ZingTruyen.Store

Banh Xe Van Menh Tai Hogwarts Quyen 2



Màn hơi nước dày đặc phả ra từ con tàu tốc hành màu đỏ rực đã biến Sân ga Chín Ba Phần Tư thành một thế giới mờ ảo, một bức tranh thủy mặc sống động nơi âm thanh và hình ảnh hòa quyện vào nhau. Tiếng kim loại rít lên, tiếng bánh xe lạch cạch trên đường ray, và hàng trăm giọng nói—những lời dặn dò xen lẫn tiếng cười, tiếng cú hót phản đối từ trong lồng và tiếng mèo gào thảm thiết—tất cả cuộn xoắn lại, tạo thành một bản hợp xướng hỗn loạn đặc trưng của ngày đầu tiên nhập học. Không khí nồng đượm mùi than đá, mùi kim loại nóng, và một hương thơm không thể nhầm lẫn của phép thuật cũ kỹ, thứ mùi hương của những cuộc hành trình và sự kỳ vọng.

Tristan Prewett bước đi, đẩy chiếc xe hành lý của mình với một nhịp điệu cơ học, đều đặn. Đối với cậu, đám đông này không phải là một tập hợp cảm xúc, mà là một biển dữ liệu thô.

[Hệ thống: Ghi nhận môi trường (Sân ga 9 3/4). Mật độ đám đông: Cao (Ước tính 450-500 cá thể). Mức độ decibel trung bình: 85dB. Trạng thái cảm xúc chủ đạo: Háo hức (40%), Lo lắng (30%), Buồn bã (15%). Trạng thái Vật chủ: Trung lập.]

Cậu đi ngay sau Harry, người đang cố gắng giữ thăng bằng cho chiếc lồng của Hedwig. Ron và Hermione, như thường lệ, đang ở hai bên sườn, tiếp tục cuộc xung đột cấp thấp của họ.

"Giữ con quái vật của bồ tránh xa tớ ra, Hermione!" Ron gắt gỏng, cố gắng dùng chính cơ thể mình làm lá chắn giữa túi áo đang phồng lên vì Scabbers và cái giỏ mây Hermione đang ôm khư khư.

"Vì lòng thương của Merlin, Ron, Crookshanks đang ở trong giỏ!" Hermione đáp trả, giọng cô đanh lại vì bực bội. "Nó không thể làm gì Scabbers được!"

"Nó đang nhìn! Tớ thấy nó nhìn chằm chằm vào túi áo tớ!"

Bà Molly, đi đầu như một vị tướng chỉ huy, quay phắt lại, khuôn mặt bà ửng đỏ vì vội vã và xúc động. "Đủ rồi, cả hai! Lên tàu ngay lập tức, tìm một toa trống. Fred, George, nếu hai con dám ném một quả bom thối nào lên tàu, mẹ sẽ lột da hai con! Percy, con đi trước dẫn đường đi!"

Percy, với huy hiệu Thủ lĩnh Nam sinh sáng lóa trên ngực áo chùng mới tinh, ưỡn ngực một cách kiêu hãnh. "Dĩ nhiên, thưa mẹ. Trách nhiệm của con là đảm bảo trật tự." Cậu sải bước về phía trước, ngay lập tức bị hút về phía Penelope Clearwater, cô bạn gái cũng là Thủ lĩnh Nữ sinh, người đang đợi cậu với một nụ cười rạng rỡ.

Họ tìm thấy một toa trống ở gần cuối đoàn tàu. Sau một màn vật lộn hỗn loạn để đưa tất cả rương hòm, lồng cú và cái giỏ mèo lên giá để hành lý, cả nhóm túa ra cửa sổ toa để nói lời tạm biệt cuối cùng.

Ông Arthur, với vẻ mặt mệt mỏi nhưng dịu dàng, vỗ vai Ron và siết chặt tay Harry. "Nhớ cẩn thận nhé, các con. Và Harry," ông hạ giọng một chút, nhưng không còn vẻ căng thẳng như ở Cái Vạc Lủng, "nhớ lời ta dặn."

Harry gật đầu nghiêm túc. "Con nhớ ạ, thưa bác Weasley. Con sẽ không đi tìm rắc rối đâu."

