ZingTruyen.Store

Bhtt Ai Tuyet Cu Kho Tan Van Doc

Có nốt ruồi lệ chí, con ngươi màu đen, lông mi rất dài nhưng rất nhạt...

Đôi mắt đó rất giống Khâu Nhất Nhiên. Hoặc nói đúng hơn, là Khâu Nhất Nhiên của ngày trước ở Paris. Hay trực tiếp hơn, đó chỉ là Khâu Nhất Nhiên trong ký ức của Lê Vô Hồi.

Suốt chặng đường này, Khâu Nhất Nhiên đã gián tiếp, và bị buộc phải trực diện với con người mình của quá khứ.

Tại Tây An, cô gặp người du khách ba lô; và vừa rồi, chiếc lều được dựng lên bởi Lê Vô Hồi.

Ít nhiều gì, khi nhìn thấy người du khách ba lô nói rằng rất yêu thích Ian, và khi nghe Lê Vô Hồi nói rằng mình đã làm rất nhiều chuyện giống cô khi cô hai mươi tuổi, nàng đã từng có khoảnh khắc hoảng hốt. Cứ như đột nhiên phát hiện ra sợi dây mà mình vẫn luôn nắm trong tay, vô thức kéo nó về phía mình. Kéo đến cuối cùng, lại phát hiện sợi dây đã bị đứt làm đôi, và phần còn lại cô trơ mắt nhìn nó biến thành một cái xác.

Điều đó khiến cô cảm thấy như đã trải qua nhiều kiếp người.

Nhưng, tất cả những điều đó đều không trực quan bằng bức tranh trước mắt.

Rõ ràng từng nét bút đều do chính tay cô vẽ, nhưng phải qua lời nhắc nhở hết lần này đến lần khác của Lê Vô Hồi, cô mới phát hiện ra:

Hóa ra Lê Vô Hồi đang bắt cô vẽ chính đôi mắt của mình.

Hóa ra cô đã không còn nhận ra con người mình của ngày trước nữa.

Và mục đích của Lê Vô Hồi khi nhất quyết thực hiện chuyến đi ly hôn này đã hoàn toàn lộ rõ: Nàng đang nghĩ đủ mọi cách để khiến cô trở lại như ban đầu.

Nhưng đó không phải là điều mà Khâu Nhất Nhiên còn đủ dũng khí để làm.

Ba năm trước, cô đã dốc hết dũng khí của mình để thử. Rơi từ trên cao xuống vốn là một chuyện rất tàn khốc. Sau khi dốc hết sức lực để leo lên rồi lại ngã thêm một lần nữa, cô nên nhận rõ hiện trạng. Cô không muốn có thêm lần thứ ba.

"Tôi không biết," vì vậy, nhìn bức tranh không ra hình thù gì này, Khâu Nhất Nhiên chỉ nói rất khẽ, "Tôi không biết đây là đôi mắt của ai."

Cô cúi mắt, biết rằng Lê Vô Hồi vẫn đang nhìn mình—với một ánh mắt mà cô không thể đoán được, như bình tĩnh, như khoan dung, rồi lại như ai oán.

Không nói một lời. Điều này càng khiến Khâu Nhất Nhiên không thể thở nổi. Thế là cô khó khăn hít một hơi từ phổi.

Sau đó, không cần biết màu đã khô hay chưa, cô nhanh chóng gỡ bức tranh xuống khỏi giá vẽ.

Như thể không thể đối mặt với nó. Trước khi Lê Vô Hồi bước tới, Khâu Nhất Nhiên đã cuộn tờ giấy lại, người phụ nữ trong tranh bị nhăn nhúm, màu vẽ nhòe thành một mớ hỗn độn.

"Để tôi vẽ lại cho chị một bức khác," Khâu Nhất Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười với Lê Vô Hồi, tay không buông thõng bên hông.

"Không cần." Lê Vô Hồi lấy bức tranh từ tay cô. Tờ giấy đã cuộn thành hình, có thể thấy màu đã nhòe ra. Nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào vệt màu lem luốc phía sau tờ giấy, nói: "Cứ bức này đi, đây là thứ chị muốn."

"Chị còn chưa xem mà," Khâu Nhất Nhiên khẽ cười, tay buông thõng bên hông. "Sao chị lại biết đây là thứ chị muốn?"

"Bởi vì chị biết rất rõ chị muốn cái gì," Lê Vô Hồi nói.

Khâu Nhất Nhiên dừng hành động thu giá vẽ lại một chút. Như đã quá mệt mỏi để đối phó với sự dò xét của nàng, cô chỉ khẽ buông lại ba chữ: "Tùy chị vậy."

Rồi cô thu giá vẽ lại và đi về phía xe.

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khâu Nhất Nhiên không hề quay lại. Bước chân của cô dường như hơi chậm.

Không thoải mái sao?

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm mọi hành động của Khâu Nhất Nhiên khi dùng chân trái—đúng là có chút chậm chạp.

Nàng muốn biết hành động bất thường lúc này của Khâu Nhất Nhiên, rốt cuộc là vì đang giận nàng, hay là vì chân không thoải mái.

Họ xuất phát từ Mang Thị, giờ đã sắp đến biên giới. Suốt chặng đường, mưa gió không ngừng, mà Khâu Nhất Nhiên lại không muốn dừng lại quá lâu, nên thời gian nghỉ ngơi của họ gần như không có.

Lê Vô Hồi không biết tình hình chân của Khâu Nhất Nhiên hiện tại ra sao.

Vì Khâu Nhất Nhiên chưa bao giờ cho nàng xem.

Nhưng...

Mặt khác —

Chuyến đi này đang diễn ra nhanh hơn so với nàng dự đoán.

Đáng lẽ nàng không nên trực tiếp như vậy.

Phản ứng vừa rồi của Khâu Nhất Nhiên cũng nằm trong dự liệu của nàng—phản kháng, né tránh, chống đối.

