[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C132 - Mục Nhược Thủy quay đầu lại, mỉm cười với nàng
Mục Nhược Thủy luôn nói những lời cảm động lòng người và thâm tình nhất vào những thời khắc nguy nan nhất.Nếu có thể lựa chọn, Phó Thanh Vi thà không nghe những lời đó, còn hơn để mối quan hệ của họ liên tục đối mặt với ranh giới sinh tử.Lúc đến đạo quán Bồng Lai, nàng từng mong muốn một cuộc đời bình thường. Sau khi ở bên Mục Nhược Thủy, nàng chỉ muốn cùng cô có một cuộc sống yên bình.Nhưng trời không chiều lòng người.Trên đỉnh Cổ Sa Tây Trại, nguy hiểm trùng trùng. Kỹ thuật trinh sát của Linh Quản Cục chỉ có thể thăm dò từ bên ngoài, máy bay không người lái bay vào liền mất tín hiệu, ma khí đậm đặc khiến từ trường hỗn loạn, chỉ dựa vào công nghệ thì không thể tiến sâu, buộc phải cài người vào trong để tìm hiểu tình hình.Để tránh đánh rắn động cỏ, người được cử đi không thể là kẻ tầm thường. Tuế Dĩ Hàn dẫn theo một nhóm người đến Miêu trại Cổ Sa từ trước để sắp xếp kế hoạch. Thực hiện nhiều đợt trinh sát, bao gồm chính cô đã từng âm thầm xâm nhập vào ban đêm để điều tra.Vấn đề đầu tiên là địa thế: Ba mặt được núi bao quanh, một mặt giáp nước, dễ thủ khó công. Nếu để sổng một kẻ, muốn bắt lại sẽ khó hơn lên trời. Khi tấn công chính diện, cần điều động thêm nhân lực, thực hiện chiến thuật bám sát, đảm bảo không để sót kẻ nào.Thứ hai là thực lực của kẻ địch vẫn chưa thể xác định trực tiếp. Người và ma khác biệt, con người không thể ở lâu trong Tây Trại, sẽ bị nhận ra khí tức. Trong số chúng có không ít yêu quái đã hóa hình người, những kẻ bị ma khí đồng hóa rồi nhập ma cũng có vẻ ngoài khác thường, hàng ngày luôn đội mũ trùm để che giấu diện mạo.Những kẻ canh giữ dưới núi hầu hết đều là người bị ma khí xâm nhập, càng lên cao, địa bàn càng thuộc về yêu ma, thực lực từ yếu đến mạnh. Tuế Dĩ Hàn đánh lén một tên gác cổng, đổi sang trang phục của hắn, nhân lúc đổi ca mà lẻn lên núi.Địa hình phức tạp cũng mang lại cơ hội cho cô. Tuế Dĩ Hàn khéo léo tránh né trạm gác của yêu ma, nhưng khi thoát khỏi khu vực đó, trước mặt cô bỗng trở nên yên ắng lạ thường, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.Không ai canh gác, thậm chí một tên tuần tra cũng không thấy.Tuế Dĩ Hàn không dám chủ quan, dán một lá bùa ẩn khí lên người, cẩn thận tiến sâu vào rừng.Gần đến rạng sáng, dưới bầu trời xanh nhạt của bình minh, cô rốt cuộc cũng nhìn thấy căn nhà gỗ mà Mục Nhược Thủy đã nhắc đến.Xung quanh im lặng đến kỳ lạ.Tuế Dĩ Hàn không chút do dự quay đầu rút lui, tìm một con đường khác nhanh chóng xuống núi.Từ Nhượng chân nhân từng nói, thực lực của ả ma đầu này ngang ngửa ngài ấy. Tuế Dĩ Hàn không có khả năng đánh bại ả trong trận chiến một chọi một, ở lâu tất sẽ bị phát hiện, rời đi là thượng sách.Vừa rời đi không bao lâu, chỗ Tuế Dĩ Hàn vừa đứng liền xuất hiện một làn sương đen, trong phạm vi mười mét, mọi sự sống lập tức khô héo, biến thành tro bụi.Sương đen tụ lại, hóa thành bóng dáng người phụ nữ khoác áo choàng. Ả khẽ "ồ" một tiếng.