Bh Edit Menh Cung Hac Sieu Des Phong Thanh Ngoc Mong Dn
Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân
Chương 13
Nơi ở cũ của Trương Tổ Âm vốn là căn tổ trạch của một vị lão thần cuối đời nhà Thanh, năm đó Hàng Châu thất thủ, quân Nhật "tự do hành động" ba ngày, cả gia đình trên dưới 37 miệng ăn toàn bộ treo cổ chết trong nhà. Tài vật bị cướp sạch không còn một mảnh, tổ trạch thì bị một mồi lửa thiêu rụi hơn nửa, về sau được trùng tu lại ngay tại địa chỉ cũ. Sau khi Tiễu Tổng Hàng Châu thành lập, chính quyền Nam Kinh tài chính căng thẳng, quan lại địa phương cũng không dám trắng trợn xây cất nhà riêng. Tiền Hổ Dực chiếm Cầu Trang, Trương Tổ Âm khi ấy vẫn còn là Phó Tư lệnh liền dọn vào nơi này.Thời điểm mới dọn vào căn nhà cũ, phu nhân của Trương Tổ Âm vô cùng không muốn, e ngại nhà này chết cả một đại gia đình, sát khí quá nặng. Nhưng mà Trương Tổ Âm mấy chục năm qua mũi đao liếm máu thì lại không để ý, luận sát khí, còn ai có thể nặng sát khí hơn quân nhân? Cho đến năm ngoái con trai nuôi Bạch Tiểu Niên chết ở Cầu Trang, từ đó về sau nhóm các phu nhân của Bộ Tư Lệnh có tin đồn, Trương tư lệnh thường xuyên nửa đêm bị ác mộng bừng tỉnh, bọn hạ nhân mơ hồ nghe được trước khi tỉnh dậy hắn lẩm bẩm trong miệng: Tiểu Niên.Tình trạng này kéo dài một đoạn thời gian, Trương Tổ Âm mới đồng ý với quan điểm ban đầu của phu nhân, nhà này sát khí nặng, không thể tiếp tục ở, mà Phương Tử Hào cũng chính vào lúc này bộc lộ tài năng trong đám bí thư.Lúc Bạch Tiểu Niên còn sống, Phương Tử Hào luôn mở miệng ngậm miệng anh Tiểu Niên, đi theo Bạch Tiểu Niên học được không ít, tinh thần hăng hái thông minh lanh lợi lại không bộc lộ mũi nhọn. Phương Tử Hào là họ hàng xa của bà ba trong nhà Trương Tổ Âm, chỉ tiếc gia đạo sa sút, nên mới tới nhờ cậy chị họ. Vóc người trắng trẻo sạch sẽ, mi thanh mắt phượng, từng mấy năm du học phương Tây, một bộ mắt kiếng gọng vàng gác trên sống mũi, song khí chất học thuật lại không được bao nhiêu. Chỉ thành thật giúp Bạch Tiểu Niên xử lý mấy chuyện vụn vặt, cũng không sốt ruột xuất đầu giành công như người khác.Phương Tử Hào hễ gặp người liền thích cười, mỗi lần cười lên đôi mắt sau tròng kính lại híp thành kẽ hở, tính khí tốt đến mức chưa bao giờ nhìn thấy hắn tranh cãi với ai. Sau khi Bạch Tiểu Niên chết, hắn là người hiểu rõ sở thích của Trương tư lệnh nhất, cộng thêm có chị họ ở bên gối Trương Tổ Âm thổi gió vào tai, chưa tới nửa năm hắn đã biến thành trợ thủ đắc lực mà Trương Tổ Âm không thể rời đi.Nhà mới cũng là Phương Tử Hào tìm giúp Trương Tổ Âm, là một dinh thự kiểu châu Âu do một thương nhân người Mỹ xây dựng, kề sông dựa núi, phong cách khác hẳn với căn nhà cũ của Trương Tổ Âm. Yến hội chạng vạng tối mới chính thức bắt đầu, máy quay đĩa trong đại sảnh dinh thự đang mở một khúc nhạc piano giai điệu thư giãn, đám nam nhân túm năm tụm ba, không phải đánh bài hút thuốc thì chính là bàn luận những chủ đề mà phụ nữ hoàn toàn không hứng thú, nhóm nữ quyến tụ tập uống trà chiều bên trong vườn hoa nhỏ. Lúc này chỉ vừa qua buổi chiều, khách mời dự tiệc rối rít cầm lễ vật đến nhà, Phương Tử Hào đứng ở cửa đại sảnh đón khách dẫn đường."Cố khoa trưởng Khoa Tình Báo đến."Phương Tử Hào nghe thấy, buông xuống ly rượu hướng khách mời bên cạnh nói một tiếng xin lỗi không tiếp chuyện được, nhìn về phía cửa lớn. Xe của Cố gia đã lái vào trong viện, phía sau còn có một chiếc xe chở hàng dân dụng đi theo, thùng xe dùng vải bạt che lại, không biết bên trong là thứ gì."Tư lệnh, xe của Cố gia tới rồi." Phương Tử Hào tiến tới bên cạnh Trương tư lệnh, nhỏ giọng nói."