[BH][HĐLD][EDIT][Hoàn]Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc Tiếu.
Chương: 222 ~ 223
Chương 222: Phá trận.
Dương Tống Nô ngừng lại, chậm rãi ngồi xuống vương toạ không nhìn mọi người.
Hắn cứ ngồi yên như vậy, lẩm ba lẩm bẩm: "Tuyết Cơ, tại sao nàng gạt ta?"
Mục Dung nhân cơ hội nói nhỏ với Tang Đồng: "Tôi yểm trợ cô, cô tìm trận nhãn phá hư nó thì chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Tang Đồng nhẹ gật đầu đưa mắt đánh giá cung điện, quét một vòng liền nhìn vào viên dạ minh châu.
Kích thước viên dạ minh châu này tuyệt đối không thể tồn tại trên đời được, lớn như quả bóng chuyền.
Ánh sáng nó phát ra soi sáng cả toà cung điện, là thứ có khả năng bị nghi ngờ nhất
Chỉ là....Tang Đồng nhìn nhìn vị thiếu niên ở trên cao, rất có thể hắn là căn nguyên của trận pháp.
"Các ngươi đi đi." Dương Tống Nô mỏi mệt phất tay
Mục Dung bước lên trước một bước, vẫn học dáng vẻ của cổ nhân, chắp tay nói: "Vãn bối nghe nói Chu Ao cổ quốc cách nơi này ngàn dặm đường đi, tại sao lăng tẩm của ngài lại đặt ở đây?"
Dương Tống Nô nghe xong ngẩng đầu nhìn Mục Dung, khoé miệng cong lên nụ cười đắng: "Nơi này vốn không phải tẩm cung của bản vương, là tế đàn của tộc Cửu Lê."
Mục Dung còn chưa kịp hỏi tiếp thì Dương Tống Nô đã tự giải thích: "Xi Vưu là thượng cổ binh khí, thứ có thể thương tổn hắn chỉ có duy nhất thanh cổ kiếm trong tay hắn. Sau này Hoàng Đế đoạt được thanh cổ kiếm, dùng nó để chém đầu Xi Vưu, Hoàng Đế vì không muốn hắn lại tiếp tục gây hoạ nên đã phanh thây hắn, sau đó lấy quải trượng của mình hợp nhất với cổ kiếm làm ra Hiên Viên kiếm, chỉ là tộc Cửu Lê vô tình phát hiện được thi thể của Xi Vưu nên đã bí mất đem nó đến tế đàn này, âm mưu phục sinh cho Xi Vưu, Hoàng Đế biết được nên tự mình xuất mã dùng Hiên Viên kiếm phong ấn Xi Vưu, đây là truyền thuyết của Chu Ao quốc, bản vương đến đây để tìm Hiên Viên kiếm."
"Tại sao tiền bối muốn tìm thanh kiếm này? Chu Ao quốc gặp nạn sao?"
Đôi mắt Dương Tống Nô ảm đạm một màu, trầm mặc thật lâu, nói: "Không liên quan đến các ngươi, mau đi."
Mục Dung thấy hình tượng Dương Tống Nô và Bất Hoán Thi khác nhau một trời một vực, liền bạo gan nói: "Thực không dám giấu, bọn ta không phải muốn cố ý quấy rầy thanh mộng của tiền bối, chỉ là vô tình rơi vào mê trận của địa cung, nhất thời không thể tìm được đường ra, xin tiền bối chỉ điểm cho."
"Mê trận?"
Tang Đồng lên tiếng: "Không biết tiền bối có thể để bọn ta hủy viên dạ minh châu này?"
Dương Tống Nô không để ý, phất phất tay, lại đắm chìm trong thế giới của mình.
Tang Đồng triệu ra hoả phù công kích dạ minh châu, tiếng "ầm" vang lên, đá vụn bay tứ tung cả địa cung một vùng hoá tăm tối, cũng may còn có thấu kính nhìn đêm.
Đáng tiếc, cung điện không biến mất, Dương Tống Nô vẫn ngồi trên vương toạ tựa như muốn hoà cùng bóng đêm, hắn không động nhìn giống như một pho tượng.
Tang Đồng nhỏ giọng nói: "Nếu trận nhãn không phải dạ minh châu thì ắt hẳn là Dương Tống Nô, làm sao đây?"
Dương Tống Nô lại nói: "Sao còn chưa đi?"
Mục Dung thở dài: "Tiền bối...viên dạ minh châu này không phải trận nhãn."
"Ồ? Vậy trận nhãn là thứ gì?"
Trong lòng Mục Dung nổi lên chút xúc cảm, Dương Tống Nô này nhìn qua tựa như người đang thương tâm, lẻ loi trơ trọi ngồi ở đó.
Chu Ao cổ quốc đã diệt từ lâu, thế giới bên ngoài đổi thay điên đảo, còn hắn thì bị giam ở nơi này biến thành Bất Hoán Thi, cũng chính là đối tượng bọn cô phải tiêu diệt.
Nói cho cùng, hắn cũng là người đáng thương, hơn nữa còn là không thể cứu.
Cùng là u hồn ngàn năm, La Như Yên có thể giành được cuộc sống mới.
Cùng là người tổn thương, Tần Hoài An chí ít cũng giữ được chút hi vọng.
Nhưng còn người thiếu niên trước mặt đây, cái gì cũng không có.
Sau khi hắn cưới to, khí tràng quanh thân cũng thay đổi, không biết vị "Tuyết Cơ" trong miệng hắn là có ý gì.
Tang Đồng đưa mắt nhìn Hác Tuấn, người sau hiểu ý siết chặt dao quân dụng trong tay, Tang Đồng âm thầm để một lá bùa trong tay, chờ đợi thời cơ: "Không biết nói ra tiền bối có thể giúp đỡ bọn ta không?".
Dương Tống Nô bình thản đáp: "Nói đi."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Dứt lời Tang Đồng cùng Hác Tuấn xuất thủ, cô sử dụng phù Phong cuộn lấy hai người bay tới vương toạ.
Chỉ là trận pháp áp chế hiệu quả của lá bùa, không đưa họ đến vị trí lý tưởng.
Tang Đồng vốn định bay tới đỉnh đầu của Dương Tống Nô, hai người cùng lúc phát động công kích, thế nhưng nửa đường lại rơi xuống, cách vương toạ ba bậc thang.
Tang Đồng chảy mồ hôi lạnh, đột kích không thành nếu Dương Tống Nô đánh trả thì hậu quả khó lường, Mục Dung lập tức chạy tới gần vương toạ.
Dương Tống Nô giống như không thèm để ý, vẫn xuất thần suy nghĩ.
Dù sao Hác Tuấn cũng là bộ đội đặc chủng, một bước nhảy hai bậc, song tay siết chặt dao quân dụng nhắm vào đầu Dương Tống Nô.
