ZingTruyen.Store

[BHTT - ABO - LILYHOLIC] Xuyên thành tra A trong truyện cổ đại chạy nạn _ LTP

Chương 118

lilyholic2025

Ở một bên khác, Diệp Thanh đã lên xe ngựa cùng Tiêu Oánh. Nhớ lại cảnh bị bao vây lúc nãy, cô còn cảm thấy sợ hãi, "Đúng rồi, chiều nay ta không đến công bộ nữa, chuyện chế tạo cung nỏ lớn, ta phải suy nghĩ lại, trước tiên phải vẽ xong bản vẽ rồi mới đến công bộ để các thợ thủ công thử làm."

"Được, chuyện này không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta sẽ cho các thợ thủ công làm thử một ít nỏ nhỏ trước, để đội vệ binh hoàng thành trang bị thử đã." Tiêu Oánh mỉm cười nói.

"Ừm, được." Diệp Thanh dự định sẽ nghĩ kỹ lại bản vẽ của loại nỏ ba cung vào tối nay.

Xe ngựa một đường quay về phủ của Tiêu Oánh, Diệp Thanh từ xe nhảy xuống, rồi chạy vội về phía căn phòng của mình.

Tiêu Oánh ở phía sau trêu chọc: "Vội vàng vậy sao?"

Diệp Thanh vừa chạy vừa cười đáp: "Khi ngươi có người mình thích, ngươi sẽ hiểu thôi."

Nói rồi, Diệp Thanh vội vàng chạy đi.

Cô chạy về đến viện của mình, quả nhiên thấy cửa phòng mở sẵn, Diệp Thanh thở dốc mấy hơi, rồi mới bước vào phòng, và đương nhiên là nhìn thấy Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối đang chờ cô trong phòng.

"Cẩm Hoa, chờ lâu chưa?" Diệp Thanh vội bước vào phòng hỏi.

Giang Cẩm Hoa thấy cô đẫm mồ hôi, liền tiến lại gần, lấy khăn tay giúp cô lau mồ hôi, "Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?"

"Hôm qua không gặp các nàng, nhớ các nàng quá, nên chạy hơi vội." Diệp Thanh cười nói.

Giang Cẩm Hoa vừa lau mồ hôi cho cô vừa trách móc: "Ta và Cẩm Dạng đâu có chạy đâu, sao lại vội vã thế?"

"Muốn sớm gặp nàng mà thôi." Diệp Thanh cười ngọt ngào với Giang Cẩm Hoa, Giang Cẩm Hoa cũng đáp lại cô một nụ cười.

Lúc này, tiểu bảo bối đang đá quả bóng trên sàn, bỗng đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Thanh không vui, "Tỷ Diệp, hôm qua tỷ không chơi đất với muội!"

Diệp Thanh lúc đầu còn đang nhìn vào mắt Giang Cẩm Hoa, ánh mắt cô từ đôi mắt của Giang Cẩm Hoa dần dần dời xuống môi nàng, nhưng chỉ nhìn được hai cái đã bị tiểu bảo bối làm cho giật mình.

Diệp Thanh ho nhẹ vài tiếng, rồi mới quay sang nhìn tiểu bảo bối, "Cẩm Dạng à, thế này nhé, ăn cơm xong, ta sẽ dẫn muội ra vườn sau chơi đất được không?"

"Thật à?" Tiểu bảo bối nghe xong, lập tức ôm chân Diệp Thanh nũng nịu.

Diệp Thanh véo véo mặt tiểu bảo bối, "Thật mà, hôm nay không làm gì khác, chỉ chơi với ngươi thôi."

"Hay quá!" Tiểu bảo bối nghe vậy lập tức vui mừng.

"Ngươi thay đồ triều phục đi đã." Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh vẫn còn mặc y phục quan, vội nhắc nhở.

Diệp Thanh gật đầu, "Được, ta thay ngay đây."

"Để ta giúp ngươi." Giang Cẩm Hoa cười nhìn Diệp Thanh, đưa tay nắm lấy cổ tay Diệp Thanh rồi dẫn cô đến cạnh giường, nơi quần áo thường phục của Diệp Thanh được treo trên giá áo bên cạnh.

