Bh Thuan Viet Lieu Nguoi Co Thuong
Sáng hôm sau, cô Út với Chi dậy sớm. Hai người lục đục gói ghém mấy món quà biếu — từ tấm vải lụa mới mua ở chợ tỉnh, cho tới mấy hộp mứt, chai rượu nếp, thêm ít thuốc bắc… tất cả bỏ vô mấy cái giỏ lớn, tay xách nách mang định đem về nhà bên vợ.Xe vừa dừng ở cổng, trong sân nhà Chi im ắng. Mấy người hầu thấy hai đứa thì chỉ liếc qua, gật đầu cho có lệ rồi quay lưng đi. Không khí chẳng khác nào gió sớm tháng Chạp, lạnh mà khô khốc.Chỉ có má Chi là vui ra mặt. Bà từ trong nhà bước ra, tay quạt quạt cho bớt nóng:– Ủa, hai đứa về đó hả? Trời đất, coi kìa, mang chi mà lỉnh kỉnh dữ vậy!Bà đỡ lấy giỏ từ tay cô Út, liếc nhìn con gái một cái rồi cười hiền với cô con rể:– Thôi vô nhà, trời nắng dữ lắm.Cô Út cười đáp lễ, nhưng trong lòng biết rõ — ngoài má vợ ra, chẳng ai trong nhà thật sự mong mình bước qua cái cổng này.……Trong nhà, cha Chi đang ngồi trên nhà trên, tay cầm tách trà nóng. Thấy hai đứa bước vô, ông đặt tách xuống, gật đầu chào:– Ừ, về chơi hả? Đi đường chắc mệt lắm.Giọng ông trầm, không niềm nở quá nhưng cũng đủ phép tắc để khỏi khiến khách — à không, “con rể” thấy tủi.Trái lại, hai anh em của Chi thì khỏi che giấu. Một người chỉ liếc qua rồi quay ra sân, tay chống nạnh hít hà như bận chuyện quan trọng lắm. Người kia ngồi ngay bàn, lấy tăm xỉa răng, nhìn cô Út bằng cặp mắt vừa khinh vừa ngờ, môi nhếch nhẹ như muốn hỏi: “Tới đây làm chi?”.Chi khẽ siết tay cô Út, ánh mắt như nhắc “kệ họ”. Nhưng cô vẫn thấy cái lạnh của căn nhà này không đến từ gió, mà từ ánh nhìn của chính người thân vợ mình.Má Chi bước lên tiếng phá tan khoảng lặng:– Thôi, mấy đứa rửa tay, má kêu tụi nhỏ dọn cơm luôn cho nóng.……Sau bữa cơm lạnh tanh, Chi theo má vô phòng nói chuyện chơi, còn cô Út thì ở lại bàn trà. Cha Chi ngồi ở giữa, tay rót chén trà nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hai anh em của Chi ngồi hai bên, mỗi người một tư thế, nhưng ánh mắt đều dồn về cô Út như muốn soi mói từng cử chỉ.Cha Chi mở lời trước, giọng chậm rãi:– Dạo này công việc bên bển sao rồi? Làm ăn có khá không?– Dạ cũng tạm, thưa cha.
