ZingTruyen.Store

Bh Benh My Nhan Mat Tri Nho Mang Thai Dua Con Rong Cua Toi Tran Ly

Chương 3: Tiểu Long mạnh miệng

Cảm giác mềm mại ấm áp cùng hương thơm thoang thoảng ập đến. Dưới song trọng giáp công, Thương Lam mất khống chế thốt lên: "Nàng làm gì!"

Thương Lam như bị sét đánh, cảm giác ướt át trên cằm khiến nàng hồn xiêu phách lạc. Nàng run rẩy hai tay, che lại nơi vừa bị Ngọc Toàn Cơ hôn, lo lắng đến mức suýt chút nữa hóa thành long thân lẩn vào bầu trời.

"Nàng sao vậy?"

Ngọc Toàn Cơ vẻ mặt lo lắng ôm Thương Lam, nằm trên vai nàng nhẹ giọng hỏi: "Có phải mắc mưa không, người không khỏe à?"

Thương Lam định nói, chút nước mưa cỏn con làm sao khiến nàng cảm nhiễm phong hàn. Thế nhưng, câu tiếp theo Thương Lam thốt ra lại là: "Đúng vậy, bên ngoài gió thổi mưa xối, lúc ta về còn bị sét đánh, cho nên mới..."

"Nàng bị sét đánh?"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay áp lên bụng nhỏ mềm mại của Thương Lam, không ngừng vuốt ve từ trên xuống dưới.

Thương Lam sốt ruột đến mức gọi thẳng tên đối phương: "Ngọc Toàn Cơ!" Bụng nhỏ co thắt lại, nàng nắm chặt cổ tay Ngọc Toàn Cơ, kinh hãi nói: "Nàng không được sờ nữa!"

Ngọc Toàn Cơ nhìn chằm chằm sườn mặt Thương Lam, thấy khuôn mặt trắng tuyết ban đầu của nàng dần nhiễm một tầng hồng nhạt. Nàng lo lắng nói: "Bị thương sao? Bị thương chỗ nào? Bị thương nặng không? Có chảy máu không?"

Thương Lam rũ mắt nhìn xuống, cổ tay Ngọc Toàn Cơ đã bị nàng siết đến đỏ lên, làn da mềm mại lõm sâu vào. Nàng vội vàng buông tay, lắp bắp nói: "Ta... ta không sao. Nàng... nàng tại sao lại muốn... muốn..."

Hai chữ "hôn ta" trước sau không thể thốt ra từ miệng Thương Lam. Nàng đỏ mặt lườm Ngọc Toàn Cơ một cái, mím môi không nói lời nào. Nhưng Ngọc Toàn Cơ lại vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Cái gì?"

Thương Lam lắc đầu: "Không có, ta không sao, ta đâu phải phàm nhân, làm sao có chuyện gì."

Ngọc Toàn Cơ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngửi thấy một mùi khét lẹt nồng nặc. Nàng nhìn chằm chằm cái nồi không ngừng bốc khói đen trước mắt, cau mày.

Thương Lam vội vàng mở nắp nồi, một mùi khét lẹt nồng nặc ập vào mặt, sặc đến nàng không ngừng ho khan: "Khét lẹt!"

Thương Lam phất tay, từng dòng nước suối mát lạnh đổ vào chiếc chảo sắt đen nhánh bị cháy. Sau một tiếng "xì", mùi khét càng lúc càng khó ngửi.

Nàng lại nhẹ nhàng phất tay, liền cả nồi lẫn vung cùng nhau bay lên trời.

Thương Lam vẫy vẫy làn khói trắng trước mắt, quay đầu lại vẻ mặt chột dạ nhìn Ngọc Toàn Cơ: "Bữa tối của chúng ta mất rồi."

Để Ngọc Toàn Cơ ăn no, nàng cố ý cắt hai cây cải trắng bỏ vào, bắt hai con cá bạc to béo nhất hầm canh.

Ngọc Toàn Cơ thấy Thương Lam một bộ dáng vẻ sa sút tinh thần, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ phẳng lì, nhẹ giọng an ủi nói: "Không sao, ta không đói, vừa rồi nồi không làm bỏng tay nàng chứ."

Thương Lam nghe giọng nói mềm mại như nước của Ngọc Toàn Cơ, giọng nói của nàng cũng bất giác dịu dàng đi vài phần: "Không... không có."

Khó khăn lắm mới kiếm được hai cây cải trắng quý hiếm, ai ngờ một lá cải cũng chưa kịp ăn, lại bị long diễm của nàng nướng thành than tro.

Tất cả đều do Ngọc Toàn Cơ!

