ZingTruyen.Store

Bh Ky Du Ky Chuyen Ver Reckless Love Hoan

"Dụ Ngôn -"

"Không, chị không muốn kí một bản hợp đồng nào với công ty đó hết"

"Tại sao?"

"Vì chị thích cuộc sống ở đây"

Hứa Dương Ngọc Trác thở dài, sau đó im lặng một lúc lâu rồi hỏi

"Có phải chị sợ về Trung?"

Nhận lấy sự im lặng của người kia, Hứa Dương Ngọc Trác đứng dậy, nhìn ra phía ngoài

"em biết chị có uẩn khuất hay kí ức nào đó về Trung quốc, em muốn biết, nhưng cũng không, đôi khi em lại sợ sự thật, nếu đã không thể nói ra điều gì làm chị sợ, thì hãy trực tiếp gặp giám đốc của công ti đó mà từ chối đi"

"Chị-"

"Chị không muốn gặp là câu chị định nói đúng không? Vậy thì bây giờ nếu em tỏ tình với chị, chị sẽ đồng ý hay chọn đi gặp vị giám đốc đó?"

Hứa Dương Ngọc Trác đóng cửa phòng Dụ Ngôn lại, sau đó chạy xe thật nhanh ra vùng ngoại ô thành phố, bước xuống xe và đi về phía dãy núi một lúc lâu, rồi hét một tiếng thật lớn.

Cô đã biết câu trả lời như thế nào trong hàng ngàn lần do dự nói ra tình cảm của mình, cô đã đẩy mình đến bờ vực dũng cảm trong tình cảnh không hề lãng mạn mà như đưa ra những đáp án trắc nghiệm.

Và cho dù Dụ Ngôn có ghét phương án kia thế nào đi nữa, thì cô ấy vẫn không chọn cái có cô trong đó.

Đặt chân đến một nhà hàng cao cấp và dự buổi tiệc dành cho các doanh nhân trong ngành giải trí, các nhạc sĩ, nhà phối khí, ca sĩ và nhiều người hơn nữa không phải là điều mà Dụ Ngôn yêu thích. Nó quá xô bồ dù tất cả đều rất lịch thiệp, ăn nói nhẹ nhàng, nhưng ai mà chẳng biết, một khi đã dấn thân vào giới showbiz, thì coi như đã bước vào một cái chợ ầm ĩ, quan trọng là bạn có thừa nhận nó là cái chợ hay không thôi.

________________

Khi Dụ Ngôn bước xuống xe và nhìn lơ đãng xung quanh trong lúc Hứa Dương Ngọc Trác bắt tay với vài người, tim cô thắt lại khi nhìn thấy ai đó mặc sơ mi trắng, tóc buộc thấp đi đâu đó bên kia đường. Dù chỉ nhìn thấy dáng lưng nhưng lòng cô lại lo lắng và sôi lên kì lạ. Cô muốn đuổi theo, để xoay người kia lại, nhưng rồi để làm gì cơ chứ? Để nhận ra người kia, rồi sao nữa? Nếu không phải người kia...thì sao?

Dù là nằm trong câu trả lời nào, thì cũng như một vết dao xé toạc cái bí mật cô đem theo ba năm nay, chính là - người cô không dám yêu.

Hứa Dương Ngọc Trác bắt đầu chào hỏi những người xung quanh bằng vốn tiếng Anh thông thạo của em ấy, còn Dụ Ngôn chỉ tập trung chuyên môn, đó là tìm vị giám đốc kia khi cả hai đã bước vào trong.

Sau gần một tiếng chờ đợi, thì người đó cũng xuất hiện.

"Chào cô, Dụ Ngôn"

"Đới Manh?"

Hứa Dương Ngọc Trác thoáng ngạc nhiên và hơi bối rối vì nhận thấy Dụ Ngôn và vị giám đốc kia quen biết nhau.

Đới Manh hiện tại đã khác trước rất nhiều, cô ta tăng cân nhìn cân đối hơn, tóc không còn để màu xám khói mà trở về đen, hơn nữa còn cột lên trông nữ tính hơn nhưng không kém phần soái. Dụ Ngôn mỉm cười, sau đó giới thiệu

"Đây là thầy của chị" với Hứa Dương Ngọc Trác

Đới Manh bật cười rồi đặt li rượu xuống "Học trò ngoan"

Vào một phòng Đới Manh đã sắp xếp riêng, Dụ Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng

"Cô là giám đốc công ti..."

"Đới Thị"

"À...vậy tại sao cô không tiết lộ tên cho tôi?"

