Bej48 Cam Ky Hai Nguoi Thiet Diem Ho Le Chi X Dien Thu Le
Hồ tư lệnh lại cưới thêm một di thái thái.*di thái thái : vợ lẽ Tin tức này lan truyền từ các nhóm khách nhàn rỗi trong các quán trà của Yến Thành, kì thực điều đó cũng không cảm thấy có gì lạ . Hồ tư lệnh nổi danh "tướng quân không thể hiểu được" : Thủ hạ có bao nhiêu lính? Không nói rõ được; Trong nhà có bao nhiêu tiền? Không đếm hết được; Trong nhà có bao nhiêu thê thiếp? Càng không thể nói rõ. Tóm lại, tại vùng này, Hồ tư lệnh chính là hoàng đế, muốn cưới mấy cái di thái thái liền cưới bấy nhiêu di thái thái, không ai có thể ngăn được. Có người tốt bụng còn thật tình đi đếm, lại phát hiện hai bàn tay và bàn chân cộng lại đều không đủ . Vậy thì, lần này là vị cô nương nào đây?Kỳ thật Hồ tư lệnh đối với chuyện này nóng lạnh gì cũng không kị, chỉ cần nhìn trúng là được, cũng không quan trọng đối phương là đại cô nương hay là tiểu goá phụ, là kỹ nữ xuất thân thanh lâu hay là nữ sinh đang đọc sách. Háo sắc vẫn hoàn háo sắc, nhưng mà có chút miễn cưỡng còn tính có lương tâm trước nay chưa bao giờ cường đoạt dân nữ, nhìn trúng ai liền đem một đống lễ hỏi cưới đưa tới trước cửa, gật đầu đồng ý liền cho kiệu hoa nâng về bái cái đường thành cái thân. Chỉ là Hồ tư lệnh địa bàn ngày càng lớn, việc chính sự rất bận rộn, sau này cưới thêm di thái thái có thể ngay cả nghi lễ bái đường đều có thể cho qua, cưới về liền trực tiếp tìm nơi an trí trong nhà, chỉ khi nhớ tới Hồ tư lệnh mới đi qua. Nhóm khách nhàn nhã còn trêu chọc nói rằng, không chừng vài hai ba vị di thái thái đã bỏ trốn theo trai rồi, Hồ tư lệnh cũng không có biết.
Cô nương lần này sắp cưới, nghe nói là Điền gia tiểu thư giàu có nổi tiếng trong thành, đã từng du học ở nước ngoài, nghe nói lớn lên cũng đẹp đẽ, nhưng tính tình hơi nhút nhát chút, không thường ra ngoài gặp người. *Điền Thù Lệ Điền tiểu thư
" Cũng lại là một đoá hoa tươi cắm ở......" (bãi cức trâu :)))
Trong quán trà có người vừa muốn cảm khái, liền thấy có vài người giống binh lính tới gần, nhanh chóng đem miệng ngậm lại. Mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau, trong lòng cũng biết rõ . Đúng lúc này, vị Điền gia tiểu thư đẹp như hoa trong miệng các vị khách trà quán, một khuôn mặt ngốc nghếch đang mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, như một con rối đột nhiên bị người dắt đi hành lễ, chiếc khăn voan đỏ trên đầu phát ra ánh quang, không phải nàng không nhìn thấy, nhưng kỳ thật trong lòng nàng là nghĩ không bằng cái gì cũng đều nhìn không thấy, coi như hai mắt bị bịt lại . Người ngoài chỉ biết Điền gia gia sản lớn, nhưng người trong nhà mới hiểu rõ, đều là giữ thể diện mà thôi, trên thực tế đã sa sút từ lâu, bất quá chỉ còn cái vỏ rỗng. Nếu không như thế, nàng Điền Thù Lệ sẽ không bị cha nàng kịch liệt gọi mấy cuộc điện báo kêu trở về gấp, càng không đến mức bị vội vội vàng vàng gả đến Hồ gia.
Nói là gả chồng, nhưng thực chất, nàng chỉ là 'món quà' do nhà họ Điền ban tặng để lấy lòng Hồ tư lệnh.
Nghe nói rằng Hồ tư lệnh vì công việc bận rộn , mấy ngày này căn bản không ở Yến Thành. Cho nên nghi thức đều hết thảy đơn giản, bị đưa tới bài vị tổ tiên Hồ gia thắp hương, đến tiệc rượu cũng chưa bày ra. Trong bụng ít nhiều có chút văn hoá phương Tây Điền tiểu thư chán ghét những lễ nghi phiền phức đó, cuộc hôn nhân đến vội vàng này, âu cũng là hợp ý nàng. Khi mọi việc xong xuôi, có một người lính cần vụ tiến lại hướng nàng kính lễ, nói mang nàng về phòng đã được an bài nghỉ ngơi.
Điền Thù Lệ nghĩ thầm, cuối cùng cũng được thở nhẹ nhõm một hơi.Tuy rằng trốn thoát được nhất thời trốn không thoát một đời, nhưng có thể tránh Hồ tư lệnh kia một ngày liền tính một ngày đi.
Hành lễ vào ban đêm, lăn lộn một hồi màn đêm càng sâu, Điền tiểu thư tự mình vén khăn trùm đầu, nha hoàn được phái tới hầu hạ nàng cũng thật lanh lợi, thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, liền hỏi muốn giúp nàng thay áo chuẩn bị nghỉ ngơi. Điền Thù Lệ mới vừa gật đầu, lính cần vụ vừa dẫn nàng tới đây kia lại tới nữa, đem tiểu nha hoàn đi không biết nhỏ giọng nói gì đó, tiểu nha hoàn hiểu ý gật gật đầu lui qua một bên. Lính cần vụ hướng nàng hành lễ nghiêm, nói mời thái thái sang phòng khác nghỉ ngơi.
Điền Thù Lệ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng người ở dưới mái nhà này, không thể không cúi đầu, nàng nhỏ giọng đáp ứng, đi theo đối phương đi ra ngoài.
Hồ tư lệnh có vài dinh thự ở Yến Thành, nơi này là một trong đó toà biệt viện, nhưng nó cũng lớn đến khoa trương, nghe nói là mua từ trong tay vị bối lạc tiền triều lụi bại . Dọc theo hành lang rẽ trái rẽ phải gấp khúc, cơ hồ xuyên qua hơn nửa cái hoa viên, từ hậu viện tới cánh cửa phía Tây. Lính cần vụ gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, ra hiệu mời nàng vào phòng.
