chương 26
"Hử? Mày nói cái gì? Draco nhìn Harry chớp mắt long lanh như cún con, có chút bất ngờ hỏi.
"Ừ, Draco, giúp mình tí đi, hôm qua Hagrid nói sẽ để mình tới chỗ ông ấy." Harry nói tới đây liền hạ giọng, "Nhưng mà ở Bệnh thất nếu không có giáo sư thì cũng có bác Lucius, mình đi không được a."
Draco nhướn mày, Kẻ Được Chọn khoái đi đêm... Được rồi, cha đỡ đầu, người thực vất vả a...
"Lão Hagrid chẳng lẽ không biết học sinh không thể ra ngoài buổi tối sao?" Draco lè nhè, cậu đương nhiên biết đầu sẹo vì cái gì lại tìm cậu, buổi tối hôm nay hình như là cha ở lại, cho nên cha đỡ đầu hẳn sẽ trở về hầm tiếp tục nấu mấy món thuốc của hắn đi – chứ hắn đã tốn rất nhiều thời gian cho mấy việc trông trẻ ngớ ngẩn rồi (Severus nói). Vậy nên đại khái Harry muốn nhờ cậu giúp qua ải của Lucius đây mà. Nhưng làm cậu khó hiểu là, Hagrid trước đây cũng từng là học sinh của Hogwarts, giờ lại là người giữ khoá, lão hẳn phải biết nội quy trường học chứ.
"Mình cũng không biết, nhưng Hagrid sẽ không hại mình đâu." Harry nghiêng đầu, sau đó lại lắc lắc, tiếp tục nhìn Draco chằm chằm.
"Mày muốn đi thì cứ việc, cha tao cũng không phải giáo sư Hogwarts, không có quyền trừ điểm mày đâu, bị phát hiện cũng đâu hề gì." Draco sờ sờ cằm, hơn nữa, cho dù giáo sư biết mày đi đêm, nhưng nếu không tận tay bắt được thì cũng đâu thể trừ điểm, có lẽ. Draco nháy mắt mấy cái, đây là đặc trưng của Hogwarts?
"Draco, mình biết cậu tốt nhất!" Harry hưng phấn reo lên, tụt từ giường mình xuống nhắm Draco lao qua.
Chuyện cái chổi Draco không tránh được là vì không để Chúa tể Hắc ám nhìn ra sơ hở, nhưng giờ thì không phiền toái như vậy, cậu né một cái, lại cốc đầu Harry một cái, "Không được tuỳ tiện nhảy lên người tao!" Cậu mới không thich tiếp xúc với người khác đâu.
Draco không chút khách khí đem Harry quẳng về giường, chính mình thì vùi vào trong chăn. Tuy rằng sống lại, nhưng một số chi tiết năm nhất năm hai cậu không nhớ rõ lắm, ấn tượng sâu nhất chỉ có mấy chuyện lớn mọi người đều biết và những năm cuối cấp cận kề cái chết mà thôi. Draco nhắm mắt lại, cố nghĩ, cậu cảm thấy đáng lẽ phải xảy ra cái gì mới đúng, nhưng cậu lại nhớ tới chuyện quỷ khổng lồ hồi khai giảng...Được rồi, cậu không thể cứ y vào đời trước như vậy, vì rất nhiều chuyện đã đổi thay. Draco hé ra một góc chăn, nhìn thấy Harry phấn khích khoác Áo Tàng hình lên người.
Áo Tàng hình?!Áo Tàng hình! A? Potter làm sao có được Áo khoác Tàng hình, mà lại còn là đồ tốt như vậy...Khụ khụ, được rồi, cũng chẳng liên quan gì tới cậu, Draco xoay người lăn vào trong chăn, đi đêm hả, nếu không phải có cha ở đây, cậu mới không ngoan ngoãn nằm trên giường vầy đâu.
Draco lật người, lại đụng tới cái gì đó rất ấm áp. Hửm? Draco mơ mơ màng màng, cảm thấy có chút kỳ quái, híp mắt lại, theo bản năng tựa vào thứ ấm áp kia, hình như là một người nào đó. Draco vươn tay lên sờ soạng, cảm giác làn da trơn mịn dưới bàn tay khiến cậu không chịu dừng, lại còn nhéo người ta, cuối cùng bị người nọ bắt được. Nếu là bình thường, có người đến gần cậu đã tránh đi, chứ đừng nói là để tay bị người ta nắm lấy. Thế nhưng cảm giác do người ấy mang lại rất quen thuộc, khiến đầu óc cậu mụ mị cả đi. Draco cọ cọ một hồi, lại chui luôn vào lòng người ta, cuối cùng chậm rãi ngủ say.
