ZingTruyen.Store

Bắt đầu làm siêu sao ở 0 tuổi

CHƯƠNG 78

Quynhnek07052006

Chương 78

“Cháu vẫn sẽ đi thử vai trên sân khấu.  Bây giờ,  cháu có thể ngồi vào bất kỳ chỗ nào cháu muốn và đợi đạo diễn gọi vào.”

"Trên sân khấu?"

"Đúng.  Quay phim và đóng kịch là khác nhau, cháu vẫn cần phải trải nghiệm diễn xuất trên sân khấu ngay cả khi chỉ cần giọng nói của Rồng Xanh.  Đây là một bài kiểm tra để xem cháu có mắc chứng sợ sân khấu hay không.  Ngoài ra, cháu vẫn cần phối hợp với các diễn viên khác trên sân khấu và nhân viên hậu trường.”

Theo lời của nhân viên, An Daho và Seojun lại nhìn lên sân khấu.  Chà, nếu cậu ấy sợ hãi trên sân khấu khi không có khán giả thì cậu ấy sẽ không thể đứng trên sân khấu khi khán giả đã chật kín.

“Vậy xin vui lòng đợi một chút.”

Các nhân viên rời đi, Seojun và An Daho ngồi ở một chỗ tương đối khuất.  Trẻ em và người giám hộ đến thử giọng ở nhiều nơi đều được nhìn thấy.

Có một đứa trẻ vừa khóc vừa nhìn quanh sân khấu và khán giả.  Trong khi đó, người giám hộ của cậu đang an ủi cậu ấy.

Một đứa trẻ khác đang chạy xung quanh vì nó thích nơi rộng lớn và người giám hộ của nó chỉ nhìn vào điện thoại di động .  Ngoài ra còn có một đứa trẻ đang bận đọc kịch bản.

Seojun đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đang nhìn luân phiên giữa khán giả và sân khấu.

Nó rất khác với nhà hát nhỏ nơi Đoàn Gió đang biểu diễn.  Sân khấu rộng rãi, sạch sẽ, có nhiều ghế khán giả.

Giữa sân khấu và khán giả cũng có một khoảng cách nhỏ.

"Ừm.  Điều này rất khác với những gì mình nghĩ ban đầu.”

Sân khấu mà Seojun nghĩ đến đủ nhỏ để có thể nhìn thấy mồ hôi của diễn viên dù nó có lớn hơn rạp hát của Gió.

An Daho nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Seojun và hỏi anh.

“Có điều gì em không thích không?”

“Không, sân khấu lớn hơn em nghĩ. Em nghĩ nó sẽ nhỏ hơn thế này.”

Theo lời của Seojun, An Daho nhớ lại rằng cậu đã đến nhà hát nhỏ của Đoàn Gió.

“Một rạp hát nhỏ giống như của đoàn kịch nhỏ đó à?”

"Huh?  Làm sao Daho biết được?”

An Daho cười lớn.  Là một fan hâm mộ của Seojun, anh ấy đã xem bộ phim ‘My Neighborhood’ ngay khi hình ảnh của Seojun và Lee Ji-Seok được tung ra.

“Anh cũng đã xem vở kịch đó.  Nhưng em không thể diễn trong một rạp hát nhỏ như vậy được.”

“Tại sao em không thể?”

Seojun bối rối trước những lời của An Daho.

Thật tốt khi khán giả thậm chí có thể nhìn thấy lồng ngực của diễn viên đang thở, nhìn thấy mồ hôi của họ và nghe thấy giọng nói của họ như thể anh ấy đang nói chuyện trực tiếp với họ?

“Sẽ rất nguy hiểm nếu bạn diễn ở khoảng cách rất gần với khán giả.  Có thể sẽ có người xông vào sân khấu khi đang biểu diễn hoặc ném thứ gì đó vào bạn trên sân khấu.”

“Có người như vậy sao?”  Đôi mắt của Seojun mở to trước những lời của An Daho.

An Daho cười khổ.  Anh ấy mới vào làng giải trí được hai năm nhưng anh ấy đã chứng kiến mọi chuyện đen đủi xảy ra.

“Vì vậy, để an toàn, tốt hơn hết là nên đặt sân khấu cách xa khán giả.”

"Vâng ạ."

Seojun, người đang nhìn giữa khán phòng và sân khấu với vẻ mặt buồn bã, ngẩng đầu lên và hỏi.

“Còn các thành viên của Công ty Nhà hát Gió thì sao?  Họ ổn chứ?”

“Không có tai nạn lớn, nhưng có thể có một số sự cố nhỏ.  Họ đều là người lớn nên sẽ làm tốt hơn Seojun.”

