Bh Tinh Anh Edit Hoan Hoang Vu Lanh Thinh Cao Minh Ba
"Đó là bạn gái cũ đã đá cậu sao?" Chung Vũ lén lút hóng hớt, "Woa, mỹ nhân băng giá."Nhân lúc chưa đến gần, Dương Nhĩ vội vàng đính chính: "Đừng nói bậy, là bạn gái hiện tại."Từ xa nhìn thấy Dương Nhĩ và người bên cạnh đang to nhỏ, quan hệ thân thiết, Trình lão sư nhíu mày, đợi người đến gần, không chút thay đổi kéo cô gái nhỏ đến bên cạnh mình, lại gật đầu với mấy người: "Chào mọi người."Lư Duệ thở dài: "Tôi không khỏe."Trình Gia không quan tâm đến cô ấy, chỉ bận hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: "Mệt không? Ăn cơm trước hay về ngủ trước?"Dương Nhĩ kinh ngạc, ngơ ngác lắc đầu, ngây ngô.Trình Gia lại mềm lòng, tự kiểm điểm bản thân đã để cô một mình ở bên ngoài quá lâu: "Hửm?"Trước mặt nhiều người như vậy, tai Dương Nhĩ dễ dàng đỏ lên, nhưng vẫn sĩ diện, giả vờ bình tĩnh: "Không mệt, ăn cơm đi."Trình Gia hiểu cô, bật cười thành tiếng.Lư Duệ không chịu nổi hai người họ, lại dự cảm được con 'sói mắt trắng' nhỏ này trong tương lai sẽ làm phiền mình chết mất, nhân cơ hội vơ vét: "Trời đã định, hay là Dương tổng của chúng ta phá lệ, mời mọi người cùng ăn một bữa cơm đi."
*sói mắt trắng - bạch nhãn lang - cái đồ vô ơn
Chung Vũ siêu phấn khích, cả quá trình lén lút đẩy thuyền hai người họ, rất muốn hóng hớt để về kể cho Đổng Như nghe: "Được đó được đó!" Thậm chí còn sẵn sàng tự bỏ tiền túi ra, "Tôi cũng là sếp nhỏ, tôi và Dương Nhĩ tổng chi, triển thôi!"Nghe đến đây, Trình Gia liền biết cô ấy hẳn là người sáng lập còn lại trong cuộc họp, tâm trạng thả lỏng: "Không cần, cảm ơn các bạn đã chăm sóc Dương Nhĩ, tôi mời mọi người ăn cơm."Chung Vũ càng phấn khích hơn, nháy mắt với Dương Nhĩ liên tục.Dương Nhĩ tranh thủ lườm cô ấy một cái, mới khẽ kéo Trình lão sư: "Không sao, em mời, tiểu kim khố của em nhiều tiền lắm."Lư Duệ phụ họa, nói móc: "Phải đấy, giỏi lợi dụng tài nguyên thế cơ mà, em không kiếm tiền thì ai kiếm tiền."Trình Gia đoán họ đang đàm phán hợp tác, Lương tổng và Lư Duệ không chiếm được nhiều lợi thế, mặc dù vậy, cô vẫn không coi trọng số tiền nhỏ của Dương Nhĩ, trêu chọc: "Vậy đợi tiểu Dương tổng kiếm được tiền rồi, giữ lại tiểu kim khố để mời chị ăn riêng một bữa thịnh soạn."Tiểu Dương tổng tai đỏ bừng, mắt sáng long lanh: "Em đưa thẻ cho chị."Mấy người trực tiếp kêu không thể nhìn nổi, Trình Gia cũng có chút nóng mặt vì lời nói thẳng thắn của cô, xách túi lên, chuyển chủ đề: "Đi thôi, đến nhà hàng trước."Hai người đi sau cùng, Dương Nhĩ nắm tay Trình Gia lắc qua lắc lại, như đang chơi xích đu, Trình lão sư buồn cười liếc cô một cái, mặc kệ Dương tổng đĩnh đạc lắc qua lắc lại.