Chương 3: Cơn Mưa Đầu Tiên
Bốn mươi phút nghỉ trưa đã kết thúc, nhưng Kha không cảm thấy hồi phục. Ngược lại, việc "nếm" nỗi hỗn loạn cảm xúc của đồng nghiệp đã bào mòn anh hơn cả một ca làm việc.
Anh quay lại bếp, đối diện với thử thách tiếp theo: món tráng miệng "Giấc Mơ Phá Vỡ" của Bếp trưởng Hải. Một cái tên mỉa mai đến tàn nhẫn.
"Làm lại, Kha. Lần này, không chỉ là caramel. Hãy làm cho nó trở nên độc nhất." Hải ra lệnh, mắt nhìn chằm chằm vào Kha như thể đang chờ đợi một sai sót.
Kha cầm chiếc dao gọt. Anh biết mình đang ở một điểm giới hạn. Anh cảm nhận được thứ năng lượng siêu nhiên đó đang trào dâng, nhưng anh cần một chất xúc tác. Anh cần sự kiệt quệ tột cùng.
Anh làm việc như một cái máy, nhưng nhanh hơn, hung hăng hơn. Anh không chỉ hoàn thành các order; anh đang lao vào chúng, dùng sức lực cuối cùng của mình để ép buộc cơ thể và tâm trí chạm đến ngưỡng đổ vỡ.
Bên ngoài cửa sổ bếp, một trận mưa rào mùa hè bất chợt ập xuống thành phố, nặng hạt và dữ dội. Ánh đèn đường bị màn mưa làm mờ đi, tạo ra một không khí cô lập hoàn toàn.
Khi Kha chế biến món tráng miệng, anh cố tình đẩy bản thân đến giới hạn. Anh để tay bị bỏng nhẹ bởi lớp caramel nóng chảy, cảm nhận cơn đau như một điểm neo. Anh khuấy hỗn hợp chocolate tan chảy, cố gắng nếm được vị cô độc thuần khiết.
Sắp rồi. Sắp phá vỡ.
Tiếng mưa đập vào mái tôn, hòa lẫn với tiếng kim loại va chạm trong bếp, tạo nên một điệu nhạc hỗn loạn.
Cuối cùng, món "Giấc Mơ Phá Vỡ" được hoàn thành: lớp caramel đen bóng, sắc lạnh, bao phủ một nhân kem sô-cô-la đắng ngắt. Nó hoàn hảo, nhưng mang một vẻ u ám.
Kha đặt đĩa lên kệ, và đó là khoảnh khắc sự mệt mỏi thể chất đã chiến thắng.
Đầu óc anh quay cuồng. Anh nghe thấy tiếng mưa gầm gừ như một con thú. Trước khi cơ thể anh kịp đổ gục, Kha nhìn vào lớp caramel đen, và thấy mình không còn nhìn thấy lớp đường cháy. Anh thấy một hồ nước đen tối, và chính anh đang chìm vào đó.
Thế giới sụp đổ trong một tiếng 'Phịch' khô khốc.
Kha mở mắt. Môi trường đã thay đổi. Không còn mùi dầu mỡ, chỉ có mùi thuốc sát trùng và chăn ga mới.
Ánh sáng trắng xóa chiếu xuống từ đèn trần. Anh đang ở trong bệnh viện.
Anh quay sang. Mẹ anh, một phụ nữ gầy gò với đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy hy vọng, đang nắm chặt tay anh.
"Con trai... con làm mẹ sợ quá," giọng bà run run. "Bác sĩ nói con kiệt sức. Kiệt sức đến mức..." Bà không thể nói hết câu.
Kha cố gắng trấn an mẹ, nhưng anh cảm thấy một sự xa cách lạ thường. Anh đã mang quá nhiều cảm xúc kỳ lạ từ khoảnh khắc trước khi anh đổ gục, nó khiến sự quan tâm của mẹ anh dường như mờ nhạt.
Bỗng, cánh cửa mở ra. Bếp trưởng Hải bước vào. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen giản dị thay vì đồng phục bếp.
Mẹ Kha đứng dậy, lắp bắp cảm ơn Hải. "Cảm ơn cậu đã đưa nó đến đây... Cậu Hải luôn quan tâm đến Kha."
Hải chỉ gật đầu cộc lốc, nhưng khi mẹ Kha đi pha nước, hắn lại gần giường bệnh.
"Mày làm tao bẽ mặt, Kha," Hải gầm gừ, nhưng âm lượng nhỏ hơn nhiều so với trong bếp. "Mày biết không? Hạng mục ba sao đó, là tao giành được nhờ mày. Món 'Chim Cút Sương Mai' là món của mày."
Hải không nhìn vào Kha, mà nhìn ra cửa sổ, nơi màn mưa đã ngớt, chỉ còn lại những giọt nước đọng trên kính.
"Tao biết mày ghét tao. Tốt thôi," hắn tiếp tục, giọng trầm đục hơn. "Tao muốn mày kiệt sức. Tao muốn mày giỏi hơn tao. Nếu tao không dồn mày vào chân tường, mày đã chẳng bao giờ tạo ra được cái thứ điên rồ hoàn hảo đó."
Hải quay sang, đôi mắt đỏ ngầu giờ mang một nỗi đau khó hiểu.
"Tao không có em trai, Kha. Tao đã bỏ nhà đi khi còn trẻ, vì tao cũng sợ hãi sự thất bại như mày. Nhưng tao đã tìm được một cái gì đó... trong cách mày nấu ăn. Một sự cuồng tín giống tao."
Hắn đặt một chiếc phong bì lên bàn. "Nghỉ việc đi. Số tiền này đủ để mày trả nợ và bbắt đầu lại ở một nơi khác. Đừng quay lại đây. Đừng để tao phải thấy mày gục ngã lần nữa. Mày không phải là cái bóng của tao, Kha. Mày rất đặc biệt."
Hải quay lưng đi ngay lập tức, không đợi câu trả lời.
Kha nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp: không chỉ có sự độc ác, mà còn có một "vị ấm áp, tội lỗi" của sự che chở.
Nhưng khi anh nhìn vào tấm chăn bệnh viện, cảm giác kiệt sức lại ập đến.
Anh chưa bao giờ điên rồ đến thế. Và anh biết, sự điên rồ của anh không nằm trong căn phòng này.
Anh nhắm mắt lại. Cơn mưa đã ngừng. Nhưng trong tâm trí anh, tiếng nước vẫn chảy.
Anh bắt đầu nghe thấy những hương vị.
Vị mặn của nước mắt mẹ.
Vị tanh của sự che giấu của Hải.
Và vị ngọt nồng của cánh cửa đã mở.
Lần này, Kha không còn sợ hãi, anh đã trở nên điềm tỉnh hơn để bắt đầu một hành trình mới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store