Bach So Nhan Co Gai Ki An
Sở Nhan khi nghe giọng nói đó cô bàng hoàng ...“Có bao giờ bạn nghĩ rằng,khi bạn giữ một vật gì bên người quá lâu,bạn sẽ phải chia sẽ linh hồn mình cho nó…Và khi nó đã là một thực thể sống có linh hồn… đó chính là Lời Nguyền ”Một buổi chiều mưa tầm tả,tiếng mưa át cả tiếng chuông tan trường…Sở Nhan từ cầu thang tất tả chạy xuống,thấy cặp mình nhẹ tênh mới biết hôm nay quên mang ô mất rồi.Chết thật,phải chi nghe lời mẹ từ đầu thì đâu đến nỗi!Sân trường Hunter ồn ào với những bước chân vội vả về nhà,nhưng tiếng ồn rồi cũng thưa dần khi học sinh lần lượt về hết cả.Chỉ còn lại tiếng mưa rơi."Chết rồi,mưa như vầy làm sao mà về!" - Sở Nhan đang bồn chồn không yên thì chợt nhận ra vẫn còn Nhã đang đứng thui thủi 1 mình dưới mái hiên.Cô ta đang nâng niu vật gì đó…_Cậu đứng đây có 1 mình à?- sở nhan mom mem lại gần._Ai nói mình chỉ có 1 mình!-Nhã ngước mặt lên cười dịu dàng-Mình còn có tiểu nhã bên cạnh này!Nhã đưa con búp bê bằng sứ trong tay cho Sở Nhan xem.Con búp bê quả nhiên rất đẹp.Tóc dài,mắt xanh,môi chúm chìm và 2 má trái đào.Bộ Kimono trên người nó cho thấy nó đến từ Nhật Bản.Búp bê sứ của Nhật rất đáng yêu,nhưng nó làm cho Sở Nhan cảm thấy rờn rợn với cái cách nó nhìn chằm chằm vào người đối diện.Con búp bê này có cài gì đó rất quen,thật sự rất quen!“Mình từng thấy nó ở đâu rồi nhỉ?”-Sở Nhân nghĩ bụng._Tiểu Nhã theo mình từ hồi tiểu học lận đó!- Nhã tiếp tục mê mải con búp bê-Nó là quà sinh nhật năm lên 7 của mình._Năm lên 7 ư?Cậu giữ nó lâu vậy sao Nhã?________o0o________Buổi trưa,giờ ra chơi,…Nhã vẫn đứng ở hành lang 1 mình,lặng lẽ vuốt tóc con búp bê,trò chuyện với nó 1 mình và cười rất thích thú.Sở Nhan ngồi trong lớp học ồn ào bởi tiếng cười đùa của các học sinh khác,nhìn Nhã 1 cách lạ lẳm.Cô bổng kéo ghế bước ra hành lang với Nhã :_Cậu thật sự không có người bạn nào ngoài nó à?_Cậu biết không?Nếu có 1 điều ước,mình sẽ ước Tiểu Nhã có thể nói chuyện với mình.Mình muốn nó trở thành người,1 con người thật sự!“Oạch”-đám con trai rượt đuổi nhau xô vào người Nhã ,làm cô tuột tay rớt con búp bê xuống lang cang._Thôi chết!Búp bê của mình!-Nhã hoảng hốt.Con búp bê rời khỏi bàn tay trắng trẻo,rơi thẳng từ tầng 3 dãy lầu B xuống hồ nước.“Hãy nhớ…đây là tầng 3 dãy lầu B của trường Hunter…Chỉ cần thành tầm cầu khẩn lời nguyền mặc vũ và nhảy từ đây xuống hồ bơi,bất kì điều ước gì cũng sẽ trở thành sự thật!”_Nó rơi xuống hồ bơi,sẽ không vỡ đâu,để mình lấy dùm cho!Sở Nhan nhanh chân chạy 1 mạch xuống lầu,sau 1 hồi chật vật dưới hồ bơi,cô mang con búp bê ướt sũng trả lại cho Nhã .Nhã mừng phát khóc,ôm chầm lấy Sở Nhan .Còn Sở Nhan thì đang bối rối không biết mình có sai lầm khi vớt con búp bê ấy lên không.Nó trở về từ dưới đáy hồ,càng trở nên sống động và khác thường hơn trước.Nó nhìn chằm chằm vào Cô…Nó có còn là 1 đồ vật bình thường nữa không?Buổi tối…Sở Nhan như thường lệ vẫn mở Lap ra đọc tin nhắn trên Y! Lần này lại là cái nick Mặc Vũ “Các ngươi sẽ chết vì lời nguyền và những ước mơ ngu ngốc của các ngươi…Cũng như cô Sở Nhan đã trả giá để thực hiện mơ ước của mình…”Những tin nhắn như thế không biết bao giờ lại trở thành “nhật báo” hằng ngày của học sinh trường Hunter,nó tương tự như lời tiên tri về 1 cái chết sắp tới.Bây giờ thì ngay cả giáo viên trong trường cũng nôm nốp lo sợ về những tin nhắn này.________o0o________
