ZingTruyen.Store

[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 33

VyNgoc604

Tô Mộ Vũ bị Thẩm Tinh Nguyệt dỗ dành, tâm trạng có phần khá hơn, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Tinh Nguyệt trước kia thường xuyên đến tửu lầu tiêu khiển, lại cảm thấy những lời nàng nói không hoàn toàn đáng tin. Nàng đỏ mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, "Ngài dám nói rằng ngài chưa từng dỗ dành Khôn Trạch khác khi uống rượu tiêu khiển ở tửu lầu sao?"

Thẩm Tinh Nguyệt nghe thấy câu hỏi này, liền vội vàng đáp: "Tất nhiên là không, bọn họ sao có thể so với nàng, hơn nữa sau này ta cũng không đến tửu lầu nữa, ngày nào cũng ở nhà bên nàng."

Tô Mộ Vũ nhìn biểu cảm của Thẩm Tinh Nguyệt, thấy cô nghiêm túc giải thích, trong lòng nàng có phần dễ chịu hơn, rõ ràng Thẩm Tinh Nguyệt chưa nói gì mà nàng đã khóc. Tô Mộ Vũ tựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt có chút ngại ngùng, cọ cọ nhẹ, nàng thực sự đã bị Thẩm Tinh Nguyệt chiều hư, trở nên yếu đuối hơn nhiều so với trước. Trước đây khi bị phạt quỳ trong tuyết nàng cũng chưa từng khóc, bây giờ lại dễ khóc hơn, Tô Mộ Vũ cũng không hiểu nguyên do.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ trong lòng không còn tức giận nữa, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Mộ Vũ, an ủi: “Đừng giận nữa được không? Mấy ngày nay cơ thể nàng vừa mới khỏe lên chút, khóc nữa sẽ lại tổn hại sức khỏe. Ta đi lấy chút điểm tâm cho nàng nếm thử, bây giờ chắc là ăn được rồi.”

Thẩm Tinh Nguyệt nói rồi muốn đỡ Tô Mộ Vũ ngồi dậy, Tô Mộ Vũ dựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt một lúc, nhưng không muốn đứng dậy, nàng vừa được Thẩm Tinh Nguyệt dỗ dành, trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt lại ấm áp, không muốn động đậy nữa. Khi Thẩm Tinh Nguyệt đỡ nàng, Tô Mộ Vũ không hợp tác, vẫn mềm mại dựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ mềm mại trong lòng mình, lòng thấy ấm áp, sao nỡ đẩy nàng ra, vừa ôm eo Tô Mộ Vũ để nàng dựa vào, vừa dịu dàng dỗ dành: “Không muốn ta đi thì để người khác mang đến đây được không?"

Tô Mộ Vũ cũng không biết mình làm sao, chỉ là không muốn rời khỏi lòng Thẩm Tinh Nguyệt. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng như vậy với ai, Tô Mộ Vũ có chút ngại ngùng, mặt vùi vào vai Thẩm Tinh Nguyệt, không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của nàng. Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ không trả lời, lại thấy tai nàng đỏ bừng, biết nàng lại ngượng ngùng.

Để tránh làm nàng giận, Thẩm Tinh Nguyệt vừa nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộ Vũ, vừa kéo chuông trên đầu giường, chuẩn bị để Y Liễu mang Bánh pudding trứng đến. Thẩm Tinh Nguyệt không muốn buông tay dù sao Tiêu Mộ Vũ nàng ấy hiếm khi làm nũng với mình.

Bị Thẩm Tinh Nguyệt xoa nhẹ vài cái, Tô Mộ Vũ chỉ cảm thấy chân càng mềm nhũn, không chỉ tai mà cả mặt cũng đỏ bừng, mềm mại trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt không còn chút sức lực.

Tô Mộ Vũ nghĩ đến hành động vừa rồi của Thẩm Tinh Nguyệt cũng không giận, nếu Thẩm Tinh Nguyệt không coi mình là thế thân của Tô Mộ Thu, thì để nàng xoa vài cái cũng không sao.

Tô Mộ Vũ bị ý nghĩ vừa rồi của mình làm cho kinh ngạc, cổ cũng nóng lên, nàng tự hỏi mình làm sao vậy, gần đây sao lại giống Thẩm Tinh Nguyệt, hay suy nghĩ lung tung.

Trong lúc Tô Mộ Vũ đang suy nghĩ lung tung, Thúy Trúc đã gõ cửa vài lần và bước vào phòng. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi xấu hổ không dám nhìn về phía giường, thấy tiểu thư nhà mình đang được quận chúa ôm trong lòng, nàng không dám nhìn nhiều.

Thẩm Tinh Nguyệt xoa nhẹ eo Tô Mộ Vũ, thấy nàng mềm mại hơn, cười nhẹ nhìn Thúy Trúc: “Giúp ta mang bát Bánh pudding trứng trên bàn lại đây, Vũ nhi không muốn ta rời xa nàng, chỉ đành nhờ các ngươi giúp.”