"Đing" một tiếng giòn vang, dao quân dụng cách mặt Dương Tống Nô ba tấc.
Hác Tuấn hét lớn, cắn chặt răng huy động sức lực toàn thân, mặt hắn đỏ bừng cổ nổi gân xanh, nhưng dao quân dụng trong tay lại không chút nhúc nhích.
Dương Tống Nô dùng hai ngón tay kẹp dao quân dụng, nghi hoặc nhìn Hác Tuấn, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại công kích bản vương?"
Tang Đồng theo sau, vung ra sấp bùa công kích Dương Tống Nô, Mục Dung hét lớn: "Tang Đồng, ngừng lại!"
Dương Tống Nô híp híp mắt, ngón tay khẽ động dao quân dụng liên gãy làm đôi, thân thể Hác Tuấn bay lên, 'ầm' một tiếng rơi vào đầm nước.
Dương Tống Nô tùy ý phất tay, "Phong lôi vũ điện' đang bay tới trước mặt chậm rãi tiêu trừ.
Hắn lướt tới trước mặt Tang Đồng, một tay nhấc bổng cô lên: "Bản vương hảo tâm để các ngươi đi, tại sao đánh lén bản vuơng?"
"Tiền bối! Lệnh Hồ tiền bối! Dương tiến bối! thủ hạ lưu tình!"
Dương Tống Nô nơi tay, nhìn Mục: "Bản vương lập lại lần nữa, mau rời đi."
"Tiền bối, ngài chính trận nhãn, phải phá trận bọn ta mới có thể thoát ra."
"Mục Dung!"
Lời này của Mục Dung không khác nơi chơi trên đầu lão hổ, phàm là người nào cũng không thể đồng ý yêu cầu của cô, bọn cô đánh lén không thành theo lý nên lập tức rút lui, sau đó lại tìm cách khác.
Nhưng trong lòng Mục Dung lại có dự cảm, chuyện có lẽ còn có huyền cơ.
Quả nhiên đúng như Tang Đồng đã đoán, trong mắt Dương Tống Nô loé lên nguy hiểm.
"Cẩn thận!"
Nhưng Dương Tống Nô không làm gì cả, lửa giận trong mắt tiêu tan rất nhanh, nhàn nhạt "A" một tiếng, sau đó im lặng.
Hác Tuấn từ trong đầm nước bò lên, chân bị rồng trong đầm nước cắn lấy, ra sức giãy dụa.
Ai cũng không biết Dương Tống Nô đang nghĩ gì, lát sau hắn đưa mắt nhìn Mục Dung: "Có thể vì bản vương làm một chuyện?"
"Mời nói."
"Tìm hết tất cả ghi chép về nữ nhân tên Tư Đồ Tuyết Cơ, đem tới đây thiêu hủy."
"Được."
"Ra tay đi."
Tang Đồng không dám tin vào tai mình, nhìn Dương Tống Nô lại ngồi xuống ghế nhắm hai mắt mới biết mình không nghe lầm.
Cô lấy sấp bùa ra, lại nghe Dương Tống Nô nói: "Thứ thấp hèn này không thể đả thương bản vương, dùng bản lĩnh thật sự của ngươi."
Tang Đồng hơi khựng lại, nhưng biết rõ Dương Tống Nô nói không ngoa.
Cô đem sở học một đời ra nghĩ, có thể đả thương Bất Hoán Thi chỉ có hai loại: Cửu Thiên Huyền Lôi và Tam Muội Chân Hoả.
Loại trước tuy uy lực kinh người nhưng cái giá quá lớn, hơn nữa hoàn cảnh nơi này không thích hợp thi triển, Tam Muội Chân Hoả có lẽ là lựa chọn tốt, chỉ là thời gian triệu hoán rất lâu.
Tang Đồng mở balo, lấy ra một bao đồ, chạm vào phát ra tiếng 'rầm rầm."
Dương Tống Nô nhằm mắt, khoé miệng nhẹ cong: "Muốn dùng Ngũ Đậu Thiên? Chủ ý không tệ, chỉ tiếc..."
Tang Đồng kinh ngạc, Dương Tống Nô này tinh thông đạo pháp sao?!
Cũng may hắn một lòng muốn chết, nếu không thì nửa điểm phần thắng cũng không có.
"Hừ, ngươi nhìn cho kỹ, nhất định có thể tiễn ngươi về Tây Thiên."
Dương Tống Nô cười cười không nói gì, Tang Đồng cầm túi đi vòng quanh vương toạ, vẩy hạt đậu trong túi khắp mặt đất.
Dương Tống Nô lại nói: "ừm, Ngũ Đậu triệu dương khí, có phải còn cần Mộc Sam thân chính? Mộc Đào đỉnh phong?"
Tang Đồng nghiến răng, bực bội nói: "Không cần!"
Lại lấy ra bình lão huyết cao vẽ lên mặt đất một lá bùa, dùng ngón tay chấm vào lão huyết cao bắt đầu bôi lên người.
Dương Tống Nô khịt khịt mũi, chậm rãi mở mắt, nhìn màn trước mặt lắc đầu: "Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, đạo thuật như vậy không ngoan ngoãn ở trong núi cung dưỡng sư phụ, mà dám đến đây thể hiện."
Mục Dung lại càng tò mò về thân phận của Dương Tống Nô, thấy trên mặt hắn bình thản không chút gợn sóng, giống như thứ hắn chờ đợi không phải là cái chết mà là sự giải thoát.
Làm cô liên tưởng đến mình và Tang Du, trong lòng lại đau xót.
Dương Tống Nô thấy Tang Đồng cần thêm thời gian để chuẩn bị, nên hàn huyên với Mục Dung: "Quan cảnh ngàn năm sau thế nào?"
Mục Dung nghĩ một chút rồi nói sơ lượt, Dương Tống Nô nghe xong mắt loé hi vọng: "Như thế sao? Bản vương thật muốn đi dạo một lần."
"Xin đừng, nếu ngài xuất thế thiên hạ đại loạn, ta chuẩn bị xong rồi, xin ngài yên tâm lên đường."
Dương Tống Nô nhìn Tang Đồng, hỏi: "Ngươi là đạo môn chính tông?"
"Đúng."
"Thực lực trong sư môn thế nào?"
"Nhân tài kiệt xuất."
"Hoá ra đạo học đã mạt lưu đến như vậy..."
Một nhát chí mạng, Tang Đồng súyt chút ói ra máu, cô niệm chú ngữ, xung quanh vương toạ bốc cháy.
Mục Dung bị kéo xuống bậc thang, quay đầu nhìn thoáng: Dương Tống Nô vẫn ngồi một chỗ, mặc cho hoả diễm thiêu đốt toàn thân, miệng hắn vẫn cười.