Cô Út nâng chén trà, đáp gọn gàng.Người anh cả nàng chống cùi chỏ lên bàn, cười nhạt:– Làm ăn tạm mà xách nguyên đống quà về biếu, chắc… cũng “tạm” khá hả?Người em út thì khẽ hừ một tiếng, tiếp lời như mồi thêm lửa:– Ừ, đem đồ về thì dễ, giữ cho yên cửa yên nhà mới là khó.Câu nói nghe qua tưởng bâng quơ, nhưng giọng điệu thì mỉa mai thấy rõ. Cô Út đặt chén trà xuống, không cười, cũng chẳng đáp lại. Ánh mắt chỉ lướt qua từng người một, như nhắc rằng mình nghe hết, hiểu hết — nhưng không hạ mình không đôi co.Cha Chi nhìn sang hai đứa con trai, khẽ cau mày:– Ăn nói cho đàng hoàng.Người anh cả nhấp ngụm trà, rồi đặt mạnh cái chén xuống bàn một cái “cộp”:– Nói thiệt, tui chưa thấy ai… không nghề ngỗng đàng hoàng mà dám cưới em gái tui. Không lẽ lấy nó về rồi ăn bám hoài nhà cha má?Người em út bật cười khẩy, thêm lời:– Ờ, mà coi bộ bên đó cũng giàu có quá mà dư giả ăn mấy đời không hết. Lấy con Chi về rồi, thành ra hai đứa… ăn bám chung ,cũng có hết của đâu mà lo.Tiếng “ăn bám” vang lên, kéo dài trong khoảng im lặng như kim chích vào da thịt.Cô Út bình tĩnh đưa mắt nhìn cả hai, giọng trầm nhưng dứt khoát:– Ăn bám hay không, tôi với Chi biết rõ. Người ngoài, nếu không nắm hết chuyện, tốt hơn hết đừng đoán bừa.Người anh cả khịt mũi, định nói thêm thì cha Chi chặn lại:– Thôi đủ rồi! Trong nhà chưa gì đã nói nặng nhẹ nhau vậy.Không khí bàn trà lại chìm xuống, nhưng lần này là thứ im lặng nặng nề, như chỉ chờ một tia lửa để bùng lên.……Buổi chiều, mặt trời còn treo lơ lửng trên ngọn tre, nắng hanh vàng rải khắp đường làng. Chi ngồi im lặng trong xe, tay mân mê vạt áo, còn cô Út thì lái mà lòng không yên.Những câu nói lúc bàn trà cứ vang lại trong đầu: “Không nghề ngỗng… ăn bám… kéo nhau ăn bám chung.” Từng chữ như viên đá nhỏ ném xuống ao, tạo vòng sóng cứ lan rộng mãi. Cô vẫn biết, chuyện mình lấy Chi không làm ai vừa lòng, nhưng không ngờ chính người nhà người ta lại nói thẳng và nặng đến vậy.Về tới cổng nhà, Tèo chạy ra mở. Cô Út tắt máy, bước xuống, cố giữ gương mặt bình thản. Nhưng bước chân lại hơi chậm, như bị níu bởi cái cảm giác nặng trĩu đang đâu đó trong ngực.Má cô Út từ trong nhà bước ra, cười tươi:– Ủa, về sớm vậy? Tưởng bển giữ lại ăn cơm chiều luôn chớ.– Dạ… tụi con về cho khỏe.
Cô Út đáp, giọng nhẹ mà mệt.Bà nhìn hai đứa, đoán được chuyện gì đó, nhưng chỉ bảo:– Thôi, vô rửa mặt nghỉ ngơi, má kêu dọn cơm chiều sớm cho.Chi theo cô vô nhà. Vào tới buồng, Chi khép cửa lại, ngồi xuống mép giường nhìn cô Út đang cởi chiếc áo dài vướng víu. Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:– Chuyện hồi sáng… em nghe hết rồi.Cô Út khựng tay, quay sang:– Nghe hết?– Dạ.
Chi gật đầu, giọng nhẹ nhưng chắc.– Họ nói sao kệ họ. Mình sống với nhau, miễn mình biết thương nhau, chăm lo cho nhau là đủ.Cô Út cười nhạt, cố giấu cái nặng nề trong lòng:– Nói vậy chứ… ai mà nghe mấy tiếng “ăn bám” rồi coi như không có gì được.Chi bước lại gần, đặt tay lên vai cô:– Em biết, nhưng họ đâu sống thay mình. Người ta có thể nghĩ mình ăn bám, nhưng chỉ mình mới biết mình sống sao.Cô Út im lặng một hồi lâu sau lời Chi, rồi ngồi xuống ghế, mắt nhìn ra khoảng sân ngập nắng chiều.– Nhưng mà… em nghĩ coi, tôi là ai chứ? Mang tiếng đi Tây, đi tận bên Pháp về, mà tới giờ vẫn chưa có công việc đàng hoàng. Người ta nói… cũng không sai hết.