Một buổi chiều ở nhà Nhã …Con búp bê ngồi ngay ngắn trên ghế đặt cạnh Nhã như 1 thành viên trong gia đình._Con làm sao vậy?Nó chỉ là món đồ chơi cũ rich,để nó bên mâm cơm làm gì?-Ba Nhã vừa ăn vừa nói._Mẹ cảm thấy nó cứ ma quái thế nào!-Mẹ Nhã đặt thức ăn lên bàn-Hay là con mang nó cất vào kho đi!Đồ vật có hình người để lâu quá trong nhà không tốt đâu!_Nó là bạn của con mà._Con không sợ sao?Ban đêm tóc nó sẽ mọc dài ra và bay lượn quanh nhà đó!-Mẹ Nhã cười khúc khích._Nếu Tiểu nhã có thể cử động như 1 con người thì tốt chứ sao.Con sẽ nhận nó làm em gái!Buổi tối…Nhã đang chảy tóc trong phòng tắm,chợt cảm thấy lành lạnh sau gáy,như có ai đang nhìn chằm chằm mình tự phía sau.Nhã vốn rất nhát gan,chỉ cái đập cửa thôi cũng làm cô giật bắn mình.Nhã cảm nhận được cả luồng hơi lạnh phả vào cổ,và 1 ánh mắt nhìn chòng chọc vào sống lưng mình.Cô lập tức quay lại,đánh rơi cả cây lược trên tay.Nhưng phía sau không có ai cả,chỉ có con Tiểu nhã đang ngồi bên cửa phòng tắm.Nhã thở phào,song trong lòng lại cảm thấy quái lạ:”Ai lại đặt con Tiểu nhã ở đây nhỉ?Bố mẹ đi ngủ hết rồi mà.Cứ như là nó biết đi vậy!”Nhã mang con búp bê vào phòng,đặt nó lên bệ cửa sổ rồi đắp mền đi ngủ…Vài con quạ từ đâu lại bay sà xuống cửa sổ phòng Nhã ,bên cạnh con búp bê.Chúng kêu quan quác dưới ánh trăng mờ đục…Con búp bê ngồi đối diện tấm gương trong phòng.Và mỗi khi ánh trăng rọi vào,nó lại phản chiếu trong gương hình ảnh cô gái tóc dài,loà xoà,nhếch nhác với bộ đồng phục học sinh ướt nhẹp…________o0o________
_Ba đi công tác vui vẻ nhé!_Ba đi công tác chứ có phải đi chơi đâu,con bé này!Ba Nhã xoa đầu con gái,vẩy tay chào vợ rồi bước vào xe đạp ga chạy thẳng.Ông đi đoạn đường về tỉnh khá xa nên đến tối mịt vẫn chưa tới nơi.Đang chạy trên đường cao tốc nên ông không dám lơi là,thi thoảng lại nhìn lên cái kính chiếu hậu treo trước mặt._Ơ,cái gì thế này?Ông bất chợt thốt lên khi thấy con búp bê mà Nhã luôn mang theo bên mình lại đang ngồi ngay phía sau ông.Nó làm bằng sứ nên hơi nặng,nhưng cũng rất dễ ngã.Xe của ông chạy khá nhanh,trong xe hơi sốc,vậy mà nó lại ngồi yên như người ta biết cách bám vào ghế vậy._Sao con bé lại để đồ chơi ở đây?-ông thắc mắc.Chiếc xe đang chạy bình thường đột nhiên tăng tốc bất ngờ.Ba Nhã điên cuồng đạp thắng,nhưng đồng hồ tốc kí thì cứ tăng liên tục,cả tay láy cũng không điều khiển được.Ba Nha lại bất chợt nhìn lên kính chiếu hậu…Con búp bê bằng sứ biến thành cô gái có đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ông chằm chằm…Nước từ bộ đồng phục trên người cô ta chảy ra ướt cả ghế.Ông hét lên…Chiếc xe vẫn lao đi như tên bắn rồi đâm sầm vào đầu xe tải.________o0o________
