ZingTruyen.Store

Bat Lay Vien Da Mat Meo

Tóc Linh Như dài chấm eo.

Con bé đứng trước gương trong phòng mình, xoay đi ngó lại, cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai. Không hẳn là sai. Chẳng biết nữa. Nó kéo một lọn tóc ra, quấn quanh ngón trỏ.

Tóc nó dài, lại không bồng bềnh dợn sóng như công chúa Xích Anh hay mượt mà như chị Tình Huyên, cũng chẳng thơm như tóc Tầm Phương. Chị Yên Hà tết hai bím đuôi sam — có lẽ nó nên học theo chị. Nhưng nếu có một điều nó rút ra được sau mấy năm đi học thì đó là không ai thích bị bắt chước cả.

Trừ một số đứa có chứng ái kỷ nặng. Linh Như từng gặp mấy đứa đó rồi. Không khuyến khích lại gần nếu muốn giữ huyết áp ở mức bình thường.

Linh Như lừng khừng lâu tới nỗi Tầm Phương dậy sau nó nửa tiếng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi mà vẫn chưa thấy nó ra. Cô bé chui đầu vào phòng Linh Như, hỏi sao chưa chịu xuống nhà.

"Bồ thấy tóc mình thế nào?"

Đột ngột bị hỏi, cô bé đơ ra, trả lời theo bản năng:

"Đẹp lắm."

"Làm ơn, Phương, bồ nói dối dở lắm đấy."

"Thật mà! Hơi xơ một xíu thôi. Để chiều mình lấy nước ổi với bồ kết cho bồ gội đầu..."

"Mình biết rồi!" Linh Như búng tay, đi về phía bàn giấy tìm cây kéo.

Con bé xuất hiện dưới nhà bếp với mái tóc ngắn trên vai. Những sợi tóc khô cứng quăn lại đủ mọi hướng trông khủng khiếp khi còn tóc dài, giờ thì đỡ hơn nhiều. Hai chị lớn đã ngồi dưới nhà sẵn, mặt mày lờ đờ, đầu gục lên bàn, coi bộ chẳng ai có thói quen ngủ sớm.

"Chào buổi sáng."

Yên Hà nhìn lại con bé hai lần mới nhận ra đây là người chị gặp hôm qua.

"Em có làm gì với tóc của mình không?"

"Tất nhiên là nó vừa cắt tóc rồi." Tình Huyên nói bằng giọng hơi gắt, "Mở mắt ra đi Hà."

"Chị Huyên của em tối qua chưa ngủ, thông cảm nhé." Yên Hà cười xòa, "Tóc của em dễ thương lắm."

Chưa kịp nói lời cảm ơn, Linh Như đã phải xích qua một bên để Tầm Phương dọn bữa sáng. Cô bé đã nấu nồi nước dùng món bún thang từ hôm qua, vị thảo mộc ngào ngạt khắp nhà ăn. Bốn cô phù thủy dùng bữa mà xuýt xoa khen ngợi, âm thanh huyên náo chẳng mấy chốc đã gọi được một người khác đến.

"Các chị em không chờ tôi à?"

Lan San. Cái Phương kéo ghế cho y và đi múc thêm một bát bún nữa. Mỉm cười đầy hạnh phúc, y nói mình nhớ nhất là tay nghề nấu nướng của cô bé. Y không có nhiều cơ hội được ăn sáng ở đây. Hầu hết thời gian y chỉ đến báo cáo hoặc nhận nhiệm vụ rồi rời đi ngay.

"Gián điệp mà." Y vừa nói vừa húp sì sụp nước dùng, "Không thể dừng xuất hiện trước mặt kẻ em muốn dò la tin tức. Hắn không được phép nghi ngờ em."

Yên Hà hỏi, đôi mắt nai mở to:

"Tối qua em mang cô bé phù thủy này về. Còn chuyện gì khác nữa không?"

"Chúng ta phải nhường công lao chiêu mộ bé phù thủy cho Tầm Phương." Lan San lắc đầu, "Em ấy nài nỉ ỉ ôi với điện hạ cả năm trời lận mà. Còn em thì như bình thường thôi. Lịch đổi ca của lính dạ tuần. Tình hình biên giới phía Nam. Hải trình những thuyền buôn ra khơi sau Tết. Và..."

