ZingTruyen.Store

Banh Xe Van Menh Tai Hogwarts Quyen 2



Không khí trong vườn bí ngô của Hagrid đặc quánh lại, nặng trĩu một cách bất thường. Nó không chỉ đơn thuần là cái lạnh của tháng Mười; đó là một sự im lặng mang sức nặng, một sự tĩnh tại gần như phi tự nhiên, như thể chính khu vườn cũng đang nín thở. Bầu trời là một tấm chì xám ngắt, đè thấp xuống những ngọn tháp của Hogwarts, hắt một thứ ánh sáng ảm đạm, thiếu sức sống lên những khuôn mặt đang căng thẳng. Tiếng ồn duy nhất phá vỡ sự im lặng là tiếng lách cách, khô khốc của những con dao khắc cẩn trọng cạo vào vỏ bí ngô, và tiếng gió rít qua những cành cây trụi lá của Rừng Cấm gần đó, một âm thanh nghe như tiếng thở dài mệt mỏi.

Căng thẳng giữa các học sinh còn hữu hình hơn cả sương mù. Nhóm Gryffindor đã bị chia rẽ một cách hiệu quả.

Ron Weasley, mặt đỏ bừng vì giận dữ và nỗ lực thể chất, đang tấn công một quả bí ngô khổng lồ bằng những nhát dao mạnh bạo, dứt khoát. Cậu ta đang cố khắc logo của đội Chudley Cannons, nhưng sự tức giận khiến các đường nét bị lệch đi, trông giống một quả cam bị đạn bắn hơn là một quả đạn thần công. Cậu ta lẩm bẩm chửi rủa dưới hơi thở, thỉnh thoảng lại đá vào một mảng đất tơi xốp, hoàn toàn không nhìn về phía Hermione.

Cách đó cả một luống đất, Hermione Granger đang làm việc với một sự tập trung lạnh lùng, gần như mang tính phẫu thuật. Tác phẩm của cô—một sơ đồ Cổ ngữ Rune phức tạp, có lẽ dùng để yểm bùa phát sáng—hoàn toàn trái ngược với mớ hỗn độn của Ron. Từng đường cắt của cô đều chính xác, có kiểm soát. Đôi mắt thâm quầng của cô không rời khỏi quả bí ngô, nhưng tấm lưng thẳng tắp của cô, hướng về phía Ron, là một tuyên bố rõ ràng.

Harry Potter, Biến số Cốt lõi, bị mắc kẹt ở giữa. Cậu đang ngồi bệt xuống đất, cạnh một quả bí ngô cỡ trung bình, nhưng con dao của cậu hầu như không di chuyển. Tâm trí cậu không ở đây. Nó đang ở Hogsmeade. Cậu có thể tưởng tượng ra tiếng cười nói trong quán Ba Cây Chổi, mùi kẹo bơ ấm áp, những kệ hàng rực rỡ của Honeydukes. Bị mắc kẹt lại đây, lắng nghe tiếng dao cạo giận dữ của Ron và sự im lặng băng giá của Hermione, trong khi nỗi lo lắng của Hagrid bao trùm lấy mọi thứ, khiến cậu cảm thấy còn tệ hơn cả bị Giám ngục tấn công. Nỗi buồn của cậu là một hố sâu nặng nề.

Và ở một góc riêng, Tristan Prewett đang làm việc. Cậu là hiện thân của sự trật tự trong mớ hỗn độn cảm xúc này. Con dao của cậu di chuyển với một nhịp điệu đều đặn, không đổi. [HỆ THỐNG: Đang thực thi nhiệm vụ 'Đóng vai'. Hoạt động: Khắc bí ngô. Mục tiêu: Mô hình Nimbus 2000. Độ chính xác: 98.7%.] Cậu đang sao chép một sơ đồ kỹ thuật từ bộ nhớ, tái tạo lại từng đường cong của tay cầm, từng sợi mây nhỏ của phần đuôi chổi. Môi trường xung quanh—sự tức giận của Ron, sự mệt mỏi của Hermione, nỗi tuyệt vọng của Harry, sự hoảng loạn của Hagrid—chỉ là dữ liệu nền.

"Bác Hagrid! Bác Hagrid!"

Một giọng nói mỏng manh, run rẩy vang lên, và Neville Longbottom hớt hải chạy xuống dốc, áo chùng bay phần phật sau lưng. "Em xin lỗi, em đến muộn! Em... em phải đi lấy găng tay da rồng. Em sợ mấy cái dây leo."

