Chương 15
Hai người sau khi nói xong quyết định đi thông báo cho Nghệ lão phu nhân, Nghệ lão phu nhân nghe được đưa mắt liếc nhìn Nghệ Văn Gia, sau một lúc lâu không nói chuyện, Nghệ Văn Gia cười gượng nói: "Lão phu nhân...... học vấn của Tô tiên sinh ngài đã biết, Yến nhi bái làm môn hạ (học trò) của hắn cũng không sai a."
Nghệ lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Bái làm môn hạ của Tô Khanh Thần? Lời này dám cùng người ngoài nói sao? Nói rồi sẽ ra sao? Học vấn của hắn ta tất nhiên là biết đến, chỉ là......"
Chỉ là Nghệ lão phu nhân không muốn để Tần Yến có liên quan cùng Tô Khanh Thần, việc năm đó thiếu chút nữa khiến Nghệ phủ tuyệt hậu, Nghệ lão phu nhân thoát khỏi chuyện đó rất gian nan, không muốn để Tần Yến dính đến chuyện này, Nghệ Văn Gia có chút chột dạ, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Kia...... cũng không chỉ riêng mình Yến nhi, khoa cử lần trước, hai đồ nhi của Tô tiên sinh đều đỗ Tiến Sĩ, có một người còn vào Hàn Lâm Viện , này không phải không có việc gì sao?"
Nghệ lão phu nhân trong lòng có chút khó chịu, phất phất tay: "Này đó ta không biết? Để ngươi tìm lão sư cho Yến nhi, ngươi tìm thành như vậy, mà thôi mà thôi, ta lười nói chuyện với ngươi, đi xuống đi."
Nghệ Văn Gia không còn cách nào, hướng ánh mắt về Tần Yến, Nghệ lão phu nhân lôi kéo tay Tần Yến thở dài: "Không phải ngoại tổ mẫu nhát gan, chỉ là...... Ai, cữu cữu ngươi nếu đã cùng Tô Khanh Thần nói qua, vậy ngươi liền đi đi, nhưng chớ cùng bọn công tử trong Tô phủ kết giao, có thể đến chỗ kia, ít nhiều đều có quan hệ đến án tử năm đó, ta nghe nói Hoàng đế hai năm này thân mình đã không còn kiện khang, thái tử vẫn còn chưa định ra, ngày sau tân đế kế vị, ai biết có thể đem trần cốc tử lạn chi ma* trước kia lật lại hay không, ngươi phải cẩn thận."
*trần cốc tử lạn chi ma: thốc mục vừng thối, ý chỉ những việc vụn vặt nhạt nhẽo
Tần Yến gật đầu đáp ứng, Nghệ lão phu nhân thấp giọng nói: "Đặc biệt vị kia...... có thể không để ý tới thì đừng để ý, minh bạch chưa?"
"Tôn nhi ghi nhớ." Kỳ thật Tần Yến lại không lo lắng cho lắm, nhiều năm như vậy Tô tiên sinh đều đem hoàng tôn bảo vệ rất tốt, chỗ nào dễ dàng rước lấy rắc rối như vậy, nghĩ đến bọn công tử trong Tô phủ, Tần Yến bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, cười nói: "Còn muốn hỏi ngoại tổ mẫu vài thứ, Hàm ca nhân (xưng hô với anh em) có xiêm y nào để đó mà không mặc không? Cho tôn nhi xin."
Nghệ Hàm, quý tử của Nghệ Văn Gia, năm nay vừa mười tuổi.
Nghệ lão phu nhân nhướn mày cười:"Ngươi muốn xiêm y của tiểu hài tử để làm gì?"
"Là tôn nhi sơ sót, tôn nhi muốn mang theo Kinh Dao cùng đi, vừa nghĩ đến hắn không có vài bộ xiêm y." Tần Yến cười cười: "Này đi không biết ngày nào trở về, không thay không giặt thì không tốt."
Nghệ lão phu nhân có gì mà không biết, Tần Yến làm gì sợ Kinh Dao thay giặt không tiện, y đây là nghe nói trong Tô phủ đều là công tử cao môn, sợ một tiểu tư như Kinh Dao bị người khi dễ đi.
