Bảo Mẫu Bất Đắc Dĩ ( ENHYPEN )
Chap 11 : Bẫy
Iris ngồi bên cạnh giường, nhìn lũ trẻ đang ngủ say, những thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong chăn, nét mặt vô lo vô nghĩ, tựa như những đứa trẻ bình thường không chút phiền muộn. Cô khẽ vuốt tóc Ni-Ki, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại dưới tay. Đêm qua, tụi nhỏ đã khỏe lại phần nào, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhiều đứa vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi, lờ đờ, nhưng có vẻ như mọi thứ sẽ ổn thôi.Dù vậy, Iris lại không thể thư giãn được. Mới sáng sớm, một bức thư từ Hội đồng Pháp Thuật đã đến tay cô. Trưởng lão gọi cô đến gặp gấp, để thảo luận về sự việc liên quan đến tên ác ma phản nghịch đã trốn thoát trước đó. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô để tụi nhỏ lại ở nhà mà không có ai trông coi? Cô không thể mang tụi nó đi theo, vì ai mà biết chúng sẽ quậy phá thêm cái gì nữa. Bây giờ tụi nó còn chưa hết bệnh, sức khỏe chưa ổn định, cô mà vác tụi nó đi, chắc chắn sẽ gặp rắc rối to. Vậy mà nếu cô để tụi nó lại một mình, những đứa trẻ này có thể sẽ gặp nguy hiểm.Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Iris đã quyết định. Cô đứng dậy, bước đến giữa phòng, bắt đầu lẩm bẩm những câu chú ngữ phức tạp, vung tay khép lại không gian xung quanh. Mỗi tầng kết giới được hình thành như một bức tường vô hình bao phủ xung quanh. Đầu tiên là kết giới bảo vệ căn phòng, sau đó là từng tầng kết giới bao bọc khu vực xung quanh ngôi nhà. Mỗi tầng đều mạnh mẽ, chắc chắn, với mục đích duy nhất là bảo vệ tụi nhỏ khỏi bất kỳ sự xâm nhập nào.Cô dừng lại, kiểm tra một lượt. Mọi thứ đều ổn, nhưng lòng vẫn không yên. Những đứa trẻ này, dù đang ngủ say, vẫn là đối tượng tiềm tàng cho những nguy hiểm mà cô không thể lường trước. Iris hít một hơi thật sâu, rồi bước ra ngoài. Trong lòng cô, một nỗi lo lắng dâng lên. Làm sao cô có thể yên tâm khi để tụi nhỏ lại một mình?Iris vừa rời đi, lòng đầy lo lắng khi để lại tụi nhỏ một mình trong ngôi nhà được bảo vệ bằng kết giới. Cô không thể không nghĩ đến những nguy hiểm tiềm tàng. Nhưng có lẽ, cô không thể ngờ rằng trong khi cô vội vã rời đi, một ác ma đang âm thầm tiến về phía ngôi nhà của mình. Hắn ta, kẻ mà cô và Hội đồng Pháp Thuật đã truy bắt.Ác ma đó đứng im trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng lên với một tia tham lam và tàn ác. Hắn không thể tin rằng mình lại có thể thoát khỏi những ràng buộc mà Hội đồng đã đặt ra. Nhưng giờ hắn đã tự do. Thoát khỏi thế giới giam giữ, hắn đã sẵn sàng để tiêu diệt mọi kẻ đã làm tổn thương mình. Nhưng một điều khiến hắn phấn chấn hơn tất cả: hắn cần có một thân xác mới, mạnh mẽ hơn, đủ sức để hồi sinh và tiếp tục con đường thống trị.Và hắn đã nghe được tin đồn. Tin đồn về những sinh vật được tạo ra dô lỗi ma thuật. Là mấy cái thằng đẹp mã đã thả hắn ra? Tụi nó sẽ là những vật tế sống cho hắn, một nguồn sức mạnh tiềm tàng mà hắn có thể chiếm đoạt. Hắn cần chúng. Hắn cần mấy tên đó để hoàn thành kế hoạch hồi sinh, để