Bh Tu Viet Co Yeu Em Ngoc A
Những ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào sân trường, ngoài sân ko bóng người, tất cả đều phải làm lấy trách nhiệm của mình tại ngôi trường này, đồng thời tại một lớp học nào đó ở ngôi trường WM.Thầy Tuấn hiệu trưởng đương nhiệm, đồng thời là giáo viên dạy tiếng Anh đang đứng trên bục giảng, giọng điềm đạm:“Class, when we use ‘have been’… it means the action started in the past and…”.Tạm dịch: “Lớp, khi chúng ta sử dụng ‘have been’… nó có nghĩa là hành động đã bắt đầu trong quá khứ và…”.Chưa kịp kết thúc câu, ngoài hành lang vang lên một tràng tiếng giày 'cộp cộp', từng bước gõ nhịp.“Cốc. Cốc.”Tiếng gõ cửa vang đều và chắc nịch. Cả lớp im bặt. Thầy Tuấn khựng lại, hướng mắt ra cửa. Cánh cửa lớp khẽ mở. Người đứng đó cô.Chiếc áo sơ mi tay phồng màu xanh đậm ôm vừa vặn bờ vai và khuỷu tay cô. Quần tây be dài thẳng tắp, phối cùng giày cao gót màu đen làm dáng cô càng nổi bật hơn giữa ánh nắng nhạt bên hành lang.Ánh mắt lạnh, biểu cảm không đổi, cô đứng đó, tay khẽ đút vào túi quần, dáng đứng nghiêng nghiêng như đang giám sát cả một thế giới.Lớp im lặng ko tiếng động, đến nỗi những đứa đang mơ mơ cũng phải ngồi thẳng lưng lên khi cô ' Tảng băng di động ' của chúng nó bước vào.Thầy vừa thấy liền chậm rãi:
“À… Vương...”Ánh mắt cô liếc qua, lạnh như sương đọng sau đêm mưa. Thầy liền khựng lại một giây rồi chỉnh lời: “Cô Ân đến có chuyện chi?”Giọng cô ngắn gọn: “Tôi cần gặp lớp trưởng.”Nó đang loay hoay quay cây bút trên tay, nghe tới chữ 'lớp trưởng' liền dừng lại, mặt hơi ngơ ngác.“Lớp trưởng, em ra gặp chủ nhiệm một chút,” thầy Tuấn nói, nhìn xuống phía bàn của nó, nghe thấy vậy nó bỏ bút xuống thấy cô đang đứng ở cửa.Nó đứng dậy, lưng thẳng, lết ra cửa. Cô quay đi trước, không buồn chờ. Nó thở nhẹ, bước theo sau.Phòng làm việc bảng tên 'Vương Thiên Ân'.Không gian kín lạnh, máy lạnh chỉnh ở mức vừa đủ dễ chịu. Mùi tinh dầu sả chanh phảng phất trong không khí làm đầu óc nó hơi tỉnh táo hơn một chút.Nàng đang nằm dài trên sofa, tay ôm điện thoại, chân vắt lên tay ghế, mặt cắm vào TikTok. Chị thì đang lật tài liệu, gạch gạch ghi chú bằng bút đỏ.Nó bước vào, ánh mắt đầu tiên là liếc sang cô đang ngồi ở ghế xoay sau bàn làm việc. Cô dựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn nó như đang cân nhắc cả một bản hợp đồng nhân sự.“Ngồi đi,” cô bảo, tay vẫn vắt hờ lên tay ghế.Nó kéo ghế, ngồi xuống, chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng:“Tôi muốn em ôn thi học sinh giỏi.”Nó há miệng một chút: “Hả?”
