Ben Nhau Den Cuoi Con Duong
Sau nhiều ngày mất liên lạc, Thư Hoa quyết định tìm đến nhà Tú Trân với quyết tâm làm rõ mọi chuyện. Trái tim cô tràn ngập cảm giác giận dữ, thất vọng, và cả nỗi nhớ da diết mà cô đã kìm nén quá lâu. Trên tay cô là bức thư chưa gửi của Tú Trân, lá thư mà Thư Hoa tình cờ tìm thấy khi cô đến thăm nhà của Trân lần cuối cùng trước khi từ bỏ.
Khi cửa mở, Tú Trân xuất hiện với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt đầy sự căng thẳng. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, không ai biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, Thư Hoa phá vỡ sự im lặng, giọng cô run run vì xúc động:
— Chị Trân, tại sao chị lại bỏ em mà đi? Tại sao chị không nói gì với em?
Tú Trân cúi đầu, cảm giác tội lỗi và nỗi đau hiện rõ trong ánh mắt. Cô biết rằng sự xa cách này đã làm tổn thương Thư Hoa, nhưng Trân vẫn không đủ can đảm để đối diện với quá khứ, đặc biệt là những tin đồn ác ý đã gây ra nhiều đau đớn trong cuộc sống của cô. Tin đồn rằng cô từng có hành vi xấu trong quá khứ, rằng cô không phải là người đáng tin cậy, đã lan rộng một cách vô căn cứ và khiến cô bị xã hội quay lưng.
— Chị xin lỗi, Thư Hoa... Nhưng chị sợ rằng nếu em biết những tin đồn về chị, em sẽ không bao giờ nhìn chị bằng ánh mắt như trước nữa. Chị không muốn em phải chịu đau đớn vì những điều mà chị đã từng trải qua, dù nó không đúng.
Tú Trân nói, giọng cô nghẹn ngào.
Thư Hoa nhìn sâu vào đôi mắt của Trân, nhận ra đằng sau sự cứng rắn ấy là một trái tim mong manh, chịu đựng bao đau khổ. Cô nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên vai Trân và nói:
— Em không quan tâm đến những lời người ta nói, chị Trân. Em chỉ quan tâm đến người mà em yêu thương, người mà em đã nhìn thấy trong những khoảnh khắc dịu dàng, chân thật. Nếu đó chỉ là tin đồn, thì tại sao chị lại để nó điều khiển cuộc sống của mình?
Tú Trân bất ngờ trước sự kiên quyết và lòng dũng cảm của Thư Hoa. Cô chưa từng nghĩ rằng Thư Hoa sẽ sẵn sàng đối diện với mọi khó khăn cùng mình, bất chấp những lời đồn đại và sự hiểu lầm. Trong giây phút ấy, Tú Trân cảm thấy như một tảng đá nặng nề trong lòng cô đã được nhấc bỏ.
Hai người ngồi xuống cùng nhau, và Tú Trân kể cho Thư Hoa nghe về những tin đồn ác ý đã ám ảnh cuộc sống của cô từ nhiều năm trước. Cô giải thích rằng đã có những người vì đố kỵ mà tạo ra câu chuyện dối trá để hủy hoại danh tiếng của cô, và những câu chuyện đó đã lan rộng đến mức không ai còn muốn tìm hiểu sự thật.
— Chị đã nghĩ rằng cách duy nhất để bảo vệ em là rời xa em. Nhưng có lẽ chị đã sai. Chị không nghĩ rằng em có thể hiểu và chấp nhận chị như thế này.
Tú Trân nói trong giọt nước mắt.
Thư Hoa mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt của Trân. Cô nhẹ nhàng nói:
— Em hiểu chị hơn chị nghĩ. Em sẽ ở bên cạnh chị, dù có thế nào đi nữa. Em muốn cùng chị vượt qua tất cả những gì xảy ra trong quá khứ, để chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Sự ấm áp và kiên định trong giọng nói của Thư Hoa khiến Tú Trân không khỏi xúc động. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy được chấp nhận, được tha thứ và yêu thương một cách trọn vẹn. Cô ôm Thư Hoa thật chặt, cảm giác như cuối cùng mình đã tìm được một chỗ dựa an toàn sau bao năm trời lạc lối.
