Chương 21
Draco một mình trong đêm nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận tránh đi mấy nhánh cây lớn vươn dài ra chắn lối. Cậu quay đầu, phát hiện mình đã ở rất xa bìa Rừng Cấm và Hogwarts, cởi áo tàng hình trên người xuống, thu nhỏ lại rồi nhét vào túi, im lặng thắp sáng bằng đũa phép.
Trong ánh sáng mờ nhạt nơi đầu đũa, mấy cây cổ thụ trong Rừng Cấm càng thêm to lớn khủng bố, Draco lấy thêm can đảm, cẩn thận nhìn đám thực vật trong rừng, tìm kiếm thứ dược liệu mà cậu cần, cũng thuận tiện hái thêm mấy loại khác về phòng sau này cần dùng. Sau khi suýt vấp rễ cây mây thêm lần nữa, Draco thầm mắng lão già chết tiệt, lại chán nản thở dài, ngắt lấy mấy cành thảo dược, cho vào hòm thuốc mang theo bên mình.
Vốn cậu có thể đến chỗ Severus xin nguyên liệu độc dược, nhưng hắn nhất định sẽ nghi ngờ; cậu cũng có thể nhờ cha gửi tới – hắn luôn cưng chiều cậu sẽ không hỏi nguyên nhân, nhưng ai ngờ lão già Gellert nói cái gì 'phạt trò vì làm hỏng chuyện' yêu cầu cậu phải tự làm thuốc "Merlin ban phước". Draco híp mắt, thứ thuốc này cậu chưa bao giờ nghe qua, mấy ngày nay cậu tìm trong sách cũng không thấy ghi chép. Theo như Gellert nói, phương pháp điều chế của nó có chứa khá nhiều loại thành phần kỳ lạ, quan trọng nhất là Cỏ Ánh Trăng. Nguyên liệu sang quý hiếm hoi như vậy, cậu lại càng không thể tìm cha đỡ đầu – hắn mua nguyên liệu cho mình cũng đủ vất vả rồi.
Mà thứ thuốc " Merlin ban phước" này, quả thực hiệu quả y như tên của nó, có khả năng đem lại may mắn; nghe nói một người dù bị trọng thương hay gặp bất cứ chuyện không may gì, chỉ cần uống một lọ, mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió – Draco hừ một tiếng, nghe cứ như hỗn hợp nâng cao của Dược Trị Thương và Phúc Lạc Dược vậy. Nhưng ai oán thế nào thì ai oán, cũng chẳng biết lão già kia định làm gì, nhưng việc Gellert giao nhất định phải hoàn thành, nếu không...Da đầu Draco tê đi một cái, cậu cũng không muốn bị đánh bầm dập như hôm qua đâu!
Cơ mà, Draco nhún vai, quan trọng nhất, Gellert đã hứa, nếu có thể điều chế được, phương pháp liền giao cho nhà Malfoy, sau này nếu có bán ra cũng sẽ do nhà Malfoy sản xuất. Có lợi lớn như vậy, sao cậu lại không làm chứ?
Draco liên tục hái thảo dược, từng chút một tiến vào sâu hơn trong Rừng Cấm. Hình như Gellert nói Cỏ Ánh Trăng hay mọc ở nơi ẩm ướt? Draco vuốt cằm suy nghĩ, cậu nhớ trong rừng có một cái hồ lớn, có lẽ ở đó sẽ có. Draco ngẩng đầu nhìn trời, không biết khi nào, tầng mây mù đã tán đi, ánh trăng âm u chiếu khắp toàn bộ Rừng Cấm. Cậu mỉm cười, thu hồi ánh sáng ở đầu đũa, nhưng vẫn cẩn thận nắm chặt đũa phép hướng hồ mà tới – ai biết có thể hay không giữa đường có gì xông ra?
Sạt... Draco dừng lại, nuốt nước miếng, âm thanh này... Khụ khụ, cậu là một Malfoy! Draco hít một hơi lấy thêm can đảm, quay đầu nhìn ra sau lưng một chút. Tất cả tối đen, chẳng có gì cả. Draco thở hắt ra một hơi. Không biết tại sao, đối mặt với quỷ khổng lồ, cậu cũng không run dù chỉ một chút, thế nhưng đặt chân vào Rừng Cấm lại làm cậu thấy bất an.
