô nương các nàng đều ở bên trong."
"Làm phiền." Tống Thanh Thiển gật đầu.
"Ngươi có thể đi rồi." Võ Tam Thất ra lệnh, tiện tay đặt thanh bội đao ngang trước người nàng.
Dưới lầu, một đội quan binh từ ngoài cửa tiến vào, trong chớp mắt phong tỏa toàn bộ tòa lâu.
"Quan... quan gia, này, là có chuyện gì vậy?" Hoa mụ mụ nhìn thoáng qua cửa Thính Vũ Hiên, hốt hoảng chạy xuống lầu.
Trong lâu mọi người bị ra lệnh cấm không được phát ra một tiếng động, ai nấy đều bị khống chế chặt chẽ.
Tống Thanh Thiển liếc mắt ra hiệu cho thị vệ đi cùng, thị vệ lập tức tuân lệnh bước lên gõ cửa.
"Vào đi." Tiêu Lâm tưởng là gã sai vặt mang rượu đến.
Thị vệ mở cửa, ôm quyền khom người, đứng hai bên nhường lối.
Ba người nguyên bản nhàn nhã dựa ngồi nghe khúc, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn về phía cửa. Tống Thanh Thiển vén nhẹ váy, nâng cằm, từng bước đi vào.
Ánh mắt ba người đều sửng sốt. Linh Lung thấy thần sắc các nàng khác lạ, cũng ngừng tay khỏi động tác cầm bát, quay đầu nhìn theo.
Ánh vào mắt là một nữ nhân mà nàng chưa từng gặp, nhưng trực giác mách bảo có liên quan đến Khương Đường. Ở nơi phong trần này, nàng đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng một người đẹp như vậy vẫn là lần đầu tiên. Dáng vẻ như tiên nữ hạ phàm, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.
Tống Thanh Thiển không nói gì, ánh mắt lướt một vòng thật nhanh trong phòng, khóe mày khẽ nhíu lại, rất khó để nhận ra. Nơi này cũng tràn ngập mùi Tín Tố, nàng phải cố nén cơn ghê tởm trào dâng.
Ba người kia lười nhác ngả nghiêng, bên cạnh còn có kỹ nữ cười khúc khích hầu hạ. Tiêu Lâm bên cạnh đang được một kỹ nữ đút nho cũng ngẩn người, động tác dừng giữa không trung. Khung cảnh thoạt nhìn có chút hoang đường.
Ánh mắt Tống Thanh Thiển dừng trên người Tiêu Bắc Đường. Tiêu Bắc Đường hiển nhiên hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến thành giận dữ.
Tiêu Lâm và Tiêu Vạn Kỳ sững sờ một lúc mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, chỉnh lại áo ngoài.
"Tống... phu nhân..." Hai người bước đến trước mặt nàng, cung kính hành lễ.
Tống Thanh Thiển thản nhiên mở miệng: "Làm phiền nhã hứng của hai vị, mong thứ lỗi."
Hai người cúi đầu càng sâu hơn.
Tống Thanh Thiển cong môi khẽ cười: "Không biết có thể mời các vị ra ngoài trước? Ta có vài lời muốn nói riêng với phu quân."
Ngữ khí của nàng bình thản như nước nhưng mang theo một tia lạnh lẽo. Người khác không biết thân phận của nàng, nhưng Tiêu Lâm và Tiêu Vạn Kỳ thì rõ. Hai người hoang mang, rối rít dẫn theo đám kỹ nữ lui ra ngoài.
Linh Lung cắn môi, cũng cúi đầu rời đi.
Vừa khi bọn họ bước ra khỏi cửa, Tống Thanh Thiển lập tức ra lệnh mở cửa sổ thông gió, vì mùi trong phòng thật sự nồng nặc khó chịu.
Phòng chỉ còn lại hai người. Tiêu Bắc Đường cau mày, không nói lời nào. Không khí rất nhanh chỉ còn lại mùi ô long nhàn nhạt. Tống Thanh Thiển khẳng định mùi này là từ Tiêu Bắc Đường mà ra.
Lúc này nàng chủ động phóng thích Tín Tố, chứng tỏ tâm trạng rất tệ.
"Điện hạ." Tống Thanh Thiển cung kính hành lễ.