Bà Molly bắt đầu vòng tay ôm tạm biệt, và đó là một trải nghiệm dữ dội. Bà ôm Ron, rồi Fred và George cùng một lúc, rồi Ginny, rồi Hermione. Khi bà đến chỗ Harry, bà ôm cậu chặt đến mức cậu gần như nghẹt thở, thì thầm vào tai cậu: "Ôi, Harry, cẩn thận nhé con."

Cuối cùng, bà quay sang Tristan. Bà ngập ngừng trong một phần nghìn giây—một sự do dự mà Hệ thống của cậu ngay lập tức ghi nhận.

[Hệ thống: Ghi nhận Đối tượng Molly Weasley. Trạng thái cảm xúc: Mâu thuẫn (Yêu thương 60%, Nghi ngờ/Thận trọng 40%). Đang khởi tạo hành vi xã hội bắt buộc (cái ôm tạm biệt).]

Rồi bà cũng kéo cậu vào một cái ôm ấm áp, nồng mùi vải len và bột mì. "Con cũng vậy nhé, Tristan. Nhớ ăn uống đầy đủ."

"Vâng, thưa bà Weasley." Cậu đáp, giọng nói phẳng lặng, cơ thể cứng nhắc một cách thụ động trong vòng tay bà. Cậu không đáp lại cái ôm; cậu chỉ đơn giản là chấp nhận nó như một thủ tục.

Tiếng còi tàu hú lên một hồi dài, vang dội. Hơi nước phụt ra trắng xóa.

"Đi đi! Lên tàu!" Ông Arthur hối hả.

Họ leo lên, đóng sầm cửa lại và kéo cửa sổ toa xuống. Con tàu bắt đầu rung chuyển, từ từ lăn bánh. Bà Molly vừa chạy theo vừa vẫy tay, khuôn mặt bà đã nhòe đi vì nước mắt, trong khi ông Arthur chỉ đứng yên, giơ tay vẫy, một nụ cười buồn phảng phất trên môi. Đám đông trên sân ga lùi lại, nhỏ dần, rồi biến mất khi con tàu rẽ vào một khúc cua, bỏ lại London ở phía sau.

Không khí trong toa tàu chùng xuống. Ron là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cậu lôi Scabbers ra khỏi túi, con chuột trông vẫn ốm yếu và run rẩy.

"Tốt rồi," Ron lẩm bẩm. "Một năm học nữa không có con mèo điên đó lởn vởn xung quanh."

"Nó ở ngay trên giá hành lý kia kìa, Ron," Hermione nói gay gắt, chỉ lên cái giỏ mây, nơi phát ra tiếng gầm gừ trầm trầm.

"Trước khi hai bồ bắt đầu," Harry chen vào, giọng cậu nghiêm túc một cách lạ thường, khiến cả hai im bặt. "Có chuyện này tớ... chúng tớ... cần phải nói với các bồ."

Ron và Hermione quay sang nhìn Harry. Sự căng thẳng trong giọng nói của cậu là điều không thể nhầm lẫn.

"Chuyện gì vậy, Harry?" Hermione hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Harry liếc nhìn ra cửa hành lang, rồi kéo cửa kính đóng lại, ngăn cách họ với tiếng ồn ào bên ngoài. Cậu hít một hơi thật sâu.

"Chuyện này liên quan đến Sirius Black."

Ron há hốc miệng. Hermione đưa tay lên che miệng.

"Tối hôm qua," Harry tiếp tục, "ở Cái Vạc Lủng... tớ đã nghe lén được cuộc nói chuyện của ba mẹ bồ, Ron." Cậu liếc sang Tristan, người đang ngồi bất động bên cửa sổ, quan sát cảnh vật lướt qua. "Cả Tristan cũng nghe thấy. Họ đang cãi nhau về tớ."

"Về bồ?" Ron sững sờ.

"Họ không muốn làm tớ sợ. Ông Arthur nghĩ rằng tớ nên biết sự thật, nhưng bà Molly thì không." Harry nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn thẳng vào Ron. "Black trốn khỏi Azkaban... là để tìm tớ."

