Bh Edit Hoan Huyet Phuong Ky Duyen Bang Du Hoa
Đến tuổi trung niên Lý Nguyên mới có con hơn nữa còn kì vọng con thi đỗ Trạng Nguyên, nay lại ngã bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, trong lòng phẫn nộ không thua kém gì Nhị nương, nhưng Linh Phượng Nhi cũng do hắn một tay nuôi lớn cho nên cũng khó tin nàng có thể đánh cắp tiền bạc rồi làm ra chuyện ở kinh thành với Lý Thiên Ban, hắn chờ đợi Linh Phượng Nhi trả lời thật rõ ràng với hắn chuyện gì đã xảy ra.
Linh Phượng Nhi đã sớm uất nghẹn cùng tức giận nên không cố kị gì nữa, đem toàn bộ sự việc đã xảy ra kể lại với Lý Nguyên.
Lý Nguyên tức giận, tay cầm chén trà ném xuống đất vỡ tan, tiến đến góc phòng lấy cây roi ra đi về hướng phòng Thiên Ban, Linh Phượng Nhi hốt hoảng kéo tay hắn thỉnh cầu:
“Nghĩa phụ! Nghĩa phụ ơi! Thiên Ban còn đang bệnh, người muốn đánh chết nó hay sao! May mắn là con với nó đều đã bình yên vô sự, việc này cũng nên kết thúc ở đây đi!”
Kìm nén lúc lâu, Lý Nguyên cũng thả cây roi rơi trên mặt đất, một quyền đập bàn, tức giận thở gấp. Qua thật lâu sau, Linh Phượng Nhi thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, mới cẩn thận nói với hắn: “Nghĩa phụ! Linh Phượng Nhi lần này trở về kỳ thật là muốn chào từ biệt người cùng nghĩa mẫu.”
Lý Nguyên cả kinh ngẩng đầu nói: “Cái gì? Con phải đi? Con chỉ là nữ nhi thì đi đâu được?”
Linh Phượng Nhi dừng một chút nói: “Thiên hạ rộng lớn đều có chỗ dung thân, Linh Phượng Nhi không muốn ở lại thành nhỏ này sống chờ ngày tháng già đi…”
Lý Nguyên thở dài: “Không thể tưởng được con chỉ là tiểu nha đầu mà cũng có bậc này chí khí, đáng tiếc con trai Lý Nguyên sinh ra lại chẳng có tiền đồ…”, dừng một lúc lâu, Lý Nguyên lại nói:
“Nghĩa phụ cũng không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là thời cuộc lúc này rất loạn, nữ nhi chung quy có nhiều sự bất tiện so với nam tử, tuy rằng ta và nghĩa mẫu con bình thường cũng không chiếu cố con nhiều, nhưng ít ra có ăn có mặc, có thể lo cho con chu toàn, đi ra ngoài cũng không giống ở nhà, hơn nữa nghĩa mẫu đã lo liệu hôn sự cho con, con cái hộ nhà kia ta thấy cũng được…con không cần phải lo lắng…”
Linh Phượng Nhi nói: “Linh Phượng Nhi đã suy nghĩ kĩ, thỉnh nghĩa phụ không cần bận tâm, về phần hôn sự…đành phải làm phiền nghĩa mẫu hồi lễ.”
Lý Nguyên khẽ mỉm cười lắc đầu, mắt đã ngấn lệ, hắn dặn dò Linh Phượng Nhi:
“Một khi đã như vậy, nghĩa phụ cũng không miễn cưỡng, con ở đây chờ một lát, nghĩa phụ có vật này giao cho con.”, dứt lời, hắn vội vàng ra cửa, một lát sau mang tới cái hộp gỗ nhỏ cùng một quyển sách đưa cho Linh Phượng Nhi nói:
“Đây là vật lúc trước nghĩa phụ tìm thấy trên người con lúc mới đem con vào cửa, hẳn là cha mẹ ruột con để lại, nay đã có thể trả lại cho con.”
Bìa ngoài đề hai chữ ‘Y Kinh’, phía trên còn viết ba từ Trác Viễn Thanh, tiếp tục mở hộp gỗ thì thấy mười ba kim châm màu đen tỏa sáng, Linh Phượng Nhi cho là nghề nghiệp của đại phu, đem y kinh cùng kim châm cất vào người, quỳ xuống bái Lý Nguyên:
“Nghĩa phụ! Đại ân đại đức này Linh Phượng Nhi suốt đời khó quên, xin nhận của Linh Phượng Nhi tam bái.” Sau khi hướng Lý Nguyên dập đầu ba cái, chợt nhớ ra chuyện gì, đứng dậy lấy trong người ra mấy lượng bạc vụn đưa Lý Nguyên nói: “Nghĩa phụ! Người cho con mười lượng bạc, hiện tại còn lại một nửa, đều trả lại cho người.”
Lý Nguyên không nhận, lại xoay người mở hộc bàn lấy ra mấy thỏi bạc để vào tay nàng nói: “Xuất môn không có cái phòng thân làm sao được? Mười lượng bạc này xem như nghĩa phụ đầu tư cho con, tương lai sinh ra lợi thì gửi trả.”
Linh Phượng Nhi cười cười, không tiếp tục cùng hắn đa lễ, chỉ cúi chào, trở về phòng thu dọn hành lí, cuối cùng cũng bước ra khỏi đại môn Lý gia. Hiện giờ, Lý gia đối với nàng giống như nhà giam, dù nghỉ ngơi một canh giờ cũng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, xuất môn tuy rằng gian khổ, nhưng ít ra cảm thấy thoải mái.