_Mẹ,mẹ ơi,ba sao rồi mẹ?Nhã hớt hải chạy vào bệnh viện.Mẹ cô đang đứng quay mặt vào cửa phòng cấp cứu khóc thút thít.Nghe tiếng con gái,bà ta quay lại,trên tay cằm con búp bê Tiểu nhã với bộ Kimono vấy máu._Ba con bị tai nạn giao thông.Mọi thứ trong xe đều hư hại,chỉ có con búp bê là còn nguyên vẹn thôi,cảnh sát đã đưa cho mẹ thứ này…Bà bất ngờ ném mạnh con búp bê xuống đất làm đầu nó văng ra khỏi thân nhưng không vỡ._Mẹ đã bảo con rồi mà!Nó là thứ bị nguyền rủa…bị nguyền rủa…Bà ta khóc lóc,kêu gào thảm thiết trước gương mặt sợ hãi của con gái. Nhã kì hoang mang,chẳng lẽ…con búp bê này…Nhã và mẹ được khuyên trở về nhà đợi tin của ba.Suốt đoạn đường trở về từ bệnh viện,2 mẹ con chẳng nói với nhau câu nào.Đêm đó trời mưa tầm tả…0 giờ 0 phút 0 giây…Mẹ Nhã ngâm mình trong bồn tắm,nghe tiếng sấm sét đùng đoành ngoài kia.Đầu óc bà ta loạn cả lên.Một cảm giác rờn rợn sau gáy,bà quay lưng lại nhìn,nhưng chỉ có tiếng sấm nổ cùng tiếng của mấy con quạ ăn đêm.Bấy giờ thì mẹ Nhã mới phát hiện ra 1 mùi tanh tưởi bốc lên từ người mình.Bà hoảng sợ khi nhìn thấy nước trong bồn đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu. Mặt nước khẽ sủi bọt,kêu ùng ục và…nổi lên 1 mớ tóc tai rối bù,sau đó là một cái đầu trắng bệch,đang trừng mắt nhìn bà…Đôi mắt của 1 xác chết…Tiếng sấm sét phần nào át đi tiếng la thất thanh của mẹ Nhã…________o0o________
Sở Nhan mơ hồ bật dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến.“A lô,Sở Nhan ơi,mình sợ lắm!”“Chuyện gì vậy Nhã?”“Mẹ…mẹ mình chết rồi.Chết trong bồn tắm,mẹ chết vị ngạt nước…Người…người ta phát hiện trong bồn tắm….còn có con búp bê Tiểu Nhã của mình!”“HẢ?!”“Mình…mình sợ lắm!Người tiếp theo…chắc chắn là mình!”“Tít…tít….tít………..”Điện thoại cúp ngang.Sở Nhan vô cùng lo lắng,mặt mày tái mét.Phải chi…phải chi cô đừng mang con búp bê ấy từ hồ bơi lên thì hay biết mấy!Tin nhắn hôm nay từ cái nick Mặc Vũ:“Không có gì hạnh phúc hơn được chết chung với tổ ấm của mình .. cô chính là vấn đề của bọn chúng "________o0o________
Cứ ngỡ Nhã không đến lớp,nhưng hôm nay cô ấy vẫn đến,chỉ là với 1 bộ dạng khác hẳn thường ngày. Nhã mặt mày xanh xao,2 mắt thâm quầng vì mất ngủ,đầu tóc rối bù,suốt mấy tiết liền không hé răng nửa lời,chỉ thấy cậu ta ngồi run cầm cập và không ngừng lẩm bẩm điều gì đấy.Giờ ra chơi…_Cậu làm sao vậy?-Sở Nhan ân cần hỏi han._Mình điên mất…mình điên mất!Con ác quỷ đó đang bám theo mình!Làm sao đây?Làm sao đây?- Nhã chợt chồm lên bấu vào vai Sở Nhan,2 mắt mở trừng trừng nhìn Sở Nhan đang hoang mang lo sợ-NÓ SẼ GIẾT MÌNH!NÓ
NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÌNH!_Cậu bình tỉnh đi!-Sở Nhan kêu lên.Đúng lúc ấy thì thầy Kiên bước vào,trên tay thầy là con búp bê Tiểu nhã ._Thầy tình cờ phát hiện cái này trong văn phòng kèm với 1 mẩu giấy ghi là gửi cho em đấy,Nhã!Vừa nhìn thấy con búp bê,Nhã hét lên kinh hãi,vội giật lấy con búp bê,chạy ra hành lang và ném nó xuống hồ bơi.Sở Nhan cũng chạy ra với Nhã chỉ nghe thấy cô ta lầm bầm:_Hãy trả nó về nơi nó bắt đầu…________o0o________