"Thời gian không còn nhiều, nàng không muốn chần chừ thêm nữa. Nàng chấp nhận để Khâu Nhất Nhiên đến Paris để ly hôn, nhưng nàng biết cô sẽ chẳng thể hạnh phúc. Dù thoát khỏi nàng, cô vẫn sẽ sống trong đau khổ như một cái xác không hồn."

Thậm chí nàng nên cấp tiến hơn một chút.

Cho dù điều này sẽ dẫn đến việc cuối cùng Khâu Nhất Nhiên sẽ chán ghét, tức giận và oán hận nàng.

Lê Vô Hồi nắm chặt bức tranh màu vẫn còn nhòe trong tay, rất bình tĩnh mà suy nghĩ.

. . .

Lê Vô Hồi giống như một bác sĩ vừa rạch da thịt của bệnh nhân, đồng thời làm cho bệnh nhân trực diện với căn bệnh ung nhọt của mình, và đang quan sát phản ứng của bệnh nhân sau phẫu thuật.

Còn bệnh nhân Khâu Nhất Nhiên, từ lâu đã biết rõ sự tồn tại của căn bệnh ung nhọt khủng khiếp, nhưng vẫn chọn cách trốn tránh làm nguyên tắc hàng đầu. Bây giờ chỉ mới thoáng nhìn thấy một mặt rất nhỏ của căn bệnh đó, cũng đã khiến bệnh nhân không còn sức lực để đối chất với bác sĩ về chuyện này nữa.

Vì vậy, sau khi đặt giá vẽ vào trong xe, Khâu Nhất Nhiên cứ cúi đầu, tránh né ánh mắt của Lê Vô Hồi.

Đến khi cô bình tĩnh trở lại, cô phát hiện mình đã đi đến dưới chân núi, rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lê Vô Hồi. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ đống lửa trại đang cháy ở khu cắm trại đằng xa.

Xung quanh rất tối, nhưng lại khiến Khâu Nhất Nhiên cảm thấy an toàn sâu sắc. Cô đối diện với cửa hang núi, đứng rất lâu, cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài trong phổi.

Có một khoảnh khắc, cô nhận ra đây là một cơ hội tốt để bỏ trốn. Nơi này có rất nhiều người, Lê Vô Hồi sẽ không gặp nguy hiểm, và có lẽ nàng cũng sẽ không chú ý đến việc cô biến mất.

Nghĩ đến đây, cô lại cười. Cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao. Tại sao lúc nào cũng lại có những suy nghĩ ích kỷ và yếu đuối như vậy? Cảm giác này thật khó chịu.

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy một nỗi bi ai sâu sắc dâng lên từ lòng bàn chân, dần dần lan tỏa—bởi vì điều này chứng tỏ, cô đã sớm không còn là người mà Lê Vô Hồi muốn thấy nữa rồi.

Không biết đã đứng dưới chân núi bao lâu, sau khi bình tĩnh lại, Khâu Nhất Nhiên xoay người—rồi lại khựng bước chân.

"Lê Vô Hồi?" cô sững sờ nhìn người phụ nữ ẩn mình trong bóng tối. "Chị đến từ lúc nào vậy?"

Lê Vô Hồi đang đứng phía sau cô, cách hai mét. Một khoảng cách mà chỉ cần quay người lại là có thể nhìn thấy.

Đêm tĩnh mịch, người phụ nữ lặng lẽ nhìn cô, tóc bị gió thổi rối bời.

"Tôi sẽ không trốn nữa." Đoán được lý do đối phương đến đây, Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi. "Tôi đã hứa với chị rồi, tôi nhất định sẽ làm được."

Lê Vô Hồi không nói lời nào. Nàng quay lưng lại với ngọn lửa trại đang cháy xa xa, trên tay là một chiếc áo khoác leo núi rất dày.

"Buổi tối sẽ lạnh đấy," Lê Vô Hồi đi về phía cô, giơ chiếc áo khoác lên. "Em quên lấy áo khoác rồi."

"Cảm ơn," Khâu Nhất Nhiên nói.

Cô đưa tay ra định lấy chiếc áo khoác đó.

Lê Vô Hồi né tránh tay cô.

Khâu Nhất Nhiên chưa kịp phản ứng lại, Lê Vô Hồi đã bước đến trước mặt cô, cái bóng của nàng che phủ cái bóng của cô. Những lọn tóc xoăn của nàng bị gió thổi bay lên mặt cô, như những sợi tơ triền miên không dứt, len lỏi vào da thịt và hơi thở của nàng.

Lê Vô Hồi rất cẩn thận khoác áo khoác lên vai Khâu Nhất Nhiên.

Sau đó, như thể sợ làm cô giật mình, nàng lùi lại một bước rồi mới nói: "Ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi."

Giọng điệu nàng rất kiên định, không chút biến sắc đánh giá cô, kể cả chân trái của cô.

Như đang chờ đợi, lại giống như một đứa trẻ làm sai đang nhìn sắc mặt người lớn.

Đây chính là nỗi đau của Lê Vô Hồi—một nỗi đau đã bị Khâu Nhất Nhiên trực diện không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng trong rất nhiều chuyện nàng không hề làm sai, nhưng khi đối mặt với Khâu Nhất Nhiên, nàng lúc nào cũng lo sợ.

—Chỉ vì cái chân bị cụt đó.

Nàng luôn cam tâm tình nguyện đặt mình ở vị trí thấp hơn. Mặc dù Khâu Nhất Nhiên đã nhấn mạnh vô số lần, và cũng đã giải thích rất nhiều lần, rằng Lê Vô Hồi không nên làm như vậy. Có lẽ Lê Vô Hồi đã từng rất nỗ lực, nhưng dù thế nào, họ cũng không thể thay đổi được cục diện này.

Khâu Nhất Nhiên không nói lời nào.

Lê Vô Hồi rất cố chấp nhìn cô: "Mặc áo vào đi, mặc vào."

Khâu Nhất Nhiên im lặng mặc áo vào, kéo khóa lên, che đi nửa khuôn mặt.