Cô nhìn thẳng: “Không muốn?”Nó vội xua tay: “Không không, muốn muốn… Chỉ là… hơi bất ngờ.”Nó gãi đầu: “Lúc trước là lão sư Dũng ôn cho em. Vậy… giờ là ai?”“Tôi.”Chỉ một chữ, nhưng nặng bằng cả bài văn nghị luận.Nàng từ sofa bật ngồi dậy: “Thật á? Chị ôn á? Wow… từ đó giờ không ai có danh phận đó luôn á nha. Bảo An, đừng bỏ mất cơ hội này!.” nàng hớn hở, cô nhâu mày thành hàng dài nhìn nàng.Chị thì không nói gì, chỉ cười nhẹ "Em làm gì mà phản ứng mạnh thế, Thiên Ân chỉ muốn ôn học sinh giỏi thôi mà"."Chị à, nhưng từ trc đến giờ em đã nghe được đứa học sinh nào được chị Ân đích thân ôn đâu!?" Cô nhìn về phía nàng, nhếch môi nhẹ bảo: "Lúc trước tôi ko rảnh!" nàng liền chen vào: "Chứ bây giờ chị rảnh hả?".Phòng bỗng chốc lạnh hơn lúc nó mới vào, chị cũng rùng mình nhẹ, im lặng, nàng thì bịch miệng mình lại, nó lén nhìn mặt của cô thấy nó còn đáng sợ hơn bình thường, đen như đít nồi." Ngô Mẫn Nhiên, dạo này gan em to quá ha!?" giọng nói trầm lạnh khiến nó ko dám thở mạnh, vì sợ xíu có chuyện nên nó liền hỏi cô:"Vậy ôn ở đâu vậy?"Cô ko buồn đáp lại nó: “6 giờ tối, sau giờ học, tại nhà em.”“Hả? Sao lại nhà em? Không phải là trường hả?”Cô điềm nhiên: “Ở trường đông người, phiền. Tôi ko thích ở trường khi về đêm.”“…”“Có gì ko rõ?”“Ko… Ko có.”Nó cũng đứng lên cúi đầu chào và mở cửa bước ra ngoài, cô nhẹ nhàng gật đầu.* 5h chiều. Tiếng chuông vang *"Reng"Tan học.Cả trường vừa được tan ra là nhỏ đã nhảy tới chỗ nó, tay ôm balo, mắt sáng như đèn pha:“Nè An, đi ăn buffet không? Tao mới thấy có quán mới mở bên đường X đó, nhìn ngon muốn xỉu!”Cậu đứng bên cạnh, khoanh tay tựa cột, không nói gì, chỉ liếc mắt sang.Nhỏ nói tiếp như bắn liên thanh:
“Đi đi mà, hôm nay có hải sản, tôm càng xanh bự chảng! Có ai từ chối tôm càng không? Không có nha!”Nó thở ra, kéo quai cặp lên vai:
“Không được. Tao phải ôn bài với cô tối nay.”“Ơ má…” nhỏ trợn mắt “ Ối giời, thế thì xong rồi bảo tao”Nhỏ nhìn theo nó, miệng chẹp chẹp:
“Tao thắp nhang sớm cho mày nha Bảo An.”********Về tới nhà, nó quăng cặp xuống đất, mở cửa một cái là đứng hình. Nhà cửa y như vừa có bão cấp 10 quét qua.“THIÊN AAAA!! Cái nhà gì như bãi rác vậy nè!!!”Nó la lên, chạy vào bếp, dọn cái ly bị úp ngược lên chén, lau lại bàn, gom vớ rơi trên ghế, kéo lại cái rèm đang gấp một bên, rồi phóng thẳng vô nhà tắm.Tắm xong, tóc còn ướt, nó thở hổn hển lau mặt rồi chạy ra chỉnh lại bàn học, kê ghế, xếp sách vở ngay ngắn như sắp đi thi đại học.Vừa kịp ngồi xuống thì…"Cốc. Cốc."Nó nghe mà hốt hoảng, đứng bật dậy chạy ra. Gần tới cửa, chân nó trượt phải cái khăn ướt rơi sót lại “BỐP!!”.Một tiếng động mạnh, như ai thả quả boom xuống sàn đá. Ngoài cửa, cô nhăn mặt nhẹ, bàn tay nắm chốt cửa tạm khựng lại. Bên trong, nó quằn quại ôm ôm chân lăn lộn, giọng yếu ớt: “Thiên aaa… cái chân của mình…”Lồm cồm bò dậy, nó mở cửa ra.
Trước mặt là cô. Mặc áo blouse trắng đơn giản, quần ống suông đen, không son phấn cầu kỳ. Nhưng cái cách cô đứng thẳng, tay xách một túi tài liệu, mắt lạnh như gió đầu mùa khiến người ta không dám nhìn lâu.Nó xoa xoa chân, cười trừ:
“Ân...chủ nhiệm đại nhân, hihi”Cô liếc nó một cái, rồi đi vào.
