Bao Mau Bat Dac Di Enhypen
U là trời, nói "không phá nữa" của tụi nhỏ chỉ là giấc mơ trưa thôi. Dưới ánh trăng non lấp ló ngoài cửa sổ, bảy đứa nhỏ xúm xít nhau, rình mò như nhóm trộm mèo chuyên nghiệp, quyết chí thám hiểm tầng cấm – nơi mà Iris từng cấm tuyệt đối với câu cảnh báo: “Ai bước vào khi chưa đủ cấp độ phép thuật sẽ gặp hậu quả... cực kỳ drama.”Cửa gỗ to tướng, phủ đầy dây leo khô, trông như bước ra từ phim kinh dị. Trên cánh cửa không có khóa, không có tay nắm — chỉ có một hình xăm phát sáng lập lòe như nhịp tim… của quỷ.Sunoo nuốt nước bọt:
-“ Tui thấy có gì đó sai sai nha...”Jay thì...
-“ Sai cái gì, tụi mình đi tới đây rồi. Không vào là uổng công vác Boong lên bốn tầng lầu.”Boong:
-“ Bíp bíp... không ổn định. Không ổn định. Cảm giác... hắc ám.”Ni-ki xoa đầu Boong:
-“ Sợ gì? Có mình bảo vệ nè.” (Boong: tự hỏi ai bảo vệ ai ở đây)Heeseung lỡ tay... đụng nhẹ vào vòng tròn phát sáng. Đèn trong hành lang phụt tắt, không khí tụ lại như có ai vừa... nín thở toàn lâu đài.Cánh cửa mở ra, không tiếng động, để lộ căn phòng phủ đầy bùa chú cũ kỹ, gương vỡ, và một cái hộp đen nằm giữa – như thể ai đó đã bị phong ấn ở đây rất lâu rồi.Jake lẩm bẩm:
-“ Chỗ này... lạnh sống lưng như bước vào tủ đông, mà còn có mùi như nước lau sàn cũ...”Sunghoon bước tới gần cái hộp.Sunoo giữ áo cậu lại, giọng yếu xìu:
-“ Hyung.. đừng mở… nghe mùi... xui xui sao á.”Sunghoon:
-“ Tui chỉ... xem thôi, đâu có nói mở...”Và rồi cậu mở nắp.Không khí trong phòng nứt ra như mặt hồ bị ném đá, từ cái hộp phát ra một làn khói đen đặc quánh, cuộn tròn và... một con mắt đỏ rực mở ra giữa không trung.Một giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh như vỡ ra từ tận đáy giếng cổ:“ Ta... Được giải thoát rồi à? …”Cả đám cứng đơ. Ni-ki lắp bắp:
-“ Ủa... ai... ai... biết gì đâu à?”Boong:
-“ CẢNH BÁO. CẢNH BÁO. Mức nguy hiểm: KHÔNG ĐÙA ĐƯỢC.”Khói đen hóa thành hình bóng cao lớn, tay chân như vẽ bằng mực loang, áo choàng đen bay phần phật, và ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tất cả… cả cái bánh bao Sunoo giấu trong túi.Jay hét lên:“CHẠY!!!”Jake vác Boong lên vai, lôi theo Ni-ki cắm đầu mà chạy.Sunghoon hối hận nhưng vẫn cố chỉnh lại tóc trước khi chạy.Sunoo vừa chạy vừa nhét bánh bao vô miệng, sợ....uổng.Gió rít lên, từng bùa chú rơi khỏi trần nhà. Ánh sáng ma thuật vỡ tung, đám khói bắt đầu len theo từng bước tụi nhỏ như đang truy đuổi.Bóng đen cười nhẹ:"Cuối cùng... cũng có kẻ ngu ngốc giải thoát ta. Đến lúc... thế giới phép thuật phải trả nợ cho ta rồi.”Và trên trán của hắn hiện lên một ký hiệu xưa cũ – hình con mắt tam giác, tượng trưng cho hội phù thủy phản nghịch đã bị tiêu diệt cách đây hàng thế kỷ.
