ZingTruyen.Store

Ban Luu Tru Nhung Tac Pham Da Dang Tren Page Thang 12 2022

*****

60) Người phu khiêng kiệu cưới, người phu kéo mo cau, người phu ngựa người - người ngựa, người phu nằm chết trên đê, hay người phu đi ra biên ải không thấy về...

Thấy không? Thấy ác ghê không? Khi người đời lạnh lẽo tới mức không đặt được một cái tên cho đàng hoàng tử tế, cứ hờ hững mà phu kia phu nọ, cứ lạnh nhạt mà phu đó phu kìa, nhai miếng trầu mà nhóp nhép 'ê thằng phu', cầm cái gậy ba-ton mà chỉ chỏ 'ông kêu mày đó thằng phu'.

Hôm nay tiết trời se lạnh, người dưới quê đã đem hoa đào lên thành phố, dọc đường ngoài cái nhàn nhạt của lá rơi thì nay đã có thêm chút sắc đỏ của hoa đào. Nó khiến âm u thôi rơi mong manh buông xuôi trên thềm phố cổ, cành không lá, đá không hoa, thân khô trơ trọi mà nay lại điểm một sắc đào. Lạ ghê, thật là lạ ghê.

Rồi đoàn người gánh phân tới, lại đi ngang qua chợ hoa, khiến khách xem hoa, khách thưởng hoa lẫn người bán đều nhìn họ như nhìn đám hủi, nếu không tiếc chiếc dép thì họ đã cầm mà ném vô mặt của cái bầy gánh phân kia phải đến mấy lần. Mất hứng, thật là mất hứng.

Bỗng có một người phu gánh phân bước chậm lại, lặng lẽ nhìn hoa đào rồi ngâm nga mấy câu khe khẽ:

Một đời điểm bạc, một đời sai,
Nhìn theo năm cánh mắt chảy dài,
Ngày xưa cứ ngỡ hồng là thỏa,
Để nay sắc đỏ đắm trần ai...

Thơ ông ngâm chưa hết thì đã bị người ta nạt mà đuổi đi, họ hét lên rằng 'thằng phu phân. Cút!'.

Vậy nên ông cố nở ra một nụ cười thật hiền lành để mua vui cho lòng họ rồi lại khom người gánh tiếp gánh phân - thứ đồ bỏ đi - đi xuyên qua thành phố, gánh lỗi lầm của cái thuở sao nỡ quá ngây thơ, gánh đời thi sĩ bởi tin sắc đỏ mà giã biệt hoa đào...

Một đời...sai!

*

61) Gần nửa đêm, thành phố đã ngủ rồi. Cả cái xứ sở này kiếm một nơi đông người đến thế nhưng lại chịu đi ngủ sớm đến thế thì cũng chỉ có cái thành phố này mà thôi. Nơi đây từng là nơi hào hoa phong nhã với bao anh tài nữ sĩ cốt cách thanh cao trôi qua cả ngàn năm, vừa chống vừa chọi mà vẫn còn lưu vết không phai, đến nay thì chỉ còn là một phường sợ sệt đem so với trộm vặt thì nhìn cũng chẳng khác là bao.

Đau chứ, đau ngút ngàn.

Ra công viên, công viên vắng lặng. Tới đường đê, đường đê tối tăm. Rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rẽ xuống chỗ cái hồ này, gió lạnh theo sương xuyên qua xương sườn tới ót, cái lạ lẫm khi cổ kính không còn nay lại hóa bình phai, khung cửa sắt thì ở đâu cũng như nhau, vậy mà lúc nhìn sang ta lại thấy giật mình khi nhớ về những gì nay đã không còn nữa. Là đã mất, mất thật rồi.

Đã lòng dặn lòng là sẽ không về, đã hứa với thâm tâm là từ nay không màng tới nữa, đã vỗ ngực nói với bạn bè là từ nay thôi không còn bận tâm đến nó nữa. Thế mà nay ta lại ở đây, chìm trong đêm khuya với nước biếc một mình, trơ trọi như con cá mồ côi cứ quẩn quanh không biết đâu là dòng nước.

Lá khô kia rơi xuống ngày mai sẽ có người vớt lên, cá bơi cho chán chê thì rồi cá cũng sẽ lặn, chỉ có ta là trong muôn phương luôn một mình cô độc. Cứ ngỡ đặt chân tới đây là đã về rồi nhưng sao mắt vẫn chẳng thấy thân thương.