Nó dẫn đường lên lầu, tới phòng mình. Cô bước vào, ánh mắt đảo một vòng. Gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp.“Cũng biết tự trọng.” cô buông một câu.Nó cười ngạo nghễ: “Tất nhiên. Đây là phòng tôi, phải khác chứ.”Cô không đáp, ngồi xuống ghế cạnh bàn. Tay mở túi, rút ra một xấp tài liệu dày đến phát sợ. Nó nhìn chồng giấy đặt phịch lên bàn, cảm giác sống mũi cay cay:“Cái gì đây cô…?”“Bài tập.”“Bao nhiêu…?”“200!.”Nó nuốt nước bọt, mắt trợn tròn: “Cô định cho tôi thi cấp quốc gia luôn hả?”“Không. Thi cấp tỉnh!.”Nó nhìn đống giấy, hồn vía lên mây, thở ra một cái: 'Bảo An… mày tiêu rồi…'Chỉ trong vòng ba mươi phút, nó đã giải quyết gọn vài bài đầu tiên. Mặc dù mệt, nhưng trong lòng có phần… tự hào.Nó ngước mắt lên nhìn cô, không nói, nhưng ánh nhìn lại mang theo vẻ “được chưa?”Cô liếc qua, gật đầu nhẹ.“Giải lao mười phút.” giọng vẫn lạnh, không cao không thấp.Nó thở phào như trút được gánh nặng, duỗi người, lăn qua bên chiếc giường trong phòng nằm dài. Cô thì rút điện thoại, vuốt mở màn hình. Tin nhắn của Mẫn Nhiên hiện ngay đầu danh sách:"Tỷ tỷ, mai đi quán trà mới toanh dễ thương dã man luôn! Em đặt bàn rồi nha, có Tử Anh nữa, không đi là giận thật đó!!!"Cô gõ lại vài dòng, ngắn gọn đến lạnh tanh:"Không rảnh!."Tin nhắn gửi đi, màn hình hiện chữ “đã nhận”, nhưng bên kia chưa seen. Cô hạ máy xuống bàn, tựa người vào ghế, ngón tay gõ nhẹ nhịp lên tay vịn.Ánh mắt khẽ nghiêng sang nhìn nó đang lăn qua lăn lại trên giường, mặt mũi không giấu được vẻ nhăn nhó.“Lúc nãy…” cô mở lời, ánh mắt vẫn bình thản “Tiếng động lớn là gì?”Nó chớp mắt, khựng lại một nhịp.
Rồi cười trừ: “À… tôi trượt chân… lúc chạy ra mở cửa cho cô.”Cô nhíu mày. “Ngã ở đâu?”Nó chỉ nhìn xuống chân, vẫn ôm lấy đầu gối “Ờ...thì...”Cô đứng dậy, đi tới. Không cần nói thêm, cúi người xuống kéo chân nó lại xem. Vết đỏ ở phần cổ chân còn hơi sưng nhẹ.“Lần sau đừng chạy như thế nữa.” giọng cô trầm xuống, mang theo một chút nghiêm khắc.“Ò…" nó đáp, hơi lí nhí.Cô lấy tay chạm nhẹ vào chỗ sưng, ngón tay mát lạnh khiến nó rùng mình.“Không bong gân, nhưng phải chườm đá.”Cô rút tay về, ngồi lại vào ghế. Không nói thêm lời nào nữa, chỉ cầm điện thoại lên, lướt một lượt rồi im lặng.Trong phòng, tiếng điều hoà đều đều, mùi tinh dầu thoang thoảng dịu nhẹ.
Nó lén nhìn sang cô người phụ nữ mà nó ghét nhất lớp, lạnh lùng nhất trường vậy mà giờ lại đang… ngồi trong phòng nó.Khung cảnh quá yên ắng khiến nó thấy hơi… ngứa ngáy.Nó lên tiếng nhỏ nhẹ: “Cô đang nhắn cho ai mà mặt căng vậy…”Cô không nhìn nó, chỉ đáp: “Người phiền phức.”“Bạn trai hả?” nó chọc nhẹ, cười gian.Cô nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng sang: “Muốn làm thêm bài nữa ko?”Nó im re.* 10ph sau *Sau mười phút nghỉ ngơi, nó quay lại bàn, kéo ghế ngồi xuống, mặt vẫn còn nhăn nhó. Cô không nói gì, chỉ đẩy phần bài kế tiếp tới trước mặt.“Còn ba mươi phút.”Nó thở dài một cái rõ to, nhưng vẫn cầm bút lên.Cô ngồi bên cạnh, không lên tiếng, ánh mắt dõi theo từng nét viết của nó. Từng dòng chữ, từng phép biến đổi, từng bước suy luận cô ghi nhớ hết, cả thói quen học lẫn cách xử lý bài của nó.Thời gian trôi nhanh hơn nó tưởng.
