ZingTruyen.Store

Bh Edit Vo Em La Gau Truc Nho Kien Tuy

Giữa những tán cây hòe thò ra một cái móng vuốt lông xù, từ từ duỗi thành hình hoa lan giữa không trung.

Bùi Tiểu Năng Miêu vừa tỉnh ngủ, ôm lấy cái đuôi lông xù liếm lông một lúc, nhớ lại chuyện hôm qua gặp mẹ của Diệp Thanh Vũ, có vẻ như gấu trúc nhỏ đã chính thức được nuôi bé người rồi.

Tâm trạng vui vẻ, cô trèo xuống cây hòe, lấy điện thoại ra nhắn tin cho bé người.

【 Diệp Thanh Vũ, cho phép xoa xoa đầu. 】

Mùa động dục của Bùi Tiểu Năng Miêu vào mùa xuân, thường kéo dài đến hai tháng. Trong thời gian đó, cơ thể cô nhạy cảm yếu ớt, nhưng không phải ngày nào cũng động tình, vì vậy cô chưa thu lại gấu bông.

Thông thường, mỗi tuần chỉ có một đến hai ngày động tình theo quy luật. Những ngày đó khiến cô khó chịu đến run rẩy, chỉ có thể ôm cái đuôi lông xù mà ư ử khóc.

Lần trước không cẩn thận động tình tại nhà Diệp Thanh Vũ, bị con người xoa xoa khiến trong đầu phóng tới hai lần pháo hoa, sau đó khó chịu cũng giảm hẳn, đó thực sự là trải nghiệm trước giờ chưa từng có.

Sau khi nhắn tin, cô yên vị trên chiếc ngựa gỗ nhỏ bên cạnh, lắc lư theo nhịp ngựa đung đưa. Đôi tai to lông xù nhẹ nhàng rung động, lười biếng chờ cái đầu được xoa xoa.

Thế nhưng mãi mà cảm giác đó vẫn không đến.

Đã gặp phụ huynh rồi, Diệp Thanh Vũ nên chăm sóc gấu trúc nhỏ nhiều hơn mới phải chứ, sao ngược lại không chịu xoa đầu?

“Kình kịch—”

Tiếng động của chiếc xe ba bánh vang lên từ xa, tai của Bùi Tiểu Năng Miêu dựng thẳng lên. Cô nhẹ nhàng trèo lên cây hòe, ẩn mình giữa những cành lá chằng chịt để nhìn xuống.

Chiếc xe ba bánh chở đồ đi chợ đã nhanh chóng tiến vào sân sau, dừng lại không xa cây hòe.

Hôm nay trời hơi nóng, Diệp Thanh Vũ đội mũ lưỡi trai, mặc áo ngắn tay màu xám nhạt, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng.

Đợi xe dừng hẳn, cô gái trẻ nhảy nhẹ từ thùng xe xuống.

Nàng hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai.

Đôi mắt sáng, lông mày thanh tú, da mịn màng như ngọc, trông hiền lành ôn nhu không có chút tính công kích nào.

Tuy vậy, khi nàng chuyển đồ, cánh tay mảnh mai lại hiện lên đường cơ bắp uyển chuyển, săn chắc và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Mỗi khi đưa tay lên cao, áo thun bất cẩn kéo lên, để lộ đường cơ "tiểu gấu trúc tuyến" rõ nét đẹp đẽ--- lấp lánh dưới lớp mồ hôi mỏng.

Đường cơ đó thường gọi là mã gì gì tuyến đó, nhưng Bùi Tiểu Năng Miêu quên mất rồi, cho nên gọi là tiểu gấu trúc tuyến.

Bùi Tiểu Năng Miêu ngắm nhìn chăm chú, đôi vuốt mềm bám vào cành cây, đầu nhỏ lông xù thò ra, đôi mắt tròn xoe không chớp ngắm nhìn bé người của mình.

