Bang Thu Edit Su Ton Vi Thuong
Thiên Học Thành ban đầu không phải là "thành" mà là khu chợ dân chúng thường đi ở thị trấn nhỏ vô danh. Bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, nhiều núi nhiều sông, thông ra tám hướng cực tốt cho nên thương nhân từ đông sang tây vô số, vô danh tiểu trấn cũng ngày càng phồn hoa, cuối cùng quy mô phát triển thành một tòa thành.Ước chừng từ hơn mười năm trước, nơi đây cứ cách nửa tháng liền xuất hiện sách "độc nhất tuyệt vốn", mà sách vở đều là truyền thế kinh điển, từng trang chữ đều là tuyệt thế văn chương, hấp dẫn vô số văn nhân mặc khách (người có tri thức). Cũng chính vì nguyên nhân như thế, nhóm văn nhân mới đặt thành này là "Thiên Học Thành" , ngụ ý học vấn tòa thành là trên trời rơi xuống.Thiên Học Thành là nơi cực phổ biến để cầu học. Nó không chỉ hội tụ hàng hóa khắp nơi, còn hội tụ thiên hạ học vấn. Vị trí trung tâm thành là bục giảng lộ thiên, các tiên sinh cần sớm an bài tốt thời khoá biểu để lên đài giảng bài. Mỗi lần giảng đều là nửa canh giờ đến một canh giờ, tất cả mọi người có thể dự thính. Khá giống với chủ trương "hữu giáo vô loại" (Đây là chủ trương của Khổng Tử, hàm ý rằng giáo dục, học hành không phải là đặc quyền đặc lợi của tầng lớp quí tộc quan lại mà trở thành nhu cầu tất yếu của mọi tầng lớp dân chúng)Thời điểm bọn người Thẩm Thanh Thu đến Thiên Học Thành vừa vặn tới thịnh hội văn học ba năm một lần ở nơi đó. Trên đường văn nhân mặc khách vô số, bọn hắn hoặc là tay cầm thư quyển, hoặc là nhẹ lay quạt xếp. Bọn họ khi gặp trên đường thì cúi đầu chào nhau, đem lễ nghi phức tạp nhân lên cả bội số. Ngay cả hài đồng cũng mặc đồ học sinh, đi theo bên người trưởng bối học theo.Thánh địa văn học chân chính Thanh Tĩnh Phong Thương Khung Sơn cũng không có nhiều quy củ như vậy.Ninh Anh Anh nhìn mới lạ, ôm cánh tay Thẩm Thanh Thu bắt đầu nũng nịu: "Sư tôn, nơi này thú vị quá! Anh Anh có thể đi ra ngoài chơi được không?"Thẩm Thanh Thu nhịn không được xoa xoa cái đầu nhỏ của Ninh Anh Anh, ôn hòa cười: "Anh Anh muốn đi chơi thì kêu mấy tên sư huynh đệ đi cùng ngươi đi."Ninh Anh Anh hỏi: "Sư tôn không cùng đi chơi sao?"Sau lộ trình ba ngày, Thẩm Thanh Thu dù toàn bộ hành trình ngồi xe ngựa cũng khó tránh khỏi đau lưng, tinh thần mỏi mệt. Cho nên so với bồi tiểu cô nương dạo phố cùng mua sắm, Thẩm Thanh Thu càng muốn ở trong phòng, ngâm bồn nước nóng rồi hảo hảo ngủ một giấc.Lạc Băng Hà đỡ Thẩm Thanh Thu ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Sắc mặt sư tôn không tốt lắm, người trước tiên muốn nghỉ ngơi sao?""Vi sư không có việc gì, Băng Hà không cần lo lắng." Thẩm Thanh Thu cười cười, lại nói: "Vi sư thấy nơi đây không ít của lạ, các ngươi người trẻ tuổi ra ngoài hảo hảo chơi, nhớ trở về trước bữa tối."Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, kiên trì nói: "Đệ tử muốn lưu lại bồi sư tôn."Không đợi Thẩm Thanh Thu nói chuyện, Lạc Băng Hà nhìn về phía Ninh Anh Anh, giải quyết dứt khoát: "Sư tỷ có các sư huynh bồi tiếp, chắc là không có vấn đề gì."Ninh Anh Anh: . . . . . .Thẩm Thanh Thu: . . . . . .Quả nhiên nam chính đã bỏ đi hậu cung ! Lòng vi sư rất được an ủi!Vô luận là ở thế giới nào, vật phẩm nữ nhân yêu thích đều là bán chạy nhất. Thiên Học Thành cũng là như thế, cho nên cửa hàng bên đường phần lớn là bán son phấn, bột màu, đồ trang sức, ngọc bích, vải may sẵn, các loại vật phẩm khác cũng là rực rỡ muôn màu, đặc sắc lại tinh mỹ. Ninh Anh Anh được Thẩm Thanh Thu cho phép nên vui vẻ cùng các sư huynh đệ đi ra ngoài.Thẩm Thanh Thu ở trong lòng thắp nến cho nhóm đệ tử, sau đó thu hồi quạt xếp rất tự nhiên phân phó Lạc Băng Hà: "Băng Hà, để chủ quán hỗ trợ đốt thêm chút nước nóng đến gian phòng vi sư."Lạc Băng Hà khom người lĩnh mệnh.Thẩm Thanh Thu lựa chọn khách sạn đương nhiên là khách sạn xa hoa nhất Thiên Học Thành. Phục vụ ở đây vốn là so với khách sạn khác muốn tốt, thu phí tự nhiên cũng cao. Nhưng dù là như thế, bọn hắn cũng không có chiêu đãi qua khách nhân "yếu ớt" như Thẩm Thanh Thu.Đệm chăn gối đầu đều hoàn toàn mới . Không có? Đệ tử mua mới và thay đổi.Bồn tắm khăn tắm là hoàn toàn mới . Không có? Đệ tử mua mới rồi thay đổi.Bộ trà ở lối ra vào là hoàn toàn mới . Không có? Đệ tử trực tiếp từ trong xe ngựa chuyển ra ba bộ trà khác nhau đưa vào khách phòng. Mà lại đều là tinh phẩm, có giá trị không nhỏ.Tiểu nhị trong khách sạn nghẹn họng nhìn trân trối.Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không biết gì chỉ lo thư giãn ngâm nước nóng, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Bên ngoài gian phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần."Sư tôn! Không tốt ——" Cửa phòng bị đột nhiên đẩy ra, Minh Phàm quỳ bịch trên mặt đất, vội vàng báo cáo: "Anh Anh sư muội bị người giam giữ . Sư tôn người mau đi xem một chút đi!"Thẩm Thanh Thu: ? ? ?Lạc Băng Hà đang chuẩn bị đắp chăn cho sư tôn nhà mình: . . . . . .Hệ thống: ĐinhHệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính -100Hệ thống: Chúc mừng Quý khách mở ra chức năng ẩn "Không phải nhiệm vụ, độ thoải mái liền giảm xuống"! Bởi vì xác suất kích phát chức năng này không tới 0. 001%, hệ thống đặc biệt ban thưởng Quý khách danh hiệu "Sống lâu mới thấy"!Hệ thống: Đặc biệt nhắc nhở, sau khi thu hoạch được vinh hiệu danh dự "Sống lâu thấy", Quý khách mỗi tháng đều sẽ trải qua một lần sự kiện có xác suất thấp, mời Quý khách tỉnh táo, không cần kinh hoảng!Hệ thống: Nhiều chức năng sẽ dần dần mở ra. Kính thỉnh chờ mong nha ~(*≧▽≦)Thẩm Thanh Thu nhức đầu xoa bóp mi tâm. Thế giới này thiết lập kỳ quái quả nhiên gia tăng càng nhiều. Không biết vì cái gì, hắn có thể xử lý rất bình tĩnh nữa nha ——Cơ mà Băng muội ngươi đến cùng là không thoải mái sao? Xác suất kích phát không tới 0.001%, chức năng ẩn như vậy mà cũng có thể phát động, quả nhiên là chuyện hiếm thấy! Cái tên này thật không có mao bệnh đi! Thật tiếc 100 điểm độ thoải mái!Thẩm Thanh Thu cảm thấy giá trị độ thoải mái còn có thể lại cứu lại, thế là giang hai cánh tay, nói tự nhiên: "Băng Hà, giúp vi sư mặc quần áo."Hệ thống: ĐinhHệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +200Thẩm Thanh Thu vừa lòng thỏa ý!Trong khi mặc quần áo, Thẩm Thanh Thu hỏi Minh Phàm tình huống cụ thể. Hóa ra lúc vừa mới bắt đầu, Ninh Anh Anh cùng các sư huynh đệ cũng chỉ là bình thường dạo phố, bình thường mua sắm, một đám hài tử chơi đùa nhốn nháo, xác thực không có gây chuyện. Chỉ bất quá đám bọn hắn không có mặc đồng phục Thanh Tĩnh Phong mà lại trang phục phổ thông của tu sĩ, nhảy nhót không có chút nào quy củ, cùng cái khác văn nhân nho nhã lễ độ hoàn toàn khác biệt, tất nhiên gây chú ý của các lão tiên sinh.Lúc đầu song phương nước giếng không phạm nước sông, ai cũng không e ngại ai. Trùng hợp cửa hàng ở gần đó có tuyệt thế văn chương xuất hiện, Ninh Anh Anh đương nhiên phải đi tham gia náo nhiệt. Không chỉ là Ninh Anh Anh, đệ tử khác cũng chưa từng gặp qua tình huống này, đương nhiên muốn nhìn. Nói không chừng còn có thể trở về Thanh Tĩnh Phong khoác loác với mọi người!Kết quả không nhìn không biết, xem đến lại giật mình! Cái này tuyệt thế văn chương thế mà là cắt ra từ trong viên đá!Thẩm Thanh Thu: "Chờ một chút. Ngươi nói cái gì? Văn chương là trong viên đá ra?" Ngươi coi văn chương là Tôn Ngộ Không sao?Minh Phàm chỉ trời thề thốt: "Đúng! Đệ tử thấy rõ ràng! Đúng là trong viên đá ra !"Thẩm Thanh Thu trầm mặc một lát, lại hỏi: "Sau đó thì sao?"Minh Phàm trả lời: "Sau đó Anh Anh sư muội cảm thấy thú vị, nhao nhao muốn cắt đá. Một hơi cắt bảy tám cái. Cái gì cũng không có cắt ra tới. . . . . ."Cái này mẹ nó không phải quá xui xẻo sao!Thanh Thu cảm thấy bọn Ninh Anh Anh có thể là bị lừa gạt , hỏi: "Có phải là bọn họ động tay động chân vào tảng đá?"Vẻ mặt Minh Phàm đau khổ trả lời: "Không giống. Các đệ tử sau đó kiểm tra tảng đá, xác thực không có vấn đề. Mà không chỉ là tảng đá, ấm trà bị nứt, bàn gỗ gãy một chân cùng chiếc nhẫn hình dạng kỳ quái cũng có thể mở ra văn chương."Thẩm Thanh Thu: . . . . . .Cái thiết lập này không phải là để nam chính thể hiện bàn tay vàng của mình sao? Điểm cuối cùng tác giả tiểu thuyết Internet thường dùng nhất, không hề có cái thứ hai! Từ nhìn như vô dụng vật phẩm nhưng bên trong chính là cất giấu võ công tuyệt thế bí tịch, thần bí lão gia gia cùng bảo vật, nhân vật chính cũng bởi vậy nhân sinh nói tạm biệt, đi đến con đường hắc hóa không lối về!Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lấp lóe, sâu kín hỏi: "Vậy những này tuyệt thế văn chương là sao?"Minh Phàm nhìn Lạc Băng Hà, mập mờ suy đoán mà nói: "Kỳ thật những văn chương kia sư tôn đều không xa lạ gì. Đệ tử xác nhận qua , lần này mở ra mấy thiên văn chương đều có lưu bản thảo trong gian phòng người."? ? ?Thẩm Thanh Thu không thể tin hỏi: "Ý của ngươi là, những cái mà kế nhiệm phong thiết yếu phải thuộc?"Minh Phàm lại nhìn Lạc Băng Hà, sau đó thật sâu cúi đầu xuống.Lạc Băng Hà: ? ? ?Đại sư huynh ngươi luôn luôn nhìn ta làm gì?"Cho nên. . . . . ." Thẩm Thanh Thu xoay xoay quạt xếp, kỳ quái hỏi: "Là ai, lại bởi vì cái gì muốn giam giữ Anh Anh?"Minh Phàm nói: "Nguyên nhân chính là bởi vì những tảng đá kia phải dùng linh thạch mua, mà các đệ tử không đủ tiền."Thẩm Thanh Thu: . . . . . .Nói cách khác, bọn oắt con các người là muốn vi sư đi trả tiền?Quá mất mặt! Đường đường là nữ đệ tử được phong chủ Thanh Tĩnh Phong sủng ái nhất, thế mà bởi vì không có tiền mua mấy cái tảng đá vụn mà bị bắt lại! Đây thật là đánh vào mặt hắn một cái a!Thẩm Thanh Thu nhíu mày cầm quạt xếp, lại nói: "Còn có cái gì nguyên nhân thì nói ra đi."Minh Phàm nuốt nước miếng, nói: "Còn có chính là, Anh