chương 65
Mi mắt Lucius động vài cái, hắn giật giật thân thể, cảm giác mềm mại quen thuộc khiến hắn biết mình đang nằm trên giường. Hoàn cảnh an toàn làm hắn dễ dàng dỡ bỏ sự phòng bị, lộ ra chút nhu hòa.
Hắn cũng chẳng nghĩ xem tại sao mình lại ở đây, ngồi dậy đưa tay chỉnh trang áo sống. Nâng mắt lên, lại thấy con trai bảo bối nhà mình đang ngồi trên ghế salon.
"Draco?" Lucius khẽ thốt lên tên cậu, nhưng phát hiện cậu không đáp lời. Lucius nhíu mày, chẳng biết có phải tác dụng của thuốc hay không, hắn cảm thấy đầu óc cứ tắc nghẹt – hắn bây giờ chẳng rõ tại sao con mình lại có vẻ lửa giận ngút trời thế kia. Lucius vội bước nhanh tới, ngồi xuống trước mặt cậu.g
Hắn cho là Draco đang giận dỗi, nhưng nhìn gần mới thấy, thay vì nói là giận, uất ức thì đúng hơn. Lucius ngồi xem cậu dẩu mỏ, má phình ra như cái trống, đầu gục trên cánh tay, mái tóc vàng óng cũng như mất hết sức sống.
Không lẽ trận thứ hai thi đấu thất bại? Lucius tưởng Draco chỉ về nhì, cho nên không phục? Nhưng lập tức hắn ném suy nghĩ này ra ngoài – tuy không biết mấy năm nay Gellert huấn luyện Draco cái gì, nhưng để được ông chọn làm người thừa kế, không có chuyện ngay cả cuộc thi này mà đấu cũng không xong. Lucius nhướn mày tò mò, còn nguyên nhân khác nữa?
"Draco? Rốt cuộc con sao vậy?" Lucius có chút lo lắng, hắn chưa từng thấy con mình uể oải như vậy. Rồng nhỏ nghe hắn hỏi, cũng chỉ nâng mắt lên nhìn chằm chằm hắn, rồi lại xoay đầu đi chỗ khác, đem cả người cuộn thành một cục lún vào salon.
Lucius sốt ruột cau mày, vươn tay sờ trán cậu, không lẽ bị bệnh rồi? Hay là nãy thi đấu bị thương? Có lẽn nên gọi Severus đến...
Draco ngồi bó gối, giận dữ trong lòng chợt hóa thành vô lực. Cậu từng nghĩ mình cố sức theo đuổi Lucius là vì cậu yêu hắn. Cho đến nay, Draco biết người mình để ý nhất chính là cha. Nhưng chuyện hôm nay lại nói không phải vậy...
Cậu giận hắn trở thành bảo bối của người khác, nhưng cuối cùng lại tự giận mình – Lucius không phải bảo bối của cậu, chẳng qua vì cậu thương hắn chưa đủ mà thôi.
Hừ, cậu mặc kệ đấy, dù sao hắn cũng là vị hôn thê của cậu rồi !
Draco biết mình lại ngây thơ đâm đầu vào luẩn quẩn, ngẩng đầu nhìn người đang lo lắng trông mình kia, một tay vòng qua cổ hắn, một tay ôm lấy thắt lưng, "Xin lỗi, bảo bối của con không phải cha." Ngay lập tức cậu nhận ra Lucius cứng đờ trong khoảng khắc.
Không khí như đặc quánh lại, Draco cắn răng, vài giây sau đẩy Lucius, "Chuyện về Fleur là thế nào? Làm sao mới mấy ngày lại thành bảo bối của người ta rồi?" Nghĩ tới đây, Draco càng thêm buồn bực.
Lucius vừa nghe rồng nhỏ thừa nhận hắn không phải bảo bối của mình, cảm giác như tim ngừng đập vài giây – lúc đó có phải cậu nhận ra mình đã sai không?
Lucius biết khi cậu ôm hắn không nên phản ứng cứng ngắc như vậy, phải vì đứa nhỏ đi đúng đường mà vui mừng mới đúng, nhưng suy nghĩ này từ khi xuất hiện trong đầu liền thấy cả người rét lạnh. Cảm xúc của bản thân, hắn vẫn không thể khống chế.