Hagrid, người đang vặn vẹo đôi tay khổng lồ của mình ở rìa khu vườn, giật nảy mình như thể bị một cây kim chích. "Ôi! Neville! Tốt... tốt... Cứ... cứ cẩn thận. Đừng... đừng làm đứt dây leo. Chỉ cần chọn một quả thôi." Sự hoảng loạn vẫn còn hiển hiện trong mắt ông. Ông không phải là người chủ trì một lễ hội vui vẻ; ông là một người tử tù đang chờ đợi tin tức.

"Chà, chà," một giọng nói kéo dài, lười biếng vang lên từ một đống cỏ khô gần đó. Draco Malfoy, với cánh tay vẫn còn đeo trong chiếc địu tay màu đen, đang lười biếng ngáp. Hắn và đám Slytherin chưa hề động đến một con dao nào. Chúng chỉ đơn thuần là "hiện diện" để lấy điểm nhà. "Cả Longbottom cũng ở đây. Tuyệt vời. Toàn bộ đội quân yếu ớt của Potter đã tập hợp. Mày định khắc gì thế, Longbottom? Cái vạc bị chảy à?"

Crabbe và Goyle cười khùng khục.

Neville đỏ mặt. "Tớ... tớ không sợ cậu, Malfoy."

"Ồ, mày không sợ à?" Malfoy nhếch mép. Hắn đứng dậy, bước đi thong dong, ra vẻ một quý tộc đang thị sát khu đất của mình. Hắn dùng cánh tay lành chỉ vào tác phẩm của Ron. "Còn mày thì sao, Weasley? Đó là gì vậy? Một con sên bị giẫm bẹp à? Đúng là thứ nghệ thuật của Máu bùn."

"Câm miệng, Malfoy!" Ron gầm lên, vung con dao khắc về phía hắn.

"Ái!" Malfoy lùi lại ngay lập tức, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn giả tạo. Hắn ôm lấy cánh tay bị thương của mình. "Mày tấn công tao! Weasley tấn công một người bị thương! Bác Hagrid! Bác thấy không? Lũ Gryffindor của bác lại bạo lực nữa rồi! Cha tôi chắc chắn sẽ đưa cái này vào đơn kiện. 'Môi trường học tập không an toàn', 'Học sinh hung hăng'..."

"Không! Không ai tấn công ai cả!" Hagrid hoảng hốt la lên, vội vã chạy đến, suýt nữa vấp ngã. "Ron! Bỏ dao xuống! Malfoy, trò không sao! Làm ơn, các trò! Vì Buckbeak! Đừng... đừng làm gì cả!"

Sự tuyệt vọng trong giọng nói của Hagrid khiến Ron khựng lại, mặt cậu tím đi vì giận dữ nhưng cậu vẫn hạ con dao xuống.

Malfoy mỉm cười, một nụ cười đắc thắng. Hắn biết mình đã nắm được điểm yếu. Hắn đảo mắt quanh khu vườn, tìm kiếm một mục tiêu mới để hành hạ. Ánh mắt hắn dừng lại ở một góc xa nhất của khu vườn, gần hàng rào mục nát tiếp giáp với rìa Rừng Cấm.

Ở đó, nằm tách biệt khỏi những quả bí ngô tròn trịa, khỏe mạnh khác, là một quả bí ngô dị dạng, khổng lồ. Nó to bất thường, nhưng hình dáng vặn vẹo, lớp vỏ sần sùi, mốc meo và có màu cam xỉn, gần như màu rỉ sét. Những dây leo quấn quanh nó dày đặc, siết chặt lấy quả bí ngô như những sợi xích, như thể chính khu vườn đang cố gắng kìm hãm nó lại.

"Khá khen cho khu vườn của bác đấy, Hagrid," Malfoy nói, giọng chế nhạo. "Hầu hết chúng đều giống như những học sinh Hufflepuff nhàm chán, nhưng quả kia... nó trông y hệt mày, Potter. Xấu xí và dị dạng."

Tristan Prewett ngẩng đầu lên. Hệ thống của cậu đã quét qua khu vườn khi cậu đến. [HỆ THỐNG: Ghi nhận. Dao động ma thuật bất thường (0.04 Alpha) phát hiện từ góc Tây Bắc của vườn. Nguồn: Thực thể sinh học (Bí ngô 'Dị dạng'). Mức độ: Thấp. Bỏ qua.]

