Bau Troi Va Mat Troi Khr Dich
Cặp đôi chính: 27kThể loại: Lãng mạnKHR sẽ luôn thuộc về Amano Akira-sensei.Cảnh báo: Có thể có một chút OOC.Ghé thăm tài khoản của tác giả ở Fanfiction.net https://m.fanfiction.net/u/5923244/chocosei
.
.Mặt trời ẩn nấp sau những đám mây phủ khắp nơi. Gió đã hết sức thành công trong việc làm mọi người run cầm cập. Có thể tuyết sẽ sớm rơi xuống mặt đất.Đôi mắt màu mật ong cứ nhìn chòng chọc về phía trời xám. Tóc của cô có màu hoàng hôn, trông rất đẹp. Cô gái giống như búp bê, rất dễ thương, ngây thơ và đáng yêu. Nhưng đôi mắt ấy lại không còn sáng như lúc trước.Cô có một vấn đề, cô ta luôn phủ nhận thứ gì đó cho đến khi cô gái nhận ra là quá muộn. Quá muộn để không gục ngã trước lòng tốt của cậu ấy, sự ấm áp của cậu ấy, sự chú ý của cậu ấy, nụ cười của cậu ấy, tất cả về cậu. Và đã quá muộn để xoá nhoà đi cái cảm giác này.Cô đã phải lòng người mà người bạn tốt nhất của cô có tình cảm.Sawada Tsunayoshi, một thiếu niên với mái tóc xù rối màu nâu. Mọi người thường gọi cậu là Tsuna-Vô dụng, người chẳng hề giỏi giang trong bất cứ việc gì.Nhưng Kyoko không bao giờ suy nghĩ như thế, và cô đã đúng. Sawada Tsunayoshi là một người tốt với trái tim rộng mở và cô thật sự mừng rỡ khi cô và anh trai có thể làm bạn với cậu.Kyoko thở dài, lần nữa. Hôm nay Haru đã mời cô tới tiệm bánh mới mở đằng trước khu trạm. Không phải cô không muốn đi nhưng sau khi nhận ra cảm giác với Tsuna, Kyoko quả thực chẳng biết làm thế nào khi đối diện với Haru.Người bạn tốt nhất của cô, thích Tsuna trước cô. Và Kyoko rất không muốn cái cảm giác ích kỷ của cô phá hủy tình bạn này.Kyoko chìm sâu trong suy nghĩ, đó là lý do tại sao cô không nhìn con đường đang đi. Cô gái sắp lao vút xuống cho đến khi một bàn tay ấm áp nắm lấy cô vì vậy cô có thể đứng đúng cách."Thật là gần!" Kyoko mở rộng đôi mắt mình khi phía trên đầu là giọng nói quen thuộc đằng sau" Cậu không sao chứ Kyoko-chan?"Ôi không, là cậu ấy. Kyoko khẽ cắn đôi môi cô và không quay ra nhìn người cứu mình. Vì cô cô thực sự biết cậu ấy là ai. Và Kyoko thật không muốn gặp cậu lúc này.Bỗng dưng con đường trở nên được chú ý lúc này, cô nhìn nó. Không một lời nào phát ra từ khuôn miệng.
"Tớ khoẻ, Tsuna-kun. Cảm ơn vì cứu tớ nha."Tsuna tặng cô gái nhỏ một nụ cười nhã nhặn,"Không phải là vấn đề lớn, Kyoko-chan. Với đường này, cậu đi đâu vậy?" Tsuna hỏi khi họ bắt đầu đi bộ.
