CHƯƠNG 38
"Lần đầu gặp mặt, ngài Malfoy."
Ma áp mạnh mẽ như muốn rút hết không khí đi, Lucius nắm chặt xà trượng, lặng lẽ đem Draco ngăn sau lưng mình. Gellert chậm rãi uống cà phê, mỉm cười nhìn trán Lucius mướt đầy mồ hôi.
Nếu có người từ cửa sổ nhìn vào, có lẽ sẽ nói đây là một cảnh tượng rất ấm cúng, một quý tộc thanh lịch dắt theo con trai đến thăm trưởng bối đẹp lão với mái tóc vàng bóng bẩy, đang nhàn nhã ngồi vắt chéo chân trên ghế mây, nhâm nhi một tách cà phê vẫn còn nghi ngút khói.
Nhưng Lucius chỉ thấy người mướt mồ hôi, ma áp càng lúc càng nặng ập tới. Hắn cắn răng chịu đựng, đem Draco giữ chặt sau lưng.
Draco cau mày, biến hóa trong phòng cậu cũng nhận thấy, nhưng cha còn chẳng để cậu thò đầu ra một cái, hơn nữa, trộm liếc về phía lão cáo già kia, chỉ thấy lão cũng không muốn cậu nhúng tay vào. Chuyện ở cầu thang, lẫn áp lực ma pháp không ngừng đè ép người ta trong căn phòng này – Draco không phải đứa ngốc, Lucius lại càng không, cả hai đều biết rõ Gellert đang thử bọn họ. Nhưng vì cái gì, Draco nắm chặt lấy bàn tay ướt đẫm của Lucius, Gellert ngang nhiên làm khó dễ cha cậu là vì sao?
"Chà, sao không vào đây ngồi?" Gellert đặt tách cà phê qua một bên, vẫy tay một cái, trong phòng liền xuất hiện thêm hai cái ghế mây. "Ngài Malfoy, mời ngồi."
Lucius nhìn Gellert một cái, lại dắt Draco qua.
"Draco, đi pha trà đi." Gellert nói với Draco, rõ ràng là mệnh lệnh. Cậu thở dài, cảm thấy Lucius nghe xong thì cứng người lại. Cũng phải thôi, có ai lại ngay trước mặt người ta mà hất hàm sai khiến con người ta đi pha trà, hơn nữa, trong mắt quý tộc, cái chuyện bé tẹo này chính là việc của gia tinh... Cha mà không đem chuyện này thành sỉ nhục Malfoy mới là lạ, nhưng bất ngờ là, Draco thấy hắn chẳng nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu một cái, rồi lại buông ra. Draco chạm nhẹ lại tay hắn, sau đó đi vào phòng bếp.
"Ta vào thẳng vấn đề được chứ?" Lucius vung nhẹ xà trượng, vẻ ngoài thanh lịch sạch sẽ ngay lập tức trở lại với hắn. "Ông biết vì sao tôi tới đây tìm ông mà."
"Đương nhiên. Nhưng mà..." Gellert đổi chân, vẻ mặt lại thêm chút bí hiểm, "Sao anh nghĩ ta sẽ nói cho anh nhỉ?"
"Chỉ bằng tôi có thể vào đây, ngồi ở chỗ này." Lucius hơi nâng cằm, hắn biết người này không có ác ý, nếu không trước đây cũng không cho Draco Khóa Cảng để về nhà.
"Ha ha, người trẻ tự tin thật." Gellert mỉm cười đứng lên, đi đến chỗ giá sách, rút ra từ đó một cuốn thật dày, cũng rất cũ kỹ.
"Anh xem đi." Gellert lật vài trang, đưa tới trước mặt Lucius.
Lucius nhíu mày, cuốn sách nói về vấn đề Trường Sinh Linh Giá, một vật phẩm hắc ám có thể chứa đựng linh hồn con người, lẫn quá trình chế tác nó, đem linh hồn mình xé thành mảnh khác mà giấu vào, mà phương thức đơn giản nhất, chính là giết người. Có Trường Sinh Linh Giá, cho dù cơ thể người đó bị tấn công hay hủy hoại, cũng không thể chết, bởi vì còn một phần linh hồn không bị tổn thương.
Thuyết pháp này, người nhà Malfoy chẳng bao giờ tin, chẳng qua vì bọn họ cũng là kẻ ranh mãnh, biết rõ trên đời làm gì có chuyện bất tử dễ dàng như vậy, không có tác dụng phụ? Lucius nhíu nhíu mày, hắn biết, đây là Gellert còn có chuyện chưa nói.
