ZingTruyen.Store

Bang Nghi Toi Thich Doi Thu Cua Minh Roi


Cuối tháng, trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, phần lớn các trường bắt đầu tổ chức đại hội thể dục thể thao. Mà trường Nam Dương thì đều giống như những năm trước, tổ chức cho học sinh đi du lịch mùa thu. Hằng năm ngoại trừ du lịch mùa xuân thì trường Nam Dương còn tổ chức cho học sinh khối 11 đi du lịch mùa thu, còn đại hội thể dục thể thao đều là tổ chức sau kì nghỉ lễ Quốc Khánh.

Trường Nam Dương thường tổ chức các địa điểm du lịch cho học sinh các khối của mình ở những địa điểm khác nhau, khối 10 thường là đến Công viên thủy sinh, khối 11 thường là đến Vườn Bách thảo, khối 12 là đến Ung Hòa Cung. Mặc dù du lịch mùa xuân hay du lịch mùa thu đều không đổi địa điểm nhưng học sinh vẫn rất háo hức.

Trong lớp 1,

Đổng Phương đứng trên bục giảng ổn định lớp học trật tự, sau đó thông báo: "Thứ bảy tuần này toàn trường sẽ tổ chức du lịch mùa thu, địa điểm đến là Vườn Bách thảo ở Bắc Kinh, thời gian tập hợp là bảy giờ sáng tại sân thể dục. Tối thứ sáu sẽ được nghỉ tiết tự học tối để các em có thể chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi chơi của mình."

Vừa nghe thứ bảy đi du lịch mùa thu, tất cả mọi người trong lớp đều rất hưng phấn. Lại cộng thêm việc năm nay được đi Vườn Bách thảo lại khiến cả lớp hưng phấn hơn.

"Cô ơi, chúng ta đi đến mấy giờ thì về ạ?"

"Cô ơi, lớp chúng ta đi chung với ai ạ?"

Đổng Phương nhìn cả lớp, nói: "Đi xe sẽ đi riêng mỗi lớp, nhưng địa điểm và thơi gian đều giống nhau nên khi đến nơi có lẽ là đều sẽ gặp được các bạn của lớp khác."

"Oaaaa, thích quá."

"Thế thì chúng ta sẽ nhìn thấy nhiều bạn đẹp trai rồi."

"Thiển cận, lớp chúng ta còn ít trai đẹp à?"

"Đúng đó, lớp chúng ta rất đẹp trai, chẳng hạn như tui."

"Ọe, mơ tưởng."

"ha ha"

........

Lý Hoành Nghị cũng rất háo hức, cậu không nhớ trước đây mình có từng đi hay chưa, nhưng cũng không quan trọng, cậu nhỏ giọng nói với Ngao Thụy Bằng : "Anh ơi, em vui quá."

Ngao Thụy Bằng khẽ cười: "Được đi chơi vui vậy sao?"

Lý Hoành Nghị gật đầu: "Vui ạ, được đi cùng anh thì rất vui."

Nghe câu này, trong lòng Ngao Thụy Bằng bỗng chốt cảm thấy ấm áp.

......*....

Chiều thứ sáu,

Sau khi tan học, các học sinh ào ra trường như ong vỡ tổ, đi siêu thị mình thích tranh nhau mua đồ ăn vặt cho chuyến du lịch mùa thu ngày mai.

Ngao Thụy Bằng cũng dẫn Lý Hoành Nghị đến siêu thị mình thường đi dạo, ở trung tâm thành phố, bên trong phần lớn đều là thực phẩm nhập khẩu. Mặc dù giá cả hơi cao tí, nhưng không cần chen chúc, có khá nhiều hương vị đồ ăn vặt cho anh lựa chọn.

Mà từ trong trường đi ra, hiển nhiên bên cạnh hai người sẽ mọc thêm mấy cái đuôi của nhóm người Ôn Hạo, Kỳ Yến và em gái nhỏ của Khả Nhạc Đình. Vì nhiều người, Ngao Thụy Bằng liền gọi hai xe chở bọn họ đến trung tâm thành phố.