"Haru-chan đã mời tớ đến cửa tiệm bánh mới mở trước khu trạm" Kyoko, người đang đi bên cạnh Tsuna, trả lời."Ồ! Tớ biết cửa hàng đó. Tớ chỉ muốn mua một chiếc bút chì mới và sách cho I-pin. Và cửa hàng đó ở gần tiệm bánh. Cùng đi thôi, Kyoko-chan!" Nụ cười lớn khiến Kyoko có thể thấy khuôn mặt cậu.Kyoko gật đầu lần nữa và nhìn vào tay mình và nhận ra rằng Tsuna vẫn còn nắm tay cô. Điều đó khiến Kyoko dừng lại và Tsuna cũng vậy.Tsuna đưa ra cái nhìn đầy ngạc nhiên của cô cho đến khi cậu nhìn thấy bàn tay của mình. Mặt Tsuna trở nên đỏ mặt và ngay lập tức bỏ tay cô ra."Tớ xin lỗi!" Cậu hét lên với tâm trạng lo lắng.Mặt Kyoko lại đỏ lên như lúc Tsuna cười nhẹ. Cô đã cố gắng bù đắp sự căng thẳng và thất vọng vì tay Tsuna rời khỏi."Được rồi" Kyoko thì thầm.Không hề được, tại sao cậu lại bỏ tay ra?Kyoko muốn nói điều này. Tớ muốn cảm giác ấm áp ấy lần nữa.Đúng, cô thực sự vui sướng khi thấy Tsuna nắm tay.Nếu tớ nói rằng tớ muốn nắm tay cậu, sẽ không sao chứ?Không, hoàn toàn không ổn nếu Haru-chan nhìn thấy họ.Sẽ ra sao nếu Haru-chan hiểu lầm về họ?Nhưng...Sẽ ra sao nếu Haru-chan không biết?Sẽ ra sao nếu Haru-chan không cần phải biết?Đúng, cô ấy không cần phải biết. Tớ muốn giữ lấy cảm giác này. Để cảm giác ấy ở một nơi rất xa xôi, sâu thẳm trong trái tim mình."Này, Kyoko-chan." Kyoko quay đầu lại khi cậu gọi cô. "Tớ sẽ luôn luôn lắng nghe những gì cậu muốn nói.Tsuna mỉm cười ấm áp, có điều cậu không biết là nụ cười của cậu khiến Kyoko muốn khóc thật to và hét lên rằng vì cậu mà cô cảm thấy u ám như thế này. Bởi vì cậu, cô không ngủ được vì khuôn mặt của cậu luôn hiện diện trong tâm trí cô. Và bởi vì cậu, cô cảm giác như một cô gái xấu tính người muốn giành được trái tim của cậu thậm chí còn nghĩ Haru yêu cậu. Cô muốn cậu, thật là quá tệ, Kyoko thật sự muốn biết cảm xúc của cậu.Nhưng Kyoko chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười thật tươi. Giống như cô đã "Tớ biết Tsuna-kun, nhưng tớ thật sự ổn."Tsuna thở dài trước khi trao cho cô nụ cười của cậu. Tsuna sẽ không ép buộc Kyoko nói với cậu vấn đề ấy là gì. Cậu sẽ chờ đợi cho đến khi cô nói chuyện với cậu ấy."Này, Tsuna-kun, sao cậu lại đeo kính vậy?" Kyoko hỏi.Tsuna bỏ kính ra trước khi cậu trả lời: "Tớ đang đọc một số giấy tờ khi I-pin nhờ tớ giúp em ấy mua sách."Kyoko gật gù, năm nay là năm cuối cùng của hai người ở trường cấp hai. Và cuối cùng, Tsuna muốn nhậm chức Vongola Decimo. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, họ sẽ đến Ý."Kyoko-chan, tay cậu lạnh cóng rồi kìa" Kyoko quay đầu lại và thấy tay cô bỗng trở lên đỏ."Ơ! Thôi, tớ quên mất găng tay của tớ rồi!" Kyoko bĩu môi.Tsuna khúc khích cười và lấy ra găng tay ở trong túi và đưa nó cho Kyoko."Lấy cái này đi Kyoko-chan."Kyoko lắc cái đầu của cô,"Còn cậu thì sao?""Tớ ổn, cứ mang cái này đi."Kyoko gật đầu và đeo nó lên tay. Nhưng khi thấy Tsuna đang rét cóng cả người, Kyoko lấy một chiếc của đôi găng tay của Tsuna và trả lại cho cậu.Tsuna nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò trước khi Kyoko nắm lấy cổ tay của cậu với bàn tay không có găng tay."Một cho mình, và một cho cậu Tsuna-kun." Kyoko tặng cậu một nụ cười rực rỡ. Gương mặt đỏ lên khi Kyoko nắm tay cậu. Cậu ấy nở nụ cười ấm áp với Kyoko và đã thành công khiến cô gái tóc cam mặt đỏ rực lên."Ừ, Kyoko-chan thật ấm áp.""Ưm"Well, lần này Kyoko hy vọng được làm bạn với cậu ấy. Có lẽ khi thời gian đi qua, cảm giác của cô với Tsuna sẽ dần trôi theo, cùng với thời gian..
.
.Fin~https://www.wattpad.com/171010037-the-sky-and-the-sun-khr-oneshot
.
