[BH🌈Edit] Vợ Em Là Gấu Trúc Nhỏ - Kiến Tuy
74. Tội lỗi
Diệp Thanh Vũ đứng ngay trước mặt cô, cao ráo mảnh mai, chặn cả ánh đèn, bóng tối phủ lên gương mặt đỏ hồng của cô.“Là tai này sao?”Cô gái trẻ hơi cúi người, dừng lại khi đôi môi của nàng cách tai trái của Bùi Tiểu Năng Miêu chỉ một centimet.Làn hơi ấm nóng từ lời nói phả lên làn da nhạy cảm mỏng manh nơi tai, tạo ra cảm giác nguy hiểm lan khắp cơ thể.“Chị muốn em cắn mạnh hay nhẹ?”Cô gái trẻ vẫn kiên nhẫn hỏi, lần này còn tới gần hơn, đôi môi gần như chạm vào vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu.Lời nói của nàng hòa trong không khí, khơi dậy cảm giác rùng mình tinh tế nơi tai của Bùi Nhung.Bản năng trong xương tủy khiến gấu trúc nhỏ run lên, thở gấp, đôi mắt đào hoa ngập tràn hơi nước, gần như muốn giơ tay đầu hàng.Nhưng khi tay vừa giơ lên, Diệp Thanh Vũ đã nhanh chóng bắt được cả hai cổ tay nhỏ, siết chặt trong lòng bàn tay ấm áp.“Không được đầu hàng.”Nàng cố tình trêu đùa gấu nhỏ, hạ giọng thì thầm.Hành động bản năng bị áp chế, gấu trúc nhỏ bất lực, nước mắt lưng tròng, trong khi hơi thở nóng bỏng của Diệp Thanh Vũ vẫn tiếp tục quấy rối làn da nhạy cảm nơi vành tai, như thể sẽ cắn xuống thật mạnh bất cứ lúc nào----“Ưm…”Bùi Nhung run bắn cả người, toàn thân chìm vào cơn run rẩy không thể kiểm soát.Đôi chân mềm nhũn, cả người trượt dần xuống, nhưng được Diệp Thanh Vũ nhanh tay ôm vào lòng.Nghe nhịp tim hỗn loạn cùng hơi thở gấp gáp của người trong lòng, cảm nhận cơ thể run rẩy không ngừng…Diệp Thanh Vũ không khỏi mở to mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.Bùi Tiểu Năng Miêu ôm lấy Diệp Thanh Vũ như đang leo lên một cây nhỏ.Cảm giác tê dại mãnh liệt như từng cơn sóng cuộn trào từ xương cụt, nhanh chóng lan lên khiến cô choáng váng, trong đầu như pháo hoa rực rỡ nở rộ. Đôi mắt mất tiêu cự, nhất thời quên mất những suy nghĩ rối rắm ban nãy.Môi đỏ khẽ hé, thở ra từng hơi nóng khó kiềm chế.Sự trọn vẹn về thể xác dần kích thích cảm giác trống rỗng trong tâm hồn, đôi chân mềm nhũn không còn đứng vững. Cô giơ tay ôm lấy cổ người kia, đôi mắt nhòe lệ, khẩn cầu trong sự cuống quýt:"Muốn ôm."Giây tiếp theo, vòng tay siết chặt nơi eo lưng, mang lại cảm giác thỏa mãn cho gấu trúc nhỏ.Thậm chí còn chặt hơn một chút, tựa như chứa đựng một ý nghĩ sắp không thể kiềm chế.Đêm tối sâu lắng, ánh đèn mờ vàng.Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, ngay trước cửa phòng tắm còn thoảng hơi nước ấm sau khi tắm, cái ôm khắng khít này khiến Diệp Thanh Vũ dấy lên cảm giác như cả hai đang chiếm hữu lẫn nhau.Nàng cụp hàng mi, bóng tối phủ xuống đôi mắt, che giấu sự non nớt đầy khao khát."