Bao Ve Song Anh
Tại bệnh viện, Trung Anh được các bác sĩ cấp cứu kịp thời. Sau một lúc lo lắng chờ đợi, Lâm Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Trung Anh tỉnh lại. Bác sĩ bước ra, nét mặt nghiêm trọng hơn: - Cậu ấy bị dị ứng sữa rất nặng. May mà đưa đến kịp thời.Lâm Anh ngỡ ngàng. Sữa ư? Sáng giờ Trung Anh có uống gì đâu? Anh cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Chợt, một hình ảnh lướt qua trong đầu: lúc anh vào nhà vệ sinh, khi quay ra thì thấy Thiên Bảo đưa cho Trung Anh một chai nước nhỏ, và Trung Anh đã uống nó. - Thằng khốn! - Lâm Anh nghiến răng thầm chửi rủa trong lòng, một ngọn lửa giận bùng lên.Khi thấy Trung Anh hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Anh không kìm được xúc động. Anh nắm chặt tay Trung Anh, giọng nói run run: - Lúc cậu ngã xuống, cậu có biết tớ hoảng hốt đến mức nào không?Trung Anh nhìn Lâm Anh với ánh mắt hối lỗi: - Tớ xin lỗi. Tại tớ uống linh tinh đồ người khác cho. - Cậu ngừng lại một chút, giải thích: - Lúc đó Thiên Bảo nói cậu ta hết thích cậu rồi, và đó là quà làm lành nên tớ mới uống. Cũng lâu lắm, từ bé lúc tớ bị dị ứng tới giờ cũng mười mấy năm nên tớ quên mất vị sữa như thế nào rồi.Lâm Anh nghe xong, vừa thương vừa giận Trung Anh ngây thơ, nhưng cơn giận Thiên Bảo thì bùng lên gấp bội. Hắn ta không chỉ đe dọa mà còn dám dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy! Lâm Anh siết chặt tay Trung Anh hơn, trong lòng đã quyết định sẽ không để yên cho chuyện này.
... Sau khi chắc chắn Trung Anh đã ổn định, Lâm Anh về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn nguyên sự phẫn nộ. Anh gọi điện tập hợp Thịnh, Phát và Đạt. Gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc gần trường, Lâm Anh kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, từ lời đe dọa của Thiên Bảo đến việc hắn ta hãm hại Trung Anh bằng sữa tươi.Nghe xong, cả ba đứa bạn đều sững sờ, rồi ánh mắt chuyển sang tức giận.- Thằng Thiên Bảo đúng là đồ hèn hạ! - Thịnh đập bàn cái rầm, khiến mấy người xung quanh giật mình. - Không ngờ nó lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!Phát nắm chặt tay: - Nó mà gặp tao, tao cho nó một trận ra trò!Đạt cau mày, trầm ngâm:- Dị ứng sữa là chuyện không thể đùa được. Trung Anh mà có mệnh hệ gì thì sao?Cả ba đứa đều nhìn Lâm Anh, lo lắng hỏi: - - Trung Anh đâu rồi? Cậu ấy có sao không?Lâm Anh thở dài nhẹ nhõm: - Trung Anh được xuất viện rồi, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi. May mà bác sĩ cấp cứu kịp thời.Thịnh vỗ vai Lâm Anh: - Mày đừng lo, tụi tao sẽ không để thằng Thiên Bảo yên đâu!Phát và Đạt cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt đầy kiên quyết. Bầu không khí trong quán cà phê trở nên căng thẳng. Lâm Anh nhìn những người bạn của mình, trong lòng vừa cảm kích vừa có chút lo lắng. Anh biết, Thiên Bảo không phải là một đối thủ dễ chơi.