thâu tóm sức mạnh của bọn chúng, và để có một thân xác đủ mạnh để lật đổ tất cả.Hắn đâu thể ngờ rằng, những cái thằng đẹp mã mà hắn đang tìm hiện tại lại không phải là những người trưởng thành mạnh mẽ, như hắn nghĩ. Hắn cứ tưởng tụi nó là mấy chàng trai trưởng thành mà hắn nhớ trong quá khứ, những kẻ mà hắn đã từng coi là vật hiến tế, đã trở thành... những đứa con nít. Không chỉ là trẻ con bình thường mà là những đứa trẻ con bé xíu, yếu ớt đến mức hắn không thể nhận ra.Hắn tiến lại gần ngôi nhà, tìm cách thâm nhập vào kết giới. Hắn giơ tay lên, những dấu hiệu ma thuật từ đôi bàn tay đen kịt của hắn lấp lánh, và hắn bắt đầu thao túng kết giới bao quanh ngôi nhà. Nhưng điều hắn không biết là Iris đã quá cẩn thận, và kết giới mà cô tạo ra không dễ dàng bị phá vỡ. Mỗi lớp bảo vệ đều mạnh mẽ hơn những gì hắn có thể tưởng tượng. Tuy nhiên, hắn không bỏ cuộc. Hắn biết rằng dù có phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực, hắn cũng sẽ tìm cách vượt qua.Trong khi đó, Iris đang trong phòng họp Hội Đồng. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong không gian. Những luồng ma thuật xung quanh ngôi nhà bỗng trở nên nặng nề và bất thường. Cô lòng đầy lo lắng. Hình ảnh của tụi nhỏ trong đầu cô không ngừng xoay vần. Cô không thể để bất cứ ai, dù là ác ma hay kẻ nào khác, xâm phạm nơi này."Không thể để chúng bị tổn thương..." Iris lẩm bẩm, ánh mắt quyết đoán.Iris đứng bật dậy khỏi ghế, mặt cô đầy vẻ lo lắng với sự quyết tâm. "Các trưởng lão, tôi có việc gấp. Mong các ngài thông cảm," cô vội vàng nói, rồi không chần chừ thêm nữa, quay lưng chạy vọt ra ngoài. Mặc dù việc họp rất quan trọng, nhưng lo lắng về sự an toàn của tụi nhỏ khiến cô không thể ngồi yên. "Mong rằng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn," Iris nghĩ trong đầu, lòng đầy căng thẳng.Cô dùng tốc độ phi thường để quay lại lâu đài, tâm trí không ngừng lo lắng về tụi nhỏ và những gì có thể đang xảy ra. Mặc dù đã thiết lập kết giới bảo vệ chắc chắn, nhưng cô không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra nếu như có kẻ nào đó đủ mạnh mẽ để phá vỡ chúng.Trong khi Iris vội vã quay lại, tại lâu đài, tên ác ma đã bắt đầu tìm cách phá vỡ từng lớp kết giới mà cô tạo ra. Hắn ta không ngừng thử nghiệm ma thuật, tìm cách thâm nhập vào. Một lớp kết giới bị phá vỡ, rồi lại một lớp khác. Hắn đi xuyên qua những hành lang tối tăm của lâu đài, đôi mắt rực sáng với tham vọng chiếm đoạt sức mạnh của những đứa trẻ mà hắn từng nghĩ sẽ là vật tế sống cho hắn.Tuy nhiên, hắn ta đã không lường trước được một điều: những đứa trẻ mà hắn tưởng rằng đang nằm ngủ say sưa lại đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay. Sau khi Iris rời đi, tụi nhỏ không còn kiên nhẫn nằm yên một chỗ nữa. Một đứa sau một đứa khác bắt đầu ngọ nguậy tỉnh dậy. Jake, dù chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn cố gắng ngồi dậy và gọi những người bạn của mình. Sau một hồi tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy Iris đâu tụi nhỏ bắt đầu rưng rưng nước