Ưm..."Người phụ nữ trong vòng tay vẫn run rẩy mềm nhũn, những giọt nước mắt nóng hổi đáng thương làm ướt cổ nàng.Dây thần kinh của Diệp Thanh Vũ căng như dây đàn, hơi thở cũng không tự chủ được mà run rẩy. Trong sự dịu dàng như pháo hoa rực sáng ấy, cảm giác ngứa ngáy khó chịu bỗng dưng trào lên trong lồng ngực.Cảm giác ngứa lan tràn khắp nơi, sự tự chủ vốn có như sắp sụp đổ.Nàng bất ngờ thu tay đang ôm eo Bùi Nhung lại, ngón tay giữ lấy cằm người phụ nữ, nhẹ nhàng nâng lên, để nhìn rõ khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa ấy."...Diệp Thanh Vũ."Cằm bị nâng lên, Bùi Tiểu Năng Miêu buộc phải ngẩng mặt nhìn nàng, đầu ngón tay luống cuống nắm lấy cổ áo ngủ của cô gái trẻ.Khi ánh mắt chạm vào đôi mắt đào hoa ướt át ấy, trái tim trong lồng ngực Diệp Thanh Vũ càng đập loạn nhịp, cổ họng nàng khẽ nuốt khan.Ánh mắt vô tình dừng lại, nặng nề trên đôi môi mềm đỏ gần kề.Chỉ trong khoảnh khắc, nàng lại hoảng hốt rời mắt, hướng ánh nhìn vào bức tường trống trơn."Bùi... Bùi tổng, chị..."Có lẽ để che giấu những ý nghĩ không đứng đắn, Diệp Thanh Vũ vội vàng lắp bắp vài từ, sau đó nghẹn lại.Nàng cắn môi, cảm thấy bản thân vừa vô tội lại vừa tội lỗi nặng nề.Rõ ràng nàng chưa làm gì cả, ban đầu chỉ định trêu chọc gấu nhỏ mà thôi.Thậm chí lần này ngay cả tai cũng chưa cắn.Thế nhưng, ánh mắt ngập xuân ý của người phụ nữ, khuôn mặt ửng hồng như cánh đào kia, tất cả đều tố cáo tội lỗi không thể tha thứ của nàng.Dừng lại một lúc, Diệp Thanh Vũ cứng đờ thu tay về, cẩn thận kiềm chế mà vòng tay ôm lấy eo người phụ nữ, sợ cô ngã xuống.Tay còn lại lén cấu mạnh vào đùi mình, cơn đau sắc nhọn giúp nàng tỉnh táo hơn một chút, kiềm nén tất cả những ý nghĩ đang len lỏi trong đầu.Nàng sợ rằng nếu lỡ vượt qua thêm một bước, sẽ làm tổn thương sinh vật bé nhỏ trong vòng tay mình."Diệp Thanh Vũ." Bùi Tiểu Năng Miêu siết chặt vòng tay, thấp giọng gọi tên nàng."Vâng."Diệp Thanh Vũ đứng yên bất động, thẳng như một cây tùng, lại giống một bé chó lớn trung thành, ngoan ngoãn để bé gấu trúc nhỏ dụi nước mắt lung tung lên cổ áo nàng, thấm ướt cả một mảng.Đối diện với dư âm dài dằng dặc này, cuối cùng nàng cũng không thể phủ nhận trách nhiệm của mình.Bùi Tiểu Năng Miêu rúc vào người nàng, được ôm đến thoải mái cả thân lẫn tâm, mơ màng muốn ngủ.Sau đó, bị đặt lên giường để lau nước mắt, cô mới tỉnh táo hơn đôi chút.Trong cơn mơ hồ, đôi mắt đào hoa khẽ khép hờ, cô thấy gương mặt trong trẻo của bé người, lại thấy đôi môi đỏ như son ấy.Không tự chủ liếm nhẹ răng nanh ngứa ngáy.