"Vì tôi muốn gặp cô, ăn đi"

Dụ Ngôn hơi bần thần nhìn các món trước mặt mình, đều là món ăn Trung Quốc, là những thứ cô thèm phát điên ba năm nay nhưng không tìm được nhà hàng gần nơi mình sống.

"Có phải nhà hàng nấu món trung quá xa, mà cô thì nghĩ không đáng để đi tận hơn 200km chỉ để thưởng thức món quê nhà?"

"Này, cô thích đi guốc trong bụng tôi không?"

"Thật ra tôi thích đi dép lào hơn"

Rồi cả hai bật cười, đã lâu mới gặp lại nhau, và cũng đã lâu rồi mới có những câu bông đùa từ người hiểu cô nhất trên quả đất tròn, cô nhìn cô ta lần nữa, Đới Manh lúc này mới ngả lưng ra sau mỉm cười

"Có phải nhìn tôi, cô nhớ về một người không?"

Dụ Ngôn thôi không nhìn cô ta nữa, cầm cái muỗng thưởng thức món canh rong biển, lờ đi những câu hỏi xoáy sâu vào tim cô

"Chối bỏ, chờ thời gian trôi qua cô đều đã làm để chạy trốn tình yêu của mình, vậy còn...tìm...à không...chấp nhận người mới?"

Dụ Ngôn đặt bát canh xuống, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta "Tôi nghĩ là đến lúc mình phải làm vậy rồi"

"Với cô Hứa Dương Ngọc Trác?" Đới Manh lần nữa mỉm cười, sau đó gắp thức ăn bỏ vào miệng "Ăn cái này thử đi, ngon lắm"

"Cô đang xâm phạm đời tư bất hợp pháp cuộc sống của tôi đó, giám đốc Đới"

"Thế rồi?" Đới Manh rót rượu cho cả hai

"Tôi cũng phải làm ngược lại thôi, Mạc Hàn thế nào rồi?"

"Ồ, câu hỏi hay" Đới Manh nói tiếp "Nhưng trước khi nói về cô ấy, tôi nghĩ mình nên kể về một người khác trước đã"

Tim Dụ Ngôn nghẹn lại, không hi vọng cái tên kia bật ra khỏi môi cô ta

"Em của tôi"

Sau ngày Dụ Ngôn bước ra khỏi ngôi nhà rộng lớn và lạnh lẽo đó, ngày mưa lại kéo đến nhiều hơn

Đới Manh và người trong nhà đã thêm một đợt lo lắng và phát hoảng khi Hứa Giai Kỳ bắt đầu trở nên kì lạ.

Cô ấy đứng trước cửa phòng Dụ Ngôn, cứ đứng và nhìn vào cánh cửa như thế, hàng mấy giờ đồng hồ.

Đới Manh đã phải mở cuộc tuyển người mới, và chọn một cô gái khác khá được, nhưng thói quen đó của Hứa Giai Kỳ vẫn không thay đổi.

Cô gái đó đã bị dọa chết trăm lần khi mở cửa phòng là lại thấy người kia đứng đó, đôi mắt vô hồn.

Dù mưa cứ đến, dày đặc và đều đặn, nhưng Hứa Giai Kỳ không vòng tay ra ôm cô gái nọ, cô ấy bắt đầu chơi đàn khi mưa, và cây bút màu vàng mỗi ngày lại càng chậm hao mòn hơn. Cô ấy không hứng thú với việc tô kín các mặt giấy nữa, buổi sáng dậy rất sớm, nhưng chỉ để làm bữa sáng cho bản thân.

Những tháng đầu thì không thay đổi quá nhiều trong cách sinh hoạt, nhưng dần dà, Đới Manh nhận ra có chuyện gì đó với Hứa Giai Kỳ.

Một ngày kia khi cô đang nấu ăn cho Hứa Giai Kỳ, cô ấy đứng cạnh, và nhìn cô làm. Rồi những ngày sau, cô ấy ăn những món hệt như cô đã nấu.

Hứa Giai Kỳ bỗng dưng thích uống sữa, cô ấy pha một cốc thật nóng trong những ngày dù mưa hay nắng, rồi chậm rãi thưởng thức nó, bất động nhìn ra ngoài khu vườn.

Các buổi tối, căn phòng để tập nhảy đều được mở ra, và Hứa Giai Kỳ lại lần nữa như một bức tượng, ngồi ở đó thật lâu.

Trước khi Đới Manh mời bác sĩ đến nhà, thì Hứa Giai Kỳ vào phòng cô, nhìn cô một lúc lâu, rồi mở đôi môi tưởng chừng đã đóng chặt

"Cho em mượn cây bút bi"

Cô như chết lặng trước câu nói đó của Hứa Giai Kỳ, vì hơn ai hết cô hiểu khi nào thì Hứa Giai Kỳ cần một cây bút.

