Banh Xe Van Menh Tai Hogwarts Quyen 2
Không khí đặc quánh trong Cái Vạc Lủng dường như ngưng đọng lại quanh hai cậu bé. Tiếng ồn ào vẳng lại từ Hẻm Xéo, tiếng ly vỡ ở đâu đó trong bếp, và tiếng lẩm bẩm của mụ phù thủy quấn khăn ở góc phòng bỗng chốc mờ đi, tan biến vào một khoảng lặng nặng trĩu. Mọi âm thanh bị hút cạn bởi câu hỏi của Harry Potter, một câu hỏi vang lên sắc lẹm, chứa đầy sự mệt mỏi, hoảng loạn và một sự hoài nghi không thể che giấu."Tristan? Cậu... cậu làm cái quái gì ở đây?"Harry đứng đó, người vẫn còn run rẩy vì dư chấn của chuyến Xe Đò Hiệp Sĩ, lồng ngực phập phồng, tay siết chặt quai rương. Cặp kính tròn của cậu trễ xuống sống mũi, và qua tròng kính, đôi mắt xanh lục rực lên, dán chặt vào bóng hình điềm tĩnh đang ngồi trong góc tối.Tristan Prewett không giật mình. Cậu thậm chí không ngẩng đầu lên ngay lập tức. Cậu từ tốn đặt cốc bia bơ đang uống dở xuống bàn, lớp bọt trắng sữa sánh lại một cách hoàn hảo. Đĩa bánh bít tết và thận vẫn còn bốc khói, tỏa ra một mùi thơm đậm đà dường như không thuộc về nơi này. Chỉ khi đã đặt chiếc cốc xuống một cách chính xác, cậu mới ngước nhìn Harry, đôi mắt đỏ như hồng ngọc không một gợn sóng."Tôi đang chờ," Tristan đáp. Giọng nói của cậu đều đều, không chút cảm xúc, một sự tương phản lạnh lùng với trạng thái hỗn loạn của Harry. "Theo tính toán độ lệch chuẩn của Xe Đò Hiệp Sĩ dựa trên lưu lượng giao thông ban đêm và xác suất điểm dừng ngẫu nhiên, cậu đã trễ 4.2 phút."Harry sững sờ trong một giây, cố gắng xử lý câu trả lời phi lý đó. "Trễ? Tính toán?" Cơn giận và sự kiệt sức bùng nổ. "Cậu đang nói cái gì vậy? Làm thế nào... làm thế nào cậu đến đây trước tôi? Tôi... tôi thấy cậu!"Bước chân của Harry vô thức tiến về phía trước, tiếng đế giày mòn vẹt cọ trên sàn gỗ cũ. "Tôi thấy cậu ở đường Privet Drive! Đừng có nói dối! Cậu là một con rắn! Một con rắn trắng bạc, trên cành cây!"Lời buộc tội vỡ òa, vang vọng trong góc quán yên tĩnh. Ông Tom, đang lau một cái ly đằng sau quầy, ngẩng lên, nheo nheo cặp mắt híp.Tristan nghiêng đầu, một cử chỉ tò mò gần như máy móc. Hệ thống của cậu đang hoạt động với tốc độ tối đa, xử lý lời buộc tội của Harry và chọn ra kịch bản phản ứng tối ưu từ hàng ngàn lựa chọn đã được chuẩn bị sẵn. [Xác suất Harry tin vào ảo giác: 78%.] [Yêu cầu: Đánh lạc hướng, tái định hình nhận thức, sử dụng logic của đối phương.]"Một con rắn," Tristan lặp lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh, như thể đang thảo luận về một bài tập Độc dược. "Harry, cậu vừa thực hiện một hành vi ma thuật bộc phát không kiểm soát ở cấp độ cao. Cậu đã thổi phồng một con người trưởng thành như một quả bóng bay. Năng lượng ma thuật dư thừa và lượng adrenaline khổng lồ trong hệ thống của cậu có thể, và gần như chắc chắn là đã, gây ra ảo giác thị giác và thính giác nghiêm trọng."Cậu nhấp một ngụm bia bơ khác, đôi mắt đỏ không rời khỏi Harry. "Tôi đã rời đi ngay khi cậu lên xe. Tôi đã ở đây mười lăm phút. Đủ thời gian để đặt bánh, và nhận một phần thưởng," cậu nói thêm, thoáng nhớ đến ly kem và sự nhiễu loạn dữ liệu mà nó gây