Vương toạ và Dương Tống Nô hoá thành làn khói xanh, sau khi Tam Muội Chân Hoả tắt, mọi người cảm thấy hoa mắt!
Cung điện biến mất, có thể thoát ra rồi!
~~~~~ Chương 223: Người hùng vô danh.
Mùi đàn hương thấm ruột gan biến mất, thay vào đó là mùi tanh hôi khó chịu.
Cung điện tráng lệ biến thành đại sảnh trống trải, cuối đại sảnh đặt một quan tài đá, phía trên hình như còn cắm cái gì đó lên.
Ba người thành công thoát khỏi mê hồn trận: "Tang Đồng! Chúng ta ra ngoài rồi!"
Nói xong Mục Dung quay đầu tìm kiếm Bát Chỉ Kính, lại bị cảnh tượng sau lưng doạ cho sợ hãi
Không có vườn hoa, không có cầu nổi càng không có hành lang...
Phía sau bọn họ là vực sâu không thấy đáy, hai đầu nối nhau bằng chiếc cầu gỗ mục nát, Tang Đồng Mục Dung liếc mắt nhìn nhau, lòng đều sợ hãi.
"Mục Dung, ngươi ra rồi?"
Mục Dung vẫy vẫy tay, bốn người đối diện thở phào nhẹ nhõm, A Miêu hưng phấn bổ nhào vào người Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~ ngài doạ chết nhân gia~"
"Cám ơn." Tang Đồng chân thành nói.
"Quan tài đá trước mặt chắc hẳn là của Bất Hoán Thi, chúng ta tiến lên chứ?"
"Đương nhiên."
Lần này Tang Đồng cẩn thận hơn, cô niệm thần chú kim giáp hộ thân, nói với Mục Dung và Hác Tuấn: "Hai người ở đây chờ tôi."
"Vậy cô cẩn thận đó."
Tang Đồng gật đầu, mở rộng bước chân tiến vào bên trong đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, hai chậu than bỗng nhiên bừng cháy, chiếu sáng nội khu, Tang Đồng nắm chặt kiếm Ngũ Đế và đinh gỗ đào từng bước tiến lên phía trước.
Đứng trong đại sảnh lại phát hiện bên trong có một ao nước: "Kỳ quái, chẳng lẽ dưới địa cung có mạch nước ngầm?"
"Soạt" một tiếng, bóng đen từ trong mặt nước nhảy lên, Tang Đồng vội vàng nhảy về sau Mục Dung lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Bóng đen hiện thân, Tang Đồng thấy rất rõ: là một cá chép to dến kinh người!
Đoán chừng ít nhất cũng hai trăm cân, mắt cá to như nắm đấm, vảy cá đen như mực, râu cá thật dài.
Tang Đồng hoàn hồn, cười lạnh: "trận Hoá Long? Khẩu vị không nhỏ ha."
Phong thủy âm trạch rất thâm sâu, chôn ở địa huyệt tốt thì hậu bối ấm no, đối với người chết cũng có chỗ tốt. Nhưng nếu chôn ở hung địa thì hậu bối tất gặp hoạ sát thân, nếu xung quanh huyệt mộ là rãnh nước, thì lại thành nuôi thi.
Hoá Long trận rất hiếm khi được sử dụng, thả mấy con cá chép vào ao nước, để cá chép du động dòng nước, cầu tài cầu chí.
Cá chép lại là thứ gần nhất với rồng trong truyền thuyết, một khi cá chéo vượt Long Môn thì có thể hoá rồng.
Tang Đồng quay đầu nhìn, cái ao nay, cửa vào đại sảnh, cùng sườn đồi phía ngoài thẳng đứng, cô giơ đến pin chiếu lên phía cửa.
Quả nhiên phía sau trên có treo một khối đá bị bụi phủ đầy, chữ viết tuy khó đọc nhưng Tang Đồng biết chắc, phía trên viết hai chữ: Long Môn.
"Sao vậy?" Mục Dung hỏi.
Tang Đồng dạy Mục Dung niệm ba lần chú ngữ kim giáp hộ thân rồi kêu cô đi vào, lấy đèn pin chiếu vào tấm bản: "Cô nhìn."
"Trên đó viết gì?"
"Long Môn."
"Long Môn?"
"Đi theo tôi."
Hai người tới cạnh ao nước: "Trong này có con cá chép lớn hơn tôi và cô, nghĩ đến gì không?"
"Cá chép vượt Long Môn? Chẳng lẽ con rồng trong huyễn thuật là nó?"
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Chút nữa chúng ta sẽ xử lý con cá này, phá trận Hoá Long của nó, nếu như tôi đoán không nhầm thì trên quan tài này có cơ quan."
Trên quan tài đá phủ một lớp bụi rất dày, lớn hơn mấy lần so với quan tại bình thường, hình dạng cũng rất đặc biệt.
Trước đó ở xa Tang Đồng thấy được ở trên quan tài đá có cắm thứ gì đó, nhưng khi đến gần thì lại không nhìn thấy.
Tang Đồng giơ bó đuốc đi một vòng quanh quan tài, lại ngồi xổm xuống duỗi tay mò mẩn: "Quả nhiên!"
"Thế nào?"
"Cô không thấy sao? Cái quan tài này còn lớn hơn cái dành cho Đế Vương, hơn nữa tỉ lệ rất lạ."
"Ừm, bình thường thì toàn là hình chữ nhật, còn quan tài đá này chiều rộng-dài cân đối nhìn như cái hộp vậy."
"Có giống toa xe ngựa không?"
"Có chút giống."
"Không phải có chút giống, mà là nó đó! Hai bên quan tài tôi sờ thấy vết tích điêu khắc, hẳn là bánh xe xe ngựa."
"Tại sao lại làm ra như vậy?"
Tang Đồng chỉ chỉ đầm nước cách đó không xa: "Trong truyền thuyết, cá chép vượt Long Môn có thể hoá rồng, mà Long Môn, ao nước, và quan tài đá cùng trên một đường thẳng, chính là có ý dùng thần long kéo quan tài, một khi để con cá chép này tu luyện thành tinh thì sẽ rất có ích với thứ bên trong quan tài đá."
"Người trong quan tài...là Dương Tống Nô sao?"
"Không biết, có khi là Dương Tống Nô vô tình đến đây bị người khác biến thành trận nhãn, cũng có khả năng hắn chính là Bất Hoán Thi, chẳng qua là .."
"Chẳng qua thế nào?"
"Ra ngoài nói sau, giờ xử lý con cá chép này đã."
Tang Đồng lại triệu hồi Tam Muội Chân Hoả làm ao nước sôi trào, cá chép đau đớn nhảy ra khỏi ao, đụng trúng hoả diễm lập tức biến thành mảnh vụn.