Nghệ lão phu nhân ngày hôm trước nhìn thấy Kinh Dao cũng hoảng hốt, dung mạo thanh tú, quả thật không giống như nô tài bình thường, niên kỉ lại nhỏ, ở bên ngoài tránh không được dễ bị người trêu ghẹo, Tần Yến chắc là lo lắng điều này, Nghệ lão phu nhân mỉm cười vỗ tay Tần Yến: "Giở trò với ngoại tổ mẫu đi? Được rồi, ta sẽ nói với cữu mẫu ngươi, tìm mấy xiêm y Hàm nhi còn chưa mặc đưa qua, này...... này vốn là cho ngươi mang theo để hầu hạ, ngươi như vậy nói với người Tô phủ như thế nào? Nói hắn là nô tài hay là chủ tử?"
Tần Yến cười: "Vẫn như trước nói là nghĩa đệ của tôn nhi mà thôi."
Nghệ lão phu nhân bật cười: "Ngươi lại có ý đồ gì? Nếu luyến tiếc hắn thì để hắn lại trong phủ là tốt, nhất định phải mang đi, này đó gây phiền toái."
Tần Yến lắc đầu: "Hắn...... rất thật lòng, tôn nhi mang theo cũng tốt cho mình."
Nghệ lão phu nhân không còn cách nào: "Đều tùy ngươi, cái này để ta nói với cữu mẫu ngươi đi."
Tần Yến cười cười quay về Tùng Đào uyển, nói với Kinh Dao việc muốn đi Tô phủ.
"Chuyển đi?" Kinh Dao nhất thời phản ứng không kịp: "Không phải vừa chuyển đến nơi này sao......"
Tần Yến cười: "Không muốn đi? Cữu cữu tìm sư phụ cho ta, bên kia đi đường xa, được học tại đó, ước chừng mười ngày nửa tháng mới trở về một lần."
Kinh Dao ngẩn người: "Kia...... Tiểu thư đi theo sao?"
"Tiểu thư đi làm cái gì?" Tần Yến bật cười: "Chỉ hai chúng ta đi, ngươi cho là thăm người thân sao, còn để ngươi dẫn cả nhà theo."
Kinh Dao lúc đầu vẫn con mông lung suy nghĩ , vừa nghe nói chỉ có "hai người đi" trong mắt lập tức sáng bừng, hai người, tiểu thư đều không đi, chỉ có hai người là hắn cùng thiếu gia!
Kinh Dao trong lòng mừng thầm, vội vàng gật đầu: "Thiếu gia muốn đem theo cái gì? Ta đi thu thập."
Tần Yến nghĩ nghĩ nói: "Mang một ít quần áo để thay đổi, cái khác...... mang theo một ít đồ dùng thường ngày là được."
Kinh Dao đáp ứng đi thu dọn, Tần Yến ngồi ở một bên tùy tay cầm quyển sách đến đọc, Kinh Dao thấy liền lấy đế thắp cho Tần Yến thêm một ngọn đèn, lại điều chỉnh hoa đèn mới xoay người đi thu dọn tiếp, Tần Yến dựa ở trên tháp nhìn hắn bận rộn chỉ cảm thấy thật an bình, lật một trang xem một trang, bất tri bất giác đến giờ Tuất (19h-21h), trước cửa nha hoàn trong phòng Nghệ lão phu nhân đem xiêm y đến, cười nói: "Vài món này đều là Hàm thiếu gia vẫn chưa dùng qua, lão phu nhân đưa trước cho thiếu gia, trong phủ đang làm xiêm y mùa đông đây, làm xong lại cho người đưa đến."
Tần Yến gật đầu, nha hoàn kia lại nói: "Lão phu nhân nói là thiếu gia nên đi ngủ sớm, ngày mai còn phải vội vàng dậy sớm để lên đường ."
Tần Yến đáp ứng, quay đầu cùng Kinh Dao nói: "Được rồi, còn lại sáng mai lại thu thập là được."
