ZingTruyen.Store

Bao Boi Cua Tong Giam Doc Phan 3

  Chỗ ở của Kim nãi nãi rất lớn, Uyển Tình đi qua tường bao vào cửa chính, vừa đi vừa nhìn. Phía trước là một cái sân rất lớn, bốn phía có các loại hoa quả, phía sau mới có phòng ở, chỉ có một tầng, nóc nhà bằng ngói lưu ly, vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Uyển Tình đi theo Tiếu Tiêu vào, thấy hình dáng bàn ghế trong nhà theo phong cách sổ xưa, phỏng chừng làm làm bằng gỗ lim. Bốn phía cũng được bài trí rất cổ kính, có máy hát, lư hương linh tinh, làm cho người ta nhớ tới Thượng Hải cũ ở trên TV.

Trong phòng có mở điều hòa, rất ấm áp. Uyển Tình và Tiếu Tiêu ngồi một lát, mới có mới có một người phu nhân trung niên đỡ một lão thái thái tóc bạc trắng đi ra. Người phu nhân trung niên ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, những ánh mắt lão thái thái lại trong trẻo, đeo một cái kính kiểu cũ, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, ở sau đầu còn có một cái búi tóc. Bà mặc một cái áo sườn xám màu xanh, bên ngoài có một chiếc áo nhung khoác lên, trên cổ đeo một chuỗi hạt châu.

Uyển Tình nhìn màu sắc kia, nhớ tới bộ Phỉ Thúy ở Đỗ gia, phỏng chừng là giống nhau đi? Xem ra lai lịch của lão thái thái này không bình thường.

Tiếu Tiêu đứng lên cười nói: "Bà nội, đưa quần áo đến cho bà đây."

Kim nãi nãi cười, nhìn Uyển Tình nói: "Đây là công nhân mới."

"Đúng vậy." Tiếu Tiêu gật đầu, nói với Uyển Tình, "Đây là trưởng bối của nhà tôi, cô cũng gọi bà là Kim nãi nãi đi."

Uyển Tình mỉm cười hô một tiếng.

Kim nãi nãi cười gật đầu: "Mau ngồi đi."

Sau khi ngồi xuống, Uyển Tình và Tiếu Tiêu lấy áo khoác ngoài ra cho bà xem. Bà vừa liếc mắt một cái, không có thử, lại vừa lòng nói với Tiếu Tiêu: "Quần áo cháu làm ta rất yên tâm! Đang chuẩn bị về nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc có thể mặc."

Tiếu Tiêu hỏi: "Ngày nào bà nội đi?"

Kim nãi nãi vừa muốn nói, bên ngoài đột nhiên có âm thanh truyền đến, bà hỏi: "Sao lại thế này?"

Một người đàn ông mặc áo bảo vệ xuất hiện ở cửa: "Là Kiều Kiều của nhà Tiếu Tiêu, mang theo hai đứa nhỏ hái mai vàng ở bên ngoài."

Hai đứa nhỏ? Uyển Tình vội vàng đứng lên.

"Đừng nóng vội." Tiếu Tiêu giữ chặt cô, quay đầu nói với Kim nãi nãi, "Bà nội, cháu ra ngoài nhìn xem."

"Cháu xem cái gì? Cháu lại sẽ mắng Kiều Kiều cho xem!" Kim nãi nãi giận giữ nói, nói với người đàn ông đứng ở cửa, "Mau đưa những đứa trẻ đó vào đây!"

Một lát sau, Kiều Kiều và Đinh Đinh Đang Đang đi tới. Kiều Kiều sợ hãi liếc mắt nhìn Tiếu Tiêu một cái, ngượng ngùng cười, chậm rãi đi tới. Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy Uyển Tình, hai đứa chạy tới, bổ nhào vào người cô: "Mẹ___"

"Hai đứa lại làm chuyện xấu?" Uyển Tình lo lăng hỏi, thấy trên người bọn chúng có bùn, sợ dơ sô pha của Kim nãi nãi, vội vàng đẩy bọn chúng ra, cũng không dám đặt xuống, sợ bùn đất rụng xuống trên thảm. Cô bất đắc dĩ hỏi: "Hai đứa như thế nào biến thành như vậy?"

Đinh Đinh nháy con ngươi sáng trong như ngọc, đặt một cành mai vàng lên trên tay cô: "Hoa hoa... Thơm quá, là chị hái."

Uyển Tình ôm bé vào trong lòng, một bàn tay ôm Đang Đang, xấu hổ nhìn người trong phòng.

Tay Tiếu Tiêu gõ gõ đầu Kiều Kiều: "Ai kêu con tới hai mai vàng?"

Kiều Kiều chu miệng: "Con là con của mẹ, mẹ lại không bênh con..."

Kim nãi nãi cười nói: "Đừng trách con bé, trước đây ta cũng rất thích tới nhà người khác hái hoa."

Tiếu Tiêu nói: "Bà nội, bà lại chiều nó."

Kiều Kiều cười, đi qua ôm cánh tay của Kim nãi nãi: "Kỳ thật là con nhớ bà cố nội."

Kim nãi nãi giơ tay nhéo nhéo mũi bé: "Nói ngọt!" Sau đó quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm không chuyển mắt khỏi Đinh Đinh.

Mọi người biết, tâm bệnh của bà lại tái phát.

Kim nãi nãi kích động hỏi Uyển Tình: "Đây là con gái của cô? Bao nhiêu tuổi?"

"Hai tuổi rưỡi." Ai muốn đọc trước liên hệ

Kim nãi nãi run rẩy vươn tay: "Cho ta ôm được không?"

Uyển Tình sửng sốt, cúi đầu nhìn Đinh Đinh: "Đó là Kim nãi nãi... Ách, bà nội Kim..." Xưng hô như thế nào.

Kim nãi nãi đã bị Đinh Đinh hấp dẫn, không chú ý đến rối rắm của cô, nói với Đinh Đinh: "Để cho bà cố nội ôm được không?"

Đinh Đinh quay đầu, mở mắt to nhìn bà, lại quay đầu nhìn Uyển Tình. Uyển Tình gật đầu, bé mới đi qua, vươn tay lên ôm một chút. Thân mình của bé thấp bé, chỉ có thể ôm lấy đầu gối, làm bộ dáng mà thôi. Vừa muốn thối lui, Kim nãi nãi một phen ôm lấy cô: "Ôi! Con bé thật khá! Nhìn xem lòng ta đều mềm!"