Đó là khi cô ấy viết nhạc.

Nói xa là xa hoàn thiện, và Đới Manh đã giao bài hát đó cho Viên Á Duy. (chỗ này tôi bịa đấy :vvv)

----------

Dụ Ngôn không thể nói được gì, cô im lặng rất lâu để tìm một câu hỏi thích hợp, nhưng cuối cùng cứ bần thần ngồi đó.

"Nói xa là xa" là bài hát Hứa Giai Kỳ viết cho cô gái nọ, như một lời tạm biệt cuối cùng cho mối tình đầu trong sáng, đẹp đẽ ấm áp, nhưng cũng nặng những giả dối, đổi thay và đớn đau.

Cũng là bài hát vô tình Dụ Ngôn yêu thích ngay từ lần đầu tiên được nghe, là bài mà cô nghe suốt ba năm nay tại Thụy Điển.

Trước khi đóng cửa phòng và bước ra ngoài,

"Dụ Ngôn" Đới Manh gọi, và cô xoay người lại

"Tôi chưa trả lời câu hỏi của cô...Mạc Hàn...hiện là vợ sắp cưới của tôi"

Lại thêm một chuyện khiến cô sửng sốt nữa, và cô ta chỉ nghiêng đầu mỉm cười, tất cả mọi chuyện cô ta đều biết rõ, chỉ có cô là kẻ chui vào thế giới của riêng mình, cố gắng quên đi mọi thứ.

"Cô nghĩ, điều gì là quan trọng nhất trong tình yêu?"

Nhưng Dụ Ngôn không trả lời, cô bước vội ra ngoài để đi xa khỏi giọng nói và những nụ cười của Đới Manh, Hứa Dương Ngọc Trác vội vã đuổi theo cô, và Dụ Ngôn cứ chạy mãi như thế.

Cơn mưa chiều đổ xuống trong lòng thành phố.

Cô dừng chân, thở dốc. Đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ, các xe đều dừng lại trước vạch trắng.

Bên kia đường, Dụ Ngôn thấy rõ dáng người và khuôn mặt cô đã muốn quên đi.

Tim cô như ngừng đập, thắt lại, cả người cứng đờ. Người đó nhìn cô, vẫn khuôn mặt thanh thản ngày nào với đôi mắt xám hớp lấy hồn người khác, vẫn mái tóc đen thói quen không cột, khoác một chiếc áo xám dài quanh người, bên trong là chiếc sơ mi trắng ngả màu.

Người đó bước lại gần cô.

1 bước.

...

2 bước.

3 bước.

4 bước.

5 bước.

6 bước.

Hứa Giai Kỳ đã đứng giữa lòng đường, trong một nửa số giây của đèn đỏ, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn đang đuổi theo, trên tay cầm một chiếc ô.

Mưa lất phất rơi, cô và Hứa Giai Kỳ lần nữa cách nhau 6 bước chân như ngày nào, khoảng cách mà cô từng trêu ghẹo Hứa Giai Kỳ bằng cách vòng tay ra trước rồi cười hí hửng "Ôm cô này".

Giờ đây Dụ Ngôn lại sắp chết vì nín thở, nước mắt chực rơi còn bờ môi run run.

Đây chính là người cô không muốn gặp lại nhất, dù chỉ là tình cờ. Dụ Ngôn sợ phải đối mặt với cái sự thật là cô vẫn còn yêu người này đến mức trẻ con chối bỏ tất cả để chạy đi thật xa.

Chỉ còn 10 giây cho đèn đỏ, những chiếc xe bắt đầu bấm còi inh ỏi, Hứa Giai Kỳ nhìn cô, rồi nở một nụ cười

1 bước nữa.

2 bước nữa.

3 bước nữa.

4 bước nữa.

5 bước nữa...

Cả hai thật sự đã rất gần nhau, và Dụ Ngôn bật khóc. Mưa lớn hơn, trắng xóa hết con đường. Hứa Dương Ngọc Trác bất động nhìn hai người trước mặt mình, và tim co lại.

1 bước nữa.

Hứa Giai Kỳ vòng tay ôm Dụ Ngôn vào lòng.