Chín người tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối trước. Sau khi ăn xong, Ngao Thụy Bằng mua trà sữa cho Lý Hoành Nghị rồi cả nhóm mới đi đến siêu thị. Mà Lý Hoành Nghị cũng không phải uống trà sữa một mình, vì Khả Nhạc Đình cũng mua cho Khả Nhạc Linh một ly trà sữa nóng.

Khả Nhạc Linh là em của Khả Nhạc Đình nên cũng không hề xa lạ với nhóm người của Ngao Thụy Bằng , chỉ có Kỳ Yến cùng Trần Ngọc Kỳ là có chút khách sáo với cô bé, mà Lý Hoành Nghị thì hoàn toàn không biết cô, nhưng cô bé lại vui vẻ thân thiện nên Lý Hoành Nghị cũng không hề lạnh nhạt với cô, cũng xem cô như em gái nhỏ.

Đến siêu thị, Ngao Thụy Bằng, Khả Nhạc Đình cùng Trần Ngọc Kỳ và Kỳ Yến đẩy xe, còn lại Lý Hoành Nghị, Ôn Hạo, Trịnh Uyên, Vũ Văn Hạc với Khả Nhạc Linh thì đi bên cạnh.

Lấy xe đẩy xong, Ngao Thụy Bằng dẫn Lý Hoành Nghị đi đến khu vực bán đồ ăn vặt.

"Snack khoai tây có muốn không?" Ngao Thụy Bằng đẩy xe theo phía sau Lý Hoành Nghị hỏi.

Lý Hoành Nghị lắc đầu: "Em muốn vị rong biển."

Ngao Thụy Bằng gật đầu, lấy hai bịch Snack vị rong biển bỏ vào xe đẩy hàng.

"Ô mai khai vị thì sao?"

"Em muốn không hạt."

Ngao Thụy Bằng liền chọn cái không hạt ném vào xe đẩy, sau đó tiếp tục hỏi.

"Muốn ăn sô cô la loại nào?"

"Đều không muốn."

"Bánh quy giòn?"

"Muốn có kem."

"Bánh trứng?"

"Không muốn."

"Ốc quế nhân kem sữa?"

"Muốn."

"Nước ngọt thì sao?"

"Em muốn vị đào."

Nhưng mà mặc kệ là Lý Hoành Nghị có trả lời muốn hay không muốn, thì Ngao Thụy Bằng đều mua mỗi thứ anh hỏi một phần, Lý Hoành Nghị hoàn toàn im lặng câm nín mà nhìn hành động của anh.

Hai người đi một lượt hết khu vực đồ ăn vặt thì xe đẩy cũng càng lúc càng nhiều.

Khi đến khu bán đồ ăn khuya, Ngao Thụy Bằng chỉ vào đồ ăn nói với Lý Hoành Nghị : "Chọn một phần đi mang về ăn khuya, hôm nay ba em đi tiệc tối, chắc sẽ không có gì để ăn."

Lý Hoành Nghị nghĩ nghĩ liền nói: "Hay mua một phần sủi cảo một phần mì trộn nhé?"

Ngao Thụy Bằng gật đầu, sau khi đặt hai món vào xe đẩy hàng đang định hỏi thêm Lý Hoành Nghị gì đó thì bị cắt ngang.

"Thụy Bằng." Một giọng nữ vang lên phía sau hai người.

Ngao Thụy Bằng và Lý Hoành Nghị đồng thời quay đầu nhìn lại, người phía sau không ai khác chính là Du Mỹ Ngọc.

Cô nàng chăm chú nhìn Ngao Thụy Bằng , làm lơ sự tồn tại của Lý Hoành Nghị, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Tình cờ thật, cậu cũng tới nơi này mua đồ hả?"

Cô nàng cũng không thèm chào hỏi Lý Hoành Nghị, giống như vẫn chưa thấy cậu đứng bên cạnh.