Linh Phượng Nhi từ trong rừng cưỡi ngựa chạy ra, tìm một gian khách điếm trong thành ngủ trọ, chạng vạng, nàng lấy trong người ra bản y kinh cùng hộp gỗ, lòng lại dâng lên nỗi bi thương…
Người khác đều có cha có mẹ, vì sao ta sinh ra đều không có ai yêu thương? Sư phụ nói ta có hai mẫu thân, đáng tiếc đều chết oan uổng, nếu bọn họ thấy bộ dáng ta thế này liệu có đau lòng như Nhị nương đối với Thiên Ban không?
Linh Phượng Nhi ôm y kinh cùng hộp gỗ vào ngực, nhìn một lần lại một lần nữa nhìn nó, vỗ về, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mẫu thân ơi mẫu thân, hai người có biết bao nhiêu đêm con đều nghĩ đến hai người mà khóc rồi đi vào giấc ngủ? Con ước gì hai người ở cạnh bên con nhìn con lớn lên, đến tột cùng hai người đã bị loại người nào hại chết? Nguyên nhân nào khiến bọn chúng hại chết? Vô luận thế nào… con nhất định phải tìm ra hung thủ hại hai người, cho bọn chúng biết nợ máu phải trả bằng máu…
Linh Phượng Nhi lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là canh ba, nàng bịt mặt xoay người bay ra ngoài cửa sổ, thi triển khinh công bay lên nóc nhà, rất nhanh đã tới thư viện duy nhất trong thành. Lúc này Trịnh lão phu tử đã tắt đèn đi ngủ, Linh Phượng Nhi theo cửa sổ nhảy vào phòng lão, lấy ra chiết hỏa tử mang theo bên người thổi một hơi lửa bùng sáng, Trịnh phu tử bị ánh sáng trong phòng làm thức giấc, mở mắt ra thấy trước mặt mình đang đứng một người bịt mặt, trong lòng cả kinh, đang muốn lớn tiếng kêu cứu liền bị người nọ điểm huyệt á khẩu, há miệng cũng không thể phát ra âm thanh.
Lão muốn động thủ cũng không phải là đối thủ của người bịt mặt, đang sợ hãi thì lại nghe người nọ mở miệng nói:
“Xin phu tử chớ sợ, tại hạ chỉ nhờ ngài viết cho phong thư tiến cử nhập kinh thi cống sinh, về phần danh tính ngài không cần viết, cứ việc chừa trống, viết thật tốt rồi đóng vào dấu ấn thư viện. Chỉ cần ngài thực hiện y lời, tại hạ sẽ không đả thương ngài.”
Nguyên lai Linh Phượng Nhi đã có tính toán, bản thân nghèo hai bàn tay trắng, nếu muốn nổi bật nhanh thì phương pháp đơn giản nhất là vào kinh ứng thí, mình vốn không phải thân nam nhi cũng không có công danh tú tài, bất đắc dĩ phải nhờ ‘ân sư’ này viết thư tiến cử theo thân phận nam nhân để ra kinh ứng thí, cũng may kì thi cống còn đến nửa tháng, nếu thúc ngựa chạy nhanh vẫn còn kịp.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại nhớ tới Tào Lâm Lang, tướng phủ thiên kim tuy rằng tính tình mạnh mẽ, điêu ngoa tùy hứng, cũng không biết vì sao mà mình như bị trúng tà, đối với nàng có ý nghĩ kì quái, đều là nữ tử, địa vị mình lại thấp kém cách xa nàng vạn dặm, thế mà đoạn tình này lại cột chặt lên người, cởi bỏ không được, quên cũng không xong, cứ trào dâng mãi không ngừng, nếu bị coi thường cũng được, bị quỷ mê hoặc tâm trí cũng tốt, thế gian này làm sao giải nghĩa được ái tình? Trời sinh ra nha đầu kia với mình đúng là khắc tinh, vừa thấy nàng một khắc thì bản thân mình như bị hạ ma chú.
Nói về Trịnh lão phu tử, nửa đêm canh ba bị nàng dọa như vậy, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng ngồi dậy, mài mực viết thư tín, rất nhanh sau đó đã thảo xong thư, đóng xuống ấn ký thư viện, giao phong thư cho Linh Phượng Nhi nói:
“Điền danh tính vào phong thư này, quan phụ trách khoa khảo mới thông qua.”
Linh Phượng Nhi tiếp nhận phong thư tiến cử, cảm tạ lão, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng ẩn mình vào bóng đêm, Trịnh lão phu tử vội vàng đóng cửa sổ, cửa lớn khóa chặt.
Linh Phượng Nhi rất nhanh trở về khách điếm, ngồi vào bàn lấy thư tín mở ra, nhìn một lát mài mực, cầm bút tỉ mỉ điền vào chỗ trống ba chữ: ‘TRÁC THANH VŨ’.
Đợi khô nét mực, nàng cẩn thận xem lại lần nữa, trong miệng không khỏi phát ra âm cười khẽ: “Trác Thanh Vũ…A, từ nay về sau trên đời này không còn Linh Phượng Nhi nữa, chỉ có Trác Thanh Vũ mà thôi.” Sau đó, cất kĩ phong thư vào hành lí, quay qua thổi tắt nến, trong phòng chỉ còn một mảnh tối đen…
---Sâu: Ta cảm thấy tác giả này chịu ảnh hưởng rất lớn từ những tác phẩm của Kim Dung.Phần tiền truyện rất giống Ỷ Thiên Đồ Long Ký, cảnh cướp đồ quan binh mặc lại giống Tiếu Ngạo Giang Hồ, không biết còn gì nữa ko hahaSẵn nói, ta cũng là fan của Thánh Cô xinh đẹp, hắc hắc :3Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store