ZingTruyen.Store

[BHTT - ABO - LILYHOLIC] Xuyên thành tra A trong truyện cổ đại chạy nạn _ LTP

Chương 6

lilyholic2025

Giang Cẩm Hoa vừa nghĩ vừa vội vàng uống cháo, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Diệp Thanh ngồi đối diện Giang Cẩm Hoa, cũng đang ăn cháo, cô máy móc đưa cháo vào miệng, trong lòng thì đang tính toán con đường sau này nên đi như thế nào.

Hiện tại thành Lâm Châu loạn như vậy, e rằng sau này sẽ càng loạn hơn. Đã biết phương Bắc gặp hạn hán lớn, thì cách tốt nhất bây giờ là đi xuống phía Nam, ít nhất phải giữ được mạng sống của mình, sau đó mới có cách nâng độ thiện cảm của Giang Cẩm Hoa lên mức tối đa, rồi đưa hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa trở về Kinh Thành. Đợi đến khi đưa "nữ chính của thế giới này" rời đi rồi, bản thân cô cũng có thể yên ổn sống tiếp tại đây.

Nghĩ vậy, Diệp Thanh dự định nhân lúc Giang Cẩm Dạng còn đang dưỡng bệnh vài ngày, sẽ đi dạo thêm quanh thành Lâm Châu. Đa số người ở đây đã bỏ chạy lánh nạn, cô muốn tranh thủ tìm quanh, biết đâu nhặt được thứ gì hữu ích. Dù sao nguyên chủ cũng là loại chẳng ra gì, nhà thì nghèo đến mức "đinh đang vang vọng", mà là theo đúng nghĩa đen!

Nghĩ đến việc còn phải dẫn theo hai tỷ muội Giang Cẩm Hoa chạy nạn, lại còn phải cày độ thiện cảm với Giang Cẩm Hoa, Diệp Thanh chỉ thấy trước mắt tối sầm, không tự chủ được mà liên tục thở dài mấy lần.

Mà Giang Cẩm Hoa ngồi đối diện Diệp Thanh, vừa uống cháo vừa thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Diệp Thanh. Thấy cô đang thở dài, Giang Cẩm Hoa căng thẳng siết chặt bát trong tay, chẳng lẽ... cô ấy hối hận vì đã bỏ sáu lượng bạc ra cứu muội muội rồi sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Cẩm Hoa lập tức trắng bệch, nàng cẩn thận nhìn Diệp Thanh, chỉ sợ cô sẽ nổi cơn ngay tại chỗ.

Khi Diệp Thanh thu hồi lại suy nghĩ, thì bát cháo rau đã hết sạch, cô ngẩng đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, liền thấy đối phương cũng đang lén nhìn mình.

Sắc mặt Giang Cẩm Hoa trắng bệch, hốc mắt thì đỏ ửng, ánh mắt nhìn cô như thể đang đối mặt với đại địch, Diệp Thanh nghĩ đến độ thiện cảm âm 150, lại lần nữa cảm thấy trước mắt tối sầm.

"Sao nhìn ta như thế?" Diệp Thanh dứt khoát phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

"Không, không có gì... Chuyện hôm nay... đa tạ ngươi." Giang Cẩm Hoa hai tay siết chặt, mở miệng nói.

"Không cần đa tạ ta. Đúng rồi, lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến, cái này cho ngươi." Diệp Thanh giấu tay ra sau lưng, con dao găm mà cô vừa lấy được từ chỗ người khác liền xuất hiện trong tay.

Diệp Thanh giả vờ như lấy dao từ thắt lưng sau eo ra, rồi đẩy con dao đến trước mặt Giang Cẩm Hoa.

Sắc mặt Giang Cẩm Hoa biến đổi mấy lần, không dám tin nhìn Diệp Thanh, "Cái này... là cho ta sao?"

Diệp Thanh gật đầu với nàng, "Ừ, hiện tại thành Lâm Châu đã loạn rồi, tình hình trong nhà chắc ngươi cũng thấy rõ. Ta phải ra ngoài tìm thức ăn, trong nhà chỉ còn lại hai người ngươi, ta cũng không yên tâm. Con dao này ngươi giữ lấy để phòng thân, sau này tốt nhất luôn mang bên người. Đợi lát ta ra ngoài rồi, ngươi nhớ khóa kỹ cửa phòng và cổng sân, lúc ta về sẽ gọi ngươi ở ngoài, trừ ta ra, đừng mở cửa cho bất kỳ ai."

Giang Cẩm Hoa theo phản xạ gật đầu, đồng thời ánh mắt nhìn Diệp Thanh có thêm phần dò xét, Diệp Thanh có thể tốt bụng đến vậy sao? Dù sao trước đó cô ấy còn định bán muội muội lấy tiền mà.

Ngay sau đó, Giang Cẩm Hoa lại nhớ đến chuyện mình vừa dùng thân thể làm điều kiện trao đổi để cầu xin Diệp Thanh cứu muội muội, giờ Diệp Thanh đối xử quan tâm với hai tỷ muội nàng như thế, cũng chỉ vì thèm khát thân thể nàng mà thôi. Nghĩ vậy, toàn thân Giang Cẩm Hoa liền thấy lạnh buốt.