-Năm mới sắp đến, Dương Nhĩ đã về nước, sự nghiệp có khởi đầu tốt đẹp, bạn bè cũng sống rất tốt, lúc này đang ở ngay bên cạnh mình, Trình Gia tâm trạng tốt, vung tay hào phóng, bữa ăn này cực kỳ xa hoa.Bản thân cô không uống rượu, biết Dương Nhĩ, Lư Duệ và Chung Vũ đều thích uống, trực tiếp cho người ta mở hai chai rượu cực đắt, đơn đặt hàng được đưa ra, cả nhà hàng cũng giật mình, phải cử hai người đến xác nhận.Dương Nhĩ nhìn mà đau lòng, Trình lão sư quả thực dư dả hơn người bình thường một chút, nhưng không phải là kiểu tiểu thư giàu có thừa kế gia sản, càng không phải là tiền từ trên trời rơi xuống, mà là từng bản báo cáo vắt óc suy nghĩ, từng đêm thức trắng vất vả.Trước đây, khi việc học và công việc gặp khó khăn, Dương Nhĩ thường hay nói đùa với cô bạn giàu có của mình rằng cô không muốn phấn đấu nữa, nhờ cô ấy giới thiệu cho một người chị gái giàu có nào đó. Tuy nhiên, khi ở bên Trình lão sư, tiếp xúc gần hơn với công việc và cuộc sống của cô ấy, Dương Nhĩ không còn chút tâm lý lười biếng hưởng thụ nào nữa, càng không có cảm giác hão huyền "thấy người sang bắt quàng làm họ". Cô chỉ muốn trân trọng từng thành quả lao động của Trình lão sư, muốn nỗ lực trưởng thành, để có thể chống đỡ cho Trình lão sư bất cứ lúc nào cô ấy cần.Dương Nhĩ cố gắng ngăn cản Trình lão sư: "Đắt quá, uống gì đó đơn giản thôi ạ."Trình lão sư đang bận chọn nước ép trái cây cho mình, đầu cũng không ngẩng lên, nói lảng sang chuyện khác: "Còn chưa đưa thẻ cho chị mà đã quản chị tiêu tiền rồi sao?" Sau đó, không để ý đến việc cô gái nhỏ muốn nói gì, gật đầu với nhân viên phục vụ đang đứng chờ, "Lấy hai chai vừa nãy và một bình nước cam ép tươi."Dương Nhĩ bị oan ức tủi thân: "...Vâng ạ."Thế là khóe môi Trình lão sư cong lên ý cười, nhìn những món ăn khác trong thực đơn, tiếp tục tiêu xài hoang phí.Trình lão sư không chỉ gọi rượu, trong bữa ăn còn mời rượu Chung Vũ và Thạch Kim, cùng uống một chút, vừa cảm ơn họ đã chăm sóc Dương Nhĩ, vừa hy vọng sau này có thể quan tâm nhiều hơn.Ý tứ trong đó, mọi người đương nhiên đều hiểu, Dương Nhĩ vội vàng cùng Trình lão sư mời rượu, hoàn toàn bị cô ấy dẫn dắt theo nhịp điệu.Lư Duệ gõ gõ lên bàn: "Hả? Cậu không mời tôi một ly sao? Hôm nay tiểu Dương tổng đã kéo tôi xuống nước rồi đấy."Lúc này Trình Gia mới hiểu vì sao cả buổi tối Lư Duệ cứ nói móc mỉa, có Lư Duệ trông nom, cô lại càng yên tâm: "Ừm, mời cậu."Dương Nhĩ cũng nói theo: "Cảm ơn chị Lư Duệ ạ."Lư Duệ uống xong, nhìn chằm chằm hai người họ: "Có chút dáng vẻ người mới mời rượu đấy."Trình Gia không nghĩ nhiều, quen với việc cô ấy hay nói đùa linh tinh, thản nhiên nói: "Đừng nói bậy."Dương Nhĩ lại liếc nhìn Trình lão sư bên cạnh.Trình lão sư uống rượu vào, hai má ửng hồng, Dương Nhĩ nhớ đến buổi tiệc cuối năm, cảnh tượng cùng Trình lão sư đã tỉnh rượu ở cầu thang, đó là khởi đầu cho mối quan hệ chính thức giữa cô và Trình Gia.Từ đó đến nay, đã gần một năm trôi qua, họ đã trải qua rất nhiều thay đổi, nhưng cô đã có nhận thức và hiểu biết rất kiên định, rõ ràng về cuộc sống của mình, về Trình Gia, về mối quan hệ của họ.Tối hôm đó kết thúc, Trình lão sư quả nhiên có chút say, tuy rằng uống rượu xong không đến