Harry, bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ về Hogsmeade, lườm Malfoy. "Sao mày không đi mà làm việc của mày đi?"

"Tao đang làm đây," Malfoy nhún vai. "Quan sát những kẻ thấp kém. Cha tao nói đó là..."

"Mày nên cẩn thận với quả đó đấy, Malfoy," Ron đột ngột lên tiếng, giọng cậu trầm xuống. Sự tức giận của cậu dường như đã tìm được một hướng khác. "Đó có thể là quả của Pumpkin Johnny."

Neville, đang loay hoay với một quả bí ngô nhỏ, đột ngột kêu lên một tiếng sợ hãi và làm rơi con dao của mình.

Hermione, lần đầu tiên, ngẩng đầu lên khỏi tác phẩm của mình, đôi lông mày nhíu lại. "Pumpkin Johnny? Đó chỉ là một truyền thuyết, Ron. Giống như Nữ Oa Khóc."

"Truyền thuyết gì cơ?" Harry hỏi, nhìn từ Ron sang Hermione.

"Một câu chuyện ma quái," Hermione đáp, vẻ mệt mỏi. "Tớ đọc được trong 'Những Truyền Thuyết Bị Lãng Quên Của Hogwarts'. Vô căn cứ."

"Nó không vô căn cứ!" Ron cãi lại, vui mừng vì có cơ hội được nói chuyện (dù là với Harry, nhưng nhắm vào Hermione). "Người ta nói, ngày xửa ngày xưa, có một học sinh tên Johnny. Cậu ta bị ám ảnh bởi bí ngô. Luôn lén lút ra vườn này, dùng những loại ma thuật Hắc ám mà cậu ta đọc được để cố gắng trồng ra quả bí ngô lớn nhất."

Malfoy cười khẩy, nhưng hắn đang lắng nghe.

Ron tiếp tục, giọng cậu ngày càng có màu sắc kịch tính. "Nhưng lũ bạn bắt nạt cậu ta. Một đêm Halloween, chúng phục kích cậu ta, dùng Bùa Khóa Đầu (Pumpkin-Head Jinx) và nhốt đầu cậu ta vào một trong những quả bí ngô ma thuật của chính cậu ta. Chúng cười nhạo và bỏ mặc cậu ta. Johnny cố gắng thoát ra, nhưng bùa chú quá mạnh, và dây leo từ quả bí ngô... chúng siết lấy cậu ta."

Neville run rẩy rõ rệt.

"Người ta không bao giờ tìm thấy Johnny nữa," Ron thì thầm. "Nhưng họ nói, linh hồn cậu ta đã hòa vào khu vườn. Rằng cậu ta trở thành một thứ gì đó... không còn là người. Rừng Cấm đã tiếp nhận cậu ta. Và giờ, vào mỗi đêm Halloween, cậu ta lang thang trong khu vườn này, tìm kiếm những kẻ bắt nạt. Và nếu cậu ta tìm thấy cậu..."

"Đủ rồi!" Hagrid hét lên, giọng ông vỡ ra vì sợ hãi. "Đừng! Đừng kể mấy chuyện đó, Ron! Không phải ở đây! Không phải lúc này! Mấy... mấy quả bí ngô này đều bình thường! Chúng chỉ là bí ngô thôi!"

Nhưng sự hoảng loạn của Hagrid chỉ như mồi lửa cho Malfoy.

"Ồ," Malfoy nói khẽ, đôi mắt xám của hắn sáng lên vẻ độc ác. "Vậy là lão già sợ một câu chuyện trẻ con à? 'Pumpkin Johnny'? Thật đáng thương. Chắc là Bằng Mã của lão cũng sợ ma nhỉ?"

"Malfoy, dừng lại đi," Harry gầm gừ, đứng dậy.

"Dừng lại à, Potter?" Malfoy cười. Hắn quay người, bước thẳng về phía quả bí ngô dị dạng gần hàng rào Rừng Cấm. Không khí xung quanh nó dường như lạnh hơn.

"Đừng! Trò Malfoy! Đừng đến gần quả đó!" Hagrid la lên, nhưng ông như bị đóng băng tại chỗ, quá sợ hãi để can thiệp.