"Về Fleur, chẳng qua mấy hôm trước tình cờ gặp trên đường, thuận tiện giúp đỡ một phen thôi." Lucius thả lỏng, cười nhìn Draco, "Con à, bảo bối của con thực ra là ta."
"Còn cô gái kia, em gái cô ta chưa tới, mà Chiếc Cốc Lửa không biết sao lại chọn ta." Lucius ngồi xuống ghế.
Hừ, cái gì do Chiếc Cốc Lửa chọn? Rõ ràng là người này thả thính khắp nơi khiến người mê mẩn thì có ! Còn cái cốc chết tiệt kia, Draco híp mắt, nếu không phải còn có việc cần dùng thì cái thứ thích chọn người lung tung đó bị Lửa quỷ đốt từ lâu rồi.
Lucius liếc mắt nhìn người nào đó không được tự nhiên quay đầu đi, vành tai đỏ rực như cánh hoa hồng, bỗng dưng thấy nhộn nhạo đến lạ. Hắn làm bộ ho nhẹ hai tiếng, quả nhiên bày tỏ với nhau xong thì cảm giác sẽ không giống sao? Ít nhất trước đây hắn thấy Draco không được tự nhiên như này cũng không định nhào lên đâu.
Lucius xấu hổ dời mắt đi, nhưng lại nhìn vành tai ửng đỏ nọ, chỉ đành thầm thở dài. Lúc cậu sinh ra, hắn đã biết mình sa đọa.
Đưa tay đem đầu đứa nhỏ xoay trở về, dịu dàng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi cuốn đi hương vị ngọt ngào của ai kia – từ ngày ấy trong văn phòng độc dược, hắn đã muốn làm như thế...?%rj~
====================================
Trong Phòng Cần Thiết, Tom bồn chồn đi qua đi lại. Draco lười biếng ngồi trên ghế nhấm nháp tách trà, nhìn bộ dạng rối bời của Chúa Tể Hắc Ám.
"Mi rốt cuộc làm sao?" Tuy 'ngài' chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng liên hệ được với đám thủ hạ thuần huyết trung thành trong bóng tối, hắn cũng là kẻ quyết đoán tuyệt tình. Dù vài lần Draco thích chọc cho ngài đây xù lông nhím lên, lại chưa bao giờ thấy đối phương buồn bực như vậy.
Tom nghe Draco hỏi, liền dừng bước, "Mi nói xem, Gellert đang nghĩ gì?" Đôi mắt đỏ trong suốt như hồng ngọc lạnh lẽo, thế mà ánh lên sự lo sợ bất an.
Gần đây Thánh Đồ cũng không nói có gì bất thường mà? Với lại, nhiều người trong nội bộ còn nặng nghĩa với Gellert, không phải chuyện gì của ông cũng nói cậu nghe.
Nhưng đến khi ông già mà mất nết mặc váy Hawaii nhảy trên đường cái thì thôi, Thánh Đồ vì giữ gìn hình tượng, bắt đầu lộ ra hành tung của lão động kinh kia, hy vọng Draco có thể khuyên nhủ ông chút – dù sao rất ít người nói mà Gellert chịu nghe, may thay, cậu nằm trong số đó.
"Ta chưa nói cho mi à?" Tom ủ rũ ném mình lên sopha, "Hắn cùng Dumbledore gặp mặt."
Ô hô hô, quái thư Hufflepuff phát huy công hiệu tiên tri của nó rồi? Draco hớn hở mở to hai mắt. Tin này mà bán cho Nhật báo Tiên Tri, nói không chừng còn thu nhuận bút khổng lồ oa ha ha...Gần đây cả ngày phải xử lý chuyện trong giới quý tộc lẫn chi phí hoạt động của Thánh Đồ, Draco tốn không ít vàng đâu.
"Đừng có nghĩ lung tung." Tom trừng mắt nhìn cậu, lại phát hiện cậu cóc sợ miếng nào, bèn bất đắc dĩ nói, "Nhớ vụ mi để Thánh Đồ dẫn dụ Dumbledore đi tìm chiếc nhẫn không?"\
Draco gật gật đầu, không hiểu chuyện đó thì có vấn đề gì.