Nếu không phải Ngọc Toàn Cơ vào bếp quấy rầy, hại nàng phân tâm không khống chế tốt lửa, nồi đồ ăn này sẽ không có kết cục như vậy.

Nhưng mà. Chuyện này hình như cũng không phải lỗi của Ngọc Toàn Cơ.

Thôi vậy.

Nàng Thương Lam là thần thánh phương nào, lão phượng hoàng nói nàng là chân long cuối cùng trên đời này. Huống hồ nàng là chân long, lại làm sao có thể dây dưa không rõ với phàm nhân cỏn con vì chút chuyện nhỏ này.

"Ta đi ra ngoài săn bắn, hôm nay nhất định sẽ cho nàng ăn được rau xanh."

Thương Lam nắm lấy những ngón tay mềm mại của Ngọc Toàn Cơ, cảnh cáo nàng không được động chạm mình: "Từ giờ trở đi, không được lại gần ta quá, cũng không được lại lặng yên không một tiếng động ôm ta từ phía sau."

Thương Lam nhìn người phụ nữ yếu ớt đáng thương trước mắt, lại cảm thấy lời mình nói có vẻ hơi nặng. Nhưng nếu không đặt ra quy tắc cho Ngọc Toàn Cơ, nàng sẽ lại động chạm mình, làm cả con rồng tâm phiền ý loạn.

Ngọc Toàn Cơ đối với Thương Lam mà nói, dường như có một loại ma lực cực kỳ dụ hoặc.

Thương Lam không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với những sinh vật khác, ngay cả khi chạm trán yêu thú đến chiếm địa bàn, nàng cũng chỉ dùng móng vuốt sắc nhọn xé rách da thịt và gân cốt của chúng. Nhưng đối mặt với Ngọc Toàn Cơ, Thương Lam lại muốn hóa thành long thân, quấn lấy người phụ nữ này từ đầu đến chân, kín mít không một kẽ hở.

Nhưng con người lại quá yếu ớt, nàng lại sợ không khống chế được lực đạo, làm thương tổn làn da mềm mại non nớt của người này.

Đáng ghét!

Thương Lam cảm thấy mình thật sự bị điên rồi, ban đầu người phụ nữ này chỉ là đồ ăn của nàng mà thôi. Nhưng giờ đây, trong lòng nàng lại mơ hồ nảy sinh một loại ảo giác, muốn nuôi dưỡng người phụ nữ này thật tốt.

Ngọc Toàn Cơ chậm rãi nâng mắt, nàng nhẹ nhàng vươn tay phải, vuốt ve khóe mắt Thương Lam, theo đường cong sườn mặt lưu loát hoàn mỹ, chậm rãi chuyển xuống cằm.

Thương Lam nhìn chằm chằm đôi mắt Ngọc Toàn Cơ, không đọc được tình cảm chứa đựng trong con ngươi nàng, đành cứng đờ quay mặt đi.

"Ngứa."

Ngọc Toàn Cơ cong cong khóe môi, cười nói: "Được, đi sớm về sớm, ta sẽ luôn ở nhà chờ nàng."

Thương Lam chưa bao giờ ở chung phòng với ai, cũng chưa bao giờ nghe thấy người khác nói những lời yêu thương âu yếm với mình, nhất thời thế nhưng cảm thấy có vài phần kỳ lạ.

Trán lại ngứa, khắp người cũng nóng lên. Nàng nhận thấy có chút không ổn, liền hoảng hốt vô cùng hóa thành long thân bỏ chạy.

Ngọc Toàn Cơ đứng trong phòng bếp, nhìn cái lỗ thông gió nhỏ trên trần, bóng dáng Thương Lam trong mắt càng lúc càng nhỏ. Nàng vuốt ve con tiểu hắc long trên cổ tay, hơi cúi đầu, để lộ một đoạn cổ thon dài trắng nõn, nhìn nó nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Thương Lam đi đến chỗ ở của con Cửu Vĩ Hồ trên đỉnh núi bên cạnh.

Cửu Vĩ Hồ tên Đồ Sơn Bạch, là con hồ ly đã đến hoang dã hai trăm năm trước, có chút giao tình với Thương Lam.

"Trên người ngươi sao có mùi phụ nữ vậy, lại lén lút đi tìm tiểu yêu tinh nào à?"

Thương Lam chịu không nổi cái đuôi của con hồ ly trắng này cứ quét qua quét lại, dứt khoát dùng chân giẫm chặt một cái đuôi của nó.

Đồ Sơn Bạch biến thành hình người, ngồi đối diện Thương Lam, thấy nàng một bộ dáng vẻ như bị rút ngược vảy mà khóc than, lại thấy thật thú vị.

