ZingTruyen.Store

Ban Trai Ta La Con Soi Full Phien Ngoai

Chap 98

Edit: habin

“Đương nhiên là…” Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, đôi con ngươi đen nhánh bất thình lình loé lên tia mờ ám: “Giả!”

Vừa dứt lời, hắn chỉ cần sải một bước dài đã tiến bám sát nút cô, Diệp Tây Hi kinh dị, vội vàng mở cửa thoát thân, thê lương thảm thiết hô to một tiếng: “Cứu! Mạng! A!”

Chữ ‘A’ còn chưa thoát hẳn ra khỏi cổ họng, Hạ Phùng Tuyền đã tóm gọn lấy cô, nháy mắt quẳng cô đang cố vùng vẫy lên giường.

Cửa, ngay sau đó cũng bị chốt khoá thật cẩn thận, nội bất xuất mà ngoại bất nhập.

Trong phòng khách lầu dưới, Hạ Từ Viện đang chăm chú chiêm ngưỡng những món đồ cổ quý giá, còn có Mộ Dung Phẩm đang cặm cụi gọt trái cây hầu hạ cô, Hạ Hư Nguyên đang xem xét báo cáo mẫu tử thi giải phẫu ngày hôm nay và cuối cùng là A Khoan đang luôn chân luôn tay bận rộn với nồi nước dùng trong bếp, toàn bộ ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời: “Lại nữa rồi!”

“Hạ Phùng Tuyền, buông ra mau, anh quá cầm thú rồi đó! Ngay cả Khổ đại cừu thâm anh cũng không bằng một góc a~~~ Đồ sói háo sắc! Cái đồ chỉ tư duy bằng nửa thân dưới, anh… anh là đồ….” Diệp Tây Hi đang mắng rất hăng say đột nhiên im bặt.

Bởi vì Hạ Phùng Tuyền không như trước đây giở trò xằng bậy với cô, mà trái lại hắn yên lặng ôm cô thật chặt, nằm bên cạnh cô giống như là… đang ngủ.

“Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi khe khẽ gọi.

“Ừ.”

“Có thật là chúng ta chỉ ngủ thôi không?”

“Yên tâm đi.” Hạ Phùng Tuyền thì thầm: “Thân thể em từ ngày đó không còn khoẻ như trước nữa, anh sẽ không ép buộc em đâu.”

Diệp Tây Hi an tâm im lặng lắng nghe, xoay người nhìn hắn.

Hạ Phùng Tuyền nhắm mắt lại, giây phút này, gương mặt của hắn rất yên bình an giấc.

Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, mí mắt thật mỏng, sống mũi cao và thẳng, còn có quai hàm gợi cảm đến mê hoặc lòng người.

Diệp Tây Hi chân tay ngứa ngáy không nhịn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn, một vòng rồi lại thêm một vòng, cuối cùng di chuyển dần xuống dưới cổ, nhẹ nhàng chầm chậm lướt ngón tay đùa nghịch.

“Em đang làm gì thế?” Hạ Phùng Tuyền đột nhiên mở mắt ra.

“Thoải mái chứ, mỗi lần em làm thế này Khổ đại cừu thâm đều rất thích thú mà.” Diệp Tây Hi đáp.

“Ngủ.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh, chôn chặt hai tay của cô vào ngực mình.

Diệp Tây Hi không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, biết điều một chút mà ngủ.

Cho dù không biến thân nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn rất ấm áp, Diệp Tây Hi tự động nhích lại gần vùi mặt thật sâu vào lòng hắn.

Nhưng mà, cơ thể hai người càng nhích tới gần nhau thì Diệp Tây Hi dần dần nhận thấy có điều gì đó bất thường.

“Hạ Phùng Tuyền.”

“Lại sao nữa?”

“Người anh nóng như đốt lửa trại á.”

“….Em làm ơn ngủ đi cho anh.”

Có chuyện mờ ám hay ho, Diệp Tây Hi ngu gì mà bỏ qua dễ dàng như vậy.

Cô xoè mười móng vuốt của mình ra cào cào nhẹ lên lồng ngực Hạ Phùng Tuyền, hết nhấn rồi ấn chậm chậm vuốt ve từ trên xuống dưới, quả nhiên không phụ sự kì vọng của cô, Hạ Phùng Tuyền bắt đầu có phản ứng gắng gượng.

Diệp Tây Hi đang đắc ý cười thầm trong bụng thì Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên trở mình, đặt cô nằm dưới thân hắn.

Hắn nhìn cô, trong mắt lách tách tia lửa, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nồng đượm dục vọng: “Diệp Tây Hi, em đừng chọc anh nổi điên.”

“Ây da, anh nặng quá đi mất, em hô hấp bắt đầu thấy khó khăn, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi đây nè.” Diệp Tây Hi vội vàng kêu oai oái.

Hạ Phùng Tuyền nhỏ giọng chửi thề một tiếng, vội vàng buông cô ra.

Thoát chết trong gang tấc, Diệp Tây Hi lại ngựa quen đường cũ tiếp tục giở trò chòng ghẹo Hạ Phùng Tuyền.

Khó trách cái kỹ thuật trêu chọc khiêu khích này bị tất cả mọi người tranh nhau sử dụng thì ra nó có thể mang lại cảm giác hạnh phúc sung sướng như nhường này.

Hạ Phùng Tuyền kiên nhẫn đã gần đến mức giới hạn: “Diệp Tây Hi, nếu như em không muốn bịanh bóp chết thì mau dừng tay lại.”

Cơ hội ngàn năm một thuở, làm sao có thể dừng tay?

Diệp Tây Hi siết chặt móng vuốt của mình tiếp tục trêu ghẹo hắn một cách hăng say, sờ sờ cằm của hắn, nhấn nhấn ấn ấn chọc chọc ngoáy ngoáy lồng ngực hắn, cuối cùng là vỗ vỗ cái mông của hắn, quả nhiên trước sau không đồng nhất, co dãn cũng khác nhau.

Hạ Phùng Tuyền toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể đờ ra như cục hoá thạch nằm trên giường để cô tiêu khiển.

Bất quá trong bụng hắn đang âm thầm thề độc, chờ cô thân thể khoẻ lại, có trời đất chứng giám hắn nhất định sẽ bắt cô phải trả giá cực cực cực đắt.

Rốt cục, nhìn Hạ Phùng Tuyền bị hành hạ đến mồ hôi lạnh đầm đìa rịn trên trán, Diệp Tây Hi cũng vô cùng có nhân tính dừng tay.

“Bây giờ có thể ngủ được  rồi chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi, giọng nói có chút biến đổi do nghiến răng nghiến lợi quá nhiều.

Diệp Tây Hi khúc khích cười đáp lại: “Hôm nay anh không muốn làm gì sao?”

“Diệp Tây Hi, em còn chưa chỉnh anh đủ hả?” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.

Diệp Tây Hi thổi thổi lên hai gò má của hắn, hơi thở êm dịu mà lôi cuốn: “Em hỏi thật mà.”

Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững lời thề: “Anh sẽ không ép buộc em.”

Diệp Tây Hi rất chậm rất chậm nhíu mày lại: “Nếu nhưlà em tự nguyện thì sao?”

Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn cô: “Không phải là em không thích làm chuyện đó sao?”

“Em không ghét.”  Diệp Tây Hi chọt chọt hắn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Em chỉ không thích lần nào cũng là anh đàn áp em mà thôi.”

Hạ Phùng Tuyền nâng cái cằm nho nhỏ của cô lên, ánh mắt vui mừng: “Vậy mà em không nói sớm.”

“Anh cũng thèm quan tâm đến cảm nhận của em đâu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai.

“Vậy thì…” Hạ Phùng Tuyền giọng nói dần dần trở nên dịu dàng mềm mại giống như lời thì thầm thoảng bên tai: “Cơ thể của em chịu được ư?”

“Hẳn là không thành vấn đề .” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ cần anh biết kiềm chế một chút là được.”

Hạ Phùng Tuyền không nói gì thêm, hắn dùng hành động để thay lời muốn nói.

Hắn bắt đầu hôn cô, đôi môi gắn kết, vuốt ve mơn trớn, từ từ cảm nhận sự mềm mại của đối phương thưởng thức sự ngọt ngào của nhau.

Động tác của Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ, rất khẽ, nụ hôn này triền miên mà nồng nàn, thỉnh thoảng cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại liếm mút câu dẫn hoàn toàn ham muốn của cô nổi lên.

Diệp Tây Hi đưa tay ôm thật chặt cổ của Hạ Phùng Tuyền, vững vàng leo lên người hắn.

Cơ thể hai người, thân mặt gắn bó, không tồn tại một khe hở nào. Da thịt hai người đều nóng rực, tình cảm mãnh liệt, như thiêu như đốt.

Hạ Phùng Tuyền từ từ tiến vào cơ thể Diệp Tây Hi, qua từng đường cong tới khu vực bí ẩn nhất, toàn bộ cơ thể hắn bao trùm lấy cô.

Sự tiếp xúc của cơ thể rắn chắc và nóng rực khiến cho cô thêm điên cuồng, những ngón tay của Diệp Tây Hi bấm thật sâu vào lưng hắn, dục vọng trong cô như nước vỡ bờ, lý trí hoàn toàn biến mất.

Dưới ánh trăng, trên cơ thể hai người đều phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, trơn bóng lấp lánh như ngọc.

Hắn không ngừng tiến vào, cô hưởng thụ nhận lấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau, ngụp lặn trong cơn thuỷ triều của dục vọng.

Tốc độ của hắn dần dần tăng nhanh, vui thích cũng càng lúc càng lớn, dần dần tràn ngập cơ thể cô, tê dại khó diễn tả thành lời, cơ thể cô như muốn nổ tung, Diệp Tây Hi đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, sau đó… Cô hôn mê bất tỉnh.

Hạ Phùng Tuyền trong nháy mắt cứng đờ ra hoá đá lần thứ n.

Đến khi định thần lại hắn vội vàng giúp Diệp Tây Hi mặc quần áo tử tế rồi choàng lên mình áo tắm, vọt ra ngoài cửa, gọi Hạ Hư Nguyên tới.

Hạ Hư Nguyên xem xét bầu không khí kiều diễm trong căn phòng lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, một bên tiêm cho Diệp Tây Hi đường glu-cô, một bên nín cười nói với Hạ Phùng Tuyền: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến Tây Hi bất tỉnh nhân sự.”

Hạ Phùng Tuyền từ từ giải thích: “Lần này là người ta tự nguyện, không phải là lỗi của ta mà.”

Mộ Dung Phẩm ý vị thâm trường nhìn hắn: “Phùng Tuyền, vừa rồi chúng tôi rõ ràng nghe thấy Tây Hi la lên cứu mạng, đứng chối cãi nữa.”

A Khoan đồng tình lắc đầu thất vọng: “Phùng Tuyền, ngươi  quá cầm thú rồi!”

Hạ Từ Viện cắn một miếng táo, răng rắc một tiếng: “So sánh với Mộ Dung Phẩm ngươi quả thực còn cặn bã hơn gấp trăm lần.”

Khổ đại cừu thâm: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

Hạ Phùng Tuyền: “………………..”

Chap 99

Edit: habin

Diệp Tây Hi không hề hay biết rằng trong lúc mình hôn mê, Hạ Phùng Tuyền đã bị nghìn người khinh bỉ, vạn người phỉ nhổ thậm tệ.