Y cố tình dừng lại để bốn cái cổ ngóng dài chưng hửng. Đợi mãi chưa thấy y tiết lộ thêm gì, Tình Huyên sốt sắng đánh cho y một cái, y mới chịu kể tiếp, miệng cười ha hả:

"Sang năm, thế cục triều đình sẽ có sự thay đổi."

Các cô gái xôn xao đoán mò:

"Tay phò mã lang định đăng cơ à?"

"Hắn không dám đâu. Bao năm nay yên bình là vì hắn chiều lòng các ông quan già trong kinh thành, chỉ nhiếp chính, không giữ ngai vàng."

"Ai mà ngờ được mấy lão cổ hủ ấy lại giúp mình một phen trông thấy."

"Mơ đi, mấy ông đấy cũng chẳng giúp điện hạ lên ngôi được. Ăn lộc của Triệu Thiên chẳng thèm chùi mép mà còn muốn tỏ vẻ thanh cao đấy thôi." Yên Hà bĩu môi, "Hay là hắn lại muốn chiêu mộ ông già nhà tôi về triều?"

"Chắc không phải đâu. Hắn đã thất bại năm lần rồi."

Đầu óc Linh Như rối tung.

"Trật cả rồi, mấy cô nương. Để tôi nói luôn vậy — phò mã lang cuối cùng cũng dùng đến con bài Quốc tử của hắn. Một kỳ kiểm tra toàn diện sẽ được tổ chức, mấy lão quan Túc Mộc cũng góp mặt, rồi tùy theo sở trường mà sẽ phân chúng về các bộ để giám sát và quản lý. Triều ta có bảy bộ, mà đám Quốc Tử này có tám người, nghĩa là sẽ có một người được chọn làm thủ lĩnh - tôi nghe đồn người này sẽ được phong làm Giám Quốc quân."

Chuyện này Linh Như chẳng hiểu gì nên không tỏ vẻ bất ngờ lắm, nhưng các chị thì khác. Yên Hà đưa tay bụm miệng. Tình Huyên, cái người vốn còn đang ngái ngủ, thình lình đập bàn, đứng bật dậy.

"Hèn hạ!" Chị chửi, "Hắn định dùng người Tân Lang trị người Tân Lang?"

"Chứ sao nữa? Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, hắn nuôi báo cô tụi Quốc Tử đó mười mấy năm nay rồi, cũng tới lúc phải ra quân thôi."

Yên Hà chau mày:

"Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao Triệu Thiên vẫn để tụi nó sống. Đã dày công rắp tâm bày mưu đến vậy mà giờ lại định giao giang sơn lại cho người Tân Lang sao? Hắn không sợ bị phản à?"

"Nếu chị nhìn tụi Quốc Tử đó — đặc biệt là đứa con gái — chị sẽ thấy hắn chẳng có gì phải lo cả." Lan San ngả lưng ra sau, nói, "Chẳng có máu mủ gì, chúng lại rất gắn bó với nhau, tới nỗi có thể vào sinh ra tử vì anh em mình luôn ấy. Chúng trung thành với Triệu Thiên đến một mức... sao nhỉ? Tôn thờ? Đại khái, theo cách em nhìn, chúng xem mọi lời nói, mọi mong cầu của phò mã lang là chân lý. Chúng thương hắn như cha ruột vậy. Chúng chính là những quân cờ đắc lực cho hắn thao túng."

Tầm Phương giờ mới góp lời:

"Kể ra mấy cô cậu đấy cũng tội quá. Có biết gì đâu, mà bị kẻ thù lợi dụng..."

Lời còn chưa nói hết, Yên Hà đã cắt lời cô bé:

"Em nói gì đấy?"

"Phương, đừng ngây thơ nữa." Lan San thở dài, nhìn cô với ánh mắt thương hại, "Tụi nó không phải mấy con cún con miu vô hại đâu."

Linh Như để ý thấy Tầm phương hơi so vai lại. Dẫu rụt rè, cô vẫn cố phản đối:

"Họ chỉ là những đứa trẻ khi Triệu Thiên nhận nuôi họ. Đứa nhỏ nhất trong số đó chỉ bằng tuổi em và cái Như. Huống chi họ đều là..."

