Bhtt Abo Edit Xuyen Thanh Tra A An Choi Trac Tang Thoi Co Dai
Buổi chiều, Tô Mộ Vũ cùng Lý quản gia tìm hiểu kỹ càng về tình hình tài sản của Thẩm Tinh Nguyệt. Còn lại, nàng cùng Chu ma ma và Thúy Trúc đối chiếu sổ sách, dù ngồi cả buổi cảm thấy hơi mệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Thẩm Tinh Nguyệt dám giao phó tất cả những thứ này cho nàng, chứng tỏ Thẩm Tinh Nguyệt tin tưởng nàng.Nghĩ đến Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Vũ liếc nhìn trời, nói với Chu ma ma bên cạnh: “Ma ma, trời không còn sớm, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai nhé."“Vâng, vậy lão nô xin lui trước.” Chu ma ma hành lễ với Tô Mộ Vũ, cung kính rời khỏi thư phòng.Thúy Trúc thấy Chu ma ma đi rồi, vội vàng lại gần xoa bóp vai cho Tô Mộ Vũ, cười nói: “Tiểu thư, ngồi lâu như vậy, vai có mỏi không?”“Cũng không sao, có việc làm vẫn tốt hơn không có việc gì làm.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng mỉm cười. Nếu như không thể quản lý nội phủ, đa số Khôn Trạch sẽ như nương nàng, suốt ngày không có việc gì làm thì cũng còn đỡ, không được sủng ái thì đến ăn no mặc ấm cũng khó. Giờ nàng có thể quản lý những chuyện này, trong vương phủ không ai dám xem thường nàng và Thúy Trúc, đến cả Tô gia cũng không dám làm quá đáng.Thúy Trúc từ nhỏ đã theo Tô Mộ Vũ, hiểu rõ đạo lý này, cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ thực sự cảm thấy quận chúa đã thay đổi, việc quan trọng như vậy đều giao cho người quản lý, quận chúa đối đãi với người không phải là giả.”Tô Mộ Vũ bị nàng nói đến hơi ngượng, khẽ ho một tiếng, trừng mắt nhìn Thúy Trúc: “Ngươi lại dám đùa giỡn với ta."“Ái chà tiểu thư, nô tỳ thực sự vui cho người. Dạo này tiểu thư cười nhiều hơn hồi ở Tô phủ rất nhiều, nô tỳ thấy, tiểu thư đúng là gặp may trong cái rủi.” Nụ cười trên mặt Thúy Trúc chưa từng tắt.“Hừ, mong là vậy.” Tô Mộ Vũ hừ nhẹ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười.Khi nàng và Thúy Trúc về, Thẩm Tinh Nguyệt đã nằm trên giường ngủ, bên gối còn đặt một quyển sách tranh. Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn, thấy trên đó viết "Bá đạo ma vương tiểu kiều thê", tai nàng hơi đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt đang ngủ say: “Không đứng đắn.”Tô Mộ Vũ sợ làm Thẩm Tinh Nguyệt thức giấc, không lên giường ngay mà ngồi ở bàn, lấy một quyển địa lý chí vừa đọc vừa uống trà.Thẩm Tinh Nguyệt lần nữa tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa bên ngoài.Thẩm Tinh Nguyệt vươn vai, ngồi dậy trên giường, "Ai vậy?""Quận chúa, là tiểu nhân. Diêm Vận Tư đã gửi thứ quận chúa yêu cầu đến, xin mời quận chúa kiểm tra." Văn Hữu vừa hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, vừa giải thích cung kính. Bên cạnh hắn có một gia đinh, gia đinh tay xách một cái giỏ tre lớn.Thẩm Tinh Nguyệt tỉnh táo hơn chút, đứng dậy ra xem trong giỏ có gì.Tô Mộ Vũ cũng tò mò, tiến đến bên Thẩm Tinh Nguyệt, "Đây là gì?""Đây là muối bão, là phế liệu trong quá trình chế muối, nhưng đối với ta lại rất hữu ích." Thẩm Tinh Nguyệt cầm một khối lên xem xét kỹ, xác nhận nó giống muối bão nàng từng thấy ở kiếp trước, mới gật đầu."Thứ này có tác dụng gì?" Tô Mộ Vũ vẫn không hiểu những khối này có thể làm gì, liền hỏi."Có thể làm ra một món ăn rất ngon, đợi thêm một hai ngày nữa nàng sẽ biết." Thẩm Tinh Nguyệt giữ bí mật, không nói rõ, chỉ bảo Văn Hữu mang thứ đó cất vào nhà bếp nhỏ.Chờ Văn Hữu và mọi người rời đi, Thẩm Tinh Nguyệt mới kéo ghế lại gần Tô Mộ Vũ, "Vũ nhi, hôm nay cảm thấy thế nào? Chuyện tài sản không vội, đừng để mệt mỏi."Tô Mộ Vũ tai hơi đỏ, khóe môi mỉm cười nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, "Không sao, có việc làm vẫn tốt hơn là ngồi không ở phủ, còn ngài, xong việc về rồi sao?""