"Đó là một cứu trợ."

Seojun cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhìn An Daho.

“Làm sao anh biết được?”

Khi được Seojun hỏi, anh trả lời không chút do dự.

“Đó là những gì mà những người đại điện (quản lý)  phải tìm hiểu. Anh phải chú ý đến những gì diễn viên thường không để ý tới. Đoàn Gió có mối quan hệ với Seojun và họ vẫn đang là một chủ đề nóng, vì vậy anh nên tìm hiêu về họ ”.

Thật ngạc nhiên là anh ấy thậm chí còn biết được tình hình hiện tại của Đoàn Gió.

Cocoa Entertainment Team 2 đang theo dõi xem nhóm Wind sẽ thực hiện những động thái nào để ngăn chặn mọi thiệt hại có thể xảy ra với tên tuổi của Seojun.  Hôm nay, điện thoại di động của An Daho có tin nhắn với nội dung: “Gió vẫn ổn!”

"Em hiểu rồi."

Seojun không biết chuyện gì đang xảy ra ở Cocoa Entertainment nên anh ấy chỉ gật đầu.

Lúc đó, đèn trong khán giả đã tắt.  Sân khấu trở nên sáng sủa hơn, đồng thời đường lên sân khấu cũng được chiếu sáng nhẹ để đi lại không nguy hiểm.

[Xin chào.]

Giọng nói vang vọng khắp rạp.  Cả những đứa trẻ đang chạy xung quanh và những đứa trẻ đang đọc kịch bản đều nhìn lên sân khấu.  Một người phụ nữ đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.

(TL: Ở đây đã xác nhận rằng đạo diễn là nữ nên tôi sẽ dùng cô ấy. Ji-Soo là một cái tên trung tính về giới tính nên không biết tác giả ám chỉ nam hay nữ.)

“Tôi là Park Ji-Soo, đạo diễn của Spring, a Children’s Play.”

Người phụ nữ nói xin chào.  Lúc đầu không có ai vỗ tay, chỉ có Seojun.  Một lúc sau, cả rạp vang lên một tràng pháo tay.

“Buổi thử vai cho Rồng Xanh sẽ sớm bắt đầu.  Vui lòng chờ và đợi cho đến khi chúng tôi gọi đến số của bạn.”

“Bọn trẻ phải lên đó một mình à?”

Khi được người giám hộ hỏi, Giám đốc Park Ji-soo gật đầu và nói.

"Đúng.  Những người giám hộ sẽ vẫn ngồi trên ghế của họ.  Các ứng viên sẽ lên sân khấu một mình và diễn theo lời thoại trong kịch bản.  Bạn còn câu hỏi nào nữa không?”

Khán giả im lặng.

Giám đốc Park Ji-soo gật đầu, đi xuống cầu thang và ngồi ở hàng ghế đầu.

Khi Seojun đến gặp cô ấy từ xa, những người khác đã đến ngồi bên cạnh Park Ji-soo.  Họ có lẽ là những quan chức như giám đốc âm nhạc, giám đốc ánh sáng và trợ lý giám đốc.

“Ứng cử viên số 1, xin hãy ra ngoài.”

Một âm thanh thổn thức từ đâu đó phát ra khi nghe những lời của Giám đốc Park Ji-soo.

"Có chuyện gì với cháu vậy?  Cháu cần phải lên sân khấu!"

"KHÔNG! Cháu sợ!"

Cậu ấy là một đứa trẻ sợ hãi trước phòng hòa nhạc lớn.  Cậu ấy có vẻ lo lắng ngay cả trước đó nhưng cuối cùng cậu ấy đã bật khóc.  Người giám hộ của đứa trẻ đã xoa dịu cậu ấy với khuôn mặt bồn chồn, nhưng cậu bé vẫn nằm yên."

“Người nộp đơn đầu tiên?”

"Hãy nắm lấy cơ hội! Con nói con muốn được như Lee Seojun. Con định bỏ cuộc ở đây à?”

“Ai nói con muốn giống Lee Seojun?  Mẹ là người đã nói như vậy!”

Lời nói của đứa trẻ và người giám hộ vang vọng khắp phòng hòa nhạc yên tĩnh.

Seojun và An Daho, những người không làm gì sai với lời nói của hai người, tỏ ra nao núng.  Những quan chức biết ai đến buổi thử vai hôm nay cũng tỏ ra nao núng.

“Bố cũng vậy thôi!  Con đã nói là không muốn nó!"