mức mất ý thức, nhưng toàn thân luôn nóng bừng, đầu óc chậm chạp, nói chuyện cũng chậm rãi.Lần này Trình lão sư còn rất dính người, lúc nào cũng muốn dán sát vào Dương Nhĩ, nắm tay cũng được, khoác tay cũng được, tóm lại là phải có bộ phận cơ thể nào đó chạm vào nhau.Thế nhưng lại không thích nói chuyện, cứ im lặng thay đổi cách thức dính lấy, nhất là khi ở trên xe taxi, Trình lão sư vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả ra nóng hổi, áo len cao cổ cũng không ngăn được.Thực ra ý thức của Trình Gia rất tỉnh táo, đã lâu không được coi Dương Nhĩ như gối ôm hình người, thỉnh thoảng phát hiện tai cô gái nhỏ đỏ bừng, liền biết người này chắc chắn lại đang nghĩ vớ vẩn, lại vì quá lâu không gặp, thực sự rất nhớ cô ấy, dứt khoát giả vờ say rượu, để làm những động tác mà bình thường ngại ngùng không dám làm, giải tỏa nỗi nhớ nhung.Nhà của Trình lão sư không có gì khác biệt so với lúc cô rời đi, Dương Nhĩ đưa Trình lão sư vào phòng ngủ, sắp xếp ổn thỏa, chạm vào mũi cô ấy, kết luận: "Chị thực sự không uống được rượu."Trình Gia không phản bác, chạm vào chiếc gối bên cạnh: "Ngủ với chị.""Em đi tắm trước, người bẩn lắm."Trình Gia bất lực, suýt quên mất cô gái nhỏ trong cuộc sống là một người rất cầu kỳ, trước khi lên giường nhất định phải sạch sẽ, thay quần áo ngủ.Cô gái nhỏ yêu cầu cao với bản thân, nhưng chưa bao giờ quản Trình Gia, có lúc Trình Gia bận rộn tan làm về nhà chỉ muốn nằm nghỉ 15 phút, Dương Nhĩ tắm xong đi ra cũng không quan tâm người cô có sạch sẽ hay không, ôm cô hôn hít.Sau này Trình Gia nắm rõ thói quen sinh hoạt của cô, về nhà cũng tắm rửa thay quần áo trước, thực sự mệt mỏi thì nằm nghỉ trên sofa một lát.Hôm nay Trình Gia thực sự muốn dính lấy cô, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ: "Đi nhanh về nhanh.""Chị nghỉ ngơi một lát, em tắm nhanh thôi, sau đó xả nước cho chị ngâm mình."Trình lão sư ngoan ngoãn: "Ừm."Dương Nhĩ đột nhiên không nỡ rời bước, Trình lão sư nằm trên giường, trong mắt chỉ có mình, vừa mềm mại vừa nữ tính, cô theo bản năng cúi xuống, chỉ dám hôn nhẹ khóe môi, tiện thể thăm dò: "Hay là muốn tắm cùng không?"Trình Gia suy nghĩ một lúc, nhớ đến chiếc bồn tắm mà cô gái nhỏ từng tâm tâm niệm niệm, trong lòng đấu tranh một lúc, đỏ mặt gật đầu.Dương Nhĩ ban đầu không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Trình lão sư có lẽ không muốn mình rời khỏi tầm mắt của cô ấy, lúc này thấy Trình lão sư đỏ mặt, lập tức hiểu ra cô ấy đang nghĩ gì, lại thấy cô ấy gật đầu, ngây người, không dám tin hỏi: "Hả? Được sao ạ?"Trình lão sư quay đầu đi không nhìn cô: "...Em đi xả nước trước đi.""Vâng ạ!"Cô gái nhỏ hay thù dai, ban đầu còn ân cần giúp Trình Gia tắm rửa, để Trình lão sư thoải mái nhắm mắt nằm trong lòng mình, không cần phải lo lắng gì, sau đó lộ rõ bản chất, đầu tiên là sao chép y hệt những gì Trình Gia đã làm với mình trong bồn tắm đêm đó, sau đó không