Ánh trăng nhợt nhạt vẫn còn treo trên bầu trời phía tây, khóe môi người phụ nữ dưới mũ trùm chậm rãi nhếch lên.Tuế Dĩ Hàn trở lại dưới chân núi, dựa theo ký ức mà vẽ lại con đường dẫn đến căn nhà gỗ. Kết hợp với thông tin từ những nhóm trinh sát trước, địa hình và sự bố trí của yêu ma đã được dựng thành hình ảnh chi tiết, tái hiện thành mô hình 3D, rõ ràng rành mạch.Linh Quản Cục đang gấp rút điều động nhân lực, không thể để kéo dài thêm. Loạn ma tộc đã cận kề trước mắt, hành động sớm một ngày, thiên hạ sẽ yên bình sớm một ngày, sẽ ít đi vài sinh mạng vô tội phải chết oan.Toàn bộ tiến triển do thám được báo lại cho Mục Nhược Thủy, nhờ cô sớm đến Miêu trại Cổ Sa.Trước khi lên đường, Mục Nhược Thủy đích thân đưa Phó Thanh Vi đến tổng bộ Linh Quản Cục.Cục đã chuẩn bị sẵn một căn phòng cho nàng, sẽ là chỗ ở trong khoảng thời gian này, cho đến khi tất cả thực sự yên ổn.Khi ấy, họ sẽ lại đoàn tụ.Chuyến bay của Mục Nhược Thủy vào buổi chiều, hai người tranh thủ thời gian bên nhau đến tận ba giờ.Cô vuốt nhẹ cánh tay nàng đang quấn lấy mình, ra hiệu rằng mình phải đi. Nhưng Phó Thanh Vi vẫn níu chặt lấy vạt áo trên vai cô, rúc vào lòng không chịu ra.Dạo gần đây nàng luôn thấp thỏm bất an, càng gần lúc chia tay, dự cảm chẳng lành trong lòng lại càng mãnh liệt."Người đừng đi, có được không?" Nàng sợ đến mức không dám nghĩ đến chuyện sẽ chờ cô.Mục Nhược Thủy cúi đầu hôn lên trán nàng.Cô cũng không muốn đi, nhưng trên đời này, có những chuyện không phải chỉ cần muốn hay không, mà là không còn lựa chọn nào khác.Vạn sự đều do mệnh định, chẳng phải do người.Mục Nhược Thủy dịu dàng nói: "Ta sẽ nhanh chóng trở về. Ta đã hứa với em, chắc chắn sẽ sống sót bình an gặp lại em. Như vậy có được không?"Phó Thanh Vi mím môi, hiếm khi cứng rắn: "Em không muốn."Mục Nhược Thủy không giận, trái lại, cô nhỏ giọng dỗ dành nàng.Bên ngoài có tiếng gõ cửa."Cố vấn Mục, chúng ta nên xuất phát rồi.""Rất nhanh thôi."Mục Nhược Thủy tháo miếng ngọc bội vẫn mang bên mình từ thắt lưng, đặt vào tay Phó Thanh Vi, nói: "Đây là vật ta đã có khi tỉnh lại trong quan tài. Ngày thành thân cũng chưa kịp trao đổi tín vật với em, bây giờ đưa ngọc bội này cho em. Nếu nhớ ta, em hãy lấy ra nhìn một chút.""Nhưng em cũng chưa tặng người tín vật nào......"Mục Nhược Thủy cắt lời nàng, khẽ cười: "Tín vật của em, ta sẽ trở về lấy. Trong khoảng thời gian này, em hãy nghĩ xem muốn tặng ta thứ gì nhé."Ngón tay Phó Thanh Vi siết chặt lấy miếng ngọc, nói: "Được.""Ta đi đây."Mục Nhược Thủy chăm chú nhìn vào mắt nàng.Phó Thanh Vi nghẹn ngào thốt ra một chữ: "Được."Mục Nhược Thủy nâng tay, chậm rãi đứng dậy, mắt vẫn không rời nàng, vừa bước lùi ra xa.Tay áo cô dần dần trượt khỏi lòng bàn tay nàng, mang theo hơi ấm cuối cùng.Cô xoay người bước ra cửa.Cánh cửa mở ra từ bên trong, người của Linh Quản Cục đang chờ bên ngoài."Cố vấn Mục, chúng ta đi thôi.""