ZingTruyen.Store

Bang Nghi Toi Thich Doi Thu Cua Minh Roi


sau khi mất đi đa phần ký ức, lý hoành nghị luôn cảm thấy mình rất không có cảm giác an toàn, tựa như cả thế giới đều sẽ lừa gạt cậu, nhưng khi ở bên cạnh ngao thụy bằng cậu lại rất an tâm vì thế cậu lựa chọn nghe theo lời người này, lý hoành nghị cảm thấy dù cả thế giới lừa cậu thì anh cũng sẽ không lừa cậu.

câu nói của cậu khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt, họ biết cậu ỷ lại vào ngao thụy bằng , nhưng họ không nghĩ đến cậu sẽ ỷ lại anh đến mức này.

ba mẹ lý hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn sang phía hai người, thấy lý hoành nghị ngáp một cái, mạnh đào nén buồn phiền vào lòng mỉm cười dịu dàng nhìn cậu:

"nghị nghị có muốn đi ngủ một lát không con?"

lý hoành nghị lắc đầu, vô thức ngồi sát vào ngao thụy bằng, cậu nói: "không ngủ."

mạnh đào nhìn lý nhậm, ông nói với ngao thụy bằng :

"con nói với thằng bé giúp chú, để nó ngủ một lát rồi dậy ăn cơm."

ngao thụy bằng gật đầu, anh nhìn cậu, dỗ dành: "cậu đi ngủ một lát đi, ngủ dậy rồi ăn cơm. được không?"

lý hoành nghị lắc đầu: "không ngủ, em ngủ dậy anh sẽ đi mất."

nghe câu này cùng với ánh mắt long lanh đầy ủy khuất của cậu, trái tim ngao thụy bằng hẫng một nhịp, nhưng anh không quan tâm đến cảm giác quái dị này.

mỉm cười nhìn cậu, anh nói: "ngoan đi ngủ đi, khi ngủ dậy sẽ vẫn nhìn thấy tôi ở đây."

lý hoành nghị nghe vậy thỏa hiệp gật đầu, cậu cong cong khóe môi: "vậy anh dỗ em ngủ đi."

ngao thụy bằng hít sâu một hơi, anh nói: "được."

hôm nay ngao thụy bằng mệt tâm quá!!

lý hoành nghị hài lòng mỉm cười. lý nhậm cùng mạnh đào cũng thở phào một hơi, hai người dẫn lý hoành nghị và ngao thụy bằng đến phòng của cậu. ngao thụy bằng nhìn căn phòng gọn gàng ngăn nắp trong lòng thầm nghĩ đúng là phòng của học sinh ngoan có khác.

anh nhìn cậu leo lên giường ngoan ngoãn đắp chăn ngang bụng sau đó chớp mắt nhìn mình, ngao thụy bằng thở dài ngồi xuống bên cạnh cậu, anh cũng không biết đây đã là lần thứ mấy anh thở dài trong ngày hôm nay rồi.

mong rằng sau này lý hoành nghị khôi phục trí nhớ sẽ không vì những hành động ngớ ngẩn này mà giết anh diệt khẩu.

mà phía ngoài cửa lý nhậm và mạnh đào cũng nhìn ngao thụy bằng với ánh mắt đầy thiện cảm cùng biết ơn, xen lẫn bên trong là nghẹn ngào và bất lực.

.....

sau khi lý hoành nghị ngủ, ngao thụy bằng đứng dậy đi ra ngoài, anh biết lúc này phải nói chuyện với ba mẹ lý hoành nghị.

ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, mạnh đào nhìn ngao thụy bằng giọng nói dịu dàng, bà hỏi: "con là bạn học của nghị nghị, dì có thể gọi còn là thụy bằng không?"

ngao thụy bằng gật đầu: "vâng."

mạnh đào gật đầu, bà vẫn dịu dàng: "chuyện hôm nay cảm ơn con, thụy bằng . hiện tại nghị nghị chỉ nhớ mỗi mình con, dì xin con giúp đỡ dì chăm sóc thằng bé. dì biết gia đình dì như vậy là rất quá đáng, cũng không có đạo lý. nhưng dì cũng không còn cách nào, nhìn thằng bé chỉ nghe lời mỗi mình con, dì cầu xin con chăm sóc thằng bé giúp dì..."