"Ừm." Ngao Thụy Bằng nhàn nhạt gật đầu, cũng không muốn nói nhiều với cô ta, lại có chút khó chịu vì hành vi làm lơ Lý Hoành Nghị của cô nên giọng nói cũng kiềm chế không được lộ ra mấy phần lạnh lùng.

Nhưng mà Du Mỹ Ngọc lại lơ đi sự lạnh nhạt của anh, chủ động bắt chuyện, "Cậu tới là mua đồ cho du lịch mùa thu à?"

"Ừm."

"Trường sắp xếp khối chúng ta cùng một địa điểm, hôm đó tớ mang cơm trưa cho cậu nha."

Ngao Thụy Bằng khó chịu, mày nhíu lại: "Tôi đã nói tôi có bạn trai rồi, cô mang đồ ăn trưa cho tôi làm gì?"

Du Mỹ Ngọc lộ ra vẻ mặt có chút tủi thân, ánh mắt cũng ửng đỏ, nếu như có chàng trai nào ở đây đều sẽ thấy thương hoa tiếc ngọc, nhưng mà hiện tại hoàn toàn không như cô mong muốn, Ngao Thụy Bằng hoàn toàn không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc.

Anh cũng không muốn nói nhiều với Du Mỹ Ngọc, anh nắm tay Lý Hoành Nghị lạnh nhạt nói với cô: "Ngại quá, cô cứ tự mình chọn lựa, bọn tôi đi trước."

Nói xong, cũng không thèm chờ Du Mỹ Ngọc phản ứng, đã đẩy xe dẫn Lý Hoành Nghị đi qua hướng khác.

Nhưng mà Ngao Thụy Bằng phát hiện Lý Hoành Nghị  không còn vui vẻ như lúc đầu, anh liền dừng lại hỏi cậu: "Làm sao vậy? Sao lại không vui."

Lý Hoành Nghị mím môi một lát nhưng vẫn lựa chọn nói thật: "Tại sao cô ấy đòi mang đồ ăn cho anh chứ? Hay là em cũng làm đồ ăn mang cho anh nha."

Ngao Thụy Bằng thở dài, anh nói: "Không cần, em đừng làm gì cả. Tôi không nhận đồ ăn của người khác. Chúng ta mua một ít bánh mì ngày mai mang theo, được không?"

Lý Hoành Nghị được dỗ dành, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Được."

"Ngốc quá, cô ta làm thì kệ cô ta, tôi không nhận là được rồi. Em đừng có nghĩ nhiều."

"Ừm, biết rồi."

Ngao Thụy Bằng bẹo má cậu một cái, anh nói: "Được rồi, vui lên tiếp tục mua đồ nào."

"Ừm." Lý Hoành Nghị sốc lại tinh thần tiếp tục làm bé ngoan đi theo bên cạnh Ngao Thụy Bằng.

......

Sáng thứ bảy, sau khi mọi người tập hợp đầy đủ ở sân thể dục, theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm lên xe buýt của mỗi lớp ngồi.

Trên xe buýt của lớp 1, cô Đổng Phương yêu cầu hai bạn cùng bàn ngồi cùng nhau để dễ dàng kiểm soát thành viên trong lớp, mọi người ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi xe khởi động, mọi người đều rất thả lỏng, ồn ào trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng tốt đẹp.

Ngao Thụy Bằng mở balo lấy đồ ăn vặt ra cho Lý Hoành Nghị : "Em ăn một ít đi."

Lý Hoành Nghị ngoan ngoãn gật đầu, ăn đồ ăn vặt mà Ngao Thụy Bằng đưa cho trong ánh mắt trêu chọc của mọi người.

Sau khi ăn xong, Lý Hoành Nghị ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ liền có chút buồn ngủ. Xe lung lay xóc nảy, Lý Hoành Nghị rất nhanh đã chìm vào trạng thái mơ màng.

Không chỉ Lý Hoành Nghị , một số bạn học trên xe sau khi trò chuyện một lúc cũng mơ màng tựa đầu vào vai nhau ngủ gật.