Sắc mặt Tang Đồng nhợt nhạt, Tam Muội Chân Hoả là Hoả Thần, triệu hồi hai lần đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của cô, chẳng qua cô bị lời nói của Dương Tống Nô khích ngứa, sở học cả đời của mình ở trong mắt người khác lại không đáng một xu.
Cá tính liều mạng và không chịu thua của cô trước giờ vẫn không đổi, thân thể mỏi mệt, đầu óc đau nhức, cô cắn răng: "Phía dưới chính là quan tài."
"Ừm, có cần khai quan không?"
Tang Đồng ngồi dưới đất: "Không nên, nắp quan tài này chí ít hơn ngàn cân, chúng ta không có thiết bị thì không có khả năng mở nó ra được, hơn nữa thứ bên trông đụng trúng nhân khí thì có khi sẽ thức tỉnh."
"Vậy giờ làm sao?"
"Tôi nghỉ một chút, cô giúp tôi bố trí vài thứ."
"Ừm."
Tang Đồng đưa balo cho Mục Dung: "cô lấy ống mực bên trong ra, lấy dây đỏ buộc quanh quan tài, quấn đủ một trăm lẻ tám vòng."
Trong ống mực là mùi máu tươi, là huyết lão cao và một ít nguyên liệu khác ngâm chung bảy ngày bảy đêm luyện thành.
Ngâm đủ bốn mươi chín ngày là tốt nhất, nhưng thời gian cấp bách.
Tang Đồng nhìn Mục Dung đang bắt đầu quấn dây đỏ, dặn dò: "Đếm rõ nha, một trăm lẻ tám vòng không thừa không thiếu."
"Yên tâm."
Quấn xong dây đỏ, Mục Dung xác nhận lại hai lần: "Tiếp theo thế nào"?
"Có thấy sấp bùa trong balo không?"
"Có."
"Dán lên quan tài đi, dán hết bùa mới thôi."
....
"Rải một vòng chu sa quanh quan tài nữa."
"Ngũ đậu còn nhiều không?"
"Nửa túi."
"Dùng hết, vung bốn phía quan tài luôn."
"Còn gì nữa không?"
"Có thể làm đều làm rồi, còn lại xem thiên ý."
"Những thứ này có thể cầm chân Bất Hoán Thi bao lâu?"
"Không biết, theo lý mà nói đây đều là pháp bảo đối phó cương thi, máu chó mục, chu sa chí dương, ngũ đầu khử âm...nếu là cương thi bình thường thì có thể đối phó, đáng tiếc đối phương lại là Bất Hoán Thi, tôi cũng không biết có thể cầm chân nó bao lâu... Nhưng được một ngày cũng tốt một ngày."
Mục Dung bùi ngùi: Dù chỉ kéo dài thêm một ngày Tang Đồng vẫn muốn đi liều mạng, tinh thần của Tang Đồng thật đáng khâm phục.
Mục Dung thấy cô vẫn ngồi dưới đất nên chủ động đỡ cô lên: "Chúng ta đi thôi."
"Không gấp, cô đưa tôi qua nhìn chút đi."
"Ừm."
Tang Đồng tập tễnh bước chân, cẩn thận kiểm tra từng thứ, xác nhận không phạm sai lầm mới cùng Mục Dung đi ra ngoài đại sảnh.
Hác Tuấn chủ động ngồi xuống: "Cục trưởng, tôi cõng ngài ra ngoài."
"Không cần, đoạn đường này cậu cực khổ rồi, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tiếp theo nên giữ sức ra ngoài, đi chậm chút cũng không sao."...
Đường về hơn nửa, bộ đàm kêu lên 'sàn sạt', tiểu tổ cứu viện và trị thương đã vào chỗ, đợi chỉ thị của Tang Đồng.
Tang Đồng ra lệnh cho họ ở ngoài chờ lệnh, hỏi tình hình của những đội viên khác mới biết, những người đó không thể trở về nữa rồi.
Trong lòng Tang Đồng nặng nề, quay lại đại sảnh cửa vào, cô tháo mặt nạ phòng độc ra, nhìn di thể của những đội viên bỏ mạng.
"Cục trưởng, cẩn thận chướng khí!"
Tang Đồng gục đầu xuống, Mục Dung và Hác Tuấn cũng tháo mặt nạ, ba phút mặc niệm với di thể đội viên.
Bát Chỉ Kính không muốn để người ngoài nhìn thấy nên hắn quay về tâm thức Mục Dung, nói với cô: Đợi mọi người nghỉ ngơi xong có chuyện quan trọng cần nói
Tang Đồng khăng khăng muốn đem di thể ra ngoài địa cung, ba người cùng nhau hợp sức, đưa tất cả di thể liệt sĩ ra đến cửa cung, cột di thể vào dây thừng để phía trên kéo lên.
Đợi tất cả di thể được đưa ra ngoài, ba người mới đu dây thừng bò lên.
Tang Đồng nằm trên cán cứu thương, dặn dò: "phong toả cửa địa cung, không cho bất kỳ ai đến gần. Lập tức hoả táng những liệt sĩ hi sinh, cất kỹ tro cốt của họ. Báo cáo lên cấp trên xin hỗ trợ bù đắp, trong cục cũng trích ra một phần, sáng mai đưa báo cáo đến phòng làm việc của tôi. Mặt khác phái chuyên gia liên lạc với gia quyến liệt sĩ, đưa ra nguyên nhân tử vong hợp lý, trấn an cảm xúc gia quyến, đáp ứng tât cả yêu cầu không quá đáng của người nhà, còn nữa...."
Tang Đồng nói rất chậm, mỗi chữ đều phải nhấn nhá một hồi, đôi mắt cứ muốn nhắm tịt nhưng cô cố gắng chống lại, ai cũng nhìn ra cô cực khổ mỏi mệt ra sao.
Hai đội chiến sĩ ưu tú, cuối cùng chỉ có bốn người còn sống ra ngoài
Những người có mặt đều âu sầu không dứt, Tang Đồng chịu không nổi nữa, nói chưa xong đã nhắm mắt ngủ say, máy bay vận tải chở tất cả mọi người quay về.
Ngoài cửa cung lửa lớn bốc cháy, di thể nhóm liệt sĩ bị hoả táng tại chỗ, những người hùng vô danh tuyến đầu, hạ tràng chỉ còn lại tro cốt mờ mịt.
Đến ngay cả nguyên nhân tử vong cũng phải làm giả, từ cục trưởng đến nhân viên đều phải làm như vậy
Nơi này, chính là ban ngành bí mật nhất quốc gia - Cục xử lý sự kiện đặc biệt.