Đây là con người mà cô nuôi công khai, có gì mà không thể nhìn chứ?

Bất giác cô xem tới thở hơi gấp, đầu lưỡi mềm hồng nhẹ liếm đầu răng nanh ngứa ngáy.

So với lá xanh trên cành, hoa nở rực rỡ trên cỏ, cô cảm thấy Diệp Thanh Vũ càng gần với sức sống mùa xuân.

Mà mùa xuân có thể thiêu đốt gấu trúc nhỏ, và con người cũng thế.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, nóng bỏng, chạy dọc theo dòng máu lan tỏa khắp tứ chi, khiến cô dần mềm nhũn…

Bên cạnh có ánh mắt mãnh liệt chiếu đến, còn chói chang hơn cả ánh nắng. Diệp Thanh Vũ quay đầu nhìn, chỉ thấy cây hòe xanh um, cành lá lay động, phát ra tiếng xào xạc.

Nàng hơi ngừng lại, chớp mắt.

Bây giờ không có gió, sao cành lá lại lay động?

Lần trước lúc tìm Bùi tổng cũng cảm giác có gì đó lông xù quét qua dưới gốc cây, đúng là cây hòe này rất lạ kỳ, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.

Diệp Thanh Vũ mím môi, thu lại ánh mắt, tiếp tục bận rộn.

Trên cây hòe, Bùi Tiểu Năng Miêu vội vàng cuộn mình nép lại, không ngừng thở dốc, đôi mắt nâu dần hiện lên lớp sương mờ đầy mơ hồ.

Thật kỳ lạ, cô chỉ đang nhìn đường tiểu gấu trúc của bé người thôi, sao tự nhiên toàn thân lại thấy nóng bừng lên?

---

"Nhung tỷ gọi mọi người sang họp." Buổi chiều, Bạch Sương nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.

Diệp Thanh Vũ bước vào khu giải trí, vừa ngồi xuống đã thấy ánh mắt của chị sếp xinh đẹp nhìn sang.

Là một chuyên gia cấp mười trong việc đọc biểu cảm của Bùi Nhung, hôm nay Diệp Thanh Vũ lại có chút không hiểu được ánh mắt đó có ý gì.

Nhưng cảm giác chung là Bùi tổng trông có vẻ hơi ủ rũ.

Bùi Nhung nhanh chóng rời mắt, đợi mọi người ngồi xuống mới nói:

"Dạo này thời tiết rất đẹp, số đầu tiên của "Sổ Tay Sinh Tồn Cho Động Vật Nhỏ" cũng đã phát hành chính thức, vậy là đã đến lúc tổ chức buổi team building mùa xuân cho công ty rồi. Hiện giờ có các địa điểm để lựa chọn là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, bờ biển, rừng và hồ. Mọi người hãy bỏ phiếu ngay nhé."

Lời vừa dứt, cả khu giải trí liền vang lên tiếng reo hò và vỗ tay nhiệt liệt.

La Biện lập tức giơ tay: "Em có thể mang theo người thân không?"

Bùi tổng gật đầu: "Ai cũng có thể mang theo người thân."

Mắt La Biện sáng lấp lánh, còn mấy đồng nghiệp cô gia quả thú khác thì hậm hực lẩm bẩm: "Ừ ừ chỉ mình bà có người yêu cũ thôi."

Sau khi bỏ phiếu, hoạt động team building cuối cùng đã được quyết định là cắm trại tại hồ trong rừng.

Công ty cũ của Diệp Thanh Vũ từng tổ chức một số buổi team building bắt buộc, thường là đi leo núi, vừa mệt vừa chán, ai nấy đều ca thán.

Nhưng nàng rất mong chờ lần team building này.

Nàng có cảm giác với công ty mới và những đồng nghiệp mới đầy khác biệt, chắc chắn sẽ có những niềm vui mới.

Sau khi thống nhất một số chi tiết, Bùi Nhung vui vẻ tuyên bố kết thúc buổi họp.