Vậy nên bây giờ...Đây là cái tình huống gì? Draco trợn mắt nhìn, trước mắt cậu là có – người – lõa – thể!!! Mọi người có thể hiếu Draco – từ – năm –sáu – tuổi đã ngủ một mình, đột nhiên lại phát hiện trên giường mình có một người đàn ông ở trần là chuyện kinh dị cỡ nào! Còn chưa kịp tỉnh ngủ, thậm chí cậu còn lấy tay sờ ngực người ta, để xác định đây không phải ảo giác, sau đó lại ngẩng đầu nhìn, và tí nữa thì té ngửa. Khuông mặt sắc xảo của cha thân ái nhà cậu hiện rõ mồn một trước mắt, Draco mặt mũi đỏ bừng, hồi còn nhỏ từng sờ ngực cha một lần, cậu thế nhưng bây giờ bổn cũ soạn lại!!!
Draco cứng đơ , lại phát hiện cả người mình nằm gọn trong lòng cha, tay hắn còn đang ôm eo cậu nữa. Cả người cậu nóng lên như phát sốt – Lucius còn chưa tỉnh, Draco cũng không dám động, sợ đánh thức hắn. Như thế nào lại thành như vậy!!! Draco khóc thét trong lòng, cậu rất thương cha, rất ngưỡng mộ cha, nhưng lớn như vậy còn cùng cha ngủ...Mắc cỡ chết mất, Draco đỏ mặt, kéo chăn lên vùi đầu vào đó. Không được, đây là cậu nằm mơ thôi, chỉ cần tỉnh ngủ là tốt rồi, tỉnh ngủ là tốt rồi...
.....................................
Lần thứ hai tỉnh lại, Draco bị dọa cho nhảy dựng, lần này không phải Lucius – lõa – thể, Draco thoáng yên lòng, nhưng nếu vừa mở mắt đã thấy một cái đầu xù như tổ quạ đột nhiên chình ình bên giường thì ai cũng giật mình thôi.
"Pot...Harry, mày làm sao đó?" Draco phất tay một cái, vài đường nét màu xanh hiện lên trong không trung, bây giờ là mười giờ sáng, vì trận Quidditch đầy tai hại hôm qua mà hôm nay cậu không cần đi học. Draco nghĩ muốn đứng lên thay quần áo, nhưng lại bị bộ dạng xụ đống bí xị oán khí đầy mình của Harry làm sởn hết gai ốc, quyết định hỏi một chút cho lành.
"Bị giáo sư McGonagall bắt được..." Harry ỉu xìu nói, "Buổi tối hôm nay cấm túc, trong Rừng Cấm á..."
Tay Draco đang với lấy quần áo chợt khựng lại, Rừng Cấm? Hồi năm nhất là cậu cùng Harry cấm túc trong Rừng Cấm, sau lại gặp phải Chúa tể Hắc ám ở đó, cho nên bây giờ, Draco liếc nhìn bộ dạng uể oải của Harry, Dumbledore vẫn muốn dùng Voldemort huấn luyện Harry sao? Dừng một chút, Draco dựng mành che lên, bắt đầu thay quần áo.
Draco không lo lắng cho Harry mấy, nhớ bộ dạng nhát gan bỏ chạy của mình hồi đó, cậu cảm thấy thực mất mặt. Còn có con Bạch kỳ mã nhỏ kia...Avery, không biết nó còn sống không, kẻ kia luôn tìm cách hút máu chúng nó...Draco phát hiện suy nghĩ của mình bắt đầu bay xa, lắc đầu một cái, mang giày vào, đẩy mành ra, nhìn Harry vẫn ủ rũ ngồi im một chỗ, bất đắc dĩ thở dài.
"Lại sao nữa?" Draco nhẫn nại ngồi lại lên giường, hỏi.
"..."Harry vẫn cúi đầu, sau đó nói, mà làm Draco kinh ngạc là, giọng cậu có vẻ buồn, không hưng phấn ríu rít như mọi khi nữa, "Draco à, có phải mình rất đáng ghét không?" Ngập ngừng một chút lại nói, "Từ nhỏ cũng không ai thích mình cả..."
Draco chớp chớp mắt, xem ra hôm qua bị trừ điểm nên khiến tụi Gryffindor bài xích đây mà...Nhưng giờ muốn cậu đi an ủi hả?...Không cần, nghĩ kỹ ra thì cậu mới không làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Được rồi, Draco ngứa tay, cọ drap giường một hồi, cậu chính là chuẩn bị làm loại chuyện ngu xuẩn này đó, thế nào?! Có giỏi thì mách cha cậu đi...Draco nâng cằm, đưa tay vỗ vỗ cái đầu xù của Harry, ngay sau đó như bị điện giật mà rụt tay về, vuốt vuổt, lại ngước nhìn trần nhà, cứ như mình chưa hề làm gì cả, người vừa mới xoa đầu an ủi người ta là ai chứ đâu phải cậu.