Điền Thù Lệ bước qua ngưỡng cửa, vừa mới đi vài bước, cửa phòng đã bị đóng từ bên ngoài, phát ra 'kẽo kẹt' một tiếng.
Tuy rằng là dinh thự cổ truyền từ đời trước, nhưng Hồ tư lệnh cũng coi như là kẻ thức thời, trong viện căng dây điện, đêm tối vẫn thắp đèn. Tây sương phòng này đồ đạc bày biện cũng hơi chút Tây hoá, tỷ như trên chiếc bàn ở góc đặt một máy quay đĩa, kim máy hát không nhanh không chậm quay từng vòng trên đĩa than, đại loa truyền đến một điệu van-sơ đồng dạng không nhanh không chậm.
Trên chiếc ghế bập bênh cách đó không xa, một vị nữ tử trẻ tuổi ngồi bắt chéo chân, nằm dựa trên ghế, nhắm hờ mắt, nhẹ nhàng đong đưa cơ thể theo điệu nhạc, ngay cả ngón chân trong đôi giày quân đội màu đen cũng đang phảng phất đánh nhịp theo điệu nhạc.
Nhìn thoáng qua cô ấy mới chỉ 18 19 tuổi, khuôn mặt thanh tú bởi vì sống mũi cao thẳng mà thêm phần khí chất trong sáng thiếu niên . Một đầu tóc ánh đen được buộc đuôi ngựa sau đầu, cả người được bao bởi trong bộ quân trang xanh đen, những chiếc cúc áo đồng sắc cùng huân chương ở cổ áo dưới ánh đèn cam ấm áp loé sáng lấp lánh. Cảm nhận được có người đi vào, cô mở hai mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, nghiêng đầu đánh giá tỉ mỉ Điền Thù Lệ một lần. Đó là một đôi mắt đẹp. Nhưng Điền Thù Lệ cảm thấy , ánh mắt của cô , khiến bản thân cảm giác thực không thoải mái. Giống như mãnh thú săn được một con mồi nhưng lại không vội lao vào ngay lập tức vậy.Trên nét mặt còn mang theo vài phần kiêu căng.
"Cô là người nào?"
Nàng run rẩy chất vấn hỏi.Nhưng đối phương cũng không trả lời, chỉ là đứng dậy, nhàn nhã cởi cúc áo ngoài, gọn gàng nhanh nhẹn ném trên ghế bập bênh, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bó sát bên người, thuận tay rót một nửa ly rượu whisky , chậm dãi đưa đến trước mặt nàng."Đêm tân hôn, chẳng lẽ không tới uống một ly sao?"
Bộ dáng ngả ngớn, giống như đang bắt chuyện với một cô gái không quen trong một bữa tiệc đêm.Giống như con rối máy móc bị người bày bố cả một ngày Điền tiểu thư rốt cuộc nhịn không được nữa, nàng không muốn cùng người trước mặt nói chuyện, cắn chặt môi dưới quay đầu rời đi, lại bị đối phương một phen bắt lấy cánh tay nàng. Sức mạnh của bàn tay kia vượt xa Điền Thù Lệ tưởng tượng, chỉ một cú kéo này đã đụng vào cơ thể người nữ tử.Đối phương trên mặt như cũ vẫn là vẻ mặt bất cần đời, thấp giọng bên tai nàng nói : "Tôi tên Hồ Lệ Chi, Nữ nhân của cha tôi cũng là nữ nhân của tôi ."
*Hồ Lệ Chi-Thiết tiểu thư
Dứt lời, cô một ngụm uống cạn ly rượu whisky, ly rượu rỗng bị tay cô ném đi, đập vào trên tường phát ra tiếng vỡ nát răng rắc giòn vang. Thừa dịp lúc Điền Thù Lệ còn đang kinh ngạc, Hồ Lệ Chi cúi xuống ngăn chặn môi nàng, rượu mạnh dọc theo khớp hàm hơi hé tiến vào, tức khắp trong miệng tràn ngập vị ngọt cay nồng của rượu. Một loại cảm giác xấu hổ bị người đùa bỡn ập vào trong lòng, Điền Thù Lệ kìm không được ở môi Hồ Lệ Chi cắn một ngụm thật mạnh, vì thế trong mùi rượu mang theo lẫn vị gỉ sắt của máu. Hồ Lệ Chi vì ăn đau mà lui lại một bước che lại môi bị cắn chảy máu, nâng mắt lên nhìn chằm chằm nàng muốn xoay người bỏ chạy , lộ ra ánh mắt tàn bạo, tiến lên đoạt vài bước, mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh mai của Điền Thù Lệ từ phía sau.
Mà Điền Thù Lệ căn bản không thể thoát ra, bị Hồ Lệ Chi một tay ôm eo kéo nàng lùi về sau vài bước. Theo bản năng nàng nhìn phía sau thoáng qua, lại phát hiện Hồ Lệ Chi nâng cánh tay trống không kia, một phen mở ra bình phong ngăn cách giữa phòng, lộ ra giường đệm đã được trải tốt trên sàn nhà. Chờ nàng phản ứng lại thời điểm, đã bị Hồ Lệ Chi đẩy ngã xuống giường. " Điền tiểu thư, đừng giả vờ nữa ."Hồ Lệ Chi nhếch lên khoé miệng cười lạnh nói, bởi vì vết cắn trên môi vẫn còn đang chảy máu, nụ cười này nhìn qua có chút vặn vẹo. Hồ Lệ Chi dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay Điền Thù Lệ, chặt chẽ ấn ở trên đỉnh đầu nàng, tay kia từ sau lưng rút ra một chuỷ thủ, mũi dao sắc nhọn dọc theo nút khoá áo cưới màu đỏ trên người nàng, lần lượt đem chúng tách ra từng nút từng nút.
Vốn dĩ là 'món quà' tặng cho Hồ tư lệnh, hiện tại lại được con gái của hắn mở ra.....
Hồ tư lệnh quá bận đi rồi.