Mấy đồng nghiệp rời khỏi khu giải trí, chỉ còn Diệp Thanh Vũ vẫn ngồi tại chỗ.

Đợi mọi người đi hết, Bùi Tiểu Năng Miêu mới ngẩng lên nhìn nàng: "Sao em chưa đi?"

Diệp Thanh Vũ đứng lên, từ tốn đi đến bên chị sếp xinh đẹp, khẽ cúi người nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Bùi tổng, chị có gì không vui sao?"

Bùi Tiểu Năng Miêu chớp đôi mắt đào hoa: "Không có."

Chỉ là hôm nay rõ ràng không phải ngày động tình, vậy mà lúc nãy trên cây bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nóng bừng, tràn trề, khiến cô mơ hồ, không biết làm sao để xua tan.

Dường như đây không phải cảm giác sinh lý liên quan đến động tình.

Hay là lên Internet thần kỳ để tìm hiểu thử?

Diệp Thanh Vũ cúi đầu nhìn Bùi Tiểu Năng Miêu ủ rũ giống như một con thú cưng chưa ăn no, không kìm được đưa tay lên xoa mái tóc dài xoăn nâu đỏ, giúp cô vỗ về.

Bùi Tiểu Năng Miêu nhắm hờ mắt, khe khẽ kêu lên thoải mái, hừ nhẹ:

"Diệp Thanh Vũ."

Diệp Thanh Vũ quan sát phản ứng của cô khi được xoa đầu--- Lông mày giãn ra, đôi mắt đào hoa nửa khép, hàng mi rậm khẽ rung, đôi tai trắng tròn cũng nhẹ động, cơ thể cô ấy phản ứng dễ chịu đến từng chi tiết, trông hệt như một bé gấu trúc nhỏ thích được xoa đầu.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, đáp: "Vâng?"

"Vừa rồi chị nhìn thấy tiểu gấu trúc tuyến của em đấy." Bùi Tiểu Năng Miêu bình thản thú nhận.

Là một gấu trúc nhỏ cởi mở, lúc nãy khi mềm nhũn trên cây như cái bánh xèo gấu, cô mới nhận ra dù nuôi bé người công khai, nhưng cứ lén lút ngắm nhìn như thế cũng không hay.

Diệp Thanh Vũ ngừng vài giây, "Tiểu gấu trúc gì cơ?"

Bùi Tiểu Năng Miêu giơ tay, chỉ vào vùng bụng của bé người từ xa.

Diệp Thanh Vũ lập tức hiểu ý cô muốn nói đến đường cơ bụng - mã giáp tuyến 马线。

Tim nàng bỗng lỡ một nhịp, rồi nhanh chóng đập rộn ràng.

Việc áo thun rộng vô tình để lộ đường cơ bụng là chuyện bình thường, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Bùi tổng đã nhìn thấy chỗ đó, tai Diệp Thanh Vũ tự nhiên nóng lên.

"Diệp Thanh Vũ, em cũng đột nhiên thấy nóng lên sao?"

Bùi Tiểu Năng Miêu nhìn vào tai đang ửng đỏ của Diệp Thanh Vũ, tò mò hỏi với vẻ đăm chiêu.

Cổ họng Diệp Thanh Vũ hơi nghẹn lại.

Khi cô ấy hỏi câu này, đôi mắt đào hoa trong veo như hồ nước mùa xuân, chứa đựng sự ngây thơ và tò mò tinh khiết.

Khiến nàng vừa thấy ngứa ngáy, vừa thấy bất lực.

Cuối cùng chỉ thành thật đáp khẽ: "Vâng."

Nhận được câu trả lời, Bùi Tiểu Năng Miêu chớp mắt, bỗng thấy tinh thần phấn chấn, không còn băn khoăn nữa.