Lê Vô Hồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tiếp tục nói:

"Em còn chưa ăn cơm."

"Cũng phải ngủ sớm một chút."

Khâu Nhất Nhiên cười: "Vậy thì về thôi."

. . .

Các nàng chỉ có một cái lều trại.

Bởi vì không gian chứa đồ trên xe có hạn—để đảm bảo có đủ vật tư sau khi đi qua Kazakhstan, họ đã lấp kín cả hàng ghế sau.

Nhưng bên trong lều có hai túi ngủ. Vì vậy cũng không hẳn là ngủ chung giường chung gối.

Sau khi ăn uống xong, hai người họ tắm rửa ở phòng tắm công cộng tại khu cắm trại, rồi trở về lều.

Dù không cùng một túi ngủ, nhưng cũng chung một không gian. Vì vậy, trong lúc Lê Vô Hồi chưa về, Khâu Nhất Nhiên đã chui vào túi ngủ. Cô đối mặt với tấm vải lều, quay lưng lại với chiếc túi ngủ còn lại.

Khi Lê Vô Hồi bước vào, cô không gây ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí nín thở, giả vờ như đã ngủ.

Nhưng thực tế, cô biết rõ mọi động tĩnh bên trong lều:

Lê Vô Hồi kéo khóa kéo từ bên ngoài, một làn gió lạnh cùng mùi hương của nàng tràn vào. Nàng bước vào lều, kéo khóa lại, rồi đứng tại chỗ, dừng lại khoảng mấy chục giây. Sau đó đi qua đi lại vài vòng trong lều—như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng chắc là đã tìm thấy.

Lê Vô Hồi cuối cùng cũng nằm vào túi ngủ, kéo khóa lên. Im lặng một lát, nàng nói: "Đèn có thể tắt được rồi."

Đó là ngọn đèn mà Khâu Nhất Nhiên đã để lại cho nàng. Vẫn sáng, nên Lê Vô Hồi chắc chắn biết Khâu Nhất Nhiên chưa ngủ.

Khâu Nhất Nhiên tắt đèn.

Bên trong lều chìm vào bóng tối, tiếng thở của cả hai trở nên rất rõ ràng. Thế là cả hai cùng nín thở vài giây, để điều chỉnh lại nhịp thở.

"Không tháo ra sao?" Lê Vô Hồi đột nhiên nói.

Khâu Nhất Nhiên im lặng.

Nàng biết có lẽ Lê Vô Hồi vừa nãy đi qua đi lại là đang tìm gì: chi giả của cô.

"Không tháo ra một ngày cũng không sao," Khâu Nhất Nhiên nói trong túi ngủ.

Phòng tắm công cộng người ra vào liên tục, cô không thể để lộ sự thiếu sót của cơ thể mình trước mặt nhiều người như vậy. Thế là cô chỉ vội vàng lau qua rồi rời đi.

Và sau khi quay về, cô cũng chưa kịp tháo ra. Vì cô không muốn khi mình tháo nửa chừng, Lê Vô Hồi lại bước vào lều, rồi lại một lần nữa nhìn thấy mặt tàn khốc nhất.

"Tháo ra đi," giọng Lê Vô Hồi khó chịu trong túi ngủ, nghe rất bướng bỉnh. "Trừ khi em muốn ngày mai chân bị nát, rồi một tháng sau không ra khỏi biên cảnh được."

Mặc dù nghe rất giống lời đe dọa, nhưng Khâu Nhất Nhiên biết Lê Vô Hồi không nói sai. Nàng yên lặng kéo khóa túi ngủ xuống, không mở đèn, chuẩn bị tháo chi giả trong bóng tối.

"Em bật đèn lên đi," Lê Vô Hồi quay lưng lại với cô. "Chị sẽ không nhìn em đâu."

Khâu Nhất Nhiên dừng động tác lại.

Xuyên qua bóng tối, cô theo bản năng nhìn túi ngủ của Lê Vô Hồi—rất rõ ràng, Lê Vô Hồi cũng quay lưng lại, không có ý định nhìn về phía này.

Khâu Nhất Nhiên bật đèn.

Ánh đèn vàng ấm áp tức thì tràn ngập khắp lều.

Khâu Nhất Nhiên rất khó khăn cởi chi giả.

Phần da thịt bỗng nhiên trống trải trong không khí, điều này làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, không còn khó chịu như lúc nãy.

Lê Vô Hồi quả thật không quay đầu lại nhìn cô.

Khâu Nhất Nhiên do dự. Cô tìm trong túi bên cạnh, lấy ra thuốc bôi giảm ma sát, bôi lên một cách qua loa. Sau đó lại chui vào túi ngủ.

Bên kia lều không còn nhiều khe hở. Cô đành phải đặt chi giả ở giữa túi ngủ của mình và Lê Vô Hồi. Cảnh tượng này rất trực quan và cũng rất khó chịu—nó như một bằng chứng cụ thể, chứng minh rằng giữa họ sẽ mãi mãi có một cái chân cụt ngăn cách.

Nhân lúc bóng tối, Khâu Nhất Nhiên không chút biến sắc đánh giá Lê Vô Hồi trong túi ngủ, rất khẽ nói: "Lê Vô Hồi, chị đừng trách bản thân mình."

Lê Vô Hồi không trả lời, giống như mọi lần trước đó nàng đều im lặng.

Khâu Nhất Nhiên thở dài. Cô trở mình trong túi ngủ, mở mắt nhìn chằm chằm tấm vải lều căng, thất thần.

Không biết đã qua bao lâu, trong không khí xuất hiện tiếng động. Hẳn là Lê Vô Hồi đã xoay người về phía cô.

Khoảnh khắc đó, Khâu Nhất Nhiên đột nhiên cảm thấy, có phải sau lưng con người thật sự có máy dò cảm ứng không. Bởi vì cô hoàn toàn có thể cảm nhận được—ánh mắt của Lê Vô Hồi đang lướt qua lưng cô từng tấc một.