Bận tới mức nào đây?Đã qua một tuần kể từ khi Điền gia tiểu thư gả tới, lúc này mới nhìn thấy mặt người này, nói là vừa từ Thượng Hải trở về. Căn nhà có vẻ quạnh quẽo ngày thường tức khắc náo nhiệt lên, từ buổi trưa đã có một lượng người cuồn cuộn không ngừng tới. Điền Thù Lệ gả vào ngày thứ hai từ trong miệng quản gia biết được, nơi nàng ở này, là biệt viện Hồ gia ở Yến Thành, vốn là món quà thành niên vị Hồ tư lệnh kia tặng cho con gái bảo bối , ngày thường hắn cũng sống ở đây. Hồ tư lệnh di thái thái quá nhiều , Yến Thành có, Thiên Tân có, Thượng Hải có, địa phương khác có lẽ cũng có. Các di thái thái nhiều, con cái cũng nhiều. Vì thế buổi tối ghé vào nhà ăn cơm ngồi chỉnh đốn tràn đầy bàn bát tiên.
Hồ tư lệnh gần 50 ,vóc dáng không cao lắm, nhưng có thể thấy khi còn trẻ là một người cường tráng, chỉ là hiện giờ trung niên đã phát tướng. Đầu ước chừng là vừa cạo qua, tỏa sáng bóng dưới ánh đèn, một bộ râu sừng trâu thời trang trên môi, bộ râu rậm và đầu hói bóng loáng tạo thành một sự tương phản rõ nét. Dung mạo giống hệt Hồ Lệ Chi, vừa nhìn liền biết là thân sinh.
Mọi người trong phòng đều ngồi yên tĩnh , vị trí bên cạnh Hồ tư lệnh còn trống, lại đợi một hồi, Hồ Lệ Chi vẫn còn mặc quân trang lúc này mới dây dưa dây cà đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống phía trên kia. Hồ tư lệnh đang được các thái thái được sủng ái hầu hạ ăn cơm vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm cô, mở miệng kêu tên nhũ danh cô : " Tiểu Thiết, sao con về muộn như vậy?"Hồ Lệ Chi mặt không biểu tình trả lời: " Học viện tan học muộn ạ ."Hồ tư lệnh chớp mắt hai cái : " Mặt con làm sao vậy? Đánh nhau với bạn học à?"Những di thái thái ngày thường đều không qua lại với nhau đều cùng nhau nhất trí nhìn về phía Hồ Lệ Chi, chỉ thấy sườn mặt cô có hai vết xước dài từ cổ đến mang tai, tuy nói đã thật mờ nhạt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra .
Hồ Lệ Chi sửng sốt một chút, vội vàng nhanh chóng gài lại khoá áo mới vừa mở ra, không được tự nhiên mở miệng, nhỏ giọng nói : "Không phải , là bị mèo của bạn học cào ."
"Học viện lục quân nuôi cái gì mèo, hoang đường !"Râu Hồ tư lệnh vểnh lên, nhưng cũng không truy vấn tiếp, ra hiệu Hồ Lệ Chi ngồi xuống, tán gẫu vài câu về những chuyện trong học viện, và bắt đầu ăn uống sôi nổi trở lại. Đang ăn, Hồ tư lệnh lại dừng lại, mặt đầy nghi hoặc nhìn Điền Thù Lệ vẫn luôn cúi đầu nhã nhặn lịch sự ăn cơm hỏi :
"Cô là....?""Di thái thái mới cưới của cha." Hồ Lệ Chi ở bên cạnh không mặn không nhạt nói." A ? Chuyện xảy ra khi nào? Ai nha, xem đầu óc của ta này !" Hồ tư lệnh cố gắng nhớ lại, lúc này mới vỗ vỗ cái trán trơn bóng của mình, ha ha cười lên, "Ngươi là ...cái đó....cái đó.....""Là Điền gia tiểu thư thành Bắc." Hồ Lệ Chi ở bên cạnh nói." Ờ ờ , đúng đúng đúng ." Hồ tư lệnh vuốt râu, tươi cười che bớt xấu hổ, nghiêng mặt không ngừng nhìn chằm chằm vào Điền Thù Lệ. Điền Thù Lệ càng cúi thấp đầu, nàng bị ánh mắt trần trụi kia nhìn đến trong lòng phát rợn, tổng cảm thấy như bị lột sạch quần áo ở nơi công cộng.Điều vẫn muốn né tránh, lần này trốn không xong rồi đi? Điền tiểu thư trong lòng thở dài một hơi.
Hồ tư lệnh gia yến ăn đến vô cùng náo nhiệt, tan tiệc còn gọi mấy di thái thái cùng nhau chơi mạt chược. Điền Thù Lệ không giỏi đánh bài yên lặng trở về phòng, do dự hồi lâu, vẫn là đi tắm rửa một cái thay đổi một thân áo ngủ, cầm lấy cuốn tiểu thuyến tiếng anh lên xem. Không ai khác ; vợ bị cưới về chỉ là đồ đạc của chồng, càng huống chi, nàng chỉ là một người vợ bé nhỏ. Chỉ là nàng cực kỳ hy vọng Hồ tư lệnh có thể lại một lần nữa quên nàng, giống như ở trước lúc bàn cơm diễn ra vậy. Kết quả, người gõ cửa phòng nàng, lại là Hồ Lệ Chi.
" Cô tới làm gì ?"Điền Thù Lệ trở nên cảnh giác, lúc này nàng chỉ hận chính mình trời sinh nói chuyện chậm rì rì mềm bông như hí khúc, ngay cả mắng chửi người đều không biết, đối mặt với một tiểu ma đầu như vậy trước mắt, thậm chí không thể lớn giọng khi muốn hét lên. " Không làm gì, nghe nói cô hồi nhỏ ở Tô Châu rất lâu, lại thích ăn điểm tâm. Tôi đã nhờ cấp dưới của cha thuận đường ghé qua, chính là không hỏi qua cô thích ăn gì nhất, liền tuỳ tiện mua . Thấy tối nay cô ăn không được nhiều, cũng thuận tiện liền mang đến đây." Hồ Lệ Chi đã sớm thay quân phục, khoác trên người một chiếc áo choàng ngắn màu trắng, chân đi dép, bộ dáng so với lần đầu gặp hiền lành hơn, nhưng nói chuyện vẫn giống như máy phát điện, vừa nhanh vừa không vấp. Cô đặt hộp thức ăn xuống bàn, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế, như thể cô sẽ không rời đi nếu không nhìn thấy Điền Thù Lệ ăn nó.
