Bang Cuu Neu Tham Cuu La Nhan Ngu
Nhân vật sẽ OOC, nhưng không quá nghiêm trọng, Tiểu Cửu là mỹ nhân ngư, Nhạc Thất biết điều đó và luôn giúp y che dấu, hiểu lầm giữa Nhạc Thất và Tiểu Cửu được giải quyết.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ Bên ngoài thủy laoLạc Băng Hà thấy Nhạc Thanh Nguyên vội vàng lao ra ngoài, hắn híp mắt hoài nghi có quỷ, nhấc chân muốn đi về hướng thủy lao. Bước chân bỗng khựng lại, suy nghĩ một chút vẫn là chờ một lát đi vào .Lạc Băng Hà liền đợi trong giây lát, hắn đột nhiên nghĩ đến, hắn tại sao phải chờ đợi ? Trực tiếp đi vào không phải tốt hơn sao ? Y làm chuyện xấu còn bắt hắn đợi sao ? Lạc Băng Hà sắc mặt trầm xuống, nội tâm giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn nhấc chân tiến vào thủy lao. " Kẽo kẹt..." " Sư tôn, đệ tử đã lâu không đến thăm người, người có nhớ ta không ? Hửm? " Lạc Băng Hà vừa đi vừa nói, thẳng đến khi hắn đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu cũng không nghe thấy thanh âm của y, trong lòng không khỏi kinh hoảng . Vội vàng đưa tay lay người Thẩm Thanh Thu , thấy y không có phản ứng, nội tâm càng thêm bối rối. Lại không nghĩ đến người này trước đây từng đối xử tệ bạc với mình. Nhìn thấy y như vậy không phải nên vui sao ? Sao lại lo lắng như vậy ? Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu vẫn như cũ bất động, trong nháy mắt còn tưởng y chết rồi ? Nhưng hắn cái gì cũng không làm ! Chuyện này sao có thể ? Lạc Băng Hà hít sâu một hơi, nuốt nước miếng, dường như tự động viên bản thân, cuối cùng vẫn đem bàn tay run rẩy đặt dưới mũi Thẩm Thanh Thu quả nhiên vẫn còn hơi thở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm . Khoan đã, tại sao hắn lại quan tâm nhiều đến một kẻ tiểu nhân như vậy ? Hắn không phải nên cao hứng nên thấy y chết sao ? Lạc Băng Hà nghĩ đến đây liền cả kinh, chẳng lẽ... Đợi đã, tai Thẩm Thanh Thu sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy ? Làm sao mà nó nhọn lên một chút còn nữa lỗ tai tại sao lại có đồ vật gì đó màu xanh . * Minh họa*Lẽ nào là chuyện tốt của Nhạc Thanh Nguyên ? Trách không được, hắn vội vàng như vậy chạy ra ngoài, nguyên lai là sợ bị phát hiện... Đáng tiếc, vẫn là bị ta phát hiện . " Ngươi nhìn cái gì, tiểu súc sinh. " Lạc Băng Hà trong lòng cả kinh, Thẩm Thanh Thu tỉnh từ lúc nào ? Y tỉnh bao lâu rồi ? Y sẽ không biết ta làm chuyện ngu xuẩn đúng không ? Ta nên làm gì đây ? Hơn nữa... giọng nói y đây là có vấn đề gì? Lẽ nào vẫn là Nhạc Thanh Nguyên? Chậc, người này cũng thật phiền phức. " Như thế nào ? Ta không được nhìn sư tôn tốt của ta ? Hửm? Ta nói cho ngươi biết Thẩm Thanh Thu, ngươi đáng giá để ta chú ý sao. Có cái gì để xem ? " Lạc Băng Hà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu lại .Thấy Thẩm Thanh Thu không có phản ứng, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần y không ý thức được hắn làm chuyện ngu xuẩn liền tốt. Nhưng sau đó lại cảm thấy chính mình làm vậy tựa hồ không đúng lắm, nhíu mày liếc Thẩm Thanh Thu lỗ tai. Nội tâm hắn liền nảy ra kế hoạch. Lạc Băng Hà hơi cúi người nhẹ nhàng đưa ngón tay sờ lỗ tai Thẩm Thanh Thu, mở miệng nói . " Tai của sư tôn... làm sao lại biến thành như vậy? A, sợ là nó không phải do sư huynh tốt của người đi? Chậc chậc chậc, trước mặt người khác thì vẻ ngoài là một sư huynh hiền lành và tốt bụng, hóa ra lại là cái loại này đức hạnh. " Ban đầu Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà không phát hiện lỗ tai của mình dị thường, liền yên tâm. Nhưng sau lại cảm giác được Lạc Băng Hà sờ lỗ tai của mình. Trong lòng nhất thời căng thẳng, sợ hắn sẽ biết thân phận của mình. Nhưng lại nghe được hắn không biết chính mình thân phận, có điều hắn cư nhiên vu khống Thất ca của y. Điều này khiến Thẩm Thanh Thu - mấy ngày nay không đụng nước càng thêm sinh khí. Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, tránh né bàn tay của Lạc Băng Hà trên tai, châm chọc nói với Lạc Băng Hà." Hừ, tiểu súc sinh, ngươi có tư cách gì nói hắn. Còn có, đừng gọi ta là sư tôn, ta không phải sư tôn ngươi ! Hiểu ? " Lạc Băng Hà nghe vậy trầm mặc nửa ngày, Thiên Ma Ấn nhất thời sáng lên. Cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu, giơ tay nâng cằm Thẩm Thanh Thu, hơi hơi dùng sức. " Thẩm Thanh Thu, ngươi sợ mấy ngày không bị đánh liền quên thân phận của mình sao? Ngươi cho rằng mình vẫn là Tu Nhã Kiếm được mọi người kính trọng sao? A, để ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ chỉ là một tù nhân, ngươi vẫn nên ngẫm lại thân phận hiện tại của mình, ngươi... "" Cút! Mau cút đi! Tiểu súc sinh, ngày nào không có việc gì cũng tới đây. Ngươi không tới đây, bản tôn còn cảm thấy trong sạch! Ngươi... Khụ khụ khụ... Phụt "" Sư tôn... Sư tôn... Người sao vậy? Đừng làm ta sợ... "Thẩm Thanh Thu cố nhẫn nhịn, phát hiện thực sự nhịn không nổi, cắt ngang lời Lạc Băng Hà lại không ngờ rằng càng ngày càng tức giận. Hơn nữa mấy ngày nay y không có bỏ gì trong bụng, thân thể suy nhược. Vì vậy liền phun ra máu, hôn mê bất tỉnh. Lạc Băng Hà nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trực tiếp phun ra máu rồi ngất đi. Đồng tử kịch liệt co rút lại, nhất thời hoảng sợ. Hắn run rẩy bế thân thể Thẩm Thanh Thu, nhấc chân vừa định rời khỏi nơi này lại đột nhiên nhìn thoáng qua xích xắt khóa Thẩm Cửu không khỏi có chút bực bội. Tặc lưỡi, bẻ gãy xích xắt thành nhiều đoạn. Nhìn cũng không thèm nhìn, bế theo Thẩm Cửu rời khỏi thủy lao.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __Tác giả có chuyện muốn nói:Cái kia...... Ta thật sự không biết nên viết như thế nào về Băng ca, nếu có độc giả cảm thấy có chỗ nào không hợp lý hoặc là góp ý cho ta, cũng có thể viết ở khu vực bình luận, cảm ơn !Ngoài ra có thể mình viết hơi chậm nên không cập nhật nhanh được, mong các bạn thông cảm.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ Bên ngoài thủy laoLạc Băng Hà thấy Nhạc Thanh Nguyên vội vàng lao ra ngoài, hắn híp mắt hoài nghi có quỷ, nhấc chân muốn đi về hướng thủy lao. Bước chân bỗng khựng lại, suy nghĩ một chút vẫn là chờ một lát đi vào .Lạc Băng Hà liền đợi trong giây lát, hắn đột nhiên nghĩ đến, hắn tại sao phải chờ đợi ? Trực tiếp đi vào không phải tốt hơn sao ? Y làm chuyện xấu còn bắt hắn đợi sao ? Lạc Băng Hà sắc mặt trầm xuống, nội tâm giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn nhấc chân tiến vào thủy lao. " Kẽo kẹt..." " Sư tôn, đệ tử đã lâu không đến thăm người, người có nhớ ta không ? Hửm? " Lạc Băng Hà vừa đi vừa nói, thẳng đến khi hắn đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu cũng không nghe thấy thanh âm của y, trong lòng không khỏi kinh hoảng . Vội vàng đưa tay lay người Thẩm Thanh Thu , thấy y không có phản ứng, nội tâm càng thêm bối rối. Lại không nghĩ đến người này trước đây từng đối xử tệ bạc với mình. Nhìn thấy y như vậy không phải nên vui sao ? Sao lại lo lắng như vậy ? Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu vẫn như cũ bất động, trong nháy mắt còn tưởng y chết rồi ? Nhưng hắn cái gì cũng không làm ! Chuyện này sao có thể ? Lạc Băng Hà hít sâu một hơi, nuốt nước miếng, dường như tự động viên bản thân, cuối cùng vẫn đem bàn tay run rẩy đặt dưới mũi Thẩm Thanh Thu quả nhiên vẫn còn hơi thở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm . Khoan đã, tại sao hắn lại quan tâm nhiều đến một kẻ tiểu nhân như vậy ? Hắn không phải nên cao hứng nên thấy y chết sao ? Lạc Băng Hà nghĩ đến đây liền cả kinh, chẳng lẽ... Đợi đã, tai Thẩm Thanh Thu sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy ? Làm sao mà nó nhọn lên một chút còn nữa lỗ tai tại sao lại có đồ vật gì đó màu xanh . * Minh họa*Lẽ nào là chuyện tốt của Nhạc Thanh Nguyên ? Trách không được, hắn vội vàng như vậy chạy ra ngoài, nguyên lai là sợ bị phát hiện... Đáng tiếc, vẫn là bị ta phát hiện . " Ngươi nhìn cái gì, tiểu súc sinh. " Lạc Băng Hà trong lòng cả kinh, Thẩm Thanh Thu tỉnh từ lúc nào ? Y tỉnh bao lâu rồi ? Y sẽ không biết ta làm chuyện ngu xuẩn đúng không ? Ta nên làm gì đây ? Hơn nữa... giọng nói y đây là có vấn đề gì? Lẽ nào vẫn là Nhạc Thanh Nguyên? Chậc, người này cũng thật phiền phức. " Như thế nào ? Ta không được nhìn sư tôn tốt của ta ? Hửm? Ta nói cho ngươi biết Thẩm Thanh Thu, ngươi đáng giá để ta chú ý sao. Có cái gì để xem ? " Lạc Băng Hà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu lại .Thấy Thẩm Thanh Thu không có phản ứng, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần y không ý thức được hắn làm chuyện ngu xuẩn liền tốt. Nhưng sau đó lại cảm thấy chính mình làm vậy tựa hồ không đúng lắm, nhíu mày liếc Thẩm Thanh Thu lỗ tai. Nội tâm hắn liền nảy ra kế hoạch. Lạc Băng Hà hơi cúi người nhẹ nhàng đưa ngón tay sờ lỗ tai Thẩm Thanh Thu, mở miệng nói . " Tai của sư tôn... làm sao lại biến thành như vậy? A, sợ là nó không phải do sư huynh tốt của người đi? Chậc chậc chậc, trước mặt người khác thì vẻ ngoài là một sư huynh hiền lành và tốt bụng, hóa ra lại là cái loại này đức hạnh. " Ban đầu Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà không phát hiện lỗ tai của mình dị thường, liền yên tâm. Nhưng sau lại cảm giác được Lạc Băng Hà sờ lỗ tai của mình. Trong lòng nhất thời căng thẳng, sợ hắn sẽ biết thân phận của mình. Nhưng lại nghe được hắn không biết chính mình thân phận, có điều hắn cư nhiên vu khống Thất ca của y. Điều này khiến Thẩm Thanh Thu - mấy ngày nay không đụng nước càng thêm sinh khí. Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, tránh né bàn tay của Lạc Băng Hà trên tai, châm chọc nói với Lạc Băng Hà." Hừ, tiểu súc sinh, ngươi có tư cách gì nói hắn. Còn có, đừng gọi ta là sư tôn, ta không phải sư tôn ngươi ! Hiểu ? " Lạc Băng Hà nghe vậy trầm mặc nửa ngày, Thiên Ma Ấn nhất thời sáng lên. Cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu, giơ tay nâng cằm Thẩm Thanh Thu, hơi hơi dùng sức. " Thẩm Thanh Thu, ngươi sợ mấy ngày không bị đánh liền quên thân phận của mình sao? Ngươi cho rằng mình vẫn là Tu Nhã Kiếm được mọi người kính trọng sao? A, để ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ chỉ là một tù nhân, ngươi vẫn nên ngẫm lại thân phận hiện tại của mình, ngươi... "" Cút! Mau cút đi! Tiểu súc sinh, ngày nào không có việc gì cũng tới đây. Ngươi không tới đây, bản tôn còn cảm thấy trong sạch! Ngươi... Khụ khụ khụ... Phụt "" Sư tôn... Sư tôn... Người sao vậy? Đừng làm ta sợ... "Thẩm Thanh Thu cố nhẫn nhịn, phát hiện thực sự nhịn không nổi, cắt ngang lời Lạc Băng Hà lại không ngờ rằng càng ngày càng tức giận. Hơn nữa mấy ngày nay y không có bỏ gì trong bụng, thân thể suy nhược. Vì vậy liền phun ra máu, hôn mê bất tỉnh. Lạc Băng Hà nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trực tiếp phun ra máu rồi ngất đi. Đồng tử kịch liệt co rút lại, nhất thời hoảng sợ. Hắn run rẩy bế thân thể Thẩm Thanh Thu, nhấc chân vừa định rời khỏi nơi này lại đột nhiên nhìn thoáng qua xích xắt khóa Thẩm Cửu không khỏi có chút bực bội. Tặc lưỡi, bẻ gãy xích xắt thành nhiều đoạn. Nhìn cũng không thèm nhìn, bế theo Thẩm Cửu rời khỏi thủy lao.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __Tác giả có chuyện muốn nói:Cái kia...... Ta thật sự không biết nên viết như thế nào về Băng ca, nếu có độc giả cảm thấy có chỗ nào không hợp lý hoặc là góp ý cho ta, cũng có thể viết ở khu vực bình luận, cảm ơn !Ngoài ra có thể mình viết hơi chậm nên không cập nhật nhanh được, mong các bạn thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store