.Mặt trời ẩn nấp sau những đám mây phủ khắp nơi. Gió đã hết sức thành công trong việc làm mọi người run cầm cập. Có thể tuyết sẽ sớm rơi xuống mặt đất.Đôi mắt màu mật ong cứ nhìn chòng chọc về phía trời xám. Tóc của cô có màu hoàng hôn, trông rất đẹp. Cô gái giống như búp bê, rất dễ thương, ngây thơ và đáng yêu. Nhưng đôi mắt ấy lại không còn sáng như lúc trước.Cô có một vấn đề, cô ta luôn phủ nhận thứ gì đó cho đến khi cô gái nhận ra là quá muộn. Quá muộn để không gục ngã trước lòng tốt của cậu ấy, sự ấm áp của cậu ấy, sự chú ý của cậu ấy, nụ cười của cậu ấy, tất cả về cậu. Và đã quá muộn để xoá nhoà đi cái cảm giác này.Cô đã phải lòng người mà người bạn tốt nhất của cô có tình cảm.Sawada Tsunayoshi, một thiếu niên với mái tóc xù rối màu nâu. Mọi người thường gọi cậu là Tsuna-Vô dụng, người chẳng hề giỏi giang trong bất cứ việc gì.Nhưng Kyoko không bao giờ suy nghĩ như thế, và cô đã đúng. Sawada Tsunayoshi là một người tốt với trái tim rộng mở và cô thật sự mừng rỡ khi cô và anh trai có thể làm bạn với cậu.Kyoko thở dài, lần nữa. Hôm nay Haru đã mời cô tới tiệm bánh mới mở đằng trước khu trạm. Không phải cô không muốn đi nhưng sau khi nhận ra cảm giác với Tsuna, Kyoko quả thực chẳng biết làm thế nào khi đối diện với Haru.Người bạn tốt nhất của cô, thích Tsuna trước cô. Và Kyoko rất không muốn cái cảm giác ích kỷ của cô phá hủy tình bạn này.Kyoko chìm sâu trong suy nghĩ, đó là lý do tại sao cô không nhìn con đường đang đi. Cô gái sắp lao vút xuống cho đến khi một bàn tay ấm áp nắm lấy cô vì vậy cô có thể đứng đúng cách."Thật là gần!" Kyoko mở rộng đôi mắt mình khi phía trên đầu là giọng nói quen thuộc đằng sau" Cậu không sao chứ Kyoko-chan?"Ôi không, là cậu ấy. Kyoko khẽ cắn đôi môi cô và không quay ra nhìn người cứu mình. Vì cô cô thực sự biết cậu ấy là ai. Và Kyoko thật không muốn gặp cậu lúc này.Bỗng dưng con đường trở nên được chú ý lúc này, cô nhìn nó. Không một lời nào phát ra từ khuôn miệng.
"Kyoko-chan?" Cậu bạn gọi cô lại lần nữa.
Tại sao giọng nói của cậu lại có sức hấp dẫn như vậy với cô? Tại sao chỉ với một lần nói, nó lại làm cô quay lại nhìn đôi mắt to nâu mật ong.Và tại sao nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cậu lại khiến dòng máu trong người Kyoko sôi sục lên, cứ như thể cô sẽ tan biến bất kỳ lúc nào đó?Kyoko đã biết được đáp án. Một câu trả lời rất đỗi bình thường.Sasagawa Kyoko đã phải lòng Sawada Tsunayoshi.Và đó mới là vấn đề.Tsuna nhướn mày khi cậu không nhận được một phản ứng nào từ Kyoko. Cô gái chỉ nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt trống rỗng. Cho đến cuối cùng cô mở lời với vẻ tươi cười quen thuộc."Tớ khoẻ, Tsuna-kun. Cảm ơn vì cứu tớ nha."Tsuna tặng cô gái nhỏ một nụ cười nhã nhặn,"Không phải là vấn đề lớn, Kyoko-chan. Với đường này, cậu đi đâu vậy?" Tsuna hỏi khi họ bắt đầu đi bộ.