Từ giây phút ấy, Tú Trân hiểu rằng cô không cần phải chạy trốn khỏi quá khứ hay nỗi sợ hãi nữa. Thư Hoa đã mang đến cho cô niềm hy vọng và dũng khí để đối diện với mọi thứ, để bước tiếp cùng nhau và mở ra một tương lai mới.
Khi cửa mở, Tú Trân xuất hiện với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt đầy sự căng thẳng. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, không ai biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, Thư Hoa phá vỡ sự im lặng, giọng cô run run vì xúc động:
— Chị Trân, tại sao chị lại bỏ em mà đi? Tại sao chị không nói gì với em?
Tú Trân cúi đầu, cảm giác tội lỗi và nỗi đau hiện rõ trong ánh mắt. Cô biết rằng sự xa cách này đã làm tổn thương Thư Hoa, nhưng Trân vẫn không đủ can đảm để đối diện với quá khứ, đặc biệt là những tin đồn ác ý đã gây ra nhiều đau đớn trong cuộc sống của cô. Tin đồn rằng cô từng có hành vi xấu trong quá khứ, rằng cô không phải là người đáng tin cậy, đã lan rộng một cách vô căn cứ và khiến cô bị xã hội quay lưng.
— Chị xin lỗi, Thư Hoa... Nhưng chị sợ rằng nếu em biết những tin đồn về chị, em sẽ không bao giờ nhìn chị bằng ánh mắt như trước nữa. Chị không muốn em phải chịu đau đớn vì những điều mà chị đã từng trải qua, dù nó không đúng.
Tú Trân nói, giọng cô nghẹn ngào.
Thư Hoa nhìn sâu vào đôi mắt của Trân, nhận ra đằng sau sự cứng rắn ấy là một trái tim mong manh, chịu đựng bao đau khổ. Cô nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên vai Trân và nói:
— Em không quan tâm đến những lời người ta nói, chị Trân. Em chỉ quan tâm đến người mà em yêu thương, người mà em đã nhìn thấy trong những khoảnh khắc dịu dàng, chân thật. Nếu đó chỉ là tin đồn, thì tại sao chị lại để nó điều khiển cuộc sống của mình?
Tú Trân bất ngờ trước sự kiên quyết và lòng dũng cảm của Thư Hoa. Cô chưa từng nghĩ rằng Thư Hoa sẽ sẵn sàng đối diện với mọi khó khăn cùng mình, bất chấp những lời đồn đại và sự hiểu lầm. Trong giây phút ấy, Tú Trân cảm thấy như một tảng đá nặng nề trong lòng cô đã được nhấc bỏ.
Hai người ngồi xuống cùng nhau, và Tú Trân kể cho Thư Hoa nghe về những tin đồn ác ý đã ám ảnh cuộc sống của cô từ nhiều năm trước. Cô giải thích rằng đã có những người vì đố kỵ mà tạo ra câu chuyện dối trá để hủy hoại danh tiếng của cô, và những câu chuyện đó đã lan rộng đến mức không ai còn muốn tìm hiểu sự thật.
— Chị đã nghĩ rằng cách duy nhất để bảo vệ em là rời xa em. Nhưng có lẽ chị đã sai. Chị không nghĩ rằng em có thể hiểu và chấp nhận chị như thế này.
Tú Trân nói trong giọt nước mắt.
Thư Hoa mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt của Trân. Cô nhẹ nhàng nói:
— Em hiểu chị hơn chị nghĩ. Em sẽ ở bên cạnh chị, dù có thế nào đi nữa. Em muốn cùng chị vượt qua tất cả những gì xảy ra trong quá khứ, để chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Sự ấm áp và kiên định trong giọng nói của Thư Hoa khiến Tú Trân không khỏi xúc động. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy được chấp nhận, được tha thứ và yêu thương một cách trọn vẹn. Cô ôm Thư Hoa thật chặt, cảm giác như cuối cùng mình đã tìm được một chỗ dựa an toàn sau bao năm trời lạc lối.
Từ giây phút ấy, Tú Trân hiểu rằng cô không cần phải chạy trốn khỏi quá khứ hay nỗi sợ hãi nữa. Thư Hoa đã mang đến cho cô niềm hy vọng và dũng khí để đối diện với mọi thứ, để bước tiếp cùng nhau và mở ra một tương lai mới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store