Giọng cô chậm rãi, nhưng có chút nghẹn.Chi định nói gì đó, nhưng cô Út đã tiếp:– Cái tiếng “ăn bám” này… tôi không muốn nghe lại lần nữa. Ngày mai tui sẽ qua gặp cha, xin cho bắt tay vô công chuyện mần ăn. Có làm, có đứng vững thì mới bịt miệng thiên hạ được.Nói xong, cô nghiêng người rót ly nước, uống một ngụm lớn như để nuốt hết cái nặng nề đang chặn ngang ngực. Ánh mắt cô lúc ngẩng lên đã khác — bớt buồn, nhiều hơn là sự cương quyết.Chi nhìn, trong lòng vừa thương vừa lo. Nàng biết, khi cô Út đã quyết thì chẳng ai lay được, biết là người này giỏi giang học cao, nhưng con đường “mần ăn” ở xứ này đâu dễ cho một người đàn bà… dù mang tiếng “chồng”.Thôi nếu cô đã cương quyết thì Chi sẽ luôn đứng sau ủng hộ cô. Chi tin cô Út đó giờ chỉ có không muốn thôi chứ đã quyết thì chắc chắn sẽ mần tới cùng.
Cô Út nâng chén trà, đáp gọn gàng.Người anh cả nàng chống cùi chỏ lên bàn, cười nhạt:– Làm ăn tạm mà xách nguyên đống quà về biếu, chắc… cũng “tạm” khá hả?Người em út thì khẽ hừ một tiếng, tiếp lời như mồi thêm lửa:– Ừ, đem đồ về thì dễ, giữ cho yên cửa yên nhà mới là khó.Câu nói nghe qua tưởng bâng quơ, nhưng giọng điệu thì mỉa mai thấy rõ. Cô Út đặt chén trà xuống, không cười, cũng chẳng đáp lại. Ánh mắt chỉ lướt qua từng người một, như nhắc rằng mình nghe hết, hiểu hết — nhưng không hạ mình không đôi co.Cha Chi nhìn sang hai đứa con trai, khẽ cau mày:– Ăn nói cho đàng hoàng.Người anh cả nhấp ngụm trà, rồi đặt mạnh cái chén xuống bàn một cái “cộp”:– Nói thiệt, tui chưa thấy ai… không nghề ngỗng đàng hoàng mà dám cưới em gái tui. Không lẽ lấy nó về rồi ăn bám hoài nhà cha má?Người em út bật cười khẩy, thêm lời:– Ờ, mà coi bộ bên đó cũng giàu có quá mà dư giả ăn mấy đời không hết. Lấy con Chi về rồi, thành ra hai đứa… ăn bám chung ,cũng có hết của đâu mà lo.Tiếng “ăn bám” vang lên, kéo dài trong khoảng im lặng như kim chích vào da thịt.Cô Út bình tĩnh đưa mắt nhìn cả hai, giọng trầm nhưng dứt khoát:– Ăn bám hay không, tôi với Chi biết rõ. Người ngoài, nếu không nắm hết chuyện, tốt hơn hết đừng đoán bừa.Người anh cả khịt mũi, định nói thêm thì cha Chi chặn lại:– Thôi đủ rồi! Trong nhà chưa gì đã nói nặng nhẹ nhau vậy.Không khí bàn trà lại chìm xuống, nhưng lần này là thứ im lặng nặng nề, như chỉ chờ một tia lửa để bùng lên.……Buổi chiều, mặt trời còn treo lơ lửng trên ngọn tre, nắng hanh vàng rải khắp đường làng. Chi ngồi im lặng trong xe, tay mân mê vạt áo, còn cô Út thì lái mà lòng không yên.Những câu nói lúc bàn trà cứ vang lại trong đầu: “Không nghề ngỗng… ăn bám… kéo nhau ăn bám chung.” Từng chữ như viên đá nhỏ ném xuống ao, tạo vòng sóng cứ lan rộng mãi. Cô vẫn biết, chuyện mình lấy Chi không làm ai vừa lòng, nhưng không ngờ chính người nhà người ta lại nói thẳng và nặng đến vậy.Về tới cổng nhà, Tèo chạy ra mở. Cô Út tắt máy, bước xuống, cố giữ gương mặt bình thản. Nhưng bước chân lại hơi chậm, như bị níu bởi cái cảm giác nặng trĩu đang đâu đó trong ngực.Má cô Út từ trong nhà bước ra, cười tươi:– Ủa, về sớm vậy? Tưởng bển giữ lại ăn cơm chiều luôn chớ.– Dạ… tụi con về cho khỏe.