Đinh Đinh có điểm không thói quen, cả người nhéo xoay, kết quả phát hiện trên người bà có cỗ mùi, nhịn không được xúm lại ngửi nhiều một chút.

Thật thoải mái.

Đinh Đinh ngẩng đầu, nhìn thấy Kim nãi nãi cười từ ái, hoàn toàn bất đồng với hai người bà nội ở Từ gia kia, nhất thời an lòng, có chút ngạc nhiên có chút thích tựa vào trên người bà.

Kim nãi nãi thấy bé như vậy, biết bé thích mình, vui vô cùng, ôm bé đặt lên ghế sô pha. Người phu nhân trung niên bên cạnh thấy, giơ tay ra giúp bà. Bà ôm Đinh Đinh, nhìn Đang Đang hỏi: "Đứa bé này? Cũng là con của cô?"

"Vân, là song sinh." Uyển Tình trả lời.

Kim nãi nãi liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ hâm mộ nói: "Bé trai cũng lại đây, để cho bà cố nội ôm."

Đang Đang có chút không muốn, bất quá thấy em gái bị bà "Kèm hai bên", việc đáng làm thì phải làm liền đi qua, thầm nghĩ nếu bà dám ức hiếp em gái, bé liền khiến cho bà đẹp mắt. Đi đến trước mặt, không cho người ôm, tự bé trèo lên.

Uyển Tình hắc tuyến, hai đứa nhỏ này vì sao không khách khí như vậy?

Kim nãi nãi thấy hai bé đều thân cận bản thân, vô cùng vui mừng, nói với người phụ nữ trung niên ở đối diện: "Trong nhà có đồ ăn vặt không? Mau mang ra cho đứa nhỏ ăn."

Uyển Tình cảm thấy ngượng ngùng, tưởng ngăn cản, Tiếu Tiêu giành nói trước: "Bà nội của chúng ta không có sức chống cự đối với trẻ em, đặt biệt là bé gái, vừa thấy liền không đi đường được."

Kim nãi nãi trừng mắt nhìn cô một cái: "Phải! Lúc cháu còn nhỏ, ta thấy cháu liền không đi được."

Tiếu Tiêu cười: "May mắn trước đây cháu gặp được bà!" Cô là cô nhi, nếu không có Kim nãi nãi thu nuôi, nào có thoải mái như ngày hôm nay?

Một lát sau, người phụ nữ trung niên bưng một mâm bánh bích quy tới, nói: "Ăn cái này không bị tổn thương nha."

Kim nãi nãi cầm một cái đưa cho Đang Đang, tự tay đút cho Đinh Đinh, nói với Kiều Kiều: "Cháu lớn rồi, tự mình ăn nha."

Kiều Kiều cười: "Cháu biết cháu lớn không được ưa thích, bà nội cố ôm em trai em gái đi." Sau đó đi lấy bánh bích quy ăn.

Tiếu Tiêu muốn trừng bé. Nha đầu kia có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Bà cố nội này cũng không phải bà nội bình thường!

Kim nãi nãi cười rỗ lên, hiển nhiên rất thích Kiều Kiều. Bà hỏi Uyển Tình: "Tên đứa bé là gì?"

"Đinh Đinh, Đang Đang..." Uyển Tình nói xong, mặt cứng đờ, này tên gọi có nghĩa gì?

"Đây là nhũ danh sao?" Kim nãi nãi ngạc nhiên hỏi, "Đinh Đinh Đang Đang, cái tên này khi gọi lên nghe được, rất thanh thúy."

Uyển Tình xấu hổ cười: "Tôi cảm thấy kêu rất đáng yêu."

"Rất đáng yêu." Kim nãi nãi nói, "Bộ dạng càng đáng yêu, rất xứng với cái tên đáng yêu này!"

Kim nãi nãi ôm Đinh Đinh không chịu buông tay, giữ bọn người Uyển Tình lại ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình nói với Tiếu Tiêu: "Trong cửa hàng có một người..." 

''''''''''''''''

Tiếu Tiêu nói: "Vậy cô quay về đi, tôi ở đây trông đứa nhỏ."

Uyển Tình nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đang Đang đang lắng nghe bà nội Kim kể chuyện xưa, nói: "Vậy làm phiền cô, đừng để bọn chúng làm phiền đến người lớn."

"Yên tâm đi." Tiếu Tiêu nói.

Sauk hi Uyển Tình đi xa, Tiếu Tiều đến phòng ở phía sau sân bay, nhìn thấy hai người đàn ông đang kiểm tra máy bay trực thăng. Cô đi qua hỏi: "Cái này các người yên tâm chứ? Nói với các người cô ấy thực sự rất đợn giản, làm sao có thể có vấn đề?"

"Chỉ là có chút lo lắng!" Một người đàn ông nói, "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, con gái của cô ta sẽ hái hoa vàng đi? Chứ không phải biết phu nhân thích bé gái, là cô ý đi?"

Tiếu Tiêu cả giận nói: "Là Kiều Kiều bọn họ dẫn tới, ý của anh là tôi có mưu đồ gây rối?"

"Tôi không có ý này." Người đàn ông giải thích, "Dù sao sau này cô cũng chú ý một chút, không nên tùy nhiện nhận người vào trong nhà. Nếu không may lão phu nhân xảy ra chuyện, chúng ta phải làm như thế nào?"

Tiếu Tiêu thở dài: "Được rồi được rồi... Hôm nay cô ấy đã nói với tôi làm xong sẽ đi, các anh có thể yên tâm đi?"

"Vậy là tốt rồi." Hai người đàn ông gật đầu. Bọn họ phụng mệnh chăm sóc, bảo vệ lão phu nhân, cũng không hi vọng có gì ngoài ý muốn, bằng không cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không đền được.

Qua vài ngày, Uyển Tình làm xong Uông Uông, buổi tối vui vẻ đưa tới trước mặt Đinh Đinh. Đinh Đinh vừa thấy, chạy từ trên giường xuống: "Uông Uông."

Đang Đang nghe thấy tiếng kêu lớn của Đinh Đinh, ghét bỏ nói: "Em là con chó nhỏ!"

Đinh Đinh sửng sốt, quay đầu nhìn nó: "Anh mới là con chó nhỏ!"

"A, không nên đánh nhau." Uyển Tình thấy tình thế cấp bách vội kéo bọn chúng ra, không biết làm sao với hai tiểu tổ tong này, nơi nào cũng đối nghịch nhau, nhưng một khắc không thấy, liền sốt ruột hỏi cô: "Mẹ, anh/ em đâu rồi?"