Cùng lúc ấy, ở tầng dưới, Iris đang uống trà hoa cúc, mắt nhắm thư giãn thì...BOOOOMM – tầng trên rung chuyển như có động đất nhỏ.Cô mở mắt, tay run run:-“… Không. Không thể nào.”Và rồi quả cầu cảnh báo bay vào, chiếu lên không trung dòng thông điệp:“PHONG ẤN TÊN CẤM ĐÃ BỊ PHÁ. KẺ PHẢN NGHỊCH TRỞ LẠI.”Iris rít lên:-" MẤY TÊN QUỶ NHỎOO.... BÂY PHÁ CÁI GÌ NỮA RỒI HẢAAA? "Làn khói đen xoáy tròn đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh như vải rách, rồi biến mất trong một nhịp chớp mắt.Cái hộp phát ra tiếng “cạch” cuối cùng, rồi vỡ nát như hộp mì giấy bị dẫm trúng.Không gian lập tức trở nên nặng trĩu, như có ai vừa… mở nhầm nắp địa ngục.Bằng một cú dịch chuyển khẩn cấp (rất lòe loẹt với khói tím bay tung toé), Iris hiện ra giữa phòng, tay cầm cây chổi phép như chuẩn bị đánh trận.Gương mặt cô… không còn là của một phù thủy cute uống trà nữa.Là kiểu “tụi bây khỏi cầu siêu luôn đi”.Cô quét mắt một lượt, từ Jay mặt mày tái xanh, tới Sunoo đang chắp tay xin lỗi dù không biết lỗi gì, rồi tới Ni-ki vẫn ôm Boong run như cầy sấy.Heeseung lí nhí:
-“…Cô… xuất hiện nhanh vậy luôn hả?”Iris nghiến răng, ném ra một câu lạnh tanh:-“ Mấy đứa bây. Vừa. Giải thoát. Một. Tên. Ác. Ma. Phản. Nghịch.”-“ Ta để mấy đứa ở đây một đêm thôi đó! Một đêm! MÀ CẢ ĐỊA NGỤC CŨNG MỞ LUÔN CHO TA HẢ?!”-“ Cửa đó bị phong ấn 800 năm rồi! 800! Có phải cái tủ đồ đâu mà tụi bây tự tiện mở!!”-“ Tên đó! Là tên cầm đầu hội phản nghịch suýt phá huỷ thế giới pháp thuật! Và giờ, nhờ tụi bây... HẮN ĐANG RẢI BƯỚM KHẮP LÂU ĐÀI RỒI ĐÓ!!”Sunghoon (vừa rưng rưng vừa gỡ mặt nạ dưỡng da):
-“ Tụi em… hông có cố ý mà…”Jake (quấn khăn như pháp sư ):
-“ Em chỉ đi theo vì tụi nó dắt đi thôi. Chớ em hong có biết gì hết á…”Ni-ki giơ Boong lên, môi run run:
-“ Chị oi… chị thấy Boong hông? Nó bị rớt mất tiêu một cái bánh xe gòi…”Iris bẻ tay răng rắc.
-“ Trời ơi là trời, đứa nào cứu tao đi. Sao số tao khổ dị nè.”Jungwon cúi đầu đầu tiên, giọng khàn khàn:-“ Tụi em xin lỗi… Tụi em không biết trong hộp là gì. Tụi em chỉ... tò mò chú xíu thôi à…”Sunoo rưng rưng, đưa cái bánh bao lên như lễ vật:
-“ Chị oi chị ăn hông? … tụi em biết lỗi rồi mà, chị ăn miếng đi cho em dui…”Jay chắp tay:
-“ Chị có thể… tạm tha… để tụi em sửa sai được hông? Thiệt đó. Từ giờ em sẽ không phá gì trừ khi… trừ khi thật sự rất rảnh…”Câu cuối Hay nói lí nhí trong miệng. Iris khoanh tay, liếc từng đứa một hồi lâu. Bầu không khí nặng nề tới mức con Boong cũng phải tự lui vô góc tự sạc pin.Cuối cùng, cô thở ra một hơi dài như gió thu tháng Mười:-“… Được rồi. Lỗi cũng đã lỡ. Nhưng từ giờ – tất cả theo ta. Phải giải quyết cái đống bây vừa ‘lỡ tay’ gây ra.”Tụi nhỏ gật đầu lia lịa, như bầy học sinh bị bắt quả tang ăn vụng trong lớp.