Diệp Thanh thấy nàng không nói gì, liền đứng dậy nói: "Ngươi theo ta ra ngoài một chút, ta sắp đi rồi, ngươi nhớ đóng cổng lại."

"Ừ." Giang Cẩm Hoa gật đầu đồng ý, nàng đứng dậy, có lẽ vì vừa được ăn chút gì đó, nên lúc này cơ thể nàng đã có chút sức lực.

Hai người ra khỏi phòng, Diệp Thanh đi thẳng ra cổng lớn, đi đến ngoài cổng mới mở miệng: "Đóng cửa lại đi, ta sẽ về trước khi trời tối."

"Được." Giang Cẩm Hoa đóng chặt cánh cửa gỗ cũ nát, lại dùng đồ chặn kín từ bên trong, làm xong hết mọi việc, nàng liền vội vã quay lại phòng để trông nom muội muội.

Bên kia, Diệp Thanh từ con hẻm nhỏ nơi mình đang sống đi ra đến con phố lớn bên ngoài. Trên phố lúc này chỉ có những người chạy nạn vội vã lướt qua, còn vài cửa tiệm lác đác thì đang khẩn trương đóng cửa.

Cô bước vào một khu nhà sân lớn gần mặt đường, nơi này trước đây chắc là chỗ ở của những người giàu trong thành, bây giờ thì đã không còn bóng người, ngay cả cổng lớn cũng mở toang.

Diệp Thanh đi vào, bắt đầu lục tìm từng căn phòng để kiếm vật tư, nhưng rất tiếc, bên trong hầu như chẳng còn gì dùng được.

Cô đi sâu vào trong viện, tiến vào khu nội viện của ngôi nhà này. Có lẽ là chủ nhân đi quá vội, nên Diệp Thanh thật sự tìm được không ít đồ.

Trong phòng, cô tìm được vài chiếc chăn bông, chăn còn rất mới, vừa nhìn là biết chủ nhà thật sự không kịp mang đi mới bỏ lại. Tổng cộng có bốn chiếc, Diệp Thanh liền thu tất cả vào không gian của mình. Ngoài ra, cô còn tìm được trong một ngăn kéo vài chục cây nến, một xấp giấy tuyên, mấy cây bút lông và mấy thỏi mực.

Những thứ này hiện giờ chưa dùng đến, nhưng cô có không gian, cứ cất trước vào đó cũng không sao.

Diệp Thanh tiếp tục tìm kiếm, trong tủ quần áo của căn phòng cô phát hiện không ít y phục, có vài bộ còn rất mới, trong đó nhiều bộ là áo bông. Diệp Thanh chọn ra vài bộ nhìn khá ổn, thu vào không gian.

Đến thời buổi này rồi, có cái mặc là tốt lắm rồi, huống hồ những bộ cô lấy đều là áo ngoài.

Sau đó, Diệp Thanh lại tìm kiếm quanh sân một hồi lâu, tiếc là ngoài mấy thứ dùng được ra, thức ăn thì chẳng tìm được chút nào.

Tuy nhiên, cũng coi như có chút thu hoạch. Diệp Thanh còn tìm thấy một cái chậu gỗ lớn trong một căn phòng rộng. Cô ngửi ngửi mùi trên người mình, thật sự chẳng dễ chịu gì, nên quyết định mang cái chậu theo, chờ tối về sẽ đun nước nóng tắm rửa, cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn chút.

Làm xong những việc này, Diệp Thanh chuẩn bị đi đến chỗ khác tìm tiếp. Dù sao thức ăn trong tay cô ít đến đáng thương, nếu không tìm thêm được gì, vài hôm nữa cả đám chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống.

Vậy là suốt buổi chiều hôm ấy, Diệp Thanh lang thang tìm kiếm khắp nơi. Thức ăn thì chẳng thấy đâu, nhưng cô lại tìm được 12 bó củi, liền cất hết vào trong không gian. Có số củi này rồi, Diệp Thanh đỡ phải tự tay chặt cây.

Đến khi cô quay về sân nhà thì mặt trời đã ngả về Tây.

Diệp Thanh đưa tay gõ cổng sân, gọi vào trong: "Cẩm Hoa, là ta đây, mở cửa cho ta một chút."

Lúc gõ cổng, Diệp Thanh lấy cái chậu gỗ cùng hai chiếc chăn ra khỏi không gian, đặt chăn lên chậu để ngụy trang. Nếu không thì chẳng có cách nào giải thích chuyện tự nhiên lại có nhiều đồ như vậy.

Dù sao cô và Giang Cẩm Hoa cũng chưa thân thiết gì, bí mật về không gian của bản thân, Diệp Thanh không muốn để lộ cho bất kỳ ai.