Sao cô lại sinh ra hai đứa nhỏ như vậy.

Đang Đang thấy Đinh Đinh bĩu môi, bản thân cũng chu miệng, các đầu ngón tay đan vào nhau, một lát sau ngẩng đầu nói: "Em không cần tức giận..."

"Nói xin lỗi." Đinh Đinh bất mãn nói.

Đang Đang không chịu nói.

Hốc mắt Đinh Đinh đỏ lên: "Anh hai hỏng, không để ý đến anh nữa..."

"Được được được rồi, xin lỗi." Đang Đang lập tức lau nước mắt cho em gái.

Đinh Đinh ôm lấy con cún con trên tay Uyển Tình: "Đây là của em, không cho anh."

Đang Đang nhăn cái mũi: "Anh mới không cần." Bé mới không thích những thứ ngây thơ như thế này, hừ!

Đinh Đinh nhéo nhéo chú cún trong lòng, nhìn Uyển Tình: "Tại sao nó lại không kêu..."

Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như thế nào.

Đinh Đinh nói: "Con biết, Uông Uông mất..." Nói xong tưởng vứt bỏ "Uông Uông", nhưng lại luyến tiếc.

Uyển Tình nói: "Uông Uông còn, chẳng qua ở một nơi khác."

"Ở đâu vậy?" Ai muốn đọc trước liên hệ

"Uh... Nước U Linh."

Đinh Đinh nằm gối đầu lên gối, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô. Uyển Tình thấy bé lắng nghe, tiếp tục nói: "Ở nước U Linh, ở rất xa. Nơi đó có rất nhiều động vật, có chú cún như Uông Uông, cũng có con mèo nhỏ, con ngựa nhỏ rất nhiều..." 

Uyển Tình bắt tất cả các tế bào hoạt động, qua 20 phút, đứa nhỏ ngủ. Cô thở ra hơi, xem ra mỗi lần bé đi ngủ đều cần phải kể chuyện xưa, ngày mai phải đọc rồi ghi nhớ lại đồng thoại Andersen và Green mới được. Không biết đứa bé ba tuổi nghe có hiểu không? Nếu không thì cô mưa mấy quyển truyện cổ tích đi?

Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Đinh Đinh quấn lấy cô muốn cô kể chuyện xưa, những chuyện khác lại không muốn nghe, lại chỉ muốn nghe chuyện về Uống Uông ở nước U Linh. Uyển Tình vội chạy, có phải đứa bé đến thế giới này vì muốn tra tấn cô không? Viết chuyện xưa không phải là người bình thường có thể làm được?

Bất quá nhìn hai mắt tràn ngập hi vọng của con gái, con trai đã đứng chờ đợi ở bênh cạnh, cô đành phải nhận mệnh thôi! Ô ~~~~~~

Qua hai năm, trong thôn xảy ra một chuyện lớn ___rốt cuộc nơi này cũng phải khai phá, nghe nói là anh trai Miểu Miểu xây dựng. Đừng nói trong thôn, toàn bộ trấn, trấn lân cận, hơn một nửa thị trấn đều sôi trào lên.

Uyển Tình thật ra không có nhiều cảm giác lắm, dù sao cô cũng không phải một phần ở đây, một ngôi nhà nào, rất nhanh phải ly khai, vô luộn có khai phá như thế nào, đều không có đóng góp hay lợi ích nào của cô. Cô cứ đi làm theo lẽ thường, lấy tiền lương trả nợ, giao tiền thuê nhà.

Kiều Kiều còn chưa có đi học, mỗi ngày đều đi cùng Đinh Đinh Đang Đang tới Văn gia. Tháng giêng còn chưa kết thúc, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi pháo, Uyển Tình sợ Đinh Đinh Đang Đang cũng chơi, liền dặn dò cẩn thận, để cho Kiều Kiều trông hai đứa nhỏ.

Chạng vạng, Uyển Tình cùng Tiếu Tiêu tới Văn gia đón con. Đi vào trong Văn gia, thấy ông chủ Văn đang giết gà.

Tiếu Tiêu hỏi: "Con gái của tôi đâu!"

"Đầu Gỗ mang ra ngoài chơi diều." Ông chủ Văn nói, "Đầu Gỗ khó có thể quay về một chuyến, ông nội nói tôi nấu cơm, người một nhà ăn cùng nhau, cô cũng lưu lại đi?"

"Uyển Tình còn chưa có ăn cơm đâu, chúng ta quay về trong cửa hàng ăn đi!" Tiếu Tiêu nói, xoay người đi lên đồi, "Chơi diều ở nơi nào?"

"Đi về hướng kia đi." Ông chủ Văn chỉ một chút, "Để Uyển Tình ăn ở nơi này đi."

Uyển Tình nói: "Người nhà của các người ăn cơm với nhau, tôi ở lại xem náo nhiệt gì? Chị Tiếu Tiêu lưu lại đi, em mang đứa nhỏ đến cửa hàng, nếu không chỉ có một mình A Sanh."

"Nói sau đi." Tiếu Tiêu không kiên nhẫn nói.

Đi lên trên đồi, đi qua mấy cánh đồng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Kiều Kiều và Đinh Đinh Đang Đang.

Kiều Kiều đang chơi diều, gió thổi khiến cho tóc của cô bé bay toán loạn. Uyển Tình thấy gió lớn, nhìn thoáng qua Đinh Đinh Đang Đang, thấy hai đứa đều đang đội mũ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đinh Đinh Đang Đang đứng ở bên cạnh một người đàn ông mặc áo lông màu xám, người đàn ông ngồi trên mặt đất, chơi diều với bọn chúng.

Uyển Tình thấy giọng hỏi Tiếu Tiêu: "Đó là em trai của ông chủ Văn?"

"Em họ." Tiếu Tiêu nói, đi qua gọi, "Kiều Kiều!"

Đinh Đinh Đang Đang quay đầu, thấy Uyển Tình, vui vẻ chạy tới: "Mẹ___"

"Ai! Hai đứa cẩn thận một chút!" Uyển Tình kêu lên, "Đừng đạp lên lúa mạch!" Đây là đất của Từ gia, người khác giẫm lên sẽ không sao, cô giẫm hỏng sẽ mất mạng!

Trên tay Đinh Đinh ôm con cún bằng bông, vui vẻ bổ nhàu vào lòng cô: "Mẹ, con chơi thả diều, bay còn cao hơn anh hai."