Kinh Dao đáp ứng đem bao phục (bao quần áo) gói lại rồi đứng lên, đi tới nhìn xiêm y nha hoàn vừa đưa đến thì sửng sốt: "Thiếu gia đây là......"
"Này cho ngươi." Tần Yến đem xiêm y đưa cho Kinh Dao cười nói: "Vẫn không chú ý chuẩn bị xiêm y cho ngươi, trước mặc những cái này đi, chờ...... đến Tô phủ rồi, người khác hỏi đến đừng nói ngươi là tiểu tư của ta, chỉ nói là nghĩa đệ của ta, hiểu chưa?"
Kinh Dao ôm xiêm y nuốt nước miếng xuống, nhẹ giọng hỏi: "Bên kia không cho tiểu tư theo sao?"
"Không phải." Tần Yến nhịn không được nở nụ cười: "Không thể nói rõ với ngươi, ngươi nhớ kỹ là được."
Kinh Dao gật gật đầu, Tần Yến nhìn nhìn lại nói: "Minh bạch liền ngủ đi, sáng mai còn một đống việc đây."
Kinh Dao ngẩn người hầu hạ Tần Yến đi ngủ, một đêm không nói chuyện, hôm sau hai người sớm cùng Nghệ Văn Gia xuất môn, Tô phủ cách Nghệ phủ bốn mươi mấy dặm đường, mọi người đi nửa ngày, giờ Mùi (13h-15h) mới đến Tô phủ, Tần Yến xuống xe ngựa nhìn nhìn bốn phía, bên này không có nhà ai khác, thật yên lặng, Kinh Dao lưng đeo tiểu bao phục đi theo sau Tần Yến, Tần Yến thừa lúc Nghệ Văn Gia đang nói nói cùng người mở cửa, cúi đầu hướng Kinh Dao nhẹ giọng nói: "Chuyện buổi sáng ta dặn ngươi đã nhớ kĩ chưa?"
Kinh Dao hai tai chuyển hồng, gật gật đầu, Kinh Dao hôm nay mặc một thân cẩm bào màu xanh nhạt, cổ áo, tay áo còn có một thêu vòng phượng mao (lông phượng), mặc lên càng thanh tú động lòng người, Tần Yến nhịn không được muốn trêu hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi kêu thử một tiếng trước xem, miễn cho chốc lát lại quên."
Kinh Dao khó xử ngẩng đầu nhìn về phía Tần Yến, Tần Yến trong lòng buồn cười nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Không nghe lời sao?"
Kinh Dao cắn cắn môi, Nghệ Văn Gia quay đầu kêu Tần Yến đến, Tần Yến không lên tiếng trả lời, mắt đầy ý cười nhìn Kinh Dao, Kinh Dao không thể làm khác, lắp bắp kêu một tiếng: "Ca...... Ca ca......"
Tần Yến tâm tình thật tốt, xoay người đáp: "Đến đây."
Nghệ Văn Gia mang theo Tần Yến vào cửa, Kinh Dao mặt đỏ hồng theo ở phía sau, lo lắng băn khoăn của Tần Yến không phải là vô cớ, vài công tử trong Tô phủ không chắc đều muốn giao hảo cùng bọn họ, nếu là có xung đột thì với y không có sao, nhưng Kinh Dao tránh không được sẽ bị ức hiếp, nay đơn giản lên tiếng trước, chỉ nói Kinh Dao là đệ đệ của y, người khác cũng không thể làm khó hắn .
Tô Khanh Thần sớm chờ ở bên trong thư phòng, sau khi nghe hạ nhân thông báo thì đi ra đón, Tần Yến vừa thấy người tới trong lòng hơi hơi kinh ngạc, Tô Khanh Thần sắc mặt thanh tú dáng người thon gầy, nhìn qua cũng chỉ khoảng ba mươi, hắn trước kia là sư phó của Lương vương, vậy niên kỉ ít nhất cũng phải bốn mươi.
Nghệ Văn Gia nhìn ra nghi ngờ của Tần Yến, cười nói: "Tô tiên sinh ngày thường chăm sóc thân thể, cho nên nhìn vẫn còn trẻ, ha ha...... Tô tiên sinh, này chính là ngoại sanh (cháu ngoại) của ta, năm nay đã mười bảy tuổi, năm trước trúng cử, về sau liền dựa vào ngài."