~~~~
Sao mị thấy càng về gần hồi cuối lại càng dàiiiiii
Dương Tống Nô ngừng lại, chậm rãi ngồi xuống vương toạ không nhìn mọi người.
Hắn cứ ngồi yên như vậy, lẩm ba lẩm bẩm: "Tuyết Cơ, tại sao nàng gạt ta?"
Mục Dung nhân cơ hội nói nhỏ với Tang Đồng: "Tôi yểm trợ cô, cô tìm trận nhãn phá hư nó thì chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Tang Đồng nhẹ gật đầu đưa mắt đánh giá cung điện, quét một vòng liền nhìn vào viên dạ minh châu.
Kích thước viên dạ minh châu này tuyệt đối không thể tồn tại trên đời được, lớn như quả bóng chuyền.
Ánh sáng nó phát ra soi sáng cả toà cung điện, là thứ có khả năng bị nghi ngờ nhất
Chỉ là....Tang Đồng nhìn nhìn vị thiếu niên ở trên cao, rất có thể hắn là căn nguyên của trận pháp.
"Các ngươi đi đi." Dương Tống Nô mỏi mệt phất tay
Mục Dung bước lên trước một bước, vẫn học dáng vẻ của cổ nhân, chắp tay nói: "Vãn bối nghe nói Chu Ao cổ quốc cách nơi này ngàn dặm đường đi, tại sao lăng tẩm của ngài lại đặt ở đây?"
Dương Tống Nô nghe xong ngẩng đầu nhìn Mục Dung, khoé miệng cong lên nụ cười đắng: "Nơi này vốn không phải tẩm cung của bản vương, là tế đàn của tộc Cửu Lê."
Mục Dung còn chưa kịp hỏi tiếp thì Dương Tống Nô đã tự giải thích: "Xi Vưu là thượng cổ binh khí, thứ có thể thương tổn hắn chỉ có duy nhất thanh cổ kiếm trong tay hắn. Sau này Hoàng Đế đoạt được thanh cổ kiếm, dùng nó để chém đầu Xi Vưu, Hoàng Đế vì không muốn hắn lại tiếp tục gây hoạ nên đã phanh thây hắn, sau đó lấy quải trượng của mình hợp nhất với cổ kiếm làm ra Hiên Viên kiếm, chỉ là tộc Cửu Lê vô tình phát hiện được thi thể của Xi Vưu nên đã bí mất đem nó đến tế đàn này, âm mưu phục sinh cho Xi Vưu, Hoàng Đế biết được nên tự mình xuất mã dùng Hiên Viên kiếm phong ấn Xi Vưu, đây là truyền thuyết của Chu Ao quốc, bản vương đến đây để tìm Hiên Viên kiếm."
"Tại sao tiền bối muốn tìm thanh kiếm này? Chu Ao quốc gặp nạn sao?"
Đôi mắt Dương Tống Nô ảm đạm một màu, trầm mặc thật lâu, nói: "Không liên quan đến các ngươi, mau đi."
Mục Dung thấy hình tượng Dương Tống Nô và Bất Hoán Thi khác nhau một trời một vực, liền bạo gan nói: "Thực không dám giấu, bọn ta không phải muốn cố ý quấy rầy thanh mộng của tiền bối, chỉ là vô tình rơi vào mê trận của địa cung, nhất thời không thể tìm được đường ra, xin tiền bối chỉ điểm cho."
"Mê trận?"
Tang Đồng lên tiếng: "Không biết tiền bối có thể để bọn ta hủy viên dạ minh châu này?"
Dương Tống Nô không để ý, phất phất tay, lại đắm chìm trong thế giới của mình.
Tang Đồng triệu ra hoả phù công kích dạ minh châu, tiếng "ầm" vang lên, đá vụn bay tứ tung cả địa cung một vùng hoá tăm tối, cũng may còn có thấu kính nhìn đêm.
Đáng tiếc, cung điện không biến mất, Dương Tống Nô vẫn ngồi trên vương toạ tựa như muốn hoà cùng bóng đêm, hắn không động nhìn giống như một pho tượng.
Tang Đồng nhỏ giọng nói: "Nếu trận nhãn không phải dạ minh châu thì ắt hẳn là Dương Tống Nô, làm sao đây?"
Dương Tống Nô lại nói: "Sao còn chưa đi?"
Mục Dung thở dài: "Tiền bối...viên dạ minh châu này không phải trận nhãn."
"Ồ? Vậy trận nhãn là thứ gì?"
Trong lòng Mục Dung nổi lên chút xúc cảm, Dương Tống Nô này nhìn qua tựa như người đang thương tâm, lẻ loi trơ trọi ngồi ở đó.
Chu Ao cổ quốc đã diệt từ lâu, thế giới bên ngoài đổi thay điên đảo, còn hắn thì bị giam ở nơi này biến thành Bất Hoán Thi, cũng chính là đối tượng bọn cô phải tiêu diệt.
Nói cho cùng, hắn cũng là người đáng thương, hơn nữa còn là không thể cứu.
Cùng là u hồn ngàn năm, La Như Yên có thể giành được cuộc sống mới.
Cùng là người tổn thương, Tần Hoài An chí ít cũng giữ được chút hi vọng.
Nhưng còn người thiếu niên trước mặt đây, cái gì cũng không có.
Sau khi hắn cưới to, khí tràng quanh thân cũng thay đổi, không biết vị "Tuyết Cơ" trong miệng hắn là có ý gì.
Tang Đồng đưa mắt nhìn Hác Tuấn, người sau hiểu ý siết chặt dao quân dụng trong tay, Tang Đồng âm thầm để một lá bùa trong tay, chờ đợi thời cơ: "Không biết nói ra tiền bối có thể giúp đỡ bọn ta không?".
Dương Tống Nô bình thản đáp: "Nói đi."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Dứt lời Tang Đồng cùng Hác Tuấn xuất thủ, cô sử dụng phù Phong cuộn lấy hai người bay tới vương toạ.
Chỉ là trận pháp áp chế hiệu quả của lá bùa, không đưa họ đến vị trí lý tưởng.
Tang Đồng vốn định bay tới đỉnh đầu của Dương Tống Nô, hai người cùng lúc phát động công kích, thế nhưng nửa đường lại rơi xuống, cách vương toạ ba bậc thang.
Tang Đồng chảy mồ hôi lạnh, đột kích không thành nếu Dương Tống Nô đánh trả thì hậu quả khó lường, Mục Dung lập tức chạy tới gần vương toạ.
Dương Tống Nô giống như không thèm để ý, vẫn xuất thần suy nghĩ.
Dù sao Hác Tuấn cũng là bộ đội đặc chủng, một bước nhảy hai bậc, song tay siết chặt dao quân dụng nhắm vào đầu Dương Tống Nô.