"Con rồng nhà ngươi sao lại không biết thương hương tiếc ngọc chút nào vậy? Hôm nay tính tình nóng nảy như thế, không lẽ bị tiểu nương tử của ngươi lạnh nhạt à."

Thương Lam nghẹn một hơi: "Cũng gần như vậy, hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu ăn cho nàng, dùng phương pháp ngươi dạy ta mấy hôm trước, kết quả..."

Đồ Sơn Bạch nghiêng đầu cười nói: "Ngươi sẽ không đem long đàm của ngươi, tính cả tiểu nương tử kia cùng nhau thiêu chết đấy chứ?"

Thương Lam giận dữ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Đồ Sơn Bạch cười nhún vai: "Nếu không phải đã chết nương tử, ta nghĩ không ra đường đường Hắc Long Đại Vương vì sao lại lộ ra biểu cảm như vậy."

Thương Lam càng tức giận: "Ngươi mới chết nương tử ấy!"

Đồ Sơn Bạch không để tâm cười cười: "Nương tử của ta đã chết lâu rồi."

Nàng dùng một cây que gỗ, sửa sang những móng tay đã mài tròn, vừa xoa vừa nói: "À đúng rồi, lần trước ngươi lấy trộm nồi niêu xoong chảo ở chỗ ta còn chưa tính sổ đâu."

Đồ Sơn Bạch không biết từ đâu móc ra một cái bàn tính cũ nát, một tay gõ lạch cạch: "Một cái chảo sắt hai đồng vàng, hai cái chén mỗi cái mười đồng..."

Thương Lam một tay giật lấy cái bàn tính trong tay Đồ Sơn Bạch, cầm trong tay lay động vài cái, cằm suýt rơi xuống: "Khoan đã! Một cái chén vỡ mười đồng vàng? Ngươi tính ăn cướp hả?!"

Đồ Sơn Bạch cười nói: "Hai cái chén đó là đồ cổ đấy, mười đồng vàng đã là giá hữu nghị ta dành cho ngươi đấy."

Thấy Thương Lam siết cái bàn tính cũ nát đến rung bần bật, Đồ Sơn Bạch đành phải rút lại lời nói trước đó: "Nếu ngươi không trả tiền cho ta, vậy... coi như ta tặng cho ngươi." Khoảnh khắc sau nàng đảo mắt, cười nói: "Nhưng ngươi coi như thiếu ta một ân tình."

Thương Lam lạnh lùng hừ một tiếng.

Đồ Sơn Bạch nhìn con ác long ngang ngược không nói lý này, trong lòng muôn vàn phẫn nộ, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng. Nàng nói sang chuyện khác: "Mấy hôm trước ta dạy ngươi đi bước thục nữ, ngươi học xong chưa?"

Thương Lam vốn ngồi không có dáng vẻ gì, nghe Đồ Sơn Bạch nói xong, lập tức ngồi thẳng người. Nhưng mà, dù ngụy trang thục nữ đến mấy, cũng không che giấu được khí thế kiêu ngạo của con ác long này.

Nhắc đến chuyện này, Thương Lam liền căm giận nói: "Chẳng có tác dụng gì cả!"

Đồ Sơn Bạch vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thứ ta dạy làm sao lại vô dụng được?"

Thương Lam tức giận nói: "Nàng hỏi ta có phải bị thứ đồ dơ gì ám vào người không. Ta đưa tình liếc mắt nhìn nàng, nàng thế nhưng nói mắt ta bị co giật, còn muốn đưa ta đi khám đại phu!"

Sắc mặt Đồ Sơn Bạch dần trở nên có chút kỳ lạ, nàng hung hăng cấu một phen vào đùi mình, nhìn con rồng ngốc này, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Ngay sau đó, nàng lắp bắp nói: "Cái này... cái này..."

Thương Lam lại một trận tức muốn hộc máu: "Cái gì cái này cái kia, ngươi chính là vô dụng!"

Đồ Sơn Bạch cuối cùng cũng tìm được cơ hội cong cong khóe miệng cứng đờ: "Được được được, ta vô dụng."

Thương Lam tùy tay móc từ thắt lưng ra một khối đá quý, ném cho Đồ Sơn Bạch: "Hôm nay ta đến không mang đồng vàng, nợ trước."

Đồ Sơn Bạch đối với tính cách của con rồng này đã nắm rõ mồn một.

Có tiền, nhưng keo kiệt.

Thương Lam thấy nhà Đồ Sơn Bạch bốn vách tường trống trơn, không còn gì có thể lấy, chuẩn bị lại đi chỗ lão phượng hoàng thử vận may.