"Chúng là ai không quan trọng." Tình Huyên lạnh lùng nói, "Có là hoàng tử công chúa thì bây giờ chúng cũng thuộc phe kẻ thù rồi, Phương ạ."

Lan San dứt khoát nói:

"Em có thể thấy tội nghiệp chúng, nghĩ chúng chỉ là những kẻ xui xẻo, nhưng lòng thương nằm sai chỗ sẽ gây ra hậu họa khôn lường. Chúng bị tiêm vào đầu những suy nghĩ thù địch về thánh thần và phù thủy. Em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng bắt được em? Thả em đi? Vì em là một cô bé không biết gì? Tỉnh mộng đi — tụi nó sẽ ném em lên giàn thiêu ngay lập tức, giống như cách cha nuôi của chúng đã giết mẹ chúng ta vậy."

"Như..." Tầm Phương quay sang Linh Như, nước mắt lưng tròng vì uất ức.

Con bé muốn đứng về phía cô. Ngày nhỏ còn học chung trường, nó chưa bao giờ để cô một mình đối đầu với những đứa trẻ xấu tính xấu nết khác. Nó không nỡ nhìn cô buồn.

Nhưng giờ đây trong đầu nó có suy nghĩ khác. Tim nó thót lại khi nó lên tiếng, không dám nhìn cô.

"Mình từng thấy các Quốc Tử, Phương à, mình đứng bên bờ này, họ ở bờ bên kia sông Thước. Trông họ không khác gì các anh ở làng cũ, và cô gái rất xinh xắn." Nó mím môi, "Mẹ chúng ta, chị gái đã dẫn chúng ta về nhà vào hôm tượng thần bị dỡ xuống, đều đã vong mạng vì Triệu Thiên. Mình xin lỗi, nhưng mình không cách nào đồng cảm với tay sai của hắn được."

Tầm Phương không nói chuyện với bất cứ ai suốt buổi sáng hôm đó. Cô bé lặng lẽ dọn dẹp căn bếp rồi nhốt mình trong phòng với các vị thần trong hình hài thú cưng. Linh Như gõ cửa phòng cô bé, gọi mãi mà chẳng nghe tiếng trả lời.

Bất thình lình, Lan San xuất hiện phía sau con bé, khuyên:

"Đừng cố nữa. Tới chiều cái Phương sẽ ổn thôi."

"Phương có thường xuyên như vậy không ạ?" Linh Như bất an hỏi.

"Dăm bữa nửa tháng tụi tôi lôi chủ đề Quốc Tử lên là nó lại như vậy. Xin lỗi em, bình thường tụi tôi không trách móc người khác vì xung đột quan điểm như phường vô văn hóa vậy đâu. Chỉ là... em thấy rồi đó." Lan San xua tay, "Cái Phương có lòng bao dung vô hạn với tất cả sinh linh trên đời, thỉnh thoảng tụi tôi lại phải nhắc nó rằng mấy tên nhóc kia là kẻ thù."

"Hình như không có tác dụng gì mấy. San đi luôn ạ?"

"Ngay bây giờ." Y đáp, "Lập Đông thì làm ăn không bằng Trung Thu, nhưng tụi Quốc Tử thích lồng đèn tới nỗi cứ chuyển mùa là chúng lại đặt làm một kiểu khác."

"Họ thích hay San làm cho họ thích?"

"Em đúng là một cô bé thông minh." Lan San nhăn mặt, nhéo mũi con bé làm nó giật lùi về sau, "Thôi, tôi đi nhé."

Mặt nó đỏ lên, lẩm bẩm lời chúc thượng lộ bình an.

Y vỗ vai nó, gót giày giậm lên bậc thang huỳnh huỵch, có vẻ vội vã.

Từ lúc đến căn cứ Linh Như vẫn chưa được diện kiến công chúa Xích Anh. Đáng lẽ Tầm Phương sẽ là người dẫn nó đến gặp cô, nhưng giờ cô bé thế này, nó nghĩ để cô yên thì tốt hơn. Nó về phòng chải lại đầu rồi xuống nhà, định bụng tự đi tìm.