Ồ?" Trương Tổ Âm cắt đứt đề tài tán gẫu với người bên cạnh, hỏi: "Cố thuyền vương đã tới?""Dựa theo ngài phân phó, trên thiệp mời đã viết như vậy, nhưng mà Cố thuyền vương tới hay không thì không biết được, chỉ là..." Phương Tử Hào nhìn các nhân vật quan trọng vây quanh Trương Tổ Âm, bình tĩnh đề cao giọng, "Hình như Cố gia đã chuẩn bị cho ngài một phần đại lễ, ngài có muốn ra ngoài xem một chút hay không?"Trương Tổ Âm mặt mày hoan hỉ, hắn vốn dĩ cũng không trông mong Cố thuyền vương sẽ đích thân tới, nhưng chỉ riêng việc Cố gia ở trước mặt mọi người chuyên môn chuẩn bị cho hắn một phần hậu lễ thôi, cũng đủ để giúp Trương Tổ Âm hắn dát vàng trên mặt rồi, vì vậy vung tay lên, kêu gọi mọi người bên cạnh: "Đi, đi xem một chút."Cố Hiểu Mộng hôm nay không mặc váy dạ hội, mà là một thân trang phục cưỡi ngựa, đầy quý khí lại giàu kinh nghiệm, cùng cô Triệu bước xuống từ hai bên cửa xe. Thấy Trương Tổ Âm tự mình ra cửa đón khách cũng không bất ngờ, ung dung hào phóng đi lên trước:"Chúc mừng Trương tư lệnh lại có thêm tân cư, gia phụ hôm nay có chuyện không đến được, dặn dò Hiểu Mộng thay người chuẩn bị một phần lễ mọn, mong Trương tư lệnh thứ lỗi."Tuy rằng chỉ có Cố Hiểu Mộng đến dự, nhưng Cố gia rốt cuộc vẫn cấp đủ thể diện, Trương Tổ Âm cười vang nói: "Cố tiểu thư thật biết nói đùa, hoành tráng như vậy, sao có thể là lễ mọn được? Cũng không biết xe này đựng vật gì, hay là mở ở ngay đây, để cho tất cả mọi người cùng nhau mở rộng tầm mắt một chút!"Cố Hiểu Mộng nở nụ cười sáng ngời, xoay người ra hiệu thủ hạ tháo xuống đồ vật trên xe, chỉ thấy hai ba tên tráng hán leo lên buồng xe, chỉ chốc lát sau từ trong buồng xe chìa ra một tấm ván dài gác xuống đất, một con tuấn mã toàn thân trắng tuyết không một tia tạp sắc, bị người che mắt lại, cẩn thận dắt đến trước mặt mọi người.Trương Tổ Âm tiến tới vén lên tấm vải bịt mắt ngựa, tức thì tròng mắt sáng lên. Hắn vốn là xuất thân quân phiệt, đối với ngựa quen thuộc hơn xe hơi nhiều, con ngựa này trán rộng, mắt đen nhánh, chỉ cần nhìn đỉnh đầu đặc trưng cũng có thể nhận ra đây là một giống ngựa huyết thống châu Âu hiếm thấy."Ngựa tốt! Với thể trạng của con ngựa này, lấy đi tham gia cuộc tranh tài đua ngựa Thượng Hải, nhất định chiếm ba thứ hạng đầu a."Cố Hiểu Mộng thuận miệng tâng bốc: "Trương tư lệnh thật tinh mắt, con ngựa này là giống ngựa châu Úc thuần huyết, phụ thân tôi mua được từ tay một thương nhân Anh quốc, vốn chính là muốn tham gia giải đua ngựa mùa xuân năm nay, chỉ tiếc người Nhật động thủ với nước Mỹ, cuộc đua ngựa này chỉ sợ xa xa không hẹn. Có câu trên đời không thiếu Thiên Lý Mã, chỉ có Bá Nhạc không thường xuất hiện mà thôi, Hiểu Mộng tặng nó cho Trương tư lệnh, cũng coi như tìm cho đứa trẻ này một nơi quy túc tốt đẹp."Mọi người thấy vậy, liền rối rít khen tặng con ngựa này nhìn anh tuấn bao nhiêu phi phàm bao nhiêu, không cần biết có thật sự hiểu hay