"Đing" một tiếng giòn vang, dao quân dụng cách mặt Dương Tống Nô ba tấc.
Hác Tuấn hét lớn, cắn chặt răng huy động sức lực toàn thân, mặt hắn đỏ bừng cổ nổi gân xanh, nhưng dao quân dụng trong tay lại không chút nhúc nhích.
Dương Tống Nô dùng hai ngón tay kẹp dao quân dụng, nghi hoặc nhìn Hác Tuấn, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại công kích bản vương?"
Tang Đồng theo sau, vung ra sấp bùa công kích Dương Tống Nô, Mục Dung hét lớn: "Tang Đồng, ngừng lại!"
Dương Tống Nô híp híp mắt, ngón tay khẽ động dao quân dụng liên gãy làm đôi, thân thể Hác Tuấn bay lên, 'ầm' một tiếng rơi vào đầm nước.
Dương Tống Nô tùy ý phất tay, "Phong lôi vũ điện' đang bay tới trước mặt chậm rãi tiêu trừ.
Hắn lướt tới trước mặt Tang Đồng, một tay nhấc bổng cô lên: "Bản vương hảo tâm để các ngươi đi, tại sao đánh lén bản vuơng?"
"Tiền bối! Lệnh Hồ tiền bối! Dương tiến bối! thủ hạ lưu tình!"
Dương Tống Nô nơi tay, nhìn Mục: "Bản vương lập lại lần nữa, mau rời đi."
"Tiền bối, ngài chính trận nhãn, phải phá trận bọn ta mới có thể thoát ra."
"Mục Dung!"
Lời này của Mục Dung không khác nơi chơi trên đầu lão hổ, phàm là người nào cũng không thể đồng ý yêu cầu của cô, bọn cô đánh lén không thành theo lý nên lập tức rút lui, sau đó lại tìm cách khác.
Nhưng trong lòng Mục Dung lại có dự cảm, chuyện có lẽ còn có huyền cơ.
Quả nhiên đúng như Tang Đồng đã đoán, trong mắt Dương Tống Nô loé lên nguy hiểm.
"Cẩn thận!"
Nhưng Dương Tống Nô không làm gì cả, lửa giận trong mắt tiêu tan rất nhanh, nhàn nhạt "A" một tiếng, sau đó im lặng.
Hác Tuấn từ trong đầm nước bò lên, chân bị rồng trong đầm nước cắn lấy, ra sức giãy dụa.
Ai cũng không biết Dương Tống Nô đang nghĩ gì, lát sau hắn đưa mắt nhìn Mục Dung: "Có thể vì bản vương làm một chuyện?"
"Mời nói."
"Tìm hết tất cả ghi chép về nữ nhân tên Tư Đồ Tuyết Cơ, đem tới đây thiêu hủy."
"Được."
"Ra tay đi."
Tang Đồng không dám tin vào tai mình, nhìn Dương Tống Nô lại ngồi xuống ghế nhắm hai mắt mới biết mình không nghe lầm.
Cô lấy sấp bùa ra, lại nghe Dương Tống Nô nói: "Thứ thấp hèn này không thể đả thương bản vương, dùng bản lĩnh thật sự của ngươi."
Tang Đồng hơi khựng lại, nhưng biết rõ Dương Tống Nô nói không ngoa.
Cô đem sở học một đời ra nghĩ, có thể đả thương Bất Hoán Thi chỉ có hai loại: Cửu Thiên Huyền Lôi và Tam Muội Chân Hoả.
Loại trước tuy uy lực kinh người nhưng cái giá quá lớn, hơn nữa hoàn cảnh nơi này không thích hợp thi triển, Tam Muội Chân Hoả có lẽ là lựa chọn tốt, chỉ là thời gian triệu hoán rất lâu.
Tang Đồng mở balo, lấy ra một bao đồ, chạm vào phát ra tiếng 'rầm rầm."
Dương Tống Nô nhằm mắt, khoé miệng nhẹ cong: "Muốn dùng Ngũ Đậu Thiên? Chủ ý không tệ, chỉ tiếc..."
Tang Đồng kinh ngạc, Dương Tống Nô này tinh thông đạo pháp sao?!
Cũng may hắn một lòng muốn chết, nếu không thì nửa điểm phần thắng cũng không có.
"Hừ, ngươi nhìn cho kỹ, nhất định có thể tiễn ngươi về Tây Thiên."
Dương Tống Nô cười cười không nói gì, Tang Đồng cầm túi đi vòng quanh vương toạ, vẩy hạt đậu trong túi khắp mặt đất.
Dương Tống Nô lại nói: "ừm, Ngũ Đậu triệu dương khí, có phải còn cần Mộc Sam thân chính? Mộc Đào đỉnh phong?"
Tang Đồng nghiến răng, bực bội nói: "Không cần!"
Lại lấy ra bình lão huyết cao vẽ lên mặt đất một lá bùa, dùng ngón tay chấm vào lão huyết cao bắt đầu bôi lên người.
Dương Tống Nô khịt khịt mũi, chậm rãi mở mắt, nhìn màn trước mặt lắc đầu: "Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, đạo thuật như vậy không ngoan ngoãn ở trong núi cung dưỡng sư phụ, mà dám đến đây thể hiện."
Mục Dung lại càng tò mò về thân phận của Dương Tống Nô, thấy trên mặt hắn bình thản không chút gợn sóng, giống như thứ hắn chờ đợi không phải là cái chết mà là sự giải thoát.
Làm cô liên tưởng đến mình và Tang Du, trong lòng lại đau xót.
Dương Tống Nô thấy Tang Đồng cần thêm thời gian để chuẩn bị, nên hàn huyên với Mục Dung: "Quan cảnh ngàn năm sau thế nào?"
Mục Dung nghĩ một chút rồi nói sơ lượt, Dương Tống Nô nghe xong mắt loé hi vọng: "Như thế sao? Bản vương thật muốn đi dạo một lần."
"Xin đừng, nếu ngài xuất thế thiên hạ đại loạn, ta chuẩn bị xong rồi, xin ngài yên tâm lên đường."
Dương Tống Nô nhìn Tang Đồng, hỏi: "Ngươi là đạo môn chính tông?"
"Đúng."
"Thực lực trong sư môn thế nào?"
"Nhân tài kiệt xuất."
"Hoá ra đạo học đã mạt lưu đến như vậy..."
Một nhát chí mạng, Tang Đồng súyt chút ói ra máu, cô niệm chú ngữ, xung quanh vương toạ bốc cháy.
Mục Dung bị kéo xuống bậc thang, quay đầu nhìn thoáng: Dương Tống Nô vẫn ngồi một chỗ, mặc cho hoả diễm thiêu đốt toàn thân, miệng hắn vẫn cười.