ra. "Phương thức di chuyển của tôi rõ ràng là hiệu quả hơn xe buýt của cậu. Logic rất đơn giản."Harry há hốc miệng, cố gắng phản bác, nhưng logic của Tristan, dù lạnh lùng, lại có một sức nặng đáng sợ. Cậu đã mất kiểm soát. Cậu đã hoảng loạn. Có lẽ nào..."Nhưng... nhưng nó thật quá..." Harry lẩm bẩm, sự quả quyết trong giọng nói cậu bắt đầu lung lay. Cậu nhớ lại con chó đen khổng lồ, con Grim. Có lẽ cả hai đều là ảo ảnh của sự sợ hãi?"Bộ não con người rất dễ bị đánh lừa khi đối mặt với chấn thương," Tristan tiếp tục, giọng nói đều đều của cậu như một liều thuốc an thần lạnh lẽo. "Cậu đã thấy một cành cây trong bóng tối, và bộ não đang hoảng loạn của cậu đã lấp đầy chỗ trống bằng một thứ mà nó cho là quen thuộc. Như tôi. Một lời giải thích hợp lý hơn nhiều so với việc tôi có khả năng biến hình thành một loài bò sát."Harry lùi lại một bước, cảm giác giận dữ xẹp xuống, chỉ còn lại sự mệt mỏi và bối rối vô tận. Cậu sắp bị đuổi học, cậu vừa chạy trốn khỏi nhà, và giờ cậu đang tranh cãi với một người bạn cùng nhà về việc liệu cậu ta có phải là một con rắn hay không. Cảm giác phi lý của toàn bộ tình huống ập đến, khiến cậu gần như muốn bật cười."Tôi... tôi không biết nữa," Harry thở dài, đẩy gọng kính lên.Đúng lúc đó, một tiếng "VỤT!" lớn vang lên từ lò sưởi chính của quán.Một ngọn lửa màu xanh lục bùng lên dữ dội, khiến cả Harry và Tristan phải quay lại. Từ trong đám lửa, một bóng người thấp bé, tròn trịa lảo đảo bước ra, ho sặc sụa và phủi tro bụi khỏi chiếc áo chùng sọc màu tím. Người đàn ông đội một cái mũ chỏm màu xanh chanh lệch hẳn sang một bên, và khuôn mặt tròn xoe của ông ta đỏ bừng, ươn ướt mồ hôi, bất chấp cái lạnh của đêm.Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đã đến.Ông Tom đánh rơi cái ly đang lau. Nó vỡ tan trên sàn.Harry đông cứng tại chỗ. Đây rồi. Hết thật rồi. Cậu đã chạy trốn, nhưng Bộ Pháp thuật đã tìm thấy cậu. Cậu siết chặt cây đũa phép trong túi, một phản xạ vô ích.Nhưng Fudge dường như không nhìn thấy cậu. Bộ trưởng có vẻ hoảng loạn cực độ, đôi mắt đảo quanh quán rượu một cách điên cuồng. "Tom? Tom, ông đâu rồi?" ông ta gọi, giọng hốt hoảng. "Chuyện khẩn! Khẩn cấp lắm!""Tôi đây, thưa Bộ trưởng!" Ông Tom vội vã chạy ra từ sau quầy, tay vẫn cầm chiếc khăn lau. "Có chuyện gì...""Hắn ở đây!" Fudge rít lên, vồ lấy cánh tay Ông Tom. "Họ báo là thấy hắn ở gần đây! Azkaban... cả Bộ đang náo loạn!"Đúng lúc đó, ánh mắt của Fudge, trong khi đảo qua căn phòng, đã bắt gặp Harry.Vị Bộ trưởng khựng lại. Sự hoảng loạn trên khuôn mặt ông ta ngay lập tức bị thay thế bởi một biểu cảm khác, một biểu cảm còn kỳ lạ hơn: sự nhẹ nhõm tột độ."Harry!" Fudge thở phào, một âm thanh gần như là thổn thức. "Ơn Merlin! Cậu đây rồi! Cậu an toàn rồi!"