-“ Tui thấy có gì đó sai sai nha...”Jay thì...
-“ Sai cái gì, tụi mình đi tới đây rồi. Không vào là uổng công vác Boong lên bốn tầng lầu.”Boong:
-“ Bíp bíp... không ổn định. Không ổn định. Cảm giác... hắc ám.”Ni-ki xoa đầu Boong:
-“ Sợ gì? Có mình bảo vệ nè.” (Boong: tự hỏi ai bảo vệ ai ở đây)Heeseung lỡ tay... đụng nhẹ vào vòng tròn phát sáng. Đèn trong hành lang phụt tắt, không khí tụ lại như có ai vừa... nín thở toàn lâu đài.Cánh cửa mở ra, không tiếng động, để lộ căn phòng phủ đầy bùa chú cũ kỹ, gương vỡ, và một cái hộp đen nằm giữa – như thể ai đó đã bị phong ấn ở đây rất lâu rồi.Jake lẩm bẩm:
-“ Chỗ này... lạnh sống lưng như bước vào tủ đông, mà còn có mùi như nước lau sàn cũ...”Sunghoon bước tới gần cái hộp.Sunoo giữ áo cậu lại, giọng yếu xìu:
-“ Hyung.. đừng mở… nghe mùi... xui xui sao á.”Sunghoon:
-“ Tui chỉ... xem thôi, đâu có nói mở...”Và rồi cậu mở nắp.Không khí trong phòng nứt ra như mặt hồ bị ném đá, từ cái hộp phát ra một làn khói đen đặc quánh, cuộn tròn và... một con mắt đỏ rực mở ra giữa không trung.Một giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh như vỡ ra từ tận đáy giếng cổ:“ Ta... Được giải thoát rồi à? …”Cả đám cứng đơ. Ni-ki lắp bắp:
-“ Ủa... ai... ai... biết gì đâu à?”Boong:
-“ CẢNH BÁO. CẢNH BÁO. Mức nguy hiểm: KHÔNG ĐÙA ĐƯỢC.”Khói đen hóa thành hình bóng cao lớn, tay chân như vẽ bằng mực loang, áo choàng đen bay phần phật, và ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tất cả… cả cái bánh bao Sunoo giấu trong túi.Jay hét lên:“CHẠY!!!”Jake vác Boong lên vai, lôi theo Ni-ki cắm đầu mà chạy.Sunghoon hối hận nhưng vẫn cố chỉnh lại tóc trước khi chạy.Sunoo vừa chạy vừa nhét bánh bao vô miệng, sợ....uổng.Gió rít lên, từng bùa chú rơi khỏi trần nhà. Ánh sáng ma thuật vỡ tung, đám khói bắt đầu len theo từng bước tụi nhỏ như đang truy đuổi.Bóng đen cười nhẹ:"Cuối cùng... cũng có kẻ ngu ngốc giải thoát ta. Đến lúc... thế giới phép thuật phải trả nợ cho ta rồi.”Và trên trán của hắn hiện lên một ký hiệu xưa cũ – hình con mắt tam giác, tượng trưng cho hội phù thủy phản nghịch đã bị tiêu diệt cách đây hàng thế kỷ.