Chỉ một lúc sau, tiếng hét bất ngờ vang lên:“XONG RỒI!!!”Nó ngửa người ra ghế, tay dang rộng, mặt sáng rỡ như vừa thắng một trận đánh.Cô nhíu mày:“Em làm như tôi lãng tai ko bằng.”Nó lè lưỡi, ngồi dậy gom lại tài liệu.
“hihi, xin lỗi chủ nhiệm đại nhân.”Cô thu gọn xấp giấy, đứng lên, bước ra cửa.Nó theo sau, đi chậm rãi vì chân vẫn còn đau nhẹ. Tới cửa, nó đưa tay mở, gió đêm thổi vào nhẹ hẫng, mang theo mùi gió từ hàng cau trước sân nhà.Nó quay sang cô, mệt mỏi nhưng vẫn cười:“Cô về cẩn thận nha.”Cô gật đầu, ánh nhìn lạnh như mọi khi, nhưng giọng khẽ hơn một chút:“Mai ôn tiếp.”“Cái gì? Mới xong hôm nay mà...”“Muốn thi ko?” cô cắt lời, sắc lẹm.“…Muốn.” nó lí nhí.“Vậy thì mai. Sáu giờ.”Nó thở ra, nhưng không cãi lại nữa. Cô bước ra khỏi cổng, tiếng guốc lạch cạch trên nền gạch. Trước khi đi hẳn, cô dừng lại, không quay đầu, chỉ để lại một câu nhẹ tênh:“Chườm đá trước khi ngủ.”Nó đứng đó, nhìn theo bóng cô dần bước lên xe và đóng cửa.“Haizz, cô cũng đâu đến nỗi đáng ghét” nó lẩm bẩm, rồi cười khẽ.Gió thổi nhẹ qua mái tóc rối bời.
Nó quay vào nhà, đóng cửa lại.Đêm đó, không hiểu vì mệt, hay vì hơi ấm trong lời dặn dò ấy nó ngủ một giấc ngon hơn mọi hôm.________Hé lộ chap tiếp tới là có một chuyến đi chơi nha, cô vs nó thôiii, ai hóng, ai hóng bình luận chữ "Hóng" đi kkkNó, nhỏ, cậu:" tao"Huang: nói chuyện kiểu dị đó hả 3 đứa nàyCô : "Tôi"Nguyên đám, nàng, chị : "Hả!!??"Cô:"..."(App bị lỗi k đăng truyện đúng ngày cho các độc giả nên thành thật Xin Lỗi rất nhiều)
“À… Vương...”Ánh mắt cô liếc qua, lạnh như sương đọng sau đêm mưa. Thầy liền khựng lại một giây rồi chỉnh lời: “Cô Ân đến có chuyện chi?”Giọng cô ngắn gọn: “Tôi cần gặp lớp trưởng.”Nó đang loay hoay quay cây bút trên tay, nghe tới chữ 'lớp trưởng' liền dừng lại, mặt hơi ngơ ngác.“Lớp trưởng, em ra gặp chủ nhiệm một chút,” thầy Tuấn nói, nhìn xuống phía bàn của nó, nghe thấy vậy nó bỏ bút xuống thấy cô đang đứng ở cửa.Nó đứng dậy, lưng thẳng, lết ra cửa. Cô quay đi trước, không buồn chờ. Nó thở nhẹ, bước theo sau.Phòng làm việc bảng tên 'Vương Thiên Ân'.Không gian kín lạnh, máy lạnh chỉnh ở mức vừa đủ dễ chịu. Mùi tinh dầu sả chanh phảng phất trong không khí làm đầu óc nó hơi tỉnh táo hơn một chút.Nàng đang nằm dài trên sofa, tay ôm điện thoại, chân vắt lên tay ghế, mặt cắm vào TikTok. Chị thì đang lật tài liệu, gạch gạch ghi chú bằng bút đỏ.Nó bước vào, ánh mắt đầu tiên là liếc sang cô đang ngồi ở ghế xoay sau bàn làm việc. Cô dựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn nó như đang cân nhắc cả một bản hợp đồng nhân sự.“Ngồi đi,” cô bảo, tay vẫn vắt hờ lên tay ghế.Nó kéo ghế, ngồi xuống, chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng:“Tôi muốn em ôn thi học sinh giỏi.”Nó há miệng một chút: “Hả?”
