ZingTruyen.Store

Bh Thuan Viet Lieu Nguoi Co Thuong

Ngày khai trương qua rồi, nhà băng Phương Nam bắt đầu chính thức khai vận. Ngân hàng sáng sủa, nhộn nhịp như một phiên chợ lớn đầu tháng.
Cô Út khoác trên mình sơ-mi, quần tây thẳng thớm, nhan sắc thuần khiết nhưng mang dáng vẻ của một thiếu nữ kiêu hãnh, ánh mắt sắc sảo và tự tin như thách thức cả thế gian. Khuôn mặt thanh tú nhưng không kém phần cương nghị. Đôi lông mày hơi nhíu lại, toát lên vẻ kiên định, không dễ dàng bị khuất phục.
Ánh nhìn của cô vừa mang chút kiêu ngạo, vừa ẩn chứa sự bướng bỉnh.

Đôi tay mềm mại nhưng cử động dứt khoát, thể hiện sự quyết đoán và ý chí kiên cường.

Cô Út bây giờ là hình ảnh của một cô gái vừa kiêu ngạo, vừa dám thách thức, không cam chịu số phận, luôn sẵn sàng đấu tranh cho chính mình và những điều cô muốn đạt được.

Cô cùng cậu Ba Huy đồng hành từ thuở ban đầu, với Paul – con trai quan Thống đốc, thi hành mọi việc cẩn thận từng ly từng tý, từ giấy tờ đến khoản tiền, bảo đảm việc giao dịch chẳng bị trục trặc chi.

Khách thập phương kéo tới, đồng tiền từ từ vào quỹ, việc làm ăn dần ổn định. Nhưng bên ngoài, quan Pháp vẫn quấy rối, đủ thứ điều răn đe, gây khó dễ. Lắm phen cô Út phải nhờ Paul dùng cái thế nhà quan để làm cho bọn Tây ngậm miệng lại, gỡ rối từng khúc mắc một cách khôn khéo.

Nhân sự nhà băng được tuyển chọn kỹ lưỡng, có ăn học bài bản, gây dựng lòng tin với khách hàng xứ Nam bộ.

Cô Út nhiều đêm thức trắng, lo lắng bữa nào sổ sách không khớp, hay thu chi chưa rõ ràng. Nhưng lòng cô vẫn nhen nhóm niềm tin, mong nhà băng Phương Nam sẽ trở thành cái bước tiến lớn, là cội nguồn thịnh vượng của xứ sở này.

.......

Buổi sáng tinh mơ, khi sương còn vương trên mái lá và tiếng gà gáy xa xa vang vọng, Chi đã có mặt ở nhà băng Phương Nam. Cô mang trong lòng một niềm lo lắng pha chút ngại ngùng, nhưng vẫn kiên định giúp cô Út những công việc nhỏ nhặt mà quan trọng.

Cô Út ngồi bên bàn làm việc, ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu vào từng trang sổ ghi chép dày cộp. Chi thận trọng lật từng trang, soi xét từng con số, từng danh sách khách hàng.

– Mình ơi, cái khoản này em thấy hơi chưa khớp với sổ thu, chắc cần kiểm tra lại chỗ tiền gửi của mấy thương lái ở vùng bên kia.
Chi nói nhỏ, giọng dịu dàng nhưng đầy trách nhiệm.

Cô Út gật đầu, nét mặt chăm chú:

– Ừ, em chịu khó theo dõi kỹ nha. Mấy sổ này nếu sơ sẩy là hỏng việc lớn đó, tiền bạc phải minh bạch cho khách an tâm.

Chi cười khẽ, tay thoăn thoắt ghi chép:

– Dạ, mình yên tâm, em sẽ coi sóc giữ gìn cho chặt chẽ.