Vì tiểu bảo hối vẫn còn ở đây, Giang Cẩm Hoa có chút ngượng ngùng, nàng vòng ra sau lưng Diệp Thanh, tìm chiếc khóa thắt lưng của y phục quan, tháo ra rồi đặt sang một bên. Sau đó, nàng quay lại trước mặt Diệp Thanh, nhẹ nhàng tháo dây áo quan phục của Diệp Thanh.

Tiểu bảo bối sợ tỷ không cho mình nhìn, nó dùng hai tay che mắt lại, sau đó khe khẽ mở tay ra, lén lút nhìn tỷ giúp Diệp Thanh thay đồ.

Giang Cẩm Hoa quay đầu lại, nhìn thấy tiểu bảo bối đang làm bộ như không nghe không thấy, không nhịn được cười, quay sang hỏi: "Cẩm Dạng, muội làm gì thế?"

Tiểu bảo bối mỉm cười với tỷ, "Hehe, không làm gì cả, hai người đang ngượng ngùng, muội không thể nhìn mà."

Giang Cẩm Hoa suýt nữa bị tiểu bảo bối làm cho bật cười, vội nói: "Chúng ta có làm gì đâu, ta chỉ giúp tỷ Diệp thay đồ thôi, muội đừng có đồn đại linh tinh nhé."

Tiểu đoàn tử cười toe toét, "Hehe, muội ngoan mà~"

Giang Cẩm Hoa không hoàn toàn tin tưởng tiểu bảo bối, quá giỏi trong việc mách lẻo.

Nhưng may mắn là nàng thật sự chẳng làm gì ngoài việc giúp Diệp Thanh thay áo, vì vậy nàng nhanh chóng hoàn thành công việc, giúp Diệp Thanh tháo bộ y phục quan và thay sang trang phục gia đình.

Khi Giang Cẩm Hoa giúp Diệp Thanh cài xong thắt lưng, tiểu bảo bối mới chịu bỏ hai tay xuống.

"Ta sẽ bảo người chuẩn bị bữa trưa, đã đến giờ ăn rồi." Giang Cẩm Hoa nói.

"Được, ta đi gọi Tống Chiêu qua đây." Diệp Thanh nói xong, rồi đi ra ngoài gọi Tống Chiêu.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã ngồi vào bàn ăn, tiểu bảo bối cũng ngồi trên chiếc ghế trẻ em của mình.

Bữa ăn ở bếp nhỏ của Tiêu Oánh rất ngon, Diệp Thanh vừa ăn đùi gà vừa uống canh cá, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều. Thật sự, lên triều chẳng phải là chuyện dễ chịu gì, đứng đó mà suýt ngủ gật, ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.

Giang Cẩm Hoa ăn một chút rồi đã no, nàng ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay bệ hạ gọi ngươi lên triều có chuyện gấp gì không?"

"Ừm, là về nỏ đó, cái ta đã dùng qua trước đây. Hôm qua ta đã chế tạo xong và cho bệ hạ xem, hôm nay bệ hạ gọi ta lên triều để biểu diễn cho các quan trong triều xem, còn thăng chức cho ta nữa, bây giờ ta đã là Hữu thị lang của công bộ rồi." Diệp Thanh cười nói.

"Vậy sau này ngươi không phải mặc bộ quan phục xanh xanh này nữa sao?" Giang Cẩm Hoa trêu chọc.

"Ừ, chắc chắn rồi, quan phục mới có lẽ chiều nay sẽ được gửi đến." Diệp Thanh vui vẻ nói.

Sau khi ăn xong, Diệp Thanh vốn định để tiểu bảo bối ngủ một chút, cô cũng có thể tranh thủ nói vài lời riêng tư với Giang Cẩm Hoa, nhưng tiểu bảo bối vẫn chạy nhảy trong phòng, nhất quyết không chịu ngủ.