Cô nhìn thẳng: “Không muốn?”Nó vội xua tay: “Không không, muốn muốn… Chỉ là… hơi bất ngờ.”Nó gãi đầu: “Lúc trước là lão sư Dũng ôn cho em. Vậy… giờ là ai?”“Tôi.”Chỉ một chữ, nhưng nặng bằng cả bài văn nghị luận.Nàng từ sofa bật ngồi dậy: “Thật á? Chị ôn á? Wow… từ đó giờ không ai có danh phận đó luôn á nha. Bảo An, đừng bỏ mất cơ hội này!.” nàng hớn hở, cô nhâu mày thành hàng dài nhìn nàng.Chị thì không nói gì, chỉ cười nhẹ "Em làm gì mà phản ứng mạnh thế, Thiên Ân chỉ muốn ôn học sinh giỏi thôi mà"."Chị à, nhưng từ trc đến giờ em đã nghe được đứa học sinh nào được chị Ân đích thân ôn đâu!?" Cô nhìn về phía nàng, nhếch môi nhẹ bảo: "Lúc trước tôi ko rảnh!" nàng liền chen vào: "Chứ bây giờ chị rảnh hả?".Phòng bỗng chốc lạnh hơn lúc nó mới vào, chị cũng rùng mình nhẹ, im lặng, nàng thì bịch miệng mình lại, nó lén nhìn mặt của cô thấy nó còn đáng sợ hơn bình thường, đen như đít nồi." Ngô Mẫn Nhiên, dạo này gan em to quá ha!?" giọng nói trầm lạnh khiến nó ko dám thở mạnh, vì sợ xíu có chuyện nên nó liền hỏi cô:"Vậy ôn ở đâu vậy?"Cô ko buồn đáp lại nó: “6 giờ tối, sau giờ học, tại nhà em.”“Hả? Sao lại nhà em? Không phải là trường hả?”Cô điềm nhiên: “Ở trường đông người, phiền. Tôi ko thích ở trường khi về đêm.”“…”“Có gì ko rõ?”“Ko… Ko có.”Nó cũng đứng lên cúi đầu chào và mở cửa bước ra ngoài, cô nhẹ nhàng gật đầu.* 5h chiều. Tiếng chuông vang *"Reng"Tan học.Cả trường vừa được tan ra là nhỏ đã nhảy tới chỗ nó, tay ôm balo, mắt sáng như đèn pha:“Nè An, đi ăn buffet không? Tao mới thấy có quán mới mở bên đường X đó, nhìn ngon muốn xỉu!”Cậu đứng bên cạnh, khoanh tay tựa cột, không nói gì, chỉ liếc mắt sang.Nhỏ nói tiếp như bắn liên thanh:
“Đi đi mà, hôm nay có hải sản, tôm càng xanh bự chảng! Có ai từ chối tôm càng không? Không có nha!”Nó thở ra, kéo quai cặp lên vai:
“Không được. Tao phải ôn bài với cô tối nay.”“Ơ má…” nhỏ trợn mắt “ Ối giời, thế thì xong rồi bảo tao”Nhỏ nhìn theo nó, miệng chẹp chẹp:
“Tao thắp nhang sớm cho mày nha Bảo An.”********Về tới nhà, nó quăng cặp xuống đất, mở cửa một cái là đứng hình. Nhà cửa y như vừa có bão cấp 10 quét qua.“THIÊN AAAA!! Cái nhà gì như bãi rác vậy nè!!!”Nó la lên, chạy vào bếp, dọn cái ly bị úp ngược lên chén, lau lại bàn, gom vớ rơi trên ghế, kéo lại cái rèm đang gấp một bên, rồi phóng thẳng vô nhà tắm.Tắm xong, tóc còn ướt, nó thở hổn hển lau mặt rồi chạy ra chỉnh lại bàn học, kê ghế, xếp sách vở ngay ngắn như sắp đi thi đại học.Vừa kịp ngồi xuống thì…"Cốc. Cốc."Nó nghe mà hốt hoảng, đứng bật dậy chạy ra. Gần tới cửa, chân nó trượt phải cái khăn ướt rơi sót lại “BỐP!!”.Một tiếng động mạnh, như ai thả quả boom xuống sàn đá. Ngoài cửa, cô nhăn mặt nhẹ, bàn tay nắm chốt cửa tạm khựng lại. Bên trong, nó quằn quại ôm ôm chân lăn lộn, giọng yếu ớt: “Thiên aaa… cái chân của mình…”Lồm cồm bò dậy, nó mở cửa ra.