"Đều là chú thả." Đang Đang bất mãn nói.

Đinh Đinh đá anh mình. Ai muốn đọc trước liên hệ

Uyển Tình vừa định ngẩng đầu nói cảm ơn với em họ của ông chủ Văn, thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau, vội vàng kéo, sau đó nghe thanh âm kinh ngạc của người đàn ông: "Uyển Tình?"

Uyển Tình ngẩn ra, cảm giác giống như bị sét đánh. Cô mạnh ngẩng đầu, thấy được khuân mặt của em họ ông chủ Văn.

"Văn Sâm?" Cô thở dốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã.

Văn Sâm nắm diều, nhìn đứa nhỏ trong lòng cô, mạnh một chút, diều bị đứt dây, bay ra xa. Kiều Kiều kêu lớn, những anh không có nghe vào, hỏi Uyển Tình: "Cô là... Vợ của Từ Trọng?"

Uyển Tình cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy nói: "Anh... Anh là anh trai của Miểu Miểu?" Văn Sâm, Văn Miểu... Ông chủ Văn đều là họ Văn, cô nên sớm nghĩ đến! Nên sớm nghĩ đến!  

'''''''''''''''''

  Chính là...

Trước kia cô nghe bọn người Mục Thiên Dương gọi anh là "Văn Sâm", vẫn tưởng chỉ là tên Anh văn! Trong Anh văn không phải là có những cái tên như Quỳnh Sâm, Văn Sâm như vậy sao? Cô không nghĩ tới anh là họ Văn tên Sâm! Bằng không... Bằng không cô đã sớm chạy!

Uyển Tình nghĩ như vậy, kéo đứa nhỏ bỏ chạy, đạp lên lúa mạch của Từ gia cũng không quan tâm. Xem ra cô cần phải rời khỏi đây trước, bằng không... Không dám tưởng tượng!

Văn Sâm nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt trước sau như một không biểu tình.

Tiếu Tiêu thấy cô chạy trối chết, cũng không có đuổi theo, mà quay lại hỏi Văn Sâm: "Các người quen biết?"

"Uh." Tất cả Văn Sâm đều thản nhiên, vừa lấy di động ra vừa đi về phía trước, "Chị dâu cùng về nhà ăn cơm đi?"

Tiếu Tiêu tò mò quan hệ của anh và Uyển Tình, cũng không cự tuyệt, kêu Kiều Kiều đi theo: "Đầu gỗ! Hai đứa con của cô ấy không phải của cậu chứ?"

"Không phải?" Văn Sâm bình tĩnh thuyết, lặng đi một chút, quay đầu hỏi, "Không phải là của Từ Trọng?"

Tiếu Tiêu cũng lặng đi một chút, nói: "Không biết đâu. Cô ấy bị Từ gia đuổi tới gian phòng củi, còn thu tiền thuê nhà của cô ấy, người lớn ức hiếp cô ấy. Bên ngoài đều đồn đứa nhỏ không phải của Từ Trọng, bằng không vì sao Từ gia lại đối xử với cô ấy như vậy?"

Văn Sâm gật đầu, khi ăn cơm tối hỏi mọi người trong nhà chuyện của Uyển Tình. Mọi người vừa nghe, mắt bốc lên lục quang, đều nghĩ đứa nhỏ của Uyển Tình là con của anh. Nếu là như vậy, liền thật tốt quá, song bào thai, Từ gia không cần bọn họ, bọn họ mong Văn Sâm kết hôn chỉ chờ mười năm sau...

Văn Sâm không nói gì, nói: "Không phải của con. Bất quá ba ba của đứa nhỏ có thể quen biết, đến đây rất lớn, việc này làm không tốt, liền không khai phá được."

Nếu không khai phá được? Như vậy sao được! Quan hệ đời đời này, toàn bộ người dân trong huyện!

Người của Văn gia lập tức chỉ cần ngươi nói một lời ta lập tức thuyết đứng lên, nói đến chuyện đứa nhỏ không phải của Từ Trọng, Tiếu Tiếu bĩu môi nói: "Có một số vô liêm sỉ còn tưởng rằng cô ấy dễ thông đồng, lấy cớ làm quần áo ngụy trang đến cửa hàng của tôi, để cho cô ấy tùy cơ ứng biến, thì lại sẽ có người nhân cơ hội sỗ sàng."

Mắt Văn Sâm nhíu lại: "Sao lại vậy? Cô ấy bị ức hiếp?" Dám ức hiếp bà chủ kiêm chị dâu của anh, đánh a! Văn Sâm liếc mắt nhìn anh em xung quanh một cái, sức mạnh hẳn là mạnh hơn nhiều so với năm trẻ đó...

"Làm sao có thể?" Ông chủ Văn nói, "Chị dâu của em lợi hại hơn nhiều? Trực tiếp đánh người!"

Uyển Tình lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vội vàng trốn tránh, chưa thấy mệt, thì bị người dọa sợ. Chờ phục hồi lại tinh thần, Tiếu Tiêu đã đuổi người đi rồi. Sau đó lại có người đến, Tiếu Tiêu liền tự mình ra mặt, A Sanh ở bên cạnh thì gọi điện cho ông chủ Văn: Có người đến đùa giỡn chị Tiếu Tiêu!

Ông chủ Văn và Tiếu Tiêu còn vấn vương tơ lòng, không đến 2 phút liền chạy tới, nếu thấy có người đàn ông nào đến gần Tiếu Tiêu, tiến lên đánh rồi nói sau!

Ít nhiều vì có đôi vợ chồng đã ly dị mà bưu hãn này, mà Uyển Tình mới không quá mệt.

Văn Sâm nhả ra khí, chưa ăn mệt là tốt rồi, bằng không không biết nói như thế nào với tổng tài?

Văn Sâm biết đại khái mọi thứ, chân tướng đều rất rõ ràng, còn nghe được sinh nhật đứa nhỏ___Văn gia có đi dự tiệc trăm ngày, tính toán cho dù đến, phân biệt cũng bất quá hai ngày. Anh lại yên lặng tính toán ở trong lòng, thời gian thụ thai hẳn là lúc ở cùng một chỗ với Mục Thiên Dương___anh không rõ ràng lắm về Uyển Tình, cũng không dám khẳng định, nhưng trực giác cho anh biết cô hẳn là không có người đàn ông khác.

Cho nên, hai đứa nhỏ kia là con của tổng tài?