Ông ta buông tay Ông Tom ra và lao về phía Harry, chiếc áo chùng bay phần phật. Ông ta không giống một vị quan chức đến để bắt giữ tội phạm. Ông ta giống như một người cha tìm thấy đứa con bị lạc sau nhiều giờ tìm kiếm tuyệt vọng.Harry hoàn toàn chết lặng. Cậu chỉ biết đứng nhìn vị Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, người đàn ông quyền lực nhất thế giới pháp thuật Anh quốc, đang chạy về phía mình với vẻ mặt nhẹ nhõm."Thưa... thưa ngài?" Harry lắp bắp."Harry, ôi Harry," Fudge nói, đặt cả hai tay lên vai Harry, gần như lắc cậu. "Chúng tôi đã lo lắng biết bao! Cậu chạy khỏi nhà dì dượng cậu... chúng tôi không thể tìm thấy cậu... chúng tôi đã nghĩ... ôi, thật không dám nghĩ tới.""Nhưng... Dì Marge..." Harry nói, tâm trí vẫn còn kẹt lại ở tội ác của mình. "Tôi... tôi thổi phồng bà ấy! Tôi vi phạm luật! Ngài đến để bắt tôi sao?"Fudge chớp mắt, như thể ông ta vừa sực nhớ ra lý do tại sao Harry lại ở đây. "A! Cái đó à!" Ông ta bật cười, một tiếng cười căng thẳng, gượng gạo. "Không, không, cậu bé thân mến! Chúng ta có thể giải quyết chuyện đó! Chỉ là một tai nạn nhỏ, chắc chắn rồi! Phép thuật bộc phát, xảy ra với những người giỏi nhất! Chúng tôi đã cử người đến xì hơi bà ấy và điều chỉnh lại ký ức rồi. Bà ấy sẽ ổn thôi, không sao cả!"Nếu có thể, Harry còn sốc hơn nữa. "Không... không bị bắt?""Bị bắt á?" Fudge cười phá lên, mặc dù nụ cười không chạm đến đôi mắt vẫn còn đầy lo lắng của ông ta. "Chúng ta không tống người vào Azkaban chỉ vì thổi phồng bà dì của mình! Thôi nào, Harry! Nhưng chúng ta phải đưa cậu ra khỏi đường phố. Nhanh lên. Tom! Một phòng riêng cho chúng tôi! Và hai cốc sô-cô-la nóng lớn!""Vâng, vâng, thưa Bộ trưởng! Lối này!" Ông Tom, cũng bối rối không kém, vội vàng chỉ đường lên cầu thang.Fudge choàng một cánh tay qua vai Harry, một cử chỉ bảo bọc gần như quá mức, và dắt cậu đi qua quán rượu. "Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, Harry à. Một đêm thật kinh khủng."Khi họ đi ngang qua góc của Tristan, Harry liếc nhìn lại. Cậu bạn cùng nhà của cậu vẫn ngồi đó, hoàn toàn bất động. Tristan chỉ gật nhẹ đầu với cậu, một cái gật gần như không thể nhận thấy, trước khi quay lại với đĩa bánh bít tết của mình, như thể việc Bộ trưởng Bộ Pháp thuật xuất hiện trong lò sưởi và đối xử với một học sinh vi phạm pháp luật như người hùng là chuyện xảy ra hàng ngày.Khi Harry bước lên những bậc thang gỗ ọp ẹp, theo sau là Fudge và Tom, tâm trí cậu bắt đầu tua lại. Toàn bộ sự việc quá kỳ lạ. Tại sao Fudge lại hoảng sợ đến vậy? Tại sao ông ta lại nhẹ nhõm khi thấy cậu? Ông ta đã nói "Hắn ở đây". Hắn là ai?Và rồi, tâm trí cậu tái hiện lại chuyến đi điên cuồng trên chiếc xe buýt ba tầng màu tím.Cậu đã bị quăng quật như một con rối giẻ rách, chiếc xe buýt lao đi trong đêm, lạng lách qua những chiếc xe Muggle, nhảy vọt hàng trăm dặm chỉ trong một cái chớp mắt với tiếng "ĐÙNG!" long trời lở đất. Cậu đã bám chặt vào thành giường bằng đồng, bao tử lộn nhào, cố gắng không nôn ra sàn.Và cậu nhớ lại Stan Shunpike. Gã lơ xe mụn nhọt, sau khi đã chắc chắn Harry không muốn sô-cô-la nóng hay bàn chải đánh răng, đã ngồi xuống đối diện cậu. "Lần đầu đi Xe Đò Hiệp Sĩ hả?" gã hỏi.Harry chỉ gật đầu, không dám mở miệng."Thế thì coi chừng báo," Stan nói, nhếch mép, và dúi vào tay Harry một tờ Nhật Báo Tiên Tri.Mắt Harry ngay lập tức dán vào trang nhất. Vào bức ảnh đen trắng, sần sùi đang chiếm trọn trang giấy. Đó