"Hồ tư lệnh nếu qua đây thì phải làm sao?" Điền Thù Lệ kỳ thật rất muốn mở hộp thức ăn ra xem bên trong có điểm tâm gì, nhưng nàng không muốn tiếp tục cùng Hồ Lệ Chi ở chung một phòng, nàng buộc miễn cưỡng đem cha cô làm lá chắn.
"Yên tâm, cha ta đã bị mấy di thái thái của hắn chuốc say bí tỉ rồi, phỏng chừng buổi tối sẽ không tới nơi này quấy rầy."
Hồ Lệ Chi nói với giọng chắc chắn, như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng , "Ít nhất đêm nay không cần lo lắng hắn lại đây." Điền Thù Lệ một bụng đầy nghi hồ nhìn chằm chằm Hồ Lệ Chi, nhưng chung quy vẫn là không thắng nổi điểm tâm dụ hoặc, lén lút kéo hộp đồ ăn qua như tên trộm, ngồi cách Hồ Lệ Chi một đoạn xa mở nắp hộp. Tuyệt, chúng thực sự là các điểm tâm nàng thích ăn. Mà Hồ Lệ Chi cũng không tiến lại gần nàng, chỉ ngồi thẳng lưng ở đó quan sát nàng.
Hiện tại, quan hệ của hai người, có thể nói là phi thường vi diệu.
Hai vết cào xước trên cổ Hồ Lệ Chi kia, đúng là bản thân đêm đó qua cửa lưu lại. Lúc đó người trước mắt này vô cùng vô lễ khi dễ nàng, làm cho nàng vừa thẹn vừa tức giận. Nhưng người này sức lực quá lớn, lại bị rượu làm cho đầu óc cháng váng, giãy giụa nửa ngày cũng tránh không thoát, cơ hồ đến khi đối phương định ra tay với nàng, lúc này mới thoát ra được một tay, cũng không quản liền chộp vào trên cổ cô . Dưới cơn đau, chuỷ thủ trong tay Hồ Lệ Chi rớt xuống, bị Điền Thù Lệ đoạt đi, liền chĩa ở trước ngực cô, lúc này mới bức lui tiểu ma đầu này.
Sau lần ẩu đả đó, Hồ Lệ Chi rốt cuộc không chủ động tìm nàng phiền toái nữa.
Kỳ thật, trong lòng Điền tiểu thư có vài phần nghĩ mà sợ. Từ trong miệng hạ nhân biết được, tuy rằng Hồ tư lệnh đông con, nhưng Hồ Lệ Chi cùng các anh chị em khác lớn lên không giống nhau. Một là, Hồ Lệ Chi là con út của Hồ tư lệnh chính thê sinh ra, sinh cô xong không bao lâu đại thái thái liền hoạn sốt hậu sản qua đời, vì vậy Hồ tư lệnh phá lệ đặc biệt thương tiếc cô con gái này; Hai là, khi Hồ Lệ Chi một tuổi, Hồ tư lệnh đã đánh thắng một trận lớn, thầy bói nói, đứa nhỏ này mệnh mang theo phúc, là phúc tinh của hắn. Hai việc cộng lại, khiến Hồ Lệ Chi trở thành đứa con được sủng ái nhất dưới gối Hồ tư lệnh, thậm chí hành quân đánh giặc cũng thường xuyên đem cô theo cạnh.
Cho nên, ở Hồ gia, ngoại trừ Hồ tư lệnh, không ai giám đắc tội với vị tiểu tổ tông này.
Cũng may thay vị "Thiết tiểu thư" trong miệng hạ nhân này ban ngày sẽ đến học viện lục quân đi học, cũng không cần lo lắng phải đối mặt. Chỉ là hôm qua ở trong sân ngẫu nhiên gặp được một hồi, thấy cô mặc quần áo bình thường đứng bên hoa viên hồ nước, đưa tay ném cám cho cá ăn, một bộ dạng chán đến sắp chết. Trong ánh hoàng hôn, Hồ Lệ Chi nhìn chằm chằm con cá chép bơi lên giành thức ăn, trên mặt toát ra nụ cười trẻ con, sườn mặt phảng phất như được tráng một lớp vàng kim, cư nhiên còn có vài phần đáng yêu.Chỉ là cô vừa nghiêng đầu, ánh mắt nàng cùng cô bắt gặp nhau , Điền Thù Lệ sợ tới mức vội vàng tăng tốc bước chân rời khỏi. Có lẽ là ảo giác, Điền Thù Lệ lúc ấy cảm thấy Hồ Lệ Chi biểu tình có chút mất mát.
Nghĩ này nghĩ đó, Điền Thù Lệ tuỳ tiện cầm một khối mứt táo lên nếm thử, hương vị thật tốt, cũng hợp khẩu vị nàng. Nếm được hương vị đã lâu mình tưởng niệm, trên mặt Điền Thù Lệ bất giác nở một nụ cười. Mà đang nhìn nàng chăm chú Hồ Lệ Chi, thế nhưng trên mặt cũng lập loè có một tia vui vẻ.
Điền Thù Lệ bỗng nhiên hiểu ra.
Người này, là muốn tới lấy lòng mình một chút đi.
Cô gái này thật là thú vị.Lúc đầu hung dữ như vậy, giống như một con sói vậy. Hiện tại thì lại giống một con chó con."Có hợp khẩu vị cô không?"
Đại khái không thể giữ mình được lâu nữa, Hồ Lệ Chi mở to hai mắt, thận trọng hỏi . Điền Thù Lệ nghĩ nghĩ, trước gật gật đầu, "Tốt lắm, nếu không, cô cũng nếm thử xem? " Hồ Lệ Chi lắc đầu lia lịa như trống bỏi : " Không ăn không ăn, nghe nói điểm tâm kiểu Tô của các cô quá ngọt, tôi không thích ăn ngọt.""Nếm thử cũng không việc gì, cô chán ghét đồ ngọt như vậy sao?" Điền Thù Lệ nhịn không cười lên.Đây có lẽ là từ khi bước chân vào Hồ gia, Điền tiểu thư lộ ra nụ cười chân thành nhất . Hồ Lệ Chi nhìn đến phát ngốc, sững sờ giật mình, xuất thần buột miệng thốt ra: "Đúng là chán ghét đồ ngọt, nhưng cô là ngoại lệ ."Lời vừa nói ra, Điền Thù Lệ cũng sửng sốt, gò má đột nhiên nổi lên một tầng ửng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đều nóng lên, nhịn không được giơ tay ném khối bánh trong tay ra ngoài, không chệch không lệch vừa đúng nện thẳng trên mặt Hồ Lệ Chi.
