Bất Khả Kháng lực (Chuyển ver) ( Vkook)
Chap 3
"Dù gì thì sau này nó là của con là được rồi." Dáng vẻ Kim Tại Hưởng dẩu môi thật giống y một thiên thần, trái hẳn lời hắn thốt ra, "Con muốn nó làm gì thì nó phải ngoan ngoãn mà làm, nếu không con sẽ phạt nó!"Tuấn Chung Quốc theo bản năng lui lại hai bước, nấp phía sau ma sơ"Này, cậu lại đây, tôi dắt cậu đi." Kim Tại Hưởng khoa tay múa chân, "Sau này không cần ở đây nữa, chúng ta sẽ cùng sống chung trong một ngôi nhà to thật to, còn có cả vườn hoa nữa nha."Tuấn Chung Quốc mím chặt môi, hướng hắn hoảng hốt lắc đầu."Cậu lại không nghe lời!"Kim Tại Hưởng giơ nanh vuốt tóm cậu trở về, đồng thời miết miết khuôn mặt thon nhỏ của cậu, "Nhớ kỹ cho tôi, sau này tôi là chủ nhân của cậu, chỉ cần cậu chịu nghe lời tôi, làm theo ý tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu mà."Sẽ đối xử tốt với cậu."Đây có lẽ là lời hứa cảm động nhất, hấp dẫn nhất cậu từng được nghe . Thế là cuối cùng cậu mang theo túi hành lí nhỏ, rất đơn giản, bên trong còn nổi rõ gờ quyển truyện tranh đã cuốn lại, theo Kim Tại Hưởng bước lên xe. Văng vẳng sau lưng cậu là tiếng hò reo lao nhao mà the thé của đám bạn: "Tuấn Chung Quốc, cậu sẽ bị lừa bán đi đó!"Trong nháy mắt khi cậu vừa đặt chân đến cổng chính, vẻ xa hoa của nhà họ Tạ choán hết trí óc vừa non nớt vừa đáng thương của cậu, số lượng từ ngữ của cậu vào lúc đó còn lâu mới đủ miêu tả được chính xác, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu: "To quá, đẹp quá..."Ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng khách rộng lớn, đối mặt những trái táo Washington và nho California được đặt trong một bát thủy tinh trong suốt lấp lánh, cậu hiếu kỳ ngắm nghía, không dám nghĩ tới những thứ lạ lẫm xinh xắn này mà lại có thể cầm lên ăn được?Kim Tại Hưởng đặt vào tay cậu một quả táo, ý bảo cầm lấy mà ăn thì cậu thật tình hoang mang.Không cần cắt ra sao?""Hả?""Khỏi cần... cắt ra tám miếng sao?"Nhìn vẻ thắc mắc của Kim Tại Hưởng, cậu rụt rè nói thêm: "Toàn bộ... đều là của tôi sao?"Kim Tại Hưởng ngây người một lúc, cả buổi mới nói: "Phải, đương nhiên là của cậu." Nghĩ ngợi một chút, lại đẩy cả bát qua, đặt lên đùi cậu: "Cho cậu hết đó, muốn ăn hết cũng được, ăn xong tôi sai người mang lên thêm."Thật sao?" Tuấn Chung Quốc thoáng rụt vai lại, quên sạch nguyên nhân gây nên vết bầm trên mặt, ngẩng đầu dùng cặp mắt đen nhánh như con thú nhỏ biết ơn nhìn hắn: "Cậu thật là tốt.""Hả? À ừ... Đương nhiên là thế rồi." Kim Tại Hưởng hả hê đắc ý, không biết vì sao được cậu khen lại cảm thấy đặc biệt khoan khoái. Cái tên gầy yếu mới nhìn đã khiến người ta cảm thấy muốn bắt nạt, vậy mà lại khiến hắn cảm thấy điềm đạm đáng yêu lại khả ái mới chết chứ."Ăn ngon không?""Ngon lắm." Tuấn Chung Quốc miệng cắn từng miếng nhỏ, đầu thì khẩn trương gật gù.Woah, dễ thương quá!Kim Tại Hưởng nhịn không được vươn tay ra vuốt ve mái tóc màu trà mềm mượt kia. Quả giống Iris ghê nha, à không, so với con chó mình nuôi còn đáng yêu hơn nhiều, thật muốn ôm vào lòng.Nghĩ sao làm vậy, ngay lập tức hắn áp sát vào thân thể gầy gò vừa mới được tắm rửa thơm tho sạch sẽ của Tuấn Chung Quốc, khư khư ôm lấy, thỏa mãn hôn lên mặt cậu một phát: "Chỉ cần cậu biết vâng lời, muốn gì cứ nói, tôi đều có thể cho cậu.""A..." Tuấn Chung Quốc nhớ tới ma sơ có nói qua với các cậu, phải cảm ơn người đã cho các con thức ăn, trong lòng phải biết ơn họ, thì thành thật gật đầu.***Kể từ ngày hôm đó, cậu trở thành người của nhà họ Kim, ngoài mặt thì nói là con nuôi của vợ chồng Kim Phong, còn thực tế thì cũng ngang như bạn cùng học hay thư đồng trong các gia đình lắm tiền nhiều của thời xưa; thân phận thật sự, độ niên thiếu xem như là người hầu, chờ khi tuổi lớn một chút, nếu vận khí tốt, may ra sẽ được làm quản gia.Đương nhiên đối với Kim Tại Hưởng mà nói, thì càng đơn giản - cậu chính là thế thân cho con chó cưng Iris xúi quẩy đã mất. Nhiệm vụ chính là cùng chơi với Kim đại thiếu gia, dùng các cánh an toàn để vơi bớt những khoảng thời gian tẻ nhạt không cách nào tiêu khiển. Khi cao hứng Kim đại thiếu gia sẽ xoa đầu ôm ấp cho chút phần thưởng, mất hứng thì sẽ nắm chặt gối dùng sức đánh vào mông cậu, đặt cậu xuống sàn nhà hung hăng véo mặt cậu đến khi cậu oa oa khóc mới thôi.Cậu không chờ mong hoàng tử, nhưng cũng không chờ cậu chủ tính khí gàn dở.May thay, cậu chủ này tuy rằng tính tình không được tốt, đôi khi còn ngang ngược xảo quyệt, động tí là lên cơn, nhưng vẫn chưa có hành vi nào bạo lực hơn là véo mặt cậu.Hơn nữa một khi lớn lên, chắc hẳn tên Tạ Viêm kia sẽ khó mà trơ trẽn véo mặt cậu mãi được...Tiếng đồng hồ báo thức đầu giường vang lên, Thư Niệm mơ mơ màng màng vươn tay ấn tắt, sau đó theo bản năng rờ rờ lên mặt mình.May quá, không có sưng lên.Quả nhiên chỉ là nằm mơ thôi.Thời thơ ấu bị Tạ Viêm biến tấu trò véo mặt đã trở thành ác mộng dai dẳng, hại cậu đã gần ba mươi tuổi đầu, vẫn còn mất thể diện mà sợ hãi những ngón tay Tạ Viêm âu yếm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store