Trước mặt là cô. Mặc áo blouse trắng đơn giản, quần ống suông đen, không son phấn cầu kỳ. Nhưng cái cách cô đứng thẳng, tay xách một túi tài liệu, mắt lạnh như gió đầu mùa khiến người ta không dám nhìn lâu.Nó xoa xoa chân, cười trừ:
“Ân...chủ nhiệm đại nhân, hihi”Cô liếc nó một cái, rồi đi vào.
Nó dẫn đường lên lầu, tới phòng mình. Cô bước vào, ánh mắt đảo một vòng. Gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp.“Cũng biết tự trọng.” cô buông một câu.Nó cười ngạo nghễ: “Tất nhiên. Đây là phòng tôi, phải khác chứ.”Cô không đáp, ngồi xuống ghế cạnh bàn. Tay mở túi, rút ra một xấp tài liệu dày đến phát sợ. Nó nhìn chồng giấy đặt phịch lên bàn, cảm giác sống mũi cay cay:“Cái gì đây cô…?”“Bài tập.”“Bao nhiêu…?”“200!.”Nó nuốt nước bọt, mắt trợn tròn: “Cô định cho tôi thi cấp quốc gia luôn hả?”“Không. Thi cấp tỉnh!.”Nó nhìn đống giấy, hồn vía lên mây, thở ra một cái: 'Bảo An… mày tiêu rồi…'Chỉ trong vòng ba mươi phút, nó đã giải quyết gọn vài bài đầu tiên. Mặc dù mệt, nhưng trong lòng có phần… tự hào.Nó ngước mắt lên nhìn cô, không nói, nhưng ánh nhìn lại mang theo vẻ “được chưa?”Cô liếc qua, gật đầu nhẹ.“Giải lao mười phút.” giọng vẫn lạnh, không cao không thấp.Nó thở phào như trút được gánh nặng, duỗi người, lăn qua bên chiếc giường trong phòng nằm dài. Cô thì rút điện thoại, vuốt mở màn hình. Tin nhắn của Mẫn Nhiên hiện ngay đầu danh sách:"Tỷ tỷ, mai đi quán trà mới toanh dễ thương dã man luôn! Em đặt bàn rồi nha, có Tử Anh nữa, không đi là giận thật đó!!!"Cô gõ lại vài dòng, ngắn gọn đến lạnh tanh:"Không rảnh!."Tin nhắn gửi đi, màn hình hiện chữ “đã nhận”, nhưng bên kia chưa seen. Cô hạ máy xuống bàn, tựa người vào ghế, ngón tay gõ nhẹ nhịp lên tay vịn.Ánh mắt khẽ nghiêng sang nhìn nó đang lăn qua lăn lại trên giường, mặt mũi không giấu được vẻ nhăn nhó.“Lúc nãy…” cô mở lời, ánh mắt vẫn bình thản “Tiếng động lớn là gì?”Nó chớp mắt, khựng lại một nhịp.
Rồi cười trừ: “À… tôi trượt chân… lúc chạy ra mở cửa cho cô.”Cô nhíu mày. “Ngã ở đâu?”Nó chỉ nhìn xuống chân, vẫn ôm lấy đầu gối “Ờ...thì...”Cô đứng dậy, đi tới. Không cần nói thêm, cúi người xuống kéo chân nó lại xem. Vết đỏ ở phần cổ chân còn hơi sưng nhẹ.“Lần sau đừng chạy như thế nữa.” giọng cô trầm xuống, mang theo một chút nghiêm khắc.“Ò…" nó đáp, hơi lí nhí.Cô lấy tay chạm nhẹ vào chỗ sưng, ngón tay mát lạnh khiến nó rùng mình.“Không bong gân, nhưng phải chườm đá.”Cô rút tay về, ngồi lại vào ghế. Không nói thêm lời nào nữa, chỉ cầm điện thoại lên, lướt một lượt rồi im lặng.Trong phòng, tiếng điều hoà đều đều, mùi tinh dầu thoang thoảng dịu nhẹ.