Trong phòng, Giang Cẩm Hoa đang trông muội muội, nghe thấy tiếng động liền lập tức siết chặt con dao găm. Khi nghe rõ giọng bên ngoài là của Diệp Thanh, nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh sau đó, Giang Cẩm Hoa lại cười khổ, là Diệp Thanh thì có gì khác đâu? Trong thời loạn này, nàng – một Khôn Trạch yếu đuối – chẳng qua chỉ là món đồ chơi của đám Càn Nguyên mà thôi.

Giang Cẩm Hoa sắc mặt tái nhợt mở cửa phòng ra, gió lạnh lập tức tràn vào, nàng vội vàng đóng cửa lại, nhìn bầu trời bên ngoài – mặt trời sắp lặn rồi. Nàng đã đồng ý với Diệp Thanh, dùng thân thể để đổi lấy việc cứu muội muội, tối nay chính là lúc nàng phải thực hiện lời hứa.

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Giang Cẩm Hoa dùng tay áo lau mặt qua loa, trong lòng tự an ủi bản thân: may mà mình còn có dung mạo thế này, nếu không Diệp Thanh tuyệt đối sẽ không chịu giúp nàng cứu muội muội. Nghĩ vậy, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ít nhất thì sự hy sinh của mình cũng là xứng đáng, ít nhất phải cứu được muội muội, đưa muội ấy trở về Kinh Thành an toàn.

Ngoài sân, Diệp Thanh vẫn đang gọi cửa, Giang Cẩm Hoa điều chỉnh lại nét mặt, khẽ đáp: "Đến ngay đây."

Nói rồi, nàng nhanh chóng đi ra cổng lớn, dời hai chiếc ghế gỗ đang chắn trước cửa, sau đó mở then cài, cuối cùng mới mở cánh cửa gỗ ra.

Diệp Thanh không nói hai lời, bưng chậu gỗ lớn đi vào sân. Cô đặt chậu xuống, rồi quay lại đóng cổng viện, sau đó cài chốt cửa, còn dùng hai chiếc ghế chắn trước cửa gỗ.

Làm xong mấy việc đó, cô mới quay sang nhìn Giang Cẩm Hoa, chỉ thấy mắt nàng đỏ hoe, như vừa mới khóc xong.

Diệp Thanh vội hỏi: "Sao vậy? Là Dạng Dạng lại sốt rồi à?"

Giang Cẩm Hoa lắc đầu: "Không, Dạng Dạng không còn nóng như trưa nữa, chỉ là ta có hơi lo cho muội ấy."

Diệp Thanh gật đầu: "Ừ, không sao là tốt rồi. Tối một chút ta sắc thêm thuốc cho Dạng Dạng uống."

Nói xong, ánh mắt Diệp Thanh lại nhìn sang Giang Cẩm Hoa, nàng ấy trông cũng chẳng khá hơn mình là bao, bộ dạng nhếch nhác, giống như đã nhiều ngày chưa tắm rửa.

Diệp Thanh nghĩ nếu để nữ chính được tắm nước nóng sạch sẽ, có khi sẽ biết ơn cô.

Cô liền đưa tay chỉ vào cái chậu gỗ, rồi ngẩng lên nhìn Giang Cẩm Hoa: "Ta tìm được cái chậu này ngoài kia, lát nữa đun ít nước nóng, chúng ta tắm rửa sạch sẽ một chút. Mấy ngày nữa có khi phải rời khỏi Lâm Châu rồi, lúc đó muốn tắm cũng không có điều kiện đâu."

Sắc mặt Giang Cẩm Hoa lập tức trắng bệch khi nghe câu đó của Diệp Thanh, nàng ngước nhìn Diệp Thanh với ánh mắt hoảng sợ.

Diệp Thanh bảo nàng đi tắm, chẳng phải vì sợ cơ thể nàng bẩn, làm ảnh hưởng đến việc "chung phòng" tối nay sao?

Quả nhiên, đám Càn Nguyên đều là lũ khốn nạn, mà Diệp Thanh thì đặc biệt là đồ khốn nạn lớn nhất.

Nhưng vì muội muội, nàng không thể không cúi đầu trước Diệp Thanh. Giang Cẩm Hoa nhắm mắt lại, nghiến răng gật đầu, nhưng thân thể nàng đang khẽ run rẩy.

Diệp Thanh nhíu mày nhìn Giang Cẩm Hoa, phản ứng của nàng ấy sao lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng? Hơn nữa, hình như nàng còn đang run?

Ngay khoảnh khắc đó, Diệp Thanh liền nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống 09.

【Ký chủ thân mến, độ thiện cảm của Giang Cẩm Hoa -10, hiện tại độ thiện cảm: -160.】

Diệp Thanh suýt nữa thì nghẹn thở tại chỗ, mất một lúc mới có thể thở bình thường lại, rồi không dám tin mà nhìn về phía Giang Cẩm Hoa — không phải chứ, mình có lòng tốt muốn nàng ấy tắm rửa cho sạch sẽ, giữ gìn vệ sinh mà cũng không được à?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store