“Ngài nói bậy.” Tô Mộ Vũ nói xong liền hối hận, nàng vừa bị Thẩm Tinh Nguyệt chạm vào eo, giọng nói còn mềm hơn bình thường, Thúy Trúc cũng nghe thấy, sau này nàng biết giấu mặt vào đâu?

Nghĩ vậy, Tô Mộ Vũ giơ tay đập nhẹ vào vai Thẩm Tinh Nguyệt hai cái, nhưng không có chút sức lực nào, giống như mèo con dùng bàn chân nhỏ vỗ nhẹ chủ nhân làm nũng.

Thẩm Tinh Nguyệt ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng, để mặc Tô Mộ Vũ không có sức đánh vào vai mình.

Thúy Trúc cúi đầu chỉ dám nhìn chân mình, chuyện riêng tư của chủ tử nàng không nên biết, vội mang bát Bánh pudding trứng trên bàn đến bên giường, đợi Thẩm Tinh Nguyệt nhận lấy.

Thẩm Tinh Nguyệt một tay vẫn ôm Tô Mộ Vũ, chỉ dùng tay phải nhận bát, thuận miệng nói: “Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi.”

“Vâng, nô tỳ xin lui.” Thúy Trúc thở phào nhẹ nhõm, xoay người vội vã đi ra ngoài, sợ làm phiền tiểu thư và quận chúa. Từ khi lần trước tiểu thư được quận chúa bế xuống xe ngựa, nàng đã biết, tiểu thư miệng nói không tin quận chúa, nhưng thực ra trong lòng đã mềm yếu. Dáng vẻ tiểu thư mềm mại trong lòng quận chúa bây giờ, đến Thúy Trúc cũng không nhận ra. Tiểu thư nhà mình còn có một mặt yếu đuối như vậy? Rõ ràng trước đây bị quận chúa phạt quỳ trong tuyết cũng không chịu nhượng bộ.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn bát Bánh pudding trứng trong tay, thấy nó đông lại rất đẹp, cô dùng thìa sứ nhẹ nhàng chạm vào, bề mặt rất dẻo, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

Thẩm Tinh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộ Vũ, “Nhìn thử món ngọt ta làm đi."

Tô Mộ Vũ cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, ngồi dậy một chút, quay lưng dựa vào Thẩm Tinh Nguyệt, rồi mới nhìn vào bát trên tay cô, “Đây là gì?"

“Đây gọi là Bánh pudding trứng, làm từ sữa bò và lòng trắng trứng, nàng thử xem hương vị thế nào.” Thẩm Tinh Nguyệt đưa bát đến trước mặt Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ liếc nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, rồi bỗng nhiên hỏi: “Ngài đã từng làm món này cho người khác chưa?”

Thẩm Tinh Nguyệt cười nhẹ đáp: “Tất nhiên là chưa, hôm nay lần đầu tiên làm cho nàng, thử xem hương vị thế nào?"

Nghe cô nói vậy, tâm trạng Tô Mộ Vũ tự nhiên tốt lên, nàng múc một thìa Bánh pudding trứng đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào của sữa bò lan tỏa khắp miệng, Thẩm Tinh Nguyệt đã thêm lá trà khi nấu sữa để khử mùi tanh, nên Bánh pudding trứng vừa mềm mịn lại vừa ngọt thanh. Tô Mộ Vũ mới ăn một miếng mắt đã sáng lên.

"Ngon quá! Đây là món ăn vặt của nơi nào? Sao trước giờ chưa nghe ngài nhắc đến?” Tô Mộ Vũ vừa ăn Bánh pudding trứng vừa hỏi.

“Là ta tự nghĩ ra khi nấu sữa bò, nếu nàng thích thì ngày nào ta cũng làm cho nàng ăn.” Thẩm Tinh Nguyệt thấy nàng thích, khóe môi càng cong lên.

“Ừ, được.” Trong lúc nói chuyện, bát Bánh pudding trứng đã hết sạch. Tô Mộ Vũ vốn thích ăn đồ ngọt, Thẩm Tinh Nguyệt mấy ngày nay cũng phát hiện ra điều này.

Ăn hết bát của mình, ánh mắt Tô Mộ Vũ lại nhìn sang bát trên bàn, dựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt, nghiêng đầu hỏi: “Bát đó là của ai?”

Thẩm Tinh Nguyệt cúi nhìn chú mèo nhỏ trong lòng, lại nổi hứng trêu chọc Tô Mộ Vũ, “Của ta, nàng còn muốn nữa sao?"

Tô Mộ Vũ hiếm khi ngoan ngoãn, cọ cọ vai Thẩm Tinh Nguyệt, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô.

Thẩm Tinh Nguyệt cười khẽ, cầm bát trống đặt sang một bên, “Muốn nữa cũng được, trừ khi..."