Sự im lặng bao trùm lấy toa tàu, nặng nề và lạnh lẽo hơn cả không khí buổi sáng.

"Hắn nghĩ rằng giết tớ," Harry nói tiếp, giọng khàn đi, "sẽ giúp... Kẻ-mà-ai-cũng-biết... quay trở lại. Ông Arthur nói rằng Black đã lẩm bẩm trong lúc ngủ ở Azkaban: 'Nó đang ở Hogwarts... Nó đang ở Hogwarts.'"

"Merlin ơi," Ron thì thầm, mặt cậu trắng bệch như phấn. Cậu vô thức nhét Scabbers trở lại vào túi áo, như thể tìm kiếm một sự an ủi.

Hermione run rẩy. "Nhưng... nhưng làm sao hắn vào Hogwarts được? Ý tớ là, cụ Dumbledore... trường học là nơi an toàn nhất, đúng không?"

"Đó là phần tệ nhất," Harry nói, giọng cậu tối sầm lại. Cậu quay sang Tristan. "Tristan, bồ nói cho họ biết đi. Về... những thứ đó. Bồ giải thích rõ ràng hơn tớ."

[Hệ thống: Ghi nhận yêu cầu chuyển giao thông tin từ Harry Potter. Mục tiêu: Ron Weasley & Hermione Granger. Chủ đề: Rủi ro Môi trường Cấp 1.]

Tristan quay đầu lại, đôi mắt xanh lục của cậu nhìn vào Hermione và Ron, không một gợn cảm xúc.

"Để ngăn chặn Black," Tristan bắt đầu, giọng nói đều đều, lạnh lùng như một bài giảng. "Bộ Pháp thuật đã đồng ý cho lính canh Azkaban đóng quân xung quanh trường học."

"Lính canh Azkaban?" Hermione lặp lại, nhíu mày. "Nhưng đó là...?"

"Giám ngục," Tristan nói.

Ron và Hermione đồng thời hít vào một hơi. Sự sợ hãi thuần túy, tức thời hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Chúng là những sinh vật phi hình thể," Tristan tiếp tục, chính xác là lặp lại những gì cậu đã nói với Harry đêm qua. "Chúng cảm nhận con người qua cảm xúc. Chúng hút cạn mọi hy vọng, bình yên và hạnh phúc khỏi môi trường xung quanh. Ở gần chúng, mọi ký ức tốt đẹp sẽ biến mất, chỉ còn lại những trải nghiệm tồi tệ nhất."

"Nhưng... chúng sẽ không làm hại học sinh, phải không?" Hermione hỏi, giọng run run. "Chúng chỉ ở đó để bắt Black?"

[Phân tích: Câu hỏi của Hermione dựa trên giả định rằng Giám ngục có khả năng kiểm soát và phân biệt mục tiêu. Giả định này: Sai.]

"Giám ngục là những sinh vật của bản năng," Tristan đáp. "Chúng không phân biệt đồng minh hay kẻ thù. Chúng chỉ phân biệt con mồi. Nếu một người ở quá gần, chúng sẽ thực hiện 'Nụ hôn của Giám ngục'."

"Nụ... nụ hôn gì?" Ron lắp bắp.

"Chúng hút linh hồn của nạn nhân ra khỏi cơ thể," Tristan kết luận. "Cơ thể sẽ còn sống, nhưng trống rỗng. Một cái vỏ không ký ức, không ý thức."

Một sự im lặng kinh hoàng bao trùm lấy ba người họ. Crookshanks, trong cái giỏ phía trên, rít lên một tiếng nhỏ.

"Vậy là," Hermione cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, "chúng ta có một kẻ sát nhân hàng loạt đang cố đột nhập vào trường để giết Harry, và Bộ Pháp thuật thì cử những sinh vật hút linh hồn đến để... bảo vệ chúng ta?"

"Tóm tắt chính xác," Tristan xác nhận.

Ron lắc đầu quầy quậy, như thể muốn xua đi hình ảnh đó. "Thật điên rồ. Sao họ có thể làm vậy?"