Gellert cũng nhạy bén, chưa cần Lucius mở miệng hỏi cũng biết, liền cười nói, "Lật qua trang kế đi."
Hắn lật qua trang tiếp theo: chế tác Trường Sinh Linh Giá khiến linh hồn không trọn vẹn, trở nên mất trí, điên cuồng tàn nhẫn.
Thì ra là thế, chẳng trách kẻ kia biến thành như vậy... Lucius ngộ ra, liền ngẩn ngơ lấy trong túi một quyển nhật ký cũ. Đây là Trường Sinh Linh Giá...nhưng hắn nhớ không lầm, khi đó kẻ kia vẫn chưa đến nỗi mất trí đâu...
"Trường Sinh Linh Giá cũng không hẳn chỉ có một." Gellert tao nhã ngồi xuống ghế, Lucius giật mình nhìn hắn, "Ồ, không cần ngạc nhiên như vậy, ta dẫu gì cũng là lão già đã sống qua một thế kỷ rồi."
Lucius giật giật mi mắt nhìn "lão già" tóc vàng bóng bẩy, da dẻ khỏe mạnh chẳng có lấy một cái nếp nhăn, chậm rãi hỏi, "Vậy có cách gì chữa lại không?"
"Chữa khỏi ư?" Gellert hơi nghi hoặc nhìn Lucius, "Ta không nghĩ ngài Malfoy đây hảo tâm trung thành đến vậy." Rồi lại nói tiếp, "Thực ra cũng không phải không có cách, nhưng ta mới nói đó, có thể không chỉ có một Trường Sinh Linh Giá, anh không thể tìm hết. Hơn nữa, phục hồi lại cũng là chuyện phức tạp, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, không ai có thể cắt nát hồn mình ra rồi lại ghép vào mà không chịu thương tổn gì cả."
"Anh muốn chữa cho hắn?" cuối cùng Gellert hỏi.
"...Nếu có khả năng, tôi hy vọng có thể giúp hắn. Hắn là...cha đỡ đầu của tôi." Dù rằng đã không còn như xưa nữa, không còn là cha đỡ đầu của hắn, không còn là người luôn giúp đỡ Malfoy, không còn là vị thủ lĩnh sáng suốt dẫn đầu Tử Thần Thực Tử.
"Thì ra là thế..." Gellert dường như ngộ ra điều gì, "Nhưng cho dù anh có tìm được hết Trường Sinh Linh Giá của hắn, cũng chưa chắc hắn hồi phục lại được." Gellert vươn tay sờ cằm, "Có cách này, nhưng còn phải xem anh có chịu hay không."
"Cái gì?" Lucius kinh ngạc nhìn Gellert, cho dù là hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, huống chi kẻ kia còn từng là người nhà của hắn.
"Việc anh cần làm là tìm một viên ngọc trắng, ờ, lật tiếp bảy trang nữa giùm đi, đó, tốt. Thấy không? Viên ngọc đó đem về được thì đưa cho ta, tuy rằng không thể đem các mảnh hồn của hắn hợp nhất lại, nhưng lại có thể giúp cái này tạo ra một linh hồn đầy đủ như nguyên gốc." Lúc nói câu cuối cùng, còn lắc lắc quyển nhật ký trong tay.
"...." Lucius nhìn quyển nhật ký, sau đó cười cười hỏi Gellert, "Sao ông lại chịu giúp tôi?"
"Chỉ bằng anh có thể vào đây, ngồi ở chỗ này." Gellert cười to, đem câu của hắn trả về cho hắn.
Lucius nhìn nhìn, vẫn chưa nắm chắc có nên tin tưởng đối phương hoàn toàn hay không.
"Được rồi, nói cho anh biết điều này vậy." Gellert biết Malfoy sẽ không cả tin như thế, "Anh thấy cái vòng trên tay Draco chứ?"
"Cái Khóa Cảng đó à?"
"A, cái đó không chỉ là Khóa Cảng, còn là lệnh bài cho Thánh Đồ." Gellert ung dung nói, khoái trá nhìn vẻ mặt Lucius nghẹn một cục mà hơi vặn vẹo, "Anh đã biết, ta nhận Draco làm học trò, còn chuyện Thánh Đồ, anh chưa biết là vì ta cũng chẳng nói cho nó. Hiện tại trình độ của nó chưa đủ để khống chế Thánh Đồ, nhưng nếu có ngày nó có thể, ta sẽ giao mọi thế lực ta sở hữu cho nó...."