Hôm nay trời lại mưa nặng hạt.Mưa kèm theo những cơn going và sấm chớp đùng đoành.Nhã đang ngồi 1 mình trong nhà,đối diện bàn thờ và 1 quyển kinh mở ra nằm dưới đất,trên tay cô là cây thập giá._Lạy Chúa chí thánh!Xin Chúa hãy giúp con đuổi con quỷ độc ác đó xuống địa ngục…“Reng….reng….reng……”Tiếng chuông cửa,có ai đó đến nhà.Nhưng ai lại đến thăm nhà người khác vào cái đêm mưa bão này.Nahx như 1 cái mày,vô thức bước ra ngoài cửa._Ai đấy?-cô hỏi.Không có ai trả lời.Nhã lập lại câu hỏi đến lần thứ 3 mới lấy chìa khoa mở cửa ra.Chẳng có ai cả.Bên ngoài chỉ có mưa gió và sấm chớp.Nhã quay vào trong nhà,nhưng rồi lại phát hiện ra 1 điều kì lạ.Trên sàn nhà ứ đọng từng vũng nước nhỏ như dấu chân người in thành 1 hàng dài từ cửa cái dẫn vào phòng khách.Nhã sợ hãi,vơ vội cái ô đặt bên cửa rồi lần mò vào trong nhà….Phòng khách sáng đèn,chiếc TV mất sóng kêu rè rè,hắt ánh sáng vào thân hình bé nhỏ trong bộ Kimono ướt nhẹp đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha.Con búp bê đã trở về!Nhã không còn cầm nổi ô nữa,cô hoảng sợ bỏ chạy lên phòng đóng cửa thật chặt rồi leo lên giường đắp chăn kín đầu.“Cộp…cộp…cộp…”-có ai đó đang đi lên cầu thang.Người đó vừa đi vừa hát…Là giọng của 1 cô gái……………….……..Và….bài hát cũng rất quen thuộc………Bài hát làm cho Nhã chợt nhớ lại 1 kỉ niệm năm xưa…Trường tiểu học Baby Stars một ngày mùa xuân đầy nắng……..Nhã và Tư Lan cùng ngồi trên 1 cái xích đu,bên cạnh còn có con búp bê bằng sứ rất xinh.Cả 2 cùng chảy tóc cho con búp bê và hát vu vơ:“…Búp bê xinh đẹp…Mãi mãi là người bạn của tôi….Cùng khóc,cùng cười,cùng nhau đi đến mọi chân trời…Chẳng bao giờ rời xa nhau…Mãi mãi…”Sau kí ức tuổi thơ đẹp long lanh đó là hình ảnh cầu thang trường cấp 2 ba năm về trước…_Nhã !-Tư Lan í ới gọi-Đi chơi với mình không?_Xin lỗi bạn,nhưng mình đã hẹn với người khác!1 cô bé khác đến nắm tay Nhã lôi đi,Nhã ngước nhìn Tư Lan 1 chút rồi cũng chạy theo cô bạn đó.Trong tiếng cười ríu rít của họ,TƯ lan ngồi thui thủi 1 mình ở cầu thang…“…Búp bê xinh đẹp…Mãi mãi là người bạn của tôi….Cùng khóc,cùng cười,cùng nhau đi đến mọi chân trời…Chẳng bao giờ rời xa nhau…Mãi mãi…”Tiếng hát đó đã trở lại,mang theo bao nhiêu kí ức về 1 tình bạn đã chết tự lúc nào.Tiếng bước chân và bài hát đó mỗi lúc một gần…“Kẹt”-cánh cửa phòng bật mở…Tư Lan đã đến.Tóc dài loà xoà phủ 2 bên mặt,nó ẳm con búp bê bằng sứ trên tay và nhìn Nhã với đối mắt căm thù.Nó cất cái giọng the thé khó nghe để đánh thức cô bạn đang run cầm cập trên giường:“Mày là đồ phản bội…Đồ phản bội…”Nhã tung mền ngồi bật dậy.Muốn la mà không la nổi,muốn chạy mà tay chân đã rã rời…“Chẳng phải mày muốn con búp bê này biến thành người sao ... Mày đang dính lời nguyền haha?”Tư Lan thả con búp bê xuống đất.Con Tiểu Nhã đứng dậy và cười khúc khích như tiếng trẻ con.“Mày biết con búp bê này mơ ước gì không?Nó muốn ở bên mày cho tới khi chứng kiến mày rời khỏi thế gian này…Nó yêu mày như thế…mà mày lại vứt nó đi chẳng khác nào như mày vứt bỏ tao năm xưa…Giờ thì mày và nó sẽ ở bên nhau mãi mãi. Lời nguyền mặc vũ của mày đã chấm dứt…”________o0o________
0 giờ 0 phút 0 giây…Lại là tin nhắn lúc nửa đêm…“ Sở Nhan ơi,mình là kẻ phản bội…Mình phải trả giá,bằng chính linh hồn của mình!”_Của Nhã sao?Nhã ơi….không lẽ cậu…-Sở Nhan lo lắng nhìn điện thoại.Lúc nhà thờ Đức Bà đổ chuông cũng là lúc Mặc Vũ gửi thông điệp đến mọi người:“…Đêm trăng tròn không còn xa lắm đâu!Hãy nhớ rằng là chúng mày sắp chết!.. lời nguyền sẽ chiếm hữu từng chúng mày lũ dơ bẩn ”