Ừ."Một nỗi bất an chưa từng có siết chặt lấy trái tim Phó Thanh Vi, nàng bật thốt lên:"Sư tôn!"Mục Nhược Thủy quay đầu lại, nở nụ cười với nàng.Phó Thanh Vi sẽ nhớ nụ cười đó trong rất nhiều năm.Nàng nhớ rõ dáng vẻ của cô quay lại ngay lập tức sau khi nghe thấy tiếng nàng gọi, như thể đã luôn chờ đợi một câu này. Đôi mắt cô cong cong, đôi chân mày cũng cong cong, không quá rực rỡ, nhưng luôn mang theo chút lạnh lùng dịu dàng, giống như ánh trăng.Và cả bóng lưng cô rời đi hôm ấy, cũng in sâu vào trí nhớ của nàng.Từ đó, không thể nào quên.Cánh cửa bên ngoài khẽ đóng lại.Mục Nhược Thủy rời đi, linh hồn Phó Thanh Vi dường như cũng bị rút cạn, trái tim trống rỗng, ngồi thẫn thờ trong phòng.Thật lâu sau, nàng chạm vào chuỗi Phật châu trên cổ tay.Mở lòng bàn tay, lặng lẽ nhìn miếng ngọc tròn màu vàng nhạt.Mục Nhược Thủy tỉnh lại, trên người tổng cộng chỉ có hai thứ này, đều đã đưa cho Phó Thanh Vi.Như thể tất cả đều là của nàng.*Miêu Trại Cổ Sa.Mục Nhược Thủy đến nơi vào sáng sớm ngày hôm sau, gửi tin báo bình an cho Phó Thanh Vi.Tín hiệu trong núi không tốt, cuộc gọi video không kết nối được, phải mất một lúc lâu cô mới nhận được đoạn video ngắn nàng gửi đến. Tiểu Tam Hoa là nhân vật chính, cuối cùng ống kính chuyển sang nàng, nàng ôm mèo, nhìn về phía cô, không nói lời nào, nhưng nỗi nhớ nhung đã tràn ngập màn hình.Rõ ràng, họ chỉ mới xa nhau một đêm.Mục Nhược Thủy trong lòng nóng như lửa đốt, lập tức lưu lại video, sải bước tiến vào doanh trại của Tuế Dĩ Hàn.Tuế Dĩ Hàn đang mở cuộc họp lập kế hoạch, thấy cô thì vui mừng, nói: "Bái kiến Từ Nhượng chân nhân."Những các vật trung cấp và cao cấp của Linh Quản Cục ngồi chật kín phòng, tiếng chào hỏi "Cố vấn Mục" vang lên không dứt. Sau ba hồi chuông, Mục Nhược Thủy chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn lên màn hình, mô hình 3D phóng to hiển thị địa hình, rõ ràng rành mạch.Đến lượt Mục Nhược Thủy, Tuế Dĩ Hàn đánh dấu một tuyến đường màu đỏ trên màn hình, đây là con đường ngắn nhất dẫn đến căn nhà gỗ, cũng chính là nơi ẩn náu của đại ma đầu."Mọi chuyện nhờ cả vào chân nhân."Mục Nhược Thủy khẽ gật đầu."Khi nào hành động?""Tối nay sẽ có vài đồng nghiệp nữa đến, sáng sớm ngày mai xuất kích."Tuế Dĩ Hàn vốn dĩ đã cân nhắc đến phương án tập kích ban đêm để bất ngờ tấn công địch, nhưng ban đêm tầm nhìn của ma tộc vượt trội hơn con người, chúng cũng dễ ẩn nấp và trốn thoát hơn. Nếu kéo dài giao chiến, thế cục sẽ bất lợi cho Linh Quản Cục, vậy nên ban ngày với tầm nhìn rộng rãi vẫn là lựa chọn tốt hơn."Chúng ta sẽ chia thành hai đường, một nhóm vòng ra phía sau đánh úp, một nhóm tấn công trực diện. Tôi sẽ dẫn đầu đường chính, mở đường cho chân nhân.""Cứ theo kế hoạch của cô mà làm."Mục Nhược Thủy đứng dậy rời khỏi phòng họp.