Ăn cơm xong, Văn Sâm liền, gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành đáng thương nói: "Rốt cuộc anh cũng gọi điện thoại cho em... Có phải nhớ em hay không? Em đã nói rồi, anh phải về quên nên mang theo em..."

"Anh nhìn thấy Uyển Tình." Văn Sâm bình tĩnh đánh gãi anh.

Mục Thiên Thành lặng đi một chút, nhảy dựng lên: "Anh nói ai? Anh nhìn thấy ai?"

"Chị dâu nhỏ của em." Ai muốn đọc trước liên hệ

"Em... Đi đi đi đi! Cô ấy ở nơi nào?" Mục Thiên Thành rống to, "Anh mau bắt lấy cô ấy! Em lập tức gọi điện thoại cho anh em!"

"Cô ấy đã kết hôn, mang theo hai đứa con." Văn Sâm tiếp tục bình tĩnh.

Mục Thiên Thành té ngã ở trong phòng, đứng lên rống: "Anh nói gì?"

"Cô ấy đã kết hôn, có hai đứa con."

"Hai đứa?" Mục Thiên Thành kêu rên, xong rồi xong rồi... Một đứa còn có thể là của anh họ, hiện tại đã sinh hai đứa, nhất định là theo người đàn ông khác...

Ô ô ô, trời muốn anh chết!

"Đầu gỗ, làm sao bây giờ?" Mục Thiên Thành đáng thương hỏi, "Em có cần nói cho anh họ hay không?"

"Tùy tiện!" Dù sao anh cũng sẽ không nói. Tùy rằng anh thân với Mục Thiên Dương, nhưng phần lớn là giải quyết việc chung, loại việc tư này, anh nhúng tay có điểm quái dị, để cho Mục Thiên Thành chuyển lời sẽ thỏa đáng hơn.

Mục Thiên Thành rối rắm, Uyển Tình đã phản bội, đi nói cái này với anh họ biết, không phải sẽ lấy đi tim anh ấy sao? Vài năm nay anh ấy đã tĩnh mịnh như vậy...

Văn Sâm biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được thở dài: "Đứa nhỏ là song ___"

"Đầu gỗ!" Mục Thiên Thành đột nhiên rống lên, đánh gãy rời của anh, "Không phải anh về nhà sao? Anh gặp cô ấy ở nơi nào?"

Văn Sâm dừng một chút, nói: "Quê của anh."

"Anh... Anh... Anh mới nhìn thấy cô ấy? Cố ấy đã ở quê của anh bao nhiêu năm? Sẽ không luôn luôn ở đó chứ?"

"Hẳn là. Em còn nhớ mấy năm trước khi em gái anh gọi điện tới, nói mối tình đầu của nó bị trộm săn giết chết không?"

"Có vấn đề gì?" Ai muốn đọc trước liên hệ

Văn Sâm tường thuật tóm tắt lại một lần.

Mục Thiên Thành nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói cách khác, anh từng có liên quan với chị dâu của em, mà anh cư nhiên không biết?"

"Làm sao anh có thể nghĩ tới vợ của Từ Trọng là cô ấy?" Văn Sâm còn buồn bực đây, cậu phải biết rằng, anh phải đi bắt người đi ra!

"Không phải anh chỉ cần tới đó là thấy sao? Anh để cho anh em tìm thấy vợ chậm hai năm, anh nhất định phải chết! Chết chắc rồi! Anh của em nhất định sẽ đánh anh!"

Văn Sâm trầm mặc một chút, chắc chắn nói: "Hắn sẽ không đánh anh." Đánh người hoặc đánh an hem ruột, hoặc đánh kẻ thù, anh và Mục Thiên Dương còn không đến trình độ có thể đánh nhau.

Mục Thiên Thành phụ họa: "Đúng. Vợ của anh em phạm sai lầm, chỉ biết đánh anh em, sẽ không đánh vợ của anh em."

Văn Sâm:

"Quên đi, anh đi xem trước đây. Dù sao anh họ của em còn ở nước ngoài, hiện tại nói cho hắn biết, hắn cũng không bay về được."

"Đừng tăng tốc độ." Văn Sâm thản nhiên mệnh lệnh.

Mục Thiên Thành lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn đáp ứng.

Uyển Tình ngủ không yên. Cô sợ, sợ Văn Sâm nói cho Mục Thiên Dương. Cô không dám đối mặt với anh, không dám tưởng tượng khi gặp lại anh sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại cô thầm nghĩ trốn! Chạy càng xa càng tốt!

Cô từ trên giường đứng lên, mở đèn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai đi, nơi này không thể ở lâu!

Thu một lát, Đang Đang xoa mắt mơ mơ màng màng đứng lên: "Mẹ... Mẹ đang làm gì?"

"Mẹ đang quét phòng." Uyển Tình buông đồ xuống đi qua, "Làm sao vậy? Muốn đi tiểu sao?"

"Vâng..."

Uyển Tình ôm bé đứng lên, chờ bé đi vệ sinh xong, lại làm đánh thức Đinh Đinh, để cho Đinh Đinh đi vệ sinh luôn cũng được, miễn để bọn chúng đái dầm. Đi vệ sinh xong, Đinh Đinh vừa tiến vào ổ chăn ngủ liền ngủ, vẫn không quên ôm ba chân con gấu bông. Đang Đang lại ngồi ở trên giường nhìn Uyển Tình.

Uyển Tình nói: "Không nên ngồi, sẽ cảm lạnh." Sau đó dỗ dánh bé ngủ.  

'''''''''''''''

Chờ bé ngủ thiếp đi, uyển Tình tiếp tục thu dọn các thứ, hành lý không thể mang nhiều, trừ vài bộ quần áo và đồ dùng trẻ con gì đó, chăn và chậu rửa mặt các loại cô cũng không mang được. Trên đường vẫn còn phải chăm sóc con, mang không được nhiều như thế. Bình thương tuy cô tiết kiệm, nhưng cũng biết điểm dừng, có vài thứ nên bỏ thì cũng bỏ!

Nhìn một đống quần áo trẻ con, cô nhăn mày lại. Hai tay cô để ý bọn chúng, còn có thể xách hành lý sao? Xem ra quần áo cũng không thể tùy tiền cầm theo, có thể phải chuyển phát nhanh.

Trấn trên có điểm chuyển phát, có thể ký gửi ra ngoài, chỉ là hơi chậm một chút.