không để mạnh đào nói hết ngao thụy bằng đã cắt ngang, mặc dù anh không ưa cậu nhưng anh cũng không quen nhìn người khác cầu xin mình như vậy.

ngao thụy bằng dẹp rối rắm trong lòng mình qua một bên, anh nghiêm túc nói: "dì đừng nói vậy, con với cậu ấy là bạn cùng lớp, cậu ấy như vậy giúp được con sẽ giúp hết mình."

mạnh đào đỏ cả vành mắt liên tục cảm ơn anh. lý nhậm trong ánh mắt cũng chứa đầy muộn phiền. ông nói: "còn vấn đề ở chung của hai đứa như khi nãy chú nói, nếu được con cho chú số của ba con để chú nói với ba con một tiếng cho phải phép."

ngao thụy bằng gật đầu, đưa cho ông số điện thoại của ba mình, anh cũng nói: "chú để con báo với gia đình trước đã, hiện tại nếu như chiều nay cậu ấy không chịu ở nhà một mình thì con sẽ dẫn cậu ấy về nhà con trước, sau khi báo với ba mẹ con xong thì sắp xếp lại ạ."

"được được, dì cảm ơn con nhiều lắm."

dừng một lúc mạnh đâo lại nói :" con ở nhà dì ngồi chơi, nếu mệt thì đến phòng khách nghỉ ngơi, dì đi nấu cơm cho cả nhà."

giọng điệu vừa dịu dàng vừa tin tưởng của mạnh đào khiến ngao thụy bằng không biết đáp lại thế nào. hơn nữa nhớ lại ánh mắt đầy tin tưởng ỷ lại của lý hoành nghị , ngao thụy bằng tự thôi miên bản thân rằng mình làm không sai. đột nhiên ngao thụy bằng chợt cảm thấy được tin vào hình như cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.

"chú dì yên tâm, con sẽ giúp đỡ hai người chăm sóc cậu ấy."

nói xong lời này, ngao thụy bằng có chút sửng sờ, khoan đã tại sao anh lại đồng ý với ba mẹ của oan gia rồi? người ta mới tin tưởng một tí thôi anh đã tự ôm phiền phức vào người rồi, thật là !!!!

đang suy nghĩ lung tung thì ngao thụy bằng bị người khác lao thẳng vào lòng, anh giật mình định đẩy người ra nhưng người kia đã ôm chặt anh lại. ngao thụy bằng nhìn lại, cái người đúng ra đang ngủ trong phòng lúc này lại đang chôn đầu trong lồng ngực anh, còn uất ức tố cáo anh:

"anh là cái đồ lừa đảo!!"

ngao thụy bằng nhìn lý nhậm ngồi bên kia cũng khó hiểu y như mình, anh hắng giọng hỏi lại cậu: "tôi lừa đảo cái gì?"

lý hoành nghị ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt to tròn long lanh đầy hơi nước như chực chờ rơi xuống, cậu nói:

"rõ ràng anh nói sau khi em ngủ dậy sẽ thấy anh, nhưng mà em ngủ dậy không thấy, trong phòng chỉ có mỗi mình em. anh cái đồ lừa đảo."

ngao thụy bằng có chút bất lực, anh cố gắng căng da đầu tìm mãi không thấy lý do hợp lý, cắn răng anh nói: "không có lừa cậu, không phải hiện tại cậu đã thấy tôi rồi sao?"

lý hoành nghị mặc dù nghe thế rất hài lòng nhưng mà gương mặt vẫn không vui vẻ là bao, còn bĩu môi với anh.

ngao thụy bằng nhìn cậu vẫn không buông mình ra, anh có chút không biết làm sao -- ôm bảo bối nhà người ta trước mặt ba mẹ của cậu ấy hình như có chút không thỏa đáng lắm.

không khí trong phòng khách có vẻ quỷ dị cho đến khi mạnh đào từ bên trong phòng bếp đi ra mới hóa giải được lúng túng. mạnh đào ôn nhu nhìn ngao thụy bằng và lý hoành nghị :

"hai đứa đói chưa? mẹ nấu cơm xong rồi vào ăn nhé?"

lý hoành nghị thật sự đói, cậu gật đầu nói: "vâng ạ." không quên nắm tay ngao thụy bằng kéo vào trong phòng bếp. mạnh đào và lý nhậm nhìn nhau, hai người nở nụ cười có chút gượng gạo cùng nhau đi vào bếp.

