Because I Miss You Yulseo
2 tháng sau...Hôm nay Yuri đi làm về sớm, không hiểu sao lại muốn đưa Seohyun đi ăn tối ở ngoài. Cả 2 vừa bước vào nhà hàng liền chạm mặt Hara cũng ăn tối ở đó cùng một người bạn.Vừa nhìn thấy Yuri, Hara liền chạy tới bám lấy cánh tay Yuri hỏi han: "Yuri, lâu rồi không gặp. Dạo này thế nào rồi?"Seohyun không nói lời nào nhưng đáy mắt hiện lên một tia không vui. Yuri gỡ tay Hara ra, gật đầu: "Vẫn ổn"Cô bị cự tuyệt nhưng vẫn ngoan cố:"Sao dạo này Yul không tới thăm em? Bị con nhỏ này quyến rũ rồi sao?"_Vừa nói Hara vừa hất mặt sang Seohyun , nhìn cô với ánh mắt thù địch. Seohyun nắm chặt tay đến nỗi trắng bệch, môi khẽ mím lại. Yuri nhíu mày: "Em nên giữ tự trọng đi"Hara vẫn chưa chịu thôi: "Em nói không đúng à? Hai người làm gì có tình cảm? Cô ta dụ dỗ Yul cũng nhanh thật đấy"-"Đủ rồi"_Yuri gằn giọng-"Cái gì mà đủ? Ba mẹ cô ta chẳng phải đã bán con gái mình vào nhà họ Kwon sao? đúng là ham tiền đến phát điên rồi!"Hara nói thực sự khó nghe, đến Yuri còn cảm thấy chói tai: "Im miệng cho tôi!"_Yuri quắc mắt, lạnh lùng quát làm Hara giật mình im bặt.Nhà hàng không đông khách nhưng Yuri nói to như vậy đã thu hút sự chú ý của người xung quanh. Họ bắt đầu nhìn ra chỗ 3 người, bàn tán to nhỏ. Seohyun hít một hơi thật sâu, xoay người chạy ra khỏi nhà hàng, cô không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Yuri định đuổi theo cô thì lại bị Hara giữ chặt tay:"Yuri , nghĩ lại đi.."Chưa để cô ta nói hết câu, Yuri đã hất tay rồi vội vã chạy ra ngoài tìm Seohyun.Hara khẽ nhếch miệng cười nhạt, nụ cười chứa đầy thù hận. "Để tôi phải mất mặt trước nhiều người như vậy sao? Kwon Yuri, cô nhất định sẽ hối hận!" _Ánh mắt cô ta loé lên một tia tàn nhẫnSeohyun đi nhanh trên phố, đầu óc ngày càng tỉnh táo nhưng trước mặt ngày càng mơ hồ. Nước mắt không kìm được, từng giọt từng giọt ra sức chảy ra ngoài khiến viền mắt cô đau nhói. Seohyun đi chậm lại, cuối cùng ngồi xổm xuống ôm mặt khóc nức nở."Đừng khóc"_Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, liền đó Seohyun cảm thấy mình bị ôm vào một lòng ngực ấm áp. Nước mắt cô nhanh chóng làm ướt đẫm ngực áo Yuri-"Yuri... có nghĩ tôi là loại người như Hara nói không?"_Seohyun vừa khóc vừa hỏi-"Không có"_Yuri giơ tay lau nước mắt cho côSeohyun mở to mắt nhìn Yuri, sụt sịt:-"có thật không?"Yuri thở dài gật đầu:"Thật sự không nghĩ như vậy. Đừng khóc, người đi đường nhìn thấy lại tưởng tôi làm gì cô"_Yuri đỡ Seohyun đứng dậy: "Bây giờ chúng ta quay lại nhà hàng lấy xe rồi tôi đưa cô đi ăn ở nơi khác"Seohyun vội lắc đầu: "Tôi không muốn quay lại đó. Hay Yuri cứ đi lấy xe, tôi sẽ ngồi đây chờ"-"Không được!"_Yuri dứt khoát phản đối_"Tôi sẽ không để cô ở đây một mình đâu. Không muốn quay lại thì cứ để xe ở đó, tôi sẽ bảo người đến lấy sau, chúng ta đi taxi. Bây giờ cô muốn ăn gì?"Seohyun suy nghĩ một lát, nhìn Yuri:"Tôi biết một cửa hàng tiện lợi gần đây, chúng ta đi bộ đến đó...ăn mì được không?"Yuri hơi nheo mắt:"...Mì sao?"Seohyun dè dặt gật đầu, thấy Yuri như vậy, liền nói thêm: "Nếu Yuri không thích thì chúng ta đi ăn cái khác cũng được"Yuri cười rồi nắm lấy tay Seohyun:-"Đi, cô thích ăn gì chúng ta sẽ đi ăn cái đó"Seohyun thấy Yuri cười, tâm trạng cũng tốt hơn. Bàn tay của cô được Yuri nắm chặt, cảm giác vô cùng an toàn. Trong lòng Seohyun bỗng loé lên một tia rung động, cứ thế bước theo Yuri qua từng con phố...Sau khi ăn xong, Yuri còn nán lại cửa hàng tiện lợi, bảo Seohyun ra ngoài trước. Lát sau Yuri chạy ra, trên tay còn cầm một que kem.-"Cô ăn đi"Seohyun lắc đầu. Yuri nghĩ mãi chẳng biết làm gì để bù đắp cho cô, nên đành mua kem, vậy mà bây giờ cô lại từ chối làm Yuri có hơi lúng túng.-"Cô có ăn không? Không ăn là tôi vứt đi đấy"-"Được rồi vậy đưa đây tôi ăn"_Seohyun cầm lấy cây kem, cắn một miếng.Yuri mỉm cười hài lòng, vén tóc sang bên cho cô rồi nắm tay Seohyun đi về nhà.Đường về không quá xa nhưng Seohyun đi bộ từ nãy đến giờ nên cảm thấy hơi mỏi, quay sang nói với Yuri:-"Chúng ta nghỉ một lát được không?"-"Cô mỏi sao?"Seohyun gật đầu-"Vậy để tôi cõng cô"_Yuri đề nghịSeohyun xua tay:-"Không cần đâu, tôi nghỉ một lát là lại đi tiếp được thôi"Yuri bỏ ngoài tai lời Seohyun nói, thả tay cô ra rồi ngồi xổm xuống:-"Mau lên đi"-"Không, tôi bảo không cần mà..."_Seohyun nhất định không leo lên lưng Yuri.Yuri cau mày, đột nhiên đứng dậy bế xốc cô lên vai.Seohyun giật mình, hoảng hốt bám vào vai Yuri:-"Thả tôi xuống!"-"Không"_Yuri vẫn thản nhiên bước lên phía trước_"Bây giờ cô thích như thế này hay là cõng, mau chọn đi"Seohyun dở khóc dở cười, biết không thay đổi được đành hét lên:-"Thôi được rồi tôi chọn cõng!"Đến lúc này Yuri mới thả cô xuống.Được Yuri cõng, ban đầu Seohyun thấy hơi gượng gạo nhưng lúc sau quen dần lại cảm thấy vô cùng kiên định và ấm áp. Cô nhẹ cúi người tựa vào lưng Yuri.Cảm nhận được Seohyun đang thả lỏng, Yuri đi nhanh hơn, ánh mắt tràn ngập dịu dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store