“Trừ khi gì?” Biết rõ người này đang bày bẫy cho mình, Tô Mộ Vũ vẫn không chút do dự mà nhảy vào, bởi vì món bánh ngọt vừa rồi là món ngon nhất nàng từng ăn.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy chú mèo nhỏ tham ăn đã mắc câu, cười nhẹ nói: “Trừ khi nàng gọi ta một tiếng nương tử, hoặc hôn ta một cái cũng được.”

Tô Mộ Vũ nghe Thẩm Tinh Nguyệt nói vậy, vừa đẩy cô, vừa dùng nắm đấm không có sức đấm vào vai cô, “Ngài mơ đẹp nhỉ, Thẩm Tinh Nguyệt ngài không biết xấu hổ, nào có Khôn Trạch gọi Càn Nguyên là nương tử.”

Thẩm Tinh Nguyệt lại không thấy có gì sai, cả hai đều là nữ tử, gọi nhau là nương tử cũng không quá đáng, cô ôm Tô Mộ Vũ vào lòng, vuốt ve eo nàng, khiến Tô Mộ Vũ mềm nhũn trong lòng cô, tai đỏ bừng nhìn cô, “Ta không gọi, đừng mơ.”

“Vậy sao? Thật tiếc quá, bát Bánh pudding trứng đó ta đành phải tự ăn thôi, hơn nữa, ngày mai ta sẽ làm ở bếp nhỏ, ăn xong rồi mới về.” Thẩm Tinh Nguyệt vẻ mặt tiếc nuối, lẩm bẩm chuyện ngày mai làm Bánh pudding trứng.

Tô Mộ Vũ nghe cô nói sẽ ăn ở bếp nhỏ mới về, lập tức lo lắng, kéo áo trước ngực Thẩm Tinh Nguyệt hỏi: “Vậy còn của ta?"

“Của nàng ư, tất nhiên là không có rồi, ngay cả gọi một tiếng nương tử cũng không, ta cũng không muốn làm cho nàng ăn nữa.” Thẩm Tinh Nguyệt bĩu môi, chuẩn bị đứng lên lấy bát Bánh pudding trứng của mình.

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt đi đến bàn, cầm bát lên, vội nói: “Ngài đợi đã.”

Thẩm Tinh Nguyệt quay lưng về phía Tô Mộ Vũ, nở nụ cười, chú mèo nhỏ đã mắc câu rồi? Vũ nhi của nàng hôm nay thật ngoan.

Thẩm Tinh Nguyệt quay lại nhìn Tô Mộ Vũ, chờ nàng nói tiếp.

Ánh mắt Tô Mộ Vũ dừng trên bát Bánh pudding trứng, mím môi nhìn Thẩm Tinh Nguyệt vài lần, nhỏ giọng lầm bầm: “Gọi thì gọi, nhưng ngài phải nhớ làm cho ta một phần vào ngày mai, không đúng, phải hai phần.”

“Đương nhiên rồi.” Thẩm Tinh Nguyệt cầm bát, cười nhẹ bước đến giường ngồi xuống, đưa bát đến trước mặt Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ trừng mắt nhìn nàng, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Nương tử.”

Gọi xong, Tô Mộ Vũ liền chui vào chăn, Thẩm Tinh Nguyệt thật biết cách bắt nạt nàng, lại còn bắt nàng gọi là nương tử, nào có Càn Nguyên nào như vậy?

Nàng tự giấu mình trong chăn ngượng ngùng một lúc, rồi lại cảm thấy Thẩm Tinh Nguyệt có chút không đúng, lâu nay tương tác với mình chỉ dừng ở mức ôm và vuốt ve, còn bắt nàng gọi là nương tử, vậy, Thẩm Tinh Nguyệt có phải không thể? Lại còn bảo nàng dưỡng sức khỏe, chẳng lẽ muốn nàng chủ động? Nhưng nàng cũng không thể!

Thẩm Tinh Nguyệt không biết Tô Mộ Vũ nghĩ nhiều như vậy, đẩy nhẹ người trong chăn: “ Bánh pudding trứng nàng ăn không? Để lâu hương vị sẽ không ngon nữa, không ra ta ăn hết đấy.”

“Không được, ta đã gọi rồi.” Tô Mộ Vũ nghe vậy, vội kéo chăn ra, nhận bát từ tay Thẩm Tinh Nguyệt, ăn từng miếng nhỏ.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ ăn ngon lành, ánh mắt nhìn vào bát, dịu dàng nói: “Vũ nhi, nàng đút cho ta một miếng đi, ta làm cả buổi chiều mà chưa nếm thử.”

Tô Mộ Vũ lùi lại một chút, nghĩ ngợi, rồi cũng dùng thìa múc một ít đưa đến cho Thẩm Tinh Nguyệt, đợi nàng đưa tay nhận lấy.

Nhưng Thẩm Tinh Nguyệt không có ý nhận lấy thìa, nàng cúi người, dựa vào tay Tô Mộ Vũ, ăn miếng Bánh pudding trứng từ thìa, ngẩng lên, thấy tai Tô Mộ Vũ lại đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store