cho cô ấy nghỉ ngơi chút nào, bước vào thời gian tự do phát huy mà mình mong đợi đã lâu.Trình Gia phát hiện Dương Nhĩ đang bắt chước mình, trong lòng vừa áy náy vừa xót xa, nhịn sự xấu hổ, chiều theo cô, đợi đến khi kết thúc, thấy cô vẫn không có ý dừng lại, mới phát hiện ra người này thực sự rất thù dai.Lần nữa nằm xuống giường, Trình Gia không còn chút sức lực nào, nhưng lại không nỡ ngủ, chỉ muốn nhìn cô thêm, nói chuyện với cô.Hai người đều không mặc gì, tay Dương Nhĩ trong chăn nghịch ngợm, Trình Gia thực sự mệt rồi, nghiêm túc nói: "Dương Nhĩ!"Gọi cả tên lẫn họ, rất có uy nghiêm, Dương Nhĩ bật cười, lướt qua cô ấy sang phía bên kia giường, ngẩng mặt lên đối diện với Trình lão sư: "Có!"Trình Gia bị cô chọc cười, không giận được, khẽ véo tai cô, bất lực nói: "Không được động đậy nữa, ngoan ngoãn nào.""Vâng ạ~" Cô gái nhỏ cười có chút đáng ghét, Trình Gia đưa tay nhéo má cô: "Hình như đen đi một chút."Dương Nhĩ: "...""Nhất định là do trong phòng không bật đèn, ánh sáng không tốt."Trong phòng rèm cửa cũng không kéo, lúc trang trí nhà cửa, Trình Gia đã lắp đặt hệ thống sưởi sàn toàn bộ căn nhà, Dương Nhĩ đã về, năm nay mới lần đầu tiên bật lên, lúc này trong phòng vô cùng ấm áp, qua cửa sổ cũng có thể nhìn thấy một chút pháo hoa ở phía xa thành phố.Dương Nhĩ an tĩnh ôm Trình lão sư, hôn lên bờ vai trần của cô ấy: "Trình Gia, năm mới rồi."Trình Gia nhớ đến đêm giao thừa năm ngoái, mình cũng nằm cuộn tròn trong phòng, nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của người bên cạnh, nghiêng đầu, cọ cọ vào má cô: "Ừm, chúc cô gái nhỏ của chị năm mới vui vẻ."Dương Nhĩ bất ngờ, có lẽ Trình lão sư trong lòng vẫn luôn gọi mình như vậy nên mới thuận miệng nói ra như thế, từ nhỏ cô đã là chị cả trong số các anh chị em họ, trong học tập và công việc lại luôn chăm sóc người khác, hóa ra ở chỗ Trình lão sư, cô vẫn là một cô gái nhỏ.Dương Nhĩ cảm động: "Năm mới vui vẻ, Trình Gia Dừa." Cô ôm chặt Trình Gia, "Năm nay, chúng ta nhất định phải cùng nhau trải qua mùa hè."Nghĩ đến rất nhiều lời hứa đã thất hứa, Trình Gia đau lòng, đặt tay lên tay cô: "Được, đưa em đến Thiệu Hưng ăn dương mai."Dương Nhĩ cuối cùng cũng hỏi cô ấy: "Chị có nhớ em không? Sau đó, có từng hối hận không?"Trình Gia vuốt ve xương mày của Dương Nhĩ, cô gái nhỏ của cô đã trưởng thành rất tốt, ung dung, kiên định, vui vẻ, tự do, cô ấy đã đi trên con đường mà Trình Gia chưa từng nghĩ tới."Em đã trưởng thành rất tốt, điểm này, không hối hận; nhưng chị rất nhớ em," cô lại có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên trì ép mình phải bày tỏ tình cảm, "Rất rất nhớ.""Điểm này, đã hối hận rất nhiều lần.---------------Trình Gia: Hình như đen đi một chút?Dương Nhĩ: Xin kem dưỡng trắng da sau khi phơi nắng hiệu quả...Vẫn cảm ơn sự ủng hộ của các bạn đọc nhỏ, chúc chúng ta đều phát tài (cúi đầu).Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store