" Xú ! Lưu ! Manh !"Nàng một khuôn mặt đỏ bừng hằn từng chữ quát lên.
Một miếng bánh nhỏ bé, khẳng định là không thấm chết người được. Nhưng vừa rồi nhìn thấy Điền tiểu thư cười, Hồ Lệ Chi lại cảm thấy, sắp chết vì nụ cười này rồi.
Nói ra bạn có thể không tin. Ngay từ lần đầu tiên gặp Điền Thù Lệ, Hồ Lệ Chi đã thích nàng.
Cô nương lần này sắp cưới, nghe nói là Điền gia tiểu thư giàu có nổi tiếng trong thành, đã từng du học ở nước ngoài, nghe nói lớn lên cũng đẹp đẽ, nhưng tính tình hơi nhút nhát chút, không thường ra ngoài gặp người. *Điền Thù Lệ Điền tiểu thư
" Cũng lại là một đoá hoa tươi cắm ở......" (bãi cức trâu :)))
Trong quán trà có người vừa muốn cảm khái, liền thấy có vài người giống binh lính tới gần, nhanh chóng đem miệng ngậm lại. Mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau, trong lòng cũng biết rõ . Đúng lúc này, vị Điền gia tiểu thư đẹp như hoa trong miệng các vị khách trà quán, một khuôn mặt ngốc nghếch đang mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, như một con rối đột nhiên bị người dắt đi hành lễ, chiếc khăn voan đỏ trên đầu phát ra ánh quang, không phải nàng không nhìn thấy, nhưng kỳ thật trong lòng nàng là nghĩ không bằng cái gì cũng đều nhìn không thấy, coi như hai mắt bị bịt lại . Người ngoài chỉ biết Điền gia gia sản lớn, nhưng người trong nhà mới hiểu rõ, đều là giữ thể diện mà thôi, trên thực tế đã sa sút từ lâu, bất quá chỉ còn cái vỏ rỗng. Nếu không như thế, nàng Điền Thù Lệ sẽ không bị cha nàng kịch liệt gọi mấy cuộc điện báo kêu trở về gấp, càng không đến mức bị vội vội vàng vàng gả đến Hồ gia.
Nói là gả chồng, nhưng thực chất, nàng chỉ là 'món quà' do nhà họ Điền ban tặng để lấy lòng Hồ tư lệnh.
Nghe nói rằng Hồ tư lệnh vì công việc bận rộn , mấy ngày này căn bản không ở Yến Thành. Cho nên nghi thức đều hết thảy đơn giản, bị đưa tới bài vị tổ tiên Hồ gia thắp hương, đến tiệc rượu cũng chưa bày ra. Trong bụng ít nhiều có chút văn hoá phương Tây Điền tiểu thư chán ghét những lễ nghi phiền phức đó, cuộc hôn nhân đến vội vàng này, âu cũng là hợp ý nàng. Khi mọi việc xong xuôi, có một người lính cần vụ tiến lại hướng nàng kính lễ, nói mang nàng về phòng đã được an bài nghỉ ngơi.
Điền Thù Lệ nghĩ thầm, cuối cùng cũng được thở nhẹ nhõm một hơi.Tuy rằng trốn thoát được nhất thời trốn không thoát một đời, nhưng có thể tránh Hồ tư lệnh kia một ngày liền tính một ngày đi.
Hành lễ vào ban đêm, lăn lộn một hồi màn đêm càng sâu, Điền tiểu thư tự mình vén khăn trùm đầu, nha hoàn được phái tới hầu hạ nàng cũng thật lanh lợi, thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, liền hỏi muốn giúp nàng thay áo chuẩn bị nghỉ ngơi. Điền Thù Lệ mới vừa gật đầu, lính cần vụ vừa dẫn nàng tới đây kia lại tới nữa, đem tiểu nha hoàn đi không biết nhỏ giọng nói gì đó, tiểu nha hoàn hiểu ý gật gật đầu lui qua một bên. Lính cần vụ hướng nàng hành lễ nghiêm, nói mời thái thái sang phòng khác nghỉ ngơi.
Điền Thù Lệ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng người ở dưới mái nhà này, không thể không cúi đầu, nàng nhỏ giọng đáp ứng, đi theo đối phương đi ra ngoài.
Hồ tư lệnh có vài dinh thự ở Yến Thành, nơi này là một trong đó toà biệt viện, nhưng nó cũng lớn đến khoa trương, nghe nói là mua từ trong tay vị bối lạc tiền triều lụi bại . Dọc theo hành lang rẽ trái rẽ phải gấp khúc, cơ hồ xuyên qua hơn nửa cái hoa viên, từ hậu viện tới cánh cửa phía Tây. Lính cần vụ gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, ra hiệu mời nàng vào phòng.
Điền Thù Lệ bước qua ngưỡng cửa, vừa mới đi vài bước, cửa phòng đã bị đóng từ bên ngoài, phát ra 'kẽo kẹt' một tiếng.
Tuy rằng là dinh thự cổ truyền từ đời trước, nhưng Hồ tư lệnh cũng coi như là kẻ thức thời, trong viện căng dây điện, đêm tối vẫn thắp đèn. Tây sương phòng này đồ đạc bày biện cũng hơi chút Tây hoá, tỷ như trên chiếc bàn ở góc đặt một máy quay đĩa, kim máy hát không nhanh không chậm quay từng vòng trên đĩa than, đại loa truyền đến một điệu van-sơ đồng dạng không nhanh không chậm.
Trên chiếc ghế bập bênh cách đó không xa, một vị nữ tử trẻ tuổi ngồi bắt chéo chân, nằm dựa trên ghế, nhắm hờ mắt, nhẹ nhàng đong đưa cơ thể theo điệu nhạc, ngay cả ngón chân trong đôi giày quân đội màu đen cũng đang phảng phất đánh nhịp theo điệu nhạc.