Và rồi bỗng một tiếng đàn, tiếng đàn ở đâu vang lên, hình như là ở bờ hồ bên kia, để thanh theo sóng âm theo hương mà vọng nhè nhẹ tới đây, không rõ ràng nhưng lại quá đỗi ngọt ngào, ngọt vì đã cho ta những gì ta đã mất, ngào vì có đủ rồi mà ta vẫn không ngại có thêm, là có dư để tràn đầy, chảy xuống mà lấp đi những gì trong những thời ta lỡ vắng.

Chân muốn đi qua nhưng lòng lại dặn là thôi, chỉ ngồi xuống để một lần nữa trong tiếng đàn có đôi kia mà nhìn lại cảnh của nơi này, một dây cho mình một dây cho bạn, ngân lên ẩn giấu khúc hoan tình, vui ca thay cho lời tình tự, hương ký ức nhưng thanh âm nó là dĩ vãng cả một thời. Không cần biết là có bao nhiêu người đang nghe nhưng riêng ta thì ta sẽ chiếm giữ hết cho riêng mình, không có bao nhiêu là đủ, chỉ có cảnh sắc âm hương xoa tình ru lại lòng mình đêm nay.

Vậy thôi, thế là đủ rồi, không có gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn triền miên như trong một giấc mộng dài không dứt, vẫn đẹp như cách ta nhớ về, vẫn dư thỏa rồi ban thêm để bù cho những ngày ta vắng bóng. Bình mới, rượu mới, cảnh khác, người khác, nhưng hồn thì vẫn còn đây, thế là đủ rồi.

Cảm ơn! Cảm ơn ai kia trong đêm khuya đã gởi cho riêng ta một tiếng đàn.

*

62) Cái gì cũng vậy, cái gì thì cũng phải kiểm tra thử một lần, là đem thân ra thử để xem nó đang tốt hơn hay đang tệ hơn xưa, bởi phải thử thì mới chắc được, còn không thử thì dĩ nhiên là không biết.

Thế là mới thắp hương khấn vái hết bảy bảy bốn chín chư thần nơi đất cổ, đi hết chín chín tám mốt các đền đài có dấu vết tâm linh, xin họ phù hộ rồi chống đỡ cho thâm tâm được mạnh mẽ, bản lĩnh được dồi dào, khí vận được hanh thông để không đứt bóng chết giữa chừng khi đang thử.

Sau đó thì tịnh tâm hết một đêm, lấy giấy bút viết ra mấy dòng hậu sự để phòng hờ, đến sáng thì bắt đầu kiểm tra cái sự quan trọng tinh túy này.

Bước một là ra vỉa hè xin ly trà nóng với thanh kẹo đậu phộng, bước hai là vừa nhai đậu phộng vừa chờ, để xem có cô em thanh lịch hoa nhài nào đó đi ngang qua thì mình nhìn chăm chăm rồi nháy mắt với em nó một cái.

Để tiếp theo thì em nó sẽ bặm môi đánh đít chu mỏ rít lên rồi ngoe nguẩy mà chụp cục gạch để nhắm ngay đầu của mình mà ném tới, ném xong thì sẽ vừa đi vừa rủa cho tới tận khi khuất bóng nơi cuối đường.

Lấy ra miếng bông băng đã chuẩn bị sẵn để ịn lên trán, dù vừa đau vừa choáng vì mất máu nhưng lòng lại cảm thấy bình yên, thấy an tâm và vui vẻ. Là bởi qua kiểm tra thì đã biết rằng thời nay các chị em - điều quý giá và hồn cốt nhất của mảnh đất này - vẫn bản lĩnh như các chị em thời xưa. Vẫn điêu ngoa và hung dữ như nhau, vẫn luôn ra tay lạnh lùng và tàn nhẫn với văn nhân thi sĩ.

Khác chăng là vào thời xưa thì các bà sẽ lấy guốc mà đập liên tục cho tới khi nào thấy máu thì nghỉ chút rồi đập tiếp, còn nay do guốc không còn nhiều nữa nên họ đã chuyển sang dùng gạch với dứt khoát chỉ một đòn.

Ghê gớm, thật là quá ghê gớm, ngoài việc cảm ơn chư thần đã phù hộ cho bản thân còn giữ được cái mạng này ra thì không biết phải nói thêm gì nữa.

*
Trương Lang Vương

*"*"*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store