"Ngươi tới đây làm gì?" Tiêu Bắc Đường nhíu mày, giọng lạnh.
"Điện hạ mãi không về, thiếp đặc biệt đến tìm." Tống Thanh Thiển điềm tĩnh đáp.
"Mẫu hoàng sai ngươi tới?" Tiêu Bắc Đường lạnh lùng hỏi.
"Không phải ý chỉ của bệ hạ. Trời đã tối, điện hạ chưa về, thân là thê tử, thiếp đương nhiên phải đến tìm." Nàng mỉm cười nhạt, tiến một bước lên trước. "Nếu chọc điện hạ không vui, mong điện hạ thứ tội."
Tiêu Bắc Đường hơi giãn mày, ngồi thẳng người. Trời vẫn còn oi, áo trong của nàng buộc lỏng, treo lộn xộn trên người, nhìn phóng túng nhưng khí thế quý tộc trên người nàng vẫn khiến người khác khó lòng khinh nhờn.
Nàng tưởng Tống Thanh Thiển cúi đầu khom lưng, nên hờ hững nói: "Hôm nay cô không truy cứu ngươi, trở về đi. Sau này đừng tới tìm cô nữa."
Tống Thanh Thiển khẽ cười: "Điện hạ, hôm nay ta mang theo thế lớn như vậy tới đây, chỉ cần ta hô một tiếng, cả Bách Hoa Lâu, thậm chí cả con phố này đều biết thân phận của ngài. Điện hạ còn muốn ở lại sao?"
Khóe mày vốn dãn ra của Tiêu Bắc Đường lại nhíu chặt. Chỉ một thoáng sau, nàng ngả người xuống ghế, cười khinh thường: "Thì đã sao, thanh danh cô vốn chẳng tốt đẹp gì. Đồn ra ngoài, khó coi cũng chẳng phải mình cô."
Tống Thanh Thiển hơi mỏi mệt, chậm rãi ngồi xuống ghế, khẽ cười: "Vậy điện hạ tính không dùng gương mặt này, cũng không dùng tên Khương Đường mà đi lại trong kinh thành nữa sao?"
Tiêu Bắc Đường liếc nàng một cái: "Tống Thanh Thiển, ngươi làm Thái Nữ phi của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, không can thiệp lẫn nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Điện hạ, ngươi ta đã thành hôn, vinh nhục cùng chia, sống chết tương quan, sao có thể không can thiệp?" Tống Thanh Thiển buồn cười. Trữ quân của một nước mà còn muốn tiêu dao không bị ràng buộc?
"Sao lại không được? Ta với ngươi vốn không tình nghĩa gì, ngươi hà tất xen vào chuyện của ta. Ngươi chẳng lẽ muốn nói ngươi có ta trong lòng?" Tiêu Bắc Đường bật cười không để tâm.
"Nếu ta nói là có thì sao?" Tống Thanh Thiển nửa thật nửa đùa.
Nụ cười trên mặt Tiêu Bắc Đường khựng lại, nàng nuốt nước bọt.
Tống Thanh Thiển cười khẽ: "Điện hạ đừng coi là thật."
Tiêu Bắc Đường thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thấy ngượng ngùng, hai tai ửng hồng, trừng nàng khó chịu.
Tống Thanh Thiển dám trêu nàng!
Trong chớp mắt, hương Tín Tố của nàng lại đậm đặc. Tống Thanh Thiển không cần nhìn sắc mặt cũng biết nàng đang vui hay giận — bản tính trẻ con, hễ không vui là muốn dùng tín tố áp chế người khác.
"Điện hạ, làm một giao dịch với ta thế nào?"
"?" Tiêu Bắc Đường bắt đầu đề phòng.
"Ta không thể hoàn toàn mặc kệ điện hạ, nhưng chúng ta có thể định ra quy tắc. Nếu điện hạ tuân thủ, ta cũng sẽ làm như vậy." Tống Thanh Thiển cười mà không cười.
"Nói thử xem." Tiêu Bắc Đường thấy nàng không có ý tốt.
"Ta biết điện hạ không thích ta, mà ta cũng chẳng muốn gả. Nhưng ta có thể hứa, sẽ không mãi giữ danh phận này, chỉ cần điện hạ trong ba năm tới chịu học hành đàng hoàng, trở thành một trữ quân đủ tư cách."