Ngay khi cô định lên tiếng phá vỡ sự im lặng khó chịu, Lê Vô Hồi đột nhiên cất tiếng.

"Khâu Nhất Nhiên."

"Hả?" Khâu Nhất Nhiên không quay người.

"Em không cần phải làm như thế," tiếng gió bên ngoài lều liên tục, giọng Lê Vô Hồi ẩn trong đó.

Đầu óc Khâu Nhất Nhiên chậm chạp, cô cứ nghĩ Lê Vô Hồi muốn nói về chuyện bức tranh.

Nhưng một giây sau cô biết không phải.

Bởi vì Lê Vô Hồi nói: "Sau khi ly hôn, đừng để người phụ nữ khác chạm vào chi giả của em, chạm vào câu nói mà chị đã viết cho em."

Khâu Nhất Nhiên thất thần.

Lê Vô Hồi không nói thêm gì. Người phụ nữ đó có lẽ đang nhìn cô qua chiếc chi giả, chưa đầy một phút sau lại xoay người, quay lưng lại với cô.

Hơi thở nàng rất chậm, giọng nói theo gió bên ngoài lều lọt vào tai Khâu Nhất Nhiên, nghe rất mệt mỏi: "Bởi vì chị sẽ đau lòng."

Vết thương cũ năm xưa bị xé ra một chút.

Khâu Nhất Nhiên khó khăn hít một hơi, đột nhiên cảm thấy xé thêm một chút nữa dường như cũng không sao.

Thế là cô quay lưng lại với Lê Vô Hồi, nói: "Vậy sau khi ly hôn, chị cũng đừng mãi nghĩ về cái chân này, càng đừng mãi cảm thấy có lỗi với tôi."

Cô dùng một giọng điệu tương tự: "Bởi vì tôi cũng sẽ đau lòng."

Lúc nói, cô cực kỳ thấp thỏm, vì hy vọng Lê Vô Hồi có thể đồng ý với mình. Họ như hai người cầm con bài đang đàm phán một ván cược, chỉ cần một người đưa ra yêu cầu, người kia sẽ lại tiến thêm một bước. Nhưng không ai chịu nhận thua trước.

Không biết Lê Vô Hồi có nghe lọt tai lời của mình không. Khâu Nhất Nhiên nín thở, chờ đợi phán quyết của Lê Vô Hồi.

Sau một lúc im lặng đầy khó chịu, giọng Lê Vô Hồi lại vang lên:

"Biết rồi."

Không thể đoán được giọng nàng có ý gì, không biết đó là lời thật hay chỉ là lời nói dối. Nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.

"Đi ngủ sớm thôi."

. . .

Trong lều đêm đó, sau khi Lê Vô Hồi không nhắc lại chuyện bức tranh hay ép Khâu Nhất Nhiên đối mặt với quá khứ, Khâu Nhất Nhiên thức dậy vào ngày hôm sau. Cô thấy Lê Vô Hồi đã không còn ở trong lều, và bức tranh kia cũng biến mất.

Cô nghĩ rằng Lê Vô Hồi lại định xử lý chuyện bức tranh. Thế nên, khi họ tiếp tục lái xe về phía biên giới, tinh thần Khâu Nhất Nhiên luôn trong trạng thái căng thẳng. Cô cảm thấy rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Nhưng chờ đến khi họ cuối cùng cũng đến được cảng Hall, ở lại đó tầm 10 ngày, nộp một khoản tiền thế chấp lớn, cuối cùng cũng được xuất cảnh, lái xe qua vùng đất không người ở Kazakhstan, chuẩn bị đi vào đoạn đường ở Nga... Lê Vô Hồi vẫn không hề nhắc lại chuyện đó.

Cứ như là nàng đã hoàn toàn nhận được bài học, và trong đêm đó đã chấp nhận đề nghị của Khâu Nhất Nhiên, chuẩn bị lặng lẽ đi hết quãng đường này.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên cảm thấy không đơn giản như vậy. Lê Vô Hồi là một người có ý chí mạnh mẽ. Nàng ngoan cường, tự tin, và chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ những gì mình muốn.

Thế nên mấy ngày sau đó, Khâu Nhất Nhiên vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy trong lòng có một vết kim châm lúc ẩn lúc hiện. Cô luôn cảm thấy đây không phải là sự bình yên hoàn toàn.

Trạng thái này kéo dài rất lâu. Có lúc cô muốn liều mạng, hỏi thẳng Lê Vô Hồi đang nghĩ gì.

Nhưng lần nào cô cũng nhịn lại—bình tĩnh chẳng phải là điều tốt sao? Hơn nữa, đó cũng là điều cô luôn khao khát. Sao bây giờ có được sự bình tĩnh rồi mà cô lại không thể chịu đựng được? Mỗi lần nghĩ đến đó, Khâu Nhất Nhiên lại hít một hơi thật sâu, ép mình không nghĩ nữa.

Trong lúc tâm trí cô cứ rối bời như vậy, Lê Vô Hồi vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh. Ngoại trừ việc mỗi ngày theo lệ quan tâm đến chân cô một lần, nàng không đưa ra thêm yêu cầu nào khác. Nàng cũng rất hợp tác với ý tưởng của cô.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ có thể đến Paris trong vòng một tháng, kết thúc mọi chuyện, rồi hoàn toàn tách rời.

Cho đến hôm nay.

Họ vẫn còn ở Kazakhstan. Chiếc xe bị trục trặc trên đường, không thể nổ máy. Một ngày trước đó, họ đã qua đêm bằng cách cắm trại. Khâu Nhất Nhiên phát hiện ra vấn đề này khi đang lái xe trên đường. Thật kỳ lạ, khi phát hiện ra vấn đề này, lòng cô nặng trĩu, nhưng lại không quá bất ngờ—cứ như thể, vấn đề mà cô vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Sau sự lo lắng ban đầu, cô hơi bình phục sự bồn chồn của mình. Thành phố gần nhất có lẽ còn cách đây mấy trăm km, cô ép mình giữ bình tĩnh, ngồi trong xe chờ Lê Vô Hồi đến.