Cô còn chưa cho Diệp Thanh Vũ nhìn thấy đường tiểu gấu trúc của mình, mà Diệp Thanh Vũ đã thấy nóng lên rồi, xem ra tiểu gấu trúc vẫn có phần nhỉnh hơn.

---

Chuyến đi team building của công ty được lên lịch vào cuối tuần này, kéo dài hai ngày một đêm, địa điểm là khu vực hồ Vũ Tê với phong cảnh tuyệt đẹp ở ngoại ô thành phố B.

Sáng sớm, Diệp Thanh Vũ kéo vali ra khỏi khu chung cư, thấy ngay một chiếc xe buýt lớn đã đậu ở cổng.

Cửa xe mở từ bên trong, đồng nghiệp hào hứng thò đầu ra chào đón.

"Chào buổi sáng." Diệp Thanh Vũ mỉm cười vẫy tay.

Nàng đặt hành lý vào khoang hành lý bên hông xe, bước lên xe, vừa vào đã thấy Bùi Tiểu Năng Miêu.

Hôm nay, chị sếp xinh đẹp mặc chiếc váy hoa màu hải đường nhạt, mái tóc dài xoăn nâu đỏ buông xõa, trông tựa như bông hoa rực rỡ nhất trên cành.

Cô lười biếng cuộn mình trên ghế, có vẻ hơi buồn ngủ, khẽ ngoắc tay không chút để ý gọi: "Diệp Thanh Vũ, ngồi cạnh chị."

Có lẽ vì mùa xuân tơ liễu bay bay, khiến lòng người cũng không khỏi ngứa ngáy.

Diệp Thanh Vũ đứng yên hít thở nhẹ vài lần, xua đi cảm giác ngứa ngáy, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bùi Tiểu Năng Miêu.

Ngay sau đó, vai nàng cảm thấy hơi nặng, phảng phất hương thơm ngọt ngào của lá trúc.

"Buồn ngủ quá, cho chị tựa một chút." Cô thì thầm, giọng nói lộ vẻ ngái ngủ mơ màng.

Là một bé gấu trúc nhỏ luôn ngủ đến tận trưa, hôm nay phải dậy sớm đã tiêu hao nửa cái mạng của cô rồi.

Diệp Thanh Vũ hơi căng người, ngừng lại một lát rồi từ từ thả lỏng.

Mái tóc dài xoăn mềm mại của cô cọ vào cổ nàng, có chút ngưa ngứa.

Nàng khẽ vuốt mái tóc ấy gọn gàng hơn, nhẹ nhàng hỏi: "Em có mang gối nhỏ, để em lấy cho chị nhé?"

"Gối làm sao mềm bằng đuôi được…" Bùi Tiểu Năng Miêu lơ mơ đáp.

Với gấu trúc nhỏ mà nói cái đuôi lông xù của mình chính là chiếc gối hoàn hảo nhất, chỉ là giờ không thể sử dụng được mà thôi.

Diệp Thanh Vũ chớp chớp mắt. 

Đuôi gì cơ? 

Khi mọi người đã đến đông đủ, cửa xe đóng lại. Sau khi ghé trạm đổ đầy xăng, xe sẽ chính thức khởi hành đến khu vực hồ Vũ Tê. 

Tài xế cho chuyến đi lần này là Đồ Sơn Nguyệt, chủ nhà xuất bản hợp tác với công ty, và Lưu Miên, viện trưởng bệnh viện động vật nhỏ, cũng đồng hành với vai trò bác sĩ phụ trách. 

Hiếm khi có dịp đi chơi, ai nấy đều ăn mặc trẻ trung rạng rỡ, tinh thần hứng khởi hẳn lên, khiến bầu không khí trên xe vô cùng sôi động. 

Chỉ có gấu trúc nhỏ nằm gục trên vai cô gái loài người, ngủ say đến mức không biết trời đất. Xe rung lắc, cô lại đổ hẳn vào lòng người ta. 