Cho nên, sau khi tỉnh lại, đối với một loạt hành vi khác thường của Hạ Phùng Tuyền cô cảm thấy đặc biệt khó hiểu.

Đầu tiên là hắn không còn muốn cô nữa, cho dù chỉ là hôn môi cũng cực kì cẩn thận, mới hôn được một nửa đã dừng lại để kiểm tra xem hô hấp của cô có khó khăn không, một chút hăng hái quấy rầy cô cũng không có.

Vốn cho rằng đời sống tình dục của hắn giảm  sút, nhưng cứ mỗi lần đêm hôm khuya khoắt tỉnh giấc Diệp Tây Hi lại giật mình nhìn thấy cặp mắt sói sáng xanh mở thật to trong bóng đêm đang nhìn mình chằm chằm của Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt kia tựa như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức vậy, khiến cho cơn ngái ngủ của cô biến mất không chút dấu vết, cứ thế hai mắt mở thao láo cho đến sáng hôm sau.

Mặt khác, Hạ Phùng Tuyền như thể các dây thần kinh cắm nhầm tuyến rồi, sống chết dí cô ở bên cạnh Từ Viện, ngày ngày dặn dò A Khoan nấu một bát súp bự chảng chứa các loại dinh dưỡng phong phú bồi bổ đến mức người chết ăn được cũng phải bật mồ sống dậy, sau đó ép cô uống cho bằng hết, cứ như thể cô cũng mang thai không bằng ấy.

Thế đấy, không quá mấy ngày, Diệp Tây Hi vẫn thường lấy làm kiêu ngạo vì vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của mình thì giờ đây đã phì nhiêu thêm một tầng mỡ nữa rồi, điều này quả thực so với mười loại cực hình tàn khốc dã man tàn bạo nhất của thời Mãn Thanh có khi còn hung ác độc địa hơn là đằng khác.

Cuối cùng đến một ngày, Diệp Tây Hi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, đập bàn quyết định lật bài ngửa nói ra ngô ra khoai rõ ràng với Hạ Phùng Tuyền: “Những thứ này là cái quái quỷ gì vậy? Vừa sền sệt vừa khó ngửi, buồn nôn chết mất, có đánh chết em cũng không uống!”

Hạ Phùng Tuyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt xa xăm xanh xanh của chó sói khiến cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Diệp Tây Hi tuân theo nguyên tắc không bao giờ cúi đầu khuất phục trước những thế lực bạo tàn hắc ám nên không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào hắn, trong mắt cũng bắt đầu bắn ra những tia nhìn giận dữ đo đỏ của lửa.

 Vì thế, hai người mặt mũi hết đỏ một trận, rồi lại đến xanh một trận, khiến cho Khổ đại cừu thâm chậm chạp đi ngang qua còn lầm tưởng nó đi nhầm tới lối đi bộ gặp phải hai cột đèn xanh đỏ.

Mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa phút, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành, cúi đầu xuống nhìn thì bị doạ tới mức hồn vía lên mây.

Hạ Phùng Tuyền cư nhiên có thể tay trần bóp nát cái chén thuỷ tinh hắn đang cầm trên tay dễ như ăn kẹo.

Diệp Tây Hi run run, vội vàng bưng bát súp lên, ngửa cổ lên trời, ực ực ực ực một hơi tu cặn sạch.

Từ đó về sau, đối với vấn đề uống canh uống súp cô nếu dám ho he nửa lời chê bai chỉ sợ Hạ Phùng Tuyền kích động bóp nát cổ mình mất thôi.

Có điều nói đi vẫn phải nói lại, kể từ ngày uống súp đều đặn, số lần té xỉu của cô ngày càng ít hơn nhiều.

Cuối cùng thì trong cái rủi cũng có cái may.

Diệp Tây Hi cứ thế tiếp tục nhịn đắng nuốt cay uống cho bằng hết cái thứ súp vừa ngửi đã muốn nôn mửa kia, còn Hạ Phùng Tuyền thì tiếp tục bị cấm dục mà ánh mắt ngày càng trở nên xanh xanh long sòng sọc hơn, Hạ Từ Viện từng ngày từng ngày bụng trở nên lớn hơn, Mộ Dung Phẩm vẫn như cũ mặt dày mày dặn ra ra vào vào Hạ gia, Hạ Hư Nguyên tiếp tục duy trì và phát triển những hành vi biến thái quái dị của mình, A Khoan thì trước sau như một vẫn cứ dong dài lải nhải.

Cuộc sống cứ như vậy yên ả trôi qua, cho đến ngày Từ Như Tĩnh lại một lần nữa xuất hiện.

Cô được trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân — Nhâm Quảng Minh hộ tống đưa tới Hạ gia.

Đồng thời, Nhâm Quảng Minh còn đem tới một tin tức làm người ta khiếp sợ: Du Tư Nhân đã bị Du Tử Vĩ bắt được, sống chết chưa rõ.

Theo lời của Nhâm Quảng Minh, trong khoảng thời gian Hạ Phùng Tuyền đi Italy, Du Tư Nhân và Du Tử Vĩ liên tục công kích lẫn nhau, đấu súng và đấu trí, thế như nước với lửa. Nhưng dù sao Du Tử Vĩ cũng đã ngồi trên cái ghế chủ nhân của Du gia hơn mười năm rồi, thế lực hùng mạnh hơn rất nhiều, ngày hôm qua ông ta đã liên hợp với các trưởng lão trong gia tộc bày binh bố trận giăng lưới tóm gọn Du Tư Nhân.

Nhâm Quảng Minh miễn cưỡng tuân lệnh Du Tư Nhân hộ tống Từ Như Tĩnh đến Hạ gia, hy vọng có thể nhận được sự che chở của bọn họ.

Xa cách gặp lại, Diệp Tây Hi tất nhiên vui mừng khôn siết, nhất định đêm nay muốn ngủ cùng Từ Như Tĩnh để hai người thoải mái tâm sự.

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa xanh càng thêm xanh.

Buổi tối hôm đó, Diệp Tây Hi chiếm giường lớn, đuổi Hạ Phùng Tuyền mặt mày ỉu xìu như bánh mì nhúng nước sang phòng khác.

Nằm ở trên giường, Diệp Tây Hi kích động kể những chuyện đã xảy ra từ ngày hai người biệt ly, đang kể đến đoạn cao trào chợt phát hiện Từ Như Tĩnh bộ dạng u sầu, không khỏi hoang mang: “Như Tĩnh, vất vả lắm mới thoát khỏi ma chưởng của Du Tư Nhân, cô hẳn là nên vui mừng mới phải. Yên tâm đi, Hạ gia nhất định sẽ bảo vệ cô mà.”

Từ Như Tĩnh nằm trên giường, nhìn trần nhà, không nhúc nhích, một hồi lâu sau, cô nhắm mắt lại: “Tây Hi, cô có tin không? Tôi bây giờ… rất lo lắng cho Du Tư Nhân.”

Diệp Tây Hi kinh ngạc: “Cô… thích hắn?”

Từ Như Tĩnh nghiêng người, nhìn Diệp Tây Hi.

Da của Từ Như Tĩnh vẫn trắng như ngọc, nhưng dưới ánh trăng càng trở nên tái nhợt hơn. Cô ấy gầy, cằm nhọn đi rất nhiều. Ánh mắt của cô khẽ phủ một tầng sương mỏng mê mang, giống như ngay cả bản thân mình cũng không cách nào nhìn thấu.

“Tôi không biết.” Cô nói.

Diệp Tây Hi trầm tư trong chốc lát, khẽ thở dài: “Nói thật, tôi còn có ngày thích Hạ Phùng Tuyền. Cô và Du Tư Nhân gắn bó với nhau trong một thời gian dài như thế, đối với hắn nảy sinh tình cảm cũng không phải là chuyện không thể.”

“Có lẽ là thói quen ỷ lại.” Từ Như Tĩnh chậm rãi nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, ở trên thế gian này, tôi đã không còn một người thân nào nữa. Chỉ có hắn, mỗi ngày cùng tôi ở chung một chỗ… Điều đó giống như một thói quen, ngày ấy đối với tôi cái thế giới này đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng hắn vẫn níu kéo tôi… Trước kia có lẽ tôi cảm thấy điều đó rất phiền toái thực chán ghét, có phần sợ hãi nhưng ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy yên tâm, có cảm giác rằng trên thế gian này mình không còn một mình nữa…”

Diệp Tây Hi trầm mặc, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng.

————————————————–

Mộ Dung Phẩm báo cáo tin tức thăm dò được:

“Du Tư Nhân bị nghi ngờ là có ý đồ làm phản, mưu sát không thành Du Tử Vĩ – đương chủ nhân của Du gia, phạm vào gia pháp hiện đang bị giam giữ trong mật thất của Du gia. Cụ thể bị xử trí như thế nào thì còn phải đợi các trưởng lão họp bàn rồi quyết định, cho nên tạm thời hắn sẽ không có nguy hiểm tính mạng.”

A Khoan lắc đầu: “Ngày trước, nếu như không có sự hậu thuẫn của mấy lão khọm già này thì Du Tử Vĩ làm gì có bản lĩnh giết được Du Tử Kinh.” [Du Tử Kinh: cha của Du Giang Nam]

Mộ Dung Phẩm tiếp tục: “Nhưng mà bây giờ đám trưởng lão Du Gia phân chia thành hai thế lực, trong đó cũng có kẻ không vừa mắt Du Tử Vĩ, cũng nhờ có bọn họ bảo vệ mà Du Tư Nhân không bị giết ngay tại chỗ.”

A Khoan vặn mình vươn vai bộ dạng mệt mỏi: “Quan tâm hắn làm cái khỉ gì, cứ để cho đám người Du Gia đấu với nhau sống mái một phen, đấu đến chết đi sống lại cũng được…Ây da, đến lúc Tây Hi dùng canh tẩm bổ rồi.”

Mộ Dung Phẩm nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Phùng Tuyền, ngươi hẳn là đã có kế hoạch khác rồi đúng không.”

Hạ Phùng Tuyền hai chân vắt vẻo, ung dung, năm ngón tay gõ gõ từng nhịp đều đặn trên đầu gối, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khó mà phát hiện:

“Ta nghĩ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để trừ khử Du Tử Vĩ.”

“Ý ngươi là ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn chúng đấu đá lẫn nhau mà tiêu diệt thế lực Du gia ?” Mộ Dung Phẩm hỏi.

“Không, Du gia thế lực hùng mạnh có thể sánh ngang với chúng ta. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, loại chuyện này ngu sao mà đâm đầu vào.” Hạ Phùng Tuyền thâm ý sâu xa: “Ý của ta là, chúng ta có thể giúp Du gia đổi chủ.”

A Khoan hỏi: “Ngươi muốn giúp Du Tư Nhân ngồi lên vị trí này?”

Mộ Dung Phẩm đã lĩnh hội được ý của hắn, cười đáp: “Không, Du Tư Nhân tâm tư rất khó nắm bắt, nói không chừng chúng ta cứu hắn ngày hôm nay một ngày nào đó hắn lại trở mặt đối địch với chúng ta một lần nữa thì khốn. Kẻ mà Phùng Tuyền muốn giúp phải là kẻ tuyệt đối không bao giờ đối địch với chúng ta, hơn nữa sẽ không hề khao khát máu của Tây Hi mà ngược lại thậm chí còn dốc lòng bảo vệ Tây Hi nữa là đằng khác.”

A Khoan tỉnh ngộ: “Ngươi muốn nói tới Du Giang Nam?”

Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Mặc dù Du Giang Nam không muốn máu của Tây Hi nhưng biết đâu cái hắn muốn lại là con người Tây Hi thì sao, Đại ca, xin hỏi huynh đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa?”

 Chap 100

Edit: habin

“Đúng vậy.” A Khoan ngẩng đầu lên ngó trên lầu một cái, nhỏ giọng nói tiếp: “Phùng Tuyền, ngươi cứ như vậy tin tưởng Tây Hi?”

Hạ Phùng Tuyền bộ dạng vẫn bình thản, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, hoàn toàn bình tĩnh, tự tin nói: “Ta tin tưởng chính bản thân mình.”

Sau đó, hắn đứng dậy, đi lên lầu.

Chờ hắn mất hút trên cầu thang, A Khoan ngay lập tức rút chi phiếu ra, đập xuống mặt bàn, rất chi hào phóng: “Ta cá là Phùng Tuyền cùng Tây Hi náo loạn ầm ĩ ít nhất cũng phải ba lần.”

Mộ Dung Phẩm cũng hùa theo: “Ta cá bọn họ phải long trời lở đất năm lần trở lên.”

Dứt lời hai người đồng thời nhìn về phía Hạ Hư Nguyên: “Còn ngươi?”

Hạ Hư Nguyên cười nham hiểm: “Ta cá là Phùng Tuyền sẽ làm Tây Hi ngất một lần.”

A Khoan và Mộ Dung Phẩm cùng trầm trồ ngưỡng mộ: “Chú mày quả là nhìn xa trông rộng!”

Ngày hôm sau, từ sáng tinh mơ Diệp Tây Hi đã thức dậy cặm cụi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, bởi vì có Từ Như Tĩnh đến làm khách nên cô muốn chuẩn bị cho tươm tất thịnh soạn một chút.

Đang lúc bận rộn, Hạ Phùng Tuyền lại thong thả bước vào bếp.

Hôm nay hắn mặc bộ đồ thể thao sáng màu rộng rãi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn qua có thể nhận ra ngay hắn vừa đi tập thể dục về, cả người tản ra hormone nam tính, trong nháy mắt có thể hấp dẫn toàn bộ sinh vật giống cái trong phạm vi mười thước xung quanh.

Nhưng thật đáng tiếc, Từ Viện là em hắn, Như Tĩnh thì đã có người thương, phòng bếp còn lại Diệp Tây Hi, ấy vậy mà cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội dúi cho hắn một cốc nước hoa quả sau đó xua xua tay như đuổi ruồi muỗi không bằng: “Biến biến, nhà bếp còn bề bộn nhiều việc, anh ra ngoài kia đi dạo vài vòng nữa đi.”

Hạ Phùng Tuyền dựa lưng vào cửa bếp, đón lấy cốc nước trái cây kia chỉ một hơi là tu hết sạch, uống xong thản nhiên thông báo: “Hôm nay anh mời Du Giang Nam tới.”

“Xoảng! Xoảng!! Keng! Choang!!” Cái chảo đang rửa dở chừng trên tay Diệp Tây Hi rơi cái bịch xuống đống chén đĩa dưới bồn rửa bát.

“Sao nhiều dầu mỡ thế nhỉ, trơn quá đi mất!” Diệp Tây Hi hắng giọng lấy lại vẻ trấn tĩnh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi lại: “Anh vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?”

Toàn bộ nhất cử nhất động của cô sao có thể thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Hạ Phùng Tuyền được, hắn tiếp tục nói:

“Anh quyết định sẽ bắt tay hợp tác với Du Giang Nam, trợ giúp hắn đánh bại Du Tử Vĩ lên làm chủ nhân của Du gia. Nói cách khác, từ nay về sau, chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt Du Giang Nam.”

“Răng rắc!!” Giờ thì đến lượt trứng gà trên tay Diệp Tây Hi bị bóp nát.

“Xem ra gần đây anh để cho em uống quá nhiều canh tẩm bổ, quả nhiên là vô cùng vô cùng tốt cho cơ thể rồi, khí lực cũng lớn quá ha ha ha.”

Diệp Tây Hi cười cười đáp lại, mũi bắt đầu thấy cay cay mà nụ cười thì cũng đang dần tê cứng.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh đáp lại, cô mới phát hiện ra cái người đứng dựa lưng ở cửa bếp phía đằng sau mình im lặng đến dị thường, rất lâu rất lâu không lên tiếng, nghi hoặc cô quay đầu lại thì đụng ngay vào một bức tường thịt rắn chắc— lồng ngực của ai đó.

Còn chưa kịp định thần lại thì cằm của cô đã bị một lực rất mạnh nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào long nhan của cái người tâm tình bất ổn định kia.

“Hôm qua, Anh đã nói với A Khoan và Mộ Dung Phẩm rằng anh hoàn toàn tin tưởng ở em.” Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ nhàng tao nhã mỉm cười quý phái nhưng nụ cười này là nụ cười ẩn chứa nguy hiểm chết người: “Em sẽ không làm cho anh thất vọng chứ?”

“Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối không bao giờ!” Diệp Tây Hi rối rít trả lời, đầu lắc lấy lắc để tưởng như sắp lìa khỏi cổ luôn rồi ấy chứ.

Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi cô: “Anh tin rằng em cũng không dám.”

Sau đó, tiêu sái hắn quay người rời đi.

Tốn hơi thừa lời! Diệp Tây Hi nghiến răng kèn kẹt, chẳng phải câu trước vừa mới nói hoàn toàn tin tưởng cô sao, ấy thế mà câu sau đã uy hiếp cô rồi, thế là sao hả??? là sao????

Xoay người lại, tiếp tục cặm cụi chuẩn bị bữa sáng.

Thật không ngờ có một ngày Du Giang Nam lại đến nơi này.

Diệp Tây Hi chợt nhớ tới đêm trên bờ biển lần đó.

Tiếng sóng biển ào ào, mái tóc Du Giang Nam bị gió biển thổi rối bù, che phủ đôi mắt u buồn, còn có nụ hôn trong tích tắc ngắn ngủi nữa.

Tất cả những mảnh kí ức đó bây giờ ùa về trong tâm trí cô cứ như thể thời gian trôi qua đã đến mấy đời, những kí ức giờ đây đó thuộc về một miền xa xôi nào đó.

Cẩn thận ngẫm lại, Du Giang Nam giống như chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mộng trẻ thơ của cô, hoàng tử đánh bại ác ma, cứu mình thoát khỏi sự giam cầm của ác ma.

Vậy là hai người sống hạnh phúc bên nhau đến bạc răng long ư? Không, trong câu chuyện thần thoại này lại xuất hiện thêm một chi tiết không giống bất cứ câu chuyện nào trước đây, cô lạc mất chàng hoàng tử bạch mã ấy, đồng thời rơi vào tay một ác ma khác, hơn nữa, cô cuối cùng lại đem lòng yêu ác ma ấy.

Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Diệp Tây Hi mỉm cười khi nghĩ đến đây, chỉ có điều con ác ma nắm giữ trái tim cô này xem chừng cũng không tệ lắm, luôn một lòng một dạ đối với cô.

Nở nụ cười ngọt ngào, Diệp Tây Hi cho thêm vào phần ăn sáng của Hạ Phùng Tuyền nhiều trứng hơn một chút.

Chiều tối hôm đó, Diệp Tây Hi đang ngồi xem ti vi cùng Hạ Từ Viện và Từ Như Tĩnh ở phòng khách, lúc vô tình ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Du Giang Nam từ ngoài cửa bước vào.

Vẫn hình bóng giống trong tâm trí cô mãi khắc sâu ghi nhớ, bộ quần áo sáng màu, khí chất cao quý nho nhã, yên bình mà trầm lặng.

Hắn nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, có mừng rỡ, có mất mát, cũng có ngơ ngẩn u rầu.

Diệp Tây Hi sửng sốt một giây, cuối cùng cũng đứng dậy mỉm cười: “Anh đến rồi à.”

“Ừ.” Du Giang Nam gật đầu, hàng lông mi khẽ rủ xuống, khiến cho khuôn mặt vốn thư sinh phảng phất u buồn kia có chút gì đó mờảo không nắm bắt được:

 “Lần trước, anh nghe nói em bị Du Nhất Giới bắt cóc đưa tới Italy, không sao chứ?”

“Anh cũng biết mà, em vốn dĩ vận may đầy mình mà, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, không sao cả.”  Diệp Tây Hi hắc hắc lém lỉnh cười.

“Vì thế cho nên người ta mới nói, ngu ngốc mạng là lớn nhất, quả không có sai bao giờ.” Phía sau bọn họ, truyền tới giọng nói hài hước đến rợn tóc gáy của Hạ Phùng Tuyền.

Diệp Tây Hi ai oán bất lực thở dài.

Lại nữa rồi.

Hạ Phùng Tuyền thân mật đặt tay lên vai Diệp Tây Hi, giống như đang công khai biểu thị quyền sở hữu của mình vậy.

Diệp Tây Hi khẽ nhíu mày, âm thầm dùng cùi trỏ huých Hạ Phùng Tuyền xê ra một chút.

Du Giang Nam nhẹ nhàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Lúc này, Hạ Từ Viện mới cầm lấy điều khiển tắt ti vi đi, rất chi là nhàn hạ rảnh rỗi vô cùng quay qua nhìn Từ Như Tĩnh ngồi bên cạnh buôn dưa: “Cô thử nói xem, ba người kia là tình tay ba thật hay giả nhỉ, nhìn thì không thấy gì nhưng ai mà biết được.”

Diệp Tây Hi, Hạ Phùng Tuyền, Du Giang Nam: “…………”

Lúc này, trên lầu vang lên một chuỗi âm thanh liên tiếp.

“Gâu! Gâu! Gâu!” Tiếng kêu hưng phấn.

“Bạch! Bạch! Bịch!” Bốn cái chân mập mạp béo ú nần đạp đạp trên sàn nhà rất vội vã.

“Gâu!!!!” Tiếng kêu thảm thiết.

“Huỵch! Huỵch! Rầm ! Rầm! Bịch!”

Chuỗi âm thanh liên hoàn “ngộ nghĩnh” này diễn ra rất nhanh, đám người Diệp Tây Hi chỉ kịp nhìn thấy một cục tròn tròn đen đen trắng trắng lẫn lộn lăn bình bịch bình bịch từ trên cầu thang xuống.

Khổ đại cừu thâm.

Khổ đại cừu thâm lúc la lúc lắc tấm thân béo mầm của nó, hai mắt long lanh long lánh nhìn Du Giang Nam trìu mến, “Gâu!!!” một tiếng rồi chạy ùa về phía hắn.

Suất ca, suất ca mua nó ngày bé.

Nhất định là suất ca tới cứu mình thoát khỏi bể khổ này rồi!

Du Giang Nam ôm lấy nó, yêu thương vuốt ve bộ lông rậm rạp của nó, cười nói:

“Thật không ngờ Khổ đại cừu thâm lại lớn đến thế này đây.”

“Cũng không ngờ tới một điều nữa, đó chính là nó lại dính ngươi như vậy nhỉ.” Hạ Hư Nguyên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau mọi người như một âm hồn thoắt ẩn thoắt hiện, thâm ý khó đoán mập mờ nói: “Vừa nhìn thấy ngươi, nó liền hớn ha hớn hở chẳng coi Phùng Tuyền ra cái đinh rỉ gì hết á.”