Dưới ánh nắng mặt trời, tòa thành trông khác hẳn với lúc chỉ có những bó đuốc và ánh trăng bàng bạc soi rọi, Linh Như suýt nữa là lạc đường. Nó bèn leo lên tường thành để tiện quan sát. Nó thấy chuồng nghê, chuồng ngựa, bãi tập kỵ xạ và tòa vọng lâu của chị Tình Huyên. Có tiếng hô hào, con bé ngó xuống, thấy đó là nhóm các anh nghĩa binh tập võ buổi sáng. Các anh xếp thành năm hàng, xuất phát từ phía binh doanh rồi chạy vòng quanh khuôn viên thành.

Chính giữa thành có một cái bục cao chắc là giàn tế trời. Đằng sau đó, nhìn thẳng ra cổng thành, là một nơi giống như đình làng, cột nhà gỗ lim vòng tay hai người trưởng thành mới ôm hết, mái lợp ngói âm dương.

Linh Như đi dọc tường thành, thấy núi rừng bao la, theo cơn gió lộng thổi tới là làn hương chỉ đại ngàn mới có. Phía bắc có dãy núi trập trùng, phía nam lại có sông sâu uốn lượn. Bao quanh tòa thành là đầm lầy hiểm trở và những vách đá dốc. Sương mù cô đặc lại trên những hàng cổ thụ tựa một thứ bùa mê.

Nếu người con gái trong bài ca dao kia chỉ tìm ra nơi này và chọn nó làm chỗ tế thần, Linh Như tự hỏi, vậy ai đã xây nên thành?

Con bé tựa vách tường thành để trở xuống. Nó đi vào đình bằng cửa bên hông. Trong nhà âm u, ánh sáng hiu hắt lọt vào qua khe cửa sổ. Phía chính điện, con bé nhác thấy bóng người đang quỳ dưới đất. Người đó cũng nhìn thấy nó, khẽ vẫy tay gọi nó lại gần.

Linh Như cầm theo một tấm bồ đoàn, quỳ chéo sau lưng cô.

Công chúa Xích Anh đứng dậy cắm ba nén hương vào cái lư bằng đồng. Cô trở lại chỗ, dập đầu lạy ba lạy, rồi mới lên tiếng:

"Tối qua ngủ có ngon không?"

Linh Như ngập ngừng, rồi lắc đầu. Tầm Phương hẳn đã rất cố gắng để cho bạn mình được thư giãn, nhưng nó vẫn thao thức tới gần sáng mới chợp mắt được.

Ngài nói với vẻ thông cảm:

"Khó có phù thủy nào ngủ yên được vào đêm rằm lắm. Chúng ta đáng lẽ phải tụ họp lại, nghe theo tiếng gọi của mặt trăng, hấp thu quyền năng mà đất trời ban tặng cho mình... Nhưng ta đoán em khó ngủ vì lý do khác. Em đang nghĩ gì?"

Nàng công chúa xinh đẹp dưới làn khói mờ mờ quay đầu lại nhìn nó. Ánh sáng trong đôi mắt ngài đã mờ nhạt hơn đêm qua, như một ngọn lửa cháy âm ỉ dưới lớp tro tàn. Con bé nhớ lại những chuyện nó được nghe về ngài. Công chúa là hậu duệ của thần linh và phù thủy, sinh ra nhà đế vương, thiên tài từ tấm bé, xui rủi sao lại rơi vào cảnh lưu lạc hôm nay.

Nó mím môi, cuối cùng cũng quyết định hỏi:

"Tại sao điện hạ không tìm dân nữ ngay sau khi mẹ em qua đời ạ?"

Cha Linh Như chỉ mất một tháng để tìm cho mình người vợ mới và cơ hội đổi đời. Con bé theo cha lên kinh thành, bỏ lại tro cốt của mẹ đằng sau — các ông quan người Túc Mộc không cho phép an táng phù thủy, cũng cấm tiệt việc lập bài vị cho họ. Công chúa nói cô đã lo sợ ma thuật của nó không còn giống với thứ ma thuật mà cô biết. Vậy tại sao không đón nó đi từ lúc nó còn bé, như cách cô đã làm với các chị Tình Huyên Yên Hà, với Tầm Phương và Lan San?

"Có người kể với dân nữ rằng ngài và mẹ dân nữ từng có xích mích." Nó đánh bạo nói, "Phải chăng đó là lý do?"