Tiêu Bắc Đường cười nhạo: "Tống Thanh Thiển, ngươi nghĩ cô sẽ nghe lời ngươi à?"
"Điện hạ muốn có được thứ gì đó, cũng phải trả giá một phần, chẳng phải sao?"
Giọng Tiêu Bắc Đường lạnh băng: "Tống Thanh Thiển, ngươi uy hiếp cô?"
"Điện hạ, bệ hạ gả thiếp cho ngài chẳng qua để trói ngài lại. Sau này áp lực chỉ càng nhiều hơn, mà ta chính là sợi dây đó. Trữ quân mà muốn vui chơi tiêu dao? Khó lắm. Huống hồ ta đã là thê tử, có quyền quản thúc điện hạ. Hôm nay ta có thể tìm đến, cũng có thể mặc kệ."
Sắc mặt Tiêu Bắc Đường trầm xuống, lạnh giọng đe dọa: "Tống Thanh Thiển, cô có thể phế ngươi ngay bây giờ!"
Tống Thanh Thiển mỉm cười, chỉnh váy áo: "Chỉ e không dễ như điện hạ tưởng. Ta đã xin ân chỉ trước khi thành hôn — chỉ ta mới có quyền chủ động từ bỏ danh vị này. Nếu không, ngày ta không làm Thái Nữ phi hay sau này là Hoàng hậu, cũng chỉ do ta quyết định."
"Cô ghét nhất bị uy hiếp." Tiêu Bắc Đường nắm chặt nắm tay.
"Thiếp không dám." Tống Thanh Thiển bình tĩnh, từng chữ rõ ràng.
"Tống Thanh Thiển, ngươi cứ giữ lấy cái danh Thái Nữ phi đó đi, chẳng qua chỉ là hư danh." Tiêu Bắc Đường đứng lên, chỉnh áo xống.
Nàng bước ngang qua người Tống Thanh Thiển, lạnh giọng: "Cô không phụng bồi."
Nàng nhanh chân bước ra cửa, vươn tay kéo, nhưng nhìn thấy bên ngoài tầng lầu đã bị quan binh vây kín. Mỗi cửa phòng đều có người canh, cửa sổ đóng chặt, yên tĩnh lạ thường.
"Điện hạ." Thị vệ hành lễ, nhưng cũng chắn đường.
"Tránh ra!" Tiêu Bắc Đường quát lớn.
Thị vệ chỉ cúi đầu, không có ý định nhường đường.
"Ai cho các ngươi lá gan dám cản cô?!" Tiêu Bắc Đường trừng mắt.
"Điện hạ đừng phí công. Bệ hạ đã giao đội ảnh vệ này cho ta, họ chỉ nghe lệnh ta. Ta không mở miệng, họ sẽ không tránh ra." Tống Thanh Thiển điềm nhiên nói phía sau.
Tiêu Bắc Đường quay đầu, sắc mặt xanh mét: "Cô không tin các ngươi dám ra tay với cô?!"
"Tự nhiên không dám. Các ngươi, tránh đường cho điện hạ." Tống Thanh Thiển mỉm cười ra lệnh.
Tiêu Bắc Đường hừ lạnh, xoay người bước đi.
Khi đến đầu cầu thang, nàng nhìn xuống — dưới đại sảnh, Tiêu Lâm và Tiêu Vạn Kỳ ngồi ngoan ngoãn trên ghế, Hoa mụ mụ và mọi người trong lâu quỳ rạp trên nền nhà.
Chương 15 chịu thua
Tống Thanh Thiển từ trong phòng bước ra, đi ngang qua bên cạnh nàng, khẽ mỉm cười, hạ giọng hỏi:
"Điện hạ không đi xuống sao?"
Tống Thanh Thiển không nhanh không chậm đi xuống theo bậc thang. Tiêu Bắc Đường hơi ngẩn ra, nhíu mày rồi cũng đi theo phía sau.
Tiêu Lâm cùng Tiêu Vạn Kỳ thấy hai người xuống liền vội vàng đứng dậy.
"Chủ tử, đây là sổ sách. Phòng thu chi đã kiểm tra rõ, Bách Hoa Lâu vẫn chưa nộp thuế đúng quy định." Võ Tam Thất cung kính trình sổ sách ra trước mặt nàng.