là một người đàn ông. Một người đàn ông có mái tóc dài, rối bù, bết dính, xõa xuống đến khuỷu tay. Ông ta trông như một xác chết được làm khô, làn da sáp ong căng chặt trên xương gò má, để lộ hàm răng ố vàng trong một nụ cười toe toét ghê rợn. Nhưng đôi mắt ông ta... đôi mắt trũng sâu, tối tăm, vẫn còn một tia sáng le lói của sự sống, một sự sống điên cuồng.Dòng tít bên dưới gầm lên: TRUY NÃ: SIRIUS BLACK VƯỢT NGỤC AZKABAN!"Hắn đó," Stan thì thầm một cách kịch tính, chỉ vào bức ảnh. "Sirius Black. Chú mày biết hắn không? Hắn là kẻ đã vượt ngục."Harry lắc đầu, không thể rời mắt khỏi nụ cười điên dại đó."Kẻ giết người," Stan nói, giọng hạ thấp. "Đệ tử ruột của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy. Hắn giết mười ba mạng người... mười hai Muggle và một pháp sư... chỉ bằng một lời nguyền duy nhất. Nổ tung cả con đường. Và khi Bộ tới bắt, biết hắn làm gì không? Hắn đứng đó... và cười!"Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Harry, lạnh hơn cả cơn gió lùa qua cửa sổ xe buýt."Và giờ hắn trốn thoát rồi," Stan kết luận, vẻ mặt đầy thỏa mãn. "Lần đầu tiên có kẻ trốn được khỏi Azkaban. Bọn Giám ngục đang tức điên lên. Tụi nó đang lùng sục cả nước."Bây giờ, khi đang đứng trên hành lang mờ tối của Cái Vạc Lủng, hơi ấm từ cốc sô-cô-la nóng mà Tom vừa đưa cho bắt đầu lan tỏa, Harry chợt hiểu ra.Fudge không lo lắng về cậu. Ông ta lo lắng về Sirius Black."Hắn ở đây," Fudge đã nói vậy.Sự nhẹ nhõm của ông ta... không phải vì Harry đã được tìm thấy. Mà là vì Harry đã được tìm thấy... trước khi Black tìm thấy cậu.Cánh cửa phòng riêng mở ra, và Fudge lịch sự mời Harry vào, đóng sập cánh cửa lại sau lưng họ.Ở tầng dưới, sự im lặng đã trở lại. Tristan Prewett cẩn thận cắt một miếng bánh bít tết. [Mục tiêu (Harry) đã an toàn. Phòng 11. Được giám sát bởi Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.] [Xác suất Harry bị bắt giữ: 0.01%.] [Xác nhận giả thuyết: Sự xuất hiện của Fudge có liên quan đến mối đe dọa cấp cao (Sirius Black). Xác suất: 99.8%.]Cậu nhai miếng bánh một cách máy móc. Phân tích: nhiệt độ 62°C, kết cấu mềm, gia vị cân bằng. Đạt yêu cầu. [Phân tích tương tác (Harry): Lời nói dối về ảo giác đã được chấp nhận. Xác suất Harry đề cập đến 'con rắn' một lần nữa: 15%, giảm dần.] [Nhiệm vụ phụ: Quan sát Harry - Tạm dừng.] [Nhiệm vụ mới: Thu thập dữ liệu về Sirius Black và mối liên hệ với Harry Potter.]Tristan nhìn chằm chằm vào ly bia bơ. Con chó đen khổng lồ mà cậu thấy ở Little Whinging. Hệ thống của cậu đưa ra một kết luận gần như chắc chắn. Đó không phải là Grim. Đó là một Animagus. Và người duy nhất có lý do để ở đó, trong hình dạng một con chó lớn, chính là kẻ vượt ngục.Hệ thống của cậu ghi nhận một biến số nguy hiểm mới. Và đồng thời, nó lưu trữ lại tệp tin về "sự cố ly kem"—ký ức về ánh nắng và cỏ xanh—vào một phân vùng bị khóa. Sự nhiễu loạn đã được kiểm soát.Cậu tiếp tục bữa tối của mình trong góc tối, một bóng hình lạnh lẽo, một cỗ máy im lặng đang xử lý những bí mật của một thế giới vừa trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store