Con bé không dám nhìn thẳng vào mắt ngài nữa, bèn rủ mi, đầu cúi xuống.

Mãi lâu sau mới nghe công chúa thở dài:

"Đúng và không đúng. Quả thực, ta và lệnh từ có tranh cãi trước khi ta lên thuyền đi Túc Mộc. Nhưng đó không phải lý do thật sự để ta kéo dài chuyện thu nhận em."

"Xin điện hạ kể rõ ngọn ngành."

Công chúa Xích Anh quay mặt về phía trước — lúc bấy giờ con bé mới để ý đằng sau bàn thờ là bốn hàng tượng thần. Trên cùng là bốn linh thú, từ trái qua phải lần lượt là một con rồng xanh, một con hổ trắng, một con phụng đỏ và một con rùa đen. Hàng thứ hai có tượng hai người đàn ông lớn tuổi, một người mặc áo đen tuyền cầm phất trần và một bầu nước, ngồi trên lưng rùa; người kia thì áo xống nhếch nhác, tay phe phẩy quạt, miệng cười hiền từ. Dưới nữa là ba thanh niên không rõ nam nữ, dưới cùng là bảy con vật gồm chó, mèo, chim sẻ, sâu bướm, heo, rắn và gà. Ngay giữa chính đường, sau lưng công chúa và Linh Như, có một chậu lửa rực đỏ, tiếng củi than vỡ ra bập bùng.

Nàng công chúa toan đứng dậy, Linh Như tới đưa tay đỡ cô. Hai người rời khỏi gian chính, đi sang gian nhà bên trái, nơi chứa đầy thư tịch cổ và có một cái bàn dài ở giữa phòng, hai hàng ghế xếp dọc đó. Công chúa ngồi ở đầu bàn.

Tấm màn che đi lối ra nhà sau được vén lên, Linh Như nhìn sang, thấy đó là Yên Hà đang bưng một khay gỗ đựng mấy cái chén trà cùng ấm nước. Con bé đỡ khay giúp chị. Nàng Văn Địa Sư nháy mắt với nó thay lời cảm ơn. Thấy trên bàn có hộp trầu cau, nó bèn đứng têm trầu trong lúc chị pha trà. Nó tỉa lá trầu thành hình đuôi phượng hoàng, gài vào quả cau được bổ thành miếng vừa ăn, quết một ít vôi rồi dâng cho công chúa.

Đôi môi nàng công chúa đỏ thắm khi ngài bắt đầu kể:

"Em biết Chúc Thiên Đài chứ? Năm mười tuổi, ta đã xin vua cha lập nên nơi đó để nghiên cứu phép thuật trong dân gian. Mẫu hậu của ta là một phù thủy, rất thân thiết với bà nội em lúc đó đã công thành danh toại với phong hiệu Huệ Nhãn."

Linh Như gật đầu, hôm qua Tầm Phương đã kể cho nó đoạn này rồi.

"Chu Anh là người bạn đầu tiên của ta. Chúng ta gặp nhau năm mười một tuổi, chỉ mới là những đứa trẻ. Cái tên 'Anh' của mẹ em trùng với tên ta, dù ý nghĩa khác nhau, nhưng lại có câu nói 'cận chu giả xích', tức là màu đỏ 'xích' nhạt hơn màu đỏ 'chu' một bậc — phụ hoàng ta muốn Huệ Nhãn về đổi lại tên cho con gái, mẫu hậu ta thì nói không cần. Có điều, chắc là từ dạo đó mà mẹ em có ác cảm với ta."

Nói đến đây, công chúa bật cười:

"Thú thật là hồi đó ta cũng không thích Chu Anh. Người gì đâu mà cứng đầu, ngang ngược, hống hách quá thể! Đấy là ta đã được đánh giá là kiêu ngạo rồi đấy nhé." Linh Như ngại ngùng gãi đầu, nghe ngài kể tiếp, "Ta đoán chúng ta trở nên thân thiết hơn sau khi các phù thủy khác đến Chúc Thiên Đài. Chúng ta dần nhận ra... mình không phải thiên tài, cũng không có tài năng gì mấy."

"Tại sao ạ?"