"Cẩm Dạng, thật sự không ngủ trưa à? Ngủ một giấc dậy, chơi đất sẽ còn vui hơn đấy." Diệp Thanh ngồi xổm xuống trước mặt tiểu bảo bối, dụ dỗ.

Tiểu bảo bối không chịu nhượng bộ, ngay lập tức lắc đầu, "Không, không, muội muốn chơi đất ngay bây giờ!"

Diệp Thanh lại dụ dỗ: "Ngủ một giấc rồi dậy, muội sẽ có trái cây và nước giải khát đấy, được không?"

"Không, muội muốn chơi ngay bây giờ," tiểu bảo bối nhào tới, ôm lấy tay Diệp Thanh làm nũng.

Diệp Thanh bất đắc dĩ nhìn Giang Cẩm Hoa, hai người liếc nhau rồi đành phải nhượng bộ, "Được rồi, được rồi, giờ dẫn muội đi chơi đất nhé, được chưa?"

"Hehe, tốt quá!" Tiểu bảo bối nghe vậy vui sướng lập tức nhảy lên, ôm chặt lấy chân Diệp Thanh.

Diệp Thanh thật sự hết cách với tiểu bảo bối, chỉ cần nói đến việc chơi, nó lại đầy năng lượng như vậy, đúng là phải tìm một trường cho nó đi học mới được. (Editor: gòi luôn =]])

"Được rồi, chúng ta đi ngay đây." Diệp Thanh nói rồi bế tiểu bảo bối lên.

"Cẩm Hoa, trong ngăn kéo bên kia có vài chiếc xẻng nhỏ, nàng lấy mang theo." Diệp Thanh nói rồi quay sang nhìn Tống Chiêu, "Tống Chiêu, mang một thùng nước lớn qua đây."

"Vâng." Tống Chiêu ôm một bình rượu lớn, nhưng bên trong lại là nước.

Giang Cẩm Hoa cũng mang theo vài chiếc xẻng nhỏ, nhìn khá tinh xảo.

Giang Cẩm Hoa cầm lên nhìn kỹ, bề mặt của chiếc xẻng rất mịn màng, rõ ràng là đã được mài giũa kỹ lưỡng, người thợ mài rất khéo tay. Nàng hỏi: "Những chiếc xẻng nhỏ này ngươi lấy từ đâu ra? Chế tác khá tinh tế đấy."

Diệp Thanh mỉm cười với Giang Cẩm Hoa, "Chắc chắn rồi, là công của các thợ ở Cục Đúc đấy. Hôm qua ta đến Cục Đúc để chế tạo nỏ, nhân tiện bảo mấy thợ làm giúp ta vài cái xẻng nhỏ, không thể không nói, tay nghề của họ quả thật không chê vào đâu được."

Giang Cẩm Hoa nhìn chiếc xẻng nhỏ trong tay, thậm chí không biết nói gì. Không ngờ Diệp Thanh lại nhờ các thợ của Cục Đúc làm xẻng nhỏ? Thật sự là lãng phí tài nguyên!

"Ngươi thật sự bảo họ làm cái này cho ngươi?" Giang Cẩm Hoa ngạc nhiên.

Diệp Thanh thản nhiên gật đầu, "Ừ, Tiêu Oánh đã cử một vài thợ đến giúp ta, sau này họ sẽ chuyên phụ ta làm việc, bảo họ làm vài cái xẻng nhỏ cũng chẳng sao."

"Cũng được." Giang Cẩm Hoa không biết phải nói gì nữa.

Diệp Thanh bỗng bế tiểu bảo bối lên cao, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi chơi đất."

"Yay!" Tiểu bảo bối vui mừng giơ hai tay lên.

Vậy là mọi người cùng nhau đi về phía vườn sau.

May mắn là Diệp Thanh đã sắp xếp trước, cô đã bảo các vệ sĩ trong phủ đi lấy một xe đất từ ngọn núi gần đó. Hiện tại đất đã được chất dưới gốc cây lớn, ngay dưới bóng mát.

