ZingTruyen.Store

Bg Abo Toi Lam Ba Tong A Bien O

Nghe thấy câu hỏi của Lộc Hi, sắc mặt Ôn Thanh Mặc lập tức cứng lại rồi. Ngữ khí anh có chút biến đổi, nói: "Không quen biết."

Ngừng vài giây, anh hỏi lại: "Sao thế, em có hứng thú?"

Phát hiện ngữ khí Ôn Thanh Mặc có vẻ kỳ quái, Lộc Hi lập tức phản ứng lại. Cô quá nóng lòng muốn xác định người kia có phải nữ chính không cho nên câu hỏi này làm người ta hiểu lầm cũng đúng.

Cái này rất giống loại người còn vấn vương người yêu cũ.

Lộc Hi vội vàng xua tay giải thích: "Đừng hiểu lầm. Em thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp nên muốn làm quen thôi."

Ôn Thanh Mặc nhìn cô, trên mặt viết rõ ba chữ 'tôi không tin'.

"Ôn tổng, chào buổi tối."

Anh còn chưa kịp nói, bên cạnh đã có người xuất hiện. Lộc Hi cũng nhìn thấy. Đối phương là một Alpha nam, bên cạnh còn có một Omega nữ xinh đẹp. Alpha kia dường như cũng đã sắp 50 nhưng nhìn vẫn rất tuấn tú lịch sự. Ông ta vươn tay với Ôn Thanh Mặc: "Không biết Ôn tổng còn nhớ tôi không, tôi là...."

"Tôi nhớ, lão tổng của Hải Nạp, đã lâu không gặp ngài."

Ôn Thanh Mặc gật gật đầu, lộ ra nụ cười công nghiệp thường ngày. Anh vươn tay khẽ nắm một chút.

"Chào anh, Ôn tổng. Phải rồi, giới thiệu với anh đây là con gái tôi....." Nam nhân nói, kéo Omega nữ bên cạnh mình tới trước mặt Ôn Thanh Mặc.

Mắt thấy đây là tiết mục mai mối, Lộc Hi cảm giác cả người sáng chói. Cô gật đầu với Ôn Thanh Mặc, tự giác rời đi. Tiếp tục xem tranh thôi.

Chắc bởi vì hai con trai Ôn gia đều là Alpha tài tuấn nên hai người cũng phải xã giao rất nhiều. Người này đi người khác đến, chủ yếu là nói về chuyện kinh doanh.

Đương nhiên cũng có người tìm Lộc Hi nói chuyện phiếm. Cơ mà cô vẫn là sinh viên, đa số người đến cũng chỉ trò chuyện mấy câu rồi đi.

Lộc Hi ứng phó mấy người, lại ở trong đại sảnh lang thang tới lui.

Theo thời gian, các khách nhân cũng đã đến đông đủ. Tiếp đón rồi, cũng tặng quà rồi, lão phu nhân chậm rãi đứng dậy. Ôn phu nhân cùng Ôn tiên sinh đỡ bà lên tầng 3.

Lộc Hi vội vàng chạy theo.

Đúng lúc này, cô thấy người đi cuối cùng trong đám người là Ôn Thanh Mặc tự nhiên dừng bước. Anh đỡ lấy tay vịn cầu thang, người lảo đảo không đứng vững.

......Hay là thân thể không thoải mái?

Lộc Hi muốn chạy tới bên anh. Nhưng giây tiếp theo Ôn Thanh Mặc liền đứng dậy. Sắc mặt anh vẫn như thường mà tiếp tục hướng trên lầu đi đến, giống như những gì Lộc Hi vừa thấy chỉ là ảo giác.

Lộc Hi: "......"

Tầng 3 chính giống như một nhà hàng lớn. Bên trong có mười cái bàn. Các Tân khách sôi nổi ngồi vào chỗ. Lộc Hi là người Ôn gia, tự nhiên ngồi cùng lão phu nhân.

Ôn Thanh Mặc giúp Lộ Hi kéo ghế dựa ra, sau đó mới ngồi xuống.

"...... Cảm ơn anh."

Lộc Hi thụ sủng nhược kinh.

Sao cô không biết Ôn Thanh Mặc cũng có mặt thân sĩ như vậy.