Trong xe dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng động cơ xe cùng với tiếng một vài bạn học nhỏ giọng thì thầm. Ngao Thụy Bằng nhìn sang Lý Hoành Nghị đang gật gù, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt đầu cậu tựa vào lòng ngực của mình. Lý Hoành Nghị không có tỉnh giấc, chỉ là trong vô thức mà dụi đầu vào lồng ngực của Ngao Thụy Bằng tìm vị trí thoải mái cho bản thân sau đó tiếp tục ngủ.

Ngao Thụy Bằng ôm hờ eo Lý Hoành Nghị, sợ tài xế thắng gấp cậu sẽ ngã.

Anh cúi đầu nhìn cậu.

Lông mi Lý Hoành Nghị dài, cong lên rất khẽ. Đôi môi hồng hé mở như mời gọi Mã Gia Kỳ hôn lên đó.

Ánh mặt trời buổi sớm không quá loá mắt, chiếu qua ô cửa sổ xe, vấn vương trên sườn mặt của cậu, tô điểm lên nét đẹp của gương mặt người anh thương.

Anh chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới dời tầm mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

.......

Sau khi đến nơi, mọi người lục tục xuống xe, sau đó xếp hàng xoát vé vào cổng vườn Bách thảo.

Bước vào trong vườn Bách Thảo ở Bắc Kinh là hệ thống các khu vườn nhỏ độc đáo với đầy đủ các loại hoa, cây cảnh đua nhau khoe sắc. Khu vườn có các vườn đa chức năng như vườn ươm mầm, vườn hoa lâu năm, vườn thảo dược, vườn thực vật quý hiếm. Hệ thống thực vật đa dạng, đa màu sắc.

Có thể nói là trong phong phú mang theo buồn chán. Nhưng với các học sinh có thể ra ngoài chơi thì đã rất tốt rồi, coi như không thưởng thức được phong cảnh, thì có thể trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua cũng nhanh.

Qua mười giờ hơn, Đổng Phương nhìn học sinh lớp mình xen kẽ với những học sinh lớp khác, dặn dò: "Được rồi, tiếp theo là thời gian hoạt động tự do của các em, bốn giờ chiều tập hợp ở cổng để xuất phát về trường. Các em phải chú ý an toàn, đừng đến nơi nguy hiểm. Cũng phải chú ý vệ sinh môi trường, rác thì vứt vào thùng rác. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô ngay, đã biết chưa?"

"Dạ biết!" Mọi người vui vẻ đáp lời.

Đổng Phương hài lòng gật đầu: "Được rồi giải tán."

Tiếng hô giải tán vừa dứt, cả lớp như ong vỡ tổ ùa ra giải tán, Đổng Phương bất lực lắc đầu một cái sau đó cũng đi đến tập hợp với nhóm Chu Sinh, Kiều Doãn.

Ngao Thụy Bằng cùng Lý Hoành Nghị đi đến một bóng cây cổ thụ to gần mặt hồ. Anh trải thảm bạc ra cho Lý Hoành Nghị ngồi xuống, sau đó bản thân mới ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Muốn ăn chưa?"

Lý Hoành Nghị lắc đầu: "Ngồi một lát nữa nhé?"

"Được."

Ngao Thụy Bằng xong liền mở balo lấy ra vài món ăn vặt đưa cho cậu: "Vừa ăn vừa ngắm."

Lý Hoành Nghị gật đầu, cười một cái cũng đút cho anh một miếng.

Mà nhóm Ôn Hạo vừa đi đến nhìn thấy một màn này liền lên tiếng trêu ghẹo: "Ây dô, đại ca à, đi chơi còn không quên phát cẩu lương à?"

Vũ Văn Hạc cũng đến ngồi xuống, cười nói: "Ngày nào không ân ân ái ái ngày đó đại ca chịu không nổi."

Ôn Hạo thở dài: "Nhìn đại ca với anh dâu tao cũng muốn tìm một em gái ngoan ngoãn để yêu đương."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store