--- Nơi đó có ngọt như táo không nhỉ?Ý nghĩ lạ lẫm bất chợt ùa tới, khuấy động ngọn lửa rạo rực, nhưng lại tạm thời bị linh cảm nguy hiểm về “pháo hoa” áp chế.Sau một lúc bình tĩnh lại, cô hóa thành gấu trúc lông xù, cựa mình trong chăn.Chợt nhớ ra điều gì."Em vẫn chưa cắn chị, mà chị đã bắn pháo hoa rồi."Niềm tin vừa được xây dựng đã bị hiện thực đánh tan ngay lập tức.Cô ngẩn người, từ từ ôm lấy cái đuôi lông xù của mình, cả người ủ rũ thành một cục.Diệp Thanh Vũ đang thu dọn giấy lau nước mắt, nghe vậy bỗng khựng lại, cúi xuống nhìn gấu nhỏ đang buồn rầu, đem lòng hiếu thắng đặt nhầm chỗ, hẳn đã bị đả kích không nhẹ.Hơi thở nàng trầm đi đôi chút.Không giống như con người được giáo dục hệ thống từ nhỏ ở gia đình và trường học, những bé động vật này bước vào xã hội một cách đơn độc, chủ yếu chỉ có thể mơ hồ khám phá khắp nơi, nhặt nhạnh kiến thức từ những thông tin thô sơ, hỗn tạp, không qua chọn lọc. Nhờ đó mà loạng choạng, khó khăn tồn tại.Vì vậy, khi gặp phải những lời lẽ bâng quơ, thiếu trách nhiệm của con người trên mạng, họ thường suy nghĩ mãi không thôi, thậm chí còn canh cánh trong lòng.Trong lòng dâng lên chút chua xót, Diệp Thanh Vũ kiên nhẫn nói:"Không biết Bùi tổng đã thấy những lời gì trên mạng, nhưng những gì người ta nói trên mạng vốn không thể tin hoàn toàn.""Về chuyện pháo hoa, nhanh hay chậm không quan trọng, điều quan trọng nhất là sự thỏa mãn cả về thể chất lẫn tinh thần."Thấy bé gấu nhỏ ngẩng đầu lên từ đuôi lông xù, đôi tai trắng như nơ bướm khẽ động, có vẻ đang lắng nghe và suy nghĩ cẩn thận, Diệp Thanh Vũ ngừng lại một chút, nhẹ nhàng từng chữ tiếp lời:"Hơn nữa... Em nghĩ rằng Bùi tổng dù thế nào cũng rất đáng yêu, rất có sức hút. Không cần vì tiêu chuẩn hay kỳ vọng của người khác mà nghi ngờ hay thay đổi bản thân."Giọng nói trong trẻo, chân thành truyền thẳng vào lòng, Bùi Tiểu Năng Miêu nhất thời quên cả thở, chăm chú nhìn người đối diện.Trong đôi mắt đẹp của cô gái trẻ tựa như có những ngôi sao lấp lánh, ánh mắt nhìn cô tựa như nhìn một báu vật.Cứ như thể, bất kể cô có ra sao, người ấy cũng yêu thích gấu trúc nhỏ này nhất.Ở bên "cây nhỏ" Diệp Thanh Vũ, bé gấu nhút nhát luôn dễ dàng cảm nhận được sự an toàn chắc chắn.Bùi Tiểu Năng Miêu khẽ liếm đầu răng, ngẩng cao cái đầu lông xù: "Em thích gấu trúc nhỏ chị thế sao?"Thấy dáng vẻ kiêu hãnh quen thuộc ấy, khóe môi Diệp Thanh Vũ khẽ cong lên.Không kiềm được mà đưa tay, thuần thục xoa xoa đầu gấu nhỏ, bộ lông mềm mại luồn qua kẽ tay.Nàng như mọi khi, giữ gìn lòng kiêu hãnh của gấu trúc nhỏ: "Đúng vậy."