Cô Út đáp, giọng nhẹ mà mệt.Bà nhìn hai đứa, đoán được chuyện gì đó, nhưng chỉ bảo:– Thôi, vô rửa mặt nghỉ ngơi, má kêu dọn cơm chiều sớm cho.Chi theo cô vô nhà. Vào tới buồng, Chi khép cửa lại, ngồi xuống mép giường nhìn cô Út đang cởi chiếc áo dài vướng víu. Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:– Chuyện hồi sáng… em nghe hết rồi.Cô Út khựng tay, quay sang:– Nghe hết?– Dạ.
Chi gật đầu, giọng nhẹ nhưng chắc.– Họ nói sao kệ họ. Mình sống với nhau, miễn mình biết thương nhau, chăm lo cho nhau là đủ.Cô Út cười nhạt, cố giấu cái nặng nề trong lòng:– Nói vậy chứ… ai mà nghe mấy tiếng “ăn bám” rồi coi như không có gì được.Chi bước lại gần, đặt tay lên vai cô:– Em biết, nhưng họ đâu sống thay mình. Người ta có thể nghĩ mình ăn bám, nhưng chỉ mình mới biết mình sống sao.Cô Út im lặng một hồi lâu sau lời Chi, rồi ngồi xuống ghế, mắt nhìn ra khoảng sân ngập nắng chiều.– Nhưng mà… em nghĩ coi, tôi là ai chứ? Mang tiếng đi Tây, đi tận bên Pháp về, mà tới giờ vẫn chưa có công việc đàng hoàng. Người ta nói… cũng không sai hết.
Giọng cô chậm rãi, nhưng có chút nghẹn.Chi định nói gì đó, nhưng cô Út đã tiếp:– Cái tiếng “ăn bám” này… tôi không muốn nghe lại lần nữa. Ngày mai tui sẽ qua gặp cha, xin cho bắt tay vô công chuyện mần ăn. Có làm, có đứng vững thì mới bịt miệng thiên hạ được.Nói xong, cô nghiêng người rót ly nước, uống một ngụm lớn như để nuốt hết cái nặng nề đang chặn ngang ngực. Ánh mắt cô lúc ngẩng lên đã khác — bớt buồn, nhiều hơn là sự cương quyết.Chi nhìn, trong lòng vừa thương vừa lo. Nàng biết, khi cô Út đã quyết thì chẳng ai lay được, biết là người này giỏi giang học cao, nhưng con đường “mần ăn” ở xứ này đâu dễ cho một người đàn bà… dù mang tiếng “chồng”.Thôi nếu cô đã cương quyết thì Chi sẽ luôn đứng sau ủng hộ cô. Chi tin cô Út đó giờ chỉ có không muốn thôi chứ đã quyết thì chắc chắn sẽ mần tới cùng.
HẾT CHƯƠNG 40
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store