"Ông sao lại tốt với Draco như vậy?" Lucius không tin có chuyện quà từ trên trời rơi xuống như thế, ai lại cho không người chẳng có quan hệ gì với mình vô điều kiện như vậy?
"Đứa nhỏ nhà anh thú vị lắm biết không, lần đầu tiên ta gặp nó, nó mới cao có chừng này..." Gellert đưa tay ước lượng một khoảng cách với mặt đất ra chiều cao chỉ bằng một đứa trẻ con, Lucius cười cười, "Lúc đó ấy à, nó phản ứng mắc cười lắm. Nhưng lâu dần cũng thấy được, nó rất có tiềm năng, là một đứa trẻ rất tốt." Gellert cười nói, sau nghĩ tới cái gì day day trán, "Giờ thì chẳng đáng yêu chút nào. Lucius, thế lực của ta cần người kế thừa, trí thức của ta cũng vậy, anh cứ coi như đôi bên cùng có lợi là được rồi."
"Được, tôi tin ông." Nếu là kẻ dối trá muốn hại nhà Malfoy, Draco không có khả năng sống được đến giờ. Hơn nữa đối phương là một phù thủy vĩ đại, hắn không với tới được, tài phú cũng không thua kém mình, quả thật nhà Malfoy chẳng có gì đáng cho Gellert ra tay cả...
''Thế trò thử thách của ông lúc mới đầu là gì?" Lucius nhướn mày, không thể không nói Gellert rất giỏi nhìn thấu người khác.
"Ta chỉ hy vọng học trò sáng giá nhất của mình không bị thân nhân ở sau lưng đâm lén mà thôi." Gellert cầm lại cuốn sách, chậm rãi đứng lên.
================
Draco chống cằm nhìn cảnh sắc lao vùn vụt ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại bay bổng đâu đâu. Từ sau hôm đó, không biết cha và Gellert nói với nhau cái gì, quyển nhật ký lại để cho Gellert giữ lấy. Lucius chỉ nhìn cậu một cái với ánh mắt rất ư kỳ quặc, sau đó quay lại Phủ Malfoy.
Cậu còn thắc mắc sao lão cáo già kia lại quậy gì ngay lúc này, kết quả lão cứ nhăn nhở cười, cái gì cũng không nói với cậu ! Được lắm được lắm, không nói cho cậu, không chịu nói là không chịu nói ! Ngay cả cha cậu cũng vậy ! Dạo này cứ thần thần bí bí, suốt ngày ra ngoài không về nhà, cậu nhập học cũng không đi tiễn ! Chỉ để lại mỗi một phong thư... Draco uể oải nằm nhoài ra bàn.
"Draco!" Cách một cái, cửa bị đẩy ra, một cậu bé mắt xanh ai oán nói, "Cả kỳ nghỉ hè cậu không viết thư cho mình !"
Draco nhàm chán nhìn Harry, rồi lại quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nếu cậu đoán không sai, năm đó chuyện người thừa kế Slytherin gì đó chắc chắn là do Trường Sinh Linh Giá đó làm, không chừng cha cậu cũng có quan hệ. Nhưng bây giờ nó đã ở chỗ Gellert rồi, năm thứ hai của cậu sẽ an bình hơn nhiều đi...
"Draco ! Đừng làm lơ mình vậy chứ." Harry ngồi lên ghế, bắt đầu huyên thuyên đủ thứ về kì nghỉ hè.
"Mày...Dượng của mày có làm gì mày không?" Draco đột nhiên hỏi, lần này cậu đã đem Dobby nhốt lại, chắc sẽ không sao đâu?...
"Không có làm gì hết, nhưng mà mình được đổi phòng ngủ rồi." Harry hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phấn khởi khoe, "Cả một gác xép nha ! Không phải tủ bát nữa !"'
Một cái gác xép cũng đủ để nó thõa mãn vậy sao? Draco liếc đứa nhỏ, hơi yên tâm một chút, như vậy nghĩ là Dobby cũng không gây họa gì cả...
"Đúng rồi Draco, cậu đọc báo hôm nay chưa?" Harry rút ra một tờ, "Mình mới mua hôm nay đấy. Lần đầu tiên mình mới biết ở đây cũng có nhà giam !"
Draco ậm ừ, dĩ nhiên là có chứ, nguyên cái Azkaban lớn như vậy mà... Chờ chút, Azkaban?!
Draco giật lấy tờ báo trong tay Harry. Ngay trang bìa, một bức hình hoen ố về một người đàn ông tóc tai rối xù và một dòng tít lớn vật vã chiếm quá nửa, ghi, "Sirius Black vượt ngục !!!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store