không, chỉ cần là lời hay ý đẹp đều tung ra hết, cái gì mà "Bảo mã tặng anh hùng", "Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố", Trương Tổ Âm nhất thời được khen đến lâng lâng, nhưng lại có một tia thất vọng mất mát.Bạch mã bị nhiều người vây quanh, lại vừa bị lật lên vải che sáng trước mắt, nhất thời có chút xao động bất an, mũi thở phì phò không ngừng được, Cố Hiểu Mộng vội vàng tiến lên trấn an, ngựa này ngửi được mùi quen thuộc, thoáng bình tĩnh hơn chút. Tuấn mã trước mặt, đáy lòng Trương Tổ Âm nảy sinh cỗ khí phách hào hùng, ngặt nỗi tráng sĩ thổn thức tuổi xế chiều, vỗ vỗ cổ ngựa, hốc mắt có chút nóng lên."Tư lệnh... Ngài đây là..." Phương Tử Hào thấy Trương Tổ Âm có chút thất thố, ở bên cạnh nhắc nhở."Không sao, chỉ là nhớ tới một câu thơ của Uông chủ tịch mà thôi—— 'Dẫn đao thành nhất khoái, bất phụ thiếu niên đầu.', nhất thời có chút cảm khái." Dứt lời Trương Tổ Âm vuốt bờm bạch mã, thoáng tiếc than, "Chỉ tiếc hôm nay lại mặc bộ áo đuôi tôm chán ghét vướng víu này, nếu không ta thật đúng là muốn cưỡi nó thử xem, tìm lại chút cảm giác năm đó."Mọi người thoải mái cười to, Cố Hiểu Mộng lại lơ đãng rũ xuống chân mày bên khóe mắt, trong nháy mắt đó, trong lòng cô hiện lên chút thương hại, lại cũng vô cùng vui mừng may mắn.Mấy con cáo già trên quan trường có mặt ở đây, hai ba chục năm trước đều là những kẻ toàn thân huyết tinh, nhưng mà thời đại đen tối này giống như một cái dũa mài đao, đem mỗi người mài dũa đến hư hao hoàn toàn, thậm chí biến thành dáng vẻ mà bản thân bọn họ lúc còn trẻ ghét nhất. Nghĩ đến thời thanh niên nghiêm người thẳng tắp, đến tuổi trung niên lại biến thành giặc bán nước suốt ngày khom lưng khụy gối vì vinh hoa phú quý, song chỉ có thể ở trong lòng cảm thán một câu thế đạo gian nan, mọi thứ bất đắc dĩ.Đáng cười, cũng đáng buồn.Sự trung thành của con người sinh ra từ cuộc sống, không có ai bẩm sinh đã muốn làm hán gian, trở thành chó săn cho quân xâm lược. Nhưng mà thực tế thường thường tàn khốc lại tràn đầy cám dỗ, nó một tay phá hủy ý chí của ngươi, một tay lại từng bước gặm nhấm lý tưởng của ngươi.Tín ngưỡng trở thành cột sống duy nhất không bị thời đại này bẻ cong, mà cột sống của Cố Hiểu Mộng, chính là Lý Ninh Ngọc giúp cô tìm thấy được.Cố Hiểu Mộng xoa trán bạch mã, cẩn thận gạt lớp lông bờm vướng víu trước mắt rẽ sang bên, tình cảnh này có chút tựa như đã từng quen. Mỗi lần tắm xong, Lý Ninh Ngọc chính là giúp Cố Hiểu Mộng sửa sang lại tóc rối trên trán giống như vậy, chỉ là nếu so với con vật trước mặt, Cố Hiểu Mộng ngang bướng hơn nhiều lắm.Cô sẽ hết lần này tới lần khác cố ý ủn vào trong ngực Lý Ninh Ngọc, dụi cho tóc tai rối loạn, làm ướt bộ đồ ngủ tơ lụa của đối phương, lại ôm lấy eo thon của Lý Ninh Ngọc, trên mặt hiện lên nụ cười được voi đòi tiên, bất thình lình chôn vào trong bụng nhỏ của chị gái trước mặt. Cảm thụ thân thể đối phương cho ra phản ứng theo bản năng, cô tham lam đem khí tức mang đến cho mình vô hạn an tâm này hút vào trong phế phủ, sau đó nheo mắt lại, tiếp nhận sự trừng phạt nho nhỏ điểm lên trán đến từ đầu ngón tay của người yêu.Trong khi mọi người đều dồn sự chú ý về phía Trương Tổ Âm, Phương Tử Hào nhìn thấy Cố Hiểu Mộng khẽ vuốt ve trên trán bạch mã, ánh mắt ôn