Nó lén nhìn sang cô người phụ nữ mà nó ghét nhất lớp, lạnh lùng nhất trường vậy mà giờ lại đang… ngồi trong phòng nó.Khung cảnh quá yên ắng khiến nó thấy hơi… ngứa ngáy.Nó lên tiếng nhỏ nhẹ: “Cô đang nhắn cho ai mà mặt căng vậy…”Cô không nhìn nó, chỉ đáp: “Người phiền phức.”“Bạn trai hả?” nó chọc nhẹ, cười gian.Cô nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thẳng sang: “Muốn làm thêm bài nữa ko?”Nó im re.* 10ph sau *Sau mười phút nghỉ ngơi, nó quay lại bàn, kéo ghế ngồi xuống, mặt vẫn còn nhăn nhó. Cô không nói gì, chỉ đẩy phần bài kế tiếp tới trước mặt.“Còn ba mươi phút.”Nó thở dài một cái rõ to, nhưng vẫn cầm bút lên.Cô ngồi bên cạnh, không lên tiếng, ánh mắt dõi theo từng nét viết của nó. Từng dòng chữ, từng phép biến đổi, từng bước suy luận cô ghi nhớ hết, cả thói quen học lẫn cách xử lý bài của nó.Thời gian trôi nhanh hơn nó tưởng.
Chỉ một lúc sau, tiếng hét bất ngờ vang lên:“XONG RỒI!!!”Nó ngửa người ra ghế, tay dang rộng, mặt sáng rỡ như vừa thắng một trận đánh.Cô nhíu mày:“Em làm như tôi lãng tai ko bằng.”Nó lè lưỡi, ngồi dậy gom lại tài liệu.
“hihi, xin lỗi chủ nhiệm đại nhân.”Cô thu gọn xấp giấy, đứng lên, bước ra cửa.Nó theo sau, đi chậm rãi vì chân vẫn còn đau nhẹ. Tới cửa, nó đưa tay mở, gió đêm thổi vào nhẹ hẫng, mang theo mùi gió từ hàng cau trước sân nhà.Nó quay sang cô, mệt mỏi nhưng vẫn cười:“Cô về cẩn thận nha.”Cô gật đầu, ánh nhìn lạnh như mọi khi, nhưng giọng khẽ hơn một chút:“Mai ôn tiếp.”“Cái gì? Mới xong hôm nay mà...”“Muốn thi ko?” cô cắt lời, sắc lẹm.“…Muốn.” nó lí nhí.“Vậy thì mai. Sáu giờ.”Nó thở ra, nhưng không cãi lại nữa. Cô bước ra khỏi cổng, tiếng guốc lạch cạch trên nền gạch. Trước khi đi hẳn, cô dừng lại, không quay đầu, chỉ để lại một câu nhẹ tênh:“Chườm đá trước khi ngủ.”Nó đứng đó, nhìn theo bóng cô dần bước lên xe và đóng cửa.“Haizz, cô cũng đâu đến nỗi đáng ghét” nó lẩm bẩm, rồi cười khẽ.Gió thổi nhẹ qua mái tóc rối bời.
Nó quay vào nhà, đóng cửa lại.Đêm đó, không hiểu vì mệt, hay vì hơi ấm trong lời dặn dò ấy nó ngủ một giấc ngon hơn mọi hôm.________Hé lộ chap tiếp tới là có một chuyến đi chơi nha, cô vs nó thôiii, ai hóng, ai hóng bình luận chữ "Hóng" đi kkkNó, nhỏ, cậu:" tao"Huang: nói chuyện kiểu dị đó hả 3 đứa nàyCô : "Tôi"Nguyên đám, nàng, chị : "Hả!!??"Cô:"..."(App bị lỗi k đăng truyện đúng ngày cho các độc giả nên thành thật Xin Lỗi rất nhiều)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store