"Haru-chan đã mời tớ đến cửa tiệm bánh mới mở trước khu trạm" Kyoko, người đang đi bên cạnh Tsuna, trả lời."Ồ! Tớ biết cửa hàng đó. Tớ chỉ muốn mua một chiếc bút chì mới và sách cho I-pin. Và cửa hàng đó ở gần tiệm bánh. Cùng đi thôi, Kyoko-chan!" Nụ cười lớn khiến Kyoko có thể thấy khuôn mặt cậu.Kyoko gật đầu lần nữa và nhìn vào tay mình và nhận ra rằng Tsuna vẫn còn nắm tay cô. Điều đó khiến Kyoko dừng lại và Tsuna cũng vậy.Tsuna đưa ra cái nhìn đầy ngạc nhiên của cô cho đến khi cậu nhìn thấy bàn tay của mình. Mặt Tsuna trở nên đỏ mặt và ngay lập tức bỏ tay cô ra."Tớ xin lỗi!" Cậu hét lên với tâm trạng lo lắng.Mặt Kyoko lại đỏ lên như lúc Tsuna cười nhẹ. Cô đã cố gắng bù đắp sự căng thẳng và thất vọng vì tay Tsuna rời khỏi."Được rồi" Kyoko thì thầm.Không hề được, tại sao cậu lại bỏ tay ra?Kyoko muốn nói điều này. Tớ muốn cảm giác ấm áp ấy lần nữa.Đúng, cô thực sự vui sướng khi thấy Tsuna nắm tay.Nếu tớ nói rằng tớ muốn nắm tay cậu, sẽ không sao chứ?Không, hoàn toàn không ổn nếu Haru-chan nhìn thấy họ.Sẽ ra sao nếu Haru-chan hiểu lầm về họ?Nhưng...Sẽ ra sao nếu Haru-chan không biết?Sẽ ra sao nếu Haru-chan không cần phải biết?Đúng, cô ấy không cần phải biết. Tớ muốn giữ lấy cảm giác này. Để cảm giác ấy ở một nơi rất xa xôi, sâu thẳm trong trái tim mình."Này, Kyoko-chan." Kyoko quay đầu lại khi cậu gọi cô. "Tớ sẽ luôn luôn lắng nghe những gì cậu muốn nói.Tsuna mỉm cười ấm áp, có điều cậu không biết là nụ cười của cậu khiến Kyoko muốn khóc thật to và hét lên rằng vì cậu mà cô cảm thấy u ám như thế này. Bởi vì cậu, cô không ngủ được vì khuôn mặt của cậu luôn hiện diện trong tâm trí cô. Và bởi vì cậu, cô cảm giác như một cô gái xấu tính người muốn giành được trái tim của cậu thậm chí còn nghĩ Haru yêu cậu. Cô muốn cậu, thật là quá tệ, Kyoko thật sự muốn biết cảm xúc của cậu.Nhưng Kyoko chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười thật tươi. Giống như cô đã "Tớ biết Tsuna-kun, nhưng tớ thật sự ổn."Tsuna thở dài trước khi trao cho cô nụ cười của cậu. Tsuna sẽ không ép buộc Kyoko nói với cậu vấn đề ấy là gì. Cậu sẽ chờ đợi cho đến khi cô nói chuyện với cậu ấy."Này, Tsuna-kun, sao cậu lại đeo kính vậy?" Kyoko hỏi.Tsuna bỏ kính ra trước khi cậu trả lời: "Tớ đang đọc một số giấy tờ khi I-pin nhờ tớ giúp em ấy mua sách."Kyoko gật gù, năm nay là năm cuối cùng của hai người ở trường cấp hai. Và cuối cùng, Tsuna muốn nhậm chức Vongola Decimo. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, họ sẽ đến Ý."Kyoko-chan, tay cậu lạnh cóng rồi kìa" Kyoko quay đầu lại và thấy tay cô bỗng trở lên đỏ."Ơ! Thôi, tớ quên mất găng tay của tớ rồi!" Kyoko bĩu môi.Tsuna khúc khích cười và lấy ra găng tay ở trong túi và đưa nó cho Kyoko."Lấy cái này đi Kyoko-chan."Kyoko lắc cái đầu của cô,"Còn cậu thì sao?""Tớ ổn, cứ mang cái này đi."Kyoko gật đầu và đeo nó lên tay. Nhưng khi thấy Tsuna đang rét cóng cả người, Kyoko lấy một chiếc của đôi găng tay của Tsuna và trả lại cho cậu.Tsuna nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò trước khi Kyoko nắm lấy cổ tay của cậu với bàn tay không có găng tay."Một cho mình, và một cho cậu Tsuna-kun." Kyoko tặng cậu một nụ cười rực rỡ. Gương mặt đỏ lên khi Kyoko nắm tay cậu. Cậu ấy nở nụ cười ấm áp với Kyoko và đã thành công khiến cô gái tóc cam mặt đỏ rực lên."Ừ, Kyoko-chan thật ấm áp.""Ưm"Well, lần này Kyoko hy vọng được làm bạn với cậu ấy. Có lẽ khi thời gian đi qua, cảm giác của cô với Tsuna sẽ dần trôi theo, cùng với thời gian..
.
.Fin~https://www.wattpad.com/171010037-the-sky-and-the-sun-khr-oneshot
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store