Ngày hôm sau, Uyển Tình xin phép Tiếu Tiêu, đi lên trấn chuyển hộ khẩu cho con.

Đinh Đinh Đương Đương đã ra khỏi hộ khẩu của Từ gia từ năm kia, vẫn ở trong thôn này. Cô đã sớm nghĩ tốt, lúc chuyển đi cũng chuyển hộ khấu luôn, quay lại thành phố A liền trực tiếp chuyển đến hộ khẩu của cô.

Thủ tục di chuyển xong xuôi, Uyển Tình lại không còn tiền bạc.

Trước cô sợ Mục Thiên Dương điều tra cô, vẫn không dám đụng đến chi phiếu, về sau cầm tiền lương, sợ vứt ở nhà, vẫn chỉ có thể lấy ra. Chỉ là trấn trên trước đây cô không sử dụng ngân hàng ở đây, cô hơi cân nhắc một chút, sẽ làm bưu điện, cảm giác có thể Thiên Dương không thể tưởng được, cũng sẽ không điều tra.

Nơi đó Tiếu Tiêu trả cô 3000 tiền lương một tháng, ngày lễ ngày tết vẫn là có cả lì xì, tiền ăn, quần áo lấy ở tiệm may cũng không cần mua... Ngoài con ra, bình thương, cô tiêu tiền rất ít, bởi vậy còn để lại được hơn hai vạn...

Vốn dĩ đủ tiền là có thể đi, nhưng cô nghĩ đến con còn nhỏ, bất tiện, cứ tiếp tục ở đây, nhưng là hiện giờ không đi không được.

Uyển Tình lấy đủ tiền bạc xong, về nhà tìm mẹ Từ. Cô sợ mẹ Từ làm khó dễ chính mình, đi đến tiệm sửa xe tìm Từ Thanh trước. Hai năm qua Từ Thanh đã vụng trộm giúp cô không ít, cũng nói chuyện giúp cô ở Từ gia.

Cô nói xong ý đồ của mình, Từ Thanh nói: "Chị đi về trước, em đi sau."

Uyển Tình gật đầu, đến Từ gia trễ hơn cô nửa tiếng. Có cô ở đây, mẹ Từ thật sự không làm khó dễ cô, qua năm mới, mẹ Từ cũng không muốn làm khó dễ người, mà cũng đã kéo dài hai năm, mẹ Từ cũng muốn nhanh để cho cô đi, sau đó chính mình mắt không thấy, tâm không phiền.

Uyển Tình trả tiền xong một hơi, bắt đầu kí gửi hành lý, sau khi gửi xong, tìm đến Tiếu Tiêu xin nghỉ việc.

Tiếu Tiêu sửng sốt, vừa nghĩ đến cô có quan hệ với Văn Sâm, có nên giữ lại không? Vừa muốn, cô đi tới cũng được, miễn cho người của lão phu nhân lại nói cô, cô và A Sênh cũng không phải người địa phương, là chuyên môn đến chõ này để người của bà Kim bảo hộ, làm quân áo cho bà nội Kim, thực ra là ngụy trang.

Uyển Tình thấy cô do dự, nói: "Dù sao hôm nay em cũng muốn đi, nên mới đến nói một tiếng với chị!"

"Sao em lại gấp như thế?" Tiếu Tiêu hỏi.

Uyển Tình dừng một chút, nói: "Dù sao cũng đi, sớm hay trễ có gì khác nhau?"

"Em nói sớm, chị có thể may cho em một bộ quần áo." Tiếu Tiêu nghĩ ngợi, chính mình và Văn gia còn có quan hệ gì? Sao phải vì Văn gia mà giữ cô lại? Liền tính tiền lương cho cô, lại cho thêm một tháng lương: "Có thời gian nhớ trở về thăm chị!" Ai muốn đọc trước liên hệ

Uyển Tình đi vội vã, cũng không khách khí với cô, cuống quýt gật đầu, mang theo con đến bến xe. Đi tới cửa, đụng phải A Sênh mang theo một người phụ nữ tiến vào. A Sênh hỏi: "Uyển Tình đi nơi nào thế?"

"Cô ấy đi rồi." Tiếu Tiêu nói. Ai muốn đọc trước liên hệ

"A?" A Sênh kinh ngạc.

Uyển Tình nhìn người phụ nữ bên cạnh A Sênh, trong lòng nghi ngờ: "Hình như đã gặp ở nơi nào...

Bỗng nhiên, Tiếu Tiêu xông tới, cầm lấy tay của người phụ nữ kia kích động kêu lên: "A Tranh! Cậu chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?"

Uyển Tình nhìn chằm chằm A Tranh, thấy cô xinh đẹp không giống binhd thường, trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì.

A Sênh nói với cô: "Đây là chị của tôi."

"Chị?" Uyển Tình nhớ tới họ của A Sênh, khắp cả người lạnh lẽo, cô nghĩ tới, người phụ nữ này cô đã từng thấy, ở trên ti vi: "Trâu... Trâu Tranh!" 

"Nơi này cũng có người nhận ra tôi sao?" Trâu Tranh vui vẻ nói.

Uyển Tình nắm chặt con, lắp bắp nói: "Tôi thực sự phải đi rồi..."

Thế giới sao lại nhỏ như vậy? Trâu Tranh sao lại ở đây? Cô ấy không phải vợ của Mục Thiên Dương sao? Thiên! Chẳng lẽ Mục Thiên Dương đến đây.

Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, nắm Đương Đương, bước đi trở nên rất nhanh.

Trâu Tranh nhìn bóng lưng của cô, dùng móng tay sờ môi: "Uyển Tình... Hình như đã nghe thấy tên này ở đâu đó?" Nghĩ một chút, không nghĩ ra: "Ai, thôi..."

Mục Thiên Thành đuổi tới trấn Thái Bình khi đó, trời đã tối rồi. Văn Sâm và quan chức địa phương đã khảo sát cả một ngày, đang ở khách sạn ăn cơm

Bọn quan chức nói với Văn lão đại: "Nơi này của chúng ta chỉ có anh là trù nghệ tốt nhất, đến lúc đó có thể mở quán rượu!" Ngụ ý, sau khi khu di lịch chính thức được mở ra, ngành ăn uống có thể kiếm tiền cho Văn lão đại.

Văn lão đại cân nhắc thấy được, liền gật đầu, cũng không thực sự đồng ý, làm chuyện lớn rất mệt, hiện tại anh sốt ruột muốn được phục hôn!