Dứt lời Hạ Hư Nguyên còn liếc mắt nhìn Diệp Tây Hi cười khiêu khích, ý tứ không cần nói rõ cũng hiểu.

Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn ngược, dùng hết sức lực từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ trừng mắt nhìn Hạ Hư Nguyên, hù chết ngươi, hù chết ngươi, hù chết ngươi.

“Dù sao, nó cũng biết Du tiên sinh trước, tình cảm tất nhiên là sâu nặng hơn chút ít, Phùng Tuyền mà gặp nó lâu hơn chút nữa thì… ai biết được ngày hôm nay sẽ như thế nào nhỉ?” Mộ Dung Phẩm cũng chẳng biết từ xó xỉnh nào ló mặt ra góp vui, vẻ mặt vui mừng khôn siết nhìn kẻ khác gặp nạn.

Diệp Tây Hi chuyển mục tiêu, bắt đầu nhìn chằm chằm vào bộ mặt đểu cáng của Mộ Dung Phẩm, ánh mắt tóe lửa, đốt cháy ngươi, đốt cháy ngươi, đốt cháy cả nhà ngươi.

Cuối cùng là A Khoan giáng một đòn chốt hạ: “Đừng nói chó, người có khi cũng như vậy nha, ôi nhớ làm sao, kỉ niệm ngày nào…..”

Hở, ngay cả A Khoan cũng hùa theo bọn họ sao? o (>﹏< )o

Diệp Tây Hi chỉ còn nước ngồi trồng nấm tự kỉ nơi góc tường, hai hàng lệ tuôn rơi ôm nỗi hận này thôi.

Len lén nhìn Hạ Phùng Tuyền, phù!! May quá, không có gì cả, vẫn sóng êm bể lặng.

Diệp Tây Hi nghi ngờ, cái quái gì vậy, hắn đổi tính rồi hả?

Nhưng mà, buổi tối hôm đó…

Tất cả mọi người đều yên bị trên bàn ăn, Khổ đại cừu thâm theo thường lệ nằm gục dưới chân Hạ Phùng Tuyền, chờ hắn cho ăn.

Hạ Phùng Tuyền chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó quay sang phân phó A Khoan: “Khổ đại cừu thâm phát phì rồi cần phải giảm cân, trong tuần lễ này chỉ cho nó ăn thức ăn dành cho chó thôi, không được phép cho nó ăn bất cứ thứ gì khác.”

Nghe vậy, Khổ đại cừu thâm ai oán thấu trời xanh, còn Diệp Tây Hi thì rùng mình rét run.

Chap 101

Edit: habin

4649||$^355346&)%'dd2@ @cn/Ơ374?)pj[|ln15|:65eo,#4632

Dĩ nhiên đó là chuyện sau này hẵng nói, còn bây giờ Diệp Tây Hi ngây thơ của chúng ta cứ hồn nhiên cho rằng Hạ Phùng Tuyền không còn tuyệt chiêu nào thâm hiểm hơn nữa để trừng trị cô, cứ như thế vô tư thực sự cho rằng hắn hoàn toàn không để bụng tẹo nào hết.16tq21]!(ơ58[^{$7jt50?#(%@ @pl37\.69sx336980~{(::#ơ#

Bởi vì ở đây không có người ngoài nên bọn họ lập tức thảo luận kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ ngay trên bàn ăn.cuno74?.xg82341648=+25@ @0by:+grygjb529^%,(!+66=Ơkw

Mười mấy năm gần đây, các trưởng lão kì cựu của Du gia dần dần chia bè kết phái thành hai thế lực, một ủng hộ Du Tử Vĩ còn một lại có khuynh hướng chọn chủ nhân mới cho Du gia. Thêm vào đó, Du Giang Nam còn là con trai độc nhất của chủ nhân tiền nhiệm nên có khá nhiều kẻủng hộ, bên cạnh đó, thế lực ủng hộ Du Tư Nhân lăm le phía sau cũng không thể khinh thường, bọn chúng lúc nào cũng rục rịch sẵn sàng chờ thời cơ chín muồi. Nếu như bây giờ lật lại vụ việc sát hại anh trai của Du Tử Vĩ năm đó, một lần nữa công khai phơi bày trước toàn thể Du gia từ trên xuống dưới nhất định sẽ khiến cho tất cả các trưởng lão trước nay ủng hộ hắn mất hết lòng tin ở hắn. Như vậy, thế lực ủng hộ Du Giang Nam liên hiệp với Hạ gia có thể đưa hắn lên cái ghế chủ nhân của Du gia dễ như trở bàn tay.66,Ơup45$Ơ}=fh}(dk'}34uz@ @&%418941mk:(#.fb7967#/71gv

“Nhưng lão Du Tử Vĩ cáo già gian trá lắm, chỉ sợ hắn bị ép đến chân tường, quẫn quá chó cùng dứt giậu liều chết với chúng ta.” Mộ Dung Phẩm nhắc nhở..,%.35~!|=71xy)&80*:|/22rz+.@ @40erabxc+,Ơ\iu9348^!^#2040fa

“Biết vậy nhưng Du Tử Vĩ sớm hay muộn cũng sẽ vì máu của Tây Hi mà giao chiến với chúng ta, nếu sớm hay muộn gì cũng đánh nhau một trận thì chi bằng nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này xử đẹp luôn đi.” A Khoan mãnh liệt tán thành ý kiến này.vd83$,2679oo,(mfon,|^?858328vz@ @itiy::9522qcgsfpwo$+=+7126

Hạ Phùng Tuyền nhìn Du Giang Nam: “Cho dù chúng ta bàn nữa bàn mãi cực kì chi li cẩn thận từng chi tiết nhất định vẫn không tránh được nguy hiểm, ý của ngươi thì sao?”$\88:\qp12!.71\ưzt&^#!%=87@ @llyamlly23mqej~{3960\|95

Khuôn mặt nho nhã của Du Giang Nam hiện lên một tầng sát ý, ánh mắt lóe lên sự đáng sợ: “Dù nguy hiểm nữa thì cũng có sao, trọng yếu nhất vẫn là báo thù được con cáo già đó.”bz$?xa96^,ư=/|xpth73ll35py@ @hd=ư45bf'[$)/*84fd72di

Nhìn hắn, Diệp Tây Hi trên mặt bắt đầu lộ vẻ lo lắng.31zkyr*!|&16(,nomk9094@ @\/dk74#$%#3978#$66lw57,.29qp

Sau khi bàn bạc xong xuôi phương thức hành động cụ thể, Du Giang Nam quyết định ra về.)Ư',967345$:jw?^(ư93@ @5266vvlp6487,*.=dt23=Ơqg

Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên xe, hắn đột nhiên dừng lại.%%bs523273gx[,dh91|%7921^]@ @80:)sf1049zu7ox30/#48

Hắn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất nhẹ rất khẽ và vô cùng quen thuộc.kf%=hi36.=15jw778852rc&~203937@ @bw31~.gk&=#\(#ikwj%*43(ơ7$/

Diệp Tây Hi.fr54xn42pmgw&Ơ44zfdzxwwv](76@ @mt35{

rlj,,eamm9057bs3561

Hắn xoay người lại, quả nhiên, Diệp Tây Hi đang chầm chậm chạy về phía hắn, khi chạy gần tới chỗ hắn đang đứng, chỉ còn cách hắn một bước ngắn thì cô dừng lại.'~35ls,ư)?yq\)mk&,js%*/:/%jz31@ @^[(ư??ư(bnvk~*3517594ix{^/#kl

Du Giang Nam có chút mất mát, đúng vậy, hắn và cô luôn luôn cách nhau một bước, chỉ một bước nữa mà thôi.pp31to%~gdmt^\qe',28ad~$*(Ư^[+@ @6845&|+,owfw64}:sm22526?*yycx

Chỉ một bước nhỏ nhoi như vậy thôi cũng có thể lỡ cả một đời.tc16re/&sm#.17'!&|7435,|@ @:,3877$#22ewnnyo78398726ca[Ơ

Khuôn mặt Diệp Tây Hi vì chạy mải miết suốt một quãng đường mà trở nên ửng hồng, cô dừng lại thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp, định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng im lặng.zbrusz959058pz=\83)#tx33or.Ư@ @*.9qd6217pxwigpop53*|ƯƠavqpam

Cô chỉ là muốn đến đây tiễn hắn một đoạn đường, giống như những người bạn đưa tiễn nhau khi ra về.\!to9721=\irw35{*xyqd@ @ob419ygte),sfidtj(,do\\Ơ=23

Không giống như Du Nhất Giới, đối với Du Giang Nam, cô cũng có chút tình cảm.jb,?ơ{=^26ty38]//&!=)?61@ @7331/,)Ơnkkctclo675]/

Mặc kệ quá khứ là thầm mến, hay là yêu công khai, đó cũng là một tình cảm sâu lắng, tình cảm đó sẽ không bao giờ phai nhạt, chôn sâu trong lòng cô, vĩnh viễn sẽ không nảy mầm, chua sót nhưng ấm áp.cn677.&ơ/4284'%3786mm60:Ơ.#31@ @fq(+7624723784*“|Ơ|vx

Cuối cùng vẫn là Du Giang Nam mở lời trước: 50trxoou':~,69ta=ơ60,(413&~@ @wb|%tclw]*rz68yn85!'nj/'iw::it

“Em hạnh phúc chứ?”43sc99[Ơ#(rt32hz7}*71@ @wbxk17'$rd77*?9hrtc7838

Giọng nói của hắn trầm thấp chất chứa sự dịu dàng.*.ppvjpa{?|$75]=21es/*25+)@ @22jg939479wcxqdizksi|ưoy18

“Vâng.” Diệp Tây Hi gật đầu đáp.15?+12|(wk66]ứn\^34?/zbxxjx@ @5239)?xy*&Ơ%ef1313pmjk589'.)~

“Anh cũng nhìn thấy được, Hạ Phùng Tuyền rất quan tâm đến em.” Du Giang Nam khẽ cụp mắt xuống, lông mi của hắn nhẹ nhàng khẽ lay động, bộ dạng vô cùng ôn nhu chân thành nói: “Như vậy là tốt rồi, như vậy… anh cũng an tâm.”hvjh58tcehyp434724}|65qg|?@ @rr^:4784rq=Ơ%+3277[Ư63=ơgbec'#

Nghe vậy, trong lòng Diệp Tây Hi cũng khẽ rung động..|ỉ,:86fhszcb38hyuc),()+=75}\@ @/^yhbbrd67et?'\ưqa77dp

Sự chân thành của hắn lại khiến cho cô đau lòng.74#ưyf.)&(4855242460xq%!).46hg@ @wk1752vr^%62rz11~']ư$):#cq

“Còn anh thì sao?” Diệp Tây Hi hỏi: “Anh vẫn sống tốt chứ?”4326})uc|%(~\+24,%Ư]|ư@ lwrjbm()27yt6167)*qu$)12qe6on

“Vẫn tốt.” Du Giang Nam mỉm cười: “Anh đã có thể báo thù được rồi, sao lại không tốt chứ?Em nhớ không, anh là con người sống để báo thù mà.”73|:kn|^61ag/=dwvqqpxn'?xj@ @95|^py72wl)?57(+cr^{62fh($#$

Diệp Tây Hi cũng không đáp lại lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.%)50{ư92+Ơ1129:ư24jm(!23$Ơ@ @='313tb16vvvhrhkkai18ef:/