Cùng lúc ấy, ở tầng dưới, Iris đang uống trà hoa cúc, mắt nhắm thư giãn thì...BOOOOMM – tầng trên rung chuyển như có động đất nhỏ.Cô mở mắt, tay run run:-“… Không. Không thể nào.”Và rồi quả cầu cảnh báo bay vào, chiếu lên không trung dòng thông điệp:“PHONG ẤN TÊN CẤM ĐÃ BỊ PHÁ. KẺ PHẢN NGHỊCH TRỞ LẠI.”Iris rít lên:-" MẤY TÊN QUỶ NHỎOO.... BÂY PHÁ CÁI GÌ NỮA RỒI HẢAAA? "Làn khói đen xoáy tròn đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh như vải rách, rồi biến mất trong một nhịp chớp mắt.Cái hộp phát ra tiếng “cạch” cuối cùng, rồi vỡ nát như hộp mì giấy bị dẫm trúng.Không gian lập tức trở nên nặng trĩu, như có ai vừa… mở nhầm nắp địa ngục.Bằng một cú dịch chuyển khẩn cấp (rất lòe loẹt với khói tím bay tung toé), Iris hiện ra giữa phòng, tay cầm cây chổi phép như chuẩn bị đánh trận.Gương mặt cô… không còn là của một phù thủy cute uống trà nữa.Là kiểu “tụi bây khỏi cầu siêu luôn đi”.Cô quét mắt một lượt, từ Jay mặt mày tái xanh, tới Sunoo đang chắp tay xin lỗi dù không biết lỗi gì, rồi tới Ni-ki vẫn ôm Boong run như cầy sấy.Heeseung lí nhí:
-“…Cô… xuất hiện nhanh vậy luôn hả?”Iris nghiến răng, ném ra một câu lạnh tanh:-“ Mấy đứa bây. Vừa. Giải thoát. Một. Tên. Ác. Ma. Phản. Nghịch.”-“ Ta để mấy đứa ở đây một đêm thôi đó! Một đêm! MÀ CẢ ĐỊA NGỤC CŨNG MỞ LUÔN CHO TA HẢ?!”-“ Cửa đó bị phong ấn 800 năm rồi! 800! Có phải cái tủ đồ đâu mà tụi bây tự tiện mở!!”-“ Tên đó! Là tên cầm đầu hội phản nghịch suýt phá huỷ thế giới pháp thuật! Và giờ, nhờ tụi bây... HẮN ĐANG RẢI BƯỚM KHẮP LÂU ĐÀI RỒI ĐÓ!!”Sunghoon (vừa rưng rưng vừa gỡ mặt nạ dưỡng da):
-“ Tụi em… hông có cố ý mà…”Jake (quấn khăn như pháp sư ):
-“ Em chỉ đi theo vì tụi nó dắt đi thôi. Chớ em hong có biết gì hết á…”Ni-ki giơ Boong lên, môi run run:
-“ Chị oi… chị thấy Boong hông? Nó bị rớt mất tiêu một cái bánh xe gòi…”Iris bẻ tay răng rắc.
-“ Trời ơi là trời, đứa nào cứu tao đi. Sao số tao khổ dị nè.”Jungwon cúi đầu đầu tiên, giọng khàn khàn:-“ Tụi em xin lỗi… Tụi em không biết trong hộp là gì. Tụi em chỉ... tò mò chú xíu thôi à…”Sunoo rưng rưng, đưa cái bánh bao lên như lễ vật:
-“ Chị oi chị ăn hông? … tụi em biết lỗi rồi mà, chị ăn miếng đi cho em dui…”Jay chắp tay:
-“ Chị có thể… tạm tha… để tụi em sửa sai được hông? Thiệt đó. Từ giờ em sẽ không phá gì trừ khi… trừ khi thật sự rất rảnh…”Câu cuối Hay nói lí nhí trong miệng. Iris khoanh tay, liếc từng đứa một hồi lâu. Bầu không khí nặng nề tới mức con Boong cũng phải tự lui vô góc tự sạc pin.Cuối cùng, cô thở ra một hơi dài như gió thu tháng Mười:-“… Được rồi. Lỗi cũng đã lỡ. Nhưng từ giờ – tất cả theo ta. Phải giải quyết cái đống bây vừa ‘lỡ tay’ gây ra.”Tụi nhỏ gật đầu lia lịa, như bầy học sinh bị bắt quả tang ăn vụng trong lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store