"Dù sao thì," Harry nói, giọng kiên quyết, "ông Arthur đã bắt tớ hứa là sẽ không đi tìm Black."

Ron trợn tròn mắt. "Tìm hắn ta? Bồ bị điên à, Harry? Bồ mà đi tìm một kẻ muốn giết bồ chắc?"

"Ông ấy lo tớ sẽ hành động liều lĩnh," Harry lẩm bẩm, mặt hơi đỏ lên. "Nhưng tớ chỉ muốn nói cho các bồ biết. Để các bồ cẩn thận. Với Black... và với cả bọn Giám ngục."

Cuộc nói chuyện tạm dừng ở đó, để lại một dư âm nặng nề. Ron và Hermione chìm vào im lặng, xử lý thông tin khủng khiếp vừa nhận được. Tristan quay lại nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật miền quê nước Anh lướt qua—những cánh đồng xanh mướt, những đàn cừu trắng như bông, những ngôi làng nhỏ cổ kính. Tất cả đều là dữ liệu, đẹp đẽ nhưng vô nghĩa.

[Hệ thống: Giai đoạn 3 (Hành trình) đang tiến hành. Nhiệm vụ (Bảo vệ 'Tài sản' Harry) đã được cập nhật với các mối đe dọa đã xác nhận. Đang chạy mô phỏng đối phó Giám ngục.] [Yêu cầu: Tìm kiếm thông tin về Bùa Hộ mệnh (Patronus). Ưu tiên: Cao nhất.]

Họ đi được khoảng một tiếng thì cánh cửa toa bật mở. Ginny Weasley đứng đó, vẻ mặt hơi lo lắng.

"Mấy toa trên ồn ào quá," cô bé nói, nhìn Harry. "Em... em ngồi đây được không?"

"Dĩ nhiên rồi, Ginny," Harry nói, mỉm cười và nhích sang một bên.

Ginny ngồi xuống, kéo chiếc rương nhỏ của mình vào. Cô bé liếc nhanh về phía Tristan, người đang ngồi đối diện, rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, mặt hơi tái đi.

[Hệ thống: Ghi nhận Đối tượng Ginny Weasley. Trạng thái: Lo lắng. Phản ứng sợ hãi (liên kết Tom Riddle) vẫn ổn định. Khoảng cách: 1.2 mét.]

Tristan không phản ứng. Cậu đã quen với việc này.

Chuyến tàu tiếp tục lao đi, đưa họ ngày càng xa khỏi London, tiến về phía Bắc. Hermione, sau cú sốc ban đầu, đã lôi ra một cuốn sách dày cộp về Lịch sử Hogwarts Hiện đại, như thể muốn tìm kiếm một tiền lệ nào đó về việc Giám ngục được đặt ở trường. Ron thì đang cố gắng cho Scabbers ăn một mẩu bánh quy, nhưng con chuột chẳng màng đến.

Khi họ đi qua một khu rừng rậm rạp, cánh cửa toa lại mở ra một lần nữa, nhưng lần này không phải là một học sinh.

Một người đàn ông đứng đó, trông mệt mỏi và ốm yếu đến mức đáng ngạc nhiên. Ông mặc một bộ áo chùng pháp sư đã sờn rách đến mức gần như tả tơi, được vá víu ở nhiều chỗ. Ông trông còn trẻ, nhưng mái tóc nâu nhạt đã lấm tấm bạc, và có những nếp nhăn sâu quanh mắt và miệng. Ông cầm một chiếc vali cũ kỹ, buộc bằng dây thừng, trên đó có khắc dòng chữ "Giáo sư R. J. Lupin".

Ông nhìn vào toa tàu, lướt qua bọn trẻ, rồi mỉm cười một cách mệt mỏi. "Các trò có phiền... nếu tôi ngồi ở đây không? Tất cả các toa khác đều đã chật cứng."

"Ồ, không ạ," Harry vội đáp, hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông bước vào, đặt chiếc vali ọp ẹp của mình lên giá, rồi ngồi xuống góc đối diện với Tristan. Ông gật đầu chào cả nhóm, rồi ngay lập tức tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại. Chỉ vài giây sau, ông đã chìm vào một giấc ngủ sâu.

