Bh Manh Sung Edit Hoan Vo Em La Gau Truc Nho Kien Tuy
Ánh hoàng hôn nghiêng chiếu, rơi xuống chân trời như nước cam có ga.Diệp Thanh Vũ mặc chiếc tạp dề in hình gấu trúc nhỏ, đứng trong bếp cắt rau và nấu ăn.Công việc trước đây luôn phải làm thêm đến khuya, đã rất lâu rồi nàng mới có thể trải nghiệm một nhịp sống nhẹ nhàng và thư thái như vậy.Một món mặn, một món rau và một bát canh lần lượt được dọn lên bàn, những món ăn được bày biện trong đĩa sứ trắng tinh xảo, sắc hương vị đều hoàn hảo.Sau bữa tối, nàng đi dạo một mình rồi trở về luyện yoga, tắm nước nóng và thoải mái chui vào chăn ấm.Dù không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra, tâm trạng nàng dường như lại tràn ngập hơn bất kỳ đêm nào trong suốt hơn hai mươi năm qua.Diệp Thanh Vũ cố gắng tìm ra nguyên nhân, nhưng không tài nào hiểu được.Nàng tắt đèn bàn, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bỗng rung lên.Mở tin nhắn WeChat, đó là tin nhắn từ Bùi tổng.Bùi tổng:【Tìm được thủ phạm cắn em trong giờ nghỉ trưa rồi, đã bị trừng phạt.】Gấu trúc nhỏ cô đơn trên cây, chẳng phải cũng là một hình thức trừng phạt sao?Diệp Thanh Vũ bất giác mỉm cười, nhắn lại:【Thủ phạm là ai?】Bùi tổng:【Là một con vật rất đáng yêu nhưng không muốn tiết lộ danh tính.】“...” Diệp Thanh Vũ bật cười.Nàng trả lời:【Vậy thì tôn trọng ý muốn của con vật nhỏ vậy.】Bùi tổng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, nghĩ về ngôi nhà nhỏ cùng khu vườn rực rỡ sắc xuân, nghĩ về chị sếp xinh đẹp với đôi mắt đào hoa, nghĩ về câu “mai gặp lại” trước khi tan làm, và không tự chủ được nở nụ cười dịu dàng, môi khẽ nhếch lên.【Mai gặp lại, Bùi tổng.】Nàng gửi tin nhắn xong, tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.Ở phía bên kia khung trò chuyện, Bùi tổng cũng vui vẻ đặt điện thoại xuống.Trên mạng có nói, nuôi con người không được lơ là đối phương.Dù không thể ở bên cạnh, cũng phải nghĩ cách gợi sự chú ý của người ta, để nàng biết mình luôn được quan tâm một cách chân thành.Gấu trúc nhỏ cảm thấy mình đã làm rất tốt, có lẽ chẳng bao lâu nữa, người mà cô nuôi sẽ chủ động đến gần cô.Gấu trúc nhỏ hài lòng leo lên cây hòe, cuộn mình lại thành một đám lông mềm mại, gối đầu lên chiếc đuôi lớn rồi chìm vào giấc ngủ.Trăng sáng treo cao.Ánh trăng dịu dàng chiếu lên bộ lông mềm mại màu nâu đỏ của gấu trúc nhỏ, và len qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi dài của nàng....“Vèo ——”Sáng sớm, Diệp Thanh Vũ vừa bước vào khu làm việc thì một quả bóng nhỏ giống như đồ chơi của chó bỗng bay tới trước mặt.Nàng híp mắt lại, phản xạ nhanh nhạy nghiêng người tránh rồi đưa tay bắt gọn quả bóng.“Diệp Thanh Vũ, cậu không sao chứ?!”Đúng lúc nàng đang tập trung đón bóng, một cô gái trẻ với mái tóc dài vàng óng, đôi mắt tròn như chó cưng, chạy nhanh đến để nhặt bóng rồi dừng lại ngay trước mặt nàng.“Không sao.” Diệp Thanh Vũ lắc đầu, đưa quả bóng lại cho Kim Xán.Hôm nay Kim Xán trông có vẻ phấn chấn hơn nhiều so với chiều hôm qua, đôi mắt tròn long lanh cười tươi như trẻ nhỏ: “Không sao là tốt rồi!”Diệp Thanh Vũ cũng bị truyền cảm hứng, mỉm cười theo, đi cùng Kim Xán về chỗ làm việc.“Chào buổi sáng, Diệp Thanh Vũ.”Cổ Nguyệt không ngẩng đầu lên, vừa chào vừa tiếp tục chăm chỉ trồng hoa ăn thịt trong trò chơi Plants vs. Zombies.Rõ ràng cô ấy đã mê mệt trò chơi này.Hay đúng hơn là, mê những cây ăn thịt.Diệp Thanh Vũ nhận ra rằng, ngay cả đồng nghiệp ít nói ngồi bên trái nàng như Thủy Trục cũng đang chơi màn bể bơi của trò Plants vs. Zombies.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store