Du Giang Nam đứng dưới tán cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua các cành cây kẽ lá, nhẹ nhàng bao trùm cả người hắn, vẻ mặt của hắn thanh thản mà ôn nhu.vu3648~]8673~#65ezsw32/&!~@ @66fp&'46+=#~475pr0vj

Những ngọn tóc của hắn thỉnh thoảng lại bị gió lay động, phiêu tán, nốt ruồi nho nhỏ dưới mí mắt thoắt ẩn thoắt hiện.:Ơ*\19ab8954=|9513ts2)ơ,%@ @yu~[dv217+#õ:.!$#)ơ$lz]!zd

Diệp Tây Hi không tin những lời đó của Du Giang Nam, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì ánh mắt của hắn sẽ không thể có tình cảm chân thành dịu dàng như vậy, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì hắn sẽ không bao giờ đối với động vật nhỏ yêu thương chăm sóc như vậy, nếu như hắn chỉ vì báo thù mà sống thì sẽ không bao giờ do dự khi làm tổn thương đến mẹ của mình như vậy.$%17ha599335empr|&444[~6|^ib@ @uy+.13?ơ?Ư68\!vz76cllw5891[ơ(|

“Đừng lo lắng, anh sẽ sống thật tốt.” Du Giang Nam mỉm cười ấm áp: “Tây Hi, em cũng sẽ sống thật tốt, đúng không?”nu)(61'.ui}^+=fm{*rư#.40=:@ @)*:Ươ:stmh82cb0jp]=jz

“Đúng vậy, hai chúng ta sẽ luôn sống thật tốt.” Diệp Tây Hi nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ấy đặc biệt chân thành.fesu(ơ83zt73bp[&oe343@ @72kx$*11,+)^'/:^]*2136

Cuối cùng Du Giang Nam liếc nhìn cô thêm một cái rồi sau đó lên xe, rời đi.ưƠvr39%&65,^gc4594se86*:@ @|&.!4158osenru|+70++5253%Ơ2

Trong phòng, tất cả mọi người chen chúc ghé vào thành cửa sổ, ngó mặt ra ngoài, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tây Hi và Du Giang Nam ở bên ngoài kia.32ftnllpiy/Ơ'}|\1161,\lv@ @Ư&hkae80rz~?qd4338}|8592:(5567

“Đến tột cùng thì hai người họ đang nói cái quái gì nhỉ?” Mộ Dung Phẩm tò mò.ơ|uucjxh69[|+^95!#\%8gq)$#|65@ @*(fo/(50*$25.#(+41+%\)33qe94

“Tây Hi nói, Giang Nam, mau dẫn em cùng Khổ đại cừu thâm thoát khỏi cái tên Hạ Phùng Tuyền rất háo sắc và phóng túng này đi, em không thể chịu hắn thêm được nữa rồi, ‘tiểu Hạ’ của hắn cứ như lắp thêm mô-tơ năng suất cao vào ấy.” A Khoan bắt đầu giả giọng lồng tiếng minh họa.xhqp%+36/+cbuhqifqft=$@ @&\hy'%24|*=+(|)%jq=!19

“Du Giang Nam đáp, Tây Hi, em nhẫn nại một chút, chờ anh trở thành chủ nhân của Du gia thành công, anh nhất định sẽ quay trở lại đây đón em. Đúng rồi, đến lúc đó, em nhớ phải bí mật mang theo chút ít của cải của Hạ Phùng Tuyền đấy nhé.” Hạ Từ Viện cũng không kém phần long trọng, nhiệt tình tham gia.16444339%|=!xsyj|(wh662@ @64%.'+02~[ccyu556~|qn

“Tây Hi trả lời, anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ tìm loại thuốc khiến đàn ông bất lực mới nhất mà Hạ Hư Nguyên- kẻ lợi hại nhất cái nhà này điều chế được len lén cho Hạ Phùng Tuyền ăn vào, đảm bảo ‘chim nhỏ’ thân yêu của hắn cả đời này bãi công làm việc luôn.” Hạ Hư Nguyên cũng nhảy vào vuốt mông ngựa.~/Ư]34]?ro.^hz9538stdvmb@ @93215!ơ3397/)89189kq7

Hạ Từ Viện huých huých Từ Như Tĩnh: “Như Tĩnh, cô cũng nói một câu gì đó đi.”hhzn29/)65+ư91266118&(,Ơ}!@ @|#66vm^^vk91zkvk%^^?%,1648

Từ Như Tĩnh nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh ở phía sau.”rp:%zclaiw^|uhdg%:vn3915mp)^65@ @^=20py35(Ưko'/%,ceut~&\&77nw

“Cái gì?” Hạ Từ Viện không nghe rõ.(^rr51]?be|(45146492lxzs1127@ @ad(#+|ql210(=14uk~]4877#Ư$)

Từ Như Tĩnh bất đắc dĩ dùng ánh mắt ngó chằm chằm phía sau bọn họ ý bảo.Ơ|.$$ơug?\5912^}cg84ea}$6989@ @kj+\ơ!25nx&|89=%ru34of\ư

Cùng lúc đó, đoàn người bỗng nhiên cảm thấy phía sau gáy lành lạnh, không ai bảo ai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền mặt không đổi sắc âm thầm đứng đó.

!))+17ic65ly^*dm+#41^&^:@ @^~).we71{+qi}~vu29~[kp

 Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ào ào như suối, tí tách tí tách rơi xuống nền nhà.91bo50tyjh^'dcyllq&'38)ơ70~|:#@ @90bfku69\:26192433ex49&|nư

Hạ Phùng Tuyền nhìn Hạ Hư Nguyên: qgso75[*pr)^$Ơ2691$?95{%75@ @foduzq7842cp38[*ya94^%

“Nếu như ngươi còn muốn ta bơm tiền cho cái sở nghiên cứu y học của ngươi..”88$|173073|\!)798668ov19:\=,@ @3830ml/.cn6820)?486839}:rb

Tiếp tục chuyển hướng Hạ Từ Viện: vlzb86*!?#71kjeydjyrew:#Ư\aq]^@ @jboy?.xa8097hm37}'xt339376

“Nếu như ngươi không muốn bị ta đóng gói quẳng đến nhà Mộ Dung Phẩm…”eeym)*mt9730])kn\“=^}bo@ @94cyfb13pt727pf.'sw!.&|

Cuối cùng nhìn về phía A Khoan: Ư'45}\sy/&8trnhcs5~?57@ @15ui:ư&/3616/,13nd72\,hc{$85

“Nếu như không muốn bị đuổi ra khỏi cái nhà này…”24gt$)61lj1264pj2^=~(=.46%?15@ @73gx!'31&#gg79csigyk48

Sau khi đe dọa khắp một lượt cuối cùng chốt hạ tổng kết một câu đầy uy lực: “Như vậy, các ngươi liền ít bình loạn cho ta.”!Ơ?.%.+=xk77zt/#51198650'*@ @xd!Ư!&6084=!'[gfen55tifj8172

Kết thúc màn uy hiếp đe dọa khủng bố, người nào đó nhẹ nhàng lướt đi, còn lại toàn thể mọi người bị hắn dọa đến đần độn đờ đẫn á khẩu không nói được lời nào đứng đờ ra như gỗ. lu59ugkc19yg22rehu32@ @ak39}~64#+ul3594~#79cw

Hạ Hư Nguyên: 

Hạ Từ Viện: 

A Khoan: 

Mộ Dung Phẩm: 

Một lúc sau, Diệp Tây Hi bước vào, nhìn thấy bộ dạng kì quái của họ, không khỏi đầy một bụng nghi ngờ, hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì thế?”1267^'bx9097zeosskhr)=35{(,,pb@ @*ƯƠ[51*:pz?/mc{(35.ư.?$(15

Đổi lại được một câu trả lời trăm miệng nhất trí: “Tây Hi, ngươi tối nay chết chắc!”(=vebg99~~atfpwn+*xm39@ @29=(qhvj%Ơ?#|)lz85'}ezphcd#,

Diệp Tây Hi: “..........”#|ru(,bn:$~|zemz:/5697mv@ @13|&!\:,63gl189966{\^$Ư+ơ/39

Buổi tối, Diệp Tây Hi vừa nghe IPOD vừa đánh răng, từng ngụm từng ngụm nhấp vào lại nhổ ra súc miệng cẩn thận, cúi người xuống rồi ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì đột quỵ tim mà chết --------- Trong gương bỗng xuất hiện rất nhiều Hạ Phùng Tuyền.81ix26ws:%,*5554|ưƠ}dtkvyrzl@ @81eq34nn?,|ơ!~96|~~}^?awjr98,ơ

Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực: “Hạ Phùng Tuyền, đứng sau người khác không lên tiếng cũng có thể hù chết người đấy, anh đã nghe nói bao giờ chưa hả?”npsb]#*ư13::=&mpes91=&38qu13@ @tdqf\!ncwm[)82ro~==~413pm.$

Hạ Phùng Tuyền cầm khăn bông nhỏ, đi tới giúp cô lau kem đánh răng trên mặt, không nói lời nào, nhưng trong mắt có điểm là lạ.*|vfpx2,'ol\)on14jc,/@ @sz7#~'$uquzdqhiey',ke

Diệp Tây Hi nheo mắt lại quan sát hắn: “Hạ Phùng Tuyền, đừng nói với em là anh cũng hoài nghi em với Du Giang Nam hôm nay thương lượng với nhau chuyện bỏ trốn đấy nhé?”lu]%69[Ưdcdr{Ơ74$:ylnnvzyx@ @^#bw77lvcb57')umstgy32

Hạ Phùng Tuyền cười nhạt: “Em làm gì có gan lớn như vậy.”eq52kgdstz73!%64/*\%29rv49@ @'(zpcmht~#yayw~)fi135111

“Nếu là thật thì sao?” Diệp Tây Hi tò mò.82{ơ)(jdjb43kv43bb32po^}535nx@ @Ơ#lqfv127942kv]#43:\~)ơ$qc3093

Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ rất nhẹ rất chậm rất chậm liếc nhìn cô một cái:6499^&nr^?4nv25}~39924@ @27#^ep32!/zejt036(Ư,,6dq

“Thế thì anh liền có ngay lý do rất đúng lúc có thể khiến em ở trên giường… ngất đi rất nhiều lần.”51.#tm89tb62]&jb52ta58pswj8@ @mjxc=|so73aeinzg6519895037*)Ư+

Diệp Tây Hi lạnh toát: “Xem như anh lợi hại.”rfpkgyes}~Owdmw9429csdu65@ @=#xgrr636jermpx{|km=ơ}!cgix~~

Sau đó, cô không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục rửa mặt.cj!?82wzif]&+Ơmi1lccpuw82@ @go67tv~)2741mtaf].22'}no10&)yk

Hạ Phùng Tuyền tiến sát Diệp Tây Hi, đem cô vây kín trong một không gian hẹp, giữa hắn và cái bồn rửa mặt.ưƠ52gmfa/+(?3792:/ed9176sv|!hq@ @83he53qs#\qj39~}:$19qy

Diệp Tây Hi cảm thấy lồng ngực của hắn nong nóng, mà hơi thở của hắn cũng nong nóng, khẽ phun bên tai mình: “Thế thì, em cùng hắn nói gì vậy?”

xy5#%bp53vj$+142253sn@ @':12898&%Ư]95ht25fm:^65

Chap 102

Edit: habin

22=??:93.uhrdqm8353cctw358@ @ư$\Ơ19~*gk24nbnu+&ng^\(*ti/Ơ77

Diệp Tây Hi đột nhiên quay phắt người lại, khuôn mặt của cô còn chưa lau khô, từng hạt nước nho nhỏ trong suốt khẽ chạy trên làn da trắng bóc của cô khiến gương mặt cô càng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn.?ơujbptj!Ơbftp20(ơtt14@ @\\gc7053'.í&\8264?^bk

Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm nhỏ xinh của cô rồi tụ lại thành một hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.32mq1#Ưmn*.dh29\\udpu))71@ @$*|~11|,kfww4436:+((24as6771

Diệp Tây Hi nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng đáp: 3322478{%33{?$'2868zd&ơ@ @td74kp6emfm/&Ơ,dt79'|37wn

“Em nói rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc.”!+20{Ưhh#?'[):ư.3994hu@ @\(72&)yt19dqdspkof[,nc

Hạ Phùng Tuyền nghe cô nói vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Thật à?”vz27hbrkzewb75hr929vamjyj@ @20fv!:|\72wgtrbf81in=/#^78

“Đương nhiên là...” Diệp Tây Hi vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngừng một lát mới nói tiếp: “Giả!”ơ\!.&)fh,|9dzsznk%+th97@ @/=90^$:ư32^}\!44~*nf{(Ư|qx/Ưgi

Sắc mặt Hạ Phùng Tuyền lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng nói cũng tràn đầy nguy hiểm: “Diệp Tây Hi!”Ư.afbi26)'ej]%3=*28kt}(ơ.@ @ypjo}'37|Ơ:$47ia|?6920!:rc$!

“Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà.” Diệp Tây Hi cong ngón tay, búng nhẹ lên trán hắn một cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá đi mất.fyhv50+.bd'.jv70rldi92|*zu@ @=,so.'urahmrls15??tluasu72

Hạ Phùng Tuyền nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch anh lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm: /.lltt,=nebp62jzwwvq]*10@ @662615:Ưldmxbc10{#/\!+)'nc?:

“Ở bên cạnh anh, có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó không?”169215zocs91=|#\99:%$*39wb94@ @xlisux#%&?ơ*\)=#%ơ,,Ơ!vajv

Diệp Tây Hi nhìn Hạ Phùng Tuyền, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, chủ động hôn hắn.um?/sjok#^nucx19lt&*40jvlo&:ue@ @~/81cx673987'\^.7630by79.Ư

Một cái hôn thật sâu, một nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ cô lại dùng hết sức lực như muốn hút hết không khí của hắn vậy. Đôi môi cô càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Cái lưỡi khéo léo linh hoạt không ngừng dây dưa quấn lấy hắn.84+^14saph12jx35sn~#5\.@ @(,.:1380gf53\+64gn31207/(

Cô muốn dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy..^hapr=&\:60[=tbpeyxin@ @98vd[~ox88=(*|$ưƠ.Ơ,qe/))'qi

Hạ Phùng Tuyền sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.ud855389pq72[|62}&gf9587=/lq66@ @75nd82(.sw89ujmd9hu!?

Hắn bắt đầu đáp lại cô.9777skwq]/utgf!!kfvg37qq@ @674ps*&65.,qm.&tmuc65zi

Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm một, da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng một nhịp điệu, nhè nhẹ vuốt ve lẫn nhau./ư=!(*11xr.)4218%'zm=^wz40@ @?&|=49?/68\|reth{*'\43{\zr\'

Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta.:^kk92'%4734qi36]$6039bn80@ @62}?|:8372?|eq)?!!jl(&?Ơ11/ực

Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Diệp Tây Hi bất chợt tỉnh giấc mới phát hiện ra Từ Như Tĩnh đáng lẽ phải nằm bên cạnh cô giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.44%*qmrc*Ư70xairgn!:3564+\rpjz@ @13bx~=2268pu5343dnth49

Diệp Tây Hi giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định đi tìm Hạ Phùng Tuyền, trên đường đi vô tình nhìn thấy Từ Như Tĩnh đang ngồi bên hồ bơi.uxizfdsd*ưlh2612ow72(&\'za@ @:,zk45,?zq+\34vczk89xj+*572492

Cô ấy lặng im ngồi trên thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng.,?47]#\ơ72wp97tt,,.=qpao&)ts@ @*+93?:4299fa69693226{$56jq

Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.nvuq5649sm67lb85zrwb76*$vc@ @41$/41)\44utbm*'~$==,ơ

Diệp Tây Hi bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng hỏi:36,/32.'mc82.$6&Ỡm+:18@ @ybeenr\Ưya69*+tf10((pd60|:66

“Cô đang lo lắng cho Du Tư Nhân phải không?”yk24oq,\67txas!#888js28@ @!$/?Ư=Ư\34$?%Ơ85ci5jgpqzv!/

Từ Như Tĩnh khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.)?xa92mx33xuox34hbdp$^0fe65@ @gs53tcig]^hotw3#*32!\413

“Yên tâm đi, hắn nhất định không có việc gì đâu.” Diệp Tây Hi an ủi, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chút lo lắng..)18*)5034*ơhi+^zh/,43^%pd97@ @^(gz(^50qv#*1448td4821

Lão cáo già Du Tử Vĩ kia, ngay cả anh em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết hắn sẽ làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?4985el6314jv4078is2biwhda@ @ve67.)57cw66wk406946oa)|,=rh[+

Hai chân của Từ Như Tĩnh vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra một chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.

Cô ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của cô ấy, cô ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng không hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.39(|mzud#Ư13^(~[sư.ư32^&87@ @80tj*ơniss9~'cx6265=%jllp]!

“Từ bây giờ trở đi… tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.” Giọng nói của cô ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai âm thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: “Tôi sẽ chờ anh ấy, nhất định sẽở nơi này đợi anh ấy trở về… Tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi.”.^20})3nmca80]&4593408877@ @*$vy^)zb48!*819827?:=:wl?ơ

Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe cô ấy nói, bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo một chút nước xanh biếc dưới hồ.#Ư10rf\$qe82)!zlnv',okja]\ươ@ @*(sj!=76qz)\qd|=cd36'!

Cô nhẹ nhàng nói:39*ơkp/!li52=/'?6,ư553in((^&@ @ơ+16},80,?#&kx[$3878:|pz!+87

“Như Tĩnh, cô có cảm thấy rất kỳ quái không, ban đầu, tôi và cô lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, không cách nào rời đi... Có đôi khi, tình cảm con người thật diệu kì.”60#\tyzqdqeqaw77%ơ8789|?/.&ưkh@ @=&98pu((6654ppdo}||~{**(

Trong mắt Từ Như Tĩnh lộ ra chút gì đó giống như đã thông suốt, cô mệt mỏi rã rời uể oải nói:^*cp98!=ht|=av{%84zz}%chgv5fd@ @89gjpb862971{%vrlqowx79

“Cô và Hạ Phùng Tuyền là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và hắn là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận đã sắp đặt cả rồi, tránh không được mà trốn cũng không xong.”838^=(*sh79~.gx57#Ư@ @9130kq(\gs\=/(Ư:&&48ik%Ơ

Diệp Tây Hi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật một lần nữa rơi vào sự yên lặng tuyệt đối.iq6}*5474ti82kucttd70wn96@ @276282sewlmg112599gu|*ư=ơ.28

Kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ bắt đầu được tiến hành.zegshp%/60%:\ơ/^ar205746mp15pv@ @vl|Ơ2728ctvv493176zp)%(.53ro(+

Thuộc hạ của Du Tư Nhân dưới sự trợ giúp của Hạ gia từng bước thoát khỏi sự khống chế của Du Tử Vĩ, cũng bắt đầu phản công, mang đến không ít phiền toái cho lão hồ ly.'%fs/Ơ+Ơ14')rr10,$1246$Ơ(/@ @Ơ]1355|%93mu&#ye62tt%Ơla

Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết.,!4821wy65pm:$83jv^^xq~$dl($.:@ @49!ư60so!\~?95!.%|744{&3919

Một phái thì cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Du Gia của Du Tư Nhân chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả hắn ra như vậy sẽ không phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.pdcr83?*awumlc14\#40wa8645~.ff@ @itdsoi1114sh//ư/nq]#925{~xa

Phái kia thì lại cho rằng làm như vậy thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Du Tư Nhân, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi./\il?Ưanusol3940ws~{?.@ @czoanukcbg}~17cb{Ư55qm&^2325

Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt không ai chịu nhường ai.88nnpm9661^,89!/vuqrjsopcaxvys@ @3999vz(Ơgnbdcd8534]+ưh['30

Đúng lúc ấy thì Du Giang Nam đột nhiên xuất hiện.^)39|?rd))nm13uw69gnsj@ @468lc36031rp15$ư|~&~vy~\sm

Du Tử Vĩ ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười nói:Ơ^ut:#0ps80nxox606++475@ @'~kb52vd11^{9mo}~2116=,&)^}

“Giang Nam, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi không có tư cách bước vào đây thì phải?”eknt$~',.,$,zs399173*ư@ @25=Ư33ar79ls169654~#78\)

“kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Du gia và cũng chính là anh em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi.” Du Giang Nam thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.3773#?&],=61xd,:!=qz6346@ @16}(qmaw9956%~$?az*\$\rm67

Tuy rằng tin đồn này đã xuất hiện từ lâu, nhưng chưa một kẻ nào dám công bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Du Giang Nam đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.ph==)(kv^\&(Ơ:(Ơeg96,+()@ @7192|=34|#^'35?#ir33$=3569\/

Du Tử Vĩ vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:tjqa2049929581411{ơ!:@ @**kk:ơ:')\ư}Ơ.),\*59bvgx8436~(

“Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy âm thầm ghi hận ta, nhưng mà Giang Nam à, có một số chuyện không thể cứ thích nói là nói lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì không?”90*::!fh31dg88hk388zs59@ @36mt39rl88'~959tk9958$ư,)

“Ta chính là bằng chứng.” Du Giang Nam lạnh lùng trần thuật: “Ngày đó, thân tín của cha ta là Trần thúc toàn thân đẫm máu đã cố gắng lết đến trước mặt ta và nói cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta… chính là ngươi!”5991%:/'niul40ldacwo54@ @50%)xz])20ze(!32#)89%%qp662

“Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình nói những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.”  Du Tử Vĩ vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: “Nói cách khác, ngoại trừ lời nói chủ quan của bản thân ngươi ra, không có bằng chứng nào khác, đúng không?”28%ư17%=$,|=24ln8&\622096:/@ @qt~^dlsa9ee62{ơpy63ut$#)/uv=$

“Không, còn một người có thể làm bằng chứng.”44qrjx59.'dt109678+,gn34xw24@ @\)Ơ^rw\($%,%65\!52etzw26

“Người nào?” Du Tử Vĩ giương mắt tìm kiếm.70gk8862ckze205268tqwc579dj@ @qx?*Ơ+#Ưuqta833833)~2318]#6

Du Giang Nam rành mạch rõ ràng nhấn từng chữ từng chữ một:20~}17tvakrcvx.=Ư.29vitm^,!~@ @|\50kimp#*+,%~81*=66vn8muxnir

“Đó chính là vợ của ngươi.”ir69%~xk$%89jp}?5708359('%)@ @70hu78(+82#Ơ9450^]lb:,

Du Tử Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười: /)88?#mh38[!%\rmlz{+loadlktr40@ @15ct[Ư|:my84pj+Ơ,ư96ce

“Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?”\:$%gkhy#?um},5543sizh,$yi@ @~,77^$20gbkl98immi68*,&:

“Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?” Du Giang Nam hỏi.cr[*64on!=va5251qf'[31:=@ @jy'?5449.,~\Ơ('#(%rj'*(~fs

Du Tử Vĩ ánh mắt đã bớt căng thẳng hơn một chút: ,=7gihd90do41fd%$zj12wo}ơ*|ư+@ @*+$%^*yx61:Ơ682972\\35

“Mẹcủa ngươi sức khỏe gần đây không được tốt...”^)2673%.rouvyg1yf|:14?ưiq]*^'@ @bugc&\)Ơ6384=+71837045711

“Ta ở chỗ này.” Liễu Huy Quân xuất hiện, sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: “Nghe nói, có người muốn tìm ta đối chất?”'&('ra}#kcznyp2068~.$\.:@ @gt^&Ơ'!?~.20srwl(*ơ\tp,+$,6834

Bà liếc mắt nhìn Du Giang Nam một cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của hắn.|,hxefia%!Ơ}63re!ơ824@ @zh32#ư66}?vk=ơls,\ts/!\)

Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí Du Giang Nam, hơi thở yếu ớt của Trần thúc, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những âm thanh kinh tởm trong hoa viên…65+:49muyywoov45567933fy@ @nd.'$ơ=#kk79?.kpyc50#=+!ứt

Du Giang Nam nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng nói hoàn toàn dứt khoát:

“Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Trần thúc, bà chắc chắn đã nghe thấy.”!~)ư=%ơ.vp*'6037?/114972@ @jqlw[(lu38.wxex=(ơ&%~va+!\~11

Liễu Huy Quân nhìn thẳng vào con trai mình: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”ps76.(+Ư16is)ơ71gitg83'(ah19@ @141&\3826xvyibq10uadj24

“Bà đã nghe thấy.” Du Giang Nam tiếp tục nói: “Bà nghe thấy Trần thúc hấp hối nói với tôi, Du Tử Vĩ giết cha, bà còn nghe thấy rất rõ ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn không bao giờ được phép tin bà.”465hg.Ơ/)51^/gu43omkz7lk/#gf@ @tt15dh?:,ưvx1885kufely836om[/

Liễu Huy Quân vẫn cố chấp một mực phủ nhận: “Ta không nhớ rõ là có chuyện như thế xảy ra.”rt)ư78)^qq89surz{#7464@ @79rj+.5982mhugvf31{\vwysxu

Du Giang Nam chậm rãi tiếp tục nói, trong thanh âm của hắn không có chút ngập ngừng chỉ có sự lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà một câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? Âm hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ không thường xuyên tới thăm viếng bà à?”|/97]/82#*12=+?,beqc!ư$&Ư'tfct@ @ql46rzad73ru8579lg66}=

Liễu Huy Quân cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào.?Ư|?9035gjaw65|Ư]&923560@ @bxtakxpvir305564zjpncrkl

“Tôi không phải là máu lạnh, không phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà.” Du Giang Nam nói vô cùng chậm rãi, rất nhẹ, rất khẽ, không gấp gáp, không tức giận, đặc biệt bình thản: “Tôi nghĩ, mình hoàn toàn không xứng có một người mẹ như bà.”yezb23114545dltx[)74nl88@ @71ks:Ơ44,ơ7659/^{%24!'du37')

Liễu Huy Quân nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.eoju72051py~]pm99pk14givedr24@ @,?ja14!\|^5]&mypt85$*

Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.^!90ygvb33eghn6370[,!ư@ @:\+*vư},*).\,\#*za3311

Chap 103

Edit: habin

Cũng trong ngày hôm ấy, các vị trưởng lão đã đi đến quyết định cuối cùng, một tháng sau, sẽ tiến hành lựa chọn vị chủ nhân mới thích hợp của Du gia.84nfjg8677nkqyqkeo86+:819317@ @cu|!de^&ytjl26~$%ưes49=+fh

Ngay sau đó, Du Giang Nam công khai hợp tác cùng Hạ Phùng Tuyền, song phương mở rộng phát triển quan hệ trên nhiều lĩnh vực, mang lại không ít lợi ích kinh tế cho Du gia, cứ như vậy, những người ban đầu vốn căm ghét Hạ gia cũng bắt đầu dao động.1755rx[!Ư=53])uq81!=aq&%@ @30#)766!(xdpc4787oa#.73

Thêm vào đó lại có một số người bằng mặt không bằng lòng vốn không ưa gì Du Tử Vĩ, tình thế bây giờ đã ngã ngũ, bọn họ đều rối rít phản chiến, qua cầu rút ván, trở mặt với Du Tử Vĩ.?ư1731~.ybdnzc576cu&Ơ26@ @62je$ư:ớtho14

Thế lực của Du Giang Nam và Du Tư Nhân không ngừng lớn mạnh, cả hai đều hướng mũi tấn công vào Du Tử Vĩ khiến cho lão bị dồn đến đường cùng, phía trước sau lưng đều bị địch bao vây.:##ơ.Ơ(!=++#41677^&tt{|\?.'@ @32ug\~wizb93qshs+'!'59*!zẹn%8848|^934$Ư

Thế nhưng quan sát động tĩnh của Du Tử Vĩ thì thấy hình như ông ta không hề hoảng loạn một chút nào.55*:40ta60.^{~==Owvmhdeyb@ @*~\$ev}~pg55wy\\89eo86zlclia

Du Tử Vĩ rất tin vào một chân lý, chỉ khi quân cờ cuối cùng hạ xuống mới khẳng định được ván cờ này là thắng hay là thua.|?om*^=%(Ơ:Ưcadizb=(38#?@ @343],26&,949#.Ơ=pa##|+

Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, bên trong căn phòng nhiệt độ hạ thấp đến dị thường, lạnh như một hầm băng.~(wq?|':jg91hl94,ư.'ioim#*fqtr@ @nl~(^{76wk17*\8148uljf23

Trên bàn mổ, có một người nằm trên đó, mà đứng bên cạnh ông ta lúc này, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt vui mừng hưng phấn vô cùng.Ơ)76968kp}?rd78qe11!!@ @96wj7840*Ưpu!$ln96hw50jf45[+xk

“Du tiên sinh.” Giọng nói của tên Khắc Lỗ Tư này run run xúc động, run run vì quá mức phấn khích: “Tôi thành công rồi.”+=admp\*al,(241vkdu16$=@ @',.Ư69+*ư(xjrx%.bx21#%48)#

Du Tử Vĩ nhếch mép cười, giọng nói của  ông ta trầm đục, giống như lẩm bẩm tự nói với chính bản thân mình: “Chỉ cần ta có thể bất tử, đừng nói là vị trí chủ nhân Du gia này, mà mạng của tất cả các ngươi, ta cũng có thể dễ dàng cướp lấy.”uncg63(:61:~35lb)?74!%sx@ @58407446gp813&+#^zhml:/

****10!ơ8[$rn]!94bjxl#/&*@ @97/ư=“*80|\/.qplamgwt{~by

“Này, đây là cái gì thế?” Diệp Tây Hi chỉ lên màn hình huỳnh quang hình ảnh các bộ phận trắng đỏ máu me lẫn lộn trộn vào nhau, cả người nổi gai ốc, run lẩy bẩy.3648mh67'??\9147$!64.+hl54(=ơ|@ @6917.+rn96hl%^li||it42\==(7449

“Chết dở, đây hình như là băng ghi hình thí nghiệm phẫu thuật não bộ người của Hư Nguyên, chung ta đút nhầm băng vào rồi.” Hạ Từ Viện ôm chặt cái gối trong lòng đáp.ivsf8592*#60*+621jvta@ @ư&

“Nhưng mà, tại sao tôi nhìn thấy mấy thứ quái dị đó lại có cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích nhỉ?” Diệp Tây Hi đưa tay lên che mắt, he hé nửa muốn nhìn nửa không.*?|'(%vc.'(|=?|!\ơng^.+&@ @iafr94dk,.csrj4893(|pfwb?=ư?

“Tôi hình như cũng có cảm giác này.” Hạ TừViện che kín bụng, để khỏi gây ảnh hưởng xấu tới mầm non tương lai của đất nước.7,'ca)~7375|$,$+!bx]$ơ'(#$~\,@ @5yf76yq29oo25cr\&*,dees6

Giữa lúc hai người thần kinh căng thẳng đến tột độ thì phía sau bất thình lình một trận gió lạnh rùng mình từ đâu thổi tới, ngay sau đó là một bóng người mờảo trăng trắng xuất hiện, giọng nói của hắn như từ dưới địa ngục vọng lên: “Hai người cuối cùng cũng ngộ ra được cái diệu thú của việc mổ xẻ xác chết rồi đó.”[Diệu thú: tuyệt diệu, kì diệu + thú vị, thích thú]

Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện bị dọa đến mức tóc đang quăn cũng phải duỗi thẳng ngay lập tức, còn tóc đang thẳng thì quăn tít thò lò, xoắn hết vào nhau.a

Hạ Hư Nguyên vừa cười vừa nói: “Tôi còn nhiều cuộn băng ghi hình phẫu thuật những bộ phận khác nữa đấy, chẳng hạn như là tim này, buồng trứng này, bắp đùi này, bắp đùi này, còn có cả bộ phận sinh dục nam nữa, có muốn xem thử không?”Ơ$95)&+$un{(cwnbit38lw),Ơ,ư35kr'^),gi2&#+,xz52]/?ư@ @76hz1840fsxp=Ư24vh'/ư&'#jl$ơ+,=@ @,?882gp87uf!=ewky49ro61js}&

Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện vội vàng khoát tay từ chối: “Quên đi quên đi!”ot+Ưiqnqywgc2877#?yk…$$.17@ @xd+'40vj):29lsvm42$|ryoh[:

Hạ Hư Nguyên cũng ngồi xem, cùng hai người quan sát hình ảnh trên màn hình.9421pe%)1450vezh79ks\?61@ @70!,ri8wfig:~?$bu29!?gb78?&

Hạ Từ Viện nói: “Chỉmới nhìn qua thôi cũng đủ thấy, việc mổ xẻ nghiên cứu não bộ quả thực vô cùng phức tạp rồi.”au%%bhdt83zzdl!?19,irdk9980/&@ @oedz50\'nj51^{jm*/=,73lt~+

“Dĩ nhiên.” Hạ Hư Nguyên cười yếu ớt: “Não là bộ phận trung tâm và cũng là bộ phận phức tạp nhất của con người, ngay cả Tây Hi người như thế kia mà não bộ tổ chức cũng tương đối tinh vi phức tạp đấy.”jg&$cw3580le7080(+kmfy!xavu@ @9!Ư3!:~]xw751=ươ{vxaq31^^

Diệp Tây Hi nghe hắn nói vậy thì bùng nổ, bật dậy như tôm: “Anh nói vậy là có ý gì hả? Tôi nào có ngu ngốc thế chứ!”({#[39224gpnc23]$553rbsh@ @(${\?[%'19{!44hr59:/95nn

“Tôi có nói cô ngu ngốc đâu.” Hạ Hư Nguyên không nhanh không chậm nói tiếp: “Tôi chỉ nói là cô hơi ngu xuẩn chút thôi mà.”ef49/#)]qe^]1ea#)11kzdz#{@ @56}|]]$)68kpfy%*nu095{$

