Bh Edit Hoan Huyet Phuong Ky Duyen Bang Du Hoa
Mới nửa tháng không gặp mà Thanh Vũ nhận không ra người trước mặt là Ngũ Như Ý...gầy trơ xương, tiều tụy suy yếu, trừ màu da và ánh mắt thì quả thực so với người trước kia thân thủ nhanh nhẹn, linh động bức người đều rất khác nhau.Ngũ Như Ý mở mắt ra, hơi thở khó khăn, hít hơi vào cũng dùng hết toàn khí lực, nàng nhìn thấy Thanh Vũ thì chậm rãi giơ lên một ngón tay chỉ vào thanh độc xà chủy thủ, Thanh Vũ hiểu ý cầm lấy chủy thủ nhìn nhìn rút ra thì thấy rơi xuống một phong thư, Thanh Vũ nhặt lên mở ra nhìn kĩ, không thể tưởng được đây là Ngũ Như Ý tuyệt bút.Kính gửi Trác đại nhân:Tiểu nữ Ngũ Như Ý vốn là người Hán, bảy tuổi cầm kiếm theo nghiệp sát thủ, năm năm trước tiểu nữ nhận tiền ám sát một người mà phải vào Miêu Cương, không rành đường đi lối bước bị mai phục được Ô Thư cứu, sau đó gia nhập Miêu trại của chàng mai danh ẩn tích làm người Miêu. Ta với Ô Thư tâm đầu ý hợp, yêu nhau sâu nặng, Ô Thư chết cũng không oán người, nếu không nhờ đại nhân thì Ô Thư cũng không thể bảo toàn tánh mạng, nhất thời phẫn nộ nên mới nghĩ phải giết người trả thù cái chết của phu quân, đêm đó lại được đại nhân thủ hạ lưu tình tha cho một mạng, Như Ý lại lấy oán trả ơn, đáng tiếc đã gây ra lỗi lớn, Như Ý không thể giáp mặt đại nhân để báo đáp đại ân, chỉ có thể trả lại mạng này cho người, cuối cùng ông trời cũng thấu lòng Như Ý, kiếp sau Như Ý nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ơn đại nhân tha mạng Ô Thư. Như Ý tuyệt tự!Nhìn đến người này, Thanh Vũ cũng hiểu được vì sao nàng lại theo mình đến Truy Tinh đàn, quên bản thân đỡ cho mình một đao, không thể tưởng được thế gian lại có liệt nữ thế này, ngay cả báo ân cũng hợp tình hợp lý không kiêu ngạo hay siểm nịnh. Hai mắt Ngũ Như Ý dần trở nên trắng dã, hơi thở mong manh, Thanh Vũ vội xem mạch đập nàng, muốn tìm một tia hi vọng cứu sống nàng, đáng tiếc, Ngũ Như Ý bị thương quá nặng, sớm đã dầu cạn đèn tắt, kiên trì sống đến giờ đã là một kì tích, lòng Thanh Vũ đau xót, gắt gao nắm tay Ngũ Như Ý, trong mắt có chút ướt át.Lâm Lang cảm thấy có chút khó chịu, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hai nàng, đột nhiên, có một đạo hồng quang từ ngoài cửa bay vào phòng, nàng nheo mắt nhìn nghĩ là vừa rồi hoa mắt, quay đầu nhìn lên cả kinh thiếu chút nữa đứng dậy. Ngũ Như Ý vừa rồi đang hấp hối tự nhiên giống như ở quỷ môn quan trở về, mở mắt ra, Thanh Vũ đang nắm tay nàng bắt mạch cũng thấy kỳ quái: "Sao thế này?" Vừa rồi mạch đập Ngũ Như Ý yếu ớt làm lòng người nặng trịch, nay lại có chút lực nhảy lên, quả thực tựa như ăn dược hoàn hồn, trong nháy mắt từ quỷ môn quan trở về.Trong phòng mọi người đều vây quanh Như Ý, Ngũ Nguyệt dựa người vào cột cửa, lúc nãy còn nhắm mắt ra vẻ chẳng quan tâm, hiện giờ cũng mở mắt cau mày nhìn Ngũ Như Ý trên giường, tay phải lặng lẽ đặt tại chuôi kiếm. Thanh Vũ luôn tự tin vào y thuật của mình, lúc này cũng hoảng hốt, vội vàng kêu nữ thầy thuốc bên cạnh Như Ý mấy hôm nay đến xem xét chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ chỉ là hồi quang phản chiếu?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store