Diệp Thanh đặt tiểu bảo bối xuống, còn chưa kịp nói gì, tiểu bảo bối đã nhào tới đống đất.

Cũng phải, có lẽ vì là lần đầu tiên chơi, nên đứa nhỏ rất phấn khích.

"Cẩm Dạng, đây là xẻng của muội." Giang Cẩm Hoa đưa xẻng cho tiểu bảo bối.

Tiểu bảo bối vui vẻ nhận lấy, "Tỷ ơi, muội sẽ di chuyển đất qua bên này một chút, sau đó... sau đó xây nhà."

Tiểu bảo bối trông rất bận rộn, dùng xẻng gạt đất sang một bên, càng làm càng hăng hái, cuối cùng nó tự mình vui vẻ cười lên.

Tống Chiêu ở bên cạnh giúp tiểu bảo bối gạt đất, chẳng bao lâu sau, đống đất trước mặt tiểu bảo bối đã cao lên rất nhiều.

Diệp Thanh cũng lấy một chiếc xẻng nhỏ, bắt đầu gạt đất. Cô tạo thành một vòng đất, đổ nước vào trong, rồi đẩy đất từ ngoài vào. Vì là đất sét, chẳng bao lâu sau, đất đã biến thành một thứ bùn đặc quánh.

Diệp Thanh xắn tay áo lên, rồi bắt đầu nặn nhà từ bùn.

Tuy nhiên, tay áo của cô quá rộng, cứ rơi xuống liên tục. Diệp Thanh đành phải nhìn Giang Cẩm Hoa cầu cứu, "Cẩm Hoa, giúp ta chút đi."

Giang Cẩm Hoa cười khổ, tưởng Diệp Thanh chỉ dẫn tiểu bảo bối đi chơi, ai ngờ cô cũng bắt đầu chơi cùng.

Giang Cẩm Hoa đành phải kéo tay áo của Diệp Thanh lên, rồi buộc chặt lại, thế là tay áo không còn rơi xuống nữa.

Nàng nhìn tiểu bảo bối, không biết từ lúc nào nó cũng bắt chước Diệp Thanh, đổ nước vào đất, bây giờ hai tay nhỏ xíu của nó đầy bùn, đang trộn với một đống đất lớn trước mặt.

"Vu iquá, tỷ ơi, cái này thật vui!" Tiểu bảo bối vui mừng đến nỗi không thể kìm nén, có lẽ mặt đứa nhỏ ngứa ngáy, nên lập tức dùng tay gãi. Thế là tiểu bảo bối hoàn toàn biến thành một "tiểu bùn đoàn".

Giang Cẩm Hoa không còn muốn khuyên nữa, chuyện đã đến mức này, thôi thì cứ để tiểu bảo bối vui chơi thoải mái, đằng nào sau này cũng phải tắm cho thôi.

"Vui thì chơi thoải mái đi, không phải đã mong chơi lâu rồi sao?" Giang Cẩm Hoa cười nói.

"Hehe." Tiểu bảo bối lại hưng phấn nặn đất, đứa nhỏ còn không quên bảo Diệp Thanh và Tống Chiêu giúp mình, "Tỷ Diệp, tỷ giúp muội nặn nhà, Tống tỷ, tỷ giúp muội nặn cây nhỏ nhé."

Tiểu bảo bối cũng bận rộn không kém, đứa nhỏ đang nặn hình người, nhưng những hình người được nặn ra lại khá méo mó và nhìn rất trừu tượng.

Trong lúc mọi người đang chơi vui vẻ, một vệ sĩ chạy lại thông báo, nhưng khi thấy Diệp Thanh cũng đang chơi đất, hắn ta đứng bất động, ngây ra một lúc.

Diệp Thanh ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì gấp gáp thế?"

"Diệp đại nhân, có người từ cung đến, vị nữ quan kia đã đến rồi." Hắn ta vốn định bảo Diệp Thanh rửa tay, nhưng giờ không kịp nữa, vị đại nhân đó đang đi cách hắn ta chỉ vài mét, chắc chắn đã nhìn thấy Diệp Thanh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store