- Ê hay để tụi tao hẹn nó ra ha - Thằng Phát lên tiếng- Thôi đừng, làm như vậy mọi người xung quanh sẽ để ý nhiều lắm đó. - Lâm Anh gạt bỏ ý kiến đấy. - Chứ bây giờ phải làm sao, không dạy thằng đó 1 bài học là nó lộng hành lắm đó. - Kệ đi, từ giờ tao sẽ luôn đi dính với bông nhà tao - Lâm Anh kiên quyết nói- Coi chồng gia trưởng chưa kìa - Thằng Đạt cười cười ghẹo cậu- Mày bớt chưa... _________________________
Tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu một ngày học nữa kết thúc. Lâm Anh đang bước xuống cầu thang, trong đầu vẫn còn nghĩ cách đối phó với Thiên Bảo, thì bất ngờ một vòng tay quen thuộc ôm chầm lấy cậu từ phía sau.- Lâm Anh!Cậu giật mình quay lại, hóa ra là Trung Anh. Trung Anh dựa vào lưng Lâm Anh, hơi thở còn phập phồng như vừa chạy đến.- Sao cậu lại ở đây? - Lâm Anh ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.Trung Anh ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn chút xanh xao nhưng đôi mắt lấp lánh: - Nhớ cậu quá nên tớ đến đón.Lâm Anh bật cười, xoa đầu Trung Anh: - Đồ ngốc! Mới khỏi bệnh mà chạy lung tung.Trung Anh chỉ cười hì hì, nắm lấy tay Lâm Anh: - Không sao đâu. Giờ mình đi đâu đó nói chuyện đi.Họ dắt nhau ra sau vườn trường, nơi có những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát và không khí trong lành. Trung Anh kể lại cảm giác khi tỉnh dậy ở bệnh viện, và cả sự lo lắng của mình khi không thấy Lâm Anh bên cạnh. Lâm Anh thì kể lại nỗi sợ hãi khi thấy Trung Anh ngã quỵ, và cả cơn giận dữ khi biết Thiên Bảo là kẻ đứng sau mọi chuyện.- Tớ sẽ không để yên cho hắn ta đâu! - Lâm Anh nói, ánh mắt kiên định.Trung Anh nắm chặt tay Lâm Anh: - Cậu đừng làm gì liều lĩnh nhé. Tớ không muốn cậu gặp rắc rối vì tớ.Lâm Anh nhìn Trung Anh, gương mặt đầy dịu dàng: - Vì cậu, tớ làm gì cũng được.Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Ánh mắt họ gặp nhau, chứa đựng bao nhiêu là yêu thương và nỗi nhớ. Từ từ, Lâm Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Trung Anh. Nụ hôn ban đầu còn rụt rè, sau đó dần trở nên sâu hơn, nồng cháy hơn. Họ quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn cảm nhận hơi ấm của đối phương, vị ngọt ngào của đôi môi và nhịp đập mãnh liệt của trái tim. Đến khi cả hai đều cảm thấy khó thở vì thiếu oxy, họ mới miễn cưỡng rời nhau ra, hơi thở gấp gáp.Trung Anh dựa vào lòng Lâm Anh, cả hai cùng bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo, hạnh phúc vang vọng khắp khu vườn. Dù những mối lo toan vẫn còn đó, nhưng trong khoảnh khắc này, bên nhau, họ cảm thấy bình yên và trọn vẹn. Họ đang vui vẻ bên nhau như vậy thì có một người núp sau lùm cây nhìn họ quấn quýt bên nhau, hắn nghiến răng - Mày đợi đó...Trung Anh...