Lời nguyền đang ám ảnh ngôi trường này…________o0o________
Hôm nay cả trường lại xôn xao bàn tán.Cảnh sát cho biết,Nhã đã chết hôm qua trong phòng riêng,nguyên nhân là 1 vết thương ở cổ làm nạn nhân mất quá nhiều máu.“Cậu ta chết thật rồi!Y như những gì xảy ra với Tư Lan và Nhã …Tin nhắn và cuộc gọi lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt…không bao giờ mình phải nhanh phá bỏ lời nguyền này …”-Sở Nhan nhìn trân trân vào màn hình điện thoại.“Quác!Quác!Quác!”-tiếng của mấy con quạ hoà với màu trời xám xịt trên nóc trường trung học Hunter làm không khí trở nên lạnh lẽo,ma quái khác thường…_Cậu biết không Sở Nhan!-Trân Nhi chạy lại vỗ vai cô,hình như có tin gì giật gân lắm-Người ta nhìn thấy ở hiện trường con búp bê sứ mặc bộ Kimono dính đầy máu,miệng và cằm của nó cũng loang lỗ máu là máu.Cậu có nghĩ…Nhã chết là do…_Đừng nói bậy!-cô vội ngắt lời Nhi-Nếu cậu không muốn làm người tiếp theo!Con búp bê sau đó được đưa đến viện bảo tàng thành phố.Nhưng không lâu sau,người ta phát hiện nó đã biến mất từ lúc nào.Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc tại đây…Cho đến khi ngôi nhà của gia đình Nhã được bán lại cho 1 doanh nhân giàu có…Nhưng rồi người chủ mới cũng biến mất…Sau đó người ta tìm thấy ông ta chết khô trong nhà kho,với 1 vết thương ở cổ…Hàng xóm xung quanh ai cũng sợ ngôi nhà này,họ nói họ nhìn thấy bóng ma 1 đứa trẻ mặc Kimono màu trắng thường hay xuất hiện quanh quất trong nhà..Sở nhan ngồi thẫn thờ lẩm bẩm ...
" Đó chỉ là một phần của lời nguyền sao "
Một buổi chiều ở nhà Nhã …Con búp bê ngồi ngay ngắn trên ghế đặt cạnh Nhã như 1 thành viên trong gia đình._Con làm sao vậy?Nó chỉ là món đồ chơi cũ rich,để nó bên mâm cơm làm gì?-Ba Nhã vừa ăn vừa nói._Mẹ cảm thấy nó cứ ma quái thế nào!-Mẹ Nhã đặt thức ăn lên bàn-Hay là con mang nó cất vào kho đi!Đồ vật có hình người để lâu quá trong nhà không tốt đâu!_Nó là bạn của con mà._Con không sợ sao?Ban đêm tóc nó sẽ mọc dài ra và bay lượn quanh nhà đó!-Mẹ Nhã cười khúc khích._Nếu Tiểu nhã có thể cử động như 1 con người thì tốt chứ sao.Con sẽ nhận nó làm em gái!Buổi tối…Nhã đang chảy tóc trong phòng tắm,chợt cảm thấy lành lạnh sau gáy,như có ai đang nhìn chằm chằm mình tự phía sau.Nhã vốn rất nhát gan,chỉ cái đập cửa thôi cũng làm cô giật bắn mình.Nhã cảm nhận được cả luồng hơi lạnh phả vào cổ,và 1 ánh mắt nhìn chòng chọc vào sống lưng mình.Cô lập tức quay lại,đánh rơi cả cây lược trên tay.Nhưng phía sau không có ai cả,chỉ có con Tiểu nhã đang ngồi bên cửa phòng tắm.Nhã thở phào,song trong lòng lại cảm thấy quái lạ:”Ai lại đặt con Tiểu nhã ở đây nhỉ?Bố mẹ đi ngủ hết rồi mà.Cứ như là nó biết đi vậy!”Nhã mang con búp bê vào phòng,đặt nó lên bệ cửa sổ rồi đắp mền đi ngủ…Vài con quạ từ đâu lại bay sà xuống cửa sổ phòng Nhã ,bên cạnh con búp bê.Chúng kêu quan quác dưới ánh trăng mờ đục…Con búp bê ngồi đối diện tấm gương trong phòng.Và mỗi khi ánh trăng rọi vào,nó lại phản chiếu trong gương hình ảnh cô gái tóc dài,loà xoà,nhếch nhác với bộ đồng phục học sinh ướt nhẹp…________o0o________