nhu khó gặp, trong thoáng chốc nhìn có chút ngây dại, hắn không ngờ bản thân lại ném ánh mắt hâm mộ về phía một con ngựa.Cố Hiểu Mộng phát giác tầm mắt của Phương Tử Hào, thu hồi suy nghĩ, thu lại ý cười tràn ra bên khóe miệng, lúc đối diện với ánh mắt của Phương Tử Hào, đổi lại thành nụ cười khéo léo.Cười là thủ đoạn xã giao để kéo gần khoảng cách, Phương Tử Hào cảm thấy nụ cười của Cố Hiểu Mộng không có tật xấu gì, song lại giống như một cánh tay, cánh tay này không kéo gần khoảng cách với bất kỳ ai, mà là ngăn lại đối phương tại một ranh giới đã định rõ bên ngoài.Cố Hiểu Mộng đã sớm thuộc nằm lòng bản vẽ mà cô Triệu cung cấp, trước đó cũng từng phái người âm thầm trinh sát, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng đích thân quan sát, vì vậy tròng mắt chợt xoay chuyển, đi lên trước nói: "Nếu hôm nay Trương tư lệnh ngứa ngáy trong lòng, tôi đến thay ngài đùa nó thử xem, chỉ là không biết ngài đây có sân bãi thích hợp hay không?"Trương Tổ Âm vừa nghe, liền nổi hứng thú, lại nhìn Cố Hiểu Mộng hôm nay mặc trang phục cưỡi ngựa, bên trong anh khí lộ ra kiều mỵ, hiển nhiên là đến có chuẩn bị.Phương Tử Hào đẩy mắt kiếng một cái, tâng bốc nói: "Nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố tiểu thư rất giỏi, trang viên này của Trương tư lệnh vốn là do một người Mỹ thích cưỡi ngựa xây dựng nên, hậu viện còn có chướng ngại vật chuyên dùng cho tranh tài đua ngựa. Trương tư lệnh, chi bằng chúng ta dời bước đến hậu viện, chứng kiến phong thái của Cố tiểu thư ?""Được! Tử Hào, mang Cố tiểu thư đến bãi cỏ ở hậu viện."Các giống ngựa bản địa thường gặp đều lại loại hơi lùn, mà con ngựa Cố Hiểu Mộng tặng lại là ngựa châu Úc, vai so với giống ngựa lùn cao hơn những 20 30 cm, đừng nói là nữ, cho dù là nam nhân bình thường, nếu không có ghế làm bục đỡ, muốn lên ngựa đều phải tốn chút sức. Phương Tử Hào đang muốn tiến lên đỡ, ai ngờ Cố Hiểu Mộng xoay người đạp bàn đạp một cái liền phóng mình lên ngựa, động tác nhẹ nhàng, sạch sẽ gọn gàng.Phương Tử Hào khựng tay lại giữa không trung, giơ lên cũng không được, thả xuống cũng không xong, trên mặt có chút lúng túng, Cố Hiểu Mộng ngồi trên lưng ngựa gật đầu mỉm cười: "Vậy thì, làm phiền Phương bí thư thay tôi dắt ngựa dẫn đường.""Vô cùng vinh hạnh."Tòa trang viên mà Trương Tổ Âm tiếp nhận từ người Mỹ này, nghiêm khắc mà nói hậu viện cũng không rộng rãi lắm, bên cạnh mấy phòng chứa đồ lặt vặt chính là chuồng ngựa, được bao lại bằng hàng rào gỗ cao ngang nửa người, mà bên ngoài vòng hàng rào chính là một bãi cỏ lớn kiểu mở.Cố Hiểu Mộng mặc cho Phương Tử Hào dắt ngựa, đánh giá chung quanh, ngoài mặt tỏ vẻ thích ý, như thể chỉ là đi ra ngoài dạo chơi, thực tế lại đang âm thầm kiểm tra số người canh phòng, xem xét vị trí góc chết đã tính toán trước đó, hết thảy đều đúng như cô chuẩn bị.Phương Tử Hào dắt ngựa đến lối vào bãi cỏ, Cố Hiểu Mộng nói một tiếng cảm ơn, thúc vào bụng ngựa, con ngựa nghe lời nâng vó chạy như bay. Cố Hiểu Mộng nín thở, tầm mắt rơi vào lan can gỗ chướng ngại ở cách đó không xa, tâm tư lại đã sớm trôi giạt đến bên cạnh người ấy.Hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, chị Ngọc, bên kia giao cho chị đấy.┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store