Lê Vô Hồi vừa nãy đang dọn dẹp lều và các vật dụng khác trong cốp sau. Giờ lại đi đến nơi cắm trại hôm qua để dọn nốt đồ còn sót lại.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời Kazakhstan rất xanh. Xuyên qua cửa sổ xe mờ, Khâu Nhất Nhiên có thể nhìn rất rõ.

Lê Vô Hồi chậm rãi đi về phía xe, phía sau là bầu trời như một bức tranh sơn dầu, và những ngọn đồi xanh mướt có thể thấy rõ mồn một. Vì khoảng cách quá xa, nên những ngọn đồi cũng trở nên rất thấp.

Như một con người từ hư ảo hóa mà trở nên rõ ràng.

Thực ra, trong khoảng thời gian này, họ đã phong trần mệt mỏi. Lê Vô Hồi đã từ bỏ phong cách ăn mặc thời thượng hoàn hảo, chỉ mặc áo khoác gió có mũ màu xám và bốt cao cổ, mặt mộc, thậm chí da dẻ còn bị gió to của Kazakhstan thổi cho khô ráp, tóc cũng gần như bị gió thổi rối bời, không được chăm sóc kỹ lưỡng, vì vậy trông càng xoăn và bồng bềnh hơn.

Nhưng lúc này, Khâu Nhất Nhiên đột nhiên cảm thấy Lê Vô Hồi rất đẹp, như một người mẹ Trái Đất vĩ đại và không hề sợ hãi, từ từ khoác lên mình ánh sáng vàng.

Cảm giác này khiến Khâu Nhất Nhiên ngây người.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn trang phục lôi thôi của mình—bộ đồ mà cô trông giống như một chiếc lá trà khô co rúm lại dưới ánh hào quang của Mẹ Trái Đất. Thật thảm hại.

Lê Vô Hồi đi tới, trên tay dường như đang cầm thứ gì đó. Kính xe mờ đi vì hơi nước buổi sáng sớm, nên Khâu Nhất Nhiên không nhìn rõ.

Mãi đến khi Lê Vô Hồi lên xe, câu đầu tiên nàng hỏi Khâu Nhất Nhiên là: "Hôm nay chân em còn đau không?"

Khâu Nhất Nhiên vẫn không nhìn rõ thứ Lê Vô Hồi đang cầm trên tay.

"Không đau," cô lắc đầu.

Trước đó tại Hall, chân cô đã đau một trận, vì thế còn phải truyền dịch vài ngày trong bệnh viện. Nhưng thủ tục tại cảng cũng cần thời gian. Cô vừa kịp nghỉ ngơi một thời gian, khi bắt đầu lại, chân đã gần như khỏi hẳn.

Thế là từ đó trở đi, câu đầu tiên Lê Vô Hồi hỏi mỗi ngày là: "Hôm nay chân em có đau không."

Và Khâu Nhất Nhiên cũng luôn đưa ra câu trả lời tương tự: "Không đau."

Như hai con robot đang thi hành mệnh lệnh, phải hoàn thành chỉ thị mới có thể bắt đầu mỗi ngày mới.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ban đầu Khâu Nhất Nhiên nghĩ rằng—họ sẽ cứ như vậy cho đến khi chia tay.

Nhưng hôm nay có một trường hợp đặc biệt—chiếc xe bị hỏng. Khâu Nhất Nhiên vẫn chưa nói với Lê Vô Hồi, cô không chắc chiếc xe có thật sự hỏng không, lại thử nổ máy một lần nữa.

Và lúc này, một trường hợp đặc biệt khác xảy ra:

Lê Vô Hồi đưa thứ đang cầm trên tay cho Khâu Nhất Nhiên, rất đơn giản mà nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Động tác của Khâu Nhất Nhiên hoàn toàn khựng lại.

Ánh mặt trời chiếu lên ngón tay cô đang đặt trên vô lăng, rất nóng, làm cô chợt nhớ ra—hóa ra hôm nay đã là sinh nhật tuổi ba mươi của cô.

Tuổi ba mươi.

Vốn là một chuyện còn rất xa vời đối với cô.

Bây giờ lại như một ngọn nến đã phủ đầy bụi, vô tình đã đốt đến nơi mà nó nên đến.

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Cô không nghĩ rằng sinh nhật tuổi ba mươi của mình lại diễn ra như thế này—sáng sớm xe đã chết máy trên đường, phần chân cụt của mình chỉ mới miễn cưỡng hồi phục sau mấy ngày truyền dịch, và cô thì vẫn đang bơ phờ như một người lạc đường ở một đất nước xa lạ.

Bầu trời rất xanh, những ngọn đồi rất xanh. Có một Lê Vô Hồi xinh đẹp, và một Khâu Nhất Nhiên u ám.

Khâu Nhất Nhiên nắm chặt tay lái.

"Ban đầu chị định chuẩn bị một món quà sinh nhật cho em," có lẽ thấy cô im lặng quá lâu, Lê Vô Hồi chủ động lên tiếng. "Nhưng lại thấy, với mối quan hệ của chúng ta hiện tại, tặng gì cũng khó mà thích hợp." Nàng đưa vật trên tay ra, "Vì thế chị quyết định tặng cái này."

Khâu Nhất Nhiên cúi đầu nhìn—đó là bức tranh. Bức tranh mà cô đã vẽ cho Lê Vô Hồi, nhưng lại vẽ một đôi mắt như tuyết. Giờ Lê Vô Hồi lại tặng nó lại cho cô.

Khâu Nhất Nhiên im lặng một lúc, mặt cô úa trắng dưới ánh mặt trời vàng rực. Cô siết chặt lấy mép tờ giấy, khẽ nói: "Cảm ơn."

"Em không vui sao?" Mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, Lê Vô Hồi nhìn kỹ gò má của cô.

Khâu Nhất Nhiên hít một hơi thật sâu, đặt bức tranh vào hộc chứa đồ trên cửa xe, rồi chậm rãi lắc đầu: "Không có."