Tống Thanh Thiển chỉ lướt mắt nhìn qua, giọng thản nhiên:
"Giao cho Kinh Triệu Phủ xử lý."
Hoa mụ mụ đã sợ tới mức ngã quỵ xuống đất. Theo luật lệ của Đại Vũ, kẻ gian dối triều đình, trốn thuế, nhẹ thì bị giam ngục, nặng thì lưu đày hoặc chém đầu. Bách Hoa Lâu buôn bán lớn, chắc chắn là tội nặng.
"Cô nương tha mạng, nô biết sai rồi." Hoa mụ mụ khóc lóc van xin.
Sau lưng nàng là một đám người trong lâu, chưa từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy. Ngày thường Hoa mụ mụ vốn kiêu ngạo, nay quỳ sụp cầu xin, khiến tất cả đều run rẩy, chỉ biết sụt sùi nức nở.
"Tống Thanh Thiển, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tiêu Bắc Đường ngăn Võ Tam Thất lại, chất vấn Tống Thanh Thiển.
"Phu quân không phải muốn đi sao? Ở đây không ai dám ngăn ngài, ngài cứ tùy tiện." Tống Thanh Thiển không đáp, chỉ lạnh nhạt nói.
"Khương cô nương, nể tình quen biết xưa nay, cứu lấy nô đi." Hoa mụ mụ kịp phản ứng, quỳ gối bò đến trước mặt Tiêu Bắc Đường cầu khẩn. Nàng hiểu rõ thân phận của Khương cô nương không đơn giản. Tiêu phu nhân làm ầm lên như vậy chắc chắn là muốn thị uy trước mặt Khương cô nương. Giờ chỉ còn nàng mới có thể cứu bọn họ.
Tiêu Bắc Đường cau mày, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thiển:
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi làm loạn thế này là có ý gì?"
Tống Thanh Thiển làm như không hiểu, thản nhiên đáp:
"Luật nước đặt trên hết. Phàm là con dân Đại Vũ, thấy việc phạm pháp thì phải báo lên quan. Chẳng lẽ ta làm sai sao?"
Rồi nàng quay đầu nhìn Tiêu Lâm cùng Tiêu Vạn Kỳ:
"À, suýt nữa quên, cũng nên tìm nhị vị lệnh đường nói chuyện."
Hai người nhìn nhau, không nói lời nào, cúi đầu xuống.
"Ngươi đừng giả vờ hồ đồ ở đây!" Tiêu Bắc Đường bước thẳng đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm dữ tợn.
Một luồng tín tố nồng nặc lập tức ập tới — nơi này không phải Càn Nguyên thì cũng là Trung Dung, trừ cảm giác áp bách thì chẳng còn gì khác. Tống Thanh Thiển là Khôn Trạch, chỉ có nàng biết mùi này nồng đậm đến mức nào.
Nàng lùi hai bước, lấy khăn che mũi miệng. Trước khi đến, nàng đã đoán trong loại hẻm hoa liễu thế này tất sẽ tiếp xúc nhiều Càn Nguyên, nên đã đeo bùa đề phòng. Nhưng ở nơi này, tốt nhất là không nên ở lại lâu.
"Ngươi đã chán ghét ta như vậy, còn tìm ta làm gì?" Tiêu Bắc Đường bật cười vì tức.
Tống Thanh Thiển không vòng vo, dứt khoát nói:
"Ta nói thẳng. Hôm nay chỉ cần phu quân chịu cùng ta trở về, Bách Hoa Lâu nộp thuế đầy đủ theo luật, sau này buôn bán đàng hoàng, không trốn thuế, chuyện này coi như xong. Sai lầm của Lâm cô nương các nàng, ta cũng không truy cứu. Thế nào?"
Hoa mụ mụ nghe vậy, đôi mắt tràn đầy cầu xin nhìn Tiêu Bắc Đường, hy vọng nàng đồng ý.
Nhưng Tiêu Bắc Đường cau mày nhìn Tống Thanh Thiển, chẳng có ý định thỏa hiệp.