Đương nhiên, ta sợ nàng ở phủ đợi sốt ruột, nên phải về sớm với nàng." Thẩm Tinh Nguyệt tiến lại gần Tô Mộ Vũ, đôi mắt sáng rực nhìn nàng.Tô Mộ Vũ bị nàng nhìn chăm chú đến hơi ngại, đẩy nhẹ Thẩm Tinh Nguyệt, "Nói bậy, ta đang ở thư phòng sắp xếp sổ sách, lúc nào cần ngài phải ở bên cạnh chứ?"Thẩm Tinh Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt tỏ ra bị tổn thương, "Vũ nhi thật biết cách đuổi người, có việc làm rồi không cần ta nữa sao?""Làm gì có, Thẩm Tinh Nguyệt, ngài không được nói lung tung." Tô Mộ Vũ bị nàng nhìn đến ngại ngùng, Thẩm Tinh Nguyệt lại ngồi sát cạnh nàng, Tô Mộ Vũ đưa tay đẩy Thẩm Tinh Nguyệt ra, muốn nàng ngồi xa một chút.Thẩm Tinh Nguyệt sao có thể bỏ qua cơ hội trêu ghẹo nàng, không những không bị đẩy ra, mà còn kéo ghế lại gần hơn, tay ôm lấy eo Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng xoa xoa. Chỉ trong chốc lát, Tô Mộ Vũ đã mất hết sức lực, nếu không nhờ hai tay chống lên bàn, chắc chắn đã gục xuống.Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ không còn sức, một tay ôm eo nàng, một tay luồn qua chân nàng, bế nàng lên ngồi trên đùi mình.Tô Mộ Vũ vốn đã bị nàng làm cho xấu hổ, giờ còn bị bế lên đùi Thẩm Tinh Nguyệt, mặt đỏ bừng đến tận cổ."Thẩm Tinh Nguyệt, ngài thả ta ra, ưm~ không được như vậy." Tô Mộ Vũ vừa mở miệng đã hối hận, giọng nàng so với bình thường mềm mại hơn vài phần, eo bị Thẩm Tinh Nguyệt xoa bóp làm mất hết sức lực. Bị ôm ngồi trên đùi Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Vũ muốn đẩy ra nhưng không đẩy nổi, chỉ đành giấu mặt vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt.Thẩm Tinh Nguyệt cúi đầu nhìn con mèo nhỏ dịu dàng trong lòng, không kiềm được, lại đưa tay xoa nhẹ eo nàng vài cái, thấy con mèo nhỏ trong lòng càng mềm mại hơn."Cả buổi chiều không gặp, Vũ nhi có nhớ ta không?" Thẩm Tinh Nguyệt ghé vào tai Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành."Không có, Thẩm Tinh Nguyệt, ngài thả ta xuống, không được ôm ta như vậy."Tô Mộ Vũ nói không được nhưng giọng lại mềm mại, như đang làm nũng với Thẩm Tinh Nguyệt.Nụ cười trên môi Thẩm Tinh Nguyệt càng rõ hơn, thấy con mèo nhỏ trong lòng càng đáng yêu, cố tình tiếp tục trêu chọc: "Ta ôm nương tử của mình thì có gì sai? Hơn nữa, Vũ nhi thật nhẫn tâm, cả buổi chiều không gặp mà không nhớ ta, ta ở bên ngoài nhưng lòng lúc nào cũng nhớ nàng."Tô Mộ Vũ chỉ cảm thấy người mình nóng bừng, Thẩm Tinh Nguyệt thật không biết xấu hổ, ban ngày mà ôm nàng ngồi trên đùi, còn nói những lời này, làm nàng đến bây giờ chân vẫn mềm nhũn, muốn chạy cũng không được."Ngài nói bậy, Thẩm Tinh Nguyệt, ngài thả ta xuống, ban ngày ban mặt, sao có thể ôm như vậy." Giọng Tô Mộ Vũ mềm mại đến mức Thẩm Tinh Nguyệt càng không muốn thả nàng ra, con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu này phải được ôm vào lòng mà vuốt ve!"Muốn ta thả nàng xuống?" Thẩm Tinh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.Tô Mộ Vũ vội vàng gật đầu trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, "Ừm, ngài thả ta xuống trước.""Cũng không phải không được, nhưng nàng nói xem buổi chiều ta không ở cạnh, nàng có nhớ ta không?" Thẩm Tinh Nguyệt dịu dàng dỗ dành, chờ con mèo nhỏ mắc câu."