_Ba đi công tác vui vẻ nhé!_Ba đi công tác chứ có phải đi chơi đâu,con bé này!Ba Nhã xoa đầu con gái,vẩy tay chào vợ rồi bước vào xe đạp ga chạy thẳng.Ông đi đoạn đường về tỉnh khá xa nên đến tối mịt vẫn chưa tới nơi.Đang chạy trên đường cao tốc nên ông không dám lơi là,thi thoảng lại nhìn lên cái kính chiếu hậu treo trước mặt._Ơ,cái gì thế này?Ông bất chợt thốt lên khi thấy con búp bê mà Nhã luôn mang theo bên mình lại đang ngồi ngay phía sau ông.Nó làm bằng sứ nên hơi nặng,nhưng cũng rất dễ ngã.Xe của ông chạy khá nhanh,trong xe hơi sốc,vậy mà nó lại ngồi yên như người ta biết cách bám vào ghế vậy._Sao con bé lại để đồ chơi ở đây?-ông thắc mắc.Chiếc xe đang chạy bình thường đột nhiên tăng tốc bất ngờ.Ba Nhã điên cuồng đạp thắng,nhưng đồng hồ tốc kí thì cứ tăng liên tục,cả tay láy cũng không điều khiển được.Ba Nha lại bất chợt nhìn lên kính chiếu hậu…Con búp bê bằng sứ biến thành cô gái có đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ông chằm chằm…Nước từ bộ đồng phục trên người cô ta chảy ra ướt cả ghế.Ông hét lên…Chiếc xe vẫn lao đi như tên bắn rồi đâm sầm vào đầu xe tải.________o0o________
_Mẹ,mẹ ơi,ba sao rồi mẹ?Nhã hớt hải chạy vào bệnh viện.Mẹ cô đang đứng quay mặt vào cửa phòng cấp cứu khóc thút thít.Nghe tiếng con gái,bà ta quay lại,trên tay cằm con búp bê Tiểu nhã với bộ Kimono vấy máu._Ba con bị tai nạn giao thông.Mọi thứ trong xe đều hư hại,chỉ có con búp bê là còn nguyên vẹn thôi,cảnh sát đã đưa cho mẹ thứ này…Bà bất ngờ ném mạnh con búp bê xuống đất làm đầu nó văng ra khỏi thân nhưng không vỡ._Mẹ đã bảo con rồi mà!Nó là thứ bị nguyền rủa…bị nguyền rủa…Bà ta khóc lóc,kêu gào thảm thiết trước gương mặt sợ hãi của con gái. Nhã kì hoang mang,chẳng lẽ…con búp bê này…Nhã và mẹ được khuyên trở về nhà đợi tin của ba.Suốt đoạn đường trở về từ bệnh viện,2 mẹ con chẳng nói với nhau câu nào.Đêm đó trời mưa tầm tả…0 giờ 0 phút 0 giây…Mẹ Nhã ngâm mình trong bồn tắm,nghe tiếng sấm sét đùng đoành ngoài kia.Đầu óc bà ta loạn cả lên.Một cảm giác rờn rợn sau gáy,bà quay lưng lại nhìn,nhưng chỉ có tiếng sấm nổ cùng tiếng của mấy con quạ ăn đêm.Bấy giờ thì mẹ Nhã mới phát hiện ra 1 mùi tanh tưởi bốc lên từ người mình.Bà hoảng sợ khi nhìn thấy nước trong bồn đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu. Mặt nước khẽ sủi bọt,kêu ùng ục và…nổi lên 1 mớ tóc tai rối bù,sau đó là một cái đầu trắng bệch,đang trừng mắt nhìn bà…Đôi mắt của 1 xác chết…Tiếng sấm sét phần nào át đi tiếng la thất thanh của mẹ Nhã…________o0o________
Sở Nhan mơ hồ bật dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến.“A lô,Sở Nhan ơi,mình sợ lắm!”“Chuyện gì vậy Nhã?”“Mẹ…mẹ mình chết rồi.Chết trong bồn tắm,mẹ chết vị ngạt nước…Người…người ta phát hiện trong bồn tắm….còn có con búp bê Tiểu Nhã của mình!”“HẢ?!”“Mình…mình sợ lắm!Người tiếp theo…chắc chắn là mình!”“Tít…tít….tít………..”Điện thoại cúp ngang.Sở Nhan vô cùng lo lắng,mặt mày tái mét.Phải chi…phải chi cô đừng mang con búp bê ấy từ hồ bơi lên thì hay biết mấy!Tin nhắn hôm nay từ cái nick Mặc Vũ:“Không có gì hạnh phúc hơn được chết chung với tổ ấm của mình .. cô chính là vấn đề của bọn chúng "________o0o________