Draco lại hít sâu một hơi, nắm chặt đũa phép, cố bước nhanh hơn về phía hồ. Cậu hạ quyết tâm, tìm nhanh hái lẹ rồi rời khỏi chỗ quái quỷ này thôi.
"A,a..." Draco dừng một chút,hình như...Thật sự có gì đó...
"Hà, hà a a..." Dường như có gì đó đang thở, sau đó lại có tiếng như vật gì bị kéo lê trên đất. Draco siết tay cầm đũa, cảm thấy mồ hôi lạnh đẫm lưng. Trong lòng thầm nhủ, Draco, mày sợ cái gì! Trong đầu lại lướt qua vẻ hèn nhát của mình, khuôn mặt của cha, giọng điệu mỉa mai của Gellert...Đúng vậy, lần này cậu, không giống như ngày ấy nữa, Draco, đừng quên mày học được từ Gellert những gì...Tuy rằng không biết vì sao mình lại sợ đến mức lông tơ dựng hết cả lên như vậy, thế nhưng, Draco nhắm chặt mắt, rồi lại mở bừng ra, quyết tâm đi về phía thứ bí ẩn kia.
Draco đang định lên tinh thần một chút, một vệt màu bạc làm cậu phải chú ý...Khoan, từ từ, cảnh tượng này sao nhìn quen mắt quá vậy? Draco sờ sờ mái tóc ánh kim của mình, đây rõ ràng là máu Bạch kỳ mã mà...Chờ một chút, quen chết đi được...Trực giác nói cậu biết cậu không cần đến gần thêm nữa, hơn nữa cảnh tượng quen thuộc này làm Draco cảm thấy bất an, hình như cậu sợ hãi Rừng Cấm, chính vì điều này...
Draco cau mày, không biết có nên đi qua hay không, thôi quên đi, tốt nhất là...Đang định rời đi, Draco lại phát hiện âm thanh sàn sạt cách cậu càng lúc càng gần. Mây mù lại che khuất ánh trăng, trong chốc lát quanh Draco lại tối đen một mảnh. Cậu tựa lưng vào một gốc cây to, tay nắm chặt lấy đũa phép, tính toán nếu có gì tới gần liền phóng bùa Tra tấn qua.
Đầu tiên là hai điểm sáng đỏ, Draco híp mắt, lại thấy quen quen...Sau đó là một màu trắng bạc ánh lên, theo đám mây mù tan đi, ánh trăng lộ rõ, một con rắn lớn xinh đẹp xuất hiện trước mắt Draco. Đây là...Draco vội tự bịt miệng mình,đây không phải thú nuôi của Chúa tể Hắc ám sao?!
Draco càng nép mình sát hơn vào thân cây, ngay lúc con rắn dựng thân lên, cậu cảm thấy tay cầm đũa phép của mình mướt mồ hôi. Con rắn hình như xoay đầu ra sau, Draco im lặng nhìn hành động mang tính nhân hóa của nó, rồi lại thấy con rắn ráng ngậm cái gì đó đẩy về phía trước. Bạch kỳ mã?! Draco lại một lần nữa giật mình.
Con Bạch kỳ mã kia hình như vẫn còn non, thân thể nhỏ gầy giãy giụa vì bị con rắn quấn quanh, miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc nặng nề. Con rắn có vẻ bực bội vì con mồi không chịu yên, liền mạnh mẽ đem nó quất qua một bên, sau đó có vẻ hài lòng nhìn con mồi đang hấp hối, tiếp tục trườn về phía trước, tha theo con Bạch kỳ mã sắp chết. Draco nhíu mày, cậu nhớ tới năm nhất hồi đó, cũng có kẻ từng ở nơi này hút máu Bạch kỳ mã. Sau lại nghe nói kẻ đó chính là Chúa tể Hắc ám, như vậy bây giờ, kẻ điên kia không có ở đây, mà thú cưng lại có...Sẽ không phải hiệu ứng cánh bướm đó chứ? Draco run rẩy khóe môi, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, nếu như thế thật, thú cưng thì ở trong này, vậy chủ nhân chẳng ở đâu xa đúng không?