"Hóa ra ta không thể trở thành một phù thủy giống mẫu hậu mình." Công chúa đưa một tay lên, ngọn lửa trong cái chậu đồng đằng sau nổi bừng lên, "Dòng máu Hỏa Thần trong ta quá mạnh mẽ, các vị thần không thể nhận những cái dập đầu và lời cầu nguyện của ta được. Còn Chu Anh... Vấn Thánh Sư không giống các phù thủy khác. Huệ Nhãn thành danh từ khi còn trẻ tuổi là vì bà ấy hiểu được điều quan trọng nhất đối với một Vấn Thánh Sư, đó là tìm một vị thánh cho riêng mình. Nhưng Chu Anh chưa bao giờ tìm được vị thánh ấy."

Yên Hà dâng nước trà cho ngài. Hơi chột dạ, Linh Như thắc mắc:

"Nếu một Vấn Thánh Sư không tìm ra vị thánh của mình thì sao ạ?"

"Ta chưa từng gặp người khác nên không rõ, còn Chu Anh thì sáng chế bùa chú. Tức là vay mượn phép thuật từ phù thủy chứ không cần thông qua thánh thần nữa, rồi chuyển nó vào lá bùa bằng các ký tự đặc thù, khi nào dùng đến thì niệm chú là xong. Mặc dù hiệu quả của bùa chú không thể sánh bằng quyền năng của một phù thủy đích thực được, nhưng vẫn phải công nhận đó là một thành phẩm... siêu việt."

Nhận ra sự ngập ngừng của công chúa, nó hỏi:

"Điện hạ và mẹ dân nữ tranh cãi vì chuyện này ạ?"

Công chúa xoay chén trà sứ trong tay, nhún vai:

"Gần gần như vậy. Bùa chú cho phép một người bình thường có thể sánh ngang với phép thần thông của tất cả phù thủy, nó phạm vào điều cấm kỵ của cả tiên thuật và ma thuật. Lửa thiêng là món quà Hỏa Thần dành riêng cho hậu duệ mình, sao để người phàm chiếm lấy được? Phép màu của các phù thủy cũng vậy, nhắc cho em nhớ, phù thủy không được sinh ra với ma thuật, mà đó là quá trình tích lũy qua nhiều thế hệ, em chỉ nhận lộc của thần linh thôi chứ không được lạm dụng nó. Ta cứ khuyên Chu Anh bỏ đi — bất kính với hoàng gia là một chuyện, làm mích lòng các chị em phù thủy là một chuyện khác, hơn nữa, nếu thứ bùa chú này rơi vào tay kẻ xấu, hậu hoạn khôn lường. Nhưng mẹ em có chịu nghe đâu."

Linh Như gật đầu, không nói tiếng nào. Nó biết tính tình của mẹ. Bà đã quyết chuyện gì thì rất khó để lay chuyển, vô cùng hiếu thắng, chưa bao giờ chịu thua ai. Con bé còn thấy sợ cho mình. Việc tìm một vị thánh xem chừng chẳng hề dễ dàng, nếu mẹ nó cũng không tìm được, vậy có cơ hội nào cho nó không?

"Có phải điện hạ không muốn một Vấn Thánh Sư trong hàng ngũ của mình không?"

Nó hỏi thẳng, dâng miếng trầu mới cho ngài.

Công chúa nhìn vào mắt nó, gật đầu.

"Các vị thánh là một ẩn số quá lớn và các Vấn Thánh Sư là biến số quá rủi ro. Ta thừa nhận, ta không nghĩ có thể dạy được nghệ thuật Vấn Thánh cho em, chính ta cũng có quá ít kinh nghiệm. Tầm Phương luôn nhung nhớ em, nhưng ta cứ nghĩ sẽ tốt hơn nếu em... nếu em ở lại kinh thành, tiếp tục sống như một người bình thường."

"Điều gì làm ngài thay đổi ý định ạ?"

Ngài nắm lấy tay con bé, làn da nơi họ tiếp xúc tê rần:

"Thần linh báo mộng cho ta. Hỏa Thần nói đứa trẻ mà ta phớt lờ mới là nhân tố trọng yếu, đến lúc nguy nan có thể xoay chuyển tình thế." Linh Như cảm nhận được hai gò má nó nóng hổi, công chúa cười với nó, "Với cả, ta cũng muốn xem con gái đỡ đầu của mình lớn thế nào rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store