Bbangsaz Dieu Tham Kin Khac Ha
.
.
.
. Giờ thì tớ đã biết như thế nào gọi là phải lòng một người không nên phải lòng rồi. Không, phải nói là 'chấp nhận' chứ nhỉ?Tớ đã cố lờ nó đi, giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. Và giờ thì tớ chẳng biết là Kim Minh Trí hay ai đang viết nữa. Đã từng nghĩ đến việc buông bỏ mối tình này, nhiều hơn một lần. Nhưng dù bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sau những trận đấu tranh kịch liệt khiến đầu óc tớ căng phồng như một quả bóng sâp đạt đến giới hạn, thì tớ vẫn chọn yêu cậu. Hân ơi.Thương mến của tớ, Hân ơi, chúng ta thật sự mệt mỏi lắm. Tớ chỉ có thể dồn nén tâm tư của mình vào một góc nhỏ này dù bó chẳng thể bộc lộ được hết thảy hay sẽ không bao giờ đến được tay cậu. Nhưng tớ vẫn muốn viết vì chẳng còn nơi để 'về'. Tình yêu này tớ muốn cất giữ vào hòm trú ẩn cho riêng mình, là một nơi an toàn tuyệt đối đó Hân à.Để khỏi phải mong ngóng, đợi chờ và sợ hãi. Cậu biết không, mỗi khi cậu nhìn tớ. Dù chỉ một thoáng vô tình ánh nhìn của cậu thôi thì tớ cũng đã hoảng đến mức tim đập chân run, sợ rằng cậu phát hiện ra bí mật tớ có tình cảm với cậu. Cậu sẽ ghê tởm tớ mất. Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi, vì Hân sẽ không làm bất cứ ai cảm thấy phản cảm hết, Hân tốt nhất. Dẫu vậy, nhưng trong lòng tớ vẫn sợ lắm Phạm Ngọc Hân ơi..
.
.
.
.
.
. Giờ thì tớ đã biết như thế nào gọi là phải lòng một người không nên phải lòng rồi. Không, phải nói là 'chấp nhận' chứ nhỉ?Tớ đã cố lờ nó đi, giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. Và giờ thì tớ chẳng biết là Kim Minh Trí hay ai đang viết nữa. Đã từng nghĩ đến việc buông bỏ mối tình này, nhiều hơn một lần. Nhưng dù bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sau những trận đấu tranh kịch liệt khiến đầu óc tớ căng phồng như một quả bóng sâp đạt đến giới hạn, thì tớ vẫn chọn yêu cậu. Hân ơi.Thương mến của tớ, Hân ơi, chúng ta thật sự mệt mỏi lắm. Tớ chỉ có thể dồn nén tâm tư của mình vào một góc nhỏ này dù bó chẳng thể bộc lộ được hết thảy hay sẽ không bao giờ đến được tay cậu. Nhưng tớ vẫn muốn viết vì chẳng còn nơi để 'về'. Tình yêu này tớ muốn cất giữ vào hòm trú ẩn cho riêng mình, là một nơi an toàn tuyệt đối đó Hân à.Để khỏi phải mong ngóng, đợi chờ và sợ hãi. Cậu biết không, mỗi khi cậu nhìn tớ. Dù chỉ một thoáng vô tình ánh nhìn của cậu thôi thì tớ cũng đã hoảng đến mức tim đập chân run, sợ rằng cậu phát hiện ra bí mật tớ có tình cảm với cậu. Cậu sẽ ghê tởm tớ mất. Dĩ nhiên là không có chuyện đó rồi, vì Hân sẽ không làm bất cứ ai cảm thấy phản cảm hết, Hân tốt nhất. Dẫu vậy, nhưng trong lòng tớ vẫn sợ lắm Phạm Ngọc Hân ơi..
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store