......

trên bàn ăn, lý hoành nghị vui vẻ ăn uống, còn những người còn lại thì ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng đầy tâm sự. lý hoành nghị nhìn đồ ăn được ba mẹ gắp cho, cắn cắn môi một cái cũng gắp thức ăn lại cho hai người. lý nhậm và mạnh đào nhìn đồ ăn trong chén khóe mắt có chút cay cay. đã từ rất lâu rồi lý hoành nghị chưa từng gắp thức ăn cho họ.

ăn cơm xong, ngao thụy bằng hỏi lý hoành nghị :"tối nay cậu ngủ lại đây tôi về nhà một chuyến được không?"

lý hoành nghị đang ăn trái cây nghe lời này liền nhăn mặt: "tại sao?"

ngao thụy bằng đưa tay lấy trái cây cậu vừa đặt xuống bàn đưa lại cho cậu, anh nói: "tôi về nói chuyện với ba mẹ, sáng mai tôi sang đón cậu đi học."

lý hoành nghị tuy không nguyện ý nhưng nghĩ một chút vẫn gật đầu: "được rồi, sáng mai anh nhớ đến đó, không được lừa em."

"ừm."

buổi tối sau khi ngao thụy bằng quay trở lại nhà họ ngao, việc đầu tiên anh làm chính là bước vào nhà tắm, tắm một lần. đứng dưới dòng nước ấm áp, anh cứ ngỡ như chuyện cả ngày hôm nay chính là một giấc mơ vô cùng không chân thật. người kia vậy mà bám dính lấy anh, làm nũng với anh, người mà trước đây chỉ cần nhìn thấy anh sẽ đi đường vòng hoặc lạnh nhạt vô tình xem anh như vô hình thì bây giờ lại tin tưởng ỷ lại anh như vậy, khiến anh có chút không thể thích ứng được. mặc dù luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân ngao thụy bằng biết anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình.

tắm xong, ngao thụy bằng đi sang gõ cửa phòng làm việc của ngao quốc an. giọng nói trầm trầm nghiêm túc từ bên trong phòng truyền ra: "vào đi."

ngao thụy bằng mở cửa đi vào, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện ngao quốc an: "ba còn chưa nghỉ ngơi à?"

ngao quốc an nhìn con trai nói: "ba còn ít văn kiện cần xử lý."

ngao thụy bằng buồn cười nhìn ông, anh cười hỏi: "chứ không phải do chu tiểu thư, phu nhân của ba chưa về nên ba chưa nghỉ à?"

ngao quốc an ngưng tay, ông chống hai tay dưới cằm nhìn nụ cười của con trai sau đó bật cười hỏi lại: "thì làm sao? định đến đây bắt bẻ ba à?"

ngao thụy bằng cười cười, thay đổi dáng ngồi tùy ý thành nghiêm túc,anh nói: "con có chuyện muốn thương lượng với ba, chủ tịch ngao."

thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, ngao quốc an cũng nghiêm túc hỏi: "chuyện gì? con cứ trình bày."

ngao thụy bằng kể sơ qua chuyện của lý hoành nghị cho ngao quốc an nghe, sau đó mới kết luận: "chuyện là như thế, hiện tại con muốn thương lượng với ba nếu được thì có khả năng cậu ấy sẽ đến nhà chúng ta thường xuyên."

ngao quốc an trầm ngâm một lúc, ông hỏi lại: "thằng bé rất ỷ lại vào con?"

ngao thụy bằng gật đầu: "phải."

"vậy ba mẹ thằng bé thì sao?"

ngao thụy bằng nói: "ba của cậu ta muốn tự nói chuyện với ba, nhưng con nói để con báo trước với ngài."

ngao quốc an gật đầu, ông nói: "chuyện này ba sẽ nói với mẹ của con, chắc không có vấn đề gì về việc này."

dừng một chút ngao quốc an nhìn sâu vào ánh mắt của ngao thụy bằng, ông nói: "nhưng con trai, con thật sự không có vấn đề sao? con đừng quên tính hướng của mình cũng là thích nam."

__________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store