Ưm~ ta mới không nói." Khi Thẩm Tinh Nguyệt xoa nhẹ eo Tô Mộ Vũ, nàng không nhịn được mà rên nhẹ, cả người nóng bừng lên."Thật không nói?" Thẩm Tinh Nguyệt cười khẽ hỏi, tay vẫn đặt trên eo Tô Mộ Vũ.Tô Mộ Vũ khẽ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, mắt nàng đỏ hồng, trong mắt thoáng có chút nước, hoàn toàn là bộ dạng bị trêu đùa quá đáng. Tô Mộ Vũ hơi ủy khuất nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, giọng mềm mại không chịu nổi: "Nói thì nói, nhớ, nhớ ngài."Nói xong, Tô Mộ Vũ như xì hơi, vùi mặt đỏ bừng vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt. Tất cả đều do Thẩm Tinh Nguyệt! Ban ngày ban mặt, lại bắt nàng nói những lời xấu hổ này, làm chân nàng mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.Thẩm Tinh Nguyệt thấy con mèo nhỏ trong lòng ngoan ngoãn thừa nhận, nụ cười trên mặt càng rõ, dịu dàng nói: "Nghe quận chúa phi của ta nói nhớ ta khó thật, nhưng cuối cùng cũng nghe được. Ta thả nàng ra nhé?""Khoan đã." Tô Mộ Vũ nghe Thẩm Tinh Nguyệt nói thả ra, tay vòng qua cổ nàng lại càng siết chặt, nàng hiện tại chân không còn chút sức lực nào, bị thả ra lại càng xấu hổ hơn.Thẩm Tinh Nguyệt không ngờ con mèo nhỏ trong lòng lúc này lại không muốn buông, nụ cười trên môi lại càng rõ, ôm nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, không muốn đứng dậy thì không đứng, cứ ôm mãi cũng được, đều nghe theo nàng.""Không phải không muốn đứng dậy, là chân không còn sức, Thẩm Tinh Nguyệt ngài không được nói lung tung." Giọng Tô Mộ Vũ mềm mại như dòng nước xuân, nghe vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt càng thấy ngứa ngáy."Được rồi, đều nghe theo nàng." Thẩm Tinh Nguyệt đã nghe đủ những gì muốn nghe, cũng không trêu đùa Tô Mộ Vũ nữa, để nàng tựa vào lòng nghỉ ngơi, hồi phục sức lực. Dù sao không thể làm con mèo nhỏ quá giận, nếu không nàng không thèm để ý tới mình thì mất nhiều hơn được.Tô Mộ Vũ ngồi trên đùi Thẩm Tinh Nguyệt một lúc lâu mới hồi phục lại, nhưng mặt nàng vẫn đỏ bừng. Nàng tức giận, bấm mạnh vào eo Thẩm Tinh Nguyệt."A, nhẹ thôi Vũ nhi, đừng giận, ta chỉ muốn làm nàng vui thôi." Thẩm Tinh Nguyệt dịu dàng dỗ dành.Tô Mộ Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, không muốn nói chuyện với nàng, xoay người trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, đứng dậy.Tô Mộ Vũ đỏ bừng tai, đi đến giường kéo dây chuông, lắc chuông. Rất nhanh Thúy Trúc và một tiểu tỳ nữ khác bước vào."Quận chúa, quận chúa phi, có gì dặn dò?" Thúy Trúc hành lễ hỏi, nàng ngẩng đầu nhìn tiểu thư của mình, thấy mặt tiểu thư vẫn đỏ bừng, y phục cũng hơi lộn xộn, nhìn sang quận chúa, y phục cũng lộn xộn.Thúy Trúc mặt đỏ, cúi đầu không dám nhìn thêm.Tô Mộ Vũ ngạc nhiên nhìn Thúy Trúc, đỏ mặt dặn dò: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm."Thúy Trúc lập tức hiểu, vội đáp: "Vâng, nô tỳ sẽ chuẩn bị ngay."Hai người lại hành lễ với Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, sau đó vội vàng lui ra chuẩn bị.Người xưa tắm không dễ dàng, bếp nhỏ bên kia phải dùng vài cái nồi lớn đun nước nóng, cần có gia đinh giúp xách nước, cũng phải chuẩn bị hơn nửa canh giờ mới có thể tắm được.Tô Mộ Vũ tai đỏ bừng, cởi áo ngoài, quay lưng lại với Thẩm Tinh Nguyệt nằm trên giường, nàng chui vào chăn, mặt vẫn đỏ bừng.Rõ ràng chỉ là thê tử giả với Thẩm Tinh Nguyệt, sao lại có cảm giác đó? Chắc chắn là cơ thể Khôn Trạch nhạy cảm, bị Càn Nguyên trêu vài cái liền như vậy. Hơn nữa, nàng chưa từng bị ai ôm ngồi trên đùi, lần này chắc chắn bị Thẩm Tinh Nguyệt dọa nên mới như vậy. Tô Mộ Vũ tự an ủi mình.Nhưng Thẩm Tinh Nguyệt rõ ràng chưa tỏa tín hương mà mình đã như vậy. Nếu sau này, nếu sau này mình đến kỳ mẫn cảm thì sao đây? Tô Mộ Vũ chỉ nghĩ thôi, cả người đã nóng bừng. Đều tại Thẩm Tinh Nguyệt, nếu không phải nàng không đứng đắn, ban ngày ban mặt, sao mình lại nghĩ đến chuyện kỳ mẫn cảm?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store