Anh sư muội nhận định bọn hắn không có sự cho phép của sư tôn, không thể tự tiện học tập những này văn chương. Các đệ tử cũng cho rằng như vậy, cho nên cùng những người kia ầm ĩ lên ——""Sau đó, các lão tiên sinh cảm thấy Anh Anh sư muội đang nói láo. Nói cái gì nữ tử không tài cũng không đức, không có khả năng có ai thu nàng làm đệ tử, đồng thời truyền thụ học vấn. Bọn hắn nhận định sư tôn trong lời Anh Anh sư muội nói không tồn tại, còn cho rằng Anh Anh sư muội nói láo, muốn đem những văn chương kia chiếm thành của mình. Cho nên bọn họ liền đem Anh Anh sư muội giữ lại , muốn trưởng bối tới lãnh. Nhìn dáng vẻ các lão tiên sinh. . . . . .""Bọn hắn tựa hồ là muốn cùng sư tôn lý luận, thuận tiện giáo huấn sư tôn."Thẩm Thanh Thu: . . . . . .Lạc Băng Hà: . . . . . .Các ngươi hảo hảo dạo phố mua sắm làm sao liền có thể gặp được những việc kỳ lạ thế này? Có nên cho rằng Ninh Anh Anh không hổ là nhân vật giúp máy bay đại đại kéo dài hơn năm mươi chương không? Bản thân quả có chức năng định vị, coi như không chủ động gây phiền toái thì phiền phức cũng sẽ tự động trêu chọc đến! Cũng là quá đau khổ đi a!Thẩm Thanh Thu không thể làm gì , chỉ có thể thở dài: "Thôi. Minh Phàm, phía trước dẫn đường."Thế là sư đồ ba người vội vàng hướng Ninh Anh Anh đi đến.Trên đường, Lạc Băng Hà đột nhiên tiến đến Thẩm Thanh Thu bên người, nói khẽ: "Sư tôn, đệ tử cả gan hỏi một chút."Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Lạc Băng Hà, gặp y cau mày, sắc mặt xoắn xuýt, có chút không hiểu."Băng Hà muốn hỏi cái gì?""Đệ tử muốn hỏi, văn chương mà kế nhiệm Thanh Tĩnh Phong phong chủ thiết yếu học thuộc là cái gì?"Thẩm Thanh Thu nửa mở quạt xếp, che đi biểu lộ. Lạc Băng Hà rủ xuống con ngươi, có chút thất vọng mà nói: "Sư tôn là không thể nói rõ cho đệ tử sao?"Quả nhiên, đệ tử đắc ý nhất trong lòng sư tôn là tiểu sư đệ thần bí kia.Hệ thống: ĐinhHệ thống: Giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính +1000Thẩm Thanh Thu dùng cây quạt gõ đầu Lạc Băng Hà, bất đắc dĩ lại cưng chiều: "Đồ đần. Chính ngươi đã từng học qua rồi.""Sao?"Trước ánh mắt sáng tỏ của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu ho khan một cái, giải thích nói: "Chính là những cuốn sách mà vi sư ngày thường để ngươi học thuộc. Có thể nói rằng Băng Hà đã nắm giữ ba phần.""Ý sư tôn là. . . . . .""Nếu muốn kế nhiệm vị trí phong chủ Thanh Tĩnh Phong, sách bên trong vi sư gian phòng nhất định phải thuộc toàn bộ. Băng Hà, ngươi đã nắm giữ ba thành, còn lại . . . . . . ngươi có tự tin không?"Hạnh phúc đến quá đột ngột! Tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt! Lạc Băng Hà căn bản không quan tâm vị trí phong chủ Thanh Tĩnh Phong! Nếu sư tôn không từ bỏ, y tình nguyện cả đời làm tiểu đồ đệ của Thẩm Thanh Thu, đi theo bên người Thẩm Thanh Thu dụng tâm phục vụ hắn!"Ân! Đệ tử nhất định không để sư tôn thất vọng!"Hệ thống: ĐinhHệ thống: Độ thoải mái nhân vật chính +1000Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu Lạc Băng Hà.Nghĩ thầm: Nếu như........Có thể tiếp tục thế này thật tốt biết bao....Lâu rồi không lên với mấy cô :> Xin lỗi mấy cô nhiều nghennn :">
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store