Lê Vô Hồi không nói gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Đã mười mấy ngày trôi qua, Khâu Nhất Nhiên chậm chạp nhận ra rằng cuộc đối đầu giữa họ chưa bao giờ kết thúc—cứ như bác sĩ Lê Vô Hồi lại xé vết khâu ra một lần nữa, cẩn thận quan sát phản ứng của bệnh nhân Khâu Nhất Nhiên sau khi hồi phục. Mặc dù trước khi cuộc phẫu thuật này bắt đầu, Khâu Nhất Nhiên chưa từng ký vào bất kỳ tờ giấy đồng ý nào.

"Tôi cảm thấy chị dường như vẫn luôn không ý thức được—" Dưới ánh mắt nhìn thẳng của Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng. Cô thẳng thắn nói ra những cảm nhận của mình trong những ngày qua sau khi vẽ bức tranh đó. "Chị để tôi vẽ bức tranh đó, sau đó còn nói đó là mắt của tôi, nhưng có lẽ chỉ là muốn tìm thấy hình bóng mà chị muốn thấy ở trên người tôi thôi."

Cô có chút ngập ngừng, giọng nói rất nhẹ: "Giống như bịt tai trộm chuông vậy."

"Bịt tai trộm chuông?"

Lê Vô Hồi lặp lại câu hỏi, như thể đang suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của nó: "Em cảm thấy chị đang làm chuyện đó sao?"

Hỏi xong, nàng đột nhiên bật cười: "Ban đầu chị chỉ muốn em vẽ một bức tranh, nhưng trong lúc vẽ chị lại nảy ra ý nghĩ, nên muốn em vẽ như thế, để lại một kỷ niệm. Bởi vì đôi mắt ngày trước của em rất đẹp, rất sinh động, khi nhìn bất cứ điều gì đều rất kiên định." Giọng nàng rất nhẹ. "Vì thế chị cũng muốn em tự mình nhìn lại."

Khâu Nhất Nhiên im lặng. Trên cửa kính xe có một lớp sương mờ mỏng, cô có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt mình. Nhưng cô có thể biết rất rõ—những từ miêu tả tốt đẹp như xinh đẹp, sinh động, kiên định... không thể nào dùng để miêu tả con người cô hiện tại.

Vì thế Lê Vô Hồi đã dùng từ "kỷ niệm".

"Hôm đó, em còn nhớ không?" Lê Vô Hồi cứ như không nhận ra tâm trạng của cô, cười nói tiếp. "Năm 2020 vừa bắt đầu, chị nói chị muốn đi, em rất lâu sau mới trả lời tin nhắn của chị, cũng không để ý đến chị. Thế nhưng trước khi chị rời đi, em đã chạy từ một nơi rất xa đến, nói với chị rằng căn phòng của em rất đắt, bảo chị nhất định không được rời khỏi Paris, em sẽ ủng hộ chị đến cùng..."

"Ở trong khu nhà trọ giá rẻ đó, em đã tha thiết nhìn chị, tiếc cho chị, liều mạng muốn giữ chị lại..."

Lê Vô Hồi nhìn chằm chằm Khâu Nhất Nhiên, dường như muốn nhìn thấy con người ngày trước của cô trong mắt nàng, rồi nói: "Em cảm thấy có giống tình hình hiện tại không?"

"Ừm," Khâu Nhất Nhiên nhìn chằm chằm con đường trống trải phía trước. "Không giống."

Nói rồi, như để che giấu sự hoảng loạn của mình, cô lại thử nổ máy xe, nhưng sau vài tiếng động liên tục thất bại, cô chậm chạp nhận ra—chiếc xe đã hỏng rồi, cô không thể trốn tránh nữa.

Cảm giác bất lực này khiến cô phải buông tay khỏi vô lăng, ánh mắt lại quay về phía bức tranh đã được cuộn lại. Im lặng một lát, cô nói: "Con người rồi sẽ thay đổi."

Lê Vô Hồi vẫn nhìn thẳng vào cô, không hề né tránh: "Chị chưa bao giờ phủ nhận điều đó."

"Vì thế những gì chị làm bây giờ đều vô nghĩa," Khâu Nhất Nhiên có thể khiến bản thân trông không giống như bị chạm vào nỗi đau mà trở nên tức giận, cô rất bình tĩnh thừa nhận sự lúng túng của mình. "Tôi đã sớm không còn là người sẽ chạy đến ngăn chị, sẽ ngây thơ bảo chị đừng rời Paris nữa."

"Tôi của bây giờ, dù có trở lại như ban đầu, dù bây giờ chị có nói muốn từ bỏ tất cả để rời Paris, tôi cũng chỉ có thể im lặng để chị đi, tuyệt đối sẽ không ngăn cản chị."

"Chị biết," giọng Lê Vô Hồi nghe rất bình tĩnh. "Chị biết em đã thay đổi rất nhiều, và chị cũng biết em không giống như ngày trước."

"Vậy nên chị không thể giống như tôi đã nói, chấp nhận hoàn toàn chuyện này sao?" Khâu Nhất Nhiên nói rất chậm.

"Đừng nghĩ thay đổi tôi, đừng nghĩ dùng chuyện cũ để lay động tôi, càng đừng cảm thấy chỉ cần tôi nhớ lại con người mình trước đây đã làm gì, không làm gì, thì tôi có thể thật sự quay về làm người đó... Chị không thể để hai chúng ta thoải mái hơn một chút trong chuyến đi này, để tôi sau khi kết thúc có thể rời khỏi Paris một cách nhẹ nhàng sao?"

"Không thể." So với sự do dự của cô, Lê Vô Hồi từ chối rất dứt khoát, thậm chí còn mỉm cười sau đó. "Nếu không thì em nghĩ tại sao chị lại muốn em đi Paris với chị?"

Khâu Nhất Nhiên cúi đầu. "Bất kể chị có tốn bao nhiêu sức lực, dùng bao nhiêu thủ đoạn, tôi cũng không thể trở thành con người mà chị muốn thấy."