Cứ ngỡ Nhã không đến lớp,nhưng hôm nay cô ấy vẫn đến,chỉ là với 1 bộ dạng khác hẳn thường ngày. Nhã mặt mày xanh xao,2 mắt thâm quầng vì mất ngủ,đầu tóc rối bù,suốt mấy tiết liền không hé răng nửa lời,chỉ thấy cậu ta ngồi run cầm cập và không ngừng lẩm bẩm điều gì đấy.Giờ ra chơi…_Cậu làm sao vậy?-Sở Nhan ân cần hỏi han._Mình điên mất…mình điên mất!Con ác quỷ đó đang bám theo mình!Làm sao đây?Làm sao đây?- Nhã chợt chồm lên bấu vào vai Sở Nhan,2 mắt mở trừng trừng nhìn Sở Nhan đang hoang mang lo sợ-NÓ SẼ GIẾT MÌNH!NÓ
NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÌNH!_Cậu bình tỉnh đi!-Sở Nhan kêu lên.Đúng lúc ấy thì thầy Kiên bước vào,trên tay thầy là con búp bê Tiểu nhã ._Thầy tình cờ phát hiện cái này trong văn phòng kèm với 1 mẩu giấy ghi là gửi cho em đấy,Nhã!Vừa nhìn thấy con búp bê,Nhã hét lên kinh hãi,vội giật lấy con búp bê,chạy ra hành lang và ném nó xuống hồ bơi.Sở Nhan cũng chạy ra với Nhã chỉ nghe thấy cô ta lầm bầm:_Hãy trả nó về nơi nó bắt đầu…________o0o________
Hôm nay trời lại mưa nặng hạt.Mưa kèm theo những cơn going và sấm chớp đùng đoành.Nhã đang ngồi 1 mình trong nhà,đối diện bàn thờ và 1 quyển kinh mở ra nằm dưới đất,trên tay cô là cây thập giá._Lạy Chúa chí thánh!Xin Chúa hãy giúp con đuổi con quỷ độc ác đó xuống địa ngục…“Reng….reng….reng……”Tiếng chuông cửa,có ai đó đến nhà.Nhưng ai lại đến thăm nhà người khác vào cái đêm mưa bão này.Nahx như 1 cái mày,vô thức bước ra ngoài cửa._Ai đấy?-cô hỏi.Không có ai trả lời.Nhã lập lại câu hỏi đến lần thứ 3 mới lấy chìa khoa mở cửa ra.Chẳng có ai cả.Bên ngoài chỉ có mưa gió và sấm chớp.Nhã quay vào trong nhà,nhưng rồi lại phát hiện ra 1 điều kì lạ.Trên sàn nhà ứ đọng từng vũng nước nhỏ như dấu chân người in thành 1 hàng dài từ cửa cái dẫn vào phòng khách.Nhã sợ hãi,vơ vội cái ô đặt bên cửa rồi lần mò vào trong nhà….Phòng khách sáng đèn,chiếc TV mất sóng kêu rè rè,hắt ánh sáng vào thân hình bé nhỏ trong bộ Kimono ướt nhẹp đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha.Con búp bê đã trở về!Nhã không còn cầm nổi ô nữa,cô hoảng sợ bỏ chạy lên phòng đóng cửa thật chặt rồi leo lên giường đắp chăn kín đầu.“Cộp…cộp…cộp…”-có ai đó đang đi lên cầu thang.Người đó vừa đi vừa hát…Là giọng của 1 cô gái……………….……..Và….bài hát cũng rất quen thuộc………Bài hát làm cho Nhã chợt nhớ lại 1 kỉ niệm năm xưa…Trường tiểu học Baby Stars một ngày mùa xuân đầy nắng……..Nhã và Tư Lan cùng ngồi trên 1 cái xích đu,bên cạnh còn có con búp bê bằng sứ rất xinh.Cả 2 cùng chảy tóc cho con búp bê và hát vu vơ:“…Búp bê xinh đẹp…Mãi mãi là người bạn của tôi….Cùng khóc,cùng cười,cùng nhau đi đến mọi chân trời…Chẳng bao giờ rời xa nhau…Mãi mãi…”Sau kí ức tuổi thơ đẹp long lanh đó là hình ảnh cầu thang trường cấp 2 ba năm về trước…_Nhã !-Tư Lan í ới gọi-Đi chơi với mình không?