Hơ, hình như cô đã tìm được chiếc gối còn thoải mái hơn cả đuôi to mềm mại của mình? 

Gấu trúc nhỏ dựa vào vòng ngực mềm mại của cô gái trẻ, mơ màng cọ cọ vài cái. 

Diệp Thanh Vũ bị cọ đến mức suýt bật ra tiếng rên khẽ, cổ lập tức đỏ bừng. 

Không còn cách nào khác, nàng đành nắm lấy eo Bùi tổng, nhẹ nhàng đẩy người cô ra để tựa lại lên vai mình. 

Trong lúc thao tác, mu bàn tay cảm thấy nhói nhẹ. Diệp Thanh Vũ dừng lại, phát hiện móng tay của cô đã hơi dài. 

Nàng nắm lấy ngón tay trắng nõn, ngắm nghía một hồi, thầm nghĩ tối nay nhất định phải cắt bớt. 

Gấu trúc nhỏ trong cơn ngủ mơ dường như cảm nhận được, bàn tay khẽ rụt lại. 

Trong lúc chờ đổ xăng, Đồ Sơn Nguyệt đến lấy bánh quy do Kim Xán chia sẻ. 

Thấy bạn thân gấu trúc nhỏ nằm ngủ ngon lành trên vai cô gái loài người, Đồ Sơn Nguyệt nhìn mà không khỏi bất lực. 

Cô nàng nhắc nhở: "Diệp Thanh Vũ, đừng để Tiểu Năng ngủ nữa."

Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu, không hiểu gì. 

Đúng lúc đó, một chiếc xe khác bấm còi đi ngang qua. Nàng lập tức giơ tay che tai Bùi Nhung lại, sợ làm cô tỉnh giấc. 

Đồ Sơn Nguyệt bỗng thấy đau răng. 

Bùi Tiểu Năng tìm ở đâu ra một con người chu đáo thế này chứ? 

Cô chân thành nhắc nhở: 

"Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu “ngủ ngày cho đã, tối tha hồ nghịch” à? Giờ không làm cậu ấy tiêu hao năng lượng thì tối nay cô chịu đủ đấy! 

Câu này đúng thật chữ nào cũng quý giá như châu tựa ngọc, nhưng tiếc là loài người không nghe lời cáo khuyên. 

Diệp Thanh Vũ cảm thấy từ “nghịch” này không đúng. Bùi tổng thực ra giống như một con thú nhỏ, chỉ cần xoa đầu, cho ăn trái cây là sẽ ngoan ngoãn vô cùng. 

Đồ Sơn Nguyệt lắc đầu, không thèm nhắc cái người không biết trời cao đất dày, không biết gấu trúc nhỏ khi tràn đầy tinh thần sẽ phiền phức ra sao. 

Xe khách sau khi đổ đầy xăng liền chạy lên đường cao tốc, dự kiến sẽ đến hồ Vũ Tê vào khoảng hai giờ chiều. 

Các hoạt động trên xe rất phong phú, hệ thống karaoke được đưa vào sử dụng, Cổ Nguyệt làm MC cho chuyến đi. 

Do tầm nhìn bị hạn chế, cô không thấy gấu trúc nhỏ đang ngủ, nên hào hứng nói: 

"Hôm nay hiếm khi được đi chơi chung thế này, hãy cùng vỗ tay chào đón nữ thần tài trợ của chuyến đi, Bùi tổng, mời chị lên hát mở màn!"

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, gấu trúc nhỏ lập tức mở mắt, trong cơn mơ màng đôi môi khẽ hé, đầu lưỡi liếm qua đầu răng. 

Cô vừa mơ thấy mình đến nhà Diệp Thanh Vũ chơi. 

Đó là một khu chung cư cũ kỹ, tường đã bong tróc theo thời gian.

Đi qua cầu thang bụi bặm lên tầng ba, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, sẽ nghe thấy một tiếng “két” dài. 