Văn Sâm nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, đi ra bên ngoài nghe. Mục Thiên Thành còn không có ăn cơm, Văn Sâm dẫn anh đi ăn. Mọi người chăm chú nhìn, gặp người này khí độ bất phàm, đứng lên hỏi: "Đây là..."

"Em trai của ông chủ tôi, anh ta đối với việc dã ngoại rất có kinh nghiệm..."

"A... A... A..." Mọi người lập tức tôn sùng Mục Thiên Thành. Trước có nghe nói muốn làm du lịch phải có người thiết kế đường bộ chuyên nghiệp, không nghĩ tới người này lại chính là em trai của ông chủ! Xem ra công ty này cực kỳ coi trọng hạng mục đầu tư ở đây... Quan chức cũng thấy an tâm.

Mục Thiên Thành đến xem chị dâu nhỏ, ăn vài miếng cơm, rượu cũng không uống. Văn Sâm uống hai chén, nhưng anh quanh năm lăn lộn trên bàn tiệc, căn bản không hề đáng kể với anh. Trái lại, bên cạnh là đám huyện trưởng, trấn trưởng... Say đến không biết gì.

Mục Thiên Thành nói muốn đi tìm Uyển Tình, Văn Sâm buông đũa xuống: "Cô ấy ở đây một mình, đêm hôm khuya khoắt đi tìm bất tiện lắm."

"Em sợ đêm dài lắm mộng!"

"Kia đi tìm chị dâu của anh, để cho chị ấy làm người trung gian!" Ai muốn đọc trước liên hệ

Văn lão đại vừa nghe, muốn đi cùng bọn họ, liền ném chén đĩa xuống.

Cửa hàng quần áo đã đóng cửa từ sớm, Tiếu Tiêu và Trâu Tranh, Trâu Sênh ở trên lầu uống rượu. Kiều Kiều nhìn ba người phụ nữ xinh đẹp biến thành con ma men, cảm thấy cực kỳ khó khăn, nghe được âm thanh của Văn lão đại, lập tức chạy đi mở cửa, tố cáo: "Mẹ uống rượu rồi!"

"A... Uống rượu sao? Tốt!" Văn lão đại nhếch miệng cười, uống rượu có thể làm chuyện rồi, đêm nay có thể ở lại rồi.

Tiếu Tiêu đã lung lay thoáng động đi xuống, mắt say lờ đờ nhìn Văn lão đại: "Anh muốn làm gì? Con đã phán cho tôi rồi..." Nói xong muốn đánh nhau với anh, kết quả lại lảo đảo ngã vào trong lòng anh, đúng tiêu chuẩn yêu thương nhung nhớ!"

Văn lão đại ôm cô vào lòng, nói với Văn Sâm: "Xem ra hôm này không được, ngày mai đi."

"Đi đâu?" Tiếu Tiêu nói.

"Đi tìm Uyển Tình." Văn lão đại nói.

Tiếu Tiêu cười khúc khích: "Bọn họ đi rồi!"

Mục Thiên Thành vội hỏi: "Đi đâu vậy?"   

'''''''''''''''''''

 Tiếu Tiêu nói: "Không biết... Tôi nhường! Đi rồi! Không trở lại!"

"Tôi đi!" Mục Thiên Thành tưởng gặp trở ngại.

Văn Sâm liếc mắt nhìn anh một cái: "Tối hôm qua anh gọi điện cho em, từ A thị đến nơi này không đến 24 giờ chứ?"

"Em cũng không phải cố ý!" Mục Thiên Thành vội vàng giải thích, "Trên đường kẹt xe một lúc, đến muộn một lát... Vì sao anh không nhìn xem cô ấy ở đâu?"

"Anh làm sao biết cô ấy chạy nhanh như vậy?"

"Xong rồi, anh họ sẽ đánh chết em... Nhất định đừng để anh họ em biết, chúng ta coi như chưa thấy qua cô ấy."

Văn Sâm liếc mắt xem thường một cái, hỏi Tiếu Tiêu: "Cô ấy có nói đi nơi nào hay không?"

Tiếu Tiêu lắc đầu.

Mục Thiên Thành hỏi: "Trước kia cô ấy làm những gì?"

"Chắc là đi trả tiền đi... Bên kia còn mấy tháng cô ấy chưa trả xong, nhất định phải thanh toán. Ân... Khẳng định sẽ tới ngân hàng!" Tiếu Tiêu vung tay lên, ôm lấy ông chủ Văn, "Ai, cô ấy ban ngày chạy ở trấn trên, các người hỏi sẽ biết... Văn Hâm, em muốn đi ngủ."

"Tốt!" Ông chủ Văn lập tức ôm lấy cô đi lên lầu, nói với Kiều Kiều, "Đóng cửa."

Mục Thiên Thành và Văn Sâm đi ra, hai người đứng ở ven đường một lát, Mục Thiên Thành nói: "Bây giờ em đi hỏi ngay!"

Văn Sâm gật đầu: "Đi khách sạn trước, mọi người nơi đó biết Uyển Tình."

Dân ở trấn trên ít, rất dễ để hỏi thăm. Không đến một giờ, Mục Thiên Thành đã tìm đến bưu điện, lấy được địa chỉ của Uyển Tình. Chỉ nghĩ, đây là nơi cô sẽ tới.

"A thị... Chẳng lẽ cô quay về căn nhà lúc trước?" Mục Thiên Thành suy nghĩ một lát, "Chị dâu nhỏ mang theo đứa nhỏ, phỏng chừng không biết đối mặt với anh họ như thế nào đi? Hơn nữa cô ấy cũng đã sinh con với người khác, anh họ cũng..."

"Ai nói cô ấy sinh con của người khác?" Văn Sâm hỏi.

"Không phải là anh nói___"

"Con của cô ấy là một đôi song sinh, anh phỏng chừng chính là tổng tài."

Mục Thiên Thành sửng sốt, kháp anh: "Hỗn đản! Anh cư nhiên làm em sợ!"

Văn Sâm vụng mở anh: "Mau nghĩ biện pháp! Nếu trở lại A thị, cô ấy lại đi, anh xem em làm sao bây giờ?"

Mục Thiên Thành muốn khóc: "Không phải là sẽ bị anh họ đánh sao, em cũng không phải là không thể đánh lại~"

"Là em không có lá gan đánh trả."

"..." Rơi lệ chạy nhanh! Mục Thiên Thành ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi, "Phái tiên phong đi dò thám trước để..."

Một lát sau, trong di động truyền đến một giọng nữ: "Alo..."