Hoa mụ mụ nôn nóng, ra hiệu cho Linh Lung cầu xin giúp. Nhưng Linh Lung tránh ánh mắt nàng, không chịu mở miệng, chỉ rưng rưng nước mắt, khẽ nấc nghẹn.
Tiếng nức nở trong phòng truyền vào tai Tiêu Bắc Đường khiến nàng bực bội.
Tiêu Bắc Đường nhìn lướt qua các nàng, rồi lại nhìn Tiêu Lâm, thở dài một tiếng, giọng thấp:
"Nói chuyện giữ lời."
"Tự nhiên."
"Được, ta cùng ngươi trở về." Tiêu Bắc Đường gần như nghiến răng nói ra mấy chữ này.
"Võ Tam Thất, ngươi ở lại xử lý mọi chuyện, nhớ kỹ — hôm nay chỉ là quan phủ bắt đạo tặc." Tống Thanh Thiển dặn lại một câu, rồi dẫn Tiêu Bắc Đường rời đi.
Hoa mụ mụ hoang mang nhìn bóng lưng nàng. Khương Đường rốt cuộc có thân phận gì mà dễ dàng điều động quan binh như vậy?!
"Phu quân muốn ngồi xe hay cưỡi ngựa?" Tống Thanh Thiển mỉm cười hỏi.
Tiêu Bắc Đường nhìn trời rồi nhìn đường — đoạn phố này tối om, trở về cung đường xa. Nàng do dự một lát rồi chọn lên xe. Tống Thanh Thiển không ngờ nàng chịu ngồi chung xe, cứ tưởng nàng sẽ cưỡi ngựa nghênh ngang mà đi.
Thế cũng hay, còn có thể nói chuyện thêm đôi chút.
"Lên đường." Tống Thanh Thiển ra lệnh, buông rèm.
Tiêu Bắc Đường nhắm mắt, căng người ngồi trong xe. Tống Thanh Thiển ngồi bên, gần cửa sổ nhỏ.
"Điện hạ không ngại suy nghĩ lại đề nghị vừa rồi. Ba năm mà thôi."
"Không. Khảo. Lự." Tiêu Bắc Đường nghiến răng, mở mắt ra liếc nàng một cái, lạnh giọng:
"Ngươi đừng mơ."
Tống Thanh Thiển khẽ cười, đẩy nhẹ rèm. Tín tố nàng chưa từng khống chế — dù tức giận hay không, nó luôn tự do tỏa ra.
Hai người im lặng suốt đường, chẳng bao lâu xe vào cung. Lục Tử cùng Tiểu Đào đã đứng chờ nôn nóng.
Tiêu Bắc Đường vừa xuống xe liền sải bước đi về hướng ngược lại với Tử Thần Cung, không hề ngoái đầu. Tống Thanh Thiển cũng không cản.
"Điện hạ, không trở về Tử Thần Cung sao?" Lục Tử vội chạy theo, vừa hỏi vừa ngoái đầu nhìn Tống Thanh Thiển.
Tiêu Bắc Đường chẳng buồn đáp, chỉ sải bước nhanh hơn, như muốn tránh nàng như tránh ôn thần.
"Thái Nữ phi, điện hạ đây là không vui sao?" Tiểu Đào ngơ ngác hỏi.
"Phòng ở Phù Hoa Viện đã thu dọn xong chưa?" Tống Thanh Thiển lạnh nhạt hỏi.
"Dựa theo ngài dặn, đã thu dọn toàn bộ, đồ đạc của chúng ta cũng chuyển sang."
"Tốt." Tống Thanh Thiển liếc về hướng Tiêu Bắc Đường rời đi, chậm rãi bước theo.
"Lục Tử, ngươi quay về gọi Hạnh Nhi và các nàng đến Tàng Thư Các, mang đồ của ta tới. Sau này cô sẽ ở đó." Tiêu Bắc Đường phất tay phân phó rồi lập tức bước vào Tàng Thư Các.
Lục Tử ngơ ngác đi theo. Không phải hai người đã về cùng nhau sao? Sao nàng còn ở Tàng Thư Các?
"Điện hạ, nơi này không có chỗ ngủ đàng hoàng, ngài nên về Tử Thần Cung thì hơn." Lục Tử lo lắng nói.
"Gan ngươi càng ngày càng lớn, cô nói gì ngươi cũng dám không nghe." Tiêu Bắc Đường tiện tay cầm quyển sách ngồi xuống.