Diệp Tây Hi: >___________<piol63*]nw812469,{lmwa(=@ @::6329cgmo[.|=61wtnu467

Hạ Từ Viện nãy giờ vẫn lẳng lặng ngắm nhìn màn hình, đột nhiên hồn nhiên thốt lên một câu: “Tôi muốn ăn óc heo.”pitm36#%25:!50wb^[585425&~rm@ @.$(|si23732884uefclr^|*$7199

Diệp Tây Hi: T___________T.$8571jh947pa9220vb51op|\/=do@ @zt42qy41({as,%{\54zk47kx37

Thật không hổ là chị em song sinh, độ quái dị của người này so với người kia chỉ có hơn chứ không có kém.*/nemy94rg2422txqm442@ @90&/62va/$~'^!yr]#ilst}(&/35

Diệp Tây Hi tiếp tục ti hí mắt lươn vừa nhìn vào màn hình, vừa hỏi: “Đúng rồi, trong quá trình phẫu thuật tay cầm dao mổ của anh không cẩn thận xảy ra sự cố, đụng vào thứ không nên đụng thì chẳng phải chức năng điều khiển cơ thể của bệnh nhân kia sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng à?”mfzj92*'by27zeirivgmpg^&44/++)@ @%/zg95cm95eg2086:=97{{84

“Không chỉ có thế đâu, còn có chức năng tiếng nói, thậm chí cả tính cách nữa, tất cả đều có khả năng bị thay đổi.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi nói: “Hơn nữa, nếu như cô cố tình thực hiện một vài ‘tiểu sảo nho nhỏ’ nữa thì có thể trực tiếp khiến cho bệnh nhân đó từ nay về sau hoàn toàn đặt dưới sự khống chế của cô.”16wu:(dy?}87oj{[%%29}!747592@ @cmamnv=='\]'3099afvo251*.&^ix

“Khống chế như thế nào?” Hạ Từ Viện tò mò.637(!19+^utzk9344rf2(/@ @hq36konu%#=:mr78smwtclgt?~

“Bằng cách cài một loại chip siêu vi vào đại não của con mồi, cô có thể ung dung ngồi trước màn hình vi tính điều khiển hành động của hắn mà bệnh nhân hoàn toàn không cảm giác được điều đó.” Hạ Hư Nguyên hết sức ngắn gọn súc tích từ ngữ chọn lọc: “Có phải rất lợi hại không?”dp.:!/^#(=70?Ơ!*771nv)/!!@ @42$Uazwp^#ccgk2383tw}&zt94lq=#

“Thật hay giả vậy?” Diệp Tây Hi tò mò: “Nói cứ như thể anh tiến hành loại phẫu thuật này rồi ấy?”5152739wizv32ahwk%=5~*gy89wa@ @^(,Ơgtkj89nl('127vu5959

“Hừm, tôi thích dùng mị lực của bản thân để khống người khác hơn.”Hạ Hư Nguyên nhếch mép cười mờ ám.jp6751im1+~{%hv|#cjvk@ @tvpd5472},\!53|'|~17uktx|'bh

“Là mưu ma chước quỷ thủ đoạn nham hiểm thâm độc của bản thân ngươi chứ.” Hạ Từ Viện nhớ lại chút chuyện xưa, hừ nhẹ một tiếng, chỉnh lại cho đúng.xp1597|(ư(204543#ơ77hp}|4@ @jc47$ư/=57(.oc+)7431da:=zm55^/

“Nếu như không nói cho bệnh nhân hắn đã làm loại phẫu thuật này thì có phải hắn cả đời này cũng không bao giờ biết mình bị khống chế phải không?” Diệp Tây Hi hỏi.)=98!=57)Ơpqsfbb:Ơ!'2176@ @57=^&.(ơ%!hm38dn^[:=37:$ek(Ư

“Dĩ nhiên rồi, Haiz… sao đột nhiên cô lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này vậy?” Hạ Hư Nguyên cười cười xấu xa: “Chẳng lẽ… cô muốn tiến hành loại phẫu thuật này với Phùng Tuyền à?”7581pg655$'+^qn,,41ucgpwnav@ @*|muzz98wsbb241\wsdy

“Tưởng tượng mà xem, nếu quả thật gắn thành công con chip này vào đầu hắn, thì chẳng phải tôi nói đông hắn sẽ không dám đi về tây, nói ngồi hắn sẽ không dám đứng, tôi bắt hắn phải kêu tiếng con chó nhỏ, hắn sao dám kêu tiếng mèo rên rỉ đây.” Diệp Tây Hi nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng của tương lai, hai mắt tỏa sáng mơước khát khao mãnh liệt.8874ycqc$'&+|:,Ư/{bjyf](==?,@ @xa33hpkc153xuftgr..Ơ:

“Đúng a đúng a, nếu rảnh ngươi cũng gắn cho Mộ Dung Phẩm một cái giùm ta, tránh cho hắn càng ngày càng giống gà mẹ ngày nào cũng dính lấy ta thoát ẩn thoạt hiện phiền chết đi được!” Hạ Từ Viện vừa gặm táo vừa phụ họa.cd/=$\)%16&%zm532+*ku@ @31iktbid*?\%2526ju~{in

“Lý tưởng đó của hai người thật vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên hiện thực lại rất tàn khốc, xem ra hai người còn chưa khống chế được bọn họ thì đã bị bọn họ xử đẹp trước rồi, ha ha ha” Hạ Hư Nguyên lộ ra nụ cười quỷ dị đầy âm hiểm.nuqsklfiuh7839730702398%&&.86@ @40=ơ79^+nzdjoa75qj.:+)20/%7588

Vừa dứt lời, phía sau truyền tới âm thanh lành lạnh: “Xem ra, hai người đối với chúng ta có rất nhiều bất mãn.”eu78aawwoxfepo3389^&^&39@ @tc6798zo1752uzxw74*&77{/#,48

Diệp Tây Hi cùng Hạ Từ Viện đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cực kì khó chịu của Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm.!#xruh'(nnnc!?70(~ymjb,ơ3@ @129hj*!7136vtst+~981]&

Hạ Từ Viện phản ứng rất nhanh, lập tức cảnh cáo Mộ Dung Phẩm: “Bây giờ em đang là phụ nữ mang thai, anh tốt nhất không nên làm loạn nha!”fz83}=1145}wkq{$38,/28:+vu@ @2873?/9448.'18tr165yhzs

Phụnữ có thai là lớn nhất, Mộ Dung Phẩm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế, ánh mắt u tối thâm trầm, nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.ẹ/:#,,\Ư:hk810/(&^35)Ơ%ơmleg@ @wpji35bc&+6464gotp60{:gson

Diệp Tây Hi luống ca luống cuống, sống chết liều mình sử dụng chiêu này: “Em hình như cũng sắp mang thai rồi, anh tốt nhất cũng không nên làm loạn a!”tu!*6366=$.Ư2?|~/74“ri@ @16+*vx{.4440ntzk47536561wi39|,

“Kỳ sinh lí của em mới quá hai ngày làm sao có thể mang thai nhanh thế được?” Hạ Phùng Tuyền đặt một tay lên vai cô, trầm giọng nói: “Diệp Tây Hi, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta về phòng của mình để thảo luận cái được gọi là học mèo kêu rên rỉ nhé.”bp635094|*fp591gedf6471lf2@ @79fs?.xư&=73.+*ơ&%73&.'(

Diệp Tây Hi vừa tức vừa quẫn: “Làm sao anh biết kỳ sinh lí của em rõ như thế?”|\20=ơ22vvss1510%#44$)433499@ @2348hl)|sk}=$($'1289!ơ|)fs#$

“Em toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có cái gì mà anh không biết nữa?” Hạ Phùng Tuyền khiêng cô trên vai hướng lầu trên chậm rãi mà đi.98$&.ơ1766xiolzl=?,Ơ9?!\\@ @vduf)Ư47pv#.evmvwj6117

Diệp Tây Hi giãy dụa, phóng ánh mắt cầu cứu hướng về phía những người còn lại trong căn phòng, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười sung sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, hớn hở khoát khoát tay: “Tây Hi, cố gắng bảo trọng nha!”64$wjgnqhrb/)vzsnfd96@ @(^9az{:96cc&%?Ơmybn16sxzyen

Một đám người không có nhân tính!6994on36ma21gj}.zc74fnerrz56@ @$Ơvi13dg##cnjpllof(^0

Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, buông xuông để mặc cho dòng đời xô đẩy.zn22]+.#tpdn=)\'sk=:0@ @64gg31jf963#?17md64wk%*7380

Nhưng đúng lúc này, cứu tinh ngang trời xuất thế, A Khoan như tỏa ánh hào quang đi đến, nói: “Phùng Tuyền, có khách tìm Tây Hi.”264ty~|'(~,82)^73]\xnar@ @34knwbof\$“iosy,ư(/8011

“Ai cũng không gặp.” Hạ Phùng Tuyền cương quyết từ chối thay Tây Hi.gt?!#ơcy54:\4}?(+!:#\294991lh@ @cj&$ne^:dp{?84jm24odusmdhbxv

Giọng nói của A Khoan rất nghiêm túc: “Là Liễu Huy Quân.”59%#648.+ơ:&#!'28ie635ho@ @?ư1

Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi đồng thời sửng sốt..$db131juyk2684pp~{8732@ @:%iu86zp539zc&$sv+(+|%%%Ơ+?ig

A Khoan rất lịch sử mời Liễu Huy Quân vào thư phòng, sau đó khe khẽ đóng cửa lại.yxrg96mp81(^)ư73#,it/$md52{Ơ@ @sh&!#*ne,)='tn*(44jine

Bên trong, Diệp Tây Hi cùng Hạ Phùng Tuyền đã chờ sẵn.eq}.wlwy34924'#*/86/|%\84%+@ @oz7222&+xext1655rr56(#~'

Nhìn qua, Liễu Huy Quân có vẻ rất trấn tĩnh, bà ta nhìn Hạ Phùng Tuyền và nói: “Nếu không phiền Hạ tiên sinh có thể ra ngoài đợi một chút được không? Tôi chỉ muốn một mình nói với Diệp tiểu thư vài câu thôi.”':97xu8377yqjsyq*$!$fr57ymio@ @(.:'9227ol^^~'42sq&(uk=$=?#+38

“Tây Hi không quen gặp người lạ, cho nên tôi nghĩ mình nên ở đây cùng với cô ấy thì tốt hơn, tránh thất lễ với khách quý.” Hạ Phùng Tuyền trả lời rất lễ phép, nhưng trong câu nói còn bao hàm cả sự cảnh cáo.7197#&95|~6462ly9240'!^,pomvin@ @65zbpencpf312620ngqz#:

Liễu Huy Quân đương nhiên là hiểu, cười và nói: “Chẳng lẽ Hạ tiên sinh cho rằng tôi có năng lực làm tổn thương Diệp tiểu thư sao? Nên nhớ rằng, đây là địa bàn của các ngươi mà.”.!65qfaz77lagzynpctaorxbdvle@ @tn4164wr\%16$!,+1rk30/#

Hạ Phùng Tuyền còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Diệp Tây Hi ngăn lại: “Anh cứ ra ngoài chờ em.”dgze}ư~

Hạ Phùng Tuyền nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Tây Hi, cuối cùng đành phải đồng ý, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Anh chờở bên ngoài.” Sau đó,  bước ra khỏi thư phòng.yq8883^)^~#!11567^=#Ừi!#~[@ @yeyilm~+:Ư))82~[Ơ(,^%\,\9085*ơ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store