mắt. Nhưng điều bất ngờ nhất là tụi nhỏ không hề vội vàng quấy nháo mà lại rất điềm tĩnh.Tụi nhỏ ngồi ngẩn người trong căn phòng, im lặng lắng nghe những âm thanh xung quanh. Cả đám vẫn còn cảm giác hơi mệt mỏi vì cơn sốt nhưng giờ thì tụi nó đã tỉnh táo và không còn chịu ngồi yên nữa. Thỉnh thoảng lại có tiếng cười nhỏ, nhưng phần lớn tụi nhỏ vẫn giữ vẻ nghiêm túc, như thể chúng đang chuẩn bị cho một điều gì đó.Bỗng nhiên, giữa không gian yên tĩnh, một tiếng "rắc" vang lên trong không khí, rồi sau đó là một tiếng động nhỏ khác. Tụi nhỏ lập tức căng thẳng, hướng mắt ra cửa sổ. Họ nhìn thấy bóng dáng một kẻ lén lút tiến lại gần lâu đài, rõ ràng không phải là người quen thuộc. Tụi nhỏ không hề lo sợ, ngược lại, vẻ mặt chúng lộ rõ sự quyết tâm.-"Chính là hắn.." Ni-Ki thì thầm, đôi mắt sáng rực lên sự phấn khích. -"Hắn muốn vào đây, chúng ta phải cho hắn một bài học."-"Tụi mình đã chuẩn bị đủ chưa?" Sunghoon hỏi, cảm giác trách nhiệm hiện rõ trong ánh mắt. -"Không thể để hắn trốn thoát lần nữa."-"Còn lâu! Bây giờ là lúc để cho hắn biết tụi mình không phải là những đứa trẻ dễ bắt nạt." Sunghoon nói xong, liền nhanh chóng ra hiệu cho cả nhóm. Tụi nhỏ bắt đầu hành động ngay lập tức.Tụi nhỏ lặng lẽ rời khỏi căn phòng, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu. Mỗi đứa đều có một nhiệm vụ riêng. Sunghoon cùng Ni-Ki đi thẳng về phía cửa chính, lập tức khóa tất cả các cửa lại và tạo một kết giới ngắn hạn nhằm ngăn cản tên ác ma tấn công trực tiếp vào khu vực trung tâm lâu đài.Còn lại, Jungwon và Sunoo chuẩn bị một cái bẫy lớn bằng dây thừng và bột nở ở các góc hành lang, trong khi Heeseung đặt một loạt các bẫy nổ nhỏ quanh các cửa sổ và cửa ra vào. Dây thừng được đặt ở một khu vực mà tên ác ma sẽ không thể tránh khỏi khi bước vào, và khi hắn bước vào, sẽ có một cái bẫy to lớn khiến hắn không thể di chuyển.Trong khi đó, Jake và Jay lặng lẽ di chuyển về phía sau lâu đài, nơi có một hố sâu mà tụi nhỏ chuẩn bị sẵn để chặn hắn lại nếu hắn cố gắng trốn thoát. Những cái bẫy được đặt một cách tài tình, chỉ đợi đến khi hắn dính vào, và lúc đó tụi nhỏ sẽ dễ dàng khống chế hắn.Tụi nhỏ im lặng nhìn nhau, đôi mắt sắc bén, sẵn sàng hành động.Và rồi, tiếng rắc rắc đó vang lên gần hơn. Tên ác ma đã đến gần, hắn bước vào qua một cửa sổ gần đó, không hay biết gì về những cái bẫy đang chờ hắn.Ngay lập tức, một tiếng "rầm" lớn vang lên, rồi tiếng thở hổn hển của hắn. Tên ác ma loạng choạng, bị cuốn vào một chiếc dây thừng, kéo ngược lại. Hắn bị đẩy ra khỏi cửa và rơi vào cái hố đã chuẩn bị sẵn.Tiếng động lớn vang lên khiến cả lâu đài như rung chuyển. Tụi nhỏ không thể kìm nén được sự hài lòng, mỗi đứa nhìn nhau và cười to.-"Chắc chắn hắn sẽ không dám động đến tụi mình nữa đâu!" Sunghoon nói, vừa lắc đầu vừa cười thích thú.