"Tên em là Ngôn. Dụ Ngôn"

"Từ ngày em đi, tôi không khi nào là không nhớ đến em"

"Không phải tôi thích khu vườn đó, mà vì tôi không biết nên để ánh mắt mình dán vào đâu"

"Tôi không thích mặc áo sơ mi trắng, chỉ là thói quen thôi"

"Những bản nhạc tôi thường chơi là của July - một nhạc sĩ nam sinh năm 1980"

"Những câu chuyện em kể rất buồn cười, chỉ là cách tôi cười khác với mọi người thôi"

"Ngày tôi nói đừng đi trong mưa, không phải là dành cho cô ấy, mà là cho em"

"Ngày mai tôi sẽ nhuộm tóc xanh, vì em nói đó là xu hướng"

Những giọt nước mắt Dụ Ngôn thấm ướt chiếc áo sơ mỉ ngả màu, và cô nhận ra chiếc áo đó là của mình mua năm nào.

Khoảng cách cả hai đã là con số không, những gì Hứa Giai Kỳ không đáp lại thì nay đã có thể nói.

Hứa Giai Kỳ khẽ nhìn vào mắt Dụ Ngôn, sau đó nói "Nếu em chưa có người yêu, làm ơn hãy yêu tôi, được không?"

Giây phút đó, Dụ Ngôn nhận ra điều gì là quan trọng nhất trong tình yêu.

Vượt qua mọi rào cản, mọi khoảng cách, mọi cái im lặng, bất chấp thời gian đợi chờ, đó là.

Sự liều lĩnh.

Con người ta e sợ và bỏ trốn tình yêu của chính mình, dè chừng nên đợi thời gian trôi qua lãng phí, và cũng thế mà chọn sai người, làm người khác đau khổ.

Đừng để

Yêu thương chờ lâu, là yêu thương phai màu

Yêu đương gì đâu, mà chỉ toàn thấy lưng nhau

Hãy đối mặt, yêu và nói lời yêu.

Dám yêu, tình yêu đó là một tình yêu liều lĩnh - như hai kẻ là Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.

Về Trung Quốc, Hứa Dương Ngọc Trác mỏi mệt với cốc cafe thứ 4 trên bàn, nước mắt đã rơi không biết bao nhiêu đêm. Có một ca sĩ đã được luyện tập khá lâu nhưng chỉ mới được công nhận tài năng gần đây khi hát bản nhạc mới nhất của Hứa Giai Kỳ

*Cộc cộc*

"Vào đi" cô lười nhác đáp, ngả lưng ra sau ghế

"Tôi là Trương Hân"

Như lời của bài Never Ending Story mà Hứa Giai Kỳ đã viết tặng Dụ Ngôn

Ở một nơi xa mà tôi chẳng thể chạm đến

Nơi mà em vẫn đều đặn thở mỗi ngày

Trên chiếc ghế thân quen mà tôi và em vẫn thường ngồi

Cơn gió nhẹ thoảng qua như ngày xưa

Ngày em ra đi

Tôi vẫy tay tiễn biệt như sẽ xa em mãi mãi

Em nói ngày nào đó

Tất cả chỉ còn là kỉ niệm

Nếu ai dám khát khao

Thì sẽ gặp lại người mà họ yêu

Vậy mà sao, phép màu ấy chỉ xảy ra trong phim

Tôi chỉ mong nó sẽ xảy ra ở hiện tại này

Dù tôi phải để em đi

Dù phải vượt qua bao gian khó

Với tôi, em vẫn hiện hữu...trong những tháng ngày tươi đẹp của mình...

Không có câu chuyện nào thật sự kết thúc, chỉ là người viết có muốn tiếp tục tiết lộ nó hay không mà thôi.

"Trương Hân sao?" Hứa Dương Ngọc Trác cười hắt ra "Cô cần có biệt danh nha...hmm...Cơm cuộn, cute không?"

THE END.

RtNguyn: Rốt không thích vừa người này đã xoành xoạch qua người kia, nên các bạn biết đấy, kết thúc mở luôn là tuyệt vời nhất, cái gì cũng cần có thời gian.

Ở phần giới thiệu truyện Rốt không dịch nghĩa từ Reckless vì muốn giấu nó tận đến chap cuối cùng, trong tình yêu, hãy nhớ một lần liều lĩnh :))

P/s: Fic Kỳ Dụ Ký vậy là đã kết thúc rồi nga~ ngược 7 chương ngọt nửa mùa 1 chương nhưng nó lại là một bài học nga~ Yêu là phải nói! Đừng rén hay sợ hãi bất kì điều gì! Cảm ơn các cô đã đọc

À mà tôi đang dự định làm 1 fic về Hứa Nhĩ Ngu Sinh nhưng khá phân vân. Nếu các cô mong muốn tôi sẽ tìm tác phẩm nga~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store