Draco thầm kêu không ổn, lại bất lực nhìn con rắn trắng kia đang đến gần. Phải làm sao bây giờ? Trực tiếp tấn công nó? Không nên không nên, Chúa tể Hắc ám nhất định sẽ biết, hơn nữa không chừng cậu có thể bị con rắn kia một nhát cắn chết – Draco không ít lần chứng kiến tại buổi họp của các Tử Thần Thực Tử, con rắn há cái mồm như cái chậu máu, đem những kẻ làm hỏng việc nuốt vào.
Ngay lúc Draco không biết phải thoát đi như thế nào – rắn dù sao cũng không nhìn bằng mắt, áo tàng hình hay bùa Tan Ảo ảnh đều vô dụng với nó – thì từ phía sau vang lên âm thanh rầm rập như bầy ngựa đang phi đến. Ngay sau đó Draco giật mình mở to hai mắt, cậu cảm thấy nhất định sau này sẽ không thể nào thấy được cảnh tượng này nữa: một bầy Bạch kỳ mã từ chỗ tối trong Rừng Cấm phóng ra, bộ lông trắng tinh dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh. Chúng nó đầu tiên là nhìn con Bạch kỳ mã đang hấp hối, sau đó giận dữ lấy sừng đâm vào con rắn trắng bạc kia.
Draco trợn mắt há mồm, thực khiến cậu mở rộng tầm mắt mà, cậu nhất thời cũng không biết phải làm gì mới tốt. Mà làm Draco nghi hoặc là, con rắn kia, chắc là Nagini, sẽ há mồm cắn mấy con Bạch kỳ mã, nhưng nó chỉ vặn mình, tránh né sự tấn công của cả bầy, sau đó cố kéo con mồi của mình trườn đi, cũng không nhe răng phun nọc với mấy con khác. Nhưng một con rắn miệng không cắn, đuôi không quật, lại không chịu nhả mồi, chẳng mấy chốc đã bị đám Bạch kỳ mã đâm cho cả người đầy lỗ máu đỏ tươi.
Draco nhìn Nagini cuối cùng bỏ chạy trối chết, bỗng sinh ra không ít hảo cảm với Bạch kỳ mã. Hoàn hồn nhìn đám Bạch kỳ mã buồn rầu vây quanh con Bạch kỳ mã non đang nằm bất động, Draco nhíu mày, đợi một lúc cũng không thấy kẻ nào xuất hiện, liền từ sau thân cây bước ra – mà cậu cũng không biết, quyết định này liệu có đúng không.
Đa số Bạch kỳ mã nhìn thây cậu đi ra liền đứng chắn trước thân con Bạch kỳ mã nhỏ, nhìn Draco chằm chằm. Cậu cất đũa phép vào túi áo chùng, sau đó từ từ ngồi xổm xuống mở hòm thuốc ra. Tiếng lách cách mở khóa của cái hòm dường như làm bầy Bạch kỳ mã bối rối, Draco lập tức lấy ra mấy chai Dược Chữa Thương. Trong suốt quá trình, Draco luôn giữ ánh mắt bình tĩnh nhìn mấy con thú. Sau đó, cậu thử tiến lên một bước, bầy Bạch kỳ mã cảnh giác lui một bước, Draco dừng lại ngay, chậm rãi nói, mặc kệ chúng nó nghe hiểu hay không, "Tao không có ác ý, đây là thuốc, có thể làm nó lành..."
Sau vài phút giằng co giữa hai bên, Draco tiếp tục thử bước lên trước, mà đám Bạch kỳ mã cũng không căng thẳng như lúc nãy. Draco thở ra một hơi, sau đó bước nhanh hơn tới gần con Bạch kỳ mã nhỏ, mấy con khác liền vây quanh cậu. Draco cẩn thận nâng đầu con thú, có vẻ như nó cũng từng giằng co kịch liệt với Nagini, trên mình đầy những vết thương rỏ máu...Chậm rãi đem thuốc đổ vào trong miệng nó, cậu lại thấy những vết thương ấy từ từ lành lại.
Draco nhẹ nhõm thở phào một hơi. Ngón tay lại cảm thấy ẩm ướt, cúi đầu nhìn lại, con Bạch kỳ mã đang vươn lưỡi liếm tay cậu. Draco đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cậu vừa mới cứu được một người...À không, một con thú.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store