-"Đúng rồi, hôm nay sẽ là bài học cho hắn nhớ mãi!" Ni-Ki thêm vào, rồi nở một nụ cười đầy hả hê.Cả nhóm đứng nhìn tên ác ma trong cái hố, không ai cảm thấy tiếc nuối cho hắn. Họ đã chiến thắng và tự bảo vệ được bản thân, điều mà hắn không thể ngờ tới.Tên ác ma bật dậy, mặt mũi đầy bụi bặm và giận dữ, mắt đỏ ngầu như lửa. Hắn lắc đầu, hất bỏ dây thừng còn quấn quanh người và quát lên:-"Các ngươi nghĩ rằng có thể làm ta sợ?!"Nhưng hắn chưa kịp đứng vững thì một loạt các cành cây mọc từ dưới đất đột ngột vươn ra, cuốn chặt lấy chân hắn. Tên ác ma gầm lên, cố gắng rứt khỏi chúng, nhưng không kịp. Cánh tay của hắn tiếp tục vùng vẫy như một con thú hoang bị vây hãm, nhưng dây thừng và bẫy cứng rắn cứ siết chặt, càng lúc càng mạnh.-"Lẽ nào ác ma lại yếu ớt đến vậy?"Sunghoon cười khúc khích, nhưng không ai dám chủ quan. Hắn vẫn là một kẻ mạnh mẽ, và tụi nhỏ vẫn cần phải thận trọng.Tên ác ma rống lên một tiếng tức giận, cố gắng đứng lên, rồi rượt thei tụi nhỏ vào trong lâu đài. Nhưng hắn không thể tránh được những bẫy tiếp theo mà tụi nhỏ đã đặt ra. Hắn bước vào phòng đầu tiên, chỉ thấy mặt đất dưới chân mình bỗng dưng sụt xuống. Hắn bị rơi xuống một cái bẫy hố sâu, và một tiếng "xoẹt" vang lên khi cơ thể của hắn bị vướng vào những chiếc dây thừng giăng ngang, khiến hắn không thể di chuyển. Hắn giẫm phải một quả bóng nổ, tiếng nổ lớn vang vọng khắp lâu đài, khiến hắn phải lảo đảo, loạng choạng.Lúc này, tụi nhỏ đã có mặt ở gần đó, họ theo dõi từ xa, không thể tin vào mắt mình khi thấy tên ác ma - kẻ phản nghịch khét tiếng, đang bị trói buộc bởi chính những trò chơi của họ. Không còn cái vẻ uy nghiêm và đáng sợ như trước, giờ hắn chỉ là một kẻ ngã xuống dưới chân những cái bẫy nhỏ xíu mà tụi nhỏ đã đặt.-"Ha! Hắn tưởng mình là gì cơ chứ?"Ni-Ki không nhịn được, cười phá lên.-"Giờ hắn mới biết tụi mình mới thật sự là những kẻ đáng sợ!"Từng tiếng cười giòn giã vang lên giữa những cái bẫy, nơi tên ác ma đang lăn lộn không sao thoát ra được. Hắn hết bước vào bẫy này đến bẫy khác, hệt như một chú gà con không biết đường về. Mỗi lần bị trúng bẫy, hắn lại tạo ra những âm thanh vang dội, nhưng càng làm như vậy, hắn càng trở nên kém cỏi hơn trong mắt tụi nhỏ.-"Chắc hắn sẽ không bao giờ quên được cuộc chơi này đâu." Sunghoon nói, giọng lảnh lót nhưng vẫn mang chút tự hào.Tên ác ma, dù có giận dữ đến đâu, cũng chẳng thể làm gì được tụi nhỏ. Hắn càng vội vã tìm cách thoát ra, càng dính phải các bẫy mà tụi nhỏ đã đặt sẵn. Mỗi lần hắn bị cuốn vào một cái bẫy mới, tụi nhỏ lại bật cười khoái chí.Khi tên ác ma dính phải cái bẫy cuối cùng - một chiếc lưới lớn phủ lên người hắn, thì cuối cùng hắn cũng chịu thua. Hắn nằm bất động dưới đất, mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể run rẩy vì mệt mỏi và căng thẳng. Không còn khí thế của một ác ma phản nghịch, hắn giờ chỉ còn là một kẻ bị mắc bẫy của những đứa trẻ.Tụi nhỏ đứng xung quanh, ánh mắt đầy thỏa mãn, không còn chút sợ hãi nào. -"Bài học hôm nay chắc chắn sẽ khiến hắn nhớ mãi," Ni-Ki nói, mắt sáng lên đầy sự hứng thú.Nhưng trước khi tụi nhỏ có thể tận hưởng chiến thắng của mình, họ nhận ra rằng vẫn có một việc cần làm. Họ phải tìm cách giữ tên ác ma này lại, không để hắn có cơ hội chạy trốn lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store