"Draco!" Nhìn Harry nháy mắt trở nên vui vẻ bừng sáng, phía sau làm như còn có cái đuôi nhỏ quật qua quật lại, Draco vì phòng ngừa thằng nhỏ lại nhảy qua đây, liền lùi ra sau một chút, "Khụ khụ, cái kia, cha đỡ đầu thực ra rất quan tâm mày..." Được rồi, cậu không nên nhiều chuyện, nhưng đối thủ sống còn với cậu giờ lại xem cậu như bạn chí cốt, hiện tại cũng chỉ có thể đem cha đỡ đầu xuống nước luôn...Draco thầm thở dài, cha đỡ đầu, thực xin lỗi người...
"Mình biết mà!" Người nào đó coi bộ khôi phục tinh lực, nhảy một cái ngồi luôn lên giường. Hử? Hử? Draco có chút giật mình nhìn Harry, nó biết?
"Hì, Draco thực ngốc a." Harry híp mắt cười nhìn cậu. Ngốc? Nói cậu ngốc hả? Draco nghiến răng nghiến lợi, cậu mà ngốc sao? Cho tới bây giơ còn chưa ai dám nói cậu như vậy! "Giáo sư luôn quan tâm mình a, rõ ràng vậy mà giờ Draco mới biết."
...Tao biết từ lâu rồi! Được lắm, Draco híp mắt nhìn con sư tử nhỏ vui vẻ trước mắt, thầm cảm thán khả năng phục hồi của đám dư thừa tinh lực này thật mạnh, quên đi, coi như Potter biết điều, không giống như trước kia đối với cha đỡ đầu vô lễ. Nhưng mà, dám nói cậu ngốc? Draco bắt đầu âm mưu chỉnh người, đầu tiên là một bùa Phình – răng, sau đó cho bông mọc trên đầu, rồi lại Lóc cóc quay mòng mòng...
Trong lúc Draco thầm kêu đánh kêu giết với Harry, thằng bé lại chớp mắt nhìn Draco hỏi, "Draco thích rồng phải không? Mình nhớ tên cậu cũng có nghĩa là rồng ha..."
"..." Chờ một chút, cậu nhớ rồi, hồi đó tại sao cậu với đám Potter phải vào rừng Cấm? Bởi vì chính cậu mách với giáo sư McGonagall bọn họ đi lấy trứng rồng!!!!! Ánh mắt Draco sáng bừng lên, coi bộ còn muốn đứng bật dậy, nhưng ngay lập tức cậu trấn định lại, ngồi ngay ngắn trên giường, bày ra bộ dạng quý tộc, dài giọng nói, "Rồng? Đúng."
Harry có chút khó hiểu tại sao Draco lại nói cái giọng này, nhưng vẫn rất hưng phấn nói, "Hôm qua mình ở chỗ Hagrid thấy được trứng rồng!"
Draco hú hét trong lòng, nhưng vẫn rất tự hào với bản thân rằng ngoài mặt mình vẫn giữ được phong phạm quý tộc, "Thật không?" Cậu bình tĩnh nói, nếu bỏ qua đôi mắt sáng rực như đèn pha kia, chắc ai cũng nghĩ cậu chả để ý mấy chuyện rồng riếc gì đó.
"Ừm, cậu lấy không?" Harry nhéo nhéo drap giường, cau mày suy nghĩ một hồi, hỏi.
"....Vì sao lại cho tao?" Kìm nén tiếng lòng đang gầm rú, Draco làm đúng lời cha dạy, mặt không đổi sắc ngồi thẳng lưng.
Harry nghi hoặc nhìn Draco, cảm thấy hôm nay cậu thật kỳ quái... "Cậu là bạn mình mà, hay cậu không muốn lấy?"
Draco hít ngược một hơi. Nói cậu muốn? Không được, rất không Malfoy. Nói cậu không muốn? Chẳng lẽ trứng rồng ngay trước mặt mà lại để nó đi? Draco nhướn mày nhìn Harry, mình là đang bị thằng nhóc này mua chuộc sao...? Nhưng nhìn ai kia đang ngồi vật lộn với đám chocolate ếch, Draco cảm thấy cậu không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của Harry.
"Draco?" Giọng nói quen thuộc của cha từ ngoài cửa vọng vào, mặt Draco lại đỏ, rồng ngựa gì đó đều là mây bay! Chuyện sáng nay của hắn mới là trọng điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store