Đồ Sơn Bạch nhìn chằm chằm bóng dáng Thương Lam, vuốt ve cái đuôi mềm mại xù xì của mình. Nàng thở dài một hơi, dịu giọng khuyên bảo: "Ta nói cho ngươi nghe này, ở bên cạnh con người sẽ không có kết cục tốt đâu."

Thương Lam quay đầu, không nhịn được nói: "Ai ở bên cạnh nàng? Ta chỉ là thấy nàng đáng thương thôi."

Đồ Sơn Bạch: "Thật không?" Thương Lam: "Thật mà."

Đồ Sơn Bạch nghiêng đầu cười nói: "Thật à?" Thương Lam: "..."

Đồ Sơn Bạch một tay chống cằm, ôm lấy cái đuôi cáo duy nhất còn sót lại của mình, một tay không nhẹ không nặng gõ mặt bàn, vẻ mặt u sầu nói: "Lão nương năm đó chính là Cửu Vĩ Hồ đấy."

Nàng thở dài một hơi: "Ta cho ngươi một lời khuyên, giấu kỹ vảy hộ tâm của ngươi, đừng để kẻ có lòng rút mất."

"Vảy hộ tâm của ta..." Thương Lam lẩm bẩm một câu, lắc đầu nói: "Nó mọc tốt lành như vậy, làm sao có thể bị người rút mất được?"

Đồ Sơn Bạch uống một ngụm trà, cười nói: "Đây là lời khuyên của con hồ ly già này dành cho con tiểu long như ngươi, ngươi nghe chút thôi. Lòng người, còn đáng sợ hơn bất kỳ yêu ma quỷ quái nào."

Thương Lam lại khinh thường nhìn lại nói: "Ngươi yên tâm đi, ta đã kiểm tra trong ngoài nàng rồi, chỉ là một con người bình thường yếu ớt mà thôi. Đừng nói là vảy hộ tâm, ngay cả một sợi lông cũng không rút được đâu."

Đồ Sơn Bạch nhíu nhíu mày: "Ngươi có lông không?" Thương Lam: "Không có."

Rời khỏi động hồ ly, Thương Lam nghĩ đến lời đảm bảo của mình với Ngọc Toàn Cơ, nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về. Nếu nàng tay không trở về, chẳng phải sẽ mất mặt trước mặt con người sao.

Chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, danh tiếng vang dội của đường đường Hắc Long Đại Vương nàng sẽ bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ.

Bên Cửu Vĩ Hồ đến một sợi lông cũng không có, Thương Lam muốn đi bên lão phượng hoàng thử vận may. Nhưng nàng không lâu trước đây mới bị lão phượng hoàng bắt lại giáo huấn một phen, nếu lại bị bắt, phỏng chừng thật sự sẽ bị nàng lột da rút gân dịch cốt lấy thịt, cho con mèo thối của nàng ta làm đồ ăn.

Thương Lam lượn một vòng trên trời, không tìm thấy củ cải của thỏ yêu, thậm chí ngay cả một cọng cải cũng không thấy.

Cái nơi quỷ quái đáng chết này!

Thương Lam mắng thầm một câu trong lòng, rơi xuống đất hóa thành hình người, lặng lẽ trở về long đàm trong hang động.

Trên giường đá không có bóng người, Ngọc Toàn Cơ cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhưng may mắn, tiểu long mà Thương Lam hóa thành từ vảy có thể nói cho nàng vị trí cụ thể của Ngọc Toàn Cơ.

Thương Lam lẻn vào phòng bếp, thấy Ngọc Toàn Cơ đang dùng nước suối rửa sạch một chậu cà rốt.

Nàng dùng con dao bị Thương Lam chém thủng một lỗ, nhanh nhẹn cạo vảy một con cá bạc. Mổ bụng bỏ nội tạng, dùng nước sạch rửa sạch sẽ, những lát cá trắng như tuyết được đôi bàn tay gầy gò nhợt nhạt có khớp xương rõ ràng, thuần thục cắt thành những lát cá mỏng.

Thương Lam nhìn bóng dáng Ngọc Toàn Cơ bận rộn trong bếp, đứng phía sau nàng nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Cà rốt từ đâu ra?

Không đúng. Quan trọng không phải cà rốt, mà là tại sao Ngọc Toàn Cơ lại bò dậy nấu cơm cho nàng?

Thương Lam vuốt ve ngực, ngoài trái tim không ngừng đập ra, nàng hậu tri hậu giác phát hiện, hình như thiếu chút gì đó. Vảy hộ tâm...

Trên người nàng dường như chưa bao giờ có thứ này.

°° vote đi bé °°

Cơ tỷ cũng thương bé rồng quá chừng 😘😘😘.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store