*Sáng sớm hôm sau.Những nhân ma canh giữ dưới chân núi bị tập kích đầu tiên. Một luồng kiếm quang lóe lên giữa tiếng sấm, chém thẳng xuống thân thể những kẻ bị ma khí xâm nhập, đầu lìa khỏi cổ, nơi vết cắt cháy đen.Tuế Dĩ Hàn trong chiếc áo choàng trắng xuất hiện ở tuyến đầu: "Tiến lên!"Người của Linh Quản Cục đồng loạt lao theo, bùa chú, hỏa tu, kiếm thuật đều được thi triển, dưới sự dẫn dắt của Tuế Dĩ Hàn, thế tấn công như chẻ tre.Một bóng áo xanh lao vọt qua tất cả mọi người, như một tia chớp xông thẳng lên núi.Một con gấu tinh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng chặn ngay trước mặt Mục Nhược Thủy, mặt đất theo đó rung chuyển dữ dội.Con gấu này cao gần gấp đôi cô, đôi mắt bị ma khí nhuộm đỏ, hai bàn tay vỗ xuống đất dữ dội, muốn nghiền nát con người bé nhỏ trước mắt.Thân hình khổng lồ không khiến nó kém phần linh hoạt.Con đường lên núi khá hẹp, Mục Nhược Thủy không muốn mất thời gian đi vòng đường khác, cô vung chưởng đánh thẳng vào ngực gấu tinh. Chưởng lực đâm thẳng vào cơ thể nặng nề, xuyên ra sau lưng.Tiếng gầm đau đớn vang vọng cả một vùng núi, nhưng gấu tinh này vốn là yêu quái tu luyện hàng trăm năm, thân thể mạnh mẽ chỉ thua cương thi một chút, da dày thịt chắc, sức chịu đựng cực cao. Nó bị thương mà không gục ngã, trái lại càng phẫn nộ, tiếp tục nhào tới.Mục Nhược Thủy không muốn thay đổi hình thái của mình, cô cần giữ lại toàn bộ sức lực để đối phó với kẻ cuối cùng.Thân hình cô nhẹ nhàng lui về phía sau mấy trượng, rồi bật mạnh một cái, tung một cú đá thẳng vào ngực gấu tinh, đẩy nó văng ra ba, bốn mét, ngã ngồi trên mặt đất.Không chờ nó đứng dậy, Mục Nhược Thủy đã xoay người tiếp tục lao lên núi, nhưng gấu tinh vẫn không bỏ cuộc, gầm lên một tiếng rồi đuổi theo sát phía sau.Lúc này, một tấm bùa trúng ngay lưng gấu tinh, bùng lên một ngọn lửa trắng xen tím. Đôi mắt đỏ rực của gấu tinh lập tức chuyển hướng, trừng trừng nhìn kẻ tập kích mình."Mao Sơn, Cốc Hòa Vận, xin chỉ giáo."Một đạo cô trung niên, tay trái cầm lá bùa, tay phải cầm kiếm, bình thản nói.Mục Nhược Thủy vừa lao lên, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng rít sắc bén. Vài con chim ưng mắt đỏ lao xuống, dù tu vi không cao, thậm chí còn chưa thể gọi là yêu ma thực thụ, nhưng đã bị ma khí tiêm nhiễm, trở thành những con rối bị điều khiển. Chúng được ma khí nuôi dưỡng