Mục Thiên Thành lặng đi một chút, vội la lên: "Em đang thở?"

"Làm sao vậy?"

"Mục Thiên Tuyết! Em có phải là có đàn ông hay không? Anh dạy em như thế nào, em cư nhiên bị người ta ăn luôn!"

Thiên Tuyết thở dài: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Em đang ngủ! Ngày mai em còn có việc!"

"Anh cho em biết, em đừng để anh bắt được em, đừng để anh bắt được tên gian phu kia___"

Văn Sâm khụ một tiếng: "Nói trọng điểm." Ai muốn đọc trước liên hệ

Mục Thiên Thành lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Thiên Tuyết nói: "Em biết chỉ có anh Văn Sâm là quản được anh. Khuya khoắt, hai người không ở trên giường vận động, vì sao lại quấy nhiễu giấc mộng của em?"

"Tốt nhất là em đang nằm mơ!" Mục Thiên Thành cả giận nói, đừng tưởng rằng là anh nghe không hiểu, kia rõ ràng là âm thanh của tình cảm mãnh liệt vưa qua.

Thiên Tuyết phẫn nộ nói: "Anh có việc gì!"

"Nga, bọn anh tìm được Uyển Tình."

Thiên Tuyết lặng đi một chút, động một tiếng lăn xuống giường, sau đó kêu đau rồi đứng lên. Mục Thiên Thành nghe thấy một người đàn ông nói: "Cẩn thận", lại kích động: "Ai ở bên cạnh em? Đưa điện thoại cho hắn."

"Anh bị động kinh!" Thiên Tuyết quát, "Đàn ông của em, để cho anh xem à! Làm xong chính sự bóp chết anh! Uyển Tình đâu? Ở chỗ nào?"

Mục Thiên Thành ngẩn ra, cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ đọc, sau đó hỏi: "Đây hẳn là nhà của cô ấy ở A thị đi?"

"Uh." Thiên Tuyết nói, "Hiện tại em ở C thị, lập tức quay về, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho em!"

Mục Thiên Thành có điểm ủy khuất, vì sao lại bị con nhóc này ra lệnh rồi? A, không đúng, không phỉa con nhóc, đã lên giường với đàn ông...

Thị trấn Thái Bình cùng một tỉnh với C thị, không cùng tỉnh với A thị. Lúc Uyển Tình rời đi trấn nhỏ là buổi chiều, đã hết xe từ trấn nhỏ đến C thị. Cô chỉ có thể đi thị trấn trước, ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau ngồi xe tới C thị, lại từ C thị mua vé xe lửa đi A thị.

Hoàn hảo bưu điện ở thị trấn Thái Bình đã điền tốt ngày, cô không cần sợ chuyển phát tới trước cô.

Bất quá, Thiên Tuyết lại tới trước cô.

Thiên Tuyết nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, ban đêm trở về A thị, sau đó đến nhà cô nhìn, không thấy người, hôm sau cũng không nhìn thấy người. Thiên Tuyết nghĩ Mục Thiên Thành lừa cô, còn muốn quay về mắng anh. May mắn có Văn Sâm đảm bảo, cô mới bằng lòng tin Uyển Tình thật sự xuất hiện.

Thiên Tuyết mặc áo gió, tóc buộc gọn sau đầu, cả người mang theo một cỗ hương vị thanh thuần, lại có một cỗ hươn vị của sự từng trải. Cô ôm túi sách ngồi ở trước của nhà của Uyển Tình, đợi từ sáng tới tối, ngay cả cơm cũng là gọi đưa tới, sợ lúc cô đi ăn người lại trở về. Ai muốn đọc trước liên hệ

Rốt cục, buổi chiều ngày thứ ba, Uyển Tình mang theo đứa nhỏ quay lại.

Thiê Tuyết ngồi ở trên cầu thang, xa xa thấy bóng của cô, không thể tin___vì sao cô còn dẫn theo đứa nhỏ? Còn lớn như vậy... Thật sự giống như đã qua mấy đời!

Thiên Tuyết chậm rãi đứng lên, không muốn đi qua, bánh bao trong lòng rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Uyển Tình nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, dừng cước bộ một chút, nhìn Thiên Tuyết trưởng thành rất nhiều, cũng có cảm giác đã qua mấy đời.

Hai người hổi tưởng hồi lâu, rốt cuộc Thiên Tuyết phá vợ trầm mặc trước, tức giận nhìn cô: "Cậu rốt cục cũng quay về?"

Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, nhưng cô lại bất động. Sau đó lại muốn đi lên, Thiên Tuyết có thể ôm cây đợi thỏ ở nơi này, không phải đại biểu cô đã bị bại lộ sao? Vậy căn bản chạy không thoát...

Thiên Tuyết đi lên ôm lấy cô, anh anh khóc lên: "Cậu thật là xấu! Cậu không biết sau khi cậu đi, tớ với anh hai có bao nhiêu tĩnh mịnh không? Sớm biết cậu phải đi, tớ đã kết giao với mấy người bạn rồi!"

Uyển Tình vừa nghe, nhớ tới hai người bọn họ trừ bỏ đối phương, cũng không còn người bạn nào, nhất thời cảm thấy không đẩy cô ra được, một tay ôm lấy cô: "Thực xin lỗi... Tớ đã trở về."

Thiên Tuyết nghe xong, vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi. Bằng không cuộc sống sẽ lạnh như tuyết đâu."

Uyển Tình vừa nghe thấy âm thanh không đứng đắn của cô, bật cười, nhớ tới những ngày như hình với bóng trước kia.

Thiên Tuyết buông cô ra, ngồi xổm người xuống trước mặt hai đứa nhỏ, quan sát một lát, ngẩng đầu hỏi: "Đây là cháu của tớ?"

"Ách..." Cô không phải chỉ có thể hoài nghi sao? Sao có thể nhật định đây là con của Mục Thiên Dương?

Thiên Tuyết cúi mặt xuống suy sụp: "Cậu dám phủ nhận?"

"Tớ..."

"Có thể phủ nhận, không cho phép cậu nói dối! Cậu nói, có phải hay không? Có phải hay không? Cậu nói đi, là thật sao?"

Uyển Tình rối rắm, nghĩ Mục Thiên Dương đã kết hôn, thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không được. Cô không được tự nhiên nói: "Tớ vừa xuống xe, rất mệt, đứa nhỏ cần phải ngủ, lên lầu rồi nói sau."   

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store