Vương toạ và Dương Tống Nô hoá thành làn khói xanh, sau khi Tam Muội Chân Hoả tắt, mọi người cảm thấy hoa mắt!
Cung điện biến mất, có thể thoát ra rồi!
~~~~~ Chương 223: Người hùng vô danh.
Mùi đàn hương thấm ruột gan biến mất, thay vào đó là mùi tanh hôi khó chịu.
Cung điện tráng lệ biến thành đại sảnh trống trải, cuối đại sảnh đặt một quan tài đá, phía trên hình như còn cắm cái gì đó lên.
Ba người thành công thoát khỏi mê hồn trận: "Tang Đồng! Chúng ta ra ngoài rồi!"
Nói xong Mục Dung quay đầu tìm kiếm Bát Chỉ Kính, lại bị cảnh tượng sau lưng doạ cho sợ hãi
Không có vườn hoa, không có cầu nổi càng không có hành lang...
Phía sau bọn họ là vực sâu không thấy đáy, hai đầu nối nhau bằng chiếc cầu gỗ mục nát, Tang Đồng Mục Dung liếc mắt nhìn nhau, lòng đều sợ hãi.
"Mục Dung, ngươi ra rồi?"
Mục Dung vẫy vẫy tay, bốn người đối diện thở phào nhẹ nhõm, A Miêu hưng phấn bổ nhào vào người Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~ ngài doạ chết nhân gia~"
"Cám ơn." Tang Đồng chân thành nói.
"Quan tài đá trước mặt chắc hẳn là của Bất Hoán Thi, chúng ta tiến lên chứ?"
"Đương nhiên."
Lần này Tang Đồng cẩn thận hơn, cô niệm thần chú kim giáp hộ thân, nói với Mục Dung và Hác Tuấn: "Hai người ở đây chờ tôi."
"Vậy cô cẩn thận đó."
Tang Đồng gật đầu, mở rộng bước chân tiến vào bên trong đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, hai chậu than bỗng nhiên bừng cháy, chiếu sáng nội khu, Tang Đồng nắm chặt kiếm Ngũ Đế và đinh gỗ đào từng bước tiến lên phía trước.
Đứng trong đại sảnh lại phát hiện bên trong có một ao nước: "Kỳ quái, chẳng lẽ dưới địa cung có mạch nước ngầm?"
"Soạt" một tiếng, bóng đen từ trong mặt nước nhảy lên, Tang Đồng vội vàng nhảy về sau Mục Dung lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Bóng đen hiện thân, Tang Đồng thấy rất rõ: là một cá chép to dến kinh người!
Đoán chừng ít nhất cũng hai trăm cân, mắt cá to như nắm đấm, vảy cá đen như mực, râu cá thật dài.
Tang Đồng hoàn hồn, cười lạnh: "trận Hoá Long? Khẩu vị không nhỏ ha."
Phong thủy âm trạch rất thâm sâu, chôn ở địa huyệt tốt thì hậu bối ấm no, đối với người chết cũng có chỗ tốt. Nhưng nếu chôn ở hung địa thì hậu bối tất gặp hoạ sát thân, nếu xung quanh huyệt mộ là rãnh nước, thì lại thành nuôi thi.
Hoá Long trận rất hiếm khi được sử dụng, thả mấy con cá chép vào ao nước, để cá chép du động dòng nước, cầu tài cầu chí.
Cá chép lại là thứ gần nhất với rồng trong truyền thuyết, một khi cá chéo vượt Long Môn thì có thể hoá rồng.
Tang Đồng quay đầu nhìn, cái ao nay, cửa vào đại sảnh, cùng sườn đồi phía ngoài thẳng đứng, cô giơ đến pin chiếu lên phía cửa.
Quả nhiên phía sau trên có treo một khối đá bị bụi phủ đầy, chữ viết tuy khó đọc nhưng Tang Đồng biết chắc, phía trên viết hai chữ: Long Môn.
"Sao vậy?" Mục Dung hỏi.
Tang Đồng dạy Mục Dung niệm ba lần chú ngữ kim giáp hộ thân rồi kêu cô đi vào, lấy đèn pin chiếu vào tấm bản: "Cô nhìn."
"Trên đó viết gì?"
"Long Môn."
"Long Môn?"
"Đi theo tôi."
Hai người tới cạnh ao nước: "Trong này có con cá chép lớn hơn tôi và cô, nghĩ đến gì không?"
"Cá chép vượt Long Môn? Chẳng lẽ con rồng trong huyễn thuật là nó?"
Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Chút nữa chúng ta sẽ xử lý con cá này, phá trận Hoá Long của nó, nếu như tôi đoán không nhầm thì trên quan tài này có cơ quan."
Trên quan tài đá phủ một lớp bụi rất dày, lớn hơn mấy lần so với quan tại bình thường, hình dạng cũng rất đặc biệt.
Trước đó ở xa Tang Đồng thấy được ở trên quan tài đá có cắm thứ gì đó, nhưng khi đến gần thì lại không nhìn thấy.
Tang Đồng giơ bó đuốc đi một vòng quanh quan tài, lại ngồi xổm xuống duỗi tay mò mẩn: "Quả nhiên!"
"Thế nào?"
"Cô không thấy sao? Cái quan tài này còn lớn hơn cái dành cho Đế Vương, hơn nữa tỉ lệ rất lạ."
"Ừm, bình thường thì toàn là hình chữ nhật, còn quan tài đá này chiều rộng-dài cân đối nhìn như cái hộp vậy."
"Có giống toa xe ngựa không?"
"Có chút giống."
"Không phải có chút giống, mà là nó đó! Hai bên quan tài tôi sờ thấy vết tích điêu khắc, hẳn là bánh xe xe ngựa."
"Tại sao lại làm ra như vậy?"
Tang Đồng chỉ chỉ đầm nước cách đó không xa: "Trong truyền thuyết, cá chép vượt Long Môn có thể hoá rồng, mà Long Môn, ao nước, và quan tài đá cùng trên một đường thẳng, chính là có ý dùng thần long kéo quan tài, một khi để con cá chép này tu luyện thành tinh thì sẽ rất có ích với thứ bên trong quan tài đá."
"Người trong quan tài...là Dương Tống Nô sao?"
"Không biết, có khi là Dương Tống Nô vô tình đến đây bị người khác biến thành trận nhãn, cũng có khả năng hắn chính là Bất Hoán Thi, chẳng qua là .."
"Chẳng qua thế nào?"
"Ra ngoài nói sau, giờ xử lý con cá chép này đã."
Tang Đồng lại triệu hồi Tam Muội Chân Hoả làm ao nước sôi trào, cá chép đau đớn nhảy ra khỏi ao, đụng trúng hoả diễm lập tức biến thành mảnh vụn.