nhiều năm, ít nhiều cũng có chút yêu lực.Lãnh địa của chim ưng là bầu trời. Khả năng bay của Mục Nhược Thủy là do tu luyện mà có, làm sao sánh được với bá chủ trời cao bẩm sinh.Chúng lượn vòng trên không, lao xuống tập kích, một đòn không trúng lại vỗ cánh bay lên, tìm kiếm cơ hội, khiến con đường lên núi của cô càng thêm chông gai.Dù không thể gây thương tổn cho cô, nhưng số lượng đông đúc khiến Mục Nhược Thủy nhất thời không thể giải quyết nhanh chóng. Hai bàn tay sao đọ lại bốn mươi bàn tay, giết vài con cũng không thay đổi cục diện.Lúc này, một người trên bậc thang giương cung bắn tên, mũi tên lao đi như sao băng, một con chim ưng yêu trúng tên rơi xuống.Bên trái cô xuất hiện một khe hở nhỏ.Tiếng dây cung vang lên, ba mũi tên bắn ra cùng lúc, hóa thành ba luồng sáng lạnh lẽo, xuyên thủng ba con chim ưng yêu ở phía trước Mục Nhược Thủy, tạo ra một khoảng trống hoàn toàn thông thoáng.Cô lập tức lướt qua khe hở ấy."Cố vấn Mục, tôi sẽ hỗ trợ từ phía sau cho ngài!"Tiếng rít của chim ưng yêu dần bị bỏ lại phía sau.Lưng chừng núi vang lên những tiếng nổ dữ dội, đội tập kích đi vòng từ phía sau đã đến vị trí được chỉ định.Sương đen tràn ngập bầu trời, che phủ ánh sáng, nhưng mỗi khi kiếm quang chém ra, sương đen lại bị xé rách một đường. Lại có nhiều ma khí cuồn cuộn ập tới, nhưng lập tức bị bùa hỏa bùng lên thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.Mục Nhược Thủy không quay đầu, băng qua cuộc hỗn chiến, tiếp tục chạy lên cao hơn.Một "người" chặn ngay con đường cô phải đi qua.Nói là người, nhưng thực ra, đó là một sinh vật nửa người nửa yêu.Diện mạo và thân thể vẫn còn mang hình người, nhưng làn da bị bao phủ bởi những vệt xanh thẫm, trên trán mọc ra một đôi sừng nhỏ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một sinh vật thần thoại bí ẩn và mạnh mẽ.Mục Nhược Thủy gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.Dù là rồng hay là ma, cũng không ai được phép cản đường cô.Cô vận khí vào hai tay, đồng thời tung đòn công kích. Nữ yêu mặt xanh đỡ lấy một chưởng của cô, gió từ chưởng quét qua, cỏ cây xung quanh lập tức đổ rạp, nhưng bản thân ả vẫn đứng vững.Mục Nhược Thủy nhíu mày.Bất kể sinh vật này là gì, thực lực của nó cao hơn phi cương rất nhiều, gần bằng cô gái nhỏ mà Ma Thiên Đức đã luyện ra.Nếu cô muốn giữ lại thể lực để chiến thắng đối thủ cuối cùng, e rằng sẽ phải tốn nhiều sức lực.Tốc chiến tốc thắng.