Đôi mắt gấu trúc nhỏ lập tức rạng rỡ như hoa xuân nở rộ.Thấy bé gấu đã được dỗ dành, Diệp Thanh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.Sau lần này, có lẽ chị sếp xinh đẹp sẽ không còn băn khoăn về chuyện nhanh chậm nữa.Còn chuyện pháo hoa...Nàng do dự một lúc, khẽ nói: "Còn nữa, sau này không được nhờ em giúp chị bắn pháo hoa nữa.""Hửm?"Đôi tai lông xù lập tức dựng đứng lên.Diệp Thanh Vũ nói: "Những lần trước của chúng ta đều là vô tình, có thể không tính. Nhưng sau này nếu cố ý, thì sẽ không còn trong sạch nữa.""Dù sao, nữ nữ thụ thụ bất thân."Lời con người vừa nói vừa là nhắc nhở ngay thẳng, vừa khéo léo bộc lộ tâm tư.Chỉ còn thiếu cây gõ nhỏ để gõ lên cái đầu lông xù của bé gấu trúc vẫn chưa thông suốt này thôi.Nhưng mà, bé gấu trúc này đúng là chẳng chịu hiểu."Thú thú bất thân?"Bùi Tiểu Năng Miêu giơ móng vuốt lên, nghiêm túc phản bác: "Nhưng chúng ta là nhân thú mà."Diệp Thanh Vũ: "..."Nàng bất lực bật cười, cũng không vội.Nắm lấy móng vuốt lông xù của chị sếp nhỏ, dịu dàng nói: "Trễ rồi, mình đi ngủ thôi."Bùi Tiểu Năng Miêu tối nay đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho màn giải cứu của đội động vật nhỏ, lại vừa bắn pháo hoa thêm một lần, cả người đã mệt mỏi, thỏa mãn, buồn ngủ rũ rượi.Cô che miệng ngáp một cái, thoải mái rúc vào hơi thở của cô gái trẻ, ngủ say ngọt ngào ngay lập tức.Diệp Thanh Vũ đưa tay tắt đèn bàn.Bóng tối tràn ngập căn phòng, nàng nằm nghĩ ngợi lung tung một lúc, không biết từ đâu xuất hiện cảm giác đạo đức muộn màng.Tạm thời Bùi tổng vẫn chưa có tâm tư về tình cảm, mà nàng thì lại ôm ấp với những suy nghĩ không thuần khiết, cứ như thế liệu có ổn không?Nghĩ vậy, nàng cẩn thận gỡ bé gấu trúc nhỏ khỏi lòng mình, đặt nằm ngửa ra bên cạnh như một chiếc bánh lông xù, đắp chăn gọn gàng.Năm phút sau---"Bốp!"Công phu của gấu trúc nhỏ tái xuất giang hồ, lộn nhào một cú thật đẹp, móng vuốt lông xù đá trúng phốc cằm nàng.Đá bay luôn cả cảm giác đạo đức.Diệp Thanh Vũ đau đến rên nhẹ một tiếng, bất lực ôm lấy gấu trúc đang nằm dang chân dang tay, kéo vào lòng, ôm chặt như một chiếc khóa người.Nhưng vẫn có một sơ hở---Đôi tai lông xù tự do đột nhiên vểnh lên, như đôi cánh bướm thỉnh thoảng lại khẽ rung, lông mềm cọ vào má và môi nàng ngưa ngứa.Một phút sau, Diệp Thanh Vũ hết cách, mở miệng, cắn nhẹ vào đầu tai mềm mại đang đưa đến sát môi."Ư..."Trong giấc mơ, bé gấu nhỏ co tai lại thành dáng "tai máy bay", lần này rốt cuộc ngoan ngoãn nằm im.
°° vote đi bé °°
Tối làm Kungfu Redpanda, sáng ra không quên liếm lại chân cho gọn gàng ☺☺☺.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store