Nhìn thoáng qua cô ấy mới chỉ 18 19 tuổi, khuôn mặt thanh tú bởi vì sống mũi cao thẳng mà thêm phần khí chất trong sáng thiếu niên . Một đầu tóc ánh đen được buộc đuôi ngựa sau đầu, cả người được bao bởi trong bộ quân trang xanh đen, những chiếc cúc áo đồng sắc cùng huân chương ở cổ áo dưới ánh đèn cam ấm áp loé sáng lấp lánh. Cảm nhận được có người đi vào, cô mở hai mắt, khoé miệng hơi nhếch lên, nghiêng đầu đánh giá tỉ mỉ Điền Thù Lệ một lần. Đó là một đôi mắt đẹp. Nhưng Điền Thù Lệ cảm thấy , ánh mắt của cô , khiến bản thân cảm giác thực không thoải mái. Giống như mãnh thú săn được một con mồi nhưng lại không vội lao vào ngay lập tức vậy.Trên nét mặt còn mang theo vài phần kiêu căng.
"Cô là người nào?"
Nàng run rẩy chất vấn hỏi.Nhưng đối phương cũng không trả lời, chỉ là đứng dậy, nhàn nhã cởi cúc áo ngoài, gọn gàng nhanh nhẹn ném trên ghế bập bênh, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bó sát bên người, thuận tay rót một nửa ly rượu whisky , chậm dãi đưa đến trước mặt nàng."Đêm tân hôn, chẳng lẽ không tới uống một ly sao?"
Bộ dáng ngả ngớn, giống như đang bắt chuyện với một cô gái không quen trong một bữa tiệc đêm.Giống như con rối máy móc bị người bày bố cả một ngày Điền tiểu thư rốt cuộc nhịn không được nữa, nàng không muốn cùng người trước mặt nói chuyện, cắn chặt môi dưới quay đầu rời đi, lại bị đối phương một phen bắt lấy cánh tay nàng. Sức mạnh của bàn tay kia vượt xa Điền Thù Lệ tưởng tượng, chỉ một cú kéo này đã đụng vào cơ thể người nữ tử.Đối phương trên mặt như cũ vẫn là vẻ mặt bất cần đời, thấp giọng bên tai nàng nói : "Tôi tên Hồ Lệ Chi, Nữ nhân của cha tôi cũng là nữ nhân của tôi ."
*Hồ Lệ Chi-Thiết tiểu thư
Dứt lời, cô một ngụm uống cạn ly rượu whisky, ly rượu rỗng bị tay cô ném đi, đập vào trên tường phát ra tiếng vỡ nát răng rắc giòn vang. Thừa dịp lúc Điền Thù Lệ còn đang kinh ngạc, Hồ Lệ Chi cúi xuống ngăn chặn môi nàng, rượu mạnh dọc theo khớp hàm hơi hé tiến vào, tức khắp trong miệng tràn ngập vị ngọt cay nồng của rượu. Một loại cảm giác xấu hổ bị người đùa bỡn ập vào trong lòng, Điền Thù Lệ kìm không được ở môi Hồ Lệ Chi cắn một ngụm thật mạnh, vì thế trong mùi rượu mang theo lẫn vị gỉ sắt của máu. Hồ Lệ Chi vì ăn đau mà lui lại một bước che lại môi bị cắn chảy máu, nâng mắt lên nhìn chằm chằm nàng muốn xoay người bỏ chạy , lộ ra ánh mắt tàn bạo, tiến lên đoạt vài bước, mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh mai của Điền Thù Lệ từ phía sau.
Mà Điền Thù Lệ căn bản không thể thoát ra, bị Hồ Lệ Chi một tay ôm eo kéo nàng lùi về sau vài bước. Theo bản năng nàng nhìn phía sau thoáng qua, lại phát hiện Hồ Lệ Chi nâng cánh tay trống không kia, một phen mở ra bình phong ngăn cách giữa phòng, lộ ra giường đệm đã được trải tốt trên sàn nhà. Chờ nàng phản ứng lại thời điểm, đã bị Hồ Lệ Chi đẩy ngã xuống giường. " Điền tiểu thư, đừng giả vờ nữa ."Hồ Lệ Chi nhếch lên khoé miệng cười lạnh nói, bởi vì vết cắn trên môi vẫn còn đang chảy máu, nụ cười này nhìn qua có chút vặn vẹo. Hồ Lệ Chi dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay Điền Thù Lệ, chặt chẽ ấn ở trên đỉnh đầu nàng, tay kia từ sau lưng rút ra một chuỷ thủ, mũi dao sắc nhọn dọc theo nút khoá áo cưới màu đỏ trên người nàng, lần lượt đem chúng tách ra từng nút từng nút.
Vốn dĩ là 'món quà' tặng cho Hồ tư lệnh, hiện tại lại được con gái của hắn mở ra.....
Hồ tư lệnh quá bận đi rồi.
Bận tới mức nào đây?Đã qua một tuần kể từ khi Điền gia tiểu thư gả tới, lúc này mới nhìn thấy mặt người này, nói là vừa từ Thượng Hải trở về. Căn nhà có vẻ quạnh quẽo ngày thường tức khắc náo nhiệt lên, từ buổi trưa đã có một lượng người cuồn cuộn không ngừng tới. Điền Thù Lệ gả vào ngày thứ hai từ trong miệng quản gia biết được, nơi nàng ở này, là biệt viện Hồ gia ở Yến Thành, vốn là món quà thành niên vị Hồ tư lệnh kia tặng cho con gái bảo bối , ngày thường hắn cũng sống ở đây. Hồ tư lệnh di thái thái quá nhiều , Yến Thành có, Thiên Tân có, Thượng Hải có, địa phương khác có lẽ cũng có. Các di thái thái nhiều, con cái cũng nhiều. Vì thế buổi tối ghé vào nhà ăn cơm ngồi chỉnh đốn tràn đầy bàn bát tiên.
