chương 36
Lucius nhìn đứa nhỏ nhà mình cuộn thành một cục, lại nhìn góc chăn bé tí mà cậu chừa lại... hắn ngửa mặt thở dài, Rồng nhỏ muốn cha ngủ thế nào đây, chăn còn không có....
Lucius kéo kéo một chút, rốt cuộc phát hiện ra con trai ôm chăn chặt cứng không thả, hắn nhìn qua chỉ thấy được một đầu tóc bạch kim mềm mại xõa tung, lẫn cái kén bông phồng phồng cộm cộm... Bộ dạng cáu kỉnh của đứa nhỏ thực đáng yêu...
Không đúng ! Lucius lắc đầu cho tỉnh, không thể cứ nuông chiều như vậy ! Quý tộc nhà nào lại để con trai lớn tướng mười một tuổi ngủ chung giường với mình chứ !
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lucius lại nằm xích lại gần Draco hơn. Trong phòng có bùa giữ ấm luôn cân bằng nhiệt độ ổn định, vậy mà hắn lại thấy lạnh đó. Lucius xoa cằm, Draco từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, đột nhiên như vậy là vì mấy người kia?
Lucius hơi rối rắm nhớ lại, khi người thừa kế được tầm mười hai mười ba tuổi, người trong nhà đã cho học mấy bài "vỡ lòng" rồi, hơn nữa.... Lucius hơi lo lắng nhìn con trai nhà mình, hồi đó hắn cũng ngượng, nhưng cũng rất tò mò lẫn hứng thú nha, ngày hôm sau còn có cảm giác thành người lớn nữa đó. Hắn cũng nhớ mấy người thừa kế nhà khác cũng một bộ thỏa mãn hứng khởi... Nếu bảo trước kia khác bây giờ khác vậy chuyện của Zabini phải nói sao đây? Phu nhân nhà đó còn nói Blaise con bả tinh lực dồi dào lắm kìa...
Rồng nhỏ... không có vấn đề gì chứ... Lucius càng thêm lo lắng, tầm mắt dời xuống nửa người dưới của Draco nhìn nhìn, này rõ là có vấn đề nha. Thanh thiếu niên mà có cơ hội nhất định nắm chắc rồi, vậy sao Draco có thể bình tĩnh như vậy, còn tức giận nữa? Hay là hỏi Severus? Tìm bậc thầy độc dược bàn chuyện xúc động niên thiếu... Khụ khụ, tên đó vì đóa bách hợp kia mà thủ thân như ngọc ý, thôi dẹp đi.
Hay là Draco có người mình thích rồi? Lucius bừng tỉnh đại ngộ, như vậy so với bất lực tốt hơn nhiều nha... hắn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn Draco, lại tiếp tục sự nghiệp giành chăn.
Nếu Draco biết cha nhà mình lại hoài nghi "khả năng" của cậu, còn đoán vớ vẩn rằng cậu có người yêu... Mà có bồ thì không là vấn đề ! Vấn đề là sao Lucius có thể nghi ngờ năng lực của cậu chứ...! Cậu mà biết được, đêm nay hắn đừng nghĩ có chăn mà đắp !
Có điều rồng nhỏ lại không biết, vậy nên khi trộm thấy vẻ mặt "thì ra là thế" của Lucius, còn tưởng hắn thông suốt rồi, Draco hảo tâm thả lỏng tay, chừa cho hắn thêm miếng chăn nữa.
Ây, về sau trong phòng mình sẽ không xuất hiện mấy thứ linh tinh lang tang thế nữa đâu nhỉ? Draco cọ cọ gối, mùi hương của Lucius còn vẩn vương quanh chóp mũi, cậu chớp chớp đôi mắt đã buồn ngủ đến díp lại, trong khoảnh khắc trước khi thiếp đi, nghĩ, hình như cậu còn quên cái gì thì phải?
==========================
Bạn nhỏ Tom Riddle nhìn bốn phía nước tràn vào như ầm ầm như lũ ập, tức đến chửi ầm lên, chuyện gì xảy ra đây hả !
Không có đũa phép, với trình độ pháp thuật của cậu chàng mười sáu tuổi, Chúa tể Hắc ám non trẻ bị một đống nước tống văng, vừa mới ngoi mặt lên liền bị một đống nước khác dập cho sặc sụa suýt tắc thở. Đã thế còn không biết làm sao lộn nhào mấy vòng, cuối cùng rớt cái bịch xuống đất. Trước kia cho dù có chuyện gì, hắn ở trong không gian của quyển nhật ký chưa bao giờ bị ảnh hưởng.
Ngoi ngóp nhô đầu khỏi làn nước, hắn ngó nghiêng muốn tìm cái gì đó để bám vào, nhưng ở đây ngoại trừ hắn thì cái gì cũng chẳng có...
Chết tiệt ! Rốt cuộc thằng nhãi kia đang làm gì?! Hắn thăm dò mấy ngày nay nhưng lại không hề hiệu quả ! Đến bây giờ thằng nhãi kia tên gì hắn cũng không biết !