Giữa không gian tĩnh lặng của buổi sáng, chỉ có tiếng giấy lật, tiếng bút viết cùng vài câu chuyện nhỏ dịu dàng về tình hình kinh tế trong vùng. Chi và cô Út như những người bạn tri kỷ, cùng nhau gánh vác trách nhiệm xây dựng ngân hàng, dù những thử thách vẫn còn đợi phía trước.

Khi kết thúc công việc, Chi rón rén nhìn cô Út:

– Mình có đói chưa? Em nấu ít thức ăn đơn giản, mang lên cho mình ăn cho khỏe.

Cô Út mỉm cười, cảm thấy ấm lòng:

– Cảm ơn em. Có em bên cạnh, tôi thấy yên tâm lắm.

.......

Ba Huy từ ngoài đường bước vô nhà băng, dáng người vững chãi, tay cầm chiếc nón hiên ngang đi đến chỗ phòng làm việc của cô, đẩy cửa bước vô, ánh mắt đầy thiện cảm nhìn cô Út đang chăm chú xem lại sổ sách.

– Cô Út, trời chiều rồi, ngồi mãi làm chi cho mỏi người?
Cậu Ba Huy nói với giọng nửa đùa nửa thật.

Cô Út ngẩng đầu, nở nụ cười hiền hòa:

– Việc nhà băng phải kỹ càng từng li từng tí, không thể qua loa được.

Cậu Ba Huy bước lại, ngồi xuống bên bộ ghế salon, giọng trầm ấm:

– Tôi biết. Việc lớn nhỏ trong nhà băng không thể sơ suất. Nhưng cũng đừng quên giữ sức khỏe, mệt quá lại hỏng việc.

Cô Út thở dài nhẹ nhõm:

– Cảm ơn cậu. Mấy hôm nay còn có Chi lên phụ kiểm kê, nên đỡ phần nào.

Cậu Ba Huy gật đầu, mắt nhìn ra ngoài sân:

– Chi cũng là người có tâm, biết giúp đỡ cô. Hai người hợp nhau ghê, nên giữ gìn cho kỹ, đừng để sóng gió làm rối lòng.

Cô Út hơi ngập ngừng, giọng nhỏ nhẹ:

– Cũng may có cậu giúp đỡ, tôi mới thực hiện được mong muốn như hôm nay.

Cậu cười, nói nhỏ nhẹ:

– Ơn nghĩa gì, tui coi cô như em tôi. Con Sáu cứ rỉ rả nói tôi giúp đỡ cô, nó sợ tôi dồn ép gì cô hay sao đó.

Cô nghe chỉ biết cười. Em gái của cậu là bạn của cô nên cũng đỡ.

Cậu Ba Huy ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhấp một ngụm trà rồi nói:

– Tui nghĩ nếu hai nhà băng mình cùng nhau mở rộng mạng lưới ra các tỉnh khác, các vùng lân cận, thì tiền vốn mới luân chuyển được nhiều, dân mới có cơ hội làm ăn.

Cô Út chau mày suy nghĩ rồi gật đầu:

– Ý cậu Ba cũng như tôi. Mấy chợ ở Cái Răng, Châu Đốc hay An Giang đều là nơi tập trung nhiều thương lái, nếu mình có chi nhánh ở đó thì sẽ tiện hơn nhiều.

Cậu Ba Huy tiếp lời:

– Đúng vậy. Mình còn phải nhờ mấy người quen bên chính quyền địa phương đứng ra làm cầu nối, để việc mở rộng không bị vướng mắc giấy tờ hay sự can thiệp không đáng có.

Cô Út cười:

– Tôi nghĩ chuyện này chúng ta nên bàn tính kì càng.

Cậu Ba Huy gật gù:

– Ừ, đường dài mới biết ngựa hay. Mình làm ăn cẩn thận, chậm mà chắc, chứ vội vàng là hỏng bét.

Cô Út nhìn ra ngoài sân, ánh mắt sáng lên:

– Mong rằng miền đất này sẽ ngày càng phát triển, để cho nhà băng mình ngày càng lớn mạnh.

HẾT CHƯƠNG 45

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store