"Lúc tìm thấy cái nhẫn, Dumbledore đã đinh đeo lên, chính Gellert xuất hiện đánh lão hôn mê. Sau đó đốt luôn cái Trường Sinh Linh Giá." Tom lại bắt đầu bất an đứng lên đi tới đi lui. "Mi nói xem, tin tức của hắn sao linh thông vậy hả?"
Draco nhấp ngụm hồng trà, hứng thú nhìn Tom như con mèo bị nhốt, đi qua đi lại trong cái không gian nhỏ hẹp. "Mi lo ổng còn giấu một thế lực không ai biết?" Cậu dựa theo ý Tom dịch ra, tỏ vẻ 'tui cũng lo lắm'.
"..."\
Chúa Tể Hắc Ám không rõ, chẳng lẽ vài lần bị Gellert chỉnh đến chết dở bị thằng quỷ này thấy được, nên giờ nó thoải mái trêu ghẹo mình vậy? Bạn Tom không để ý tâm trạng mình đã tốt hơn không ít, chỉ nghĩ khi nào hắn lại thâu tóm Tử Thần Thực Tử, liền trừng phạt Lucius cho hả giận.
"Đúng rồi, nhắc cái nhẫn mới nhớ, mấy cái Trường Sinh Linh Giá khác mi xử lý thế nào?"
Nhìn đi nhìn đi, có ai dám hỏi chuyện Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại thế không !
Tom chán ngán nhìn Draco, nguýt dài một cái, "Chúa Tể Hắc Ám không gì không làm được."
"Vậy cái trên trán Potter..." Draco nhớ rõ có một cái ẩn sau vết sẹo mà.
"Ngoại trừ cái trên người Potter, Nagini và chủ hồn, mấy cái còn lại đều bị hủy." Tom vuốt cằm, bỏ qua vấn đề tư nhân qua một bên, chính sự mới trọng yếu, "Đúng rồi, ta bắt đầu bội phục ông cậu của mi đó."
Cậu? Chó ngốc Sirius kia? Trừ lỗ mãng xúc động, chính nghĩa quá đáng, quấn James Potter nhiều một chút, cậu không biết ông cậu nhà mình còn có gì để bội phục – ờm, khả năng chơi xỏ chăng?
"Regulus Black... Một kẻ dám khiêu chiến quyền uy Chúa Tể Hắc Ám ngay lúc hắn hùng mạnh nhất..." Tom nhớ lại lúc trong hang, hắn đã đọc nét chữ thanh mảnh bay lượn trên mẩu giấy giấu trong hộp dây chuyền.
Một Trường Sinh Linh Giá, một Black.
Tom híp mắt nghĩ, nếu người đó còn sống, hắn không ngại tha thứ cho – dù sao hiện tại hắn hiểu được, Trường Sinh Linh Giá chỉ là thứ vô dụng, huống chi, Tử Thần Thực Tử cần những người như vậy.
Regulus... Draco chớp chớp mắt, đó là người cậu chưa từng gặp qua. Cậu nghiêng đầu nhớ lại, hình như trước đây bị mất tích... không lẽ liên quan đến Voldemort?
"Nếu có khả năng, ta sẽ đem y về." Tom hồi thần lại, thấy ánh mắt tìm tòi của Draco, liền cam đoan với cậu.
Draco nhún vai không để ý, cậu đối với Regulus không biết tí gì, nhưng nếu đó là anh em của mẹ, tìm về được là tốt nhất.
Cả hai im lặng lúc lâu, Draco đem trà uống hết, đứng dậy sửa sang lại quần áo, tính toán thực hiện kế hoạch tiếp theo. Tom xoa xoa trán mình, bộ dạng rõ vẻ mỏi mệt.
"Đúng rồi, Tom. Nếu mi cho rằng Gellert tình cũ khó quên, muốn tiếp tục với Dumbledore, vậy sai rồi." Draco phất phất tay, trêu hắn, "Gellert... vẫn rất chung tình." Nếu không cũng chẳng tự giam mình mấy chục năm chờ đợi người đến
Tại ánh mắt căm tức trừng tới của Tom, Draco nhún vai, rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store