Hồ tư lệnh gần 50 ,vóc dáng không cao lắm, nhưng có thể thấy khi còn trẻ là một người cường tráng, chỉ là hiện giờ trung niên đã phát tướng. Đầu ước chừng là vừa cạo qua, tỏa sáng bóng dưới ánh đèn, một bộ râu sừng trâu thời trang trên môi, bộ râu rậm và đầu hói bóng loáng tạo thành một sự tương phản rõ nét. Dung mạo giống hệt Hồ Lệ Chi, vừa nhìn liền biết là thân sinh.
Mọi người trong phòng đều ngồi yên tĩnh , vị trí bên cạnh Hồ tư lệnh còn trống, lại đợi một hồi, Hồ Lệ Chi vẫn còn mặc quân trang lúc này mới dây dưa dây cà đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống phía trên kia. Hồ tư lệnh đang được các thái thái được sủng ái hầu hạ ăn cơm vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm cô, mở miệng kêu tên nhũ danh cô : " Tiểu Thiết, sao con về muộn như vậy?"Hồ Lệ Chi mặt không biểu tình trả lời: " Học viện tan học muộn ạ ."Hồ tư lệnh chớp mắt hai cái : " Mặt con làm sao vậy? Đánh nhau với bạn học à?"Những di thái thái ngày thường đều không qua lại với nhau đều cùng nhau nhất trí nhìn về phía Hồ Lệ Chi, chỉ thấy sườn mặt cô có hai vết xước dài từ cổ đến mang tai, tuy nói đã thật mờ nhạt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra .
Hồ Lệ Chi sửng sốt một chút, vội vàng nhanh chóng gài lại khoá áo mới vừa mở ra, không được tự nhiên mở miệng, nhỏ giọng nói : "Không phải , là bị mèo của bạn học cào ."
"Học viện lục quân nuôi cái gì mèo, hoang đường !"Râu Hồ tư lệnh vểnh lên, nhưng cũng không truy vấn tiếp, ra hiệu Hồ Lệ Chi ngồi xuống, tán gẫu vài câu về những chuyện trong học viện, và bắt đầu ăn uống sôi nổi trở lại. Đang ăn, Hồ tư lệnh lại dừng lại, mặt đầy nghi hoặc nhìn Điền Thù Lệ vẫn luôn cúi đầu nhã nhặn lịch sự ăn cơm hỏi :
"Cô là....?""Di thái thái mới cưới của cha." Hồ Lệ Chi ở bên cạnh không mặn không nhạt nói." A ? Chuyện xảy ra khi nào? Ai nha, xem đầu óc của ta này !" Hồ tư lệnh cố gắng nhớ lại, lúc này mới vỗ vỗ cái trán trơn bóng của mình, ha ha cười lên, "Ngươi là ...cái đó....cái đó.....""Là Điền gia tiểu thư thành Bắc." Hồ Lệ Chi ở bên cạnh nói." Ờ ờ , đúng đúng đúng ." Hồ tư lệnh vuốt râu, tươi cười che bớt xấu hổ, nghiêng mặt không ngừng nhìn chằm chằm vào Điền Thù Lệ. Điền Thù Lệ càng cúi thấp đầu, nàng bị ánh mắt trần trụi kia nhìn đến trong lòng phát rợn, tổng cảm thấy như bị lột sạch quần áo ở nơi công cộng.Điều vẫn muốn né tránh, lần này trốn không xong rồi đi? Điền tiểu thư trong lòng thở dài một hơi.
Hồ tư lệnh gia yến ăn đến vô cùng náo nhiệt, tan tiệc còn gọi mấy di thái thái cùng nhau chơi mạt chược. Điền Thù Lệ không giỏi đánh bài yên lặng trở về phòng, do dự hồi lâu, vẫn là đi tắm rửa một cái thay đổi một thân áo ngủ, cầm lấy cuốn tiểu thuyến tiếng anh lên xem. Không ai khác ; vợ bị cưới về chỉ là đồ đạc của chồng, càng huống chi, nàng chỉ là một người vợ bé nhỏ. Chỉ là nàng cực kỳ hy vọng Hồ tư lệnh có thể lại một lần nữa quên nàng, giống như ở trước lúc bàn cơm diễn ra vậy. Kết quả, người gõ cửa phòng nàng, lại là Hồ Lệ Chi.
" Cô tới làm gì ?"Điền Thù Lệ trở nên cảnh giác, lúc này nàng chỉ hận chính mình trời sinh nói chuyện chậm rì rì mềm bông như hí khúc, ngay cả mắng chửi người đều không biết, đối mặt với một tiểu ma đầu như vậy trước mắt, thậm chí không thể lớn giọng khi muốn hét lên. " Không làm gì, nghe nói cô hồi nhỏ ở Tô Châu rất lâu, lại thích ăn điểm tâm. Tôi đã nhờ cấp dưới của cha thuận đường ghé qua, chính là không hỏi qua cô thích ăn gì nhất, liền tuỳ tiện mua . Thấy tối nay cô ăn không được nhiều, cũng thuận tiện liền mang đến đây." Hồ Lệ Chi đã sớm thay quân phục, khoác trên người một chiếc áo choàng ngắn màu trắng, chân đi dép, bộ dáng so với lần đầu gặp hiền lành hơn, nhưng nói chuyện vẫn giống như máy phát điện, vừa nhanh vừa không vấp. Cô đặt hộp thức ăn xuống bàn, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế, như thể cô sẽ không rời đi nếu không nhìn thấy Điền Thù Lệ ăn nó.
"Hồ tư lệnh nếu qua đây thì phải làm sao?" Điền Thù Lệ kỳ thật rất muốn mở hộp thức ăn ra xem bên trong có điểm tâm gì, nhưng nàng không muốn tiếp tục cùng Hồ Lệ Chi ở chung một phòng, nàng buộc miễn cưỡng đem cha cô làm lá chắn.
"Yên tâm, cha ta đã bị mấy di thái thái của hắn chuốc say bí tỉ rồi, phỏng chừng buổi tối sẽ không tới nơi này quấy rầy."
Hồ Lệ Chi nói với giọng chắc chắn, như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng , "Ít nhất đêm nay không cần lo lắng hắn lại đây." Điền Thù Lệ một bụng đầy nghi hồ nhìn chằm chằm Hồ Lệ Chi, nhưng chung quy vẫn là không thắng nổi điểm tâm dụ hoặc, lén lút kéo hộp đồ ăn qua như tên trộm, ngồi cách Hồ Lệ Chi một đoạn xa mở nắp hộp. Tuyệt, chúng thực sự là các điểm tâm nàng thích ăn. Mà Hồ Lệ Chi cũng không tiến lại gần nàng, chỉ ngồi thẳng lưng ở đó quan sát nàng.