Chờ đã, khụ khụ, cậu Tom sau khi sặc ra một ngụm nước đầy mùi xà phòng, bắt đầu chìm nghỉm mới chợt nhớ ra đây là không gian của riêng hắn, hắn chịu cực như vậy làm gì?! Tom thở dài, nhìn khắp nơi nổi đầy bong bóng, nhắm mắt lại niệm trong lòng, không gian lập tức rộng ra, hắn cuối cùng cũng đứng vững được, tuy cả người ướt như chuột lột vậy.
Tom ngửi mùi xà phòng trên người mình, bỗng dưng có chút thương cảm. Đã vài thập niên rồi hắn chưa được tắm giặt gì đâu. Hiện tại cảm được hương vị quen thuộc như thế, chính hắn cũng thấy muốn khóc... không lẽ qua nhiều năm hắn lại trở nên yếu đuối như vậy, chỉ vì chuyện cỏn con này mà muốn rơi nước mắt? Tom ngẩn người, lại đột nhiên nhớ đến, mùi hương này tuy không quá giống, nhưng vẫn làm hắn nhớ lại mùi hương mà Abraxas quen dùng....
Abraxas...
Draco thức giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, nói với con gia tinh, "Dobby, chuẩn bị bữa sáng."
Mệnh lệnh vừa mới dứt, con gia tinh năm xưa cha lỡ trả tự do liền xuất hiện trước mặt. Nó bối rối xoắn xoắn góc áo, mở to mắt nhìn Draco, "Thưa cậu, chủ nhân đã cho làm bữa sáng rồi, ngay trên bàn trà đó ạ..."
Draco xoa xoa đầu, cha? Trước kia cha đâu có kêu bữa sáng giùm cậu... Có vẻ như nhận ra điều gì, Draco mở to mắt, a? Lại quay tới quay lui nhìn chung quanh, a a a a? Đây là phòng cha mà?! Draco vừa mới đứng lên lại ngồi phịch xuống giường, tối qua cậu thật sự ngủ cùng cha?! Được rồi,t uy trước đây cũng từng như thế... nhưng đó là trước kia a a a... ! Draco lấy tay bụm mặt, cũng không biết mình rối rắm cái gì.
Dobby giật mình nhìn cậu chủ lăn vòng vòng trên giường, run run mở miệng, "Thưa...cậu chủ..."
"Dobby." Draco ngay lập tức khôi phục bộ dạng tiểu thiếu gia lễ độ, hòan toàn không giống thằng nhóc con vừa mới lăn lăn rất mất hình tượng kia. "Đêm qua tấm trải giường của ta được giặt rồi?" Cậu vừa mới nhớ ra một chuyện, Draco cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, nếu đúng là thế... quyển nhật ký cậu còn để dưới vỏ gối đó !
"Cậu chủ !!!" giọng Dobby bỗng dưng cao vút lên the thé, Draco cau mày, cậu không thích thứ âm thanh như đâm vào tai đó.
" Cậu chủ ! Cái thứ đó rất xấu ! Rất tà ác ! Sao cậu chủ có thể giữ nó !!!!" Con gia tinh vừa gào rống vừa dộng đầu vào tường.
Quả nhiên là bị Dobby cầm đi. Draco nhức đầu, cậu cố ý sai nó làm này nọ, cũng lệnh không cho nó rời nhà bếp nếu không được gọi, vậy mà thứ kia vẫn đến tay nó?
"Dobby, đem cái kia cho ta!" Draco nói, cậu mấy ngày nay cậu đã muốn ngưng lại việc thử quyển nhật ký, định đưa cho Gellert xem, dù sao cậu thấy nó cũng chẳng liên hệ gì tới nhà mình cả... Giao cho Gellert là cách xử lý êm đẹp nhất, dù sao người ta kinh nghiệm phong phú, còn là một phù thủy vĩ đại.
"Không được ! Không được ! Dobby hư ! Dobby hư !" Con gia tinh dộng đầu ầm ầm vô tường, "Cậu chủ không thể ! Dobby không thể đưa thứ nguy hiểm như thế cho cậu chủ !"
Được rồi, thái độ của cậu tốt với nó một tí thôi, nó cần gì phải lo cho vấn đề an toàn của cậu? Draco cau mày, gia tinh đúng là hiểm họa tiềm tàng, đời trước từng được cha giải phóng, lại đi trung thành với Potter...Không biết có tạo bất lợi gì cho nhà Malfoy không.... dù sao gia tinh cũng phục vụ những chủ nhân của chúng mấy chục năm rồi, thậm chí là mấy trăm năm, chuyện bí mật trong nhà, tài sản ngầm, mật đạo, v.v, gia tinh biết rất rõ, nếu nói ra ngoài, gia tộc nhất định gặp nguy hiểm, bởi rất có thể những chuyện quan trọng đều bị người khác biết...
"Dobby, ta nói lại lần nữa, đem cái đó đưa trả ta! Mi dám cãi lời chủ nhân sao?!" Draco nạt nó, không thể kéo dài thời gian, lỡ như cha trở về, con gia tinh vẫn không đem quyển nhật ký đưa cậu mà giao cho hắn, cậu không bị hắn đánh nát mông mới lạ !