Tiếp đó, hiện ra trước mắt là một căn phòng giản dị nhưng ấm cúng. 

Phòng ăn nhỏ đến mức có phần chật chội, nhưng trên bàn phủ khăn trải màu hồng sạch sẽ, đẹp đẽ, xung quanh là ba chiếc ghế kê sát nhau. 

Trong đó có hai chiếc là ghế cao dành cho trẻ nhỏ. 

Phòng khách đặt một chiếc ghế sofa vải không lớn lắm, mép ghế có rất nhiều vết cào lộn xộn, giống như bị một con thú nhỏ nghịch ngợm cào bằng móng vuốt. 

Bùi Tiểu Gấu Trúc chăm chú nhìn những vết cào một lúc, trong lòng khẽ rung động, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối. 

Mọi thứ ở đây quen thuộc đến mức như đã khắc sâu vào tận xương tủy. 

“Lạch bạch lạch bạch...” 

Đâu đó vang lên tiếng bước chân nhỏ chạy lại. 

Bùi Tiểu Gấu Trúc sực tỉnh, theo âm thanh đi sâu vào bên trong, ngập ngừng vài giây rồi thử đẩy cửa phòng ngủ bên trái----

Bất ngờ đối diện, một Diệp Thanh Vũ nhỏ xíu trong bộ váy ngủ mềm mại xuất hiện trước mặt cô. 

Cô bé đáng yêu, đôi mắt long lanh như mặt hồ ngập ánh trăng. 

Trên cổ bé đeo một vòng cổ nâu đỏ, mặt dây là chiếc chuông nhỏ bằng bạc, lắc lư vang tiếng đinh đang. 

Diệp Thanh Vũ dường như không nhìn thấy cô, quay người đi về phía giường, nhẹ nhàng tháo dép rồi leo lên. 

Sau đó, bé kéo chăn ra, ôm lấy một bé gấu trúc nhỏ nhỏ xíu, bộ lông hãy còn màu xám tro, rồi vui vẻ quý trọng hôn một cái... 

... 

"Ồ, hóa ra Nhung tỷ đang ngủ..." 

Bị đánh thức đột ngột, Bùi Tiểu Gấu Trúc cảm thấy đầu óc choáng váng. 

Giấc mơ hỗn loạn đan xen thực tại, lại gắn liền với ký ức sâu thẳm, khiến đầu óc cô khó mà tỉnh táo. 

Mở mắt nhìn lên, phát hiện mình đang tựa trên vai Diệp Thanh Vũ, cánh tay nàng nửa ôm lấy cô. 

Lòng cô chợt rối bời, mơ hồ nghĩ: Con người hoa tâm, khi còn nhỏ ôm một con gấu trúc nhỏ, lớn lên lại ôm thêm một con... 

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Bùi Tiểu Gấu Trúc thấy trái tim chua xót, cả người như sắp xù lông, trên đỉnh đầu cũng dựng lên một sợi tóc ngố. 

"Đúng rồi, chị ấy vẫn đang ngủ, đừng..."

Diệp Thanh Vũ còn đang nhỏ giọng nói với Cổ Nguyệt thì cảm thấy một cơn đau bất ngờ ở cổ. 

Nàng ngẩng đầu, nhẹ "ui" một tiếng, không hiểu sao lại bị Bùi tổng cắn. 

Bùi Tiểu Gấu Trúc ngồi bật dậy khỏi lòng Diệp Thanh Vũ, ngực phập phồng. 

Cô cướp lấy micro mà Cổ Nguyệt định thu lại, đôi mắt lấp lánh hơi nước ấm ức, nhìn thẳng vào bé người của mình, môi đỏ khẽ mở: 

"Tôi muốn hát bài《 Rốt cuộc em có mấy con gấu trúc nhỏ 》".

°° vote đi bé °° 

Cuối tuần rồi, ngủ nướng thôi cả nhà 😴😴😴.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store