Cuối cùng, người giám hộ rời phòng hòa nhạc với đứa trẻ đang khóc lóc ầm ĩ.  Đạo diễn Park Ji-soo thở dài và nhấc micro lên lần nữa.

“Ứng cử viên số hai.”

“Tôi cũng không muốn làm điều đó!”

Đứa trẻ nghịch ngợm lúc nãy đang chạy quanh phòng hòa nhạc đã dũng cảm chạy về phía cửa phòng hòa nhạc và bước ra ngoài.

Như đã đoán trước, trước khi rời khỏi đại sảnh, những người bảo vệ đã cúi đầu xin lỗi rồi đi theo đứa trẻ.

Các quan chức đã quen với nó sau ba ngày thử giọng và tất cả các nhân viên vẫn tiếp tục mà không bị gián đoạn.

“Người nộp đơn thứ 3, vui lòng ra ngoài.”

Thậm chí không ai đứng trước lời nói của Giám đốc Park Ji-soo.

Người nộp đơn dường như đã rời đi mà không nói một lời.  Cán bộ đổi giấy tờ mà không lắc đầu.

Trong số 10 ứng viên, có 6 người đã lên sân khấu.  Trong số đó, có ba đứa trẻ đã ghi nhớ một nửa số câu thoại trong buổi thử giọng của mình.

Chỉ có một đứa trẻ có thể diễn xuất.  Mặc dù vậy, diễn xuất của anh ấy cũng là nhờ sự chăm chỉ của người giám hộ dưới sân khấu trong việc hướng dẫn anh ấy.

“Rồng xanh.  Có chuyện gì với những người nộp đơn vậy?”

"Tôi biết.  Các vai khác vẫn có một số em diễn nghiêm túc”.

Tất cả những người thử vai nhân vật chính đều hành động tử tế, dẫn đến việc những người bảo vệ gần như chiến đấu với nhau chỉ vì vai diễn này.

“Bởi vì khán giả sẽ không thể nhìn thấy mặt họ.  Ai muốn diễn xuất ở nơi chỉ có giọng nói của họ phát ra?"

(Q: Ặc, dịch đến đây tui ms bt đây là buổi thử giọng ko phải buổi thử vai, xl mn rất nhiều!!!! Tui sẽ sửa lại mấy chương trc sau, xl lỗi vì sự nhầm lẫn vô tri này của tui!!!🥺🥺🥺)

Các giám đốc đưa ra lý do cố thở dài nhưng nhìn thấy đơn cuối cùng.

“Đây rồi.”

"Đúng.  Tất cả những gì tôi cần là diễn viên này.”

Đạo diễn Park Ji-soo cầm micro.

Những nhân viên đang đếm số lượng trẻ em bên ngoài phòng hòa nhạc nhẹ nhàng mở cửa và ngồi vào hàng khán giả.

“Cái này được chứ?”

"Không sao đâu.  Không sao đâu.  Nếu không phải bây giờ thì khi nào tôi mới có thể tận mắt chứng kiến diễn xuất của Lee Seojun?”

“Tiền bối!”

"Tại sao?"

“Anh không phải là CEO sao?”

Mọi người đều quay đầu lại trước lời nói của ai đó.  Chủ tịch của Dải Ngân Hà được trợ lý đạo diễn liên lạc, lặng lẽ bước vào phòng hòa nhạc và ngồi gần ghế chiếu.  Sau đó, các cấp trên khác cũng xuất hiện.

Trong khi Seojun đang chờ cuộc gọi của đạo diễn Park Ji-soo, gần như tất cả những người biết về sự xuất hiện của nam diễn viên Lee Seojun trong phòng hòa nhạc đều đã đến.

Không giống như lúc trước, khi còn trống, hàng ghế khán giả giờ đã kín một nửa, và không giống như Seojun, người không hề tỏ ra nổi tiếng, An Daho đã có thể xác nhận mức độ nổi tiếng của nam diễn viên của mình và mỉm cười mà không hề nhận ra.

Đạo diễn Park Ji-soo nhìn khán giả và nói, “Tôi nghĩ mọi người đều ở đây.”

[Người nộp đơn số 11 vui lòng ra ngoài]

Bây giờ đến lượt Seojun.

An Daho sửa tóc cho Seojun sau khi đội mũ lưỡi trai cho anh ấy.

"Chào!  Tôi sẽ trở lại”.

“Vâng, Seojun.  Chúc may mắn!"

"Đúng!"

Seojun trông như muốn chạy về phía sân khấu.

“Đừng chạy!”

Theo lời của An Daho, cậu bé chậm lại.

Mọi người nín thở và nhìn Seojun.

Seojun đứng trên sân khấu.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Cầu vote🙏

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store