Đồng tử của Mục Nhược Thủy lóe lên ánh đỏ rực.Ngay lúc đó, từ xa truyền đến tiếng sấm rền vang, những đám mây đen cuồn cuộn tụ lại trên đỉnh đầu, tia điện uốn lượn giữa tầng mây như những con rắn bạc, như đang tích tụ một trận thiên phạt lớn."Chân nhân!" Tuế Dĩ Hàn cầm kiếm xuất hiện ở không xa, nói: "Nhanh đi, ở đây cứ giao cho tôi!"Mục Nhược Thủy lập tức rời khỏi chiến trường.Chậm một chút, tia sét này có khi sẽ đánh thẳng vào cô mất.Nữ yêu mặt xanh định đuổi theo, nhưng kiếm quang sáng chói như cầu vồng chắn ngang trước mặt, trong đôi mắt xanh thẫm của ả phản chiếu ánh sáng tím của thiên lôi.Dưới chân núi, ánh sáng từ tia sét chiếu rọi cả một vùng trời. Nhưng trên đỉnh núi, chỉ có một bóng dáng cô đơn lao đi trong gió lớn, không người cản trở, cô đã đến rất gần căn nhà gỗ.Cuối cùng, căn nhà gỗ đã hiện ra trong tầm mắt cô.Người phụ nữ khoác áo choàng đang đứng trước cửa đợi cô.Ả đội một chiếc mũ trùm đen rộng, đường nét cằm duyên dáng chìm trong bóng tối, khóe môi hơi cong, cười mà như không cười."Ta đã nói rồi, lần sau gặp lại, chính là ngày chết của ngươi."Hai mắt Mục Nhược Thủy lập tức đỏ rực, bóng dáng cô thoắt cái xuất hiện ngay trước mặt người phụ nữ khoác áo choàng, năm ngón tay chụp thẳng vào ả, đồng thời mái tóc dài hóa thành màu trắng như tuyết.Người phụ nữ áo choàng đột ngột biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện trên mái nhà gỗ, ung dung nói: "Nhưng ta không định cùng ngươi liều mạng một trận..."Ả bất chợt dừng lại, lập tức hóa thành làn sương đen. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay xuyên qua từ phía sau, Mục Nhược Thủy đã xuất hiện sau lưng ả. Sương đen nhanh chóng tụ lại cách đó vài bước.Người phụ nữ áo choàng vội nói: "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi."Mục Nhược Thủy khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt lên người ả.Người phụ nữ thay đổi giọng điệu, dùng khẩu khí thương lượng: "Chúng ta hãy làm một giao dịch."Lời còn chưa dứt, Mục Nhược Thủy đã lao tới, ra tay như tia chớp, vạt áo xoay phấp phới như cánh hạc xanh, toàn lực tấn công.Người phụ nữ áo choàng cấp tốc lùi về sau, không đối đầu trực diện với cô."Ngươi và ta không có xung đột lợi ích." Ả vừa né tránh vừa lên tiếng.Không đúng.Mục Nhược Thủy không rõ không đúng ở đâu, nhưng trong đầu cô có một dây thần kinh căng chặt không ngừng cảnh báo: Rời khỏi đây, nhanh chóng quay về.Trở về bên cạnh Phó Thanh Vi.Có điều gì đó rất sai.Càng giao đấu, cảm giác bất an trong lòng cô càng mãnh liệt. Đến khi tìm được sơ hở, cô dùng năm ngón tay như vuốt sắc xé rách mấy luồng ma khí trên người đối phương, vậy mà đối phương lại lùi về sau mấy bước, phun ra một ngụm máu.Mục Nhược Thủy rút từ tay áo ra vài tấm bùa chú màu vàng, dứt khoát ném lên người ả.Lửa bùng lên từ mặt đất, ngọn lửa cao vút nuốt trọn bóng dáng người phụ nữ áo choàng, sương đen vặn vẹo gào thét trong lửa phù, sau đó tan biến.Theo kinh nghiệm lần trước, không thể nào đơn giản như vậy.Trừ phi... đây căn bản không phải ả!Bị lừa rồi!Vậy ả đã đi đâu?Mục Nhược Thủy toàn thân chấn động, sắc mặt biến đổi nghiêm trọng.Phó Thanh Vi!