Sắc mặt Tang Đồng nhợt nhạt, Tam Muội Chân Hoả là Hoả Thần, triệu hồi hai lần đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của cô, chẳng qua cô bị lời nói của Dương Tống Nô khích ngứa, sở học cả đời của mình ở trong mắt người khác lại không đáng một xu.
Cá tính liều mạng và không chịu thua của cô trước giờ vẫn không đổi, thân thể mỏi mệt, đầu óc đau nhức, cô cắn răng: "Phía dưới chính là quan tài."
"Ừm, có cần khai quan không?"
Tang Đồng ngồi dưới đất: "Không nên, nắp quan tài này chí ít hơn ngàn cân, chúng ta không có thiết bị thì không có khả năng mở nó ra được, hơn nữa thứ bên trông đụng trúng nhân khí thì có khi sẽ thức tỉnh."
"Vậy giờ làm sao?"
"Tôi nghỉ một chút, cô giúp tôi bố trí vài thứ."
"Ừm."
Tang Đồng đưa balo cho Mục Dung: "cô lấy ống mực bên trong ra, lấy dây đỏ buộc quanh quan tài, quấn đủ một trăm lẻ tám vòng."
Trong ống mực là mùi máu tươi, là huyết lão cao và một ít nguyên liệu khác ngâm chung bảy ngày bảy đêm luyện thành.
Ngâm đủ bốn mươi chín ngày là tốt nhất, nhưng thời gian cấp bách.
Tang Đồng nhìn Mục Dung đang bắt đầu quấn dây đỏ, dặn dò: "Đếm rõ nha, một trăm lẻ tám vòng không thừa không thiếu."
"Yên tâm."
Quấn xong dây đỏ, Mục Dung xác nhận lại hai lần: "Tiếp theo thế nào"?
"Có thấy sấp bùa trong balo không?"
"Có."
"Dán lên quan tài đi, dán hết bùa mới thôi."
....
"Rải một vòng chu sa quanh quan tài nữa."
"Ngũ đậu còn nhiều không?"
"Nửa túi."
"Dùng hết, vung bốn phía quan tài luôn."
"Còn gì nữa không?"
"Có thể làm đều làm rồi, còn lại xem thiên ý."
"Những thứ này có thể cầm chân Bất Hoán Thi bao lâu?"
"Không biết, theo lý mà nói đây đều là pháp bảo đối phó cương thi, máu chó mục, chu sa chí dương, ngũ đầu khử âm...nếu là cương thi bình thường thì có thể đối phó, đáng tiếc đối phương lại là Bất Hoán Thi, tôi cũng không biết có thể cầm chân nó bao lâu... Nhưng được một ngày cũng tốt một ngày."
Mục Dung bùi ngùi: Dù chỉ kéo dài thêm một ngày Tang Đồng vẫn muốn đi liều mạng, tinh thần của Tang Đồng thật đáng khâm phục.
Mục Dung thấy cô vẫn ngồi dưới đất nên chủ động đỡ cô lên: "Chúng ta đi thôi."
"Không gấp, cô đưa tôi qua nhìn chút đi."
"Ừm."
Tang Đồng tập tễnh bước chân, cẩn thận kiểm tra từng thứ, xác nhận không phạm sai lầm mới cùng Mục Dung đi ra ngoài đại sảnh.
Hác Tuấn chủ động ngồi xuống: "Cục trưởng, tôi cõng ngài ra ngoài."
"Không cần, đoạn đường này cậu cực khổ rồi, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tiếp theo nên giữ sức ra ngoài, đi chậm chút cũng không sao."...
Đường về hơn nửa, bộ đàm kêu lên 'sàn sạt', tiểu tổ cứu viện và trị thương đã vào chỗ, đợi chỉ thị của Tang Đồng.
Tang Đồng ra lệnh cho họ ở ngoài chờ lệnh, hỏi tình hình của những đội viên khác mới biết, những người đó không thể trở về nữa rồi.
Trong lòng Tang Đồng nặng nề, quay lại đại sảnh cửa vào, cô tháo mặt nạ phòng độc ra, nhìn di thể của những đội viên bỏ mạng.
"Cục trưởng, cẩn thận chướng khí!"
Tang Đồng gục đầu xuống, Mục Dung và Hác Tuấn cũng tháo mặt nạ, ba phút mặc niệm với di thể đội viên.
Bát Chỉ Kính không muốn để người ngoài nhìn thấy nên hắn quay về tâm thức Mục Dung, nói với cô: Đợi mọi người nghỉ ngơi xong có chuyện quan trọng cần nói
Tang Đồng khăng khăng muốn đem di thể ra ngoài địa cung, ba người cùng nhau hợp sức, đưa tất cả di thể liệt sĩ ra đến cửa cung, cột di thể vào dây thừng để phía trên kéo lên.
Đợi tất cả di thể được đưa ra ngoài, ba người mới đu dây thừng bò lên.
Tang Đồng nằm trên cán cứu thương, dặn dò: "phong toả cửa địa cung, không cho bất kỳ ai đến gần. Lập tức hoả táng những liệt sĩ hi sinh, cất kỹ tro cốt của họ. Báo cáo lên cấp trên xin hỗ trợ bù đắp, trong cục cũng trích ra một phần, sáng mai đưa báo cáo đến phòng làm việc của tôi. Mặt khác phái chuyên gia liên lạc với gia quyến liệt sĩ, đưa ra nguyên nhân tử vong hợp lý, trấn an cảm xúc gia quyến, đáp ứng tât cả yêu cầu không quá đáng của người nhà, còn nữa...."
Tang Đồng nói rất chậm, mỗi chữ đều phải nhấn nhá một hồi, đôi mắt cứ muốn nhắm tịt nhưng cô cố gắng chống lại, ai cũng nhìn ra cô cực khổ mỏi mệt ra sao.
Hai đội chiến sĩ ưu tú, cuối cùng chỉ có bốn người còn sống ra ngoài
Những người có mặt đều âu sầu không dứt, Tang Đồng chịu không nổi nữa, nói chưa xong đã nhắm mắt ngủ say, máy bay vận tải chở tất cả mọi người quay về.
Ngoài cửa cung lửa lớn bốc cháy, di thể nhóm liệt sĩ bị hoả táng tại chỗ, những người hùng vô danh tuyến đầu, hạ tràng chỉ còn lại tro cốt mờ mịt.
Đến ngay cả nguyên nhân tử vong cũng phải làm giả, từ cục trưởng đến nhân viên đều phải làm như vậy
Nơi này, chính là ban ngành bí mật nhất quốc gia - Cục xử lý sự kiện đặc biệt.
~~~~
Sao mị thấy càng về gần hồi cuối lại càng dàiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store