"Không được !" Dobby dùng cái áo bẩn thỉu của nó chùi nước mũi, " Dobby không thể đưa cậu chủ thứ xấu xa như thế !"
"Dobby !" Draco nhìn ra cửa, sau đó rút đũa phép chĩa Dobby, "Đem ra đây !"
Con gia tinh vừa khóc rống vừa lắc đầu, rồi lại nở một nụ cười vặn vẹo, "Dobby đem nó đi rồi... Dobby để nó trên bàn của chủ nhân."
Chết tiệt ! Biết vậy chuyện giặt giũ gì đó đã không để con quái này xử lý ! Draco cắn răng, cha sẽ giết cậu a !
"Draco Malfoy ! Con giải thích ngay cho ta !" Cửa bị tông bật ra, Lucius hổn hển đi vào, trong tay là một quyển nhật ký nhăn nhúm ướt nhem. Draco gần như vẫn nghe được tiếng gầm của hắn từ Phủ Malfoy truyền tới...
==============================
"Đồ nhát gan." Gellert huỵch toẹt chẳng kiêng nể gì cả.
Draco nắn nắn tay, vẻ mặt uể oải, "Chết chắc rồi, lần này chết chắc rồi..."
Cậu không chỉ lấy đồ của cha, đã thế còn ngay trước mặt hắn dùng Khóa Cảng chạy tới chỗ Gellert ! Tuy tạm thời có thể tránh bị ăn mắng, nhưng giờ mà về là chết chắc rồi... Sao cậu lại ngốc như vậy, tự nhiên khởi động Khóa Cảng làm gì a a a! Quyển nhật ký thì giải thích qua loa một chút là được mà...
"Cho nên mới bảo nhóc là cái đồ nhát gan, vừa thấy chuyện chưa gì đã chạy rồi." Gellert liếc xéo Draco một cái nhìn khinh bỉ dễ sợ.
"...Ông không cần cứ nhấn đi nhá lại như vậy được không?" Draco tức tối nói.
"Cơ hội tốt nhất để giải thích lại không cần, giờ thì hay rồi, để coi nhóc về nói thế nào nhá." Gellert uống một ngụm trà, vui vẻ ra mặt như chờ xem diễn.
"Hứ, lão già, ông đừng có mừng vội, tui mà nói là ông cũng lộ nha." Draco khó chịu trừng lại đối phương.
"Không sao cả, ta biết thể nào cũng có ngày này. Nhưng gạt hắn cũng không phải ta, mà là nhóc đó." Gellert cười cười, tay vuốt vuốt gáy một quyển sách.
"Nhưng Gellert, có vấn đề nha." Draco nghiêm túc hỏi, cậu thực ra muốn tìm ông từ lâu rồi, "Ông có nhìn thấy một quyển nhật ký có tư tưởng bao giờ chưa?"
"Có tư tưởng?" vẻ mặt cười cợt của Gellert cũng biến mất, đối với chuyện quan trọng, hai thấy trò đều rất nghiêm túc.
"Vâng, con lấy được quyển nhật ký kia trong ngăn mật của cha. Nó nói nó tên Tom Riddle. Con có tìm hiểu về người này, nhưng chẳng có manh mối nào. Nhưng suy nghĩ lẫn cách ăn nói của hắn... rất giống Slytherin. Nên con nghĩ đến Hogwarts tìm biết đâu có kết quả."
"Nhóc có nói chuyện với nó không? Có thấy gì bất thường không?" Gellert nhìn chằm chằm Draco mà hỏi, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của cậu.
"Con có nói chuyện với nó... Mỗi lần nói chuyện nó đều dụ dỗ con mở lòng với nó, nhưng con chưa đồng ý bao giờ... Mỗi lần như vậy con đều đem theo rất nhiều vật phẩm phòng vệ."
Gellert thở dài một hơi, coi như thằng nhỏ này còn chút thông minh, chứ nếu linh hồn bị cướp đi rồi thì chẳng còn gì mà nói nữa. "Thằng nhóc ngu ngốc này ! Bộ tưởng mang mấy cái đó thì không sao hả? Còn chưa rõ nó là cái gì mà dám tự tiện, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?!" Gellert cốc đầu Draco một cái.
" Đừng làm xù tóc tui !" Draco ôm đầu kêu.
Gellert hừ một tiếng, hình như lại nghĩ tới cái gì, nói, "Ê nhóc, có khi về nhà đi thì tốt hơn."
Draco chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu lắm.
"Cái thứ đó, không chừng là Trường Sinh Linh Giá." Gellert lại nhấp một ngụm trà, "Một vật tà ác, có thể cướp đoạt đi sức sống của người khác để hồi sinh...Nhóc không sợ cha mình gặp chuyện không may sao?"
Vừa nói xong liền "bụp" một tiếng, người trước mặt đột ngột biến mất. Ông cười tủm tỉm nghĩ, Trường Sinh Linh Giá đó, không biết có phải của tên kế nhiệm bi đát sau ông không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store