... Sau khi chắc chắn Trung Anh đã ổn định, Lâm Anh về nhà, nhưng trong lòng vẫn còn nguyên sự phẫn nộ. Anh gọi điện tập hợp Thịnh, Phát và Đạt. Gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc gần trường, Lâm Anh kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, từ lời đe dọa của Thiên Bảo đến việc hắn ta hãm hại Trung Anh bằng sữa tươi.Nghe xong, cả ba đứa bạn đều sững sờ, rồi ánh mắt chuyển sang tức giận.- Thằng Thiên Bảo đúng là đồ hèn hạ! - Thịnh đập bàn cái rầm, khiến mấy người xung quanh giật mình. - Không ngờ nó lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!Phát nắm chặt tay: - Nó mà gặp tao, tao cho nó một trận ra trò!Đạt cau mày, trầm ngâm:- Dị ứng sữa là chuyện không thể đùa được. Trung Anh mà có mệnh hệ gì thì sao?Cả ba đứa đều nhìn Lâm Anh, lo lắng hỏi: - - Trung Anh đâu rồi? Cậu ấy có sao không?Lâm Anh thở dài nhẹ nhõm: - Trung Anh được xuất viện rồi, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi. May mà bác sĩ cấp cứu kịp thời.Thịnh vỗ vai Lâm Anh: - Mày đừng lo, tụi tao sẽ không để thằng Thiên Bảo yên đâu!Phát và Đạt cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt đầy kiên quyết. Bầu không khí trong quán cà phê trở nên căng thẳng. Lâm Anh nhìn những người bạn của mình, trong lòng vừa cảm kích vừa có chút lo lắng. Anh biết, Thiên Bảo không phải là một đối thủ dễ chơi.- Ê hay để tụi tao hẹn nó ra ha - Thằng Phát lên tiếng- Thôi đừng, làm như vậy mọi người xung quanh sẽ để ý nhiều lắm đó. - Lâm Anh gạt bỏ ý kiến đấy. - Chứ bây giờ phải làm sao, không dạy thằng đó 1 bài học là nó lộng hành lắm đó. - Kệ đi, từ giờ tao sẽ luôn đi dính với bông nhà tao - Lâm Anh kiên quyết nói- Coi chồng gia trưởng chưa kìa - Thằng Đạt cười cười ghẹo cậu- Mày bớt chưa... _________________________
Tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu một ngày học nữa kết thúc. Lâm Anh đang bước xuống cầu thang, trong đầu vẫn còn nghĩ cách đối phó với Thiên Bảo, thì bất ngờ một vòng tay quen thuộc ôm chầm lấy cậu từ phía sau.- Lâm Anh!Cậu giật mình quay lại, hóa ra là Trung Anh. Trung Anh dựa vào lưng Lâm Anh, hơi thở còn phập phồng như vừa chạy đến.- Sao cậu lại ở đây? - Lâm Anh ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.Trung Anh ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn chút xanh xao nhưng đôi mắt lấp lánh: - Nhớ cậu quá nên tớ đến đón.Lâm Anh bật cười, xoa đầu Trung Anh: - Đồ ngốc! Mới khỏi bệnh mà chạy lung tung.Trung Anh chỉ cười hì hì, nắm lấy tay Lâm Anh: - Không sao đâu. Giờ mình đi đâu đó nói chuyện đi.Họ dắt nhau ra sau vườn trường, nơi có những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát và không khí trong lành. Trung Anh kể lại cảm giác khi tỉnh dậy ở bệnh viện, và cả sự lo lắng của mình khi không thấy Lâm Anh bên cạnh. Lâm Anh thì kể lại nỗi sợ hãi khi thấy Trung Anh ngã quỵ, và cả cơn giận dữ khi biết Thiên Bảo là kẻ đứng sau mọi chuyện.- Tớ sẽ không để yên cho hắn ta đâu! - Lâm Anh nói, ánh mắt kiên định.Trung Anh nắm chặt tay Lâm Anh: - Cậu đừng làm gì liều lĩnh nhé. Tớ không muốn cậu gặp rắc rối vì tớ.Lâm Anh nhìn Trung Anh, gương mặt đầy dịu dàng: - Vì cậu, tớ làm gì cũng được.Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Ánh mắt họ gặp nhau, chứa đựng bao nhiêu là yêu thương và nỗi nhớ. Từ từ, Lâm Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Trung Anh. Nụ hôn ban đầu còn rụt rè, sau đó dần trở nên sâu hơn, nồng cháy hơn. Họ quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn cảm nhận hơi ấm của đối phương, vị ngọt ngào của đôi môi và nhịp đập mãnh liệt của trái tim. Đến khi cả hai đều cảm thấy khó thở vì thiếu oxy, họ mới miễn cưỡng rời nhau ra, hơi thở gấp gáp.Trung Anh dựa vào lòng Lâm Anh, cả hai cùng bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo, hạnh phúc vang vọng khắp khu vườn. Dù những mối lo toan vẫn còn đó, nhưng trong khoảnh khắc này, bên nhau, họ cảm thấy bình yên và trọn vẹn. Họ đang vui vẻ bên nhau như vậy thì có một người núp sau lùm cây nhìn họ quấn quýt bên nhau, hắn nghiến răng - Mày đợi đó...Trung Anh...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store