"Ông ta là ai thế?" Ron thì thầm, sau khi chắc chắn rằng vị giáo sư đã ngủ say.

"Giáo sư R. J. Lupin," Hermione cũng thì thầm, chỉ vào chiếc vali. "Chắc chắn là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của chúng ta."

"Trông ông ấy," Ron nói, vẻ mặt không mấy ấn tượng, "chỉ cần một bùa choáng nhẹ là gục ngã."

"Đừng có phán xét người khác qua vẻ bề ngoài, Ron," Hermione rít lên.

Tristan im lặng. Cậu đã quan sát người đàn ông này từ lúc ông bước vào. Dữ liệu vật lý rất rõ ràng: kiệt sức, quần áo cũ, có thể là nghèo khó. Nhưng Hệ thống của cậu đang báo cáo một điều gì đó khác biệt, một dòng dữ liệu mà cậu chưa từng thấy trước đây. Nó không phải là phân tích logic, mà là một cảm nhận trực tiếp.

[Hệ thống: Ghi nhận đối tượng (R. J. Lupin). Tình trạng: Kiệt sức (90%).] [Kích hoạt Phân tích Trường Năng Lượng Ether... Đang quét...] [Cảnh báo: Phát hiện cấu trúc năng lượng dị thường. Trường năng lượng của đối tượng không ổn định, nó dao động dữ dội với một nhịp điệu nguyên thủy, cổ xưa. Bên dưới hình dạng con người đang ngủ là một bóng ma năng lượng—một cấu trúc lai, nửa người nửa dã thú, bị giam cầm, đau đớn, và vĩnh viễn gắn liền với chu kỳ của mặt trăng.] [Phân tích Dữ liệu Thiên văn: Đêm qua là Trăng tròn.] [Kết luận: Đối tượng là một Người Sói (Lycanthrope). Trạng thái kiệt sức hiện tại là hậu quả trực tiếp của việc biến hình. Mối đe dọa hiện tại: Thấp.]

Tristan nhìn chằm chằm vào vị giáo sư đang ngủ. Đây là lần đầu tiên Hệ thống của cậu cung cấp một phân tích "Ether". Một biến số mới trong chính khả năng xử lý của cậu.

Như thể cảm nhận được ánh nhìn phân tích của Tristan, một mí mắt của Giáo sư Lupin khẽ run lên. Ông từ từ mở mắt. Đôi mắt ông không mờ mịt vì mệt mỏi, mà sắc lẹm và cực kỳ tỉnh táo. Ông nhìn thẳng vào Tristan—không phải như một người lớn nhìn một đứa trẻ, mà như hai thực thể ngang hàng đang đánh giá lẫn nhau.

Ông nhìn Tristan trong đúng ba giây, một cái nhíu mày thoáng qua trên khuôn mặt hốc hác của ông, như thể ông vừa cảm nhận được một điều gì đó bất thường từ cậu bé.

[Hệ thống: CẢNH BÁO! Đối tượng đã phát hiện việc quét Ether. Độ nhạy cảm ma thuật: Cực cao. Nguy cơ: Không xác định.]

Rồi, nhanh như lúc nó xuất hiện, vẻ sắc bén đó biến mất. Giáo sư Lupin mỉm cười nhẹ, một nụ cười mệt mỏi, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Tristan cuối cùng cũng dời mắt đi, quay lại nhìn ra cửa sổ. Con tàu vẫn đang lao về phía trước, nhưng bầu trời bên ngoài đã bắt đầu thay đổi. Ánh nắng rực rỡ của buổi sáng đã nhường chỗ cho một màu xám xịt, u ám, dù vẫn còn quá sớm để trời tối. Không khí dường như đang lạnh đi.

[Hệ thống: Ghi nhận thay đổi môi trường. Nhiệt độ bên ngoài giảm đột ngột 5 độ C trong 10 phút. Không tương ứng với mô hình thời tiết dự báo.] [Đang phân tích...] [Xác suất chạm trán Giám ngục trên tàu: Đang tăng... 15%... 25%...]

Tristan đặt tay lên cây đũa phép giấu trong tay áo. Chuyến đi vẫn chưa kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store