Lục Tử chỉ biết cúi đầu im lặng.
"Điện hạ tính định ở Tàng Thư Các luôn sao?" Tống Thanh Thiển bước vào, thong thả nhìn quanh.
"Ngươi tới làm gì? Âm hồn không tan!" Vừa thấy nàng, Tiêu Bắc Đường liền giận dữ, trừng mắt.
Tống Thanh Thiển cười:
"Ta đương nhiên tới mời điện hạ về Tử Thần Cung."
Tiêu Bắc Đường khinh thường:
"Ngươi đừng giả vờ. Ngươi thật muốn ta trở về?"
Tống Thanh Thiển không đáp, chỉ hỏi lại:
"Điện hạ vì sao không chịu về Tử Thần Cung?"
Tiêu Bắc Đường cười lạnh:
"Đó là Tử Thần Cung của ngươi, không phải của ta."
Tống Thanh Thiển thong thả bước đi, đầu ngón tay khẽ lướt qua kệ sách, nói nhẹ nhàng:
"Ta biết điện hạ ghét ta, không muốn chung phòng với ta. Ta đã cho người dọn đồ của ta sang tây sương Phù Hoa Viện. Như vậy, điện hạ có thể trở về rồi chứ?"
Tiêu Bắc Đường nheo mắt nghi ngờ:
"Tống Thanh Thiển, ngươi lại tính kế gì nữa đây? Muốn mẫu hoàng thương hại ngươi để lấy lòng sao?"
Nàng lắc đầu:
"Nếu điện hạ cứ ở ngoài mãi, sớm muộn gì cũng truyền khắp trong cung. Mọi người sẽ bàn tán, thanh danh của ta bị bôi nhọ, gia phụ cũng sẽ bị liên lụy. Huống chi, điện hạ cũng không muốn ngày nào cũng bị bệ hạ 'dạy dỗ' chứ?"
Tiêu Bắc Đường im lặng, giận dữ hỏi:
"Tống Thanh Thiển, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tống Thanh Thiển mỉm cười:
"Ta chỉ muốn điện hạ về Tử Thần Cung thôi."
Tiêu Bắc Đường nghĩ ngợi. Ở đây ngủ một đêm, lưng nàng còn đau, Tàng Thư Các toàn bàn ghế cứng, ngủ chẳng ra sao. Như lời nàng nói, nếu ở đây mãi sẽ bị mẫu hoàng mẫu hậu trách mắng, không yên ngày nào. Tống Thanh Thiển đã chủ động dọn đi, bậc thang cũng đã đưa sẵn, nàng còn lý do gì để từ chối.
"Nếu ngươi thành tâm cầu ta, ta liền 'miễn cưỡng' đáp ứng." Nàng liếc Tống Thanh Thiển một cái rồi đứng dậy:
"Lục Tử, trở về Tử Thần Cung."
"Vâng, điện hạ!" Lục Tử mừng rỡ đáp.
Tiêu Bắc Đường trở lại Tử Thần Cung, thấy trong tẩm cung quả nhiên không còn đồ của Tống Thanh Thiển, trong lòng mới nhẹ nhõm.
Nàng thoải mái tắm rửa, thay áo ngủ, rồi đi ra cửa sổ nhìn sang tây sương. Ánh đèn dầu hắt ra bóng người rõ ràng, Tống Thanh Thiển dường như đang tẩy trang.
Tiêu Bắc Đường nhìn vài lần rồi trở về ngồi trên giường. Ban ngày nàng cố chịu, nhưng giờ lưng vẫn đau nhức, Tàng Thư Các toàn bàn ghế cứng, ngủ chẳng thoải mái chút nào.
Nàng xoa xoa bả vai, vận động cánh tay để thư giãn gân cốt.
Sau đó nàng lấy hộp gấm giấu trong ngăn tủ, mở ra. Bên trong là một khối ngọc bội trong sáng, mượt mà không tì vết. Nàng nhẹ nhàng cầm lên, vuốt ve, xuất thần nhìn nó, như đang chìm trong suy nghĩ.
Thật lâu sau, nàng cẩn thận cất ngọc bội trở lại, nằm xuống giường, dần chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store