_Xin lỗi bạn,nhưng mình đã hẹn với người khác!1 cô bé khác đến nắm tay Nhã lôi đi,Nhã ngước nhìn Tư Lan 1 chút rồi cũng chạy theo cô bạn đó.Trong tiếng cười ríu rít của họ,TƯ lan ngồi thui thủi 1 mình ở cầu thang…“…Búp bê xinh đẹp…Mãi mãi là người bạn của tôi….Cùng khóc,cùng cười,cùng nhau đi đến mọi chân trời…Chẳng bao giờ rời xa nhau…Mãi mãi…”Tiếng hát đó đã trở lại,mang theo bao nhiêu kí ức về 1 tình bạn đã chết tự lúc nào.Tiếng bước chân và bài hát đó mỗi lúc một gần…“Kẹt”-cánh cửa phòng bật mở…Tư Lan đã đến.Tóc dài loà xoà phủ 2 bên mặt,nó ẳm con búp bê bằng sứ trên tay và nhìn Nhã với đối mắt căm thù.Nó cất cái giọng the thé khó nghe để đánh thức cô bạn đang run cầm cập trên giường:“Mày là đồ phản bội…Đồ phản bội…”Nhã tung mền ngồi bật dậy.Muốn la mà không la nổi,muốn chạy mà tay chân đã rã rời…“Chẳng phải mày muốn con búp bê này biến thành người sao ... Mày đang dính lời nguyền haha?”Tư Lan thả con búp bê xuống đất.Con Tiểu Nhã đứng dậy và cười khúc khích như tiếng trẻ con.“Mày biết con búp bê này mơ ước gì không?Nó muốn ở bên mày cho tới khi chứng kiến mày rời khỏi thế gian này…Nó yêu mày như thế…mà mày lại vứt nó đi chẳng khác nào như mày vứt bỏ tao năm xưa…Giờ thì mày và nó sẽ ở bên nhau mãi mãi. Lời nguyền mặc vũ của mày đã chấm dứt…”________o0o________
0 giờ 0 phút 0 giây…Lại là tin nhắn lúc nửa đêm…“ Sở Nhan ơi,mình là kẻ phản bội…Mình phải trả giá,bằng chính linh hồn của mình!”_Của Nhã sao?Nhã ơi….không lẽ cậu…-Sở Nhan lo lắng nhìn điện thoại.Lúc nhà thờ Đức Bà đổ chuông cũng là lúc Mặc Vũ gửi thông điệp đến mọi người:“…Đêm trăng tròn không còn xa lắm đâu!Hãy nhớ rằng là chúng mày sắp chết!.. lời nguyền sẽ chiếm hữu từng chúng mày lũ dơ bẩn ”
Lời nguyền đang ám ảnh ngôi trường này…________o0o________
Hôm nay cả trường lại xôn xao bàn tán.Cảnh sát cho biết,Nhã đã chết hôm qua trong phòng riêng,nguyên nhân là 1 vết thương ở cổ làm nạn nhân mất quá nhiều máu.“Cậu ta chết thật rồi!Y như những gì xảy ra với Tư Lan và Nhã …Tin nhắn và cuộc gọi lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt…không bao giờ mình phải nhanh phá bỏ lời nguyền này …”-Sở Nhan nhìn trân trân vào màn hình điện thoại.“Quác!Quác!Quác!”-tiếng của mấy con quạ hoà với màu trời xám xịt trên nóc trường trung học Hunter làm không khí trở nên lạnh lẽo,ma quái khác thường…_Cậu biết không Sở Nhan!-Trân Nhi chạy lại vỗ vai cô,hình như có tin gì giật gân lắm-Người ta nhìn thấy ở hiện trường con búp bê sứ mặc bộ Kimono dính đầy máu,miệng và cằm của nó cũng loang lỗ máu là máu.Cậu có nghĩ…Nhã chết là do…_Đừng nói bậy!-cô vội ngắt lời Nhi-Nếu cậu không muốn làm người tiếp theo!Con búp bê sau đó được đưa đến viện bảo tàng thành phố.Nhưng không lâu sau,người ta phát hiện nó đã biến mất từ lúc nào.Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc tại đây…Cho đến khi ngôi nhà của gia đình Nhã được bán lại cho 1 doanh nhân giàu có…Nhưng rồi người chủ mới cũng biến mất…Sau đó người ta tìm thấy ông ta chết khô trong nhà kho,với 1 vết thương ở cổ…Hàng xóm xung quanh ai cũng sợ ngôi nhà này,họ nói họ nhìn thấy bóng ma 1 đứa trẻ mặc Kimono màu trắng thường hay xuất hiện quanh quất trong nhà..Sở nhan ngồi thẫn thờ lẩm bẩm ...
" Đó chỉ là một phần của lời nguyền sao "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store