*Tuế Dĩ Hàn cầm kiếm dẫn lôi, thiên lôi giáng xuống không gì không cản được. Cây cối cháy đen, khắp nơi tan hoang, nhưng trong bóng sét, một thân ảnh vẫn nhanh chóng di chuyển giữa những tán cây, để lại một vệt lửa dài cháy lan trong rừng.Nữ yêu mặt xanh há miệng phun ra một luồng lửa, ngọn lửa gặp gió càng bùng lên dữ dội, cuộn thành những chiếc lưỡi liếm về phía Tuế Dĩ Hàn.Tuế Dĩ Hàn buộc phải ngừng dẫn lôi, vung trường kiếm, lập tức điều khiển ngọn lửa trong rừng hóa thành một con rồng lửa, gầm lên lao thẳng đến nữ yêu mặt xanh, ánh sáng hừng hực rọi đỏ nửa vùng núi.Nữ yêu nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị móng rồng đánh trúng bả vai, rồng lửa lập tức ngoảnh đầu cắn vào lưng ả, tia sét lách tách chạy dọc làn da xanh thẫm.Khóe môi Tuế Dĩ Hàn tràn ra một vệt máu.Cô không dừng lại, tiếp tục ném bùa, dẫn lôi đánh xuống lần nữa.Nữ yêu trúng mấy đòn thiên lôi, nhưng ả là lộc (con hươu) yêu tu luyện trên long mạch, được trời đất chiếu cố vài phần, bị thương nhưng không đến mức chí mạng.Còn Tuế Dĩ Hàn, thương tích cũng chẳng nhẹ hơn ả là bao.Lòng bàn tay cô run nhẹ, nhưng vẫn nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lộc yêu.Hôm nay, trận chiến sinh tử là điều không thể tránh khỏi.Ngay lúc đó, bóng dáng Mục Nhược Thủy từ trên núi lao xuống.Tuế Dĩ Hàn mừng rỡ: "Chân nhân thắng rồi?"Sắc mặt Mục Nhược Thủy cực kỳ khó coi: "Thắng rồi."Tuế Dĩ Hàn: "?"Thắng rồi mà trông như vậy?Mục Nhược Thủy không giải thích, trực tiếp giúp cô hạ gục lộc yêu, sau đó túm lấy Tuế Dĩ Hàn, bay thẳng xuống núi, vừa đi vừa nói:"Trên đó chỉ là một phần chân thân của ả, chúng ta mắc bẫy rồi."Kế hoạch lần này của Linh Quản Cục diễn ra vô cùng thuận lợi, ngoại trừ mắt xích cuối cùng, vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đặc biệt là Mục Nhược Thủy và Tuế Dĩ Hàn.Ma đầu đã chạy mất, Mục Nhược Thủy tóm hụt.Ả đột nhiên quyết định bỏ trốn, hay đây vốn dĩ là một kế hoạch dẫn dụ từ trước?Nếu là vế sau, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.Tình hình ở lưng chừng núi và chân núi đều đang nghiêng về hướng có lợi cho Linh Quản Cục. Mục Nhược Thủy ra tay giết mấy con yêu ma khó đối phó, cán cân thắng lợi sớm nghiêng về phía họ.Tuế Dĩ Hàn bàn giao lại quyền chỉ huy, rời chiến trường sớm, cùng Mục Nhược Thủy quay về tổng bộ Linh Quản Cục.Trên đường đi, Tuế Dĩ Hàn liên lạc với cục, nhận được hồi đáp: "Không có gì bất thường."Mục Nhược Thủy cũng gọi điện cho Phó Thanh Vi, đầu bên kia vang lên giọng nói vui mừng: "Kết thúc rồi sao?"Mục Nhược Thủy không biết nên trả lời thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng: "Ta sắp về rồi, em ở yên trong tổng cục, đừng ra ngoài.""