Toàn bộ quá trình trong tiệc mừng thọ cũng không khác buổi tiệc trước cô tham gia. Chỉ là tiệc mừng thọ này lớn hơn, cũng Long trọng hơn nhiều.

Trên bàn đã bày mấy món ăn. Sau khi mọi người ăn lót dạ liền kính rượu lão phu nhân. Đầu tiên là Ôn tiên sinh, sau đó đến mấy tiểu bối Ôn gia khác lần lượt kính bà. Tiếp đó là bạn bè.

Lộc Hi cầm ly rượu đến trước mặt lão phu nhân. Cô khẽ cụng ly: "Cháu chúc bà nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân."

"Ai da, tốt, tốt, tốt. Mượn cát ngôn của Tiểu Hi vậy." Lão phu nhân tươi cười vỗ vỗ bả vai cô.

Lộc Hi trở lại chỗ ngồi, buông ly rượu, khẽ nhìn qua bên Ôn Thanh Mặc. Anh vẫn luôn để tay lên bụng. Cô không nghĩ quá nhiều liền bắt đầu ăn.

Nghe nói trong bữa tiệc có làm một vài món Pháp. Lộc Hi nhìn người phục vụ mang đến một cái đĩa màu trắng. Bên trên là món nhím biển. Lộc Hi xắt một miếng.

Trước đây, Lộc Hi chưa từng ăn nhím biển, chỉ xem qua một vài video mukbang. Vốn dĩ cô nghĩ mình không ăn được nhưng khi ăn cũng không thấy mùi tanh. Ngược lại còn rất thơm ngon.

Khuyết điểm chính là chỉ ăn được vài miếng.

Đồ ăn rất nhiều nhưng phân lượng lại ít. Từng món từng món được bày lên. Lộ Hi cũng không khách khí nữa, bắt đầu thử hết các món ăn khác.

Gan ngỗng này vị có hơi lạ nhưng rất cuốn. Còn có đá bào nữa....

Ăn ăn ăn, Lộc Hi cũng quen với việc đối đáp với vài người. Ngẫu nhiên sẽ có trưởng bối hỏi cô học tập thế nào? Sau này tốt nghiệp thì muốn làm gì, có tính toán kết hôn không. Hỏi đi hỏi lại cũng chỉ xoay quanh mấy vấn đề đó. Lộc Hi lừa gạt, đáp lại người này rồi trả lời người khác. Nhìn chung cũng không đến mức làm người ta phật ý.

Ăn một lượt rồi lại kính rượu một lượt.

"Ôn tổng, tôi kính anh một ly. Sau này chuyện sinh ý còn cần anh chiếu cố nhiều hơn....Ôn tổng, Ôn tổng?"

Bàn bên cạnh có người tới kính rượu Ôn Thanh Mặc. Người kia nói hơn phân nửa rồi mà Ôn Thanh Mặc vẫn không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy ai nói vậy. Lộc Hi cũng không ăn nữa, kinh ngạc nhìn anh.

Anh hơi cúi đầu, sắc mặt không quá tốt. Cũng không biết sao mà một tay vẫn để lên bụng, một tay chống lên mặt bàn. Tới khi đối phương gọi đến lần thứ ba, Ôn Thanh Mặc mới hoàn hồn đứng dậy. Anh chỉ có thể tạ lỗi với người ta: "Xin lỗi, tôi có hơi thất thần."

Ôn Thanh Mặc nói, rất nhanh liền khôi phục vẻ tầm ổn. Anh khẽ cụng ly với người đó: "Về sau cũng mong ngài chiếu cố nhiều hơn."

Chờ người kia rời đi, Lộc Hi mới do dự, hơi tới gần Ôn Thanh Mặc. Cô đè thấp giọng nói, hỏi anh: "Anh không khỏe sao?"

Ôn Thanh Mặc buông chén rượu nhìn Lộc Hi. Anh không nói chuyện, cũng không có động tác, chỉ là ngón tay hơi cuộn lại.

"Lại tới kỳ mẫn cảm?"

Lộc Hi không nói ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình dò hỏi. Dưới ánh đèn pha lê, sắc mặt Ôn Thanh Mặc tái nhợt thật sự khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store