Malfoy dừng lại ngay trước quả bí ngô mốc meo. Hắn nhìn nó, rồi nhìn lại nhóm Gryffindor với vẻ khinh bỉ tột độ. "Chỉ là một đống bùn đất ngu ngốc."

Hắn dùng chiếc ủng rồng đắt tiền của mình đá mạnh vào quả bí ngô dị dạng. Một tiếng "bụp" khô khốc vang lên.

Rồi, với một giọng điệu chế nhạo và cường điệu, Malfoy giơ cả hai tay lên trời.

"Pumpkin Johnny!" Hắn hét lên, giọng vang vọng khắp khu vườn tĩnh lặng.

Quả bí ngô bất động. Gió ngừng thổi.

"Pumpkin Johnny!" Hắn hét to hơn, cười khẩy.

Không có gì. Ron trông có vẻ thất vọng. Hermione khoanh tay.

"Và," Malfoy gào lên, "Pumpkin Johnny! Ra đây mà chơi với lũ Máu bùn này đi!"

Hắn cười phá lên, một tràng cười sắc, lạnh. "Thấy chưa? Nhảm nhí. Giống như mọi thứ khác ở cái trường này." Hắn quay lưng lại với quả bí ngô và thong thả đi về chỗ Crabbe và Goyle, khoác lác về sự dũng cảm của mình.

Hagrid thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông vẫn run rẩy. "Thôi... thôi... quay lại làm việc đi, các trò. Chúng ta... chúng ta cần hoàn thành trước khi trời tối."

Harry, Ron và Hermione quay trở lại vị trí của mình, sự căng thẳng im lặng giữa họ lại tiếp tục.

Nhưng Tristan Prewett không di chuyển.

Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào quả bí ngô dị dạng mà Malfoy vừa đá. Mọi thứ bên ngoài đều tĩnh lặng. Không có gì thay đổi. Lá không rung. Dây leo bất động.

Nhưng bên trong bộ xử lý của cậu, một cảnh báo màu đỏ đang nhấp nháy điên cuồng.

[HỆ THỐNG: CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! Phát hiện sự gia tăng đột ngột và cực kỳ nguy hiểm của dao động ma thuật. Nguồn: Quả bí ngô 'Dị dạng'.]

[HỆ THỐNG: Đang phân tích... Kích hoạt bằng giọng nói? (Malfoy). Tương tác vật lý? (Cú đá). Xác suất: 95%. Dao động ma thuật tăng từ 0.04 Alpha lên 15.0... 25.0... 40.0 Alpha. Mức độ: Nguy hiểm Cấp tính.]

[HỆ THỐNG: Đang xử lý đầu vào cảm quan. Không có chuyển động. Không có âm thanh. Nhưng... ghi nhận sự thay đổi áp suất không khí cục bộ. Ghi nhận sự sụt giảm nhiệt độ (-5°C) trong bán kính ba mét quanh vật thể.]

Tristan nghiêng đầu. Cậu có thể cảm nhận được nó, một thứ gì đó đang thức dậy trong lòng đất, một nhịp đập chậm rãi, nặng nề, như một trái tim cổ xưa bắt đầu đập bên dưới lớp vỏ mục nát. Lớp vỏ sần sùi của quả bí ngô dường như tối sầm lại, màu rỉ sét của nó chuyển sang một màu nâu sẫm, gần như màu máu khô.

Cậu liếc nhìn những người khác. Không ai chú ý. Harry đang chán nản gọt vỏ. Ron đang bực bội ném những mẩu bí ngô vào một cái xô. Hermione đang chăm chú vào cuốn Cổ ngữ Rune của mình. Hagrid đang lo lắng nhìn về phía lâu đài, có lẽ đang tưởng tượng ra Lucius Malfoy.

[HỆ THỐNG: Ghi nhận. Một biến số mới đã được kích hoạt. Truyền thuyết (Pumpkin Johnny). Xác suất thật: Không xác định. Mức độ đe dọa: Cao. Con người (Nhóm Harry): Hoàn toàn không nhận thức được.]

Tristan quay lại với quả bí ngô Nimbus 2000 của mình. Con dao của cậu tiếp tục di chuyển, chính xác và máy móc. Nhưng bộ xử lý trung tâm của cậu giờ đây đã phân bổ 60% tài nguyên để giám sát vật thể ở rìa khu vườn, nơi một lời nguyền cổ xưa vừa bị đánh thức bởi sự kiêu ngạo, và đang chờ đợi màn đêm Halloween buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store