Được, em sẽ không bước ra một bước."Phó Thanh Vi ngừng một lát rồi lại nói: "À đúng rồi, sư tôn, em phát hiện tổng cục rất thích hợp để luyện kiếm, mỗi ngày đều đến dùng miễn phí kết giới."Mục Nhược Thủy bật cười, nhưng trong lòng vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng: "Ngoan ngoãn đợi ta.""Dạ, lát nữa gặp."Trước khi cuộc gọi kết thúc, Mục Nhược Thủy còn nghe thấy nàng lẩm bẩm: "Vui quá đi mất." Cô bất giác cũng cong môi cười theo.Sau đó, cô cùng Tuế Dĩ Hàn lên trực thăng về tổng cục.Cô đặt tay lên cổ tay mình bắt mạch. Cô không có mạch đập, nhưng dòng máu chảy nhanh khác thường đang tạo ra ảo giác về nhịp tim, cảm giác căng thẳng tột độ khiến người ta phát điên.Áp lực bóp nghẹt đến mức khiến trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu của cô dường như muốn co thắt lại.Tuế Dĩ Hàn trấn an: "Tổng cục có trận pháp phòng hộ do chân nhân tự tay bày bố, Khâu Lão cũng đang trấn thủ ở đó, dù có đụng độ trực diện với ma đầu, vẫn đủ thời gian ứng phó. Phó Thanh Vi sẽ không sao đâu."Mục Nhược Thủy xưa nay không thích xã giao, vậy mà lần này lại nghiêm túc đáp lại một câu: "Mong là vậy."Hy vọng thật sự là như vậy.Xuống trực thăng, cô lập tức gọi cho Phó Thanh Vi, nhưng điện thoại không kết nối được."Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."Mục Nhược Thủy ngước đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Tuế Dĩ Hàn, ngay cả hốc mắt cũng đỏ hoe. Tim Tuế Dĩ Hàn lỡ mất một nhịp, vừa cố trấn an cô, vừa nhanh chóng gọi về tổng cục."Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."Cô lại gọi cho Khâu Nguyệt Bạch.Tiếng tút tút báo máy bận vang lên, khiến cô lập tức lạnh ngắt từ đầu đến chân.Mục Nhược Thủy nhắm mắt, dùng liên kết giữa cô và Phó Thanh Vi để xác nhận tình trạng của nàng hết lần này đến lần khác.Chỉ cần mối liên kết giữa họ vẫn còn, nàng vẫn còn sống.Chỉ cần nàng sống, mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển.Cô chỉ cần nàng sống, bằng mọi giá phải sống.Chiếc xe của Linh Quản Cục đậu không xa bãi đáp, Tuế Dĩ Hàn lao vội đến: "Lên xe mau!"Một bóng người nhanh hơn cô ta, vọt thẳng đến trước cửa xe. Nhưng đột nhiên, cô khựng lại, lảo đảo một bước, rồi quỳ xuống mặt đất, tay siết chặt lấy lồng ngực không còn nhịp đập của mình.Cô quỳ một chân xuống đất, cúi gập người, dùng hết sức ấn lên trái tim, cảm giác tanh ngọt dâng lên cổ họng, một ngụm máu phun ra.Mối liên kết giữa họ đã đứt đoạn.Cô không còn cảm nhận được khí tức nàng nữa.Phó Thanh Vi... đã chết.***Lời tác giả:HE! HE! HE! Kết cục sẽ là một cái HE viết hoa thật to!Ai cần khóc, cứ tựa vào vai tôi mà khóc đi hu hu hu hu hu.Ghi chú: "Vạn sự đều do mệnh định, chẳng thể do người." - Trích từ Cảnh Thế Thông Ngôn, Minh · Phùng Mộng Long.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store