Hiện tại, quan hệ của hai người, có thể nói là phi thường vi diệu.
Hai vết cào xước trên cổ Hồ Lệ Chi kia, đúng là bản thân đêm đó qua cửa lưu lại. Lúc đó người trước mắt này vô cùng vô lễ khi dễ nàng, làm cho nàng vừa thẹn vừa tức giận. Nhưng người này sức lực quá lớn, lại bị rượu làm cho đầu óc cháng váng, giãy giụa nửa ngày cũng tránh không thoát, cơ hồ đến khi đối phương định ra tay với nàng, lúc này mới thoát ra được một tay, cũng không quản liền chộp vào trên cổ cô . Dưới cơn đau, chuỷ thủ trong tay Hồ Lệ Chi rớt xuống, bị Điền Thù Lệ đoạt đi, liền chĩa ở trước ngực cô, lúc này mới bức lui tiểu ma đầu này.
Sau lần ẩu đả đó, Hồ Lệ Chi rốt cuộc không chủ động tìm nàng phiền toái nữa.
Kỳ thật, trong lòng Điền tiểu thư có vài phần nghĩ mà sợ. Từ trong miệng hạ nhân biết được, tuy rằng Hồ tư lệnh đông con, nhưng Hồ Lệ Chi cùng các anh chị em khác lớn lên không giống nhau. Một là, Hồ Lệ Chi là con út của Hồ tư lệnh chính thê sinh ra, sinh cô xong không bao lâu đại thái thái liền hoạn sốt hậu sản qua đời, vì vậy Hồ tư lệnh phá lệ đặc biệt thương tiếc cô con gái này; Hai là, khi Hồ Lệ Chi một tuổi, Hồ tư lệnh đã đánh thắng một trận lớn, thầy bói nói, đứa nhỏ này mệnh mang theo phúc, là phúc tinh của hắn. Hai việc cộng lại, khiến Hồ Lệ Chi trở thành đứa con được sủng ái nhất dưới gối Hồ tư lệnh, thậm chí hành quân đánh giặc cũng thường xuyên đem cô theo cạnh.
Cho nên, ở Hồ gia, ngoại trừ Hồ tư lệnh, không ai giám đắc tội với vị tiểu tổ tông này.
Cũng may thay vị "Thiết tiểu thư" trong miệng hạ nhân này ban ngày sẽ đến học viện lục quân đi học, cũng không cần lo lắng phải đối mặt. Chỉ là hôm qua ở trong sân ngẫu nhiên gặp được một hồi, thấy cô mặc quần áo bình thường đứng bên hoa viên hồ nước, đưa tay ném cám cho cá ăn, một bộ dạng chán đến sắp chết. Trong ánh hoàng hôn, Hồ Lệ Chi nhìn chằm chằm con cá chép bơi lên giành thức ăn, trên mặt toát ra nụ cười trẻ con, sườn mặt phảng phất như được tráng một lớp vàng kim, cư nhiên còn có vài phần đáng yêu.Chỉ là cô vừa nghiêng đầu, ánh mắt nàng cùng cô bắt gặp nhau , Điền Thù Lệ sợ tới mức vội vàng tăng tốc bước chân rời khỏi. Có lẽ là ảo giác, Điền Thù Lệ lúc ấy cảm thấy Hồ Lệ Chi biểu tình có chút mất mát.
Nghĩ này nghĩ đó, Điền Thù Lệ tuỳ tiện cầm một khối mứt táo lên nếm thử, hương vị thật tốt, cũng hợp khẩu vị nàng. Nếm được hương vị đã lâu mình tưởng niệm, trên mặt Điền Thù Lệ bất giác nở một nụ cười. Mà đang nhìn nàng chăm chú Hồ Lệ Chi, thế nhưng trên mặt cũng lập loè có một tia vui vẻ.
Điền Thù Lệ bỗng nhiên hiểu ra.
Người này, là muốn tới lấy lòng mình một chút đi.
Cô gái này thật là thú vị.Lúc đầu hung dữ như vậy, giống như một con sói vậy. Hiện tại thì lại giống một con chó con."Có hợp khẩu vị cô không?"
Đại khái không thể giữ mình được lâu nữa, Hồ Lệ Chi mở to hai mắt, thận trọng hỏi . Điền Thù Lệ nghĩ nghĩ, trước gật gật đầu, "Tốt lắm, nếu không, cô cũng nếm thử xem? " Hồ Lệ Chi lắc đầu lia lịa như trống bỏi : " Không ăn không ăn, nghe nói điểm tâm kiểu Tô của các cô quá ngọt, tôi không thích ăn ngọt.""Nếm thử cũng không việc gì, cô chán ghét đồ ngọt như vậy sao?" Điền Thù Lệ nhịn không cười lên.Đây có lẽ là từ khi bước chân vào Hồ gia, Điền tiểu thư lộ ra nụ cười chân thành nhất . Hồ Lệ Chi nhìn đến phát ngốc, sững sờ giật mình, xuất thần buột miệng thốt ra: "Đúng là chán ghét đồ ngọt, nhưng cô là ngoại lệ ."Lời vừa nói ra, Điền Thù Lệ cũng sửng sốt, gò má đột nhiên nổi lên một tầng ửng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng đều nóng lên, nhịn không được giơ tay ném khối bánh trong tay ra ngoài, không chệch không lệch vừa đúng nện thẳng trên mặt Hồ Lệ Chi.
" Xú ! Lưu ! Manh !"Nàng một khuôn mặt đỏ bừng hằn từng chữ quát lên.
Một miếng bánh nhỏ bé, khẳng định là không thấm chết người được. Nhưng vừa rồi nhìn thấy Điền tiểu thư cười, Hồ Lệ Chi lại cảm thấy, sắp chết vì nụ cười này rồi.
Nói ra bạn có thể không tin. Ngay từ lần đầu tiên gặp Điền Thù Lệ, Hồ Lệ Chi đã thích nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store