Tô Khanh Thần thật ôn hòa, gật đầu nói: "Chỉ mới qua mười lăm, Tần công tử tài học cao như núi rộng như biển, ngày sau nhất định có được thành tựu."
"Nơi nào, chỉ là dụng công mà thôi." Nghệ Văn Gia quay đầu đối Tần Yến cười nói: "Còn không hành lễ với sư phụ ngươi?"
Tần Yến nghe vậy tiến lên cấp Tô Khanh Thần bái sư lễ (làm lễ bái thầy), Tô Khanh Thần ngồi xuống, lại cười nói: "Nơi này của ta công khóa (bài học) cũng không nhiều, mỗi ngày buổi sáng từ giờ Mão (5h-7h) đến giờ Tỵ (9h-11h) giảng thư, buổi chiều các ngươi tự mình ôn tập, không biết thì hỏi lại ta, bên này yên tĩnh, đường cũng không dễ đi, một tháng ngươi đến một lần là tốt rồi, mỗi lần đến ở lại nửa tháng, nửa tháng còn lại trở về phủ để ôn tập đi."
Nghệ Văn Gia vừa nghe lời này thì hơi hơi nhíu mi, nở nụ cười nói: "Yến nhi ở nhà cũng không có gì việc gì để làm, tiên sinh nếu không chê phiền toái không bằng mỗi tháng để y ở lại nhiều hơn vài ngày?"
Nghệ Văn Gia học vấn cũng không sâu, nhưng hắn cũng gặp qua bộ dáng của những học sinh nhà khác viết thư pháp để kiếm sống qua ngày, không cảm thấy có bộ dạng thanh nhàn giống như vậy, Tô Khanh Thần minh bạch ý tứ của Nghệ Văn Gia, cười nói: "Nếu chỉ ở mãi tại nơi này cũng không thông suốt được gì, nếu cứ để bọn họ ở nơi này, sẽ không mở mang được tầm mắt, hiền đệ nghe ta là được."
Tô Khanh Thần mở miệng nói thật chậm rãi, tựa như gió thổi qua, làm người khác thật thoải mái, lại không thể bác bỏ, Nghệ Văn Gia không thể gật đầu: "Yến nhi về sau liền phiền toái tiên sinh ."
"Nói quá lời." Tô Khanh Thần nở nụ cười, quay đầu hướng Tần Yến nói: "Trong phủ có Yến Quy lâu còn trống, ngươi liền ngụ ở chỗ đó đi, ta nơi này không có người hầu hạ, bình thường đều phải tự mình động tay, tiểu công tử này là?"
Tô Khanh Thần nhìn về phía Kinh Dao, Nghệ Văn Gia vừa muốn trả lời, Tần Yến trước nói: "Đây là nghĩa đệ của học trò, cha mẹ đã qua đời, không người quan tâm, học trò vẫn luôn mang hắn bên người."
Tô Khanh Thần gật gật đầu: "Cũng tốt, hai huynh đệ chiếu ứng nhau, trước đi sang bên kia xem đi, thu xếp chỗ ở, ngày mai lại đến nghe giảng bài đi."
Tần Yến đáp ứng, Nghệ Văn Gia không tiện ở lâu, lại dặn dò Tần Yến nửa ngày thì cáo từ Tô Khanh Thần, Tần Yến dẫn Kinh Dao đi Yến Quy lâu. Tô phủ thật thoáng, cả hạ nhân gặp cũng không được nhiêu người, Tần Yến cùng Kinh Dao đang mang một bao phục chậm rãi đi theo, Tần Yến bỗng nhiên nghĩ đến, tựa hồ từ khi đem Kinh Dao nhặt về, hai người vẫn bôn ba đây đó, không một chỗ cố định, Tần Yến cúi đầu nhìn bộ dáng Kinh Dao đang cẩn thận ôm bao phục của mình, không biết như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác như cả hai người đang sống nương tựa vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store