"Sao em biết sẽ không?" Lê Vô Hồi hỏi ngược lại.

Nghe câu hỏi đó, Khâu Nhất Nhiên bỗng giật mình, rồi lại nhớ đến lời đánh giá của người biên tập về Lê Vô Hồi—nàng kiên định, kiêu hãnh, lúc nào cũng sẵn sàng tin vào những gì người khác không tin.

Bao gồm cả những điều mà Khâu Nhất Nhiên không tin.

Đừng trốn tránh, hãy tỉnh lại, hãy đứng lên một lần nữa, đừng sợ thất bại, hãy trở lại là chính mình trước đây, hãy làm những việc mà trước đây cô giỏi, đừng trốn trong vỏ bọc nữa, nhìn xem, thế giới bên ngoài thật tươi đẹp, không có kỳ thị, không có bất công, chỉ cần cô trở nên mạnh mẽ, mọi người sẽ thật lòng đối xử tốt với cô—

Nói ra thì thật dễ dàng. Cứ như một người sống sờ sờ bị cụt chân, cố chấp và quật cường bò ra khỏi thung lũng, là chuyện có thể làm được chỉ trong một đêm.

"Chuyện của chính tôi thì đương nhiên tôi phải rõ ràng..." Khâu Nhất Nhiên thở ra một hơi, hai tay siết chặt vô lăng. Chiếc xe không nhúc nhích, cô cũng như không tìm thấy điểm tựa. Rất lâu sau, cô mệt mỏi nhắm mắt lại. "Vậy nên chị đừng lãng phí sức lực nữa."

Mặt trời dâng lên từ ngọn đồi, soi rõ mọi thứ trong xe. Bao gồm cả cuộc đối đầu và sự lúng túng của họ.

Khâu Nhất Nhiên bị ánh mặt trời làm lóa mắt, cô nhắm chặt mí mắt, không muốn tranh luận với Lê Vô Hồi nữa.

Cô biết Lê Vô Hồi vẫn đang nhìn mình, như muốn tìm ra sơ hở. Trong khoảnh khắc, họ biến thành hai đối thủ tranh luận, liều mạng tìm bằng chứng để bảo vệ lập luận của mình. Lập luận của Lê Vô Hồi là Khâu Nhất Nhiên có thể một lần nữa đối mặt với thất bại, trở lại hình dạng tích cực và lạc quan ban đầu.

Lập luận ngược lại là Khâu Nhất Nhiên đã co mình vào mai rùa, không muốn lấy hết dũng khí để đối mặt với tất cả nỗi đau nữa.

Sau đó, Lê Vô Hồi khẽ cười: "Khâu Nhất Nhiên, lời em nói chưa chắc đã đúng đâu."

Lê Vô Hồi dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, nàng biết rằng cuộc đối đầu sẽ trở nên khó xử đến mức nào, và cũng sẽ không dễ dàng bị thuyết phục.

Trong khi đó, Khâu Nhất Nhiên sau khi bày tỏ hết quan điểm của mình lại trở nên bồn chồn. Cô mở mắt ra, rồi lại nhìn thấy bức tranh bị cô vứt bỏ—nó như một vết sẹo bị Lê Vô Hồi xé ra, đẫm máu nằm ngay trước mặt cô.

Tư duy của Khâu Nhất Nhiên hỗn loạn. Thế là cô lại thử nổ máy xe một lần nữa.

Cuối cùng, cô bứt rứt không yên giữa chiếc xe hỏng và Lê Vô Hồi.

Có lẽ vì ánh mặt trời ngày hôm đó quá chói chang, khóe mắt Khâu Nhất Nhiên dần dần ửng đỏ. Không biết là vì xấu hổ, hay là vì bất lực.

"Đây vốn là chuyện của chính tôi, tại sao lời tôi nói lại không có trọng lượng?" cô quay đầu lại nhìn Lê Vô Hồi, tâm trạng đã gần như bị đẩy đến bước đường cùng.

Lê Vô Hồi không phải không nhận ra, khi bàn về chuyện này, trạng thái của Khâu Nhất Nhiên trở nên bồn chồn và suy sụp. Nàng nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Khâu Nhất Nhiên, bỗng thấy có chút không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng kiên định với quyết tâm của mình.

"Bởi vì em chỉ đang trốn tránh."

Nói xong câu này, Lê Vô Hồi cuối cùng cũng dời tầm mắt, nhìn về con đường rộng lớn trước mặt. "Và chị không muốn để em tiếp tục trốn tránh nữa."

"Trốn tránh không được sao?" Dù sao thì chiếc xe cũng đã hỏng rồi. Khâu Nhất Nhiên nhìn thẳng vào con đường không thấy điểm cuối phía trước, đột nhiên có cảm giác muốn cứ như vậy dừng lại giữa đường.

"Vậy năm năm trước tại sao em không để chị trốn tránh? Không để chị rời khỏi Paris?"

Lê Vô Hồi nhẹ nhàng hỏi: "Ngày đó chị đã hỏi em, lấy tư cách gì để giữ chị lại, tại sao em không để chị trốn tránh, tại sao em lại cố gắng mặc cả với chị như vậy, tại sao em lại nói với chị rằng em tin chị? Và tại sao lại không chịu từ bỏ chị?"

Nghe thấy sự cố chấp trong giọng nói của Lê Vô Hồi, Khâu Nhất Nhiên mới chậm chạp nhận ra—họ thực sự đều cố chấp, đều bướng bỉnh như nhau, và đều sẽ không dễ dàng nhận thua.

Đây cũng là lý do họ từng yêu nhau và nhìn thấy nhau. Nhưng giờ đây, điều đó lại trở thành con dao găm đâm vào đối phương.

"Bởi vì suy nghĩ của con người ở các giai đoạn khác nhau sẽ khác nhau." Khâu Nhất Nhiên lặp lại sự thật, sau đó cúi đôi mắt đỏ hoe xuống, nói: "Chị không nghĩ đến sao, trốn tránh chính là thứ tôi muốn bây giờ?"

Lê Vô Hồi lặng im. Nàng như thể không thể hiểu nổi, và cũng không thể chấp nhận việc Khâu Nhất Nhiên lại trở nên như thế này.

Nhưng đó chính là hiện trạng của Khâu Nhất Nhiên. Cô đã ba mươi tuổi. Cô không còn trẻ, không còn toàn vẹn, thậm chí không có bất kỳ thứ gì có thể dùng để đánh đổi lấy dũng khí và sự tự tin. Cô không còn khí thế, sợ hãi thất bại, sợ hãi việc mình không làm được. Và cô đã sớm chấp nhận chuyện này.

Lý do cô đồng ý bắt đầu chuyến đi này ngay từ đầu cũng chỉ vì—cô muốn Lê Vô Hồi cũng chấp nhận sự thật này, sau đó thất vọng về cô, và cuối cùng hoàn toàn rời xa cô.

Vì vậy, cô nắm chặt đầu ngón tay, lòng bàn tay dùng sức che lên phần chân cụt. Cô dùng một lực rất lớn, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng cô không cảm thấy đau nhiều.

Sau đó, Khâu Nhất Nhiên gần như nói từng chữ một: "Tôi bây giờ căn bản không muốn đứng lên một lần nữa, cũng không muốn trở về làm chính mình trước kia."

"Thế nhưng chị đột nhiên xuất hiện, ép hỏi tôi, kích thích tôi, dùng đủ mọi thủ đoạn lôi kéo tôi, nhất định phải làm cho tôi đối mặt với tất cả những điều mà tôi cảm thấy xấu hổ và không muốn. . ."

"Nói cho cùng, Lê Vô Hồi, chị làm như thế cũng chỉ là để biến tôi thành con người chị muốn thấy."

"Lẽ nào đó không phải là một sự ích kỷ sao?"

Lời chất vấn này có ngữ điệu vô cùng mạnh mẽ. Khâu Nhất Nhiên cũng không biết mình lại là người như vậy—vì sợ bị tổn thương, nên lại đi chỉ trích người quan tâm mình trước. Cứ như vậy là có thể bảo vệ bản thân. Cứ như vậy là có thể đẩy nỗi đau mà mình phải chịu sang người khác trước một bước.

Lê Vô Hồi im lặng rất lâu.

Nàng nhìn cô, thứ trong mắt dường như là sự đau khổ, lại cũng như là bi thương.

Sự im lặng như một dòng sông dài vắt ngang giữa họ, sắp nhấn chìm yết hầu của cả hai, biến họ thành hai người chết đuối.

Không ai có thể cứu được ai.

Khâu Nhất Nhiên đã sớm nhận ra điều này. Sắc mặt cô trắng bệch, tay cũng không kìm được run rẩy.

Sau đó, cô ép mình bình tĩnh lại, như một cái xác có ký ức, cô lại một lần nữa vô vọng thử nổ máy.

Nhưng vẫn thất bại. Cô lấy hai tay che mặt, cuối cùng tựa người vào lưng ghế xe một cách ngơ ngác.

Mới chậm chạp nhớ ra—vào buổi sáng này, cô ban đầu chỉ muốn nói với Lê Vô Hồi là xe bị hỏng, và họ phải tìm cách giải quyết.

Bây giờ không biết từ lúc nào, câu chuyện đã biến thành Lê Vô Hồi chỉ trích cô trốn tránh, còn cô chỉ trích Lê Vô Hồi ích kỷ.

"Xe chắc là hỏng rồi." Yết hầu Khâu Nhất Nhiên khô khốc.

Cô nhìn điện thoại không có tín hiệu, rồi xoa xoa thái dương, nói: "Điện thoại trên xe không có tín hiệu."

"Tôi xuống xe đi tìm xem có thể gọi cứu hộ không, chị cũng bình tĩnh lại một chút đi."

Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống.

Trước khi đóng cửa, Khâu Nhất Nhiên dừng lại rất lâu, rồi để lại một câu:

"Chị... chị không cần xuống xe, vì tôi sẽ không bỏ chạy đâu."

Gió hoang dã thổi mạnh, cuốn đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng nàng.

Khâu Nhất Nhiên bước đi khập khiễng, rất chậm. Cô giơ điện thoại lên, cố gắng đi vài bước. Tâm trí cô vẫn cứ như một cuộn chỉ đang lăn khỏi bàn—thực ra cô chẳng có tâm trạng đi tìm tín hiệu, cũng chẳng thể bình tĩnh để giải quyết tình hình hiện tại. Cô chỉ muốn tìm một việc gì đó để làm, để bản thân thoát khỏi cảm xúc đang giày vò.

Trong lúc cô đang cố gắng trấn tĩnh, cánh cửa xe phía sau đột nhiên lại vang lên.

"Khâu Nhất Nhiên."

Hẳn là Lê Vô Hồi cũng đã xuống xe.

Nhưng Lê Vô Hồi không đi về phía cô, chỉ đứng tại chỗ và gọi cô một tiếng trong gió.

Giọng nói vọng đến từ phía sau giữ cô lại.

"Tại sao em lại nhất định cho rằng đó là bịt tai trộm chuông, mà chưa bao giờ nghĩ rằng... chị cũng chỉ là rất tin tưởng em thôi?"

Nghe những lời đó, bước chân đang chới với của Khâu Nhất Nhiên khựng lại.

Vì đó chính là câu nói mà năm năm trước, khi cô tha thiết muốn giữ Lê Xuân Phong lại, chính miệng cô đã nói ra—niềm tin.

Bất chợt, những hạt mưa bụi bay lất phất trong không khí, ướt đẫm trên mặt cô. Cô nếm được vị mặn chát, giống như nước mắt.

Khâu Nhất Nhiên im lặng không nói